Kỳ Minh khách khí nhỏ giọng nói, “Làm sao được, tôi lại không biết xấu hổ làm phiền cậu…”
“Cái này có phiền toái gì, cậu là bạn trai Đắc Bạch, đó chính là của cậu, khách khí cái gì.” Từ Công không cho là đúng, hoàn toàn không coi điểm khách sáo này là thật, “Nếu cậu muốn xem thì tôi còn có ảnh chụp chung của câu lạc bộ nhiếp ảnh lúc đó. ”
Vì thế Kỳ Minh nửa đẩy nửa nhân lấy điện thoại di động ra, hai người thêm bạn tốt.
Cố Đắc Bạch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tình huống trước mắt đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn.
Lúc trước nói cho Nguyên Yêu vì sợ lộ sự thật mới không nói gì, kết quả Nguyên Yêu thành đồng đội heo, thiếu chút nữa đem hắn bán đi.
Cho nên hắn rút ra giáo huấn, đau đớn sửa lại tiền sự, lần này khi dẫn Kỳ Minh ra ngoài chơi quyết đem quan hệ chân thật cùng chân tướng của hai người giấu đi, không cho càng nhiều người biết chuyện hiệp ước cùng bạch nguyệt quang là giả, lại càng ở trước mặt Kỳ Minh tuyên bố cách mình thầm mến rất khiêm tốn, những người này cũng không biết hắn có bạch nguyệt quang không.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã suy nghĩ kỹ càng, ngay cả Từ Công cùng Phương Phương là bạn học cùng lớp cũng nghĩ đến, cố ý không cho bọn họ không biết đoạn thầm mến này, nhưng không biết bọn họ có nhận ra bạch nguyệt quang hay không, vì phòng ngừa vạn nhất mà hành động phù hợp.
Kết quả là bạch nguyệt quang ngẫu nhiên trở thành giáo viên nhiếp ảnh thông minh tuyệt đỉnh.
Điều này cũng quá ngẫu nhiên.
Cố Đắc Bạch không tiếng động hít sâu một hơi, nhìn về phía Kỳ Minh đang cười nói với Từ Công, mí mắt giật giật.
Không đúng.
Kỳ Minh bình thường không dễ nói chuyện như vậy, càng không có khả năng dễ dàng thêm bạn tốt cùng người khác, bởi vì giả vờ là tình nhân mà quan tâm đến thời sinh viên và sở thích của hắn, không có khả năng.
Đó chính là Kỳ Minh, nếu đặt ở một tháng trước, rốt cuộc hắn là đảng mặn hay đảng ngọt cũng không có hứng thú biết, miệng lưỡi chặt muốn chết, ngay cả mùi hương mình thích cũng không chịu nói cho hắn biết.
Lúc trước hắn giới thiệu Nguyên Yêu cho cậu, Kỳ Minh phải là qua rất nhiều ngày, chân chính cùng Nguyên Yêu quen thuộc có thể làm bằng hữu, mới thêm bạn tốt.
Vì vậy, … cậu ấy quả nhiên là đang nghi ngờ đi?!
Cố Đắc Bạch bình tĩnh uống một ngụm mojito trong chén, nuốt vào trong bụng ngay cả mùi vị gì cũng không uống ra, chỉ ở trong lòng đem đồng đội heo Nguyên Yêu kia đập nát một trăm tám mươi lần.
Nhất định là đang hoài nghi hắn, bằng không Kỳ Minh sẽ không có khả năng đột nhiên có lòng hiếu kỳ như vậy.
Hắn phải nhanh chóng thanh minh chính mình, vô luận là hoài nghi đến trình độ nào, cũng không thể để cho Kỳ Minh thật sự cho rằng bạch nguyệt quang hắn nhớ mãi không quên là một lão đại gia hói đầu cấp bậc ông nội ông cố (có lỗi với Trương lão sư).
Đáng tiếc trước mặt Từ Công, không thể trực tiếp lên tiếng thanh minh.
