Sườn Phi Tội - Chương 8
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Lạc Hoa
- Chương 34: Động Tâm
- Chương 35: Bức Họa
- Chương 36: Ám Toán
- Chương 37: Mê Loạn
- Chương 38: Tình Phu Nhân
- Chương 39: Tiểu Ngọc Nhi Mất Tích
- Chương 40: Địa Lao
- Chương 41: Thương Tâm
- Chương 42: Giao Động
- Chương 43: Bóng Dáng Sư Huynh
- Chương 44: Ân Đền Oán Trả
- Chương 45: Bị Người Hãm Hại
- Chương 46: Thân Bất Do Kỉ
- Chương 47: Đỗi Chỗ Giam
- Chương 48: Tâm Ý Của Biểu Ca
- Chương 49: Chuyện Cũ Nơi Vân Hiên Cung
- Chương 50: Vị Thánh Chủ Thần Bí
- Chương 51: Cuối Cùng Không Tin
- Chương 52: Nhị Tiểu Thư Tiêu Phủ
- Chương 53: Nữ Tử Bi Thảm
- Chương 54: Ra Phủ Tìm Sư Huynh
- Chương 55: Gặp Thoáng Qua
- Chương 56: Tiền Duyên
- Chương 57: Nhu Tình Khó Gặp
- Chương 58: Tằng Kinh Nan Vi Thương Hải
- Chương 59: Ám Dạ Gặp Sư Huynh
- Chương 60: Sư Huynh Ẩn Hàm
- Chương 61: Dưỡng Thương Ở Vân Hiên Cung
- Chương 62: Bá Đạo Ngủ Chung
- Chương 63: Dấu Vết Của Tố Nguyệt
- Chương 64: Tình Cảm Mãnh Liệt Trong Thạch Thất
- Chương 65: Đột Nhiên Gặp Chân Tình
- Chương 66: Thiếu Chút Nữa Bị Làm Bẩn
- Chương 67: Sư Huynh Đính Hôn
- Chương 68: Bắt “Gian” Trên Giường
- Chương 69: Nản Lòng Thoái Chí
- Chương 70: Báo Ứng Đến Đây
- Chương 71: Còn Trong Sạch Của Nàng
- Chương 72: Triền Miên Trong Mưa Đêm
- Chương 73: Tiền Duyên Nan Tục ( Duyên Xưa Khó Nối)
- Chương 74: Cố Nhân
- Chương 75: Hưu Thư
- Chương 76: Theo Gió Phiêu Tàn
- Chương 77: Khẩn Cầu
- Chương 78: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
- Chương 79: Đổi Mệnh
- Chương 80: Luyến Tình
- Chương 81: Tình Độc Phát Tác
- Chương 82: Là yêu hay là hận?
- Chương 83: Biến mất
- Chương 84: Bạch Diệp Huyền
- Chương 85: Điêu linh
- Chương 86: Tê tâm liệt phế
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Vô vọng
- Chương 89: Tàn tâm
- Chương 90: Vọng tình
- Chương 91: Phi Tuyết
- Chương 92: Hồng Ngạc
- Chương 93: Ghen
- Chương 94: Xa lạ
- Chương 95: Mật động
- Chương 96: Thánh chủ
- Chương 97: Đoạn duyên
- Chương 98: Sinh ly tử biệt
- Chương 99: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sườn Phi Tội
Chương 8
Edit by CeCe
“Dạo này Tiêu Như Tự dường như không xem chúng ta ra gì nữa rồi!”
Hoàng Phủ Trạch một thân minh hoàng, vẻ mặt tao nhã đầy ý cười, ngón tay gõ gõ trên thạch bàn.
“Tứ ca, hắn đã là cá trong chậu, chúng ta việc gì phải nghĩ về hắn nữa.”’
Hoàng Phủ Luật buông chén ngọc, hơi nhíu mày ”Trạch, đừng coi thường, nhưng cũng không được đánh rắn động cỏ, Tiêu Như Tự là manh mối trọng yếu”.
Hắn khoanh tay đứng dậy, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía hồ. Một thân tố trường bào, đơn giản gọn gàng nhưng lại khí vũ bất phàm.
Hoàng Phủ Trạch nhìn tứ ca khí độ phi phàm, toàn thân tràn ngập khí phách vương giả, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng. Hắn đứng dậy ”Tứ ca, huynh thật sự không muốn trở về sao? Vị trí này vốn thuộc về huynh. Hơn nữa, Tố Nguyệt… nàng ấy…” …. đã chết.
Đôi vai rộng lớn của Hoàng Phủ Luật khẽ run run, ẩn sâu trong mắt xẹt qua một tia thống khổ. Rồi sau đó hắn xoay người, nhìn thật sâu Hoàng Phủ Trạch ”Trạch, tuy rằng chúng ta không phải cùng mẫu hậu sinh ra nhưng chúng ta là huynh đệ cùng cha. Hiện tại, đệ đã là quân chủ, chớ nhắc lại chuyện cũ trước kia. Tứ ca nhất định làm tròn chức trách của một thần tử.”
“Tứ ca…”
“Không nói nữa, chúng ta cùng uống rượu.”
Hoàng Phủ Trạch bất đắc dĩ theo nam nhân trầm ổn lạnh lùng kia ngồi xuống, giơ cao chén ngọc.
Tố Nguyệt đã đi một năm rồi, tứ ca vẫn không thể từ bỏ được tình cũ. Trong mắt người ngoài, tứ ca lạnh lùng tàn bạo, tựa hồ cả thiên hạ không có một nữ nhân có thể cảm động lòng hắn. Nhưng hắn là đệ đệ thân cận nhất, hắn biết, có một nữ nhân có thể làm cho nam nhân lạnh như băng kia khắc cốt ghi tâm.
Nếu đã vậy, hắn – hoàng đệ sẽ cùng tứ ca uống rượu tiêu sầu!
Đêm trăng lạnh lẽo, gió nhẹ thoảng qua cành liễu. Trong một chòi nghỉ nhỏ ở hoa viên sau hoàng cung, một tố một hoàng *chính là một tím một vàng – 2 màu áo đó, nhưng ta thấy dịch vậy hơi thô nên quyết định để nguyên * - hai nam nhân tâm tư sâu kín dưới trăng uống rượu.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Trạch mang chút men say nói ” Tứ ca, đệ không ngờ Tiêu mĩ nhân bây giờ lại trở thành một nữ tử nhẹ nhàng thoát tục đến thế.”
Hoàng Phủ Luật kinh ngạc nhìn hoàng đệ, con ngươi thâm thúy tối đen hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn hơi nhíu mày. Đích xác nữ nhân kia từ khi sinh con xong, quần áo, khí chất, bộ dáng đều trở nên nhẹ nhàng thoát tục, không vương một hạt bụi trần. Thế nhưng cho dù thế nào vẫn không thể thay đổi một sự thật: nàng là Tiêu Ngọc Khanh! Nữ nhân chết tiệt dám dùng mị cổ kiềm chế hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho nàng!
Hắn thâm trầm nhìn hoàng đệ. Đệ đệ kém hắn hai tuổi này tựa hồ là đang tiếc nuối quyết định lúc trước. Chẳng lẽ…
Hoàng Phủ Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười, lẩm bẩm lầu bầu ”Tứ ca, đệ chỉ có chút giật mình. Tiêu Ngọc Khanh… nàng ấy thực đặc biệt.”
Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Luật nhấc chén rượu lên, nhấp môi không nói gì thêm. Tiêu Ngọc Khanh là nữ tử như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng.
Một lát sau, một cung nữ nhỏ nhắn đi vào trong đình.
Cung nữ một thân váy lam, mái tóc đơn giản không cài trang sức, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng.
Nàng đầu tiên hướng Hoàng Phủ Luật hành lễ ”Tham kiến tứ Vương gia!”
Rồi sau đó bước đến trước mặt Hoàng Phủ Trạch, đỡ lấy tay hắn ”Nô tì dìu Hoàng Thượng quay về Vân Long cung nghỉ tạm.”
Hoàng Phủ Trạch không nhìn nàng nhưng cũng đứng lên để nàng hầu hạ.
“Tứ ca, tối nay nghỉ tạm ở Vân Long cung đi. Ở đó vẫn còn giữ nguyên đồ đạc của huynh.”
Vân Hiên cung là nơi tứ Vương gia – Hoàng Phủ Luật sống từ nhỏ.
Đôi mắt Hoàng Phủ Luật vẫn vô cùng tinh tường, không thấy một chút men say. Hắn nói ”Thôi Hoàng đệ đi trước nghỉ tạm đi. Thân vương phủ cách hoàng cung cũng không xa.”
Hoàng Phủ Trạch liếc hắn một cái thật sâu, sau đó cùng nữ tì rời đi.
“Dạo này Tiêu Như Tự dường như không xem chúng ta ra gì nữa rồi!”
Hoàng Phủ Trạch một thân minh hoàng, vẻ mặt tao nhã đầy ý cười, ngón tay gõ gõ trên thạch bàn.
“Tứ ca, hắn đã là cá trong chậu, chúng ta việc gì phải nghĩ về hắn nữa.”’
Hoàng Phủ Luật buông chén ngọc, hơi nhíu mày ”Trạch, đừng coi thường, nhưng cũng không được đánh rắn động cỏ, Tiêu Như Tự là manh mối trọng yếu”.
Hắn khoanh tay đứng dậy, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía hồ. Một thân tố trường bào, đơn giản gọn gàng nhưng lại khí vũ bất phàm.
Hoàng Phủ Trạch nhìn tứ ca khí độ phi phàm, toàn thân tràn ngập khí phách vương giả, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng. Hắn đứng dậy ”Tứ ca, huynh thật sự không muốn trở về sao? Vị trí này vốn thuộc về huynh. Hơn nữa, Tố Nguyệt… nàng ấy…” …. đã chết.
Đôi vai rộng lớn của Hoàng Phủ Luật khẽ run run, ẩn sâu trong mắt xẹt qua một tia thống khổ. Rồi sau đó hắn xoay người, nhìn thật sâu Hoàng Phủ Trạch ”Trạch, tuy rằng chúng ta không phải cùng mẫu hậu sinh ra nhưng chúng ta là huynh đệ cùng cha. Hiện tại, đệ đã là quân chủ, chớ nhắc lại chuyện cũ trước kia. Tứ ca nhất định làm tròn chức trách của một thần tử.”
“Tứ ca…”
“Không nói nữa, chúng ta cùng uống rượu.”
Hoàng Phủ Trạch bất đắc dĩ theo nam nhân trầm ổn lạnh lùng kia ngồi xuống, giơ cao chén ngọc.
Tố Nguyệt đã đi một năm rồi, tứ ca vẫn không thể từ bỏ được tình cũ. Trong mắt người ngoài, tứ ca lạnh lùng tàn bạo, tựa hồ cả thiên hạ không có một nữ nhân có thể cảm động lòng hắn. Nhưng hắn là đệ đệ thân cận nhất, hắn biết, có một nữ nhân có thể làm cho nam nhân lạnh như băng kia khắc cốt ghi tâm.
Nếu đã vậy, hắn – hoàng đệ sẽ cùng tứ ca uống rượu tiêu sầu!
Đêm trăng lạnh lẽo, gió nhẹ thoảng qua cành liễu. Trong một chòi nghỉ nhỏ ở hoa viên sau hoàng cung, một tố một hoàng *chính là một tím một vàng – 2 màu áo đó, nhưng ta thấy dịch vậy hơi thô nên quyết định để nguyên * - hai nam nhân tâm tư sâu kín dưới trăng uống rượu.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Trạch mang chút men say nói ” Tứ ca, đệ không ngờ Tiêu mĩ nhân bây giờ lại trở thành một nữ tử nhẹ nhàng thoát tục đến thế.”
Hoàng Phủ Luật kinh ngạc nhìn hoàng đệ, con ngươi thâm thúy tối đen hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn hơi nhíu mày. Đích xác nữ nhân kia từ khi sinh con xong, quần áo, khí chất, bộ dáng đều trở nên nhẹ nhàng thoát tục, không vương một hạt bụi trần. Thế nhưng cho dù thế nào vẫn không thể thay đổi một sự thật: nàng là Tiêu Ngọc Khanh! Nữ nhân chết tiệt dám dùng mị cổ kiềm chế hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho nàng!
Hắn thâm trầm nhìn hoàng đệ. Đệ đệ kém hắn hai tuổi này tựa hồ là đang tiếc nuối quyết định lúc trước. Chẳng lẽ…
Hoàng Phủ Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười, lẩm bẩm lầu bầu ”Tứ ca, đệ chỉ có chút giật mình. Tiêu Ngọc Khanh… nàng ấy thực đặc biệt.”
Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Luật nhấc chén rượu lên, nhấp môi không nói gì thêm. Tiêu Ngọc Khanh là nữ tử như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng.
Một lát sau, một cung nữ nhỏ nhắn đi vào trong đình.
Cung nữ một thân váy lam, mái tóc đơn giản không cài trang sức, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng.
Nàng đầu tiên hướng Hoàng Phủ Luật hành lễ ”Tham kiến tứ Vương gia!”
Rồi sau đó bước đến trước mặt Hoàng Phủ Trạch, đỡ lấy tay hắn ”Nô tì dìu Hoàng Thượng quay về Vân Long cung nghỉ tạm.”
Hoàng Phủ Trạch không nhìn nàng nhưng cũng đứng lên để nàng hầu hạ.
“Tứ ca, tối nay nghỉ tạm ở Vân Long cung đi. Ở đó vẫn còn giữ nguyên đồ đạc của huynh.”
Vân Hiên cung là nơi tứ Vương gia – Hoàng Phủ Luật sống từ nhỏ.
Đôi mắt Hoàng Phủ Luật vẫn vô cùng tinh tường, không thấy một chút men say. Hắn nói ”Thôi Hoàng đệ đi trước nghỉ tạm đi. Thân vương phủ cách hoàng cung cũng không xa.”
Hoàng Phủ Trạch liếc hắn một cái thật sâu, sau đó cùng nữ tì rời đi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Lạc Hoa
- Chương 34: Động Tâm
- Chương 35: Bức Họa
- Chương 36: Ám Toán
- Chương 37: Mê Loạn
- Chương 38: Tình Phu Nhân
- Chương 39: Tiểu Ngọc Nhi Mất Tích
- Chương 40: Địa Lao
- Chương 41: Thương Tâm
- Chương 42: Giao Động
- Chương 43: Bóng Dáng Sư Huynh
- Chương 44: Ân Đền Oán Trả
- Chương 45: Bị Người Hãm Hại
- Chương 46: Thân Bất Do Kỉ
- Chương 47: Đỗi Chỗ Giam
- Chương 48: Tâm Ý Của Biểu Ca
- Chương 49: Chuyện Cũ Nơi Vân Hiên Cung
- Chương 50: Vị Thánh Chủ Thần Bí
- Chương 51: Cuối Cùng Không Tin
- Chương 52: Nhị Tiểu Thư Tiêu Phủ
- Chương 53: Nữ Tử Bi Thảm
- Chương 54: Ra Phủ Tìm Sư Huynh
- Chương 55: Gặp Thoáng Qua
- Chương 56: Tiền Duyên
- Chương 57: Nhu Tình Khó Gặp
- Chương 58: Tằng Kinh Nan Vi Thương Hải
- Chương 59: Ám Dạ Gặp Sư Huynh
- Chương 60: Sư Huynh Ẩn Hàm
- Chương 61: Dưỡng Thương Ở Vân Hiên Cung
- Chương 62: Bá Đạo Ngủ Chung
- Chương 63: Dấu Vết Của Tố Nguyệt
- Chương 64: Tình Cảm Mãnh Liệt Trong Thạch Thất
- Chương 65: Đột Nhiên Gặp Chân Tình
- Chương 66: Thiếu Chút Nữa Bị Làm Bẩn
- Chương 67: Sư Huynh Đính Hôn
- Chương 68: Bắt “Gian” Trên Giường
- Chương 69: Nản Lòng Thoái Chí
- Chương 70: Báo Ứng Đến Đây
- Chương 71: Còn Trong Sạch Của Nàng
- Chương 72: Triền Miên Trong Mưa Đêm
- Chương 73: Tiền Duyên Nan Tục ( Duyên Xưa Khó Nối)
- Chương 74: Cố Nhân
- Chương 75: Hưu Thư
- Chương 76: Theo Gió Phiêu Tàn
- Chương 77: Khẩn Cầu
- Chương 78: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
- Chương 79: Đổi Mệnh
- Chương 80: Luyến Tình
- Chương 81: Tình Độc Phát Tác
- Chương 82: Là yêu hay là hận?
- Chương 83: Biến mất
- Chương 84: Bạch Diệp Huyền
- Chương 85: Điêu linh
- Chương 86: Tê tâm liệt phế
- Chương 87: Chờ
- Chương 88: Vô vọng
- Chương 89: Tàn tâm
- Chương 90: Vọng tình
- Chương 91: Phi Tuyết
- Chương 92: Hồng Ngạc
- Chương 93: Ghen
- Chương 94: Xa lạ
- Chương 95: Mật động
- Chương 96: Thánh chủ
- Chương 97: Đoạn duyên
- Chương 98: Sinh ly tử biệt
- Chương 99: Đại kết cục