Phụ tử hai người ôm nhau hồi lâu, thẳng đến khi Dương Hoàn đến gần bọn họ mới tách ra.
"Phụ thân, nhìn người thân thể khỏe mạnh, ta đã an tâm rồi. Đúng rồi, đại ca đâu?"
"Hắn có việc đi ra ngoài rồi."
Linh phụ nhìn Dương Hoàn đang yên lặng đứng phía sau "Các hạ đây là Bối lặc gia Dương Hoàn sao"
"Đúng là tại hạ." Dương Hoàn hơi hơi gật đầu.
Linh phụ lập tức tiến lên một bước hành lễ, Dương Hoàn vội vàng nói: "Không cần khách sáo, nơi này không phải vương phủ."
"Được, Bối Lặc gia nói như thế nào, ta liền như thế đó."
Linh Thủy nhẹ giọng hỏi Linh phụ "Phụ thân, tại sao người lại biết hắn chính là Bối Lặc gia?" Lần này về quê là quyết định hấp tấp của nàng, nàng căn bản không kịp viết thư nói cho phụ thân, vì sao phụ thân vừa thấy Dương Hoàn thì liền biết thân phận của hắn?
"Tiểu nha đầu này, ngươi không biết sao? Khoảng mười ngày trước, Bối Lặc gia có phái người đến Bích Ốc thôn thông báo cho ta, nói các ngươi sắp trở về, vốn dĩ ta còn không tin tưởng lắm! Bối Lặc gia thân phận tôn quý, sao có thể đến thâm sơn cùng cốc này của chúng ta, không nghĩ rằng bây giờ Bối Lặc gia thật sự đã tới......"
"Bối Lặc gia?" Linh Thủy không nghĩ rằng Dương Hoàn sẽ làm như vậy, có chút ngơ ngẩn nhìn hắn.
Dương Hoàn mỉm cười trầm ổn nhìn nàng một cái.
"Đúng rồi, Bối Lặc gia còn cho người đem đến rất nhiều đồ, thiếu chút nữa thì căn nhà nhỏ này đã không chưa nổi" Linh phụ từ đáy lòng cảm kích Dương Hoàn"Bối Lặc gia, ngài đối đãi với chúng ta như vậy, thật không biết nên cảm tạ ngài như thế nào mới tốt." Xem ra Dương Hoàn rất chiếu cố Linh Thủy, khiến linh phụ cảm thấy rất yên tâm, cũng không hề tiếp tục tự trách năm đó đã đem Linh Thủy bán cho Dụ Vương phủ.
"Không cần, Linh Thủy ở Dự Vương phủ vẫn luôn nghiêm túc nỗ lực làm việc, mấy thứ này đều là nàng nên có được, ngươi an tâm nhận lấy đi!"
Linh phụ cười hì hì nhìn về phía Linh Thủy đang phát ngốc "Linh Thủy nha, phụ thân thấy Bối Lặc gia sủng ngươi như vậy, thật sự rất vui mừng! Bối Lặc gia, mời vào trong, ta đi pha trà một lát, Linh Thủy, ngươi tiếp đón Bối Lặc gia cẩn thận chút."
Linh phụ nói xong thì đi vào nhà pha trà, để lại Linh Thủy vẫn còn mờ mịt nhìn Dương Hoàn, nàng biết bây giờ bản thân cũng cần nên nói gì đó, nhưng nàng lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Bối Lặc gia...... Cảm ơn ngài." trong lòng cân nhắc cả buổi, nàng mới mở miệng nói ra một câu.
Dương Hoàn cười cười. "Đều là ta nên làm, ngươi không cần cảm tạ ta."
Nên làm? Linh Thủy do dự, chỉ thấy bàn tay Dương Hoàn duỗi đến trước mặt nàng.
"Chúng ta vào đi thôi! Đừng để cho phụ thân ngươi chờ lâu."
"Vâng"
.....
Linh Thủy cùng Dương Hoàn cứ như vậy mà đã ở Linh gia ba ngày.
Mặc dù chỉ là ba ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Linh Thuỷ, đó là ba ngày hạnh phút nhất của nàng, nếu có thể, nàng rất muốn ở lại nơi này mãi mãi, có phụ thân, có đại ca còn có Dương Hoàn cứ như vậy mà sống cùng nhau, loại cuộc sống bình phàm hạnh phúc này đúng là ước mơ của nàng.
Nhưng mà, nàng cũng biết điều này không có khả năng, bởi vì Dương Hoàn là Bối lặc gia của Dụ Vương phủ, nàng cũng chỉ là nô tỳ của hắn, đều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Đến ngày thứ tư, Linh Thuỷ lưu luyến không rời bái biệt người nhà, theo Dương Hoàn trở về về, khi muốn ra khỏi Bích Ốc Thôn, hai người phải đi qua một sườn núi nhỏ, Linh Thủy muốn xuống xe đi bộ qua sườn núi này, Dương Hoàn cũng đáp ứng nàng, vì thế hai người đã cùng nhau xuống xe đi bộ, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh.
Trên sườn núi nơi nơi mọc đầy hoa dại, đủ các màu sắc, đẹp không sao tả xiết, khi có cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hương thơm mát từng trận xông vào mũi hai người họ. Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, hoa hồng, đây chính là cảnh đẹp của thiên nhiên, đến Dương Hoàn cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái khi nhìn ngắm thiên nhiên nơi đây.
Hết thảy đều rất đẹp, bao gồm cả hình ảnh Linh Thuỷ đang thích thú chạy nhảy.
Hai má phấn nộn, môi đỏ căng mộng, tiếng cười như tiếng chuông bạc vô cùng dễ nghe...... Dương Hoàn tham lam ngắm nhìn Linh Thủy, hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ, điều này càng khiến hắn trở nên khát vọng, hắn muốn vĩnh viễn lưu lại hình ảnh tươi cười của Linh Thủy, hắn hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Linh Thủy tươi cười, mà nụ cười đó cũng chỉ được phép thuộc về hắn.
Thấy hắn nhìn mình đến mức có chút mê muội như vậy, Linh Thuỷ ngại ngùng chạy lại phía hắn, thở phì phò.
"Ta, ta có chút thất thố rồi...... Bởi vì khi ta còn nhỏ, tavẫn hay thường xuyên đến đây chơi, bây giờ được trở lại nơi này, ta cảm thấy rất hoài niệm"
"Ở trong kí ức của ngươi, không có ta nên mới thấy hoài niệm, có phải hay không?" Ánh mắt đen nhánh của Dương Hoàn vừa hỏi vừa toát ra vẻ bi ai.
"Không...... Không phải, Bối Lặc gia......" Linh Thủy cảm thấy có chút rối loạn, nàng không hiểu Dương Hoàn đến tột cùng là muốn hỏi nàng cái gì.
"Linh Thủy, đến đây." Dương Hoàn vươn tay về phía nàng.
Linh Thủy chần chờ một chút, sau đó chậm rãi đi đến bên hắn.
Dương Hoàn nhẹ nhàng ôm chặt nàng. "Ngươi để ta ôm ngươi, là bởi vì ta là Bối lặc, hay bởi vì ta là Dương Hoàn?"
"Bối Lặc gia, ta nghe không hiểu......"
"Ta muốn ngươi trả lời ta, bây giờ trong mắt ngươi, ta là Bối Lặc gia hay là Dương Hoàn?"
"Bối Lặc gia, cái này có gì để phân biệt sao? Ngài vốn dĩ chính là ngài!"
"Đúng vậy, ta chính là ta, đối với bản thân ta không thể phân biệt, nhưng với ngươi thì sao?" Dương Hoàn buông Linh Thủy ra, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt nàng.
"Ta bây giờ là Dương Hoàn nhưng cũng là Bối lặc, nhưng đối với ngươi mà nói, vẫn có thể phân biệt mà không phải sao?"
Đem tầm mắt thu lại trên người Linh Thủy, Dương Hoàn nhìn về phía xa xăm, thở dài một hơi "Ta biết trước đây thái độ của ta vẫn luôn không coi ai ra gì, nên đã không tự chủ được gây ra tổn thương cho những người xung quanh mình, đương nhiên, trong đó cũng có ngươi......"
"Bối Lặc gia......" Linh Thủy có chút ngoài ý muốn, hắn bây giờ đang nói với nàng những điều từ nội tâm của hắn sao? Hắn thế mà lại nguyện ý nói cho nàng nghe? Nàng không phải là đang nằm mơ chứ?
"Có lẽ là suy nghĩ xem ngươi là vật sở hữu đã ăn sâu vào trong tiềm tức của ta, cho nên ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào phần tình cảm này, cho đến khi Xa Đào xuất hiện, hắn khiến ta trãi qua tư vị ta chưa bao giờ trãi qua trước đây, đó chính là ghen ghét, cho nên ta đã không khống chế được gây ra cho ngươi nhiều tổn thương như vậy, thật xin lỗi."
Hắn nhìn Linh Thủy, chua xót cười nói: "Có lẽ ở trong lòng ngươi, ta chẳng khác gì tên ác ma, không màng đến cảm xúc của ngươi, ta tự ý chiếm đoạt thân thể của ngươi, đáng chết hơn nữa chính là lúc đó ta cũng không biết tại sao ta lại làm như vậy, sau này thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, ta cũng càng lúc càng phát hiện ra tình cảm của mình, tuy rằng ta không chịu thừa nhận, nhưng ta thật sự đã yêu ngươi."
Nghe được câu cuối cùng, thân thể Linh Thủy không khỏi trở nên chấn động, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình của nàng ngay lúc này.
"Kỳ thật chuyện này này đối với ta mà nói, là một loại đả kích nghiêm trọng." Tương phản với sự cao ngạo như thường ngày, lúc này Dương Hoàn chỉ chăm chú nhìn Linh Thủy, trên mặt thoạt nhìn có chút cô đơn.
"Ta không thể tin được bản thân vậy mà đã yêu ngươi, sau đó ta tự dối lòng là do ngươi yêu ta mới đúng, và ngươi cũng giống như những nữ nhân kia."
"Vì ta mãi không dám đối mặt với sự thật, nên ta bắt đầu trốn tránh, không hề chạm vào ngươi, không hề đến gặp ngươi, cố ý cách xa ngươi, nhưng ta vẫn không thể nào buông bỏ được tình cảm này, ta vẫn luôn bất tri bất giác mà nhớ tới ngươi......"
Dương Hoàn vừa nói, vừa cười châm biếm. "Ta rất ngu xuẩn, đúng không? Ngươi có thể cười nhạo ta, ta sẽ không để ý."
Linh Thủy nhanh chóng lắc đầu, nàng sao có thể cười nhạo hắn, giống như những lời Dương Hoàn đã nói, hắn quá kiêu ngạo, trước giờ hắn vẫn luôn là mục tiêu của tất cả các nữ nhân, trước nay cũng chỉ có người khác cầu xin được yêu hắn, không cần hắn đáp trả lại, nhưng hôm nay hắn đã thành thật nói ra hết tất cả, vì hắn mãi không dám thừa nhận tình cảm của mình, nên mới vô tình làm tổn thương nàng, nhưng đến khi hắn thổ lộ với nàng, nàng vẫn cố chấp cho rằng hắn đang trêu đùa nàng, hoàn toàn không nghĩ rằng hắn đã thật lòng yêu nàng.
"Hiện tại, ta đã nói hết những lời trong lòng mình." Dương Hoàn nắm lấy bả vai Linh Thủy, chờ mong hỏi: "Linh Thủy, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
"Ta......" Linh Thủy cắn môi, trên mặt có chút do dự.
"Linh Thủy, ta yêu ngươi!" Dương Hoàn dùng âm thanh vô cùng ôn nhu thổ lộ với Linh Thuỷ, hôm nay có thể nói ra ba chữ này, hắn đã dùng hết can đảm trong người mình để nói, giờ phút này hắn không còn là Bối lặc gia cao cao tại thượng, không ai sánh bằng kia nữa, hiện tại hắn chỉ là một nam nhân thổ lộ tình cảm với người mình yêu.
Ba chữ này của Dương Hoàn đã đánh sâu vào lòng linh thuỷ, cảm giác bất an trong lòng nàng đều đã biến mất hoàn toàn, nàng yêu nam nhân này, yêu, thật sự đã yêu từ lâu....!
"Ta cũng yêu ngài, chỉ yêu một mình ngài." Sau khi thổ lộ xong, nội tâm của nàng đang không ngừng hò hét.
"Linh Thủy......" Dương Hoàn vui sướng hôn lên trán nàng, rốt cuộc hắn cũng đã nghe được điều hắn luôn mong đợi.
Linh Thủy ngước lên, nhỏ giọng nói "Bối Lặc gia, ta cũng chỉ là gần nhất mới có thể hiểu được tâm tình của mình, ta vẫn luôn không hiểu yêu một người là như thế nào, nhưng bây giờ ta đã hiểu, bỡi vì ta đã yêu ngài, yêu ngài từ rất lâu rất lâu về trước, chỉ là...."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là ta không xứng với ngài! Thân phận của chúng ta rất khác biệt, một nô tỳ như ta sao dám trèo cao như thế?"
"Đây cũng chính là nguyên nhân hôm đó ngươi cự tuyệt ta sao?"
Linh Thủy thống khổ gật gật đầu.
"Linh Thủy, ngươi đi đến đây với ta." Dương Hoàn mang nàng đi đến một dốc nhỏ, hắn đứng lên một tảng đá cao, khiến chiều cao giữa hai người càng chênh lệch hơn.
"Ngươi xem, từ trước đến nay quan hệ giữ chúng ta vẫn luôn là vậy, ta cao ngươi thấp, nhưng mà hiện tại......" Hắn bước từ trên tảng đá xuống, đi đến trước mặt Linh Thủy.
"Bắt đầu từ thời khắc này trở đi, địa vị của chúng ta là bình đẳng, không có ai cao ai thấp."
"Bối Lặc gia......"
"Gọi ta là Dương Hoàn, từ giờ ở trước mặt ngươi ta là Dương Hoàn, không phải là Bối lặc gia, mà ngươi cũng không phải là nô tỳ, ngươi chỉ là Linh Thuỷ, là người mà ta yêu, rõ chưa?"
Linh Thủy cảm động, hai mắt đẫm lệ mê mang gật đầu"Ta biết rồi, Dương Hoàn." Nàng chủ động ôm lấy hắn.