Quả Mơ Hồng - Chương 8: Vân Vê Huyệt/ Ngọc ấm/ Lên núi

Quả Mơ Hồng Chương 8: Vân Vê Huyệt/ Ngọc ấm/ Lên núi


Giữa mùa hè mưa nhiều, gió thường mang theo hơi nước, thổi tan cái nóng. Lý Thủy nhớ lúc làm tình như cuồng phong lần trước, lại có tâm quyến rũ, có chút tư vị muốn ăn nữa, Chỉ là không có phương tiện nào tốt, mỗi đêm lén lút lật xem quyển diễm thư phong nguyệt kia, cân nhắc kỹ những bức tranh trong đó, cũng muốn học thành tình thái mê người say mê này.

"A... Đừng… Tiên sinh..."

Nương theo tiếng mưa, Lý Thủy khóa chặt cửa nhỏ, bên giường ném hộp thuốc lúc trước bị Tạ Không Minh dùng đến gần trống rỗng, là hắn thừa dịp quét dọn nhà cửa vụng trộm lấy về, dùng đầu ngón tay dính cao sờ vào lỗ sau, lúc đầu làm còn khó khăn, chỉ xoa xoa quanh miệng huyệt, lại không thấy nó nới lỏng ra. Lý Thủy quyết tâm, nhét vào một đốt ngón tay, còn chưa xoa ấn vài cái, trong miệng không tự giác thoát ra tiếng thở hổn hển. hắn nhất thời không cách nào, chỉ có cố gắng thăm dò, cố gắng mở hai chân, tìm cách thoát ra khỏi khe thịt chật chội

Một lúc sau, huyệt nhỏ mới hơi lỏng ra, rõ ràng là đã làm hai đêm trước, bị gốc dương v*t to cứng đâm tới tận tâm, nhưng giờ vẫn rất chặt. Lý Thủy dần dần cảm thấy sảng khoái, ngón tay chọc càng sâu, ở bên trong khoanh tròn mở rộng, đè nén tiếng rên rỉ. Vật phía trước cũng không quên vểnh lên, trong chốc lát toàn thân nhẹ nhõm một hơi, bắn đến tanh trắng một mảnh.

Lý Thủy mất một lúc mới phản ứng được, đứng dậy thu dọn, sau đó uể oải nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau mưa qua nắng tới, Lý Thủy đưa đệ đệ đến học đường, đứng ở bên ngoài nhìn bộ dáng tiên sinh, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi. Buổi chiều, trưởng thôn đột nhiên đến nhà: "A Thủy, đến lấy một ít gạo và trứng mới thu hoạch đi, nếu như ta quên mang ngươi trở về, thím của ngươi sẽ mắng ta tới lõ đầu mất"

Lúc đầu, ông nội Lý nhận nuôi hai anh em Lý Thủy và Lý Húc, khi lên núi săn bắn, ông sẽ nhờ gia đình trưởng thôn chăm sóc giùm, cho nên quan hệ hai nhà cực tốt. Con trai lớn của trưởng thôn và Lý Thủy tuổi gần nhau, coi như là huynh đệ tốt, vì vậy tháng này khi thu hoạch lúa, liền không ngừng vó ngựa gọi hắn đi lấy gạo mới.

"Được, đợi ta lát nữa sẽ đi." Lý Thủy biết tính nết của trưởng thôn, không dám khách sáo, vội vàng đáp ứng.

Trưởng thôn tích góp được tiền bạc, năm trước xây nhà mới để con lớn cưới vợ, một nhà hòa thuận. Lúc Lý Thủy vào cửa, mấy nữ nhân đang hoàn thành thùng rượu cuối cùng, một mẻ mơ đang được đặt vào đó, được ủ theo công thức của Tạ Không Minh. Bình thường muốn giới thiệu một số thứ mới trong thôn, ví dụ như tương mơ, nhà thôn trưởng luôn giữ bí mật thử trước, phát hiện có thể dùng mới dám nói ra bên ngoài. người trong thôn biết rõ điểm này, cũng sẽ không cố ý dò xét.

"A Thủy tới rồi, mau ngồi xuống, sao lại cầm đồ đến?" Người phụ nữ lớn tuổi nhất cười nói dịu dàng, coi Lý Thủy giống như con ruột của mình.

Lúc trước Lý Thủy đi lưng chừng núi hái được rất nhiều nấm rừng, đem tới trao đổi cũng là phép lịch sự, nếu không sẽ không nhận gạo và trứng của người bên kia. Thím khuyên mãi không được, vừa cười vừa mắng vài câu, cô con dâu siêng năng, vội vàng xách một giỏ mơ đầy đặt ở bên cạnh bếp, chuẩn bị múc nước ngâm.

Mấy người nói chuyện phiếm về gia đình, chồng con, Lý Thủy sợ bọn họ quá khách khí muốn giữ hắn ở lại ăn cơm, liền đi trước một bước tìm lý do rời đi. Về đến nhà, ông nội thấy hắn mang trứng gà, nói: "A Húc thích trứng non, đêm nay ngươi hấp một ít, lão già không răng như ta ăn cũng tốt cho tiêu hóa.” Lý Thủy vốn có tính toán này, lựa chọn kỹ trứng tốt, bỏ vào trong bát.

Vì thế ban đêm Tạ Không Minh mở hộp thức ăn ra, liền nhìn thấy một bát trứng hấp mềm mại, thìa nhẹ nhàng chạm vào, liền múc ra miếng lớn, tan chảy trong miệng. Tuy nói y không giỏi xuống bếp, bình thường cũng ở xa bếp lò, nhưng trong lòng biết Lý Thủy rất tốn công tốn sức làm, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

Lý Thủy bị nhìn đến trước trán đổ mồ hôi, đầu lưỡi liếm lên hàm, không biết nên ứng đối như thế nào, đành phải nói: "Tiên sinh mau ăn xong, đồ đều lạnh cả rồi..."

Dùng cơm xong, Tạ Không Minh gọi người vào phòng ngủ, Lý Thủy có chút thấp thỏm, đoán không ra y muốn làm cái gì. Mọi ý niệm trong đầu còn chưa kịp làm rõ, liền bị ôm chặt, thân thể nghiêng người ngồi trên đùi đối phương, hai má cũng bị hôn một trận. Thật ra trách không được Tạ Không Minh vô lễ, y vốn có mưu đồ, động tay động chân như là lẽ tự nhiên. Lý Thủy ngoan ngoãn mà để cho y làm loạn, đến khi nhìn thấy đồ vật trong hộp gỗ, mới chợt lắc đầu: "Cái này, cái này làm sao có thể?"

Thì ra Tạ Không Minh lưu luyến cá nước thân mật, tìm được khối ngọc ấm*, chế thành hình bộ phận kia của nam tử, ngay cả bộ dáng dữ tợn gân xanh vờn quanh cũng sống động như thật, nhưng ngắn hơn rất nhiều. Y nói vật này ôn nhuận, đặt ở huyệt sau ẩm ướt dưỡng rất tốt, dỗ dành Lý Thủy âm thầm nuốt vào.

chapter content



Ngọc ấm hay còn gọi là noãn ngọc. Có 2 loại, một loại ấm và một loại mát.

chapter content



Chắc là đẽo thành cái này =))))

Lý Thủy xấu hổ, cho dù hình dạng ngọc ấm không khác gì dương v*t dưới háng của Tạ Không Minh, hắn vẫn lắc đầu không chịu tiếp nhận. Nhưng mà thân thể vẫn còn ở trong lòng bàn tay người ta, hai ba cái đã bị cởi bỏ quần áo chơi đùa đến lỗ sau. Giữa kẽ mông rõ ràng là một cái miệng thịt nhỏ, ướt át dính dính, như là mới bị *** tối hôm qua—— siết chặt lấy đầu ngón tay đối phương, từng chút mở ra khép lại, vừa tham vừa đói khát. Tạ Không Minh nhìn thần sắc hốt hoảng của hắn, cũng chỉ thì thào thuyết phục, trêu ghẹo hồi lâu, dùng sức khéo léo đút ngọc ấm vào huyệt nhỏ: "Ngay cả cái của ta cũng ăn được, sao lại chịu không nổi một cây nhỏ ngắn như này? ”

"Không giống nhau mà..." Lý Thủy bị đút ngọc vào thì sững sờ, eo chân không ngừng nhũn ra, lời nói cũng dính vào đầu lưỡi đứt quãng: "Ngày thường. phải... đi lại… thế nào"

Chăm chú nhìn một lát, Tạ Không Minh đột nhiên cười, mở miệng nói: "Ta há có thể cố ý làm khó em? cả ngày không cần nhét vào, chỉ cần buổi tối đến đây thì dùng, em ngoan ngoãn mà chống đỡ thân thể." Hầu như đêm nào Lý Thủy cũng đến giao cơm, lúc đó trời tối mịt mờ, có ai để ý hai chiếc đùi run rẩy của hắn? hơn nữa đã quen với việc trong huyệt có vật, lúc hợp hoan, không cần tốn quá nhiều công sức mở rộng huyệt phía sau.

