Thâm Dạ Thư Ốc - Chương 36: Ta là quỷ

Thâm Dạ Thư Ốc Chương 36: Ta là quỷ
“ xem ra không cần tôi mặc cho anh nhìn.”

Bác sĩ Lâm là người phụ nữ truyền thống nhưng không phải người mà chồng nạp thiếp không dám lên tiếng sợ mang danh đố kị. cô có giới hạn của mình.

cô có thể bắt buộc mình tiếp nhận xâm phạm của ‘ Từ Nhạc’ lần trước, cũng bắt buộc mình tự nhiên khi ở cùng ‘ Từ Nhạc’. nhưng cô không tiếp nhận chuyện hắn ngoại tình, đây là điểm mấu chốt của cô.

cô rất tức giận, vô cùng tức giận,, thậm chí muốn quay người bỏ đi.

Bác sĩ Lâm chưa bỏ đi là vì chờ câu trả lời của Chu trạch, dù thế nào thì Chu trạch cũng phải tỏ thái độ về chuyện của hai người, kết thúc cũng tốt. dù phải đối mặt với chỉ trích của mẹ, phẫn nộ của bố vì bôi nhọ gia môn, cô cũng nhận.

Nhưng Chu trạch không trả lời, không giải thích, tựa như chấp nhận. mắt bác sĩ lâm mờ đi, ngay cả giải thích cũng không muốn?

trên thực tế bác sĩ Lâm hiểu lầm Chu Trạch, Chu trạch là không phản ứng kịp, thậm chí không chú ý cảm nhận của cô.

hiện tại Chu Trạch cảm giác chảy mồ hôi lạnh, lông dựng ngược lên.

Nữ thi này còn sống! hơn nữa không giống ban ngày là chỉ xuống uống nước, cô ta thoải mái đứng trước mặt mình, nói chuyện với mình, ảnh hưởng lẫn nhau!

Lại nhớ đến ban ngày, vì để cô ta ‘ thức tỉnh’ mình liền ‘ dùng ngón tay dạo chơi.” Lúc này nội tâm Chu trạch có ý tưởng giống như nhân viên chạy hàng, chạy càng xa càng tốt.

Bây giờ có thể giải thích vì sao hứa Thanh Lãng lại hồ đồ ngồi đó xem sách, hắn căn bản không dám động!

Tỉnh cảm lâm vào lúng túng.

“ xin chào” khóe miệng nữ thi mỉm cười. dùng loại tư thái của người phụ nữ Hàn và Nhật chào đón chồng tan làm về nhà, đứng ở cửa nói “ người đã về rồi.”, cô ta cố ý dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lâm Vãn Thu.

“ xin chào” bác sĩ Lâm lạnh lùng đáp lại.

Lúc này Chu Trạch hít sâu một hơi, hắn vươn tay chỉ Hứa Thanh Lãng, ép Hứa Thanh Lãng đứng lên.

“ Vãn Thu, giới thiệu với em đây là bạn tốt kiêm hàng xóm, ông chủ tiệm mì sát vách có 20 phòng đangxuống giá, Hứa Thanh lãng!”

“ xin chào” Hứa Thanh Lãng nói với Lâm vãn thu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm nữ thi. hắn quả nhiên nũng nịu rối tinh rối mù, giống như chim cút bị hoảng sợ.

“xin chào.” Lâm Vãn Thu.

“ còn đây..” Chu Trạch chỉ nữ thi “ là người yêu của hứa Thanh Lãng.”

“ đúng.. cái gì?” hứa Thanh Lãng ngây ngẩn cả người, nhưng Chu Trạch dùng sức, Hứa Thanh Lãng lảo đảo trực tiếp dựa vào người nữ thi.

“ đúng, đây là người yêu của tôi, cô ấy họ Bạch, tên Bạch Tố Z.. Bạch tố Tố” Hứa Thanh Lãng nhìn Lâm vãn Thu, đồng thời tỏ vẻ rất thân mật khoác vai nữ thi.

Cảm giác lạnh như băng tối qua lại đánh úp hắn, trực tiếp kích thích linh hồn.

“ a… úc…a..vù vù..a”

Hứa Thanh lãng rung mình mấy cái bỏ tay xuống “ hặc, hặc, vợ, người em thật mềm, anh sờ rất thích a, hahaha..”

“ hai người tiếp tục, vãn thu, ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với em.”

nói xong Chu trạch kéo tay lâm vãn thu, mặc kệ cô có đồng ý hay không trực tiếp kéo cô ra khỏi tiệm sách.

“ai nha,Từ Nhạc, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một chuyện rất trọng yếu muốn nói với anh, ví dụ như nhà tôi quá nhiều, muốn chia cho anh 1 căn.”

