Sửu Thiếp - Chương 7: Mặt nạ

Sửu Thiếp Chương 7: Mặt nạ
Sau khi Uyển Nương ngất xỉu, nhóm đầu bếp nữ hợp lực đem nàng ôm đến một tòa tiểu viện trong hậu viện.

Nơi này vẫn luôn là chỗ nữ quyến cư trú, gồm năm tòa tiểu viện tử, còn có một tòa đại viện, đó là nơi cho chính thất cư trú.

Bất quá Thạch Thương Tiều trước mắt không có chính thê, thiếp thất cũng chỉ có mình Uyển Nương, hậu viện rộng lớn cỏ dại phát triển mạnh, nên nơi nơi tràn ngập sự quạnh quẽ tiêu điều.

Uyển Nương vẫn cư trú ở tòa viện tử mà hôm qua nạp thiếp ở.

Bởi vì vị trí nhất hẻo lánh, cho nên rất là u tĩnh, bên trong không có nửa đồ vật trang trí, hơn nữa có chút gia cụ đã cũ từ nhiều năm trước, thối rữa ném xuống, thoạt nhìn thập phần nghèo nàn.

Theo lý, thiếp thất tiến vào sau sẽ theo lệ trang trí dụng cụ cùng vật phẩm trang trí, bất quá xem tình huống, hẳn là không có cửa.

Uyển Nương bị đưa lên giường La Hán.

Nguyên bản phòng trong là có một chiếc giường lớn hình hoa, nhưng do chân giường bị hỏng nên đã bị ném đi.

Uyển Nương hôn mê gần ba canh giờ.

Nàng không tỉnh lại Vương đại thẩm không yên tâm, liền sợ nàng không tỉnh lại được, bèn nhờ nữ đầu bếp có thâm niên khác xử lí. Còn mình thì ngồi chăm Uyển Nương.

Khi Uyển Nương tỉnh dậy, Vương đại thẩm đã giúp nàng bôi dược tốt nhất vào vết thương, còn đặc biệt kêu Vương Đại Hải đi phòng thuốc mang dược thiện trở về, sớm nấu đặt ở một bên, chờ nàng tỉnh lại liền có thể uống.

Vừa thấy Uyển nương có động tĩnh, Vương đại thẩm vội đỡ nàng đứng dậy.

"Đây là...... nơi nào?" Uyển nương nhìn địa phương xa lạ hỏi.

"Di nương, đây là viện của người ạ."

"Của ta?"

"Là, người ngày thường liền sống tại đây, không thể tùy ý đi ra ngoài, trừ phi gia gọi người."

Uyển Nương nhìn bốn phía xung quanh.

Nơi này ở Thạch gia chỉ là một viện nho nhỏ, nhưng đối Uyển nương mà nói, diện tích chính là so Hà gia còn lớn hơn.

"Toàn bộ địa phương đều là của ta sao?" Nàng kinh hỉ che miệng lại.

"Đúng vậy, hiện tại thoạt nhìn tuy rằng không có gia cụ gì, bất quá nếu gia thích người thì sẽ......" Nàng nhắm lại môi.

Chưa thế nhưng nói là cái gì, Uyển Nương như thế nào lại đoán không được.

Thạch Thương Tiều không có khả năng thích nàng, may mắn mà nói, nàng có thể ở tiểu viện này an cư lạc nghiệp, cô đơn sống qua ngày, bất hạnh mà nói, thì chính là sẽ bị đuổi đi ra ngoài đường.

Nàng không thèm để ý đến Vương đại thẩm an ủi cười.

Vương đại thẩm bỗng nhiên nhớ tới, "Di nương, đây là dược, người uống đi."

Vương đại thẩm đem bát dược lại.

Uyển nương nâng lên chén thuốc, nhìn nước thuốc tối đen.

"Đây không phải Vương đại thẩm dùng tiền riêng mua dược chứ?"

Nàng biết dược rất quý, cho nên lúc nàng bị thủy đậu, trong nhà tình nguyện phóng nàng tự sinh tự diệt,bởi vì không muốn bỏ nhiều tiền giúp nàng thỉnh đại phu.

Mạng của nàng thật không đáng giá a.

"Xin lỗi, di nương, là Hải nhi hiểu lầm mới đem người đánh đến bị thương như vậy" Vương đại thẩm mặt đầy xấu hổ.

Kỳ thật nàng càng sợ Vương Đại Hải bị Thạch Thương Tiều trừng phạt, mới hướng Uyển Nương dụng tâm như vậy.

"Tốn không ít tiền phải không?"

Vương đại thẩm lắc đầu, "Không có việc gì."

"Cảm ơn."

Uyển Nương cảm kích cười, đem dược uống lên.

Dược thực đắng, bất quá nàng trong lòng lại cảm thấy ấm.

Ở địa phương này, có người quan tâm nàng bị thương như thế, còn tiêu tiền vì nàng mua thuốc.

"À, di nương, ta nên trở về phòng bếp bị thức ăn, gia chắc đã trở về."

"Ngươi mau đi đi, không cần phải chăm sóc ta."

Khi Vương đại thẩm ra cửa, suýt nữa cùng người đang hoảng loạn đâm vào

"Tiểu Điệp cô nương?"

"Phiền toái lớn rồi!" Tiểu Điệp tức muốn hộc máu, "Gia kêu di nương qua đó."

"Cái gì?" Vương đại thẩm kinh ngạc mà bắt lấy cánh tay Tiểu Điệp, "Ngươi nói thật sao? Gia sao có thể còn muốn gặp nàng?"

"Ta sao mà biết được!" Tiểu Điệp chính mình cũng buồn rầu. "Thế này thật thảm, mặt nàng dáng vẻ như kia, ai đều biết nàng bị đánh."

Nghe được âm thanh nói chuyện bên ngoài, Uyển Nương tò mò mà đi ra.

"Làm sao vậy?"

"Gia kêu ngươi qua đi." Tiểu Điệp phun ra khẩu khí bực bội.

"Không thì ta sao mà đến đây được"

Không chỉ có đám người Vương đại thẩm, Uyển Nương cũng cảm thấy Thạch Thương Tiều khẳng định sẽ không gặp lại nàng.

"Ta sao mà biết được!" Tiểu Điệp nói chuyện với Uyển Nương chưa bao giờ ở khách khí. "Ngươi...... Nếu là gia hỏi vết thương của ngươi, nhớ nói là do ngươi tự té ngã, đừng đem chúng ta làm, hại chúng ta."

Tiểu Điệp nắm lên chiếc khăn bên hông, "Mau che mặt lại, cũng may gia cũng không xem mặt ngươi,gia sẽ không tháo xuống."

"Chính là vết thương ở trán nàng che không được." Vương đại thẩm ưu phiền nói.

Một mảnh miệng vết thương kia tuy rằng đã cầm máu, nhưng vừa xanh vừa tím rất là dọa người, lại thập phần rõ ràng, gia trừ phi mắt bị mù không thì sẽ không có khả năng không nhìn thấy.

Tuy rằng gia có lẽ sẽ không quan tâm nàng vết thương từ đâu, nhưng chỉ sợ vạn nhất a!

Các nàng chắc chắn Thạch Thương Tiều sẽ không thèm gặp Uyển Nương, nhưng chưa được nửa ngày, đã bị vả mặt.

Không đành lòng thấy hạ nhân khó xử Uyển nương nhanh trí nói "Có kim chỉ không? Lại đưa ta thêm kéo, khăn, ta sẽ nghĩ cách."

Tuy rằng không hiểu được Uyển Nương sẽ làm gì, nhưng Vương đại thẩm vẫn là vội vội vàng vàng mà đem đồ vật tìm tới.

Uyển nương lưu loát mà đem hai cái khăn khâu ở bên nhau, trong đó một mặt cắt hai cái lỗ, tiếp theo mang lên, liền biến thành một đồ trang sức.

Bộ dáng kia thập phần buồn cười, nhưng ít ra mặt nạ này đem vết thương của nàng che khuất.

"Đi thôi, đi thôi!" Tiểu Điệp thúc giục, "Chậm, sợ gia sẽ tức giận"

Uyển nương vội vàng đuổi theo bước chân Tiểu Điệp.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận