Thuỵ Thuỵ Bình An - Chương 7: Không gì có thể làm khó được thiếu hiệp thụy thụy
Chương trước“Thật không nghĩ tới ta còn có thể có một ngày cứu yêu thú đại nhân.”
Ngón tay dài nhẹ nhàng gõ gõ trên tay vịn, ngữ điệu Thốc Ly cũng đồng dạng, “Thượng tiên Mộc Dương sao lại hạ phàm vậy? Lẽ nào lại là phụng mệnh tới bắt ta?”
Mộc Dương trêu chọc, “Đạo hạnh nhỏ bé của ta đây thật sự là không dám ra đây tự làm mất mặt mình.”
“Nay khác xưa rồi, Thốc Ly nay đã không khác gì người thường.” Có thể làm cho hắn tỉnh lại, chắc chắn là đã biết được sự thật công lực của hắn không ở trong cơ thể, điểm này Thốc Ly không một chút kiêng kị.
Mộc Dương cười, “Ngươi biết ta sẽ không nói ra.”
Hai người quen biết đã mấy ngàn năm, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng nàng quả thật sẽ không để lộ ra chuyện này, đây là ký kết ngầm giữa hai người.
Mộc Dương lại hỏi: “Công lực của ngươi bị sao vậy? Linh thú làm sao có thể rời ngươi mà đi?”
“Ta cũng không rõ.” Điểm này Thốc Ly cũng mờ mịt, “Vừa rồi ngươi nhất định đã nghiệm qua giúp ta, có phát hiện gì không?”
“Không có.” Mộc Dương lắc đầu, nhớ ra cái gì đó, đôi mi thanh tú chợt giãn ra, “Bây giờ nội lực của ngươi ở trên người Thụy Thụy?”
Thốc Ly ngẩng đầu, “Ngươi thông minh hơn trước kia.”
“Đa tạ đã quá khen.” Mộc Dương mím môi cười, “Lúc ta tới thấy nàng ta hơi khác thường, nàng ta không hề có nội lực mà lại có thể làm gợn lên mấy tầng sóng nước, ắt hẳn là có năng lực khác tương trợ, lại liên tưởng đến sự khác thường của thân thể ngươi, chân tướng đã rõ ràng rồi.”
Suy nghĩ của Thốc Ly vô cùng tỉ mỉ, đã nắm được hàm ý, “Ngươi biết nàng ta sao?”
Mộc Dương tự biết mình lỡ lời, vội giấu đi bằng nụ cười, “Nga Sơn phái có quan hệ sâu xa với Tiên gia bọn ta, biết nàng ta chẳng có gì lạ.”
“Có quan hệ sâu xa?” Thốc Ly cũng cười, mang theo chút thích thú, “Cho nên ngay cả Tiếu Thụy Thụy một đệ tử nho nhỏ của Nga Sơn ngươi cũng biết?”
Mộc Dương không thể trực tiếp nói rõ, vội nói sang chuyện khác, “Bây giờ ngươi định làm như thế nào?”
Thốc Ly nhìn thẳng phía trước, “Thu hồi công lực rồi nói sau.”
Mộc Dương thăm dò: “Hình như Thụy Thụy không biết gì hết.”
Thốc Ly nói rất rõ ràng, “Nàng ta không cần thiết phải biết, sau khi thu hồi công lực thì bọn ta không còn quan hệ gì nữa.”
Mộc Dương bật cười, “Đừng nói đến tuyệt tình như vậy, ngươi biết cách nhanh nhất để thu hồi công lực, nhưng ngươi không dùng, có thể thấy ngươi vẫn là lo ngại cho nàng ta.”
Nội lực chuyển lên người một người khác, nếu như phương pháp thu hồi nhanh nhất không lộ chút sơ hở nào nhất đó chính là giết chết người nọ hút hết tất cả tinh nguyên khí thần của người đó, nhưng như vậy người đó sẽ bị câu diệt mấy đời thậm chí mãi mãi không thể luân hồi. Thụy Thụy đơn giản không hề phòng bị, dọc theo đường đi Thốc Ly có rất nhiều cơ hội xuống tay với nàng, nhưng hắn không làm, cho nên Mộc Dương đoán Thốc Ly bận tâm đến Thụy Thụy nên mới định chọn một phương pháp khác.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Mộc Dương thoáng trào ra một cảm giác khó hiểu… Phương pháp khác chính là âm dương điều hòa.
Thốc Ly không lên tiếng trả lời, xem như thừa nhận.
Hắn ngưng mắt trầm tư, từ góc độ nhìn của Mộc Dương lại vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng vừa cương vừa nhu ẩn dưới ánh mặt trời của hắn. Yêu thú lớn nhất trời đất này, nhưng cũng cực kỳ tuấn mỹ, mà nàng là một trong một số lượng ít những người biết được hình dáng và tên thật của hắn. Bọn họ là địch hay là bạn cũng cực kỳ khó phân biệt.
Dừng một chút, Mộc Dương nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi có nghĩ tới việc nàng ta có thể chịu đựng được không?”
Lòng Thốc Ly khẽ động, híp mắt, “Có ý gì?”
Mộc Dương khẽ cười nói: “Thể chất của mỗi người khác nhau, năng lực chịu đựng cũng khác, trong cơ thể nàng ta vốn là không có nội lực, năng lực cường đại của ngươi tồn tại trong cơ thể nàng ta lâu như vậy, đột nhiên bị hút ra, có thể tổn thương đến thân thể hay thậm chí là sinh mạng của nàng ta hay không?”
“Bình thường sẽ không vấn đề gì.” Nhiều nhất là hao phí thể lực nghỉ ngơi vài ngày.
“Nhưng nếu nàng ta không phải người bình thường thì sao.”
Vết thương của nàng có thể tự động khép lại, nàng quả thật không phải người bình thường. Thốc Ly nhìn Mộc Dương dưới ánh mặt trời, “Xem ra ngươi biết rất nhiều chuyện, vậy ngươi nói cho ta biết vì sao nàng ta có thể hút đi nội lực của ta?”
Mộc Dương cố ý bày ra tư thái của một Tiên gia xuất trần, váy dài lay động, “Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ.”
Thốc Ly liếc nàng một cái, “Ghét nhất những người gọi là thần tiên, chuyện gì cũng giấu giấu diếm diếm nhìn như chính nghĩa hào hùng, thật ra cả đầu đều chứa ý nghĩ xấu.”
Mộc Dương cười ha hả, không phủ nhận.
…
Chén trà trong tay Thụy Thụy bị siết đến sắp nát rồi.
Trịnh Dục Sinh liếc nhìn nàng, “Muốn vào sao? “
“Ta mới không muốn.” Thụy Thụy bĩu môi, tiếp tục siết chén trà.
Hừ, vì sao nói chuyện mà không cho nàng nghe? Bạn tốt cái gì chứ! Điều này làm cho nàng cảm thấy mình là người ngoài.
Trịnh Dục Sinh tiếp tục ném đậu phộng lên ăn, làm rõ: “Muội nhất định là muốn vào.”
Thụy Thụy là muốn nghe lén, nhưng nàng cảm thấy một đại nam nhân sao có thể làm những chuyện nghe lén mèo mả gà đồng này? Quay đầu đi, nàng nuốt mạnh một ngụm trà.
Trịnh Dục Sinh suy cho cùng thì vẫn đa tâm hơn nàng một chút, “Thụy Thụy, ta cảm thấy Thốc Ly rất kỳ quái, muội có biết rốt cuộc hắn là ai không? Hai người quen nhau như thế nào?”
“Kỳ chỗ nào?” Thụy Thụy căm giận cướp đậu phộng của hắn, bây giờ toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt cả vào hai người trong phòng kia.
“Chính là rất kỳ quái a, hắn có pháp thuật, có thể cứu muội về từ tay yêu quái, hắn cũng thần thần bí bí nữa, còn có một người bạn xinh đẹp có thể làm hắn tỉnh dậy,muội không cảm thấy thân phận của hắn rất khả nghi sao?” Trịnh Dục Sinh nhớ tới lần đầu gặp nhau, Thốc Ly tựa hồ đã cùng xuất hiện với báo tinh, càng thêm hoài nghi hơn.
Thụy Thụy nhai đậu phộng, chu miệng, “Rất khả nghi.” Vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là giấu nàng đi nói nói cười cười với cô nương xinh đẹp, tuyệt đối khả nghi! Tuy rằng nàng cũng rất thích rất bội phục Mộc Dương…
“Muội và hắn quen nhau thế nào?”
Thụy Thụy học hắn ném hạt lên ăn, “Lúc ta cưỡi Bảo Nhi bay thì bị rơi từ trên xuống, rơi lên người hắn.”
“Phụt!” Trịnh Dục Sinh bị sặc đậu phộng, ho tại chỗ, “Hai người, thật là, có duyên.”
Đang nói, hai người trong phòng một trước một sau đi ra. thân thể Mộc Dương thon dài, cao hơn nàng rất nhiều, đứng bên Thốc Ly quả là trai tài gái sắc, thật sự là đẹp mắt, không lùn như nàng vậy, mỗi lần nhìn Thốc Ly là mỗi lần nàng mỏi cổ. Vì thế Thụy Thụy bắt đầu khát vọng mình trưởng thành sớm một chút, tốt nhất là có thể cao như Thốc Ly vậy.
Thụy Thụy không nhìn Thốc Ly mà chỉ nhìn Mộc Dương, thật ra nàng rất sùng bái bản lĩnh khẽ vung tay là đã có thể làm Thốc Ly tỉnh lại của Mộc Dương, “Mộc Dương ngươi dùng cách gì làm hắn tỉnh lại?”
Mộc Dương đáp trả bằng nụ cười, nhìn Thụy Thụy với ánh mắt có chút phức tạp, “Nhà ta hành nghề y đã nhiều năm, ta cũng biết được chút y thuật.”
Thụy Thụy cảm thấy không chỉ đơn giản là biết chút y thuật như vậy, là thần y a, vội vàng châm trà cảm tạ, “Cảm ơn ngươi Mộc Dương.”
Mộc Dương tiếp nhận chén trà lễ phép nhấp một ngụm nhỏ, quay qua cười với Thốc Ly, “Ta về trước, hai ngày nữa sẽ đến.”
Thốc Ly đáp lại đơn giản, “Ừ.”
Nghe đi, hai người khó chia lìa cỡ nào, hai ngày nữa còn muốn gặp mặt…
Thốc Ly nói thêm một câu: “Chuyện ngươi nói ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”
Nghe đi, còn có bí mật. mùi chua trong lòng Thụy Thụy bốc lên, ngay cả dư quang cũng không nghía lấy Thốc Ly một cái.
Nàng nhìn hắn không vừa mắt.
Thốc Ly lại đang tỉ mỉ mà đánh giá nàng. Mộc Dương xuất phát từ lập trường của mình nên không thể tiết lộ nhiều chuyện, nhưng hắn đã nghi ngờ. Tiểu bổn qua này không phải loài người, cũng không phải tiên, cũng không giống yêu ma, nàng rốt cuộc là cái gì? Xem ra hắn phải điều tra kỹ càng một phen mới được.
“Thụy Thụy.” Mộc Dương kéo tay Thụy Thụy, “Ngươi đi theo ta một chút.”
“Được a.”
Hai thân ảnh rời khỏi nhà gỗ đi dọc theo dòng sông nhỏ, Thụy Thụy lén lút quay đầu, thấy Thốc Ly tựa vào cột nhà gỗ nhìn chăm chú qua bên này, nàng đa tâm cảm thấy hắn nhất định là muốn tự mình tiễn Mộc Dương…
Mộc Dương hỏi: “Thụy Thụy, ngươi không trở về Nga Sơn sao?”
Thụy Thụy lắc đầu lại lắc đầu, “Không về, mỗi ngày đều đờ người ở Nga Sơn rất buồn, các sư huynh ai cũng có thể xuống núi chỉ mình ta là không thể, bọn họ còn cười ta là đang ngồi tù. Bây giờ đại sư huynh cũng không ở Nga Sơn, ta càng buồn, muốn nói chuyện cũng tìm không ra người để nói.”
“Vậy à.” Mộc Dương cũng đồng cảm, “Nghe qua quả là buồn thật.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thụy Thụy liều mạng gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến quan hệ giữa môn phái của Mộc Dương với Nga Sơn, dừng bước lại liên tục xua tay, “Mộc Dương ngươi trăm ngàn lần đừng nói cho người khác biết ngươi gặp qua ta, bằng không sư phụ sẽ bắt ta trở về đó.”
Mộc Dương cười cười, “Vậy ngươi mãi mãi cũng không trở về Nga Sơn à?”
Thụy Thụy cúi đầu, bàn chân cọ cọ mặt đất, “Chờ ta chơi đã mới về.”
Nhìn biểu tình cô đơn của Thụy Thụy, Mộc Dương thở dài, “Cũng được, ngươi chơi trước đi, ta sẽ không nói cho sư phụ ngươi biết.”
“Thật tốt quá.” Thụy Thụy hận không thể nhảy dựng lên.
Mộc Dương rũ mắt xuống, lại nâng lên, “Vừa rồi nắm tay ngươi ta phát hiện hơi thở của ngươi không ổn, thể chất của ngươi tựa hồ không tốt lắm, chờ ta trở về lấy chút thuốc bổ cho ngươi.”
Có sao? Thụy Thụy vỗ ngực biểu hiện thực lực của mình, “Gia rất khỏe mạnh, không cần đâu.”
Mộc Dương nhìn nàng cười, “Bổ dưỡng thân thể luôn luôn không đủ.”
Thụy Thụy nghĩ cũng đúng, hơn nữa bây giờ nàng cần mau trưởng thành chút, vì thế vô cùng vui vẻ mà đáp ứng.
“Thuận tiện ta lấy mấy viên thuốc về cho Thốc Ly, nếu lần sau hắn lại ngất thì ngươi cũng không cần thúc thủ vô sách như vậy.”
Thật sự là thần y nha! Thụy Thụy cười lộ ra hàm răng đều đặn, “Mộc Dương ngươi thật lợi hại.”
Mộc Dương mím môi cười, “Nhưng ta còn chưa hiểu vì sao hắn lại ngất? Trước khi ngất hắn đã làm cái gì?”
Không phải là chơi trò hôn nhau với nàng sao? Mấy ngón tay của Thụy Thụy cứ vắt lại nhau, tròng mắt cũng chuyển đông chuyển tây, bộ dạng như chực khóc, “Ta chỉ hôn hắn một cái.”
Nàng quả là tội ác tày trời!
Đầu tiên thì Mộc Dương ngẩn người, tiếp theo là che miệng cười rộ lên, sau một lúc thì nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc ta đã hiểu rồi, nhưng ngươi phải nhớ thời gian mỗi lần hắn té xỉu sẽ dài hơn, lần đầu tiên có thể là một ngày, lần thứ hai có thể là vài ngày, lần thứ ba có thể là nửa tháng, sau đó có thể là một tháng hay thậm chí là một năm…”
Thụy Thụy bị dọa