Ngày giỗ… qua âm lịch?
Cách nói này, sao nghe không giống như nói ngày giỗ vậy. Nghi hoặc trong lòng Kỳ Minh chỉ được một lúc, cũng giống như Tết ma quỷ, hình như là cũng đi theo âm lịch. Chắc là cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Lần này xe Cố Đắc Bạch lái khá thấp, không phải xe mui trần, không phải là xe thể thao, màu sắc là màu xám bạc bình thường.
kỳ Minh nhìn nhiều hơn hai lần, theo bản năng cảm thấy, cái này có vẻ không giống sở thích của Cố Đắc Bạch, hoặc là nói, hình như là hai tháng gần đây mới biến thành như vậy.
Sau khi ngồi lên ghế phụ, cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Đắc Bạch vẫn đứng bên cửa xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Bởi vì ở góc nhìn, Kỳ Minh không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng cậu có thể đoán được, chắc là đang rất trầm mặc bi thương đi.
Dù sao cậu lúc này nhiều miệng nhắc tới ngày giỗ của “người ấy “.
Nếu là trước kia, Kỳ Minh sẽ không quan tâm đến những chuyện ngoài hợp đồng, trách nhiệm thế thân của cậu không bao gồm chuyện quan tâm săn sóc. Nhưng lần này, đó là trách nhiệm của cậu.
Kỳ Minh vẫn mở điện thoại ra, gõ câu hỏi: Làm thế nào để nhanh chóng dỗ dành một người đàn ông trở nên vui vẻ?
Vấn đề, có mối quan hệ tình nhân với người đàn ông đó.
Cậu nhanh chóng nhận được câu trả lời: Hôn hắn.
Kỳ Minh:…
Cố Đắc Bạch nhìn điện thoại di động, vấn đề mà hắn vừa tìm kiếm, cũng tìm được đáp án.
Câu hỏi: trong những trường hợp nào ngày giỗ được tính theo âm lịch?
Trả lời: Các trưởng lão thường nói là âm lịch
Cố Đắc Bạch: …
Hai người đồng thời buông di động xuống, Cố Đắc Bạch ngồi vào trong xe, vừa đóng cửa xe lại đã bắt gặp ánh mắt của Kỳ Minh. Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Kỳ Minh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, phát hiện tầm mắt Cố Đắc Bạch dường như có chút né tránh.
Không thể làm theo câu trả lời lúc này, dù sao cũng không thích hợp ở bên ngoài, tuy muốn * rút lui, nhưng cũng nên hoàn thành một trong những chữ đó.
Động cơ xe khởi động, trước khi đạp chân ga Kỳ Minh đã cởi dây an toàn, vịn lưng ghế phía sau Cố Đắc Bạch, tiến lại gần.
Đặt một nụ hôn nhẹ và chậm.
Cái này có thể coi như là một sự an ủi.
Cậu đúng là một người lao động tốt.
Đôi môi ấm áp vừa chạm vào, Kỳ Minh vừa định rút lui đã bị Cố Đắc Bạch túm lấy.
Hắn giống như là đột nhiên hoàn hồn lại, cơ bắp trên người trong nháy mắt căng thẳng, mạnh mẽ đè Kỳ Minh trở lại ghế phụ, đồng thời tay chân cùng thực hiện một động tác, gập lại ghế ngồi, cả người theo đó phủ lên.
Sau đó nụ hôn đó cũng được đáp lại.( chém hết)
Kỳ Minh khẽ mở mắt, phát hiện Cố Đắc Bạch có chút phấn khởi, ngay cả lồng ngực cũng phập phồng không vững, nút áo sơ mi đầu tiên không biết từ lúc nào buông ra, bộ dáng không định làm người tốt.
Tựa đầu ghế ngồi không biết từ khi nào đã thay đổi, phía trên có thêm hai dây đeo quá mức đa chức năng. Cố Đắc Bạch nắm lấy cổ tay cậu đưa lên đỉnh đầu, trói lại.
