Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối - Chương 50

Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối Chương 50
Vinár nhìn Tulip đổ rạp đầy đất.

Nó giống hệt giấc mơ cậu từng gặp.

Lần đó, cậu ôm cô gái tóc đen trong mộng, “mây mưa” trong bụi hoa trang viên, ép hỏng một mảng Tulip lớn, xung quanh còn có người hầu đi.

Bây giờ…

Mẫu thân cậu ngã từ tháp trắng xuống. Sau khi nện hỏng một mảng hoa, thân thể của bà lăn theo sườn dốc nhỏ xuống.

Dấu vết trước mặt gần như trùng vào dấu vết trong mộng, xung quanh cũng có người đi tới đi lui.

Cậu hơi không rõ mình không phải đang nằm mơ, bên tai vang vọng tiếng sóng biển, đèn Long Tinh chiếu sáng bụi hoa như ban ngày. Sinh tử và dục vọng lẫn cùng một chỗ, cậu không phân biệt được.

Biển hoa tan hoang trước mắt đong đưa, ảo giác càng thêm mạnh.

Trong chốc lát là hai thân thể trẻ tuổi không mảnh vải, trong chốc lát lại là thân tàn mềm mại của Frigg.

“Quần của thiếu gia… Chuyện gì xảy ra vậy…”

“Ôi trời ạ, thiếu gia nhất định là bị kích thích quá! Sao cậu ấy có thể làm vậy với thân thể mẫu thân mình…”

“Câm miệng! Các cô muốn chết phải không!” Hầu gái trưởng ép giọng, quát hai hầu gái châu đầu ghé tai.

Đám hầu gái vội vàng cúi đầu xuống, trốn sang bên kia.

Hầu gái trưởng lớn tuổi nhẹ nhàng thở dài. Bà nhanh chóng tìm một cái áo choàng lớn choàng lên người Vinár, che mọi bộ phận thân thể cậu.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi thiếu gia.”

Vinár quay mặt, ngơ ngác nhìn bà một cái. Sau đó cậu cong khóe môi, lộ ra nụ cười giả bình thường không thể bắt bẻ.

“À, ta không sao, không cần phải lo lắng.” Vinár nhìn nhìn chung quanh, “Phụ thân đâu?”

“Đại công tước đi hoàng cung, còn chưa trở về.”

“À, được.” Vinár tiếp tục mỉm cười, “Nhất định là trao đổi chuyện hôn nhân của Sif với vương quốc Arctic, ông ấy sẽ được như ý…”

Phát giác giọng mình thay đổi, Vinár ngậm miệng lại, cúi đầu, đi về phía phòng mình.

Hầu gái trưởng lo lắng nhìn chăm chú bóng lưng cao gầy của cậu.

Ylang biết tin tức này vào ngày hôm sau.

Ngay cả học sinh trong học viện cũng đang bàn luận chuyện rơi tháp ngoài ý muốn của phu nhân đại công tước.

“Trời ạ, Vinár vừa mới mất đi vị hôn thê, bây giờ lại mất đi mẫu thân, tôi lo cậu không chịu được!” Nữ sinh quý tộc ngồi bên trái sau Ylang đau lòng nói.

Vị hôn thê?

Ylang nhanh chóng nghe được dưa từ hai nữ sinh quý tộc.

Hoá ra lúc nàng theo quân lên phương bắc bình loạn Hắc Vu, Sif đã từng chạy đến học viện tìm Vinár, tự xưng là vị hôn thê của cậu trước mặt không ít người.

Hiển nhiên, cách hành sự như vậy hẳn là do Frigg dạy cho nàng. Thừa dịp đại công tước Howard không ở, gạo nấu thành cơm.

Nhưng trong vòng một đêm, mọi chuyện thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hôn sự của Sif hoàn toàn được sắp xếp, ngay lúc Frigg rơi xuống tháp trắng, ở hoàng cung, đại công tước Howard và vợ chồng quốc vương chính thức giao công văn vàng cho sứ giả vương quốc Arctic: đáp ứng lời cầu hôn của hoàng thái tử Karasawa Asuka, hai nước làm thông gia.

Vinár đồng thời mất đi “vị hôn thê” và mẫu thân.

Ylang không biết nên nói gì.

Nàng lặng lẽ thở dài một hơi, nâng má ngẩn người.

Ai cũng cho rằng sắp tới Vinár sẽ không đi học. Ai ngờ, lúc tiếng chuông vào học vang lên lần cuối cùng thoáng, tiểu công tước Tulip trắng bạc xuất hiện ở cửa phòng học.

Cậu đứng dưới ánh sáng, khuôn mặt ẩn dưới bóng tối.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, cậu đang mỉm cười.

Ánh mắt mọi người theo sau cậu, Ylang cũng không ngoại lệ.

Tuy nàng cũng không làm sai gì, nhưng nàng biết rõ, giữa mình và Vinár không thể duy trì tình bạn nữa.

Vinár lại đi thẳng đến trước bàn học của nàng.

Cậu cúi đầu xuống, đôi mắt xanh thẳm đầy dịu dàng: “Ylang, tôi có lời muốn nói với cô.”

Không đợi nàng đồng ý, cậu ta quay người đi ra ngoài phòng học. Lúc gặp đạo sư luyện kim ở cửa ra vào, Vinár lễ phép nói: “Xin lỗi đạo sư, em và bạn học Ylang rời đi trong chốc lát, xin phép nghỉ năm phút. Xin hỏi ngài có thể cho phép không?”

“À, đương nhiên được rồi!” Đạo sư luyện kim sững sờ gật đầu.

Ylang đã đi ra khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng chạy ra phòng học, đuổi theo Vinár.

“Ylang,” Cậu nghiêng đầu, “Cô không cần phải tự trách.”

Ylang há hốc mồm, không biết nên nói cái gì đó.

“Chuyện này không phải lỗi của cô.” Vinár thở dài một hơi, “Phụ thân tôi tự mình thẩm vấn Pettibone, biết được… chuyện sai mẫu thân tôi đã làm không chỉ có mình chuyện của cô. Mấy năm nay, bà ấy… nhập ma vì quyền thế. Hơn nữa, là bà ấy muốn giết cô cùng người nhà của cô, cô hoàn toàn vô tội. Nếu tôi có não cũng sẽ không giận lây sang cô.”

Ylang mím môi, khoanh tay đi bên cạnh cậu.

Vinár nói: “Bà ấy biết rõ mọi chuyện bại lộ nên mới lựa chọn chấm dứt tánh mạng của mình, không liên quan tới cô. Tôi đâu thể ghi hận cô vì chuyện này. Ylang, cô cũng biết, tôi là người thừa kế máu lạnh, trong đầu chỉ có lý tính.”

“Thật sự xin lỗi, tôi không biết nên nói cái gì.” Ylang ngước mắt nhìn cậu, “Nhưng Vinár, cậu thật sự không sao chứ?”

“Không sao đâu. Đau lòng đương nhiên sẽ có, nhưng,” Cậu nhăn mày, “Ylang, cô không rõ, thân tình giữa quý tộc mỏng manh hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Bây giờ tôi phải bắt đầu suy tính một vấn đề quan trọng, đợi đến lúc tôi cầm quyền, liên minh với nhà Windsor nên dùng gì để gắn bó… Có lẽ, tôi phải ngóng trông bác Louis mau chóng sinh một đứa con gái nhỉ? Chậc, nếu quả thật đến bước đó, tôi sẽ đính hôn với một đứa con nít.”

Ylang thở dài: “Vinár.”

“Biểu hiện của tôi hơi quá khoa trương đúng không?” Cậu săn sóc cười cười, “Thật sự xin lỗi, tôi không biết thế nào mới thích hợp. Tóm lại tôi muốn nói là, chuyện này tôi hoàn toàn không trách cô, hoàn toàn không. Nhưng tôi phải hỏi rõ một chuyện khác lúc này. Nó rất quan trọng, rất rất quan trọng.”

Ylang bị cậu làm cho hơi khẩn trương. Nàng vô thức dừng bước, quay người nhìn cậu: “Là?”

Vinár hít sâu một hơi, nhắm lại hai mắt, sau đó trịnh trọng mở miệng: “Có phải quan hệ giữa cô và phụ thân tôi là người tình không?”

Ylang bị dọa nhảy dựng, đôi má nóng lên, nàng vội giải thích: “Không không không, tuyệt đối không phải! Vinár, tôi có thể thề, tôi và phụ thân cậu tuyệt đối không có chút quan hệ bất chính nào.”

“Vậy ông ấy có theo đuổi cô không?” Vinár thở dài, “Xin lỗi, vấn đề này tôi phải hỏi rõ, dù là xâm phạm riêng tư.”

“Không!” Ylang chứng minh trong sạch thay Howard, “Đại công tước là một vị thủ lĩnh quân sự khiến người kính nể. Ở vấn đề tác phong sinh hoạt cá nhân, tuyệt đối không có chút khuyết điểm. Nếu cậu không tin, có thể hỏi…”

Vinár ngắt lời nàng: “Tôi tin cô.”

“Cảm ơn.”

Ylang bất tri bất giác thả lỏng nhiều.

“Cần phải trở về rồi.” Vinár dịu dàng đùa, “Nếu sớm biết nói chuyện vui như vậy, tôi đã xin đạo sư xin mười phút. Như vậy, chúng ta cứ ở chung như trước đi! Không có vấn đề gì chứ?”

Gần đât thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, Ylang cũng chưa nhớ ra được, nàng và Vinár ở chung như nào hồi trước.

“Không có vấn đề.” Nàng chóng mặt nói.

Vinár bất đắc dĩ cười cười: “Ylang, đôi khi cô như đồ ngốc thật.”

Nàng cảm thấy nàng chỉ bị cậu làm cho bối rối.

Nói thật, nàng cảm thấy nếu đổi lại là mình, chắc chắn cả đời này cũng không muốn gặp lại đối phương.

Cậu quay đầu: “Đi.”

Cậu trở về phòng học.

Ngày hôm nay, Ylang không nhịn được nhìn lén Vinár vài lần, phát hiện cậu chăm chú nghe giảng bài. Thỉnh thoảng, cặp mắt xanh kia có hơi nước, cậu luôn nhanh hướng nháy về phía bầu trời mấy cái, khiến tầng sương mờ mịt ấy biến mất.

Lòng Ylang không khỏi mềm đi.

“Nếu làm bạn với mình có thể khiến cậu dễ chịu một chút, mình sẽ ở chung như thường với cậu.”

Có lẽ vì Vinár thẳng thắn nói về ý định làm thông gia với nhà Windsor, Ylang cảm thấy bầu không khí giữa hai người thoải mái hơn trước kia.

Nàng lặng lẽ bấm tay trong lòng, âm thầm cân nhắc: “Ngài Louis chỉ sợ không thể thỏa mãn tâm nguyện của Vinár.”

Đời trước nhà Windsor có bốn người.

Công tước Windsor, Frigg, vương hậu Bethwilna và Louis.

Con gái duy nhất của công tước Windsor đã sớm lập gia đình, con gái Bethwilna là công chúa. Nếu Vinár muốn lập lại quan hệ thông gia với nhà Windsor, điều duy nhất có thể trông cậy là gốc cây già Louis nở hoa.

Độ khó cũng không phải là bình thường đâu!

Mơ màng đã đến giờ tan học.

Ylang cõng cặp của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.

Nàng biết rõ hôm nay Nicole và lão Lynn sẽ tới khu đông chọn phòng ở. 30 vàng có thể mua một căn ba tầng ở khu đông vĩnh viễn, rộng hơn nhà cũ gấp đôi.

Lúc nàng ở phòng riêng còn không thẳng nổi eo, đương nhiên nằm mơ cũng ngóng trông chuyển vào nhà lớn. Cũng không biết bọn họ có tìm được nơi phù hợp không.

Vinár đuổi tới bên nàng.

“Giờ không ngại nói chút chuyện cô đi phương bắc cho tôi chứ?”

Ylang nháy mắt mấy cái: “Thật sự xin lỗi, tôi vội về nhà…”

“Trên đường nói, tôi đưa cô.” Nụ cười trên môi Vinár hơi ủ rũ, “Phụ thân không ở nhà, tôi muốn chờ ông về trước. Tôi không muốn ở một mình trong trang viên trống rỗng kia.”

“À…”

Vinár gục đầu: “Có lẽ trong lòng phụ thân, công sự quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.”

Ylang cũng không biết nên nói cái gì, đành phải hơi nghiêng người, đi đến bên Vinár.

Vừa đi ra hai bước, một thân hình vừa thơm vừa mềm bỗng xông lên từ phía sau, hai cánh tay tách Ylang và Vinár ra.

Ylang: “…”

Paul.

“Nghe chuyện sao có thể thiếu tôi!” Paul lắc bộ ngực đầy đặn, “Ylang không phải bạn tốt nhất của tôi à!”

Quay đầu lại, cậu nháy mắt ra hiệu, dùng khẩu hình lặng lẽ nói với nàng: “Cô không muốn sống à! Đại nhân sẽ ghen!”

“Sally.” Vinár bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi, ưu tiên tiểu thư, hôm nay để cô nghe chuyện.”

Cậu thoải mái xoay người rời đi.

“Hở?” Paul kỳ quái nói, “Người này sao cứ quấn mãi thế?”

Ylang thở dài: “Vinár đã bao giờ quấn quít chặt lấy đâu.”

“Điều này cũng đúng,” Paul giật mình gật đầu, “Con gái thích cậu ta nhiều lắm, lúc trước tôi rất ghen ghét cậu ta! Đương nhiên bây giờ không rồi, dù cậu ta được người ưa thích thế nào, cậu ta cũng không thể trái ôm phải ấp, đồng thời ôm mấy cô gái. Tôi lại có thể!”

Ylang: “… Cậu còn rất kiêu ngạo.”

Lúc Ylang về nhà gặp Ma Thần đại nhân, không biết sao trong đầu cứ xuất hiện vẻ lén lút của Paul.

Ghen?

Nàng với Vinár đi cùng một chỗ, hắn sẽ ghen ư? Làm sao có thể được!

“Anh biết chuyện Frigg không?” Ylang ngồi vào bên giường, “Tối hôm qua bà ta rơi tháp rồi chết.”

Hắn không để ý nàng.

“Chậc!” Nàng buông tay, “Thần Minh tại sao phải quản sự sống chết của con kiến.”

Hắn cuối cùng cũng quay mặt lại liếc nàng.

“Bộ phận thân thể tiếp theo ở phía bắc.” Mặt hắn vô cảm, “Bị cô kéo chân, tạm thời không thể đi lấy. Nói đi, khi nào thì cô có năng lực đi chu du các quốc gia.”

Ylang sửng sốt trong chốc lát: “Tôi cũng phải cùng đi ư?”

Hắn cười lạnh: “Bằng không thì sao? Để cô ở lại kể chuyện xưa à?”

“Kể chuyện xưa gì?”

Hắn xoay mặt sang bên kia: “Nếu không thể chờ đợi được muốn thoát khỏi ta, vậy đừng tham vui.”

Ylang không hiểu ra sao, không nhịn được tiến lên xem vẻ mặt hắn.

Phòng thật sự quá nhỏ, hắn ngồi trên rương quần áo, nàng đưa đầu nhìn hắn, không cẩn thận ngã xuống người của hắn.

“Aaaaaa!” Nàng tiện tay nắm lấy cổ áo của hắn.

Cái áo choàng này của hắn mềm như nước chảy. Nó bị nàng xé, lộ nửa lồng ngực.

Ylang: “…”

Khoé mắt hắn hơi rút, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nàng trong ngực như gặp quỷ.

Tay phải nhanh chóng đỡ lấy lưng nàng.

Khoảng cách rất gần, nàng bị đường ngực xinh đẹp và hơi thở đặc biệt của hắn làm hơi choáng đầu.

Đầu óc của nàng bắt đầu không nghe lời, nói theo câu vừa rồi của hắn: “Tôi đâu có tham vui…”

Hắn trừng nàng, con ngươi phóng đại rồi lại co rút.

Hắn lại lĩnh giáo sâu cái kiểu miệng có lòng không của thứ nà.

Dính vào trong lòng của hắn, giật đồ của hắn, sau đó vô tội nói, nàng không đến để dụ dỗ ư?

Màu mắt hắn dần tối lại.

Gặp quỷ rồi. Thân thể vừa tìm về thật sự không nghe lời!

Hắn kỳ thật không bị nàng hấp dẫn!

Không động lòng chút nào!

Thần Minh không có dục vọng thấp kém!

Chẳng qua là… Nàng làm càn như vậy, hắn phải trừng phạt nàng chút.

Hắn ôm nàng, thuấn di đến bên giường công chúa, ép thân thể nho nhỏ của nàng xuống.

“Đây là thân thể ta dùng mỗi tối.” Hắn khàn giọng, “Dùng nó hấp dẫn ta thì được gì!”

Giọng khàn khàn khiến tai nàng run run, tim đập nhanh.

“Tôi không cố ý xé quần áo anh…” Nàng yếu ớt giải thích.

Hắn híp mắt, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy cổ áo nàng.

“Ta cũng không cố ý.”

Tay phải chậm rãi di động, bọc lại lưng của nàng.

Đôi bàn tay nhỏ bé đáng thương mặt đất cầm lấy áo choàng kéo hờ, ánh mắt phát run, bờ môi cũng vậy.

Đôi môi hơi hơi mở như là cánh hoa dụ người nhấm nháp mật.

Ylang cảm giác mình như chú gà con bị rắn nhìn thẳng.

Một ngón tay cứng tái nhợt lạnh băng ấn chặt môi dưới nàng.

“Quên chuyện bị thương nhanh vậy, chỉ nhớ rõ chuyện xưa à?” Hắn cười lạnh, nghiêng đầu, “Ta thấy cô là vết sẹo lành đã quên đau nhức.”

Ylang sợ: “Tôi…”

Hic, vừa nói giống như đang cố ý hôn môi ngón tay ấn chặt miệng nàng.

Đầu ngón tay của hắn đụng phải hàm răng của nàng!

Ylang cứng người, nàng không dám cử động, mặc cho ngón tay như ngọc kia lướt qua hàm răng trắng.

Hắn đang… làm gì…

Hàm răng sát qua móng tay của hắn, khiến đầu nàng nghiêng mạnh hơn.

Hắn ấn đầu ngón tay một cái.

Chạm đến đầu lưỡi của nàng!

Dây thần kinh căng thẳng của Ylang đứt!

Nàng vô thức ngậm hàm răng lại!

Oái, hơi kém rụng mất răng cửa.

Ngón tay tên này cứng như tảng đá, không, hơn tảng đá gấp trăm lần.

“Ha…”

Hắn cười, cúi đầu, dán bờ môi bên khóe miệng của nàng, giọng trầm thấp: “Thả tay ta ra. Bằng không thì, ta tự mình đoạt lại. Ba, hai…”

Môi của hắn khẽ động, giống như đang hôn môi nàng.

Ylang như một máy cũ khó bảo, trước khi hắn nói “một”, nàng thành thật thả lỏng hàm răng.

“Quá thời hạn hết hiệu lực.”

Hắn vô sỉ bội ước, đột nhiên cúi người, đè môi.

Trời đất quay cuồng!

Ylang hồi lâu không phục hồi tinh thần lại.

Đợi đến lúc nàng khẩn trương định ngậm miệng, nàng mới phát hiện mình đã không có mồm.

Nàng nằm trước ngực của hắn, dãn thành một cái bánh hơi mỏng.

Lông tơ mềm mại dán trên người.

Nàng, nàng rõ ràng không nổ lông…

Nàng cẩn thận nâng hai mắt nhìn hắn. Trong ánh mắt của hắn hiện lên chút chán nản.

Thấy nàng trộm nhìn qua, hắn cười lạnh: “Bởi vì biết rõ sắp trao đổi, ta mới cố ý dọa cô. Cô cho rằng ta muốn làm cái gì? Ta mới không đụng vào cô!”

Cục bông Ylang lặng lẽ rụt thân hình dạng bánh lại.

Đáng tiếc đã muộn một bước, cái đuôi bị hắn nắm chặt nhấc lên thành một cái chăn mỏng.

“Ha, toàn thân như nhũn ra sao?” Hắn vô tình cười nhạo nàng.

Bánh tráng nhỏ Ylang đang tủi thân chợt phát hiện lỗ hổng trong lời nói của hắn!

Nàng nói thầm: “Chẳng lẽ anh không mềm ư?”

“Ha, đương nhiên không.” Hắn kiêu ngạo ngồi dậy.

Ylang cong mắt cười: “Cho nên thân thể của tôi không mềm, là thân thể của anh mềm! Ha ha ha!”

Nàng vốn định cười nhạo hắn, tiếc là giọng thân thể này quá non nớt, cười cũng chỉ có thể ha ha ha.

Ma Thần thẹn quá hoá hoá giận đập bẹp nàng trên bàn sách.

