Chương 3: Đại nhân nhà ta giữ mình trong sạch
Uống thuốc?
Nàng lại không bị bệnh.
Thị nữ bưng chén thuốc đi về phía Tống Vân, mắt thấy chén thuốc đen nhánh kia cách bản thân càng lúc càng gần, phảng phất có thể nhìn thấy bọt khí quỷ dị tỏa ra từ trong đó, Tống Vân bảo đảm, thứ này uống xong tuyệt đối đi đời nhà ma.
"Cô nương."
Cung kính đưa chén thuốc qua, thị nữ thậm chí ngay cả mí mắt cũng không dám nâng lên, bộ dáng cụp mi rũ mắt như là bị ai hiếp bức.
Tống Vân đành phải nhận lấy chén thuốc. Đột nhiên ngoài cửa sổ, chim hoàng oanh bay qua vui sướng mà hót lên một tiếng, Tống Vân nhân cơ hội ném chén thuốc xuống mặt đất, sau đó xấu hổ cười: "Xin lỗi, lá gan ta nhỏ quá, trượt tay..."
Thị nữ thuần thục mà dọn dẹp mấy mảnh vụn, rất nhanh đã bưng tới một chén khác.
"Choang"
Tống Vân giả vờ quệt nước mắt, ngón tay xoa xoa vành tai: "Nóng quá nóng quá..."
"Choang"
Tống Vân ngậm nước mắt, thổi thổi đầu ngón tay phấn hồng: "Lạnh quá...."
Chờ tới khi thị nữ mang tới chén thuốc thứ tư, có người đứng ở cạnh cửa, nhanh tay bưng lấy chén sứ trước: "Để ta."
Thị nữ giương mắt nhìn người nọ, do dự nói với Tống Vân: "Cô nương, người tới lừa gạt đại nhân ta không phải ít. Nếu không muốn bị hạ ngục, vẫn là ngoan ngoãn uống bát tránh thai này đi."
"Khụ khụ khụ."
Người nọ đột nhiên ho đến sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng thì thầm nói lần này không phải, sau đó thúc giục thị nữ đi mau, rồi nâng tay đóng cửa lại, chân dài vài bước đi đến mép giường, cầm chén thuốc đưa tới trước mắt Tống Vân.
Tống Vân chớp chớp mắt hạnh đen nhánh: "Thuốc tránh thai?"
"Ngươi đừng hiểu lầm, đại nhân nhà ta bảo vệ nhất là tấm thân."
Người nọ vội vàng giải thích, bộ dáng luống cuống chân tay làm Tống Vân không thể không đánh giá nam tử cao gầy mặc áo gấm trước mặt này. Tống Vân nhất thời chỉ cảm thấy hắn có chỗ nào quen thuộc, rồi lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.
"Tóm lại.....Uống đi."
Tống Vân thập phần kháng cự mà lắc đầu: "Ngươi không nói đây là cái gì, ta sẽ không uống."
"...."
"Ngập ngừng nhiều như vậy, chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp." Ý vị cự tuyệt của Tống Vân càng thêm rõ ràng, thậm chí trực tiếp che miệng thể hiện quyết tâm.
"Nhìn ngọc thể đại nhân nhà ta, ngươi còn có thể tồn tại đã là vạn hạnh!"
"Phụt...." Tống Vân nhịn không được cười ra tiếng, suýt nữa cắn đầu lưỡi mình, "Ngọc...ngọc thể....ngươi....Ha ha ha, đại nhân nhà ngươi nếu nghe thấy, sợ không phải cũng muốn đưa ngươi về trời."
Thấy gương mặt tuấn tú của người nọ trong chốc lát trắng trong chốc lát xanh, lúc này Tống Vân mới phản ứng lại: "Ồ~ ngươi là người mặc hắc y kia sao. Tiểu tử nhìn gầy yếu, sức lực lại rất lớn."
