Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa - Quyển 3 - Chương 101: Giải thích
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Triền miên
- Quyển 1 - Chương 2: Mộng xuân vô ngân
- Quyển 1 - Chương 3: Chưa kết hôn đã mang thai
- Quyển 1 - Chương 4: Mang thai Bảo Bối
- Quyển 1 - Chương 5: Sinh cục cưng
- Quyển 1 - Chương 6: Rồng bảo bối
- Quyển 1 - Chương 7: Tiểu long nhi
- Quyển 1 - Chương 8: Long duệ
- Quyển 1 - Chương 9: Tiểu bảo bối
- Quyển 1 - Chương 10: Binh Tôm tướng Cá
- Quyển 1 - Chương 11: Nam hải long cung
- Quyển 1 - Chương 12: Sự lợi hại của tiểu Bảo Bối
- Quyển 1 - Chương 13: Chuồn êm đi chơi
- Quyển 1 - Chương 14: Kinh động Long Duệ
- Quyển 1 - Chương 15: Muốn làm phụ vương của Bảo Bối
- Quyển 1 - Chương 16: Đi thăm Long Cung
- Quyển 1 - Chương 17: Theo đuôi
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19: Khủng hoảng
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21: Kiên quyết ở lại
- Quyển 1 - Chương 22: Ghét bỏ
- Quyển 1 - Chương 23: Khởi sắc tâm [1]
- Quyển 1 - Chương 24: Khởi sắc tâm [2]
- Quyển 1 - Chương 25: Mẫu dạ xoa
- Quyển 1 - Chương 26: Nam nhân này thật tuấn tú a!
- Quyển 1 - Chương 27: Đi làm
- Quyển 1 - Chương 28: Sữa không đúng
- Quyển 1 - Chương 29: Oanh động
- Quyển 1 - Chương 30: Soái ca
- Quyển 1 - Chương 31: Soái ca
- Quyển 1 - Chương 32: Giống như lang như hổ
- Quyển 1 - Chương 33: Ai đến cũng không cự tuyệt
- Quyển 1 - Chương 34: Cảnh xuân vô tận
- Quyển 1 - Chương 35: Nhị nữ cộng sự nhất nam
- Quyển 1 - Chương 36: Không cảm thấy thẹn
- Quyển 1 - Chương 37: Nghe kể chuyện xưa
- Quyển 1 - Chương 38: Tái ngộ Long Vương
- Quyển 1 - Chương 39: Long triệt
- Quyển 1 - Chương 40: Động lòng
- Quyển 1 - Chương 41: Đông hải
- Quyển 1 - Chương 42: Say rượu
- Quyển 1 - Chương 43: Mới gặp
- Quyển 1 - Chương 44: Hảo cảm
- Quyển 1 - Chương 45: Ái mộ
- Quyển 1 - Chương 46: Ý xấu
- Quyển 1 - Chương 47: Hàng xóm
- Quyển 1 - Chương 48: Tranh giành tình nhân
- Quyển 1 - Chương 49: Giáo huấn
- Quyển 1 - Chương 50: Thù kết lớn
- Quyển 1 - Chương 51: Nhận sai
- Quyển 1 - Chương 52: Nghẹn khuất
- Quyển 1 - Chương 53: Long trạch
- Quyển 1 - Chương 54: Lại thêm một vị Long Vương
- Quyển 1 - Chương 55: Tử tô
- Quyển 1 - Chương 56: Phụ vương là ai?
- Quyển 1 - Chương 57: Đề ra nghi vấn
- Quyển 1 - Chương 58: Không biết
- Quyển 1 - Chương 59: Sự lớn
- Quyển 1 - Chương 60: Hù chết
- Quyển 2 - Chương 61: Vô cùng mừng rỡ
- Quyển 2 - Chương 62: Long Vương thật đáng yêu
- Quyển 2 - Chương 63: Tranh người
- Quyển 2 - Chương 64: Ai là phụ vương của Tiểu Long Nhi?
- Quyển 2 - Chương 65: Chết cũng không thừa nhận
- Quyển 2 - Chương 66: Cuộc sống mới
- Quyển 2 - Chương 67: Thổ lộ
- Quyển 2 - Chương 68: Lưỡng tình tương duyệt
- Quyển 2 - Chương 69: Một đêm quyến rũ [1]
- Quyển 2 - Chương 70: Một đêm quyến rũ [2]
- Quyển 2 - Chương 71: Lo lắng bất an
- Quyển 2 - Chương 72: Làm lại từ đầu
- Quyển 2 - Chương 73: Đông hải
- Quyển 2 - Chương 74: Nhập hải
- Quyển 2 - Chương 75: Long cung
- Quyển 2 - Chương 76: Nàng là ai?
- Quyển 2 - Chương 77: Hồng tuyến
- Quyển 2 - Chương 78: Trân châu
- Quyển 2 - Chương 79: Long phi
- Quyển 2 - Chương 80
- Quyển 2 - Chương 81: Tình địch
- Quyển 2 - Chương 82: Quỳ cầu ở lại
- Quyển 2 - Chương 83: Ý tốt
- Quyển 2 - Chương 84
- Quyển 2 - Chương 85: Trở thành bạn tốt
- Quyển 2 - Chương 86: Tưởng niệm
- Quyển 2 - Chương 87: Tình đồng tỷ muội
- Quyển 2 - Chương 88: Cầu hôn
- Quyển 2 - Chương 89: Thế khó xử
- Quyển 2 - Chương 90: Hôn lễ
- Quyển 2 - Chương 91: Đào hôn
- Quyển 2 - Chương 92: Rời đi
- Quyển 2 - Chương 93: Tân nương không thấy
- Quyển 2 - Chương 94: Mất tích
- Quyển 2 - Chương 95: Lục địa
- Quyển 2 - Chương 96: Biến mất
- Quyển 2 - Chương 97: Làm lại từ đầu
- Quyển 2 - Chương 98: Nàng ở đâu?
- Quyển 2 - Chương 99: Trốn đông trốn tây
- Quyển 2 - Chương 100: Bảo Bối không thấy
- Quyển 3 - Chương 101: Giải thích
- Quyển 3 - Chương 102: Thực xin lỗi
- Quyển 3 - Chương 103: Long Duệ theo đuôi
- Quyển 3 - Chương 104: Có loại nam nhân nào giống anh hay không?
- Quyển 3 - Chương 105: Giải tán hậu cung
- Quyển 3 - Chương 106: Vú em, đầu bếp nam tốt nhất
- Quyển 3 - Chương 107: Dây dưa không ngớt
- Quyển 3 - Chương 108: Nam nhân là gây họa
- Quyển 3 - Chương 109: Lửa giận của Tử Tô
- Quyển 3 - Chương 110: Phụ trách rốt cuộc
- Quyển 3 - Chương 111
- Quyển 3 - Chương 112: Nhục nhã
- Quyển 3 - Chương 113: Đau lòng
- Quyển 3 - Chương 114: Công cụ làm ấm giường
- Quyển 3 - Chương 115: Nữ nhân đáng thương!
- Quyển 3 - Chương 116: Tiểu long nhi
- Quyển 3 - Chương 117: Bộ tộc Kim Long thần bí
- Quyển 3 - Chương 118
- Quyển 3 - Chương 119: Kim Long tộc trưởng
- Quyển 3 - Chương 120: Gia gia đáng thương
- Quyển 3 - Chương 121: Lão nhân thần bí
- Quyển 3 - Chương 122: Thu lưu
- Quyển 3 - Chương 123: Đột biến
- Quyển 3 - Chương 124: Sóng thần
- Quyển 3 - Chương 125: Sinh linh đồ thán
- Quyển 3 - Chương 126: Địa ngục nhân gian
- Quyển 3 - Chương 127: Đại giới
- Quyển 3 - Chương 128: Trùng kiến gia viên
- Quyển 3 - Chương 129: Nơi thần bí
- Quyển 3 - Chương 130: Trở về
- Quyển 3 - Chương 131: Cung điện của Bảo Bối
- Quyển 3 - Chương 132: Long hậu
- Quyển 3 - Chương 133: Lãnh cung vu mẫn
- Quyển 3 - Chương 134: Giải cứu
- Quyển 3 - Chương 135: Rời đi
- Quyển 3 - Chương 136
- Quyển 3 - Chương 137: Trân châu
- Quyển 3 - Chương 138: Bắt người
- Quyển 3 - Chương 139
- Quyển 3 - Chương 140: Tiểu túy long
- Quyển 3 - Chương 141: Hiển thần uy
- Quyển 3 - Chương 142: Thiên long
- Quyển 3 - Chương 143: Khủng bố
- Quyển 3 - Chương 144: Lửa giận của Tử Tô
- Quyển 3 - Chương 145: Tình duyên
- Quyển 3 - Chương 146: Long Duệ tỏ tình
- Quyển 3 - Chương 147: Thoáng động lòng
- Quyển 3 - Chương 148
- Quyển 3 - Chương 149: Hoạt động vô cùng kích thích
- Quyển 3 - Chương 150: Mạo hiểm
- Quyển 3 - Chương 151: Âm mưu của Hồng Tuyến
- Quyển 3 - Chương 152: Hỏa hoa
- Quyển 3 - Chương 153: Thừa nhận (1)
- Quyển 3 - Chương 154: Thừa nhận (2)
- Quyển 3 - Chương 155: Rời đi
- Quyển 3 - Chương 156: Lưu luyến không rời
- Quyển 3 - Chương 157: Mê loạn
- Quyển 3 - Chương 158: Gian kế
- Quyển 3 - Chương 159
- Quyển 3 - Chương 160: Gặp lại Vu Mẫn
- Quyển 3 - Chương 161: Luyện tập
- Quyển 3 - Chương 162: Quỷ kế
- Quyển 3 - Chương 163: Lạc hải
- Quyển 3 - Chương 164: Nàng đã chết
- Quyển 3 - Chương 165: Đông hải long cung
- Quyển 3 - Chương 166: Thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 167: Tàn bạo
- Quyển 3 - Chương 168: Chôn chung (1)
- Quyển 3 - Chương 169: Chôn chung (2)
- Quyển 3 - Chương 170: Nam Hải Long Cung
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
Quyển 3 - Chương 101: Giải thích
Long Duệ mang theo Tiểu Long Nhi cùng Tử Tô đi tới một bờ biển không người, lúc này Tử Tô đã dần trở nên bình tĩnh, giơ tay ôm lấy Tiểu Long Nhi, khôi phục bình tĩnh.
“Cám ơn anh, chúng tôi phải về nhà.” Cảm xúc đã ổn định, nàng liền khách khách khí khí nhìn hắn nói, sau đó thản nhiên nhìn hắn một cái, liền xoay người đi.
Long Duệ kinh ngạc, vội vàng gắt gao đuổi theo sau. “Cô tại sao lại đào hôn? Long Triệt đang rất buồn, bây giờ đang tìm cô ở khắp nơi.” Vốn dĩ hắn thấy nàng đào hôn mà cảm thấy mừng thầm, nhưng chỉ có thể nói được như thế. Và hắn lập tức hối hận, muốn bịt cái miệng ngốc nghếch của mình lại.
Tử Tô không hề dừng chân, tiếp tục đi về phía trước, làm như không nghe thấy hắn nói gì, nàng cũng không cần giải thích gì với hắn, hơn nữa nàng cũng không muốn nói gì.
Tiểu Long Nhi ngoan ngoãn nằm trên lưng nàng, ngay lúc thằng bé buộc phải trốn đi, bé đã biết mình đã phạm sai lầm rồi, không nên làm như vậy, mẫu hậu lo lắng sợ hãi, bé đều cảm nhận được
“Ta nghĩ cô nên tìm Long Triệt để giải thích rõ ràng, cho dù cô thực sự không muốn gả cho huynh ấy, nhưng cô cũng phải nên nói với huynh ấy, đừng để huynh ấy tốn thời gian và sức lực để tìm cô, cô cũng không cần trốn đông trốn tây như vậy. Cứ như vậy cô có thể chịu đựng được bao lâu? Đối vi huynh ấy, hay đối với cô đều không tốt.” Long Duệ không buông tha cho nàng, theo sát ở phía sau nàng, mặc kệ nàng có nghe hay không, lải nhải nói mãi.
Tử Tô rốt cuộc dừng bước, quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó không thèm nói gì cứ đi thẳng về phía trước.
Lần này, Long Duệ không nói gì, chỉ là đi theo phía sau giữ một khoảng cách nhất định.
“Bảo Bối, chúng ta về nhà.” Tử Tô không biết nơi này là chỗ nào, không biết phương hướng, không biết ở địa phương nào, đành phải nhìn Tiểu Long Nhi ở trong lòng nói.
Tiểu Long Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm nàng sau đó tay nhỏ bé vung lên, ngay lập tức, nàng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cảnh sắc tựa hồ xẹt bay nhanh qua, chỉ chốc lát sau, nàng liền đứng ở trong phòng mình thuê.
Về nhà, nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng thả lỏng tâm, không còn lo lắng nữa, liền phát hiện phía sau đi theo một cái đuôi là Long Duệ.
“Anh tới làm gì?” Nàng không hờn giận nói, không nghĩ tới hắn theo tới.
Long Duệ lập tức bày ra một bộ mặt dày mày dạn, cười mà không đáp, bộ dáng nghiêm mặt, lấy lòng.
Tiểu Long Nhi bị vẻ mặt của hắn làm cho nở nụ cười, lập tức khanh khách cười ra tiếng đến, phi thường thích bộ dáng của hắn.
Tử Tô nghiêm mặt lại, mặt không cười, cho dù nàng là phụ thân thân sinh của con mình, nhưng nàng không thể có hảo cảm với hắn được, bắt đầu từ ngày nhìn thấy hắn đến giờ nàng vốn dĩ không hề thích hắn.
“Kỳ thật, cô thật sự nên cùng Long Triệt nói rõ ràng, ta tin chắc huynh ấy sẽ hiểu mà.” Long Duệ không quên lại nhắc thêm một câu, nói rất thành thật.
Tử Tô không nói gì, cái gì cũng không nói, ôm Tiểu Long Nhi đi nấu cơm, bỏ lại một mình hắn tay chân lóng ngóng, bối rối thật sự.
Suốt một ngày lo lắngà mệt mỏi, Tử Tô ôm ngủ say Tiểu Long Nhi nằm ở trên giường, bên ngoài Long Duệ lại nằm lì không đi, đang ngủ ở bên ngoài phòng khách.
Không biết vì cái gì, đến khi nàng bình tâm lại, nàng liền không tự chủ được nhớ tới lời nói của Long Duệ, quả thật trốn đông trốn tây không phải biện pháp, dù sao cũng phải đối mặt với vấn đề thực tại, mà nàng cũng không muốn cùng Long Triệt từ nay về sau trở thành người lạ không thể đối diện nhau. Càng nghĩ, nghĩ mãi, rốt cuộc nàng cũng chìm trong giấc ngủ mông lung, mơ màng, nhưng trong lòng âm thầm đã có tính toán.
Trầm mặc hai ngày, Long Duệ đương nhiên cũng là một tấc cũng không rời, sợ hắn vừa đi, bọn họ sẽ giống như tan mất, quả thật đúng là như vậy.
Đến ngày thứ ba, sắc mặt của Tử Tô hơi tốt một ít, do dự đã lâu, lúc này mới mở miệng nói: “Long Duệ anh giúp tôi tìm Long Triệt, tìm một chỗ, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” Nói xong câu đó, lòng của nàng đột nhiên thả lỏng một chút, giống như chấm dứt được tâm sự u uẩn mà nàng đã dám đối mặt.
Long Duệ vui sướng vạn phần, nàng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, thật sự là quá tốt. Cao hứng hắn liên tục đáp: “Được, được, không thành vấn đề, ta lập tức thay cô đi an bài.” Nói xong, liền hưng phấn muốn rời đi, nhưng lại bị nàng gọi lại.
“Đừng cho anh ấy biết tôi hiện tại đang ở nơi nào.” Nàng đặc biệt nhờ vả hơn nữa dặn dò nói, vẻ mặt lo lắng, trong lòng cũng là không yên bất an, không biết làm như vậy là sai hay là đúng.
Long Duệ không ngừng gật đầu, chỉ cần nàng muốn đi đối mặt giải quyết vấn đề này một lần cho xong, cho dù nàng quyết định như thế nào thì hắn cũng không có vấn đề gì, hắn không muốn huynh đệ hắn cứ tiếp tục dây dưa mãi. Sau đó, hắn liền hấp tấp đi an bài.
Khi hắn tìm được Long Triệt, Long Dịch cùng Long Trạch và hắn đang khổ sở tìm kiếm hai mẹ con Tử Tô khắp nơi, dáng vẻ ba người đầy vẻ mệt mỏi.
“Long Duệ, huynh rốt cuộc đến đây, huynh tới giúp huynh ấy đi, chúng ta thật sự không khuyên nổi.” Hắn vừa vừa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Long Dịch liền vẻ mặt cầu xin khóc thét nói. Nhanh chóng nằm úp sấp trên người hắn, biểu tình vạn phần thống khổ.
Suy nghĩ lại, hắn mấy hôm nay, không được ăn no, không được ngủ đủ, uống cũng không đủ để giải khát, còn đi theo Long Triệt tìm kiếm mãi không ngừng, không biết mục đích, không biết phương hướng, mệt chết hắn, bức hắn đến sắp chết mất thôi.
Long Triệt thấy hắn đi vào, tuyệt không kinh ngạc, cũng không thèm nhìn tới hắn, tiếp tục đi về phía trước đituy rằng vẻ mặt tang thương cùng mỏi mệt, nhưng là hắn vẫn như cũ kiên trì.
Long Trạch một câu cũng không nói, mệt chết đi, thực khổ, nhưng hắn có thể hiểu hiện tại Long Triệt đang nghĩ gì, khuyên cũng khuyên, nói cũng nói, đành phải chờ hắn tự mình hết hy vọng.
“Long Triệt, đệ đến, là Tử Tô bảo đệ đến để nhắn với huynh một chuyện.” Hắn nhìn không được nói, biết mình đến đây là đúng.
Hắn vừa nói xong, giây tiếp theo Long Triệt giống như gió xoáy bay đến trước mặt hắn, nắm chặt cổ áo hắn, hung tợn nói: “Đệ nói cái gì? Đệ biết nàng đang ở đâu? Nàng bảo đệ tới tìm ta?” Hai mắt hắn đỏ bừng, lại kích động vừa tức vừa giận, vừa đau lòng thật nhiều.
Tại sao? Tại sao? Tại sao Long Duệ lại biết nơi ở của nàng? Tại sao nàng tìm là Long Duệ, mà không phải hắn? Nàng thực sự chán ghét hắn sao? Nàng thật sự quyết định vĩnh viễn rời khỏi hắn sao? Long Triệt cảm thấy bất lực, trong tâm hắn nổi lên cảm giác trống rỗng, hoang vắng, bi thương.
“Đúng vậy, cô ta đang ở đâu? Tại sao bảo huynh đến tìm chúng tôi? Cô ta không biết tự mình đi tìm sao? Tiểu Long Nhi cũng có thể tìm được chúng tôi a?” Long Trạch cũng lải nhải chất vấn nói, trong lòng thương xót Long Triệt, muốn bênh vực kẻ yếu, bước nhanh đến.
Long Duệ không nói gì để chống đỡ, hắn biết bọn họ hiểu lầm chính mình, nhưng là hắn không biết giải thích như thế nào, nói với bọn như thế nào họ, hắn cũng là trong lúc vô ý gặp gỡ bọn họ. Hắn đơn giản đem chuyện chính mình ngày đó gặp gỡ bọn họ nói rõ chân tướng, nhất ngũ nhất thập, nói thật rành mạch, hắn không muốn giữa các huynh đệ lại phát sinh thêm chuyện hiểu lầm.
Hắn vừa nói xong, ba nam nhân đều trầm mặc, trong ánh mắt bọn họ, có hoài nghi, có trầm tư, bất an, sợ hãi và không biết nên làm như thế nào.
“Nàng muốn cùng ta nói rõ ràng?” Cuối cùng, vẫn là Long Triệt đánh vỡ trầm mặc, nói giọng khàn khàn.
Không ai biết, giờ phút này hắn có bao nhiêu đau, bao nhiêu khó chịu, bức bối như thế nào."
“Cám ơn anh, chúng tôi phải về nhà.” Cảm xúc đã ổn định, nàng liền khách khách khí khí nhìn hắn nói, sau đó thản nhiên nhìn hắn một cái, liền xoay người đi.
Long Duệ kinh ngạc, vội vàng gắt gao đuổi theo sau. “Cô tại sao lại đào hôn? Long Triệt đang rất buồn, bây giờ đang tìm cô ở khắp nơi.” Vốn dĩ hắn thấy nàng đào hôn mà cảm thấy mừng thầm, nhưng chỉ có thể nói được như thế. Và hắn lập tức hối hận, muốn bịt cái miệng ngốc nghếch của mình lại.
Tử Tô không hề dừng chân, tiếp tục đi về phía trước, làm như không nghe thấy hắn nói gì, nàng cũng không cần giải thích gì với hắn, hơn nữa nàng cũng không muốn nói gì.
Tiểu Long Nhi ngoan ngoãn nằm trên lưng nàng, ngay lúc thằng bé buộc phải trốn đi, bé đã biết mình đã phạm sai lầm rồi, không nên làm như vậy, mẫu hậu lo lắng sợ hãi, bé đều cảm nhận được
“Ta nghĩ cô nên tìm Long Triệt để giải thích rõ ràng, cho dù cô thực sự không muốn gả cho huynh ấy, nhưng cô cũng phải nên nói với huynh ấy, đừng để huynh ấy tốn thời gian và sức lực để tìm cô, cô cũng không cần trốn đông trốn tây như vậy. Cứ như vậy cô có thể chịu đựng được bao lâu? Đối vi huynh ấy, hay đối với cô đều không tốt.” Long Duệ không buông tha cho nàng, theo sát ở phía sau nàng, mặc kệ nàng có nghe hay không, lải nhải nói mãi.
Tử Tô rốt cuộc dừng bước, quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó không thèm nói gì cứ đi thẳng về phía trước.
Lần này, Long Duệ không nói gì, chỉ là đi theo phía sau giữ một khoảng cách nhất định.
“Bảo Bối, chúng ta về nhà.” Tử Tô không biết nơi này là chỗ nào, không biết phương hướng, không biết ở địa phương nào, đành phải nhìn Tiểu Long Nhi ở trong lòng nói.
Tiểu Long Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm nàng sau đó tay nhỏ bé vung lên, ngay lập tức, nàng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cảnh sắc tựa hồ xẹt bay nhanh qua, chỉ chốc lát sau, nàng liền đứng ở trong phòng mình thuê.
Về nhà, nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng thả lỏng tâm, không còn lo lắng nữa, liền phát hiện phía sau đi theo một cái đuôi là Long Duệ.
“Anh tới làm gì?” Nàng không hờn giận nói, không nghĩ tới hắn theo tới.
Long Duệ lập tức bày ra một bộ mặt dày mày dạn, cười mà không đáp, bộ dáng nghiêm mặt, lấy lòng.
Tiểu Long Nhi bị vẻ mặt của hắn làm cho nở nụ cười, lập tức khanh khách cười ra tiếng đến, phi thường thích bộ dáng của hắn.
Tử Tô nghiêm mặt lại, mặt không cười, cho dù nàng là phụ thân thân sinh của con mình, nhưng nàng không thể có hảo cảm với hắn được, bắt đầu từ ngày nhìn thấy hắn đến giờ nàng vốn dĩ không hề thích hắn.
“Kỳ thật, cô thật sự nên cùng Long Triệt nói rõ ràng, ta tin chắc huynh ấy sẽ hiểu mà.” Long Duệ không quên lại nhắc thêm một câu, nói rất thành thật.
Tử Tô không nói gì, cái gì cũng không nói, ôm Tiểu Long Nhi đi nấu cơm, bỏ lại một mình hắn tay chân lóng ngóng, bối rối thật sự.
Suốt một ngày lo lắngà mệt mỏi, Tử Tô ôm ngủ say Tiểu Long Nhi nằm ở trên giường, bên ngoài Long Duệ lại nằm lì không đi, đang ngủ ở bên ngoài phòng khách.
Không biết vì cái gì, đến khi nàng bình tâm lại, nàng liền không tự chủ được nhớ tới lời nói của Long Duệ, quả thật trốn đông trốn tây không phải biện pháp, dù sao cũng phải đối mặt với vấn đề thực tại, mà nàng cũng không muốn cùng Long Triệt từ nay về sau trở thành người lạ không thể đối diện nhau. Càng nghĩ, nghĩ mãi, rốt cuộc nàng cũng chìm trong giấc ngủ mông lung, mơ màng, nhưng trong lòng âm thầm đã có tính toán.
Trầm mặc hai ngày, Long Duệ đương nhiên cũng là một tấc cũng không rời, sợ hắn vừa đi, bọn họ sẽ giống như tan mất, quả thật đúng là như vậy.