Cái gì là buồn giận đan xen, cái gì gọi là xui xẻo phúc khí, cái gì gọi là tài lộc xui xẻo báo ứng, cái gì gọi là vui sướng buồn phiền, hắn chính là hình tượng phản ánh chân thật nhất.
“Kỳ thật lịch sử đen tối đều là thứ yếu, trân quý là hồi ức năm tháng xanh tươi, nếu cậu đã từng gặp qua tác phẩm nhiếp ảnh hiện tại của Cố Đắc Bạch, nhất định sẽ không tin tưởng ảnh chụp của một *thẳng nam lại tệ như vậy, dĩ nhiên là cùng một người chụp được.” ( * nghĩa của thẳng nam ở đây là người đàn ông nghiêm túc)
Từ Công ở một bên hứng thú cùng Kỳ Minh tán gẫu, lưỡi khéo như cây sậy nói về lịch sử đen tối của bạn tốt,bán đứng bạn tốt của mình,vô cùng dối trá với loại hành vi phản đồ này rồi khoác lên cái áo thân thiện ấm áp.
Cố Đắc Bạch vừa định chửi bới hai câu, chữ ‘cậu’ vừa mới ra khỏi miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tạm thời sửa miệng, cười trêu ghẹo một câu, “Nếu lão trương biết nhiều năm trôi qua như vậy, các cậu còn đang truyền loạn ảnh hói đầu của hắn, nói không chừng sẽ tức giận đến mức đánh người. ”
Từ Công khoát tay áo, không cho là đúng, “Ai không biết cậu là người hay quên a, sớm đem phương thức liên lạc của Trương lão sư làm mất. ”
Giống như vô tình nói xong hai câu, cố gắng lộ ra nụ cười bình tĩnh, nhìn về phía Kỳ Minh, ánh mắt ý bảo: nghe được chưa, Trương lão sư hói đầu còn sống, còn sống, không phải bạch nguyệt quang!
À.
Kỳ Minh bị hắn nhìn đến ngây người, cố gắng giải thích sóng não của Cố Đắc Bạch, sau đó hoàn toàn bất đồng hỏi một câu, ” Tôi là một người lạ mà, không được cho phép thì không được nhìn hình ảnh anh ấy chụp không tốt, anh ấy biết có thể tức giận hay không, nếu không thì thôi. ”
“Không có việc gì không có việc gì, ” Từ Công vội vàng cười trấn an cậu, “Trương lão sư tính tình rất tốt, lúc trước cậu ta đăng mấy chục tấm ảnh cá nhân trên trang web, tất cả đều là phong cách này, chính cậu ấy cảm thấy rất tốt. ”
Thật là lợi hại…
Nếu từ công đã nói như vậy, Kỳ Minh cũng nhịn cười, không khách khí tiếp nhận tệp tin truyền đến bên kia, nghe nói bên trong không chỉ có rất nhiều ảnh chụp của thầy Trương, còn có rất nhiều ảnh khác được chụp từ thời học sinh của bạn học Bạch, bởi vì là cấp bậc lịch sử đen tối,nên không muốn cho người ta xem.
Thật ra cho dù là ảnh chụp bây giờ của Cố Đách Bạch, Kỳ Minh cũng chưa từng xem qua, ấn tượng rất nông cạn.
Đang tải tập tin về, thanh thông báo di động bật lên một tin nhắn, dĩ nhiên là Cố Đắc Bạch gửi tới.
Kỳ Minh theo bản năng sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Đắc Bạch ngồi bên cạnh, nhận được một động tác nhỏ “xem điện thoại di động”, lại quay lại nhìn về phía Cố Đắc Bạch.
Người ở bên cạnh, còn thần bí gửi tin nhắn như vậy, giống như là có bí mật gì muốn nói.
Kỳ Minh mở ra nhìn, nhất thời dở khóc dở cười.
Cố Đắc Bạch: [Thầy Trương không phải bạch nguyệt quang, ông ấy còn sống]
Kỳ Minh đành phải trả lời hắn: [Tôi biết ông ấy không phải, tôi tin vào ánh mắt của anh]
Cố Đắc Bạch sửng sốt.
Em ấy có biết không? Em ấy tin?