Hắn thập phần kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, giống gà trống khoe chi: "Ta chính là thủ hạ đắc lực nhất của đại nhân!"
"....."
Đột nhiên trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, Tống Vân giơ tay che miệng lần thứ hai, rụt đầu lại mà chỉ chỉ ngoài cửa với người nọ.
Không đợi hắn quay đầu, thanh âm quen thuộc khiến người khác sởn tóc gáy liền truyền tới: "Rất nhanh ngươi liền không phải."
"Chủ tử!"
Nam tử cẩm y nhanh chóng quay đầu, đôi tay cung kính thi lễ, chén thuốc trên tay đồng thời "choang" một tiếng rơi xuống mặt đất.
Người tới mắt nhìn thuốc rơi đầy đất, một mảnh hỗn độn như là ngâm mình trong thuốc, ánh mắt lạnh băng tựa trời đông giá rét vang lên: "Ngọc thể của ta? Ai dạy ngươi nói chuyện như vậy?"
"Phụt Ha ha...."
Tống Vân cực lực nghẹn cười, vẫn là phát ra tiếng cười quê mùa, vì thế ánh mắt người nọ ngược lại nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: "Sao không uống?"
Nam tử cẩm y thấy có cơ hội trốn thoát, khinh công được vận dụng đến tối đa, trong chớp mắt biến mất trước mặt hai người, trước khi đi còn tri kỷ đóng cửa lại. Tì? tr?yệ? hay tại ⩵ TR Ù?TR?YỆN﹒V? ⩵
"Ách...." Tống Vân chậm rãi thu lại nụ cười, vẻ mặt cứng đờ: "Ta khỏe như này, sao phải uống thuốc?"
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Nam nhân vén tà áo sau lên, ngồi xuống trước bàn gỗ đỏ, sau đó lại sửa sang lại vạt áo có thêu hoa văn hình đám mây vàng, từng cử chỉ động tác đều thể hiện là người được giáo dục tử tế, hắn không chút để ý nói: "Đạo lý này, chắc ngươi cũng hiểu."
"Không hiểu." Tống Vân vội vàng lắc đầu lia lịa, thấy nam nhân giương mắt, trong mắt còn xẹt qua một tia hung ác, lúc này mới run rẩy nói: "Ta....ta không phải chỉ là nhìn cơ thể ngươi thôi sao? Nhưng ta đã có hôn ước, không thể phụ trách, ta dám đảm bảo sẽ không nói việc này ra ngoài đâu! Nói cho người khác, không phải ta sẽ phải vào đại lao sao....."
Nhìn thấy hạ thể của nam nhân khác không phải hôn phu, tại xã hội phong kiến này, không phải chờ bị nhốt vào lồng heo?
Bản thân Tống Vân đã chết một lần, hiện tại vô cùng quý trọng sinh mệnh.
Nào muốn nghe nàng nói lí, nam nhân thế nhưng phẫn nộ đến mức vung tay đập mạnh xuống bàn, cả chén trà và chung trà, toàn bộ đều vỡ vụn.
Không biết từ đâu truyền đến một giọng nói cực kỳ mỏng manh, tựa như đang nhắc nhở cái gì: "Chủ tử, đã là bộ thứ 32 trong tháng..."
Nam nhân trực tiếp đứng lên, một chân móc lấy thân ghế đẩu tròn đá sang một bên, trực tiếp phá vỡ một cái ghế vô tội.
Người nọ lại không dám lên tiếng.
Tống Vân vẫn đang nhìn trò hay, nam nhân đột nhiên liếc xéo lại đây, ánh mắt làm nàng như đứng trên ngọn lửa, như ngồi trong đống than, đành phải đứng lên theo, giống như bị người lớn phạt đứng góc mà rúc vào mép giường.
Nàng cố giảm sự tồn tại của mình, không dám phát tiếng.
Nam nhân nhìn nàng càng tức không có chỗ phát tiết, Tư Chính Khanh hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân mặt dày vô sỉ như thế, còn nói cái gì mà "phụ trách", hắn còn chưa cơ khát đến mức tìm một nữ nhân như vậy để phụ trách!
Tư Chính Khanh đột nhiên nhăn mày lại, tựa hồ phát hiện điểm mù.
Nữ nhân này bất quá là vô tình xông vào, thủ hạ cũng điều tra rõ gia thế của nàng không có vấn đề gì, huống chi chính hắn cũng đem vật bẩn bắn đầy mặt nàng, vậy hắn đang chấp nhất cái gì?
Tư Chính Khanh tự nghĩ rồi thở dài. Có lẽ là gần đây công việc quá nhiều, bận đến mức sứt đầu mẻ trán, làm hắn chuyện bé xé ra to.
Hắn có chút vô lực mà vẫy vẫy tay: "Thôi, ngươi đi đi."
"Tuân lệnh!"
Sau khi Tống Vân hành quả lễ chẳng ra thể thống gì liền xách váy chạy, cũng mặc kệ nàng có thông thuộc nơi này không, có thể bị lạc đường không, tóm lại chính là không quan tâm gì cả mà giơ chân chạy nhanh như gió.
Tư Chính Khanh chỉ cảm thấy đau đầu.
*
Nữ nhi đi ra ngoài leo núi, đến khi màn đêm buông xuống cũng chưa trở về. Chuyện này làm Tống phụ Tống mẫu gấp đến độ đi vòng quanh, ngay cả cửa hàng cũng vô tâm xử lý, bắt đầu phố lớn ngõ nhỏ mà tìm nữ nhi.
Phó Lan Thanh bận xong chuyện quan trọng cũng gia nhập công việc tìm người, chờ hắn đi qua cửa Tống gia lần thứ 5, rốt cuộc nhìn thấy Tống Vân một thân bụi đất mà xuất hiện.
"A Vân, muội đi đâu thế?"
Tống Vân đích xác bị lạc đường trong tòa nhà kia. Dọc đường đi hỏi mấy hạ nhân, hoặc là không ai trả lời nàng, hoặc là tưởng nàng là thích khách mà bắt lại, nàng thật sự không chịu nổi, trực tiếp tìm một nơi không cao trèo tường chạy. Lúc chạy ra đến ngoài, Tống Vân còn không ngừng nói thầm: Tòa nhà lớn như vậy ngay cả một người trông cửa cũng không có. Hoàn toàn không nghĩ tới việc Tư Chính Khanh đã dặn dò thủ vệ trước.
Nhìn thấy Phó Lan Thanh, Tống Vân cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà không biết vì sao, hiện tại Tống Vân nhìn gương mặt giống y hệt bạn trai này của Phó Lan Thanh, lại thiếu đi rất nhiều cảm giác động tâm.
Có lẽ là do hôm nay trải qua nhiều việc nên có chút mệt mỏi, Tống Vân qua loa nói với hắn: "Lạc đường trên núi mà thôi, không có việc gì."
Sau đó liền sai người về nhà đun nước tắm.
Tống gia gà bay chó sủa cả đêm cuối cùng cũng bình ổn, nhưng mà ở bên này Tống Vân ngâm bồn đến phê pha, ở bên kia Tống mẫu đã tính toán thuê cho nàng hai người hộ vệ.
Vì thế khi Tống Vân ngủ dậy, bản thân nhìn thấy hai cô nương cao gần 1m9 -- còn là chị em sinh đôi. Hai người mi thanh mục tú, một trái một phải đứng ở cửa phòng nàng, chỉ là ánh mắt thật sự chính khí lẫm liệt, rất giống hai vị thần cai quản cánh cửa chuyển giới.
"Cô nương."
"Chào các ngươi."
Nàng ngửa đầu, xoa xoa cái cổ đau nhức: Nương à, hai vị ngầu như vậy, người tìm ra từ đâu vậy?