Hứa Thanh lãng phất phất tay muốn đi theo Chu trạch. Nữ thi đứng bên cạnh không nhúc nhích, đoan trang lịch sự.

Nhưng Hứa Thanh Lãng cảm thấy một cỗ hàn ý đáng sợ đang vờn quanh cổ mình, chỉ cần mình đi ra ngoài một bước thôi thì mình sẽ bị xé nát.

Hứa Thanh Lãng rất sáng suốt lựa chọn dừng bước, sau đó cười ha hả: “ Vợ đừng nóng giận, làm sao có thể tặng phòng cho người ta, anh đợi nhà nước 20 năm sau tăng giá, để con chúng ta là người thừa kế, đến lúc đó em sẽ nhận được huân chương bà mẹ anh hùng.”

Hứa Thanh Lãng lại đau khổ, ngồi lại ghế nhựa.

Chu trạch kéo bác sĩ lâm ra khỏi tiệm sách, đến thẳng xe bác sĩ lâm.

“ có chuyện gì nói đi” bác sĩ lâm hỏi.

“ gần đây e giống như béo lên, buổi tối đừng ăn khuya.” nói xong Chu trạch đẩy bác sĩ lâm vào xe “mau về đi, tối không có chuyện gì làm thì đi bộ, nhảy dây.”

“ rốt cuộc là thế nào?” bác sĩ lâm nắm tay Chu trạch.

“ không có gì, em mau về cho tôi.” Chu trạch thúc giục.

Bác sĩ lâm không nói gì, ngồi vào xe, trước khi rời đi nhìn thật sâu vào mắt Chu trạch.

Chu Trạch thở ra một hơi, sau đó ngồi chổm hổm ở ven đường đốt thuốc.

nói thật hắn không muốn về tiệm sách, lý trí nói cho hắn đi cùng bác sĩ lâm là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng không có biện pháp, nữ thi là hắn đào từ mảnh đất đó lên.

Chu trạch không có tâm tính của thánh mẫu, hắn rất sợ phiền toái, nhưng dù không nhìn tới thân phận quỷ sai tạm thời của mình, chỉ nói đến nữ thi làm bậy ở Thông Thành quê quán mà hắn lớn lên, trong lòng hắn có chút băn khoăn.

Về phần, trong tiệm sách còn có Hứa Thanh Lãng.

A, Hứa Thanh lãng vẫn còn trong tiệm sách, thiếu chút nữa thì quên.

Ti tiện a,

Đều chết hết,

Ti tiện a.

Phun ra 1 vòng khói, ném điếu xuống đất dùng chân dụi dụi, sau đó Chu trạch đi thẳng tới tiệm sách.

Lúc đẩy cửa tiệm sách ra, trong mắt Chu Trạch màu đen bắt đầu lưu chuyển, móng tay dài ra.

“ người lại về rồi.”

Nữ thi vẫn đứng ở chỗ đó, tư thái đẹp mắt nhưng trong con ngươi lại hiện lên vẻ trêu tức, so với lúc bác sĩ lâm ở đây thì càng thêm rõ ràng.

“ cút về tầng 2, ngoan ngoãn nằm xuống cho ta.”

Chu trạch chỉ nữ thi quát lớn, dù không đánh bại được nhưng không thể thua khí thế, dù sao cũng không lỗ.

“ hai người thích durex với gì nữa để ta giúp, chỗ ta có, ta đi lấy.’ hứa Thanh lãng vừa nói vừa muốn đira ngoài.

hắn hối hận. nếu ban ngày hắn dọn nhà thì sao bây giờ còn phải đứng ở đây.

Nhưng nữ thi lại đưa tay chộp lấy hứa Thanh lãng.

Trong cổ họng Hứa Thanh Lãng phát ra tiếng kêu “ Thiên địa vô cực, huyền tâm hành quyết!”

một gương đồng xuất hiện trong tay Hứa Thanh Lãng, bay về phía nữ thi. Nhưng trong nháy mắt gương đồng nổ tung, Hứa Thanh Lãng bị quét bay ra ngoài đụng vào tường tiệm sách.

Nữ thi phát uy, kinh khủng như thế!

Chu trạch trực tiếp xông lên, đây là lần đầu tiên hắn đánh nhau, hơn nữa trong lòng hắn có chút khôngchắc.

Ánh mắt nữ thi cố ý nhìn hai tay Chu trạch sau đó bắt đầu lui về sau, căn bản không dám tiến lên mộtbước.

Ho khan. Hứa Thanh Lãng bò dậy, một tay chống tường, hắn vốn cho rằng Chu trạch cũng sẽ bị hất tung, nhưng lại thấy Chu Trạch không ngừng bức nữ thi về sau, trong nội tâm liền không thăng bằng.

“ thảo, chẳng lẽ lại nhương!”

Rốt cuộc nữ thi bị bức lui đến vách tường nhưng sau đó cô ta nổi giận, chủ động đánh về phía Chu trạch.

Chu trạch theo bản năng đưa tay về phía trước

“ rầm ào..” một tiếng.

Nữ thi nặng nề đập vào vách tường, vách tường lõm xuống 1 ít. Nữ thi lăn xuống đất, quần áo bị xe nát, nếu không có đồ lót thì đã bị lộ hết.

“ trời, mạnh như vậy!” hứa Thanh Lãng há hốc mồm.

Đồng thời nghĩ đến lúc đầu mình có kế hoạch dùng sức mạnh với Chu Trạch để tìm bí mật mượn xác hoàn hồn, lúc này liền hoảng sợ.

hắn là hàng xóm, thật sự không đánh nhau, Hứa Thanh lãng biết lúc trước Chu trạch sợ hãi và kiêng kị nữ thi không phải giải vờ.

Nguyên nhân rất đơn giản, người hàng xóm này bản thân cũng không hiểu có thể đánh nhau như vậy.

Hoàn toàn chính xác, Chu Trạch không biết đánh nhau

Khi còn bé ở cô nhi viện đến khi trưởng thành, cô nhi viện đó rất sạch sẽ, quan hệ giứa các bạn cũng tốt, hiểu được chăm sóc và cổ vũ lẫn nhau, sau khi lớn lên, làm bác sĩ, cứu người, công tác bình thường cũng không đánh nhau hoặc hứng thú vật lộn.

Vì vậy, bây giờ đánh nhau, chính hắn cũng cảm thấy xấu.

Vì nữ quỷ sợ móng tay của hắn nên lúc đánh nhau Chu trạch giống như người dàn bà chanh chua cào cấu mặt, không có chút phong phạm của quỷ sai.

So với tiểu loli há miệng, hô “ âm ti có trật tự, hoàng tuyền dẫn lối” oai bức thì kém rất nhiều.

Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hiệu quả.

Với người tê liệt tâm tình trước nữ thi mà nói thì cục diện trước mắt rất tốt đẹp.

“A!”

Nữ thi lại bị quất bay ra ngoài, mỗi lần đến gần Chu Trạch, hắc khí trong móng tay sẽ đâm vào thân thể cô ta, tạo thành tổn thương rất lớn.

“ thiên địa vô cực, huyền tâm hành quyết!”

Trong tay Hứa Thanh lãng xuất hiện hai lá bùa, dán cùng một chỗ lên mặt đất, trong nhất thời hàn ý trong tiệm sách giảm bớt đi, mà nữ thi mỗi khi rơi xuống mặt đất thì lá bùa run lên, nữ thi như bị phỏng.

Nữ thi quét mắt, cô ta không dám đối mặt với Chu trạch, chỉ có thể lựa chọn chui qua lỗ hổng phá cửa xông ra ngoài.

Nhưng lúc này Chu trạch càng ngày càng tiến vào trạng thái chiến đấu

Tục ngữ nói, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hừ?

Lúc nhỏ là phim Hồng Koong, sau này là phim võ hiệp, đại khái đánh nhau mọi người đều thấy nhiều.

Chu trạch quét tay, hai mắt quét qua cửa tiệm. lúc nữ thi muốn phá cửa ra ngoài thì trên cửa chợt xuất hiện từng đạo hắc quang, giống như là móng tay thổi ra ngoài.. nữ thi hét thảm thiết, bị bắn trở về, rơi xuống mặt đất.

Chu Trách chậm rãi đứng lên, đồng thời khôi phục hô hấp.

Nhưng nữ thi bị ‘ bắt’ về lần nữa thì quỳ rạp trên đất, một tay ôm mặt, một tay chỉ Chu trạch.

"anh anh anh anh anh......"

“ lão tử đánh chết ngươi cái đồ anh anh quái dị!” Hứa Thanh lãng lại móc ra bùa giấy.

Nữ thi chỉ Chu trạch, ủy khuất khóc thút thít nói “ người sờ soạng người ta, còn đánh người ta, ngươi không phải người!” Chu trạch theo bản năng chếch khóe miệng.

Áp lực chấn nhiếp mà nữ thi vừa tạo cho mình và hứa Thanh lãng, thoáng cái lại tỏ vẻ như vậy, quả thậtcó cảm giác sụp đổ.

Nhưng Chu trạch trầm giọng nói “ ta là quỷ”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận