Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối - Chương 12: Rửa sạch sự nhục nhã trước kia
Chương trướcMàu tóc tối là sự sỉ nhục với vương thất.
Sau khi bất cẩn làm rơi mặt nạ, Gattos thoạt nhìn không ngạo mạn đáng giận như vừa rồi.
Anh ta hơi chật vật.
Bởi anh ta lộ ra mặt xấu nhất của mình trước một cô gái như vậy.
Sao anh ta có thể thừa nhận: mình giống nàng, họ đều là những kẻ không được Nữ Thần Ánh Sáng quan tâm.
Gattos nhanh chóng đeo mặt nạ lại.
Khí thế của anh ta không còn chút gì.
“Điện hạ.” Giọng Vinár bình tĩnh, “Tôi phải làm rõ thay phụ thân, ông ấy tuyệt đối chung thuỷ với mẫu thân, không có bất kỳ con riêng nào. Lời như vậy, tôi không mong là mình sẽ lại nghe thấy.”
“… Tự giải quyết cho tốt!” Gattos chật vật ném xuống một câu, vội vàng rời đi nhà sau của lão Mary.
Đuổi Thân Vương điện hạ xong, Vinár cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Cậu lặng lẽ hít sâu hai cái, nhìn về phía Ylang: “Hãy yên tâm, tôi cam đoan rằng mình sẽ không mang đến cho cô bất cứ phiền phức gì. Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện.”
“Ylang” đang híp mắt, cười như không cười nhìn hướng Gattos rời đi.
Nước chảy từ đuôi tóc màu đen nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất.
Ánh mắt của Vinár dần trở nên ngưng trọng.
“Mặt cô nhợt nhạt lắm.” Cậu cẩn thận nhìn cô gái trước mặt, giọng nhẹ mà thấp, nhanh chóng hỏi, “Cô lại triệu hoán nguyên tố thuỷ à?”
Ylang dưới chăn nỉ không ngừng dùng đuôi chọc ác ma.
“Mau đuổi Vinár đi!” Nàng dùng ngôn ngữ cử chỉ bảo hắn.
Rõ ràng ác ma hiểu sai ý nàng.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, ôm cánh tay, thong thả trở về phòng: “Lại đây.”
Vẻ mặt Vinár thay đổi, đóng cửa gỗ, đi vào nhà.
Rõ ràng cậu ta cảm thấy khẩn trương.
“Còn nhớ ước định giữa ta và ngươi chứ?” Ác ma nghiêm mặt, ngồi trên ghế, đầu ngón tay chạm vào thành, “Trưa mai.”
Cục bông Ylang: “???”
Vinár sửng sốt một lát, sau đó mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn qua “nàng”.
Cậu cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.
Không phải nàng đã từ chối cậu ư? Ôi trời ạ, cô gái này, nàng lại khiến cậu cảm thấy hỗn loạn, hoài nghi có thật là đầu mình xảy ra vấn đề không.
Thái độ của nàng hai ngày này đã khiến cậu quên sạch chuyện kia.
Đúng vậy, thứ tư hôm đó, cậu từng mang ý bố thí mà bày tỏ với nàng trên xe ngựa… Nàng đã đồng ý hẹn buổi sáng cuối tuần, hại cậu mơ thấy giấc mộng có ánh mặt trời và hoa Tulip đáng thẹn kia.
Hai ngày ngắn ngủn, sao cậu lại thất bại từng bước, bị đánh tơi bời, mất đi mọi ưu thế, thậm chí quên luôn cuộc hẹn kia chứ?
Nàng đúng là ma quỷ giỏi đùa bỡn lòng người!
Cứ chợt gần chợt xa như vậy, khiến lòng cậu bất ổn.
“Tôi,” Giọng Vinár khô khốc, “Đương nhiên không quên. Nhưng… trưa mai ở chỗ tấm bia đá… có không tiện chứ?”
“Tiện,” Ác ma cười nhẹ, hơi híp mắt, “Tuỳ tay lấy cớ để đám kỵ sĩ Ánh Sáng kia rời đi rồi vào rừng rậm là được. Ta sẽ tới tìm ngươi.”
Lúc hắn dùng bản thể hiện thân, lực lượng hắc ám quá mạnh mẽ sẽ bị những thanh kiếm Ánh Sáng cảm nhận được.
Cục bông Ylang: “!!!”
Vinár miệng đắng lưỡi khô: “Được.”
Ác ma hài lòng gật gật đầu: “Ngươi có thể rời đi.”
Vinár hơi thất hồn lạc phách. Lúc đi đến bên cửa gỗ, cậu chợt nhớ ra mục đích mình đến tìm nàng.
Cậu quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Cho dù cô đã phát hiện bí quyết gì trên tấm bia đá, nhất định không được nói ra, nếu không tôi cũng không giữ được cô đâu.”
Nói xong câu này, Vinár chạy trối chết.
Cục bông Ylang trừng mắt đen, chui ra chăn nỉ, gấp đến mức nhảy loạn tại chỗ.
Ác ma duỗi ngón tay, cầm cái đuôi của nàng.
“Ngươi gấp cái gì.” Hắn lười biếng liếc nàng.
Nàng nổ lông: “Anh không được làm Vinár bị thương!”
Nếu con trai đại công tước gặp chuyện không may ở đây, tất cả mọi người đều phải ăn quả đắng. Huống hồ, Ylang cảm thấy Vinár rất tốt, đêm nay cậu ta còn cho nàng ăn hết mì thịt kho của mình cơ.
Trước việc liên quan đến sống chết, Ylang cũng chẳng so đo ước hẹn ở rừng nhỏ của ác ma đáng thẹn đến cỡ nào.
Ác ma nheo mắt, nụ cười trên môi cứng lại: “Ngươi đau lòng hắn.”
“Không phải…”
Hắn giật khóe môi, cười giả: “Thật không tiền đồ, dễ dàng rơi vào bể tình vậy à?”
Cục bông Ylang lắc mình: “Không có bể tình gì hết! Nếu Vinár gặp chuyện không may, tôi sẽ bị đội hiến binh bắt để điều tra! Với cả thân phận của cậu ta có thể giúp chúng ta nhiều việc. Tình huống như giờ, chắc chắn ta còn gặp đủ loại phiền toái. Chúng ta cần đồng minh.”
Hắn cười nhạo với vẻ khinh thường: “Ngươi sẽ làm đồng minh với con kiến chăng?”
Ylang lắc cái đuôi: “Nếu tôi bất hạnh biến thành con kiến, đương nhiên là sẽ rồi.”
Hắn: “…”
Hắn không kiên nhẫn nâng tay, nhẹ giật giật ngón: “Ý chí của Thần không thể dao động.”
Ylang sốt ruột loạng choạng thân thể: “Cậu ta biết rõ rất nhiều bí mật! Ví dụ đi, vì sao cậu ấy lại ngăn tôi lộ ra việc tấm bia đá ma pháp vậy? Nếu tất cả mọi người dùng cách học tập chính xác trên tấm bia đá ma pháp, vậy nhất định sẽ xuất hiện vô số ma pháp sư vĩ đại!”
Hắn miễn cưỡng dựa thành ghế: “Loại chuyện này còn phải hỏi người khác à?”
Ylang nhảy lên mặt bàn: “Anh biết ư?!”
Ác ma nhếch môi.
Con mắt đen nhánh trống rỗng của hắn nhìn chằm chằm nàng, giọng trầm thấp u dày đặc: “Đã bao giờ nghe qua ‘Truyện cười về nhà ảo thuật’ chưa?”
Ylang gật gật đầu: “Cái này ai không biết chứ?”
[Truyện cười về nhà ảo thuật]
Ngày xưa, một quý tộc nhỏ tuyên bố mình phát minh ra một loại thuốc thử. Thuốc thử này có thể biến hôi thạch nham thành Long Tinh, hầu như không nên thành phẩm gì.
Hôi thạch nham có ở khắp nơi. Còn Long Tinh là khoáng thạch thông dụng quan trọng ở đại lục Marfa, công dụng rất nhiều, giá trị rất cao.
Nếu có thể biến hôi thạch nham thành Long Tinh thật, giá của Long Tinh chắc chắn sẽ hạ xuống ngàn trượng, xóm nghèo cũng có thể dùng đèn Long Tinh.
Quốc vương đã tiếp kiến vị quý tộc nhỏ thích phát minh này.
Đáng tiếc sự thật chứng minh đây chỉ là một trò đùa: quý tộc nhỏ thật ra là một nhà ảo thuật, y dùng thủ thuật che mắt lừa gạt quốc vương và dân chúng để đạt được tiền bạc.
Quốc vương giận dữ, đưa kẻ khi quân này đến pháp trường chém đầu.
Vài năm sau, có người tuyên bố đã tìm được bản thảo còn sót lại của quý tộc đó. Người đó lại dựa theo cách trên bản thảo chế tạo ra thuốc thử, thành công biến hôi thạch nham thành Long Tinh, hơn nữa bán cho dân chúng với giá rất thấp.
Lúc này mọi chuyện càng lớn, liên quan đến càng nhiều người hơn, hầu hết dân chúng tin là thật.
Nhưng cuối cùng được chứng minh, đây vẫn là một âm mưu, chỉ có điều nhà ảo thuật lần này biểu diễn càng thêm chân thật, có thêm đồng lõa, phạm vi của lời đồn càng rộng hơn mà thôi.
Sau khi chém mấy trăm đầu, “Truyện cười về nhà ảo thuật” cuối cùng cũng kết thúc.
Từ nay về sau, ai lại nhắc đếm việc biến hôi thạch nham thành Long Tinh, người bên ngoài sẽ xì mũi coi thường, cười nhạo người đó bị nhà ảo thuật lừa cho mất não.
Đây là “Truyện cười về nhà ảo thuật trò khôi hài”.
“Nhưng, chuyện đó và phát hiện của tôi lại liên quan gì?” Ylang thắc mắc, “Tôi cũng không phải nhà ảo thuật, tôi thật sự phát hiện ra bí mật của ma pháp mà.”
“Ngây thơ.” Ác ma cười lạnh ngắt lời nàng, “Ngươi có rõ nhà ảo thuật là giả không?”
Ylang: “?”
Chẳng lẽ không phải giả ư?
Ylang xoay đôi mắt đen nhỏ, bỗng nổ lông.
Nàng đã hiểu!
Long Tinh có giá trị cao, công dụng rộng rãi, từ việc khai thác vận chuyển đến đưa vào sử dụng, sớm đã tạo thành dây xích lợi ích chắc không thể phá trên toàn bộ đại lục Marfa.
Vô số người đạt được khoản lợi kếch sù từ đó.
Nếu hôi thạch nham có thể chuyển hóa thành Long Tinh, Long Tinh cũng sẽ giống không khí và nước vậy: tuy không thể thiếu nhưng không hề có đủ giá trị buôn bán.
Thuật sửa đá thành vàng nếu được tràn lan, vậy vàng cũng ti tiện như đất.
“Việc biến Long Tinh chặn đường của cả người cả của, vậy nên không được để lại hậu thế…” Ylang ngơ ngác lắc đuôi, “Ma pháp nếu được phổ cập, sự rung chuyển mà nó mang đến là nghiêng trời lệch đất.”
Vì sao bình dân không thể bò lên trên?
Bởi vì tài nguyên, tiền bạc, quân đội, kỹ thuật, tất cả đều nằm trong tay vương thất và quý tộc. Bình dân chỉ có thể dùng sức lao động mưu sinh, dù làm việc tay chân vất vả cỡ nào cũng chỉ đủ sống tạm mà thôi. Bọn họ không có cơ hội tiếp nhận nền giáo dục, vĩnh viễn chỉ có thể nằm rạp tại tầng chót kéo dài hơi tàn, dùng sức lao động nguyên thủy nhất để nâng cả tòa Kim Tự Tháp ép chết người lên.
Mấy ngàn năm qua, tầng lớp đã sớm vững chắc.
Dù quý tộc có sa đọa, có mục nát, Kim Tự Tháp này vẫn không thể phá vỡ như trước.
Nhưng một khi ma pháp được phổ cập…
Số lượng bình dân vượt xa quý tộc.
Không lâu sau, bọn họ sẽ có được sức mạnh lật ngược Kim Tự Tháp.
“Đây là một việc lớn phá vỡ thời đại.” Cục bông Ylang ngơ ngác nhảy trên mặt bàn mấy cái, “Nếu nói ra, tôi sẽ là ‘nhà ảo thuật’ tiếp theo, bọn họ sẽ kịp thời xử tôi.”
Hắn nhìn vẻ ngốc nghếch này của nàng, trong lòng hiếm khi không đầy ác ý.
Hắn bắt đầu thấy lười lười.
Giật môi, hắn đưa mắt nhìn về xa, giọng bễ nghễ: “Có ta ở đây, ai dám động vào ngươi.”
Cục bông Ylang xù lông như trúng tia lửa điện.
Nàng cẩn thận xoay mắt, nhìn về phía hắn.
Chăn nỉ lớn màu xám bọc lấy thân hình nho nhỏ. Hắn núp trong ghế lớn, gương mặt trắng bệch, buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Hôm nay thân thể này mỏi mệt, thể lực bị tiêu hao rất nhiều.
“Ồ.” Ylang nhẹ giọng nói thầm, “Mạnh miệng, ai không rõ chứ.”
Hắn và nàng giờ như đang bám dây mà đi trên vách núi giữa không trung.
Một khi đi nhầm một bước, đó là thịt nát xương tan.
Cho dù là hắn thể “Ylang” hay Ylang thể “cục bông”, họ đều dễ dàng bị giải quyết.
Phải bảo vệ Vinár mới được…
Vinár cũng không biết mình trở lại phòng kiểu gì.
Lúc mở chân ngồi trên giường gỗ thở dốc, cậu phát hiện mình lại bị cô gái tóc đen kia đùa cợt. Nếu nàng chịu “chơi” với cậu, chẳng lẽ tối nay không phải thiên thời địa lợi à?
Trong lúc đang “quyết đấu” với nàng, cậu dần rơi xuống thế hạ phong, còn nàng lại chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối.
Không, không thể tiếp tục như vậy nữa…
Vinár oán hận thừa lời: “Ylang Lynn, ngày mai, tôi nhất định phải chinh phục cô trong rừng tùng, rửa sạch sự nhục nhã trước kia!”
Nói xong, cậu không khỏi có chút uể oải.
Nàng… khi thì ngây thơ như thiên sứ, khi thì tà ác như ma quỷ.
Vì sao lại có cô gái như vậy!
Tim tiểu công tước đập loạn, cậu bắt đầu lo được lo mất, lo lắng ngày mai liệu mình có bị nàng áp chế không?
Vinár nghĩ quá nhiều bèn mất ngủ thảm.