Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 3: Xuyên đến hiện đại
Chương trước- Chương 1: Ác quỷ lấy mạng
- Chương 2: Vượt qua Sinh Tử Môn
- Chương 3: Xuyên đến hiện đại
- Chương 4: Tranh quyền giám hộ (1)
- Chương 5: Tranh quyền giám hộ (2)
- Chương 6: Người chú xa lạ
- Chương 7: Tiếng sáo du dương
- Chương 8: Truy kích
- Chương 9: Khuôn mặt tương tự
- Chương 10: Bạn trai
- Chương 11: Âm thầm bảo vệ
- Chương 12: Bọn họ đang làm gì thế
- Chương 13: Không cho phép yêu sớm
- Chương 14: Em thật tàn nhẫn
- Chương 15: Hạnh phúc dưới ánh trăng
- Chương 16: Thích ông lão chở rác
- Chương 17: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 18: Phật tổ phù hộ
- Chương 19: Đưa cậu trở về
- Chương 20: Không phải cố ý nhìn lén
- Chương 21: Cướp người
- Chương 22: Khát vọng
- Chương 23: Tử Quyên hoài nghi
- Chương 24: Một cái tát
- Chương 25: Tìm kiếm
- Chương 26: Là chú hay chị họ
- Chương 27: Thông báo mọi người
- Chương 28: Hai chọn một
- Chương 29: Liễu Uyển Nhi phiền não
- Chương 30: Không nói
- Chương 31: Dì tắm cho cậu
- Chương 32: Chị hai
- Chương 33: Cùng nhau tắm
- Chương 34: Dì Trương rất tức giận
- Chương 35: Người đàn ông có khí độ
- Chương 36: Nguyên nhân
- Chương 37: Bận rộn
- Chương 38: Tình yêu bị lợi dụng
- Chương 39: Từ từ thay đổi
- Chương 40: Người phụ nữ của đại ca
- Chương 41: Nhị đương gia thần bí
- Chương 42: Bên trong sự yên tĩnh là không yên tĩnh
- Chương 43: Chỉ vì một chuyện hiểu lầm
- Chương 44: Bảo em làm sao nhẫn tâm rời khỏi an
- Chương 45: Hắn tới
- Chương 46: Thấy việc nghĩa hăng hái làm
- Chương 47: Lẩm bẩm tự nói
- Chương 48: Len lén kết hôn
- Chương 49: Bóng người ngoài cửa sổ
- Chương 50: Tiếp tục hôn lễ
- Chương 51: Hôn anh
- Chương 52: Em cười đi
- Chương 53: Ngược lại chọn một con đường riêng để đi
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Tiêu tan hiềm khích lúc trước
- Chương 58: Nơi thuộc về đất
- Chương 59: Lai lịch Tiểu Tiểu
- Chương 60: Định hồn phù
- Chương 61: Con trai!con hãy nghe lời
- Chương 62: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Chương 3: Xuyên đến hiện đại
Lần nữa Liễu Uyển Nhi mở mắt,phát hiện mình toàn thân gắm đầy ốngdẫn,nằm ở một nơi rất sáng,bên cạnh có một nữ tử trung niên ăn mặc rấtquái dị.
Nữ tử trung niên phát hiện cô mở mắt,lập tức vui mừng hét lớn: “Bác sĩ,cô ấy tỉnh,cô ấy tỉnh rồi.”
Đây là nơi nào? Mẫu thân của nàng đâu? Liễu Uyển Nhi muốn xuống giường,lạiphát hiện mình chỉ mới nhấc tay,một cảm giác đau đớn truyền đến làm nàng buông tha tất cả thử nghiệm.
Nhìn thấy cô đau mà khuôn mặt vặn vẹo,nữ tử trung niên đau lòng, nức nở nói: “Tiểu Tiểu,cô đừng vội,bác sĩ lập tức tới đây.
Cái gì Tiểu Tiểu? Cái gì bác sĩ? Liễu Uyển Nhi hoàn toàn nghe không hiểulời của nữ tử trung niên,cô thử mấy lần,rốt cục phát ra giọng yếu ớt:“Bà là ai?”
Người phụ nữ trung niên khó tin những gì mình nghe được : “Tiểu Tiểu,dì là dì Trương đây,con không nhận ra dì sao?”
Lúc này bác sĩ vừa đi vào,dì Trương vừa thấy Bác sĩ,lập tức gấp gáp hỏithăm: “Bác sĩ,Tiểu Tiểu nhà chúng ta tại sao không nhận ra người nào?
Sau khi bác sĩ làm một cuộc kiểm tra cho Liễu Uyển Nhi,rồi nói với mẹTrương: “Thân thể cô ấy đã không có chuyện gì , nhưng bởi vì tai nạn xenên bị chấn thương não,cô ấy có thể mất trí nhớ.”
Nghe vậy mẹ Trươngthất thanh khóc: ” Tiểu Tiểu tôi yêu thương,mới vừa mất đi cha mẹ,hiệntại lại mất đi trí nhớ,sau này phải làm sao bây giờ.”
Thấy dì Trươngkhóc thương tâm,bác sĩ trận tình an ủi: “Bà cũng không cần quá lolắng,Tô Tiểu Tiểu có thể sẽ khôi phục trí nhớ ,chỉ cần trở lại hoàn cảnh quen thuộc,sinh hoạt cùng người thân ở một nơi có lẽ rất nhanh khôiphục trí nhớ.”
Vừa nghe đến ba chữ ‘ Tô Tiểu Tiểu ’,Liễu Uyển Nhitrong lòng chấn động,thì ra ‘ Tiểu Tiểu ’ trong miệng mẹ Trương là chỉ ‘ Tô Tiểu Tiểu ’,chẳng lẽ nói nàng bị một sức lựt hút vào thân thể TôTiểu Tiểu.
Cô không xác định hỏi: “Tôi là Tô Tiểu Tiểu?”
Thấy con bé ngay cả tên mình cũng quên,mẹ Trương nước mắt lần nữa vỡ đê: “Con chính là Tô Tiểu Tiểu,là Tiểu Tiểu mà dì thương.”
Liễu Uyển Nhi thật sự khó tiếp nhận kết quả như thế,là Tô Tiểu Tiểu cho côcơ hội trở về nhân thế,nhưng trọng sinh không phải là Liễu Uyển Nhi,màlà Tô Tiểu Tiểu, có lẽ trở về đây nên là cô ấy.
Đối mặt thế giới xalạ Liễu Uyển Nhi nhớ đến cha mẹ của mình.Không biết phụ thân đã bình antrở về hay không,mà việc nàng rời đi,mẫu thân nhất định rất khổ sở,nữnhi bất hiếu đời này đã không thể phụng dưỡng hai người.Nghĩ tớiđây,Liễu Uyển Nhi khổ sở rơi xuống nước mắt.
Nhìn thấy Liễu Uyển Nhirơi nước mắt,dì Trương cho rằng cô buồn vì mất trí nhớ,vội ôm lấy côthất thanh khóc rống”Tiểu Tiểu,con còn có dì,dì Trương sẽ lo cho congiúp con tìm lại trí nhớ.”
Thời gian tiếp theo,dì Trương ngày ngày ởbên cạnh Tô Tiểu Tiểu chính là Liễu Uyển Nhi,mỗi ngày bà nói rất nhiềuTô Tiểu Tiểu về chuyện lúc trước.Được dì Trương dốc lòng quan tâm,LiễuUyển Nhi càng ngày càng khỏe mạnh,dần dần có thể xuống giường bước đi,mà thông qua nhiều ngày tiếp xúc với người hiện đại,Liễu Uyển Nhi cũng học được rất nhiều giọng nói của người hiện đại,kể cả hành động giao tiếp.
Nữ tử trung niên phát hiện cô mở mắt,lập tức vui mừng hét lớn: “Bác sĩ,cô ấy tỉnh,cô ấy tỉnh rồi.”
Đây là nơi nào? Mẫu thân của nàng đâu? Liễu Uyển Nhi muốn xuống giường,lạiphát hiện mình chỉ mới nhấc tay,một cảm giác đau đớn truyền đến làm nàng buông tha tất cả thử nghiệm.
Nhìn thấy cô đau mà khuôn mặt vặn vẹo,nữ tử trung niên đau lòng, nức nở nói: “Tiểu Tiểu,cô đừng vội,bác sĩ lập tức tới đây.
Cái gì Tiểu Tiểu? Cái gì bác sĩ? Liễu Uyển Nhi hoàn toàn nghe không hiểulời của nữ tử trung niên,cô thử mấy lần,rốt cục phát ra giọng yếu ớt:“Bà là ai?”
Người phụ nữ trung niên khó tin những gì mình nghe được : “Tiểu Tiểu,dì là dì Trương đây,con không nhận ra dì sao?”
Lúc này bác sĩ vừa đi vào,dì Trương vừa thấy Bác sĩ,lập tức gấp gáp hỏithăm: “Bác sĩ,Tiểu Tiểu nhà chúng ta tại sao không nhận ra người nào?
Sau khi bác sĩ làm một cuộc kiểm tra cho Liễu Uyển Nhi,rồi nói với mẹTrương: “Thân thể cô ấy đã không có chuyện gì , nhưng bởi vì tai nạn xenên bị chấn thương não,cô ấy có thể mất trí nhớ.”
Nghe vậy mẹ Trươngthất thanh khóc: ” Tiểu Tiểu tôi yêu thương,mới vừa mất đi cha mẹ,hiệntại lại mất đi trí nhớ,sau này phải làm sao bây giờ.”
Thấy dì Trươngkhóc thương tâm,bác sĩ trận tình an ủi: “Bà cũng không cần quá lolắng,Tô Tiểu Tiểu có thể sẽ khôi phục trí nhớ ,chỉ cần trở lại hoàn cảnh quen thuộc,sinh hoạt cùng người thân ở một nơi có lẽ rất nhanh khôiphục trí nhớ.”
Vừa nghe đến ba chữ ‘ Tô Tiểu Tiểu ’,Liễu Uyển Nhitrong lòng chấn động,thì ra ‘ Tiểu Tiểu ’ trong miệng mẹ Trương là chỉ ‘ Tô Tiểu Tiểu ’,chẳng lẽ nói nàng bị một sức lựt hút vào thân thể TôTiểu Tiểu.
Cô không xác định hỏi: “Tôi là Tô Tiểu Tiểu?”
Thấy con bé ngay cả tên mình cũng quên,mẹ Trương nước mắt lần nữa vỡ đê: “Con chính là Tô Tiểu Tiểu,là Tiểu Tiểu mà dì thương.”
Liễu Uyển Nhi thật sự khó tiếp nhận kết quả như thế,là Tô Tiểu Tiểu cho côcơ hội trở về nhân thế,nhưng trọng sinh không phải là Liễu Uyển Nhi,màlà Tô Tiểu Tiểu, có lẽ trở về đây nên là cô ấy.
Đối mặt thế giới xalạ Liễu Uyển Nhi nhớ đến cha mẹ của mình.Không biết phụ thân đã bình antrở về hay không,mà việc nàng rời đi,mẫu thân nhất định rất khổ sở,nữnhi bất hiếu đời này đã không thể phụng dưỡng hai người.Nghĩ tớiđây,Liễu Uyển Nhi khổ sở rơi xuống nước mắt.
Nhìn thấy Liễu Uyển Nhirơi nước mắt,dì Trương cho rằng cô buồn vì mất trí nhớ,vội ôm lấy côthất thanh khóc rống”Tiểu Tiểu,con còn có dì,dì Trương sẽ lo cho congiúp con tìm lại trí nhớ.”
Thời gian tiếp theo,dì Trương ngày ngày ởbên cạnh Tô Tiểu Tiểu chính là Liễu Uyển Nhi,mỗi ngày bà nói rất nhiềuTô Tiểu Tiểu về chuyện lúc trước.Được dì Trương dốc lòng quan tâm,LiễuUyển Nhi càng ngày càng khỏe mạnh,dần dần có thể xuống giường bước đi,mà thông qua nhiều ngày tiếp xúc với người hiện đại,Liễu Uyển Nhi cũng học được rất nhiều giọng nói của người hiện đại,kể cả hành động giao tiếp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ác quỷ lấy mạng
- Chương 2: Vượt qua Sinh Tử Môn
- Chương 3: Xuyên đến hiện đại
- Chương 4: Tranh quyền giám hộ (1)
- Chương 5: Tranh quyền giám hộ (2)
- Chương 6: Người chú xa lạ
- Chương 7: Tiếng sáo du dương
- Chương 8: Truy kích
- Chương 9: Khuôn mặt tương tự
- Chương 10: Bạn trai
- Chương 11: Âm thầm bảo vệ
- Chương 12: Bọn họ đang làm gì thế
- Chương 13: Không cho phép yêu sớm
- Chương 14: Em thật tàn nhẫn
- Chương 15: Hạnh phúc dưới ánh trăng
- Chương 16: Thích ông lão chở rác
- Chương 17: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 18: Phật tổ phù hộ
- Chương 19: Đưa cậu trở về
- Chương 20: Không phải cố ý nhìn lén
- Chương 21: Cướp người
- Chương 22: Khát vọng
- Chương 23: Tử Quyên hoài nghi
- Chương 24: Một cái tát
- Chương 25: Tìm kiếm
- Chương 26: Là chú hay chị họ
- Chương 27: Thông báo mọi người
- Chương 28: Hai chọn một
- Chương 29: Liễu Uyển Nhi phiền não
- Chương 30: Không nói
- Chương 31: Dì tắm cho cậu
- Chương 32: Chị hai
- Chương 33: Cùng nhau tắm
- Chương 34: Dì Trương rất tức giận
- Chương 35: Người đàn ông có khí độ
- Chương 36: Nguyên nhân
- Chương 37: Bận rộn
- Chương 38: Tình yêu bị lợi dụng
- Chương 39: Từ từ thay đổi
- Chương 40: Người phụ nữ của đại ca
- Chương 41: Nhị đương gia thần bí
- Chương 42: Bên trong sự yên tĩnh là không yên tĩnh
- Chương 43: Chỉ vì một chuyện hiểu lầm
- Chương 44: Bảo em làm sao nhẫn tâm rời khỏi an
- Chương 45: Hắn tới
- Chương 46: Thấy việc nghĩa hăng hái làm
- Chương 47: Lẩm bẩm tự nói
- Chương 48: Len lén kết hôn
- Chương 49: Bóng người ngoài cửa sổ
- Chương 50: Tiếp tục hôn lễ
- Chương 51: Hôn anh
- Chương 52: Em cười đi
- Chương 53: Ngược lại chọn một con đường riêng để đi
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Tiêu tan hiềm khích lúc trước
- Chương 58: Nơi thuộc về đất
- Chương 59: Lai lịch Tiểu Tiểu
- Chương 60: Định hồn phù
- Chương 61: Con trai!con hãy nghe lời
- Chương 62: Đại kết cục