"Dám vào đây trộm đồ, ta đánh chết ngươi!"
Nam nhân giơ chân hướng người nàng hung hăng đá xuống.
"Không...... Ta không phải...... A...A..."
Uyển nương ôm đầu, mặc kệ nàng giải thích như thế nào, nam nhân kia hung ác không chịu dừng chân.
"Đồ xấu xí!Dám ăn trộm! Đi tìm chết đi!"
Nghe được tiếng ồn ào trong bếp Vương đại thẩm cùng một nữ đầu bếp khác vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn đến Uyển Nương bị đánh, kinh ngạc thất sắc.
"Đại Hải, dừng tay!"
Vương đại thẩm vội vàng xông lên trước ngăn Vương Đại Hải lại.
"Nương, đây là ăn trộm, mau đem người này trói lại!"
"Ăn trộm cái gì!" Vương đại thẩm tức muốn hộc máu mà đánh mấy phát vào vai Vương Đại Hải. "Đó là thiếp mà hôm qua giá nạp vào, ngươi muốn chết sao?"
"Cái gì? Thiếp?"
Vừa nghe được nữ nhân y phục cũ kĩ trước mắt hoá ra là thiếp của chủ tử, Vương Đại Hải dù gan to cũng bị doạ đến kinh người.
Hắn cuống quít quỳ đến trước mặt Uyển Nương đau khổ cầu xin.
"Xin lỗi, tiểu nhân không biết người là di nương, thỉnh di nương đại nhân đại lượng...... Không phải chứ, nương!" Vương Đại Hải hoắc mắt ngẩng đầu, "Nàng sao có thể là thiếp của gia chứ, gia sẽ không nạp một nữ nhân xấu xí chứ?"
Tân thiếp là tối hôm qua nạp vào cửa, ai cũng chưa gặp qua, tùy tiện tới con chó con mèo cũng sẽ bị lừa.
"Cái gì? Ta bị lừa?" Vương đại thẩm kinh ngạc.
"Còn có nương xem trên người nàng quần áo so với chúng ta còn cũ kĩ hơn, con nghĩ nương thật sự bị lừa rồi."
"Lại có chuyện này sao?"
Vương đại thẩm càng nghe càng cảm thấy con trai nói có lý, ngẫm lại gia sao có thể nạp một nữ nhân xấu xí vào cửa được.
Bất quá nàng hành sự tương đối cẩn thận, phái người mời nha hoàn trong phòng Thạch Thương Tiều tới, hỏi xem có phải nữ nhân này nói dối hay không.
Đang đợi Tiểu Điệp tới đây, Vương Đại Hải đem người bức súc đưa vào góc, dự phòng nàng chạy trốn.
"Chờ xác định được ngươi là ăn trộm, liền đem ngươi đưa đến quan phủ." Vương Đại Hải hừ hừ cắn răng, "Ăn cắp tội rất nặng, có khi sẽ đem ngươi đánh chết."
Ôm đầu gối Uyển Nương nằm gọn trong góc, cả người đau đớn phát run.
Nàng cảm thấy đầu thực đau, Vương Đại Hải uy hiếp nàng cái gì, nàng căn bản nghe không vào.
Thật khổ sở......
Thật là khó chịu......
Thật muốn nôn.......
Đầu dựa vào tủ chén, trước mắt cảnh tượng đã dần dần mơ hồ.
Tiểu Điệp chậm rì rì mà đi tới, ở trên đường nàng đã hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Trong lòng đã có đáp án, nhưng nàng vẫn là ra vẻ thong thả ung dung, đi vào nhà ăn, nhìn đến Uyển Nương kia bộ dáng thê thảm, trên mặt sưng to còn có máu.
Vốn dĩ cũng đã đủ xấu, giờ càng là đáng sợ giống quỷ.
Nàng không dám nhìn thẳng bèn quay đầu đi, nàng vốn dĩ nhìn không thuận mắt Vương Đại Hải, liền nói:
"Đem hắn nhốt lại, chờ gia trở về xử trí đi."
"Vì cái gì muốn bắt ta?" Vương Đại Hải trừng thẳng mắt.
"Ngươi đánh di nương, cho rằng gia sẽ nhẹ nhàng tha thứ sao?"
"Nàng thật sự là di nương?"
Mọi người đều trợn tròn mắt, Vương Đại Hải cùng Vương đại thẩm sắc mặt trắng bệch.
Hai gã tôi tớ bèn đi lên bắt Vương Đại Hải.
"Từ từ, Tiểu Điệp cô nương." Vương đại thẩm cầu xin, " Đại Hải nó không cố ý, xin cô nương tha cho hắn đi."
"Tha hay không, không phải ta có thể quyết định." Tiểu Điệp vô tình nói.
"Cầu người đừng đem việc này nói cho gia." Bất lực Vương đại thẩm liền lấy túi tiền đưa cho Tiểu Điệp. "Cô nương tha mạng."
Tiểu Điệp liếc túi tiền hơi mỏng một cái, "Ta tha hắn, cũng phải hỏi di nương muốn tha không."
"Di nương." Vương đại thẩm quỳ khẩn cầu Uyển Nương. "Cầu người, tha Đại Hải đi, hắn không phải cố ý."
Uyển nương mở mắt đang mê man ra, nhìn về phía Vương đại thẩm.
Người này khi biết nàng là thiếp của Thạch Thương Tiều, không châm chọc mỉa mai nàng.
Uyển nương luôn luôn là người có ân tất báo, mặc dù là ân huệ nhỏ nhoi nàng cũng sẽ ghi tạc trong lòng.
Huống hồ Thạch Thương Tiều đáng sợ như vậy, nếu Vương Đại Hải rơi vào trong tay hắn, có thể hay không một cái mạng cứ như vậy không còn?
Vì nàng mà bỏ mạng, thật sư không đáng......
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, "Ta sẽ không nói."
Vương đại cảm kích mà bắt lấy Uyển Nương tay, "Tạ di nương, cảm ơn người!"
"Không có gì....."
Giống có cái gì lắc lư trong đầu, Uyển nương giây lát liền bất tỉnh nhân sự.