Ylang kiên nhẫn thò con mắt: “Chẹp! Tôi hiểu! Đều là do bộ phận thân thể của anh tự ra quyết định mà thôi!”

Hắn: “…”

Hắn thật sự bị đồ ngốc này làm tức chết! Rốt cuộc nàng có biết mình đang nói mò cái gì không?

Hắn coi nàng thành một cái thảm bay, quăng từ cửa sổ ra ngoài.

Ylang ngồi xổm trên nóc nhà đối diện, cãi thắng hắn khiến nàng vui như mở cờ trong bụng. Nàng cong mắt, cuộn thành quả cầu, lăn qua lăn lại trên nóc nhà hình tam giác, lắc đuôi thị uy.

Người kia ngã vào cửa sổ.

Không lâu sau, hắn im lặng đẩy một cái cửa ra, để lại đèn cho nàng cả đêm.

Thời gian vui vẻ luôn trôi nhanh như nước chảy.

Thoáng cái đã trôi qua một năm rưỡi, Ylang lên cấp cao, việc học chỉ còn năm cuối cùng.

Một nhà ba người đã sớm chuyển khỏi khu tây, tiến vào nhà mới khu đông.

Đây là một căn nhà gỗ ba tầng nho nhỏ, là một căn nhà cũ tiểu quý tộc để đó không dùng, vị trí gần khu tây, ngay bên học viện Evie. Bên này không có đại quý tộc ở, thánh quang rất ít, tiện cho Ma Thần ra vào.

Trước khi dọn nhà, lão Lynn bỏ ra ba tháng một mình mân mê trong nhà mới, cải tạo khiến nó trông gần giống nhà cũ. Ông là người luyến tiếc cái cũ.

Giường công chúa của Ylang hiện đặt ở giữa phòng, Ma Thần quen dựa vào tường ngủ không cẩn thận té xuống nhiều lần, hắn chỉ có một thái độ với nhà mới: ghét bỏ.

Một năm nay, cuộc sống của Ylang bình tĩnh như giả dối.

Mỗi ngày đến trường, tan học, buổi tối đấu võ mồm với Ma Thần. Chuyện thân mật ngoài ý muốn như trước không lại xảy ra. Để chứng minh mình có thể khống chế được tứ chi mới tìm trở về, Ma Thần đại nhân cứ như lão tiểu thư Jones, cơ bản không cho người lại gần.

Ngay cả cục bông Ylang cũng bị cấm lên giường.

Cục bông Ylang đành phải luyện tập ma pháp bên kênh đào bảo vệ thành hàng đêm. Nàng giờ đây đã rất mạnh, tên thật của lưỡi dao gió và băng phối hợp sử dụng, có thể ném ra mũi băng nhọn vòng qua vòng lại, thoạt nhìn lực sát thương mười phần. Nhưng uy lực của nó có hạn, không thể đục thủng áo giáp, trong vòng ba thước vừa đủ để đâm thủng da thịt.

Nhưng Ylang đã rất hài lòng. Điều khiển tinh chuẩn nguyên tố biến dị từ xa, đây chính là trình độ của đại ma pháp sư đó!

Đương nhiên nàng không dám bại lộ năng lực của mình trước khi tốt nghiệp, nếu không nàng cũng không phải là ma pháp sư mà là nhà ảo thuật. Nàng đã thương lượng tốt với đạo sư James: đợi đến lúc nàng tốt nghiệp, nàng sẽ lấy thân phận trợ thủ ma pháp theo đạo sư đến tháp Pháp Sư bồi dưỡng, “đốn ngộ ma pháp” ở tháp Pháp Sư, vậy sẽ không khiến người nghi ngờ.

Ylang thực lực đang vững bước tiến về phía trước, cuộc sống trong nhà cũng càng ngày càng tốt.

Lão Lynn vào trang viên Tulip dạy bảo tân binh. Nicole cũng không làm vải lụa cho người ta nữa, bà theo chồng làm giáo quan vào trang viên chăm sóc ông. Tiền lương rất cao, bây giờ chỉ cần Ylang đưa ra yêu cầu, Nicole sẽ làm một phần bò bít-tết cho nàng.

Hai vợ chồng thường xuyên nhắc tới tiểu công tước Vinár, khen cậu không dứt miệng.

Từ khi Frigg chết, phần tính cách như mẫu thân trong Vinár hoàn toàn biến mất. Một năm gần đây, cậu càng lúc càng giống phụ thân của mình, thể hiện khả năng kinh người và phương thức tư duy tỉnh táo.

Đại công tước rất hài lòng với người thừa kế, ông càng tin hơn vào phán đoán lúc trước: đều do Frigg làm hư người thừa kế Vinár của ông.

Công chúa Sif vốn rất kháng cự hôn sự với hoàng thái tử Karasawa Asuka của vương quốc Arctic. Cuối cùng cũng là Vinár thuyết phục cô ta, cô ta đồng ý vui vẻ xuất giá.

Chuyện này lại khiến Howard xác định, Vinár đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng xấu từ Frigg. Hôm nay, Howard trao rất nhiều quyền lực trong tay cho Vinár, mà Vinár cũng không để ông thất vọng, biểu hiện ra khả năng đầy đủ của một người thừa kế xứng đáng trên mọi phương diện.

Mọi thứ đều phát triển đâu vào đấy.

Ngày hôm nay ra một chuyện lớn.

Paul không đến trường bởi vì nhà cậu đã xảy ra một chuyện đủ để kinh động toàn bộ thủ đô.

Phu nhân Campbell (mẹ đẻ Sally, mẹ cả Paul) dám ngoại tình với nam tước Farakh có danh hiệu “công tử đào hoa” trong thư phòng bá tước Campbell và bị bá tước Campbell bắt được. Bá tước dưới sự giận dữ đã rút kiếm giết chết đôi nam nữ yêu đương vụng trộm này.

Không may, trong lúc tranh đấu, kiếm của công tử đào hoa Farakh cũng đâm xuyên động mạch bá tước Campbell, cuối cùng ba người chết trong thư phòng.

Con gái duy nhất của vợ chồng Campbell chính mắt trông thấy mọi chuyện.

Chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán của tất cả quý tộc và bình dân. Sau khi tan học, Ylang vội vàng đến trang viên Campbell xem Paul, phát hiện người hầu trong nhà cậu đã đang lặng lẽ nghị luận việc này.

Lúc Ylang tìm được Paul, cậu đang bị mười mấy hầu gái vây quanh an ủi, tiếng gào thét của cậu có thể được nghe thấy dù cách hai gian phòng.

Paul nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hầu gái xinh đẹp nhất, một hầu gái khác đang dịu dàng lau nước mắt thay cậu. Có người vỗ nhè nhẹ lưng cậu, có người chuẩn bị khăn lụa, thậm chí còn có người bưng chút đồ ăn và sữa trâu.

Ylang: “…” Cảm thấy nơi đó có chút là lạ.

“Các cô, các cô đi ra ngoài trước đi,” Paul lưu luyến không rời nói, “Ta cùng với Ylang thân yêu ở một mình trong chốc lát.”

“Ngài nhất định phải giữ gìn thân thể, nữ bá tước tôn kính.” Đám hầu gái hành lễ lui ra.

“Vì các cô, ta biết mà!” Paul nắm chặt tay.

Ylang: “…”

Cửa gỗ lớn cách âm nhẹ nhàng đóng lại.

Paul cầm làn váy nhảy lên, khóa trái cửa gian phòng, vừa quay đầu, cậu cười tươi về phía Ylang: “Nè! Ylang thân yêu, về sau hãy gọi tôi là nữ bá tước!”

Cậu là người thừa kế duy nhất.

Ylang vuốt trán, cảm giác huyệt thái dương giật giật.

“Paul, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi lo cho cậu một ngày.”

Paul ôm eo đi tới, ngồi bên người Ylang.

“Hừ, cái tên công tử đào hoa Farakh, lão cha vô lương và mẹ cả ác độc của tôi liên thủ, lập ra một kế hoạch tàn nhẫn nhằm vào cô!”

“Hả?!” Ylang tập trung lại.

Một năm nay gió êm sóng lặng, nàng đã cho rằng các quý tộc ngưng đối phó mình.

“Bọn họ bắt chước chữ cô chế tạo rất nhiều thư tình giả, sau đó mua đạo sư luyện kim. Trong nửa năm này, không phải cô thường xuyên được sắp xếp đến phòng luyện kim làm thí nghiệm một mình sao?”

“Đúng vậy!” Ylang sững sờ gật gật đầu, “Tôi cho rằng đạo sư luyện kim giống đạo sư James, liều mạng khai thác tài năng của tôi.”

“Ôi Ylang ngây thơ!” Paul thở dài, “Bọn họ đang tạo ra cho cô thời gian không ai xác nhận đấy! Trên những bức thư tình kia, từng thời gian hẹn hò đều là lúc cô ở phòng luyện kim một mình đó! Vốn là vào hôm nay, gã công tử đào hoa Farakh định ‘không cẩn thận’ bại lộ chuyện cô và gã yêu đương vụng trộm, sau đó phu nhân của gã sẽ kéo đến trước mặt công chúng. Đến lúc đó họ chỉ cần lấy ra thư tình giả đã chuẩn bị tốt, lúc sau đạo sư luyện kim ra mặt nói cũng không cho cô đi làm thí nghiệm nhiều lần, cái nồi này đội chắc lên đầu cô rồi!”

Ylang nhẹ nhàng hít một hơi lạnh.

Paul nheo mắt: “Farakh sẽ chắc chắn là cô dụ dỗ gã, gã chỉ không cẩn thận phạm vào sai lầm đàn ông đều dính mà thôi. Chuyện quý tộc tìm người tình vốn không phải chuyện lạ gì, huống chi gã vốn bị người gọi là công tử đào hoa. Trời! Ylang đáng thương, cô cũng biết, các quý tộc rất giỏi khống chế dư luận, bọn họ sẽ liều mạng truyền những nội dung đáng thẹn trong thư tình giả, không qua ba ngày, thanh danh của cô sẽ hoàn toàn hỏng! Đúng là giết người không thấy máu mà! Sau khi làm hỏng thanh danh của cô, bọn họ có 100 cách khiến cô ‘xấu hồ tự vẫn’.”

“Vậy là…” Ylang giật mình nhìn cậu, “Ngày hôm qua nam tước Farakh cũng không trộm yêu đương với phu nhân Campbell mà là đến mưu đồ chuyện này.”