Vậy tại sao còn phải thêm bạn tốt, còn phải nhận tài liệu, xem những bức ảnh kia…
Kỳ Minh thật sự muốn biết chuyện của hắn? muốn biết về hắn?
Cố Đắc Bạch không dám tin tưởng nhìn qua, thăm dò hỏi, “Em tải mấy tệp tin vậy ”
Kỳ Minh thoải mái xoay màn hình qua cho hắn xem, “Ba. ”
Tất cả đã tải xuống.
Là sự thật.
Kỳ Minh nhìn vẻ mặt hắn hoảng hốt, cho rằng hắn còn đang lo lắng chuyện vừa rồi, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Cố Đắc Bạch “Đừng lo lắng. ”
Tuy rằng vừa rồi cậu có một khoảnh khắc như vậy, cậu quả thật thiếu chút nữa đã nghĩ lệch, nhưng cậu muốn tin tưởng người như Cố Đắc Bạch sẽ hiểu giáo viên nhiếp ảnh thời trung học của mình rất nhiều năm, đầu tiên hắn phải xé rách tam quan trước, quá trình rất gian nan.
Kỳ Minh mở tệp tin ra, ảnh chụp bên trong phần lớn tương đối lớn, số lượng ngược lại không nhiều lắm, chậm rãi lật từng tờ nhìn, không tốn thời gian lắm.
Bên trong quả nhiên có rất nhiều tấm ảnh vừa nhìn đã biết là của các giáo viên các môn, còn lại thì có một ít ảnh phong cảnh, trong góc khuôn viên trường có một vài bóng ảnh mèo hoang đang chạy, ở bên hồ đuổi theo ngỗng trắng lớn, học sinh lúc ngủ bị người ta đùa giỡn, thậm chí làhình ảnh mọi người biểu tình khi chạy bộ.
Mỗi một tấm đều đánh dấu ngày tháng thời gian, khi cậu lật đến một số bức ảnh đặc biệt, Từ Công còn có thể ở bên cạnh làm bình luận, giảng giải chi tiết đằng sau bức ảnh, ví dụ như sau khi chụp xong, Cố Đắc Bạch liên tục bị truy đuổi một tuần, tấm này chụp xong bị giáo viên phạt chép phạt, tấm này là chụp trốn học, tấm này còn từng lên báo trường.
Nhìn một hồi quên luôn ý định ban đầu là mở tài liệu.
Kỳ Minh không phát giác mình đã nở nụ cười, khi Từ Công bình luận cảm thán một câu, “Thì ra hắn còn có một mặt như vậy. ”
Thanh âm cảm thán này rất thấp, Cố Đắc Bạch thiếu chút nữa cho rằng là ảo giác, vành tai có chút nóng lên.
Hắn nhịn không được ngắt lời hai người kia, tranh cãi cho mình, “Ảnh chụp bây giờ mới là có cảm giác nghệ thuật. ”
Ảnh thời sinh viên chỉ là tùy tiện chụp, không có kỹ xảo gì để nói, tất cả đều dựa vào chất lượng máy ảnh để chống đỡ.
Từ Công ở bên cạnh cười hắn lại bắt đầu sĩ diện, còn cảm thán bao nhiêu thứ so với mặt mũi còn hơn nhiều.
Kỳ Minh: “Ảnh bây giờ? ”
Cố Đắc Bạch vội vàng trả lời: “Đúng vậy, chỉ riêng động thái phát của tôi đã có rất nhiều. ”
Kỳ Minh chưa từng thấy Cố Đắc Bạch xem qua động thái. Không riêng gì Cố Đắc Bạch, những người khác cũng rất ít khi xem.
Nhưng bây giờ nhìn xem cũng kịp, cậu từ khung chat điểm vào, đập vào mắt chính là một bóng người dưới ánh mặt trời chiều.
Hoàng hôn ngày đó rất đẹp, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, giống như mấy đạo sắc tố nhuộm tung lên trời.
So với bầu trời đầy màu sắc, bóng người và căn phòng bị lu mờ bởi ánh sáng ngược, giống như một khung trang trí màu đen và trắng. Người đứng đối mặt với cửa sổ hơi ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay cầm một cây đàn cung thật dài, bóng dáng dài ném xuống sàn nhà, giống như họa sĩ vừa mới hoàn thành bức tranh kiệt xuất.
Lấy bầu trời làm vải, ánh sáng làm sắc tố.
Đây là… cậu.
Không biết Cố Đắc Bạch từ lúc nào chụp lén một tấm bóng lưng của cậu.
Kỳ Minh nhìn tấm ảnh kia nhìn hồi lâu, nhớ tới đây là ảnh hắn chụp khi cậu sáng tác bài hát “Ngày phán xét”, mấy ngày đó cậu vì ấp ủ và chờ đợi cảm hứng, cả ngày nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, trong tai nghe những bài hát khác nhau.
Chẳng qua, cuối cùng cậu lựa chọn ở trong mv cầm cung hóa thành trường đao, mà trong mắt Cố Đắc Bạch đó là thần bút màu sắc trên bầu trời.
Kỳ Minh muốn xem bức ảnh này có được đặt tên hay không, rút lui nhìn văn bản, thế nhưng chỉ viết tên cậu: Kỳ Minh.
Tên cậu?
Cậu lặng lẽ tắt bức ảnh, có một chút bối rối.
Cố Đắc Bạch không phải coi hắn là người kia để chụp ảnh sao, làm mờ ngũ quan, chỉ chụp bóng lưng… không chỉ không coi cậu như người khác mà còn viết tên hắn sao?
Tại sao?
“Nhìn kìa, sắp tới rồi.”
Từ Công nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lên tiếng hô lên.
Kỳ Minh và Cố Đắc Bạch cũng theo tiếng nhìn ra, nhìn thấy trên mặt biển có hòn đảo cách đó không xa.
Từ Công đứng lên, đi đến ghế sau đánh thức vị kia vẫn ngủ say, “Lam Tường, Lan thiếu gia, dậy thôi. ”
Qua mấy giây, người được xưng là Lan thiếu gia mới tháo mũ mắt xuống, mắt ngủ mông lung duỗi thắt lưng, “Đến rồi sao? ”
“Sắp tới rồi, lại đây xem phong cảnh.”
Kỳ Minh theo bản năng quay đầu nhìn lại, cùng vị Lan thiếu gia kia chạm mắt, cậu gật đầu chào hỏi, nhận ra đối phương là diễn viên chính của một bộ phim truyền hình hot gần đây, Lan Chi Hiền.
Trong giới không có biệt danh gì à?
Sắp tới, Kỳ Minh cũng không tiếp tục xem điện thoại nữa, theo thói quen từng bước rời khỏi ảnh duyệt, khi sắp đóng khung chat với cố đắc bạch cậu lại quét tới câu nói thanh minh của Cố Đắc Bạch.
– Trương lão sư không phải bạch nguyệt quang, ông ấy còn sống.
Sống.
khi Kỳ Minh thu hồi điện thoại di động, câu này vẫn đang đảo quanh đầu óc, một phỏng đoán nào đó chưa từng có nhiều lần đảo quanh.
Hai ngày này đủ loại dị thường, khó có thể giải thích được chỗ mâu thuẫn, giống như là có thể dưới loại phỏng đoán này có được giải thích thuận lý thành chương nhất.
Cậu uống một ngụm trà trái cây cuối cùng, thu thập cốc vào thùng rác kín và thu thập đồ đạc của mình với những người khác.
Đợi qua mười phút, ba chiếc trực thăng đã dừng lại ở đâu đó trên bầu trời đảo nhỏ.
“Không hạ cánh sao?” Cố Đắc Bạch cũng đứng dậy, từ cửa sổ thủy tinh lớn nhìn xuống, “Hạ ở đâu? ”
Từ Công thần bí cười cười, dùng bộ đàm ra lệnh cho hai phi công trực thăng khác, sau đó hướng về phía mấy người trong máy bay nhắc nhở:
“Chuẩn bị nghênh đón kinh hỉ, giữ cho chắc “
Nói xong lời này, anh ta liền tự mình mặc dù, mở cửa trực thăng, không nói một tiếng nhảy xuống.
Lan Chi Hiền ở phía sau huýt sáo, cũng đi đến bên cửa, “Từ Công a, hắn từ xa gọi chúng ta tới tụ tập không phải là vì nhìn hắn nhảy dù chứ. ”
Lòng hiếu kỳ của Kỳ Minh cũng bị gợi lên, vì muốn đảm bảo an toàn trên người mấy người bọn họ cũng đeo dù đề phòng vạn nhất, buộc dây an toàn, mặc dù là như vậy Cố Đắc Bạch vẫn cảm thấy lo lắng, khi hắn tới gần cửa cuồng phong gào thét bao trùm lấy cánh tay hắn.
Sau khi Từ Công nhảy xuống, trực thăng bắt đầu hạ độ cao, cách đảo nhỏ gần hơn một chút.
Lần này mọi người rốt cục thấy rõ dấu hiệu trên mặt đất, là địa điểm Từ Công định hạ cánh, mà ở bốn phía đánh dấu kia cũng chỉnh tề rậm rạp bày biện vật lớn, từ trên trời nhìn rất nhỏ, hình thành đồ án nào đó, nhưng trên mặt đất xem ra là nhỏ bằng một người cao như vậy.
Dù mạnh mẽ mở ra, Từ Công chậm rãi hạ cánh trong ánh mắt chăm chú của mọi người, không biết có phải đã luyện tập rất nhiều lần hay không, chính xác rơi vào dấu hiệu trên mặt đất.
Kỳ Minh kinh ngạc lên tiếng: “Đó là…”
Không riêng gì một cái địa điểm hạ cánh đánh dấu, mà là một cái đài kèm theo cơ quan.
Theo Từ Công rơi xuống phía trên, kéo dù xuống, cơ quan dưới chân hắn bị kích hoạt, chung quanh một vòng ván gỗ dựng thẳng hướng bốn phía nghiêng ngã xuống ——
“Domino?!” lúc này Lan Chi Hiền mới phản ứng lại, hô lên: “Lãng mạn như vậy sao, không biết còn tưởng là tỏ tình với ai…”
“Dùng trận chiến này tỏ tình, còn rất sáng tạo.” Cố Đắc Bạch nói thầm một câu, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Minh một cái.
Kỳ Minh cũng bị cảnh tượng này kinh diễm, “Lần sau quay mv cũng có thể thử thêm một chút máy bay không người lái, thay thế hiệu ứng đặc biệt…”
Cố Đắc Bạch: “…”
Theo năm tấm ván gỗ ban đầu đổ xuống, mười, trăm, hàng ngàn, vô số domino liên hoàn ngã xuống, đồ án hoa mỹ khổng lồ nở rộ trên hòn đảo nhỏ như lông đuôi chim công, chỉ có trên không trung mới có thể quan sát toàn cảnh rung động.
Trận chiến domino khổng lồ tiếp tục nở rộ thật lâu, khuếch tán từ trung tâm đảo, cơ hồ phủ đầy hơn phân nửa bề mặt đảo, ngay cả những nơi có thảm thực vật bao trùm cũng giống như là một phần của tác phẩm nghệ thuật này.
Theo bức tranh domino mở ra, trực thăng cũng chậm rãi di chuyển theo, bao quanh hòn đảo bay một vòng, đem toàn bộ hình ảnh thu hết vào tầm mắt.
Nhìn hình ảnh đẹp không nói, nhìn kỹ còn mang theo thương hiệu lớn của một công ty điện ảnh nào đó, cùng với hình bóng cổ điển của một bộ phim nào đó.
“A, bộ phim này tôi biết, nhiều năm mới quay ra một bộ phim.” Lan Chi Hiền sau khi nhận ra liền cười ra tiếng, “Tôi thấy bên ngoài còn có máy bay không người lái quay, Từ Công đây là phải dùng phương thức thúc giục a, bội phục bội phục. ”
Bộ phim kia Kỳ Minh cũng xem qua, nhân vật chính một đường điều tra bí ẩn tử vong của anh trai, kết quả càng điều tra càng mơ hồ, rốt cục cũng tìm được hung thủ thật sự nhưng khi tháo khẩu trang của người nọ ra lại phát hiện đó chính là anh trai. Sở dĩ chia làm nhiều phần là để ra rất nhiều phần tiếp theo, phần đầu tiên anh trai trở thành người chết không có thân phận, trước khi giải quyết xong đại boss cuối cùng không cách nào đem tin tức mình còn sống công khai cho mọi người.
Sau khi thúc giục nhiều hơn mino biểu diễn, đài phun nước trên đảo cũng bắt đầu biểu diễn, tiếp theo là máy bay trực thăng bắn một vài quả trứng màu, tạo thành hai từ lớn thúc giục trong không khí.
Thời gian đã là chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, đài phun nước vừa rồi đem hơi nước tràn ngập trên bầu trời trùng hợp hình thành từng đạo cầu vồng rực rỡ.
Vẻ mặt của Cố Đắc Bạch trở nên vi diệu “Thì ra tinh hoa lại ở nơi cuối cùng, Từ Công cũng thật bỏ nhiều công sức ”
Lan Chi Hiền cũng ở bên cạnh nghênh đón, nói video này nếu đưa lên mạn hắn có thể tưởng tượng được phản ứng của cư dân mạng, sợ có thể động tĩnh lớn đến mức truyền ra nước ngoài, bị đạo diễn biên kịch nhìn thấy.
Sau khi chương trình trợ hứng kết thúc, trực thăng cuối cùng cũng chở theo một đám người rơi xuống sân đỗ cố định, Từ Công đã sớm tháo dù xong, mang theo quản gia lái xe tới, đón đoàn người đến biệt thự trên đảo nghỉ ngơi, buổi tối ở trên đảo nhỏ ăn hải sản nướng, hải sản đều là Từ gia ở chung quanh đảo phái người tự mình nuôi.
Một bữa cơm đi qua, một nhóm người cũng quen biết lẫn nhau, ngoại trừ Cố Đắc Bạch mang Kỳ Minh tới, còn có hai người mang theo bạn gái cùng em gái ruột tới.
Kỳ Minh rất ít khi tham gia tụ tập nhóm này, trong trí nhớ ngoại trừ du xuân lúc thời gian đi học, tụ tập lớp học, chính là sau khi đi làm việc, mừng yến tiệc cùng bạn bè chơi như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Có lẽ là quá mới mẻ, thẳng đến bảy tám giờ tối tự do hoạt động, Kỳ Minh mới đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, lúc trước vẫn luôn xem nhẹ mệt mỏi gấp bội cuốn trở về, trực tiếp cùng những người khác xin nghỉ phép trở về đi ngủ sớm.
Cũng may ngoại trừ cậu ra, Lan Chi Hiền bởi vì chênh lệch thời gian cũng sớm xin nghỉ đi ngủ, Kỳ Minh nhắc lại cái này cũng không đột ngột, không bị ồn ào ngăn trở liền trở về phòng.
Cũng chính đến lúc này, cậu mới có cơ hội lấy điện thoại di động ra lần nữa, đem đủ loại suy đoán dị thường trước đó vẫn muốn ghi lại, giống như lúc trước ghi chép trên tài liệu.
Vừa mới tắt tài liệu, cửa phòng ngủ liền vang lên một tiếng, Cố Đắc Bạch cũng theo hắn trở về.
Hắn muốn cùng nhau đi trở về, nói trước là muốn đi ngủ sớm, Kỳ Minh mới thuận lợi bị thả đi, hắn thì lại bị một đám bạn tổn hại ồn ào bắt phạt rượu,chậm mười phút trở về.
Trước khi trở về, hắn còn có tâm nhãn, mượn một hộp melatonin từ Lan Chi Hiền, còn dặn dò phải giữ bí mật.
Nếu như hắn không đoán sai, Kỳ Minh hẳn là đã có chút nghi ngờ, cho dù không có cũng nhận ra có chút không thích hợp.
Hắn còn chưa hoàn toàn chuẩn bị thẳng thắn mọi chuyện… nhưng nếu Kỳ Minh đoán được quá nhiều, hắn không có lựa chọn nào cũng phải trước khi Kỳ Minh tự mình tìm được chân tướng, xin thẳng thắn khoan dung.
Kỳ Minh không uống rượu, cho dù là lúc ăn thịt nướng, cũng chỉ uống đồ uống bình thường, không đến vạn bất đắc dĩ đều kiêng kỵ.
Lần trước uống rượu,là đêm quen biết Cố Đắc Bạch.
Không có rượu, chỉ có đầu óc càng thêm tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo càng muốn tìm được chứng cớ có điểm đáng ngờ nào đó, muốn thăm dò ra chân tướng cũng không dễ dàng như vậy.
Hai người đều nằm xuống với tâm tư, ngoài miệng đều nói là mệt mỏi, đắp chăn bông nói chuyện phiếm thuần túy.
“Kỳ Minh, có phải em có chuyện muốn nói không?”
“Ừ?” Kỳ Minh sửng sốt, nhìn về phía Cố Đắc Bạch, phát hiện người sau nhắm mắt lại, là bộ dáng khốn cảnh tùy thời có thể ngủ được, “Sao lại nói như vậy? ”
“Trực giác.” trên người Cố Đắc bạch có mùi rượu rất nhạt nhưng không cản trở hắn làm bộ dạng say lợi hại, say một chút lại ngủ thêm một giây nữa, cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn nửa đùa nửa thật nói, “Có phải muốn chữ ký của Lan Chi Hiền không? hay tò mò về lịch sử đen tối của tôi? ”
“Tôi cũng không để ý.” Kỳ Minh bật cười.
Bình thường bọn họ cùng nhau qua đêm cũng rất giống hiện tại, trước khi đi ngủ sẽ nói chuyện phiếm, nhưng phần lớn là Cố Đắc Bạch nói, hắn thỉnh thoảng đáp một câu, nghe xong liền ngủ thiếp đi.
Nhưng hôm nay hắn không muốn ngủ, đầy bụng nghi hoặc đủ để làm cho hắn mất ngủ.
Kỳ Minh hiếm thấy nói nhiều hơn.
Cậu vẫn không quen nói chuyện của mình, đành phải dẫn dắt đề tài, nghe Cố Đắc Bạch nói những người bạn của hắn, nói thời sinh viên, nói đến chỗ thú vị kỳ minh mới có thể cùng trò chuyện về cuộc sống học đường trong ấn tượng của mình.
Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ trở nên rất xa, ánh đèn trong phòng tắt, giống như không khí đều trở nên ấm áp mềm mại.
Vậy thì sao, các anh lại cùng nhau nuôi chó nhỏ kia?
“Ừm… nuôi ở… Phương, chó con ầm ĩ chết…”
Kỳ Minh không biết qua bao lâu, nghe được thanh âm của Đắc Bạch rốt cục cũng thấp xuống, trở nên mơ hồ không rõ, lại qua một lát dứt khoát không có tiếng động.
“Cố tổng? Cố Đắc bạch? ”
Cậu thử kêu hai tiếng, chỉ có được tiếng hít thở dài đặc, Cố Đắc Bạch tựa hồ còn chưa ngủ say, mò mẫm nắm lấy tay cậu, cầm lấy liền trực tiếp ngủ say như chết.
Có thể nói là một giây đã ngủ.
Kỳ Minh ngồi dậy, trong bóng đêm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cố Đắc Bạch sâu kín thở dài.
“Cố Đắc Bạch…”
“……”
“Tại sao anh lại lừa dối tôi?”
Kỳ Minh lại thở dài, trong lòng biết người đang ngủ không nghe thấy thanh âm mình nói, lẩm bẩm: “Loại vấn đề này, tôi cũng không có cách nào trực tiếp hỏi anh. Nếu tôi nhầm thì sao? ”
“……”
“Nếu tôi không tò mò như vậy thì tốt rồi, sẽ không chú ý tới nhiều chi tiết như vậy, phát hiện chân tướng người kia.” Kỳ Minh rũ mi mắt xuống, giọng nói thấp, tiếng ồn ngoài cửa sổ hơi lớn một chút, có thể che đậy giọng nói của cậu:
“Chuyện tàu điện ngầm cũng tốt, chuyện tế nhật cũng tốt, còn có thuốc ngủ kỳ thật anh không có lấy đi, đó không giống loại anh sẽ mua, người bạn kia của anh cũng vậy…”
“……”
“Tôi có thể nghĩ thông suốt anh giấu cái gì, nhưng tôi nghĩ không ra vì sao anh lại gạt tôi.” Kỳ Minh cũng buồn ngủ đến lợi hại, tuy rằng tâm sự nặng nề đến mức không ngủ được nhưng lại làm cho tư duy trở nên chậm chạp mông lung, ỷ vào Cố Đắc Bạch không biết ngủ thiếp đi không nghe thấy, lời nói đã không cần suy nghĩ, nghĩ đến chỗ nào liền nói đến đó:
“Cho dù anh trực tiếp nói cho tôi biết chân tướng, tôi cũng sẽ không tức giận, hoặc là truy cứu trách nhiệm của anh, rốt cuộc chỉ là hiệp ước mà thôi, anh đang lo lắng cái gì?”
“……”
“Cố Đắc Bạch, tôi nên tìm một lý do gì mới có thể làm bộ như không biết chấm dứt hợp đồng giữa chúng ta đây?”
“…………”
Cố Đắc Bạch nằm ở trên giường hít sâu một hơi, xoay người, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt anh không thấy một chút nào buồn ngủ, nhìn thẳng về phía Kỳ Minh, sau đó ngồi dậy theo, rõ ràng là nghe toàn bộ câu chuyện, hoàn toàn không ngủ qua.
Giả bộ ngủ quả nhiên là một công việc kỹ thuật, anh ta không chuyên nghiệp, không thích hợp bắt chước loại động tác khó khăn này.
Kỳ Minh chỉ kinh ngạc một lát, rất nhanh liền tỉnh táo lại, gật đầu,”Thì ra anh không ngủ. ”
Cố Đắc Bạch không dám nhìn ánh mắt cậu, ừ một tiếng, “Không ngủ, đều nghe được. ”
Đã không thể giấu được nữa.
Cố Đắc bạch giãy dụa, lau mặt, quay đầu nhìn chân giường, “Nhất định phải chấm dứt hợp đồng sao? nếu tôi nói, tôi có thể giải thích được không? ”
“Giải thích cái gì?” Kỳ Minh khẽ nhíu mày, rất không đồng ý với hắn, “Sau khi giải thích, không phải còn muốn chấm dứt hợp đồng sao? nếu anh không yên tâm, tôi có thể ký một thỏa thuận bảo mật. ”
Cố Đắc Bạch: “Thỏa thuận bảo mật? ý em là sao? ”
Kỳ Minh: “Bạch nguyệt quang kia của anh còn sống đã trở về, hợp đồng đương nhiên phải chấm dứt, anh không cần lo lắng tôi nói ra, vô luận là chuyện anh ta lừa gạt giả chết, hay là quan hệ của tôi với anh, tôi đều sẽ giữ bí mật. ”
Cố Đắc Bạch: “Hả??? ”
Kỳ Minh nhắm mắt lại, rốt cục hạ quyết tâm, đứng lên rời khỏi giường, mặt không chút thay đổi nói lời kết thúc cuối cùng
“Yên tâm đi Cố tổng tôi sẽ không dây dưa với anh, trong khoảng thời gian này tôi đã hợp tác rất vui vẻ, chúc anh hạnh phúc.”Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Minh: Bạch nguyệt quang của anh có phải là…
Cố Đắc Bạch: Đúng..
Kỳ Minh: Sống sót trở về
Cố Đắc Bạch: Đúng vậy, thật ra em ấy…Hả???Cái gì?
Kỳ Minh: Goodbye chúc anh hạnh phúc