Đến ngày thứ ba, sắc mặt của Tử Tô hơi tốt một ít, do dự đã lâu, lúc này mới mở miệng nói: “Long Duệ anh giúp tôi tìm Long Triệt, tìm một chỗ, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” Nói xong câu đó, lòng của nàng đột nhiên thả lỏng một chút, giống như chấm dứt được tâm sự u uẩn mà nàng đã dám đối mặt.
Long Duệ vui sướng vạn phần, nàng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, thật sự là quá tốt. Cao hứng hắn liên tục đáp: “Được, được, không thành vấn đề, ta lập tức thay cô đi an bài.” Nói xong, liền hưng phấn muốn rời đi, nhưng lại bị nàng gọi lại.
“Đừng cho anh ấy biết tôi hiện tại đang ở nơi nào.” Nàng đặc biệt nhờ vả hơn nữa dặn dò nói, vẻ mặt lo lắng, trong lòng cũng là không yên bất an, không biết làm như vậy là sai hay là đúng.
Long Duệ không ngừng gật đầu, chỉ cần nàng muốn đi đối mặt giải quyết vấn đề này một lần cho xong, cho dù nàng quyết định như thế nào thì hắn cũng không có vấn đề gì, hắn không muốn huynh đệ hắn cứ tiếp tục dây dưa mãi. Sau đó, hắn liền hấp tấp đi an bài.
Khi hắn tìm được Long Triệt, Long Dịch cùng Long Trạch và hắn đang khổ sở tìm kiếm hai mẹ con Tử Tô khắp nơi, dáng vẻ ba người đầy vẻ mệt mỏi.
“Long Duệ, huynh rốt cuộc đến đây, huynh tới giúp huynh ấy đi, chúng ta thật sự không khuyên nổi.” Hắn vừa vừa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Long Dịch liền vẻ mặt cầu xin khóc thét nói. Nhanh chóng nằm úp sấp trên người hắn, biểu tình vạn phần thống khổ.
Suy nghĩ lại, hắn mấy hôm nay, không được ăn no, không được ngủ đủ, uống cũng không đủ để giải khát, còn đi theo Long Triệt tìm kiếm mãi không ngừng, không biết mục đích, không biết phương hướng, mệt chết hắn, bức hắn đến sắp chết mất thôi.
Long Triệt thấy hắn đi vào, tuyệt không kinh ngạc, cũng không thèm nhìn tới hắn, tiếp tục đi về phía trước đituy rằng vẻ mặt tang thương cùng mỏi mệt, nhưng là hắn vẫn như cũ kiên trì.
Long Trạch một câu cũng không nói, mệt chết đi, thực khổ, nhưng hắn có thể hiểu hiện tại Long Triệt đang nghĩ gì, khuyên cũng khuyên, nói cũng nói, đành phải chờ hắn tự mình hết hy vọng.
“Long Triệt, đệ đến, là Tử Tô bảo đệ đến để nhắn với huynh một chuyện.” Hắn nhìn không được nói, biết mình đến đây là đúng.
Hắn vừa nói xong, giây tiếp theo Long Triệt giống như gió xoáy bay đến trước mặt hắn, nắm chặt cổ áo hắn, hung tợn nói: “Đệ nói cái gì? Đệ biết nàng đang ở đâu? Nàng bảo đệ tới tìm ta?” Hai mắt hắn đỏ bừng, lại kích động vừa tức vừa giận, vừa đau lòng thật nhiều.
Tại sao? Tại sao? Tại sao Long Duệ lại biết nơi ở của nàng? Tại sao nàng tìm là Long Duệ, mà không phải hắn? Nàng thực sự chán ghét hắn sao? Nàng thật sự quyết định vĩnh viễn rời khỏi hắn sao? Long Triệt cảm thấy bất lực, trong tâm hắn nổi lên cảm giác trống rỗng, hoang vắng, bi thương.
“Đúng vậy, cô ta đang ở đâu? Tại sao bảo huynh đến tìm chúng tôi? Cô ta không biết tự mình đi tìm sao? Tiểu Long Nhi cũng có thể tìm được chúng tôi a?” Long Trạch cũng lải nhải chất vấn nói, trong lòng thương xót Long Triệt, muốn bênh vực kẻ yếu, bước nhanh đến.
Long Duệ không nói gì để chống đỡ, hắn biết bọn họ hiểu lầm chính mình, nhưng là hắn không biết giải thích như thế nào, nói với bọn như thế nào họ, hắn cũng là trong lúc vô ý gặp gỡ bọn họ. Hắn đơn giản đem chuyện chính mình ngày đó gặp gỡ bọn họ nói rõ chân tướng, nhất ngũ nhất thập, nói thật rành mạch, hắn không muốn giữa các huynh đệ lại phát sinh thêm chuyện hiểu lầm.
Hắn vừa nói xong, ba nam nhân đều trầm mặc, trong ánh mắt bọn họ, có hoài nghi, có trầm tư, bất an, sợ hãi và không biết nên làm như thế nào.
“Nàng muốn cùng ta nói rõ ràng?” Cuối cùng, vẫn là Long Triệt đánh vỡ trầm mặc, nói giọng khàn khàn.