Vốn là xuân tâm đồi trụy, sắc mặt Lý Thủy trắng bệch lại đỏ, cuối cùng đồng ý, run rẩy hai chân muốn về nhà. Tạ Không Minh không thể giữ hắn lại được, liền đưa hắn về, trên đường có bao nhiêu lời an ủi, không cần nhắc lại.

Đang là đêm khuya đường vắng, bốn phía không tiếng động, Lý Thủy chỉ cảm thấy phía sau như có cá sống, quẫy đạp ướt nhẹp nháo nhào, đi gấp còn vừa vặn chọc vào sâu trong lòng thịt, lúc đi xóc nảy đâm đến bên trong chua xót. May mà ông nội cùng Lý Húc đã đi ngủ sớm, hắn nhìn bóng người ngoài cửa dần dần xa, không dám gây chuyện, cẩn thận trốn về phòng ngủ.

Trong phòng chỉ có một mình hắn, Lý Thủy vội vàng khép cửa lại, trong lòng thoải mái, lại không chống đỡ được ngồi xuống giường, suýt nữa bị kích kêu thành tiếng. Thật vất vả mới lấy được cây ngọc ấm kia ra, hắn nhìn thấy đầu trên ướt đẫm đều là dâm dịch, càng xấu hổ mà cắn chặt môi dưới. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có rửa sạch giấu dưới gối.

Vật đổi sao dời, lúc này đầu mùa nóng nực nhất, ve sầu trên cây liều mạng kêu lên, giống như muốn kêu đứt cả cổ họng. cây mơ bên cạnh học đường rợp bóng như mây, đám trẻ con tham mát, dừng chân ở dưới gốc cây. Về sau Tạ Không Minh để cho bọn chúng nghỉ, mới ít người lui tới. Nếu không có việc chính phải làm, đại đa số mọi người cũng không thích ra ngoài, tìm quạt lá của ông lão, trộm được vài luồng gió mát.

Lý Thủy đặt mấy cái bẫy trên núi, hôm nay liền muốn đi xem, vừa lúc Tạ Không Minh muốn tìm mấy loại thảo dược, hai người cùng nhau đồng hành. Thân là thợ săn, Lý Thủy rất quen thuộc với địa hình, chậm rãi leo lên con đường núi bị cây cối che phủ, thỉnh thoảng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cái người bước đi vô cùng nhẹ nhàng bên cạnh, hắn cảm thấy bất lực với chính mình vốn đã từng suy nghĩ rằng tiên sinh rất yếu.

Bởi vì những loại thảo dược đó sinh trưởng trong bóng tối, hơn nữa buổi chiều tương đối mát mẻ, hai người càng đi càng sâu. Thỉnh thoảng nhìn thấy thú rừng, Lý Thủy lại mở cung bắn tên, ném tất cả những gì lấy được trong bẫy vào chiếc giỏ trên lưng.

"Kỹ năng quả thật lưu loát." Tạ Không Minh khen.

Không ngờ y đột nhiên nói như vậy, Lý Thủy ngượng ngùng cười cười, kiềm chế lại động tác, để không tỏ ra quá lỗ mãng.

Cả hai vừa đi vừa quan sát xung quanh, nhanh chóng xác định một vài nơi có cây lá tươi tốt, chỉ là thảo dược còn non, Tạ Không Minh dùng dây thừng đỏ buộc vào làm điểm đánh dấu, chuẩn bị qua một thời gian lại tới nhổ. Thân thể Lý Thủy nóng lên, mồ hôi ướt đẫm, Tạ Không Minh sợ hắn quá mệt mỏi, chỉ bóng cây tương đối bằng phẳng cách đó không xa: "Nghỉ ngơi một hồi rồi xuống núi. ”

Lý Thủy nghe lời ngồi xuống, nghe y giảng về cỏ cây trong núi, còn có hoa dại quanh quẩn bên chân, mọi thứ đều cảm thấy mới lạ. Ngày xưa hắn một lòng đuổi theo gà rừng thỏ rừng, dù có tận mắt nhìn thấy chúng cũng không thể phân biệt được. Lúc này có Tạ Không Minh ở bên cạnh, hắn có thể nhận ra hơn mười loài thực vật, không còn theo thói quen của thôn dân gọi loạn xà ngầu lên.

“...... Thứ này có tác dụng cầm máu, tiêu huyết ứ, có thể làm thành thuốc mỡ bôi trơn. Nhưng mà, trồng ở nhà đã có một loại thuốc khác, bôi ở chỗ đó càng dễ khiến người ta động tình. ”

Mới đầu coi như là còn giải thích đứng đắn, dần dần nói lệch, Lý Thủy đỏ mặt, định thu dọn đồ đạc đứng dậy, nhưng bị nắm lấy cánh tay. Thấy ánh mắt Tạ Không Minh sáng quắc, hắn như bị bỏng, lập tức hạ thấp một tiếng: "Tiên sinh thật là ——" Quả nhiên nam tử đều ham hưởng thụ, ngay cả tiên sinh cũng không thể thoát tục.

Tạ Không Minh dứt khoát ôm lấy hắn, chạm vào khuôn ngực ướt đẫm một nửa, vén vạt áo ra, véo đầu v* mềm mại. Lý Thủy thắt lưng run rẩy, mặc dù đã hạ quyết tâm đồng ý, nhưng lúc này lại là ban ngày ban mặt, lỡ như gặp người... Nhưng Tạ Không Minh một mặt hôn hắn, hai tay xoa nắn nhào nặn, khiến hắn không thể dùng lực giãy giụa, cùng tư thế anh tuấn săn thú vừa rồi với hình ảnh hiện tại khác nhau như hai người, càng thêm động tâm: "Dưới chân núi có suối trong, không bằng cùng nhau tắm rửa, trên người có thể khô mát chút ít ”

Lý Thủy nghe xong cùng tắm, hai má lập tức đỏ lên, hắn nghi ngờ chính mình suy nghĩ quá nhiều, liền vắt óc kiếm cớ không đi: "Lỡ như, lỡ như gặp phải người khác, thật không được tự nhiên. ”

"Vậy thì chọn một nơi hẻo lánh." Tạ Không Minh không đồng ý, buông hai vú sưng tấy của hắn ra, vuốt ve sống lưng: "Đều là nam tử, chẳng lẽ còn sợ bị nhìn thấy thân thể, sợ không kết hôn được à? ”

Nếu luận đạo lý, Lý Thủy thật sự không nói lại được y, trên mặt càng thêm xấu hổ. Đường xuống núi không tính là xa, nhưng vẫn đi tới lúc ánh sáng đã bắt đầu mờ mờ, trong thôn có rất nhiều nhà khói bếp nghi ngút, hầu hết là những người làm xong việc đã trở về.. Ông nội cùng Lý Húc đều đi đến tiệc rượu của người quen, hắn cũng không góp vui, bởi vậy một mình lưu lại, kết quả bị dụ dỗ ngâm vào trong suối.

Tạ Không Minh từ phía sau ôm lấy hắn, lòng bàn tay tùy ý vuốt ve, tay như muốn dính luôn vào làn da mịn màng, ở bên tai hắn phun ra một hơi thở ấm áp: "Mấy ngày nay không thân cận với em, ta như mất hồn... A Thủy? Ngọc ấm có tác dụng không? ”

"Hữu dụng…." Lý Thủy cơ hồ đứng không vững, dựa lưng vào lồng ngực đối phương, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ: "Ta cũng nghĩ, nghĩ đến tiên sinh, chỗ đó luôn trống rỗng.” Hắn vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng bản thân lại thẹn thùng không chịu nổi.

"Nói như vậy, ngược lại là tiên sinh không phải rồi". dương v*t nóng bỏng của Tạ Không Minh lặng lẽ đâm vào, bị miệng huyệt nhẹ nhàng cắn nuốt, y liền ôm lấy, quấn quanh eo Lý Thủy chậm rãi chìm xuống, dương v*t lập tức lại xâm nhập hơn nửa đoạn.

Lý Thủy lần này chẳng những không nói được, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn hỗn loạn, hai tay gắt gao bám vào bờ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận