"Linh Thủy ──" Như Ý cùng Xa Đào giật mình vội vàng tách ra, biểu tình của hai người bọn họ cũng kinh ngạc không thôi.
"Các ngươi......" Linh Thủy quá chấn động, nàng không thể tin được nhìn bọn họ, có chút không nói thành lời.
"Linh Thủy, chúng ta......"
Như Ý đang muốn giải thích, Xa Đào bên cạnh đã nhanh chóng nói: "Chúng ta đến chổ khác nói chuyện đi, Linh Thủy, đến phòng của muội được không?"
......
Linh Thủy khoá cửa phòng lại, sau khi xác định sẽ không có người tới quấy rầy, mới xoay lại nhìn Như Ý cùng Xa Đào.
"Như ý cô nương, Đào ca, ta muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra." Thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại, lúc này Linh Thủy đã bắt đầu cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Như ý cùng Xa Đào nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
"Linh Thủy, chuyện này ta thật không biết nên nói thế nào với muội, tóm lại, trong quãng thời gian hai người bọn ta tiếp xúc với nhau, đã không khống chế được mà phát sinh tình cảm......" Xa Đào mở miệng.
"Đều là do ta không tốt!" Như ý nước mắt lưng tròng nhìn Xa Đào "Đều là do ta dụ hoặc hắn......"
"Như ý, nàng đừng nói như vậy" Xa Đào bắt lấy tay Như ý, vội vàng kêu lên "Chẳng lẽ nàng hối hận sao?"
"Ta không có, thật sự không có!" Như ý điên cuồng lắc đầu, nàng nhào vào lòng Xa Đào, ôm chặt lấy hắn. "Ta không hối hận, ta rất yêu chàng!
"Có thể yêu chàng, là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời ta, nhưng ta không nghĩ rằng sẽ hại chàng......"
"Chỉ cần có thể được ở cạnh nàng, ta cái gì đều không sợ." Xa Đào ôn nhu nhìn Như Ý "Như Ý, ta yêu nàng!"
"Xa Đào......" Như Ý ở trong lòng hắn cảm động đến rơi nước mắt.
Linh Thủy trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, vừa kinh ngạc cũng vừa cảm động, nàng không có cách nào hình dung được tâm tình bản thân lúc này.
Hai người kia đều là bạn tốt của nàng, nhìn bọn họ yêu nhau như vậy, nàng cũng cảm thấy cao hứng thay cho bọn họ, nhưng mà, điều này là không thể!
Như Ý là tiểu thiếp của Dương Hoàn, về tình về lý, Như Ý và Xa Đào tuyệt đối không thể ở bên nhau.
"Như Ý cô nương, Bối Lặc gia hắn......" Nàng lo lắng nhìn về phía như ý.
"Linh Thủy, ta biết ngươi muốn nói gì." Như ý cười khổ nói. "Ngươi nhất định cho rằng ta phản bội gia, về điểm này ta không phủ nhận, bởi vì ta đích thực là đã phản bội hắn, nhưng mà......" Như Ý đi đến trước mặt Linh Thủy "Tin tưởng ta, Linh Thủy. Ở trong lòng Bối Lặc gia, từ đầu đến cuối hắn chỉ yêu một người, người đó không phải ta, mà là ngươi!"
"Ta?"
Như ý gật gật đầu. "Không sai, chính là ngươi. Hơn nữa quan hệ của ta cùng hắn hoàn toàn không giống như ngươi nghĩ, cảm tình của hắn đối với ta không phải tình yêu, mà ta đối với hắn cũng vậy."
"Không thể nào" Người đơn thuần như Linh Thủy khó có thể lý giải được ý tứ trong lời nói của Như Ý, nàng chưa bao giờ biết tình cảm nam nữ chi gian lại có thể phức tạp như vậy, tựa như nàng trước sau vẫn không hiểu được tình cảm của Dương Hoàn dành cho mình.
"Dù sao đi nữa, mọi chuyện cũng chính là như vậy." Xa Đào quay sang nói với Như Ý "Ta thấy chuyện của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ có người phát hiện, chi bằng bây giờ chúng ta xa chạy cao bay đi!"
Như ý sợ hãi kêu lên "Chàng điên rồi! Dương Hoàn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Tại sao lại như vậy? không phải nàng nói Bối Lặc gia yêu Linh Thủy sao?"
"Chuyện này không liên quan gì đến chuyện hắn có yêu ta hay không!" Như ý nôn nóng nói "Ngươi không hiểu hắn, ở trong lòng hắn ta là người của hắn, là đồ hắn sở hữu, trừ phi hắn không cần ta, nếu không thì ta không thể phản bội hắn."
"Như ý cô nương nói đúng." Linh Thủy hoàn toàn đồng tình, dù cho Dương Hoàn đối với Như Ý như thế nào, chỉ cần cái tội danh phản bội này, cũng đủ để Dương Hoàn phán Như Ý tử tội.
"Hơn nữa, trong tay hắn còn nắm có binh quyền, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, chàng thấy chúng ta có thể chạy thoát sao?"
"Ta mặc kệ!" Xa Đào biểu tình kích động quát. "Nếu không thử thì sao có thể biết được"
Hắn nắm chặt hai vai Như Ý. "Như ý, chúng ta không thể ngồi chờ chết, chỉ có rời khỏi Dụ Vương phủ, rời đi khỏi Lạc Dương, chúng ta mới có thể sống hạnh phúc."
Như ý giãy giụa "Ta biết, những gì chàng nói ta đều biết, nhưng mà, chúng ta ngay nửa phần thắng cũng không có......"
"Có lẽ vẫn còn một cách......" Linh Thủy trầm ngâm nói.
"A?" Như ý cùng Xa Đào không hẹn mà quay lại nhìn Linh Thuỷ, khi bọn họ nghe xong cách của Linh Thủy, trên mặt đều xuất hiện hy vọng sáng rọi.
"Nhưng liệu làm như vậy có được không? Mặc dù đây là cách hay, nhưng mà......" Như ý bất an lắc đầu. "Không, vẫn là không được, Linh Thủy ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
"Như ý nói không sai, Linh Thủy, muội sẽ gặp nguy hiểm, muội suy nghĩ cho bọn ta như vậy bọn ta rất cảm kích muội, nhưng bọn ta không thể vì hạnh phúc của mình mà khiến muội lâm vào nguy hiểm!"
Linh Thủy mỉm cười nói: "Đào ca, Như Ý, các ngươi không cần lo lắng cho ta. Như ý không phải đã nói, người Bối Lặc gia vẫn luôn yêu là ta sao?"
"Đúng là ta nói như vậy, nhưng mà ngươi đừng quên, ngươi trợ giúp bọn ta, cũng giống như đã tiếp tay để bọn ta phản bội hắn"
"Nhưng ít ra ta vẫn còn lưu lại bên người hắn." Linh Thủy vừa nói vừa tràn đầy tự tin. "Ta biết Bối Lặc gia hắn sẽ tức giận, cùng lắm thì ta cho hắn đánh ta một hai cái, chắc không đến mức bị hắn giết chết đi."
"Nhưng mà......"
"Đừng nhưng nhị gì cả!" Linh Thủy nắm lấy tay Như Ý, sau đó nắm lấy tay Xa Đào, đặt tay hai người họ lên nhau. "Hai người vẫn luôn giúp ta, ta thật sự đã nợ hai người quá nhiều, xem như lần này để ta trả ơn cho hai người đi!" Linh Thủy chân thành tha thiết nhìn Như Ý cùng Xa Đào "Là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng, được không?"
"Linh Thủy......" Xa Đào cùng Như Ý cảm động đến mức không nói thành lời.
__________________
Một chiếc xe ngựa đang được hai con tuấn mã kéo chạy, đang không ngừng băng qua các đoạn đường cheo leo.
Bên trong xe ngựa có hai người nam nữ đang ngồi, nam tử cao lớn tuấn mỹ, toàn thân trên dưới đều tản ra một cổ khí thế bất phàn, nữ tử xinh đẹp mảnh khảnh, đôi mắt mở to có chút bất an.
"Linh Thủy." Dương Hoàn nhỏ giọng kêu một tiếng.
Linh Thủy lập tức khôi phục tinh thần, có chút phản ứng không kịp "Bối Lặc gia......"
"Chỉ cần đi qua đỉnh núi này là có thể đến Bích Ốc thôn."
"Thật sao?"
Rất nhanh sẽ được về cố hương, tinh thần Linh Thuỷ lập tức phấn chấn lên không ít, từ lúc nàng mới mười hai tuổi đã rời khỏi đây, sau đó cũng chưa từng trở lại, tính ra cũng đã hơn 6 năm nàng không được gặp phụ thân và đại ca.
"Linh Thủy, tại sao đột nhiên ngươi lại muốn về đây?"
"Bối Lặc gia, 6 năm qua ta vẫn luôn muốn trở về thăm phụ thân cùng đại ca, gần đây cái ý niệm này đặc biệt mãnh liệt, cho nên ta mới cả gan thỉnh cầu Bối Lặc gia hoàn thành tâm nguyện của ta."
Đúng vậy, đây chính là cách của Linh Thủy để Xa Đào cùng Như Ý cao xa chạy cao bay, nàng đã tính toán hết thẩy, trừ phi Dương Hoàn không có ở Lạc Dương, nếu không Như Ý và Xa Đào có muốn chạy quả thực là khó như lên trời, cho nên nàng đã lợi dụng lúc Dương Hoàn cùng mình trở về Bích Ốc Thôn, để cho Như Ý cùng Xa Đào rời đi.
Chỉ là...... Linh Thủy chột dạ nhìn Dương Hoàn, nàng cũng không biết tại sao bây giờ lại bất an đến vậy.
Hắn, hắn đã tốt với mình như vậy, cùng mình không quãng đường xá xa xôi trở về nhà, nhưng nàng lại phản bội hắn, phản bội sự tín nhiệm của hắn, nàng thật sự không dám tưởng tượng đến cái ngày mà hắn phát hiện ra toàn bộ sự thật.
"Sao vậy, đang êm đẹp tại sao lại khóc?"
"Hửm?" Đợi đến khi ngón tay của Dương Hoàn chạm vào mặt mình, Linh Thủy mới phát hiện bản thân đã bất tri bất giác rơi lệ, nàng ngốc ngốc nhìn Dương Hoàn, hắn đang vô cùng ôn nhu nhìn nàng, điều đó càng khiến nàng cảm thấy chột dạ, cảm thấy hổ thẹn hơn.
Bối Lặc gia, cầu xin ngài đừng đối xử với ta như vậy, ta không đáng để được ngài đối tốt như vậy. Linh Thủy trong lòng vô lực hò hét.
"Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Đôi mắt ướt át của Linh Thuỷ mở to, dễ chọc người trìu mến, Dương Hoàn áp chế dục vọng trong người xuống, thật vất vả lắm quan hệ của hắn cùng Linh Thủy mới chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, hắn không hy vọng sẽ phá hư nó.
"Không có......"
Linh Thủy chột dạ cúi xuống không dám nhìn thẳng Dương Hoàn "Thực ra, là do ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng ngài sẽ trở về cùng ta."
Linh Thủy lảng tránh ánh mắt Dương Hoàn, nàng có thể cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn mình vừa chuyên chú lại vừa nóng bỏng.
Nhưng sự chột dạ của Linh Thuỷ khi vào mắt Dương Hoàn lại khiến hắn cảm thấy nàng đang thẹn thùng "Linh Thuỷ, ta rất cao hứng, đây là lần đầu tiên ngươi nguyện ý ỷ lại vào ta."
"Bối Lặc gia......" Linh Thủy bất ngờ nhìn Dương Hoàn.
Ánh mắt mê mang say đắm lòng người, môi đỏ căng mộng, hai má nhiễm hồng...... Hắn nhịn không được ghì chặt lấy Linh Thuỷ, cúi đầu hôn lên môi nàng.
"Bối...... Bối Lặc gia?" Linh Thủy muốn đem hắn đẩy ra, bọn họ còn đang trên xe ngựa, xa phu còn ở bên ngoài, hắn...... hắn vậy mà lại hôn nàng.
Lúc này cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, nhưng lại cúi xuống bên tai nàng lẩm bẩm: "Ta muốn ngươi, bây giờ......".
"Nhưng...... Hiện tại chúng ra đang trên xe ngựa......" Linh Thủy nói không nên lời, toàn thân vô lực.
"Ta là Bối lặc gia, ai dám quản ta? Nếu ai nhìn lén, ta sẽ móc mắt hắn cho chó ăn!"
Thuận theo sự lắc lư của xe ngựa, Dương Hoàn cường thế đẩy đưa, Linh Thủy không chịu nổi mà cắn lên vai hắn, mãi cho đến khi hai người đến Bích Ốc thôn.
......
Từ trên xe ngựa, Linh Thủy rất xa đã nhìn thấy phụ thân đang đứng ở cửa, nàng gấp gáp không chờ nổi mà nhảy xuống, chạy nhanh về phía phụ thân mình.
"Phụ thân, ta đã trở về, ta đã trở về!" Gắt gao ôm lấy người phụ thân đã trở nên già nua hơn so với trí nhớ của mình, Linh Thủy kích động đến mức bật khóc thành tiếng.