Không ai biết, giờ phút này hắn có bao nhiêu đau, bao nhiêu khó chịu, bức bối như thế nào."
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Triền miên
- Quyển 1 - Chương 2: Mộng xuân vô ngân
- Quyển 1 - Chương 3: Chưa kết hôn đã mang thai
- Quyển 1 - Chương 4: Mang thai Bảo Bối
- Quyển 1 - Chương 5: Sinh cục cưng
- Quyển 1 - Chương 6: Rồng bảo bối
- Quyển 1 - Chương 7: Tiểu long nhi
- Quyển 1 - Chương 8: Long duệ
- Quyển 1 - Chương 9: Tiểu bảo bối
- Quyển 1 - Chương 10: Binh Tôm tướng Cá
- Quyển 1 - Chương 11: Nam hải long cung
- Quyển 1 - Chương 12: Sự lợi hại của tiểu Bảo Bối
- Quyển 1 - Chương 13: Chuồn êm đi chơi
- Quyển 1 - Chương 14: Kinh động Long Duệ
- Quyển 1 - Chương 15: Muốn làm phụ vương của Bảo Bối
- Quyển 1 - Chương 16: Đi thăm Long Cung
- Quyển 1 - Chương 17: Theo đuôi
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19: Khủng hoảng
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21: Kiên quyết ở lại
- Quyển 1 - Chương 22: Ghét bỏ
- Quyển 1 - Chương 23: Khởi sắc tâm [1]
- Quyển 1 - Chương 24: Khởi sắc tâm [2]
- Quyển 1 - Chương 25: Mẫu dạ xoa
- Quyển 1 - Chương 26: Nam nhân này thật tuấn tú a!
- Quyển 1 - Chương 27: Đi làm
- Quyển 1 - Chương 28: Sữa không đúng
- Quyển 1 - Chương 29: Oanh động
- Quyển 1 - Chương 30: Soái ca
- Quyển 1 - Chương 31: Soái ca
- Quyển 1 - Chương 32: Giống như lang như hổ
- Quyển 1 - Chương 33: Ai đến cũng không cự tuyệt
- Quyển 1 - Chương 34: Cảnh xuân vô tận
- Quyển 1 - Chương 35: Nhị nữ cộng sự nhất nam
- Quyển 1 - Chương 36: Không cảm thấy thẹn
- Quyển 1 - Chương 37: Nghe kể chuyện xưa
- Quyển 1 - Chương 38: Tái ngộ Long Vương
- Quyển 1 - Chương 39: Long triệt
- Quyển 1 - Chương 40: Động lòng
- Quyển 1 - Chương 41: Đông hải
- Quyển 1 - Chương 42: Say rượu
- Quyển 1 - Chương 43: Mới gặp
- Quyển 1 - Chương 44: Hảo cảm
- Quyển 1 - Chương 45: Ái mộ
- Quyển 1 - Chương 46: Ý xấu
- Quyển 1 - Chương 47: Hàng xóm
- Quyển 1 - Chương 48: Tranh giành tình nhân
- Quyển 1 - Chương 49: Giáo huấn
- Quyển 1 - Chương 50: Thù kết lớn
- Quyển 1 - Chương 51: Nhận sai
- Quyển 1 - Chương 52: Nghẹn khuất
- Quyển 1 - Chương 53: Long trạch
- Quyển 1 - Chương 54: Lại thêm một vị Long Vương
- Quyển 1 - Chương 55: Tử tô
- Quyển 1 - Chương 56: Phụ vương là ai?
- Quyển 1 - Chương 57: Đề ra nghi vấn
- Quyển 1 - Chương 58: Không biết
- Quyển 1 - Chương 59: Sự lớn
- Quyển 1 - Chương 60: Hù chết
- Quyển 2 - Chương 61: Vô cùng mừng rỡ
- Quyển 2 - Chương 62: Long Vương thật đáng yêu
- Quyển 2 - Chương 63: Tranh người
- Quyển 2 - Chương 64: Ai là phụ vương của Tiểu Long Nhi?
- Quyển 2 - Chương 65: Chết cũng không thừa nhận
- Quyển 2 - Chương 66: Cuộc sống mới
- Quyển 2 - Chương 67: Thổ lộ
- Quyển 2 - Chương 68: Lưỡng tình tương duyệt
- Quyển 2 - Chương 69: Một đêm quyến rũ [1]
- Quyển 2 - Chương 70: Một đêm quyến rũ [2]
- Quyển 2 - Chương 71: Lo lắng bất an
- Quyển 2 - Chương 72: Làm lại từ đầu
- Quyển 2 - Chương 73: Đông hải
- Quyển 2 - Chương 74: Nhập hải
- Quyển 2 - Chương 75: Long cung
- Quyển 2 - Chương 76: Nàng là ai?
- Quyển 2 - Chương 77: Hồng tuyến
- Quyển 2 - Chương 78: Trân châu
- Quyển 2 - Chương 79: Long phi
- Quyển 2 - Chương 80
- Quyển 2 - Chương 81: Tình địch
- Quyển 2 - Chương 82: Quỳ cầu ở lại
- Quyển 2 - Chương 83: Ý tốt
- Quyển 2 - Chương 84
- Quyển 2 - Chương 85: Trở thành bạn tốt
- Quyển 2 - Chương 86: Tưởng niệm
- Quyển 2 - Chương 87: Tình đồng tỷ muội
- Quyển 2 - Chương 88: Cầu hôn
- Quyển 2 - Chương 89: Thế khó xử
- Quyển 2 - Chương 90: Hôn lễ
- Quyển 2 - Chương 91: Đào hôn
- Quyển 2 - Chương 92: Rời đi
- Quyển 2 - Chương 93: Tân nương không thấy
- Quyển 2 - Chương 94: Mất tích
- Quyển 2 - Chương 95: Lục địa
- Quyển 2 - Chương 96: Biến mất
- Quyển 2 - Chương 97: Làm lại từ đầu
- Quyển 2 - Chương 98: Nàng ở đâu?
- Quyển 2 - Chương 99: Trốn đông trốn tây
- Quyển 2 - Chương 100: Bảo Bối không thấy
- Quyển 3 - Chương 101: Giải thích
- Quyển 3 - Chương 102: Thực xin lỗi
- Quyển 3 - Chương 103: Long Duệ theo đuôi
- Quyển 3 - Chương 104: Có loại nam nhân nào giống anh hay không?
- Quyển 3 - Chương 105: Giải tán hậu cung
- Quyển 3 - Chương 106: Vú em, đầu bếp nam tốt nhất
- Quyển 3 - Chương 107: Dây dưa không ngớt
- Quyển 3 - Chương 108: Nam nhân là gây họa
- Quyển 3 - Chương 109: Lửa giận của Tử Tô
- Quyển 3 - Chương 110: Phụ trách rốt cuộc
- Quyển 3 - Chương 111
- Quyển 3 - Chương 112: Nhục nhã
- Quyển 3 - Chương 113: Đau lòng
- Quyển 3 - Chương 114: Công cụ làm ấm giường
- Quyển 3 - Chương 115: Nữ nhân đáng thương!
- Quyển 3 - Chương 116: Tiểu long nhi
- Quyển 3 - Chương 117: Bộ tộc Kim Long thần bí
- Quyển 3 - Chương 118
- Quyển 3 - Chương 119: Kim Long tộc trưởng
- Quyển 3 - Chương 120: Gia gia đáng thương
- Quyển 3 - Chương 121: Lão nhân thần bí
- Quyển 3 - Chương 122: Thu lưu
- Quyển 3 - Chương 123: Đột biến
- Quyển 3 - Chương 124: Sóng thần
- Quyển 3 - Chương 125: Sinh linh đồ thán
- Quyển 3 - Chương 126: Địa ngục nhân gian
- Quyển 3 - Chương 127: Đại giới
- Quyển 3 - Chương 128: Trùng kiến gia viên
- Quyển 3 - Chương 129: Nơi thần bí
- Quyển 3 - Chương 130: Trở về
- Quyển 3 - Chương 131: Cung điện của Bảo Bối
- Quyển 3 - Chương 132: Long hậu
- Quyển 3 - Chương 133: Lãnh cung vu mẫn
- Quyển 3 - Chương 134: Giải cứu
- Quyển 3 - Chương 135: Rời đi
- Quyển 3 - Chương 136
- Quyển 3 - Chương 137: Trân châu
- Quyển 3 - Chương 138: Bắt người
- Quyển 3 - Chương 139
- Quyển 3 - Chương 140: Tiểu túy long
- Quyển 3 - Chương 141: Hiển thần uy
- Quyển 3 - Chương 142: Thiên long
- Quyển 3 - Chương 143: Khủng bố
- Quyển 3 - Chương 144: Lửa giận của Tử Tô
- Quyển 3 - Chương 145: Tình duyên
- Quyển 3 - Chương 146: Long Duệ tỏ tình
- Quyển 3 - Chương 147: Thoáng động lòng
- Quyển 3 - Chương 148
- Quyển 3 - Chương 149: Hoạt động vô cùng kích thích
- Quyển 3 - Chương 150: Mạo hiểm
- Quyển 3 - Chương 151: Âm mưu của Hồng Tuyến
- Quyển 3 - Chương 152: Hỏa hoa
- Quyển 3 - Chương 153: Thừa nhận (1)
- Quyển 3 - Chương 154: Thừa nhận (2)
- Quyển 3 - Chương 155: Rời đi
- Quyển 3 - Chương 156: Lưu luyến không rời
- Quyển 3 - Chương 157: Mê loạn
- Quyển 3 - Chương 158: Gian kế
- Quyển 3 - Chương 159
- Quyển 3 - Chương 160: Gặp lại Vu Mẫn
- Quyển 3 - Chương 161: Luyện tập
- Quyển 3 - Chương 162: Quỷ kế
- Quyển 3 - Chương 163: Lạc hải
- Quyển 3 - Chương 164: Nàng đã chết
- Quyển 3 - Chương 165: Đông hải long cung
- Quyển 3 - Chương 166: Thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 167: Tàn bạo
- Quyển 3 - Chương 168: Chôn chung (1)
- Quyển 3 - Chương 169: Chôn chung (2)
- Quyển 3 - Chương 170: Nam Hải Long Cung