Có Đắc Bạch rũ mắt nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt giống như bốc lên ánh sáng.
“Em có biết chọc đến lửa ngiêm trọng thế nào không? “
À, cái này.
Kỳ Minh sửng sốt một chút, hơi giãy giụa cổ tay bị trói,cảm thụ lực trói một chút, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày.
Quả nhiên một nụ hôn là không đủ.
Nếu ở trong xe… cũng không phải hoàn toàn không được, Kỳ Minh suy tư, chỗ bọn họ đậu xe là ở một góc, chỉ cần đặt hết vải chắn sáng của xe xuống, sẽ không sợ bị nhìn thấy, cả phần áo mưa, cậu có thuận tay mang theo.
Nói tóm lại, mọi thứ đã đâu vào đó, chỉ thiếu Cố tổng t*ng trùng thượng não.
Cố Đắc Bạch có chút bất mãn khẽ cắn lên môi hắn, “Đã đến lúc này rồi, còn có thể thất thần? “
Kỳ Minh mở miệng giải thích “Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ…”
Cố Đắc Bạch nghiêng mặt, không nhẹ không nặng cắn vào vành tai cậu, cực kỳ thong thả cọ xát, giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai cậu, “Nghĩ cái gì, em chỉ cần nghĩ đến tôi là được.”
Lời nói của Kỳ Minh bị nuốt lại cổ họng bởi kích thích lúc nãy.
Một đôi mắt vừa rồi trong veo, liếc mắt liền chậm rãi bao phủ một tầng sương nước, cậu lập tức ngậm chặt miệng.
Nếu là ở trước kia, Kỳ Minh sẽ không mặc người ta chém giết như vậy, hắn sẽ trực tiếp đá văng Cố Đắc Bạch bằng một cước, thương lượng không cần vũ lực, dùng những lợi ích khác để đổi lấy Cố Đắc Bạch buông tai cậu ra.
Nhưng hôm nay không được, hôm nay không kịp, Cố Đắc Bạch đè lên người nặng muốn chết, cậu hiện tại ngay cả hai chân cũng không hoạt động được.
Ý niệm duy nhất của cậu chỉ còn lại cái tấm vải che nắng còn chưa hạ xuống.
Sau đó bọn họ cứ như vậy vẫn cứ bảo trì tư thế này mà giằng co, không biết qua bao lâu, Kỳ Minh từ hơi căng thẳng, đợi đến khi có chút thả lỏng chờ mong, đợi đến bình tĩnh như bây giờ cũng không có phát sinh chuyện gì.
Cố Đắc Bạch cuối cùng nặng nề cắn hai cái vành tai cậu, buông tha cậu, ngồi trở lại ghế lái, cũng buông cổ tay cậu ra, còn không quên thắt lại dây an toàn của cậu.
Ghế xe ngược lại không được điều chỉnh trở lại, vẫn là góc độ vừa rồi, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo nụ cười đắc ý nhìn cậu, tiếp lời lúc trước “chính là lửa đốt nghiêm trọng như vậy.”
Sau đó thì sao? ánh mắt Kỳ Minh thâm trầm nhìn lại.
Cố Đắc Bạch nhìn ánh mắt của kỳ minh, luôn cảm thấy khác so với dự đoán của mình, hắn do dự nói thêm một câu, “… dù sao, tôi sẽ không bỏ qua cho em.”
Được không buông tha.
kỳ Minh mặt không cảm xúc xoa xoa lỗ tai còn đang nóng lên, điều chỉnh hô hấp trong chốc lát, yên lặng cầm áo mưa chắn ở thắt lưng mình, theo bản năng sờ vào túi bên trong, thấy Cố Đắc Bạch đang cúi đầu nhìn tay mình liền im lặng móc ra ném vào ngăn kéo đầy bụi bặm.
Cố Đắc Bạch bấm bảng điều khiển, “Đúng rồi, vừa rồi em nói, đang suy nghĩ cái gì? “
“…” Kỳ Minh mặt không đổi sắc, “Không có gì, chuyện công việc thôi.”
“Là vậy sao, vậy em ngủ một lát đi.”
Cố Đắc Bạch đảo xe, lái xe ra bãi đậu xe, một bên nhẹ nhàng nói: “Hôm nay hãy tập trung nghỉ ngơi, đến chỗ tôi đi khi nào đến tôi gọi em.”
Kỳ Minh buông tay xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Đắc Bạch một hồi, nhưng không nhìn ra hắn có gì khác biệt so với lúc trước.
Đáng tiếc Cố Đắc Bạch đang lái xe không chớp mắt, hoàn toàn không phát hiện trong ánh mắt cậu khác thường, hắn liếc cậu bằng khóe mắt còn đưa qua một mặt nạ ngủ.
Mặt nạ ngủ mới tinh chưa mở bao, kết cấu mềm mại.
Kỳ Minh đeo lên vô cùng vừa vặn.
“Thật sự không sao?”
Cậu còn tưởng Cố tổng trêu một nửa liền chạy, chẳng lẽ chỉ là vì để cho cậu ngủ bù?
Cố Đắc Bạch bị cậu thẳng thừng làm cho nghẹn một chút, ho khan một tiếng, cố gắng biểu hiện càng thêm quân tử “Mấy ngày nay em khẳng định không ngủ đủ giấc, có thể ngủ thêm một chút là kiếm lời.”
Hắn dừng ở cổng thu phí, thừa dịp hai giây này vuốt ve đầu Kỳ Minh một cái, vỗ nhẹ như dỗ dành đứa nhỏ, “Lúc này còn khi dễ em, tôi cũng quá cầm thú.”
Quả thật, hắn giống một cầm thú thật.
Kỳ Minh bất động thanh sắc nhắm mắt lại, đeo xong bịt mắt liền điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhị lại nhịp tim mình vừa mới dừng một nhịp, trong bóng tối suy nghĩ.
Cậu không nghĩ tới càng ở chung Cố Đắc Bạch càng trở nên quân tử nhưng trong hiệp ước kỳ thật cũng không có yêu cầu như vậy.
Chính xác mà nói, hai người bọn họ ở phương diện này chỉ là công bằng nhu cầu mỗi người, mà sau khi duy trì quan hệ tương đối dài như vậy, hai người đều thích ứng tốt với việc này, nếu hợp tác đương nhiên sẽ kéo dài.
Nhưng cậu luôn cảm thấy gần đây Cố Đắc Bạch có chút khác biệt, giống như, có đôi khi quá mức săn sóc.
Tuy nhiên,cậu không có lý do gì để ngăn cản nó. Có thể Cố Đắc Bạch để ý bởi vì khuôn mặt cool ngầu của cậu như ‘bạch nguyệt quang’, liền nhịn không được đối với cậu tốt một chút thì sao? Nói như vậy, đối với cậu mà nói chẳng qua là dung túng nhiều hơn một chút mà thôi, nếu thật sự cảm thấy quá chiếm tiện nghi liền bồi thường ở nơi khác một chút cho Cố Đắc Bạch.
Sau khi suy nghĩ Kỳ Minh càng thêm bình tĩnh, cảm giác choáng váng mà xe chạy mang đến cho cậu cực kỳ buồn ngủ, trong loại lắc lư nhẹ nhàng chậm rãi này, cậu khép mắt lại dưỡng thần, nhưng vẫn không ngủ được.
Cậu không phải là người dễ ngủ, thậm chí còn bị rối loạn giấc ngủ ở mức độ nhất định, để không vào bệnh viện đôi khi cậu cần thuốc hỗ trợ để ngủ.
Thân thể rất nặng nề, rất mệt mỏi, nhưng tư duy ép buộc trong đầu lặp đi lặp lại nội dung công việc hôm nay khiến cậu nhiều lần tỉnh giấc bởi vì cảm xúc căng thẳng lo âu.
Lần thứ hai xoay người điều chỉnh tư thế, giọng nói của Cố Đắc Bạch trầm thấp vang lên ở bên cạnh “Nếu ngủ không được, nghe tôi kể chuyện đi?”
Kỳ Minh ‘ừ’ một tiếng.
Trước khi dùng thuốc, cậu cũng thử qua rất nhiều biện pháp hỗ trợ giấc ngủ, bao gồm cả *tiếng ồn trắng, nhưng hiệu quả cũng không lớn, thỉnh thoảng có mấy phương pháp có hiệu quả nhưng không bao lâu cậu sẽ lại miễn nhiễm với nó.
( * Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh giúp dễ dàng rơi vào giấc ngủ)
Nhưng giọng nói của cố đến bạch xem như tiếng ồn trắng mà cậu vẫn không thể miễn nhiễm, có lẽ là bởi vì giọng nói lúc này của Cố Đắc Bạch có chút giống tiếng đàn cello.
Cậu yêu thích âm thanh cello nhất, hơi khàn, nhưng không thô ráp, có thể an an ổn ổn vang vọng toàn bộ sinh mệnh của cậu.
“Lần này kể chuyện gì đây?”
” Giống như trước kia đi.” Kỳ Minh suy nghĩ một chút rồi nói, “Nói về chuyện anh thích nhất, có liên quan đến ‘người kia’.”
‘Người kia’, chính là ánh trăng trắng mà Cố Đắc Bạch nhớ nhung không quên, Kỳ Minh tựa hồ vẫn cho rằng đây là chuyện cũ mà Đắc Bạch thích nhớ lại nhất.
Cố Đcắ Bạch yên lặng thở dài, “Được rồi.”
Thành phố hơn năm giờ chiều, còn chưa đến giờ cao điểm buổi tối tồi tề nhất, không quá tắc nghẽn, cũng sẽ không quá trơn tru, thích hợp để lái xe chậm như bây giờ.
Vừa vặn là đèn đỏ, trong vài giây suy nghĩ, tầm mắt hắn đảo qua, có thể nhìn thấy màn hình điện thoại di động của mình không ngừng bật lên thông báo, blog quảng cáo hắn vừa chuyển tiếp cho Kỳ Minh lúc này nhiệt độ đang tăng vọt.
Trong lòng hắn khẽ động, buột miệng hỏi, “Bây giờ, tôi có thể nói qua người thứ hai xưng sao? “
Người thứ hai?
Kỳ Minh còn chưa ngủ, suy nghĩ cũng chưa chậm chạp, rất nhanh phản ứng lại, “Được, anh có thể coi tôi là cậu ấy, nói những gì anh vẫn muốn nói. “
Đèn đỏ tắt rồi đèn xanh bật sáng. Cố Đắc Bạch đạp chân ga, được Kỳ Minh đồng ý, bắt đầu câu chuyện trước khi đi ngủ không giống trước kia.
“*Anh đối với em xem như yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lúc đó còn rất nhiều bỡ ngỡ, tôi không nghĩ tới theo thời gian trôi qua anh chẳng những không có tỉnh táo lại, ngược lại càng lún càng sâu hơn. ANh có rất nhiều cơ hội để rút lui dừng lại kịp thời, nhưng anh không thể làm điều đó, cũng không muốn làm điều đó.”
( Bây giờ Cố Đắc Bạch giống như đang tỏ tình vậy nên tui đổi xưng hô cho ngọt thêm nha)
“Em tài hoa hơn người là thiên tài âm nhạc là người sinh ra vì nghệ thuật, đáng để mọi người tán thưởng em, cũng đáng để anh vì em điên cả đời, bất kể chi phí và hồi báo, giống như biến thái, không giống thương nhân.”