“Đúng! Kế hoạch của bọn họ là vào hôm nay!” Paul mỉm cười gật đầu, “Sao tôi có thể mặc họ hủy hoại người bạn tốt nhất của tôi được? Tôi cho thuốc tê liệt thần kinh vào đồ uống của họ, sau đó giết họ, ngụy trang thành giết vì tình. Hừ! Bọn họ muốn dùng thủ đoạn này đối phó cô, tôi khiến họ gieo gió gặt bão!”

“Ôi! Paul…” Ylang không biết nên nói cái gì.

“À, thân ái! Tôi đã đợi hôm nay lâu rồi! Năm đó, cái chết của mẹ tôi chắc chắn có liên quan tới họ, tôi chắc đấy! Còn có sự đánh đập chửi bới của họ với tôi mấy năm nay, còn nhục nhã người mẹ đã chết của tôi nữa… Tuy tôi đã biến thành Sally, nhưng tôi nhớ mọi chuyện đã xảy ra đấy! Hơn nữa, bọn họ đang bàn bạc hôn sự cho tôi, muốn gả tôi vào nhà Biegler. Cái nhà vô sỉ chuyên môn xảy ra chuyện tiền người chết ý. Ylang, tôi đã đợi cơ hội này cực kỳ lâu, bằng không sao tôi phải chuẩn bị thuốc trong nhà?”

“Hừ! Chuyện này chính là sợi rơm cuối cùng đè chết lạc đà! Nó cũng là một cơ hội đưa tới trước mặt tôi! Danh xấu của công tử đào hoa Farakh vừa vặn có tác dụng.”

Cậu ta lại thay đổi trong một giây đồng hồ, hai cánh tay đặt xuống dưới cằm, ra vẻ đáng thương nhìn Ylang: “Ôi! Điều duy nhất tôi lo lúc này là không biết Ylang có chán ghét tôi không. Cưng yêu, tôi thề, những chuyện xấu họ đã làm đủ để chết trăm lần theo luật pháp! Tôi chỉ đưa bọn họ đến nơi cần đếm sớm chút mà thôi.”

Ylang nhìn cậu với vẻ phức tạp trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Dù là thế nào, cảm ơn sự bảo vệ của cậu.”

Nàng rủ mắt, đầu lộn xộn.

“À đúng rồi!” Paul nâng một ngón tay, “Còn phải cảm ơn Vinár nữa!”

“Hả?” Ylang giật mình, “Vinár cũng tham dự sao?”

“Tối hôm qua cậu ta tới. Cô cũng biết mà, giờ đại công tước Howard giao rất nhiều chuyện cho Vinár, việc lớn như vậy, cậu ta đương nhiên phải sang đây xem xem. Kết quả, cậu tư nhìn cái đã phát hiện tôi để lại sơ hở! Tôi hết cách, đành phải nói cho cậu ta biết ba tên kia muốn hại cô, bị tôi giết chết, sau đó cậu ta giúp tôi xử lý lại hiện trường. Vinár đúng là một thiên tài, sau khi cậu ta chạm tay, đội hiến binh và kiểm sát trưởng đều không phát hiện vấn đề gì! Đúng rồi, Vinár nói cho tôi biết, cậu ta cũng bí mật xử lý mấy lính đánh thuê ẩn gần nhà và cửa học viện định đối phó cô, chỉ có điều sợ ảnh hưởng việc học tập của cô nên chưa nói.”

Tâm trạng Ylang rất phức tạp, nàng nhẹ giọng: “Dù là thế nào, cảm ơn sự bảo vệ của hai người dành cho tôi.”

Hoá ra, cho tới giờ đều chưa từng gió êm sóng lặng.

“Chậc!” Paul vỗ lên vai của nàng, “Vui vẻ lên chút đi cưng yêu! Cô nghĩ xem, mấy ngày tới tôi còn phải khóc thét hơn trăm trận đấy!”

Ylang: “…”

Thời điểm hôn sự giữa vương quốc Tanlis và vương quốc Arctic đã đến.

Công chúa Sif đưa ra yêu cầu, hy vọng chiến thần đại công tước Howard tự mình dẫn quân đưa gả. Cô ta bảo nghe nói dạo đây vương quốc Arctic hơi náo động khiến cô ta cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa có chiến thần làm chỗ dựa, vương quốc Arctic cũng không dám đánh đòn đầu với cô ta.

Một việc nhỏ như vậy, Howard đương nhiên vui vẻ đáp ứng. Vừa lúc, ông cũng muốn xem xem sau những ngày tôi luyện, rốt cuộc Vinár có thể tự đứng một mình, xử lý tốt mọi chuyện ông để lại không.

Ylang không đi xem công chúa xuất giá.

Nàng không thích Sif, hơn nữa Sif là Thần Quyến Giả, với Ylang bên trận doanh Bóng Tối, Sif xuất giá không khác gì với tiễn Thần Ôn Dịch.

Sau khi Howard rời đi, Vinár bị đống chuyện phụ thân để lại làm sứt đầu mẻ trán, gần nửa tháng cũng không thấy xuất hiện ở học viện.

Ylang vẫn không tìm được cơ hội tâm sự với cậu.

Hôm nay, Vinár khó được chạy đến học viện gặp Ylang.

“Phụ thân đã đến khu vực của vương quốc Arctic, ông nhờ người đưa tới hai con chim nhung tuyết non mình vương quốc Arctic có, sáng vừa đưa đến trang viên. Phụ thân nói, cô cùng bác Louis mỗi người một con, ưu tiên tiểu thư chọn trước.”

Ylang ngạc nhiên mở to hai mắt: “Chính là loài chim hình cầu, trắng trắng, tròn tròn như cầu tuyết, hơn nữa còn rất thông minh, giống nhà thông thái trong Lịch sử tổng quát của đại lục ư?”

Chim nhung tuyết có lông mềm như nhung, Ma Thần nhất định sẽ rất thích.

“Chính là nó.” Vinár bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Đáng tiếc không có phần của tôi. Có lẽ trong mắt phụ thân, người thừa kế không cần bất cứ thứ gì để giải trí.”

Ylang dối trá nói: “Kỳ thật cậu có thể nuôi nó thay tôi trước, đợi đến lúc đại công tước sắp trở lại, tôi sẽ đón nó đi.”

Vinár bật cười: “Tôi mới không có sức vậy! Ngày mai là thứ bảy, hẹn vào chín giờ sáng mai nhé, tôi sẽ lại để xe đón cô đến trang viên. Hôm nay không đưa cô được, tôi còn phải đến trang viên ở ngoại ô, tự mình mời bác Louis.”

“Ồ! Ylang sáng mắt, “Thân thể của ngài Louis cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp rồi sao?”

Sau khi về từ phương Bắc, Louis đáng thương lập tức ngã bệnh, vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, từ chối gặp khách.

“Đúng vậy, chuyển biến tốt đẹp.” Vinár cười gật đầu.

Đây thật sự là một tin tức tốt.

Ylang vui mừng nói: “Thật tốt quá. Có thể phiền cậu một chuyện không: giúp tôi mượn quyển sách về Megirke từ ngài Louis, mời ông ấy ngày mai mang tới nhé?”

“Đương nhiên được. Vậy tôi đi trước, thời gian đang gấp, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

“Ngày mai gặp lại!”

Hôm sau, Ylang mặc một bộ váy màu đay khó dính lông, đúng giờ đón xe đến trang viên Tulip.

Hôm nay Vinár hiếm khi không mặc đồ thuần trắng.

Cậu mặc một bộ trường bào đỏ, tóc buộc cẩn thận sau đầu. Lông mi đã được bàn chải dính nước phớt qua, cả người thoạt nhìn rất anh tuấn.

Rất có khí thế của chủ nhân.

Đại công tước Howard sẽ đưa công chúa Sif đến thủ đô vương quốc Arctic, sau đó tham gia lễ thành hôn rồi về, ít nhất còn cần hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Vinár chính là chủ nhân nói một không hai của cả trang viên. Nhưng biểu hiện của người thừa kế này rất ổn định, không có chút lâng lâng.

Ylang được dẫn vào phòng tiếp khách.

Nàng liếc mắt cái đã thấy cặp quả cầu nhỏ ngồi trong lồng bạc. Hai chú chim nhung tuyết rúc đầu dưới cánh ngủ, thoạt nhìn là hai cục bông tròn căng.

Ylang: “Thật là đáng yêu!”

Quản gia bưng trà lên.

Vinár mỉm cười ho nhẹ một tiếng, ý bảo Ylang chú ý lễ nghi.

Ylang nhíu mũi, nhanh chóng xử lý hai chén trà.

“Được rồi, tôi có thể thấy bọn nó không?”

Vinár cười vẻ bất đắc dĩ: “À, đương nhiên.”

Ylang cẩn thận nâng lồng sắt bạc lên trên bàn trà.

“Ồ, sao ngài Louis còn chưa tới?”

Vinár nhún nhún vai: “Muộn là chuyện bình thường của bác mà.”

Ylang tán đồng.

Nhìn hai quả cầu lông đáng yêu giống nhau, Ylang cảm thấy lòng mình mềm nhũn.

“Hãy để cho ngài Louis chọn trước đi. Chậc, chắc có lẽ ông ấy không cầm chim đi làm thí nghiệm nhỉ? Ông ấy cũng nuôi chơi giống tôi đúng không?”

“Đúng vậy.” Vinár bật cười, “Đừng tin mấy lời đồn bá tước ma cà rồng ngoài kia. Bác Louis thích động vật nhỏ nhất, chỉ tiếc bác dễ dàng hít phải lông, không nuôi được mèo và chó.”

Ylang cũng cười: “Không sai! Ngài Louis rất tốt. Hic, ông ấy còn chưa tới, chân tôi đã tê rần.”

“Chờ một chút đi.” Vinár cười dịu dàng.

“Đúng rồi Vinár, chuyện nhà Campbell…”

Quản gia trang viên bỗng gõ cửa, dẫn một binh sĩ đi tới.

“Xin lỗi vì quấy rầy thiếu gia và khách nhân. Nhưng ở đây có một phong thư đại công tước gửi gấp từ vương quốc Arctic cho tiểu thư Ylang.” Quản gia thay giải thích thay binh sĩ cầm thư chim ưng đưa.

Sắc mặt Vinár thay đổi.

Binh sĩ chạy chậm lên, đưa thư cho Ylang.

Ylang bỗng có dự cảm không ổn, lúc mở thư, ngón tay nàng run lên.

“Xoẹt!”

Phong thư bị nàng dùng sức kéo thành hai nửa.

Một tấm da dê rơi từ bên công văn xuống.

Phía trên chỉ có một câu.

“Cẩn thận Vinár!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận