Sườn Phi Tội - Chương 31: Chương 31
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Lạc Hoa
- Chương 34: Động Tâm
- Chương 35: Bức Họa
- Chương 36: Ám Toán
- Chương 37: Mê Loạn
- Chương 38: Tình Phu Nhân
- Chương 39: Tiểu Ngọc Nhi Mất Tích
- Chương 40: Địa Lao
- Chương 41: Thương Tâm
- Chương 42: Giao Động
- Chương 43: Bóng Dáng Sư Huynh
- Chương 44: Ân Đền Oán Trả
- Chương 45: Bị Người Hãm Hại
- Chương 46: Thân Bất Do Kỉ
- Chương 47: Đỗi Chỗ Giam
- Chương 48: Tâm Ý Của Biểu Ca
- Chương 49: Chuyện Cũ Nơi Vân Hiên Cung
- Chương 50: Vị Thánh Chủ Thần Bí
- Chương 51: Cuối Cùng Không Tin
- Chương 52: Nhị Tiểu Thư Tiêu Phủ
- Chương 53: Nữ Tử Bi Thảm
- Chương 54: Ra Phủ Tìm Sư Huynh
- Chương 55: Gặp Thoáng Qua
- Chương 56: Tiền Duyên
- Chương 57: Nhu Tình Khó Gặp
- Chương 58: Tằng Kinh Nan Vi Thương Hải
- Chương 59: Ám Dạ Gặp Sư Huynh
- Chương 60: Sư Huynh Ẩn Hàm
- Chương 61: Dưỡng Thương Ở Vân Hiên Cung
- Chương 62: Bá Đạo Ngủ Chung
- Chương 63: Dấu Vết Của Tố Nguyệt
- Chương 64: Tình Cảm Mãnh Liệt Trong Thạch Thất
- Chương 65: Đột Nhiên Gặp Chân Tình
- Chương 66: Thiếu Chút Nữa Bị Làm Bẩn
- Chương 67: Sư Huynh Đính Hôn
- Chương 68: Bắt “Gian” Trên Giường
- Chương 69: Nản Lòng Thoái Chí
- Chương 70: Báo Ứng Đến Đây
- Chương 71: Còn Trong Sạch Của Nàng
- Chương 72: Triền Miên Trong Mưa Đêm
- Chương 73: Tiền Duyên Nan Tục ( Duyên Xưa Khó Nối)
- Chương 74: Cố Nhân
- Chương 75: Hưu Thư
- Chương 76: Theo Gió Phiêu Tàn
- Chương 77: Khẩn Cầu
- Chương 78: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
- Chương 79: Đổi Mệnh
- Chương 80: Luyến Tình
- Chương 81: Tình Độc Phát Tác
- Chương 82: Là yêu hay là hận?
- Chương 83: Biến mất
- Chương 84: Bạch Diệp Huyền
- Chương 85: Điêu linh
- Chương 86: Tê tâm liệt phế
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Vô vọng
- Chương 89: Tàn tâm
- Chương 90: Vọng tình
- Chương 91: Phi Tuyết
- Chương 92: Hồng Ngạc
- Chương 93: Ghen
- Chương 94: Xa lạ
- Chương 95: Mật động
- Chương 96: Thánh chủ
- Chương 97: Đoạn duyên
- Chương 98: Sinh ly tử biệt
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sườn Phi Tội
Chương 31: Chương 31
Sáng sớm hôm sau…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, cắt đứt vẻ yên lặng bốn phía.
Chỉ thấy một tố y nữ tử gục mặt lên bàn khó nhọc ngủ, mà chăn đệm trên giường vẫn mới tinh không có dấu vết bị nằm lên.Lục y nha hoàn bưng chậu đồng đứng trước cửa, bị cảnh tượngtrước mặt dọa cho hoảng sợ.
Nàng vội vàng đặt chậu xuống, đỡ nữ tử còn buồn ngủ tớigiường, nhẹ giọng trách cứ “Tiểu thư… tội gì phải tra tấn mình nhưvậy, có đáng không?”
Câu này làm Tô Ngọc Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng đứng dậy, khẽ gắt một tiếng “Ta nào có!”, sau đó liềnvục nước trong chậu lên mặt rửa đi cơn buồn ngủ, cũng mong cuốn đi câu nói của tiểu nha hoàn.
Suốt một đêm, nàng đã hết sức rối loạn. Nàng nhớ cha và sư huynh trên núi Ngọc Phong, lại lo cho Tiểu Ngọc Nhi và biểu ca, rồi lại nghĩđến Hoàng Phủ Luật. Nàng đã từng bị tấm chân tình hắn dành cho Mạnh TốNguyệt làm cho cảm động, nghĩ hắn là nam nhân tuy có vẻ bạc tìnhnhưng thực ra rất chung tình, nhưng giờ đây sao hắn có thế vừa mới đem nhiệt tình cho nàng xong, lại có thể coi như không có gì đi sủng hạnh nữ tử khác? Làm nàng thiếu chút nữa đã coi hắn làphu quân chân chính của mình, thành bờ vai vững chắc để nàng dựavào tại nơi xa lạ này rồi… Nàng cười tự giễu.
Cũng may chỉ là “thiếu chút nữa”…
“Vương gia vẫn đang ở phủ thừa tướng chứ?” Nàng hỏi nha hoàn đang cẩn thận chải tóc cho mình.
“Nghe nói tối hôm qua sau khi Vương gia sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ thì đã đi rồi ạ.” Nha hoàn đáp.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo… Ngay cả quay về Vương phủ, hắn cũng không chờ nàng về… Cũng đúng thôi, hắn còn bận sủng hạnhtiểu thiếp khác, sao có thể nhớ đến một vị sườn phi mà hắn căm hận tới tận xương tủy?
Cười khổ một tiếng, nàng đứng dậy, không hề quyến luyến căn phòng xa lạ, cầm áo choàng đi ra ngoài.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn vội đuổi theo nàng.
“Đi ra ngoài giải sầu.” Tô Ngọc Thanh không quay đầu lại, thản nhiên đáp. Nàng không phải giải sầu, mà là có chuyện quantrọng phải làm, nhưng chuyện đó không cần phải nói cho nha hoàn nàybiết.
Nha hoàn vội nói “Nô tỳ đi xin chỉ thị của lão gia.” Xong định quay đầu chạy đi.
“Đứng lại!” Tô Ngọc Thanh gọi giật lại, nhíu mày “Ta chỉ đi ra ngoài một lát, không cần làm phiền đến cha.””
Nha hoàn phân vân một lát, sau đó gật đầu “Vậy nô tỳ cùng tiểu thư đi ra ngoài.”
“Ừm…” Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ ậm ừ. Để tiểu nha đầu này đi cùng nàng thì có khác gì nói cho “phụ thân” biết?
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn đứng ngoài kiệu hỏi nàng đang ngồi bên trong.
Tô Ngọc Thanh suy tư một lát rồi đáp “Đi đến bảo trai *cửa hàng*… ta muốn mua chút son phấn hương liệu.” Nàng không thông thạođường ngang ngõ tắt trong kinh thành, cho nên chỉ có thể đến cửahàng lần trước mua hương liệu cho Tần Mộ Phong, sau đó rồi tính tiếp.
“Vâng.”
Tố y nữ tử trong kiệu nắm chặt góc áo, ánh mắt tràn ngập lo lắng.Nàng vén mành nhìn bên ngoài, nghĩ cách để nha hoàn này quay về phủ thừa tướng.
Một hồng lâu lọt vào mắt của nàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ kĩ viện nàytên là Y Hồng lâu, lần trước nàng tận mắt gặp nam nhân làm cõilòng nàng rối bời kia đi vào nơi này. Giờ khắc này, nàng độtnhiên thấy thật căm hận hắn. Vốn nghĩ hắn là nam nhân chungtình, trong lòng chỉ có vị chính phi đã mất, không ngờ hắnkhông những có nhiều tiểu thiếp mà còn đi kĩ viện, trêu chọc tiểutỳ ở phủ thừa tướng! Rốt cục hắn là người như thế nào?
“Tiểu thư, đến bảo trai rồi ạ.” Kiệu dừng lại. Nha hoàn vén mành thông báo, sau đó đỡ nàng xuống kiệu.
Tô Ngọc Thanh nắm tay nha hoàn đi ra, bước vào bảo trai náonhiệt ồn ào. Nàng vớ bừa mấy hộp son phấn giả vờ ngắm nghía, nhưnghồn phách thì đang bay đến một nơi rất xa…
“Lão bản, đồ của Lạc Diệp sơn trang chúng ta đã chuẩn bị xongchưa?” Một tiếng nói lanh lảnh cất lên, sau đó một tiểu nha đầu mặc váyhoa màu tím đi vào.
Tô Ngọc Thanh mừng rỡ nhận ra giọng của Tiểu Xu, nhưng Tiểu Xu vẫnchưa nhìn thấy tố y nữ tử lẫn trong đám người mà đi thẳng vào trong chỗlão bản.
“Tiểu Đào, ta muốn may vài bộ đồ mới…” Tô Ngọc Thanh làm như lơ đễnh nói.
Nha hoàn Tiểu Đào vội nói “Tiểu thư muốn mua tơ lụa sao? Nô tỳlập tức đi ngay.” Nói xong, thân ảnh nhỏ gầy chạy ra ngoài cửa.
Đáy lòng Tô Ngọc Thanh thầm nhủ một tiếng “Xin lỗi…”, sau đóđi vào sâu trong bảo trai. Đúng lúc này Tiểu Xu ôm hương liệu đi ra,nhìn nữ tử tuyệt sắc đang mỉm cười trước mặt mình, ngây ra vài giây, sau đó gào ầm lên, nhào đến ôm nàng “Tỷ tỷ! Ngọc Thanh tỷ tỷ! Khôngngờ Tiểu Xu còn có thể gặp lại tỷ…”
Hai người ôm nhau, đến khi ra khỏi bảo trai thì hai gương mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
“Tiểu Xu, ta muốn tới Lạc Diệp sơn trang.” Đây là mục đích nàng ra ngoài phủ.
Hai mắt Tiểu Xu ánh lên vẻ vui mừng “Tốt quá, tốt quá, khôngchỉ Tiểu Xu nhớ tỷ tỷ, Dung đại nương cũng rất nhớ tỷ đó.Chúng ta đi mau thôi, ta thật muốn báo ngay cho Dung đại nương…” Nói xong, Tiểu Xu kéo tay Tô Ngọc Thanh đi về phía trước, sau đó lại độtngột dừng lại, kêu lên “Tỷ tỷ, suýt chút nữa thì ta quên, trang chủdặn ta mua xong hương liệu đợi ở trước Y Hồng lâu để cùng về trang.”
Mặt Tô Ngọc Thanh biến sắc. Nếu để cho Tần Mộ Phong thấynàng, liệu nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Phủ Luật sao?
“Tiểu Xu, muội cứ đi trước tìm Tần…trang chủ đi. Ta về Lạc Diệp sơn trang tìm Dung đại nương trước, sau đó sẽ đến tìm muội, đượckhông?”
Tiểu Xu tỏ vẻ thông cảm nhìn tố y nữ tử “Ta biết rồi, tỷ sợ trangchủ trừng phạt phải không? Lần trước tỷ đổ thuốc vào hương liệu khiếncho trang chủ bị ngứa suốt ba ngày ba đêm…”
“Ừ, Tiểu Xu, muội mau đi trước đi.” Cứ cho là như vậy đi, nàng cũng không muốn Tiểu Xu biết nàng có dính dáng đến Hoàng Phủ Luật.
“Vậy một mình tỷ đi Lạc Diệp sơn trang được không?” Chuyệnlần trước Tiểu Xu vẫn còn nhớ rõ mồn một, lần đó thiếu chútnữa nàng đã bị dọa mất nửa cái mạng.
Tô Ngọc Thanh thản nhiên cười “Không sao đâu, muội không thấy vẫn đang còn sơm sao? Tiểu Xu, mau đi đi.”
“Vâng.” Tiểu Xu ngọt ngào cười, nói thêm mấy câu từ biệt rồi đi về phía Y Hồng lâu.
“Tiểu thư, người sao vậy?” Tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, cắt đứt vẻ yên lặng bốn phía.
Chỉ thấy một tố y nữ tử gục mặt lên bàn khó nhọc ngủ, mà chăn đệm trên giường vẫn mới tinh không có dấu vết bị nằm lên.Lục y nha hoàn bưng chậu đồng đứng trước cửa, bị cảnh tượngtrước mặt dọa cho hoảng sợ.
Nàng vội vàng đặt chậu xuống, đỡ nữ tử còn buồn ngủ tớigiường, nhẹ giọng trách cứ “Tiểu thư… tội gì phải tra tấn mình nhưvậy, có đáng không?”
Câu này làm Tô Ngọc Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng đứng dậy, khẽ gắt một tiếng “Ta nào có!”, sau đó liềnvục nước trong chậu lên mặt rửa đi cơn buồn ngủ, cũng mong cuốn đi câu nói của tiểu nha hoàn.
Suốt một đêm, nàng đã hết sức rối loạn. Nàng nhớ cha và sư huynh trên núi Ngọc Phong, lại lo cho Tiểu Ngọc Nhi và biểu ca, rồi lại nghĩđến Hoàng Phủ Luật. Nàng đã từng bị tấm chân tình hắn dành cho Mạnh TốNguyệt làm cho cảm động, nghĩ hắn là nam nhân tuy có vẻ bạc tìnhnhưng thực ra rất chung tình, nhưng giờ đây sao hắn có thế vừa mới đem nhiệt tình cho nàng xong, lại có thể coi như không có gì đi sủng hạnh nữ tử khác? Làm nàng thiếu chút nữa đã coi hắn làphu quân chân chính của mình, thành bờ vai vững chắc để nàng dựavào tại nơi xa lạ này rồi… Nàng cười tự giễu.
Cũng may chỉ là “thiếu chút nữa”…
“Vương gia vẫn đang ở phủ thừa tướng chứ?” Nàng hỏi nha hoàn đang cẩn thận chải tóc cho mình.
“Nghe nói tối hôm qua sau khi Vương gia sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ thì đã đi rồi ạ.” Nha hoàn đáp.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo… Ngay cả quay về Vương phủ, hắn cũng không chờ nàng về… Cũng đúng thôi, hắn còn bận sủng hạnhtiểu thiếp khác, sao có thể nhớ đến một vị sườn phi mà hắn căm hận tới tận xương tủy?
Cười khổ một tiếng, nàng đứng dậy, không hề quyến luyến căn phòng xa lạ, cầm áo choàng đi ra ngoài.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn vội đuổi theo nàng.
“Đi ra ngoài giải sầu.” Tô Ngọc Thanh không quay đầu lại, thản nhiên đáp. Nàng không phải giải sầu, mà là có chuyện quantrọng phải làm, nhưng chuyện đó không cần phải nói cho nha hoàn nàybiết.
Nha hoàn vội nói “Nô tỳ đi xin chỉ thị của lão gia.” Xong định quay đầu chạy đi.
“Đứng lại!” Tô Ngọc Thanh gọi giật lại, nhíu mày “Ta chỉ đi ra ngoài một lát, không cần làm phiền đến cha.””
Nha hoàn phân vân một lát, sau đó gật đầu “Vậy nô tỳ cùng tiểu thư đi ra ngoài.”
“Ừm…” Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ ậm ừ. Để tiểu nha đầu này đi cùng nàng thì có khác gì nói cho “phụ thân” biết?
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Nha hoàn đứng ngoài kiệu hỏi nàng đang ngồi bên trong.
Tô Ngọc Thanh suy tư một lát rồi đáp “Đi đến bảo trai *cửa hàng*… ta muốn mua chút son phấn hương liệu.” Nàng không thông thạođường ngang ngõ tắt trong kinh thành, cho nên chỉ có thể đến cửahàng lần trước mua hương liệu cho Tần Mộ Phong, sau đó rồi tính tiếp.
“Vâng.”
Tố y nữ tử trong kiệu nắm chặt góc áo, ánh mắt tràn ngập lo lắng.Nàng vén mành nhìn bên ngoài, nghĩ cách để nha hoàn này quay về phủ thừa tướng.
Một hồng lâu lọt vào mắt của nàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ kĩ viện nàytên là Y Hồng lâu, lần trước nàng tận mắt gặp nam nhân làm cõilòng nàng rối bời kia đi vào nơi này. Giờ khắc này, nàng độtnhiên thấy thật căm hận hắn. Vốn nghĩ hắn là nam nhân chungtình, trong lòng chỉ có vị chính phi đã mất, không ngờ hắnkhông những có nhiều tiểu thiếp mà còn đi kĩ viện, trêu chọc tiểutỳ ở phủ thừa tướng! Rốt cục hắn là người như thế nào?
“Tiểu thư, đến bảo trai rồi ạ.” Kiệu dừng lại. Nha hoàn vén mành thông báo, sau đó đỡ nàng xuống kiệu.
Tô Ngọc Thanh nắm tay nha hoàn đi ra, bước vào bảo trai náonhiệt ồn ào. Nàng vớ bừa mấy hộp son phấn giả vờ ngắm nghía, nhưnghồn phách thì đang bay đến một nơi rất xa…
“Lão bản, đồ của Lạc Diệp sơn trang chúng ta đã chuẩn bị xongchưa?” Một tiếng nói lanh lảnh cất lên, sau đó một tiểu nha đầu mặc váyhoa màu tím đi vào.
Tô Ngọc Thanh mừng rỡ nhận ra giọng của Tiểu Xu, nhưng Tiểu Xu vẫnchưa nhìn thấy tố y nữ tử lẫn trong đám người mà đi thẳng vào trong chỗlão bản.
“Tiểu Đào, ta muốn may vài bộ đồ mới…” Tô Ngọc Thanh làm như lơ đễnh nói.
Nha hoàn Tiểu Đào vội nói “Tiểu thư muốn mua tơ lụa sao? Nô tỳlập tức đi ngay.” Nói xong, thân ảnh nhỏ gầy chạy ra ngoài cửa.
Đáy lòng Tô Ngọc Thanh thầm nhủ một tiếng “Xin lỗi…”, sau đóđi vào sâu trong bảo trai. Đúng lúc này Tiểu Xu ôm hương liệu đi ra,nhìn nữ tử tuyệt sắc đang mỉm cười trước mặt mình, ngây ra vài giây, sau đó gào ầm lên, nhào đến ôm nàng “Tỷ tỷ! Ngọc Thanh tỷ tỷ! Khôngngờ Tiểu Xu còn có thể gặp lại tỷ…”
Hai người ôm nhau, đến khi ra khỏi bảo trai thì hai gương mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
“Tiểu Xu, ta muốn tới Lạc Diệp sơn trang.” Đây là mục đích nàng ra ngoài phủ.
Hai mắt Tiểu Xu ánh lên vẻ vui mừng “Tốt quá, tốt quá, khôngchỉ Tiểu Xu nhớ tỷ tỷ, Dung đại nương cũng rất nhớ tỷ đó.Chúng ta đi mau thôi, ta thật muốn báo ngay cho Dung đại nương…” Nói xong, Tiểu Xu kéo tay Tô Ngọc Thanh đi về phía trước, sau đó lại độtngột dừng lại, kêu lên “Tỷ tỷ, suýt chút nữa thì ta quên, trang chủdặn ta mua xong hương liệu đợi ở trước Y Hồng lâu để cùng về trang.”
Mặt Tô Ngọc Thanh biến sắc. Nếu để cho Tần Mộ Phong thấynàng, liệu nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Phủ Luật sao?
“Tiểu Xu, muội cứ đi trước tìm Tần…trang chủ đi. Ta về Lạc Diệp sơn trang tìm Dung đại nương trước, sau đó sẽ đến tìm muội, đượckhông?”
Tiểu Xu tỏ vẻ thông cảm nhìn tố y nữ tử “Ta biết rồi, tỷ sợ trangchủ trừng phạt phải không? Lần trước tỷ đổ thuốc vào hương liệu khiếncho trang chủ bị ngứa suốt ba ngày ba đêm…”
“Ừ, Tiểu Xu, muội mau đi trước đi.” Cứ cho là như vậy đi, nàng cũng không muốn Tiểu Xu biết nàng có dính dáng đến Hoàng Phủ Luật.
“Vậy một mình tỷ đi Lạc Diệp sơn trang được không?” Chuyệnlần trước Tiểu Xu vẫn còn nhớ rõ mồn một, lần đó thiếu chútnữa nàng đã bị dọa mất nửa cái mạng.
Tô Ngọc Thanh thản nhiên cười “Không sao đâu, muội không thấy vẫn đang còn sơm sao? Tiểu Xu, mau đi đi.”
“Vâng.” Tiểu Xu ngọt ngào cười, nói thêm mấy câu từ biệt rồi đi về phía Y Hồng lâu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Lạc Hoa
- Chương 34: Động Tâm
- Chương 35: Bức Họa
- Chương 36: Ám Toán
- Chương 37: Mê Loạn
- Chương 38: Tình Phu Nhân
- Chương 39: Tiểu Ngọc Nhi Mất Tích
- Chương 40: Địa Lao
- Chương 41: Thương Tâm
- Chương 42: Giao Động
- Chương 43: Bóng Dáng Sư Huynh
- Chương 44: Ân Đền Oán Trả
- Chương 45: Bị Người Hãm Hại
- Chương 46: Thân Bất Do Kỉ
- Chương 47: Đỗi Chỗ Giam
- Chương 48: Tâm Ý Của Biểu Ca
- Chương 49: Chuyện Cũ Nơi Vân Hiên Cung
- Chương 50: Vị Thánh Chủ Thần Bí
- Chương 51: Cuối Cùng Không Tin
- Chương 52: Nhị Tiểu Thư Tiêu Phủ
- Chương 53: Nữ Tử Bi Thảm
- Chương 54: Ra Phủ Tìm Sư Huynh
- Chương 55: Gặp Thoáng Qua
- Chương 56: Tiền Duyên
- Chương 57: Nhu Tình Khó Gặp
- Chương 58: Tằng Kinh Nan Vi Thương Hải
- Chương 59: Ám Dạ Gặp Sư Huynh
- Chương 60: Sư Huynh Ẩn Hàm
- Chương 61: Dưỡng Thương Ở Vân Hiên Cung
- Chương 62: Bá Đạo Ngủ Chung
- Chương 63: Dấu Vết Của Tố Nguyệt
- Chương 64: Tình Cảm Mãnh Liệt Trong Thạch Thất
- Chương 65: Đột Nhiên Gặp Chân Tình
- Chương 66: Thiếu Chút Nữa Bị Làm Bẩn
- Chương 67: Sư Huynh Đính Hôn
- Chương 68: Bắt “Gian” Trên Giường
- Chương 69: Nản Lòng Thoái Chí
- Chương 70: Báo Ứng Đến Đây
- Chương 71: Còn Trong Sạch Của Nàng
- Chương 72: Triền Miên Trong Mưa Đêm
- Chương 73: Tiền Duyên Nan Tục ( Duyên Xưa Khó Nối)
- Chương 74: Cố Nhân
- Chương 75: Hưu Thư
- Chương 76: Theo Gió Phiêu Tàn
- Chương 77: Khẩn Cầu
- Chương 78: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
- Chương 79: Đổi Mệnh
- Chương 80: Luyến Tình
- Chương 81: Tình Độc Phát Tác
- Chương 82: Là yêu hay là hận?
- Chương 83: Biến mất
- Chương 84: Bạch Diệp Huyền
- Chương 85: Điêu linh
- Chương 86: Tê tâm liệt phế
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Vô vọng
- Chương 89: Tàn tâm
- Chương 90: Vọng tình
- Chương 91: Phi Tuyết
- Chương 92: Hồng Ngạc
- Chương 93: Ghen
- Chương 94: Xa lạ
- Chương 95: Mật động
- Chương 96: Thánh chủ
- Chương 97: Đoạn duyên
- Chương 98: Sinh ly tử biệt
- Chương 99: Đại kết cục