Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 52: Em cười đi
Chương trước- Chương 1: Ác quỷ lấy mạng
- Chương 2: Vượt qua Sinh Tử Môn
- Chương 3: Xuyên đến hiện đại
- Chương 4: Tranh quyền giám hộ (1)
- Chương 5: Tranh quyền giám hộ (2)
- Chương 6: Người chú xa lạ
- Chương 7: Tiếng sáo du dương
- Chương 8: Truy kích
- Chương 9: Khuôn mặt tương tự
- Chương 10: Bạn trai
- Chương 11: Âm thầm bảo vệ
- Chương 12: Bọn họ đang làm gì thế
- Chương 13: Không cho phép yêu sớm
- Chương 14: Em thật tàn nhẫn
- Chương 15: Hạnh phúc dưới ánh trăng
- Chương 16: Thích ông lão chở rác
- Chương 17: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 18: Phật tổ phù hộ
- Chương 19: Đưa cậu trở về
- Chương 20: Không phải cố ý nhìn lén
- Chương 21: Cướp người
- Chương 22: Khát vọng
- Chương 23: Tử Quyên hoài nghi
- Chương 24: Một cái tát
- Chương 25: Tìm kiếm
- Chương 26: Là chú hay chị họ
- Chương 27: Thông báo mọi người
- Chương 28: Hai chọn một
- Chương 29: Liễu Uyển Nhi phiền não
- Chương 30: Không nói
- Chương 31: Dì tắm cho cậu
- Chương 32: Chị hai
- Chương 33: Cùng nhau tắm
- Chương 34: Dì Trương rất tức giận
- Chương 35: Người đàn ông có khí độ
- Chương 36: Nguyên nhân
- Chương 37: Bận rộn
- Chương 38: Tình yêu bị lợi dụng
- Chương 39: Từ từ thay đổi
- Chương 40: Người phụ nữ của đại ca
- Chương 41: Nhị đương gia thần bí
- Chương 42: Bên trong sự yên tĩnh là không yên tĩnh
- Chương 43: Chỉ vì một chuyện hiểu lầm
- Chương 44: Bảo em làm sao nhẫn tâm rời khỏi an
- Chương 45: Hắn tới
- Chương 46: Thấy việc nghĩa hăng hái làm
- Chương 47: Lẩm bẩm tự nói
- Chương 48: Len lén kết hôn
- Chương 49: Bóng người ngoài cửa sổ
- Chương 50: Tiếp tục hôn lễ
- Chương 51: Hôn anh
- Chương 52: Em cười đi
- Chương 53: Ngược lại chọn một con đường riêng để đi
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Tiêu tan hiềm khích lúc trước
- Chương 58: Nơi thuộc về đất
- Chương 59: Lai lịch Tiểu Tiểu
- Chương 60: Định hồn phù
- Chương 61: Con trai!con hãy nghe lời
- Chương 62: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Chương 52: Em cười đi
“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi xuống lầu,chỉ thấy một chiến đàn Piano Steinway màu trắng tao nhã đứng sửng trong phòngkhách.
“Thích không?” Tô Lực Hằng mong đợi nhìn cô.
Kể từ khi ngày đó Liễu Uyển Nhi giống như biến thành một búp bê vải không có hồnphách,không khóc không cười không ầm ĩ,mỗi ngày lẳng lặng ngồi trongphòng,bất luận Tô Lực Hằng nói với cô điều gì cô đều lờ đi không để ý.
Vì để cô mở miệng hắn lao lực lao tâm,mỗi ngày bảo Khinh Vân cùng Tử Quyên thay phiên nói chuyện với cô,biết cô thích âm nhạc liền mua cho cô mộtđống đồ cô thích nhưng người đó vẫn thờ ơ.
Liễu Uyển Nhi nhìn sangPiano,ngay sau đó rũ mắt xuống,Tô Lực Hằng trong lòng có chút mất mácnhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha.
Kéo cô ngồi xuống trước bàn Piano,cầm tay cô.
Mười ngón tay giao nhau,chạm vào phím đàn màu trắng,đờn ra một ca khúc sôi nổi.
Là bản 《your smile》,giai điệu nhẹ nhàng . . . . . .
Đè xuống một âm phù,Tô Lực Hằng ôm lấy cô bé phong lấy lòng mình,nếu nhưđây là trừng phạt em dành cho anh,em đã thành công bởi vì anh đã mất đihạnh phúc.
Ngón tay vẫn dừng trên bàn phím màu trắng,Liễu Uyển Nhi tim khẽ co rút,tại sao là 《your smile》?
Nhìn thấy anh cùng cô gái khác ôm hôn,bị anh tổn thương,anh còn hi vọng tôi nở nụ cười chống đở sao?
Nếu như nhất định phải dây dưa cả đời,vậy cô lựa chọn không vùng vẫy nữa.
Lẳng lặng ngồi trước đàn Piano,lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau,hai trái tim dây dưa,càng ra vẻ bình tĩnh càng nén chịu thì càng khổ sở. . . . . .
Đúng lúc này,cửa lớn bị đẩy ra,một một giọng nói tức giận truyền đến.
“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi,gạt ta đi châu Úc du lịch,kết quả chạy về nướcbắt nạt Tiểu Tiểu.” Là dì Trương,mà phía sau cô còn có Đao Nhân cùngTiểu Do.
“Dì Trương.” Tô Lực Hằng gọi người trưởng bối khiến hắn đauđầu,ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Đao Nhân cùng Tiểu Do đứng phíasau,bảo bọn họ xem chừng Dì Trương nhưng vẫn bị bà phát hiện.
Dì Dương vừa nhìn thấy Liễu Uyển Nhi lập tức lao đến,đưa tay kéo cô bé vào trong ngực mình.
“Nhóc con tàn nhẫn,tại sao rời khỏi,tin tức hoàn toàn không có,cháu có biếtdì Trương rất lo lắng không.” Đang nói chuyện nước mắt đã rớt xuống.
“Dì Trương.” Liễu Uyển Nhi rốt cục nói ra câu đầu tiên trong nhiềungày,quay lại ôm lấy dì Trương,hồi ức năm năm trước từng chút từng chúttrở lại trong đầu, bà tựa như mẹ ruột quan tâm lo lắng cho cô,ban đầurời đi làm cho cô không nỡ bỏ nhất là dì Trương,nghĩ tới đây Liễu UyểnNhi cũng rớt nước mắt.
Nhìn thấy cô rốt cục có phản ứng,Tô Lực Hằngtim căng thẳng mấy ngày nay rốt cuộc có thể thả lỏng,có lẽ dì Trương trở lại chưa chắc không phải chuyện tốt.
“Thích không?” Tô Lực Hằng mong đợi nhìn cô.
Kể từ khi ngày đó Liễu Uyển Nhi giống như biến thành một búp bê vải không có hồnphách,không khóc không cười không ầm ĩ,mỗi ngày lẳng lặng ngồi trongphòng,bất luận Tô Lực Hằng nói với cô điều gì cô đều lờ đi không để ý.
Vì để cô mở miệng hắn lao lực lao tâm,mỗi ngày bảo Khinh Vân cùng Tử Quyên thay phiên nói chuyện với cô,biết cô thích âm nhạc liền mua cho cô mộtđống đồ cô thích nhưng người đó vẫn thờ ơ.
Liễu Uyển Nhi nhìn sangPiano,ngay sau đó rũ mắt xuống,Tô Lực Hằng trong lòng có chút mất mácnhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha.
Kéo cô ngồi xuống trước bàn Piano,cầm tay cô.
Mười ngón tay giao nhau,chạm vào phím đàn màu trắng,đờn ra một ca khúc sôi nổi.
Là bản 《your smile》,giai điệu nhẹ nhàng . . . . . .
Đè xuống một âm phù,Tô Lực Hằng ôm lấy cô bé phong lấy lòng mình,nếu nhưđây là trừng phạt em dành cho anh,em đã thành công bởi vì anh đã mất đihạnh phúc.
Ngón tay vẫn dừng trên bàn phím màu trắng,Liễu Uyển Nhi tim khẽ co rút,tại sao là 《your smile》?
Nhìn thấy anh cùng cô gái khác ôm hôn,bị anh tổn thương,anh còn hi vọng tôi nở nụ cười chống đở sao?
Nếu như nhất định phải dây dưa cả đời,vậy cô lựa chọn không vùng vẫy nữa.
Lẳng lặng ngồi trước đàn Piano,lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau,hai trái tim dây dưa,càng ra vẻ bình tĩnh càng nén chịu thì càng khổ sở. . . . . .
Đúng lúc này,cửa lớn bị đẩy ra,một một giọng nói tức giận truyền đến.
“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi,gạt ta đi châu Úc du lịch,kết quả chạy về nướcbắt nạt Tiểu Tiểu.” Là dì Trương,mà phía sau cô còn có Đao Nhân cùngTiểu Do.
“Dì Trương.” Tô Lực Hằng gọi người trưởng bối khiến hắn đauđầu,ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Đao Nhân cùng Tiểu Do đứng phíasau,bảo bọn họ xem chừng Dì Trương nhưng vẫn bị bà phát hiện.
Dì Dương vừa nhìn thấy Liễu Uyển Nhi lập tức lao đến,đưa tay kéo cô bé vào trong ngực mình.
“Nhóc con tàn nhẫn,tại sao rời khỏi,tin tức hoàn toàn không có,cháu có biếtdì Trương rất lo lắng không.” Đang nói chuyện nước mắt đã rớt xuống.
“Dì Trương.” Liễu Uyển Nhi rốt cục nói ra câu đầu tiên trong nhiềungày,quay lại ôm lấy dì Trương,hồi ức năm năm trước từng chút từng chúttrở lại trong đầu, bà tựa như mẹ ruột quan tâm lo lắng cho cô,ban đầurời đi làm cho cô không nỡ bỏ nhất là dì Trương,nghĩ tới đây Liễu UyểnNhi cũng rớt nước mắt.
Nhìn thấy cô rốt cục có phản ứng,Tô Lực Hằngtim căng thẳng mấy ngày nay rốt cuộc có thể thả lỏng,có lẽ dì Trương trở lại chưa chắc không phải chuyện tốt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ác quỷ lấy mạng
- Chương 2: Vượt qua Sinh Tử Môn
- Chương 3: Xuyên đến hiện đại
- Chương 4: Tranh quyền giám hộ (1)
- Chương 5: Tranh quyền giám hộ (2)
- Chương 6: Người chú xa lạ
- Chương 7: Tiếng sáo du dương
- Chương 8: Truy kích
- Chương 9: Khuôn mặt tương tự
- Chương 10: Bạn trai
- Chương 11: Âm thầm bảo vệ
- Chương 12: Bọn họ đang làm gì thế
- Chương 13: Không cho phép yêu sớm
- Chương 14: Em thật tàn nhẫn
- Chương 15: Hạnh phúc dưới ánh trăng
- Chương 16: Thích ông lão chở rác
- Chương 17: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 18: Phật tổ phù hộ
- Chương 19: Đưa cậu trở về
- Chương 20: Không phải cố ý nhìn lén
- Chương 21: Cướp người
- Chương 22: Khát vọng
- Chương 23: Tử Quyên hoài nghi
- Chương 24: Một cái tát
- Chương 25: Tìm kiếm
- Chương 26: Là chú hay chị họ
- Chương 27: Thông báo mọi người
- Chương 28: Hai chọn một
- Chương 29: Liễu Uyển Nhi phiền não
- Chương 30: Không nói
- Chương 31: Dì tắm cho cậu
- Chương 32: Chị hai
- Chương 33: Cùng nhau tắm
- Chương 34: Dì Trương rất tức giận
- Chương 35: Người đàn ông có khí độ
- Chương 36: Nguyên nhân
- Chương 37: Bận rộn
- Chương 38: Tình yêu bị lợi dụng
- Chương 39: Từ từ thay đổi
- Chương 40: Người phụ nữ của đại ca
- Chương 41: Nhị đương gia thần bí
- Chương 42: Bên trong sự yên tĩnh là không yên tĩnh
- Chương 43: Chỉ vì một chuyện hiểu lầm
- Chương 44: Bảo em làm sao nhẫn tâm rời khỏi an
- Chương 45: Hắn tới
- Chương 46: Thấy việc nghĩa hăng hái làm
- Chương 47: Lẩm bẩm tự nói
- Chương 48: Len lén kết hôn
- Chương 49: Bóng người ngoài cửa sổ
- Chương 50: Tiếp tục hôn lễ
- Chương 51: Hôn anh
- Chương 52: Em cười đi
- Chương 53: Ngược lại chọn một con đường riêng để đi
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Tiêu tan hiềm khích lúc trước
- Chương 58: Nơi thuộc về đất
- Chương 59: Lai lịch Tiểu Tiểu
- Chương 60: Định hồn phù
- Chương 61: Con trai!con hãy nghe lời
- Chương 62: Đại kết cục