“Nếu như có thể, anh hy vọng mình có thể sớm gặp được em, quen biết em, như vậy anh sẽ có đủ cơ hội cùng thời gian để em tin tưởng những thứ này. Anh không cần phải quanh co, không cần phải uyển chuyển, che giấu, càng không cần phải cố gắng hết sức, giấu tình cảm của anh đằng sau những lời nói dối.”
Kỳ Minh không biết mình ngủ từ khi nào, giấc ngủ này rất nông, cũng rất ngắn ngủi. Cậu muốn nói với Cố Đắc Bạch, đây không phải là kể chuyện xưa mà là thư tình đọc chính tả, lúc mở mắt ra Cố Đắc bạch đã không nói chuyện nữa.
Kỳ Minh tháo mặt nạ ngủ ra phát hiện xe đã tắt máy.
“Đã bao lâu rồi? sao anh không gọi tôi. “
“Đang định gọi em liền tỉnh rồi.”
Kỳ Minh gật gật đầu xuống xe theo, không phải là lần đầu tiên cậu đến chỗ ở của Cô Đắc Bạch, cậu đã sớm quen đường, trong túi cũng thường xuyên có thẻ kiểm soát truy cập bên này.
Lúc vào cửa,cậu trước tiên ngửi thấy mùi thức ăn xông vào mũi, nhìn về phía phòng khách,cái đầu tiên nhìn thấy không phải là đồ ăn trên bàn, mà là album đặt trên tủ, là một trong những món mà cậu từng phát hành trước đó.
Đầu năm nay có rất ít người mua loại đĩa CD này, cho dù là người thích nhạc của cậu cũng chỉ mua album điện tử nhiều hơn.
Kỳ Minh chợt nhớ tới một đoạn lúc trên xe nghe được, ‘Người kia’ cũng là liên quan đến âm nhạc… Trước đây ngược lại không nghe hắn nhắc tới.
“Cậu ấy cũng chơi nhạc cụ à?”
“Hả? ai vậy? à… ừ, phải. “Cố Đắc Bạch gần như không kịp phản ứng.
Cố Đắc Bạch đổi giày, rửa tay xong đi vào trong phòng, “Cái này… em không cần phải quan tâm, không phải cùng một loại với em đâu.”
Hắn cho rằng chủ đề này nên kết thúc ở đây.
Nhạc cụ bất đồng, cũng không cần bắt chước học tập loại chuyện này, hắn xem như sợ sự chuyên nghiệp của kỳ minh.
” Cũng đúng.” Kỳ Minh gật gật đầu, “Vậy cậu ấy am hiểu nhạc cụ gì? có phải giống tôi không?”
Kỳ Minh tuy rằng am hiểu nhất là cello, nhưng đối với âm nhạc lại hứng thú hơn, rất nhiều nhạc cụ đều học qua mấy tháng đến hai ba năm, bắt đầu không thành vấn đề.
Bước chân Cố Đắc Bạch dừng lại, không vội vàng trả lời, suy nghĩ kỹ lưỡng… không, nghiêm túc nhớ lại quá khứ, mới chậm rãi nói,
“Hẳn là không phải, em ấy… gia cảnh không tốt lắm, học cũng không phải huyền nhạc, cũng không phải piano.”
Kỳ Minh: “À, là thổi tấu? –
Cố Đắc Bạch điềm tĩnh gật đầu, “Đúng vậy. Thổi tấu.”
Kỳ Minh đăm chiêu, là sáo, sanh tiêu, saxophone, hay là…
Cố Đắc Bạch: “Em ấy thổi kèn xô na. ”:))))
///////////////////////////////
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Đắc Bạch: Quá nguy hiểm
Editor có điều muốn nói:
Sắp bị lộ rồi:)))
Truyện này chắc phải lâu hơn 2 tháng mới edit xong, chương nào cũng dài mà tui bận quá trời TT.
Chưa beta nên còn nhiều lỗi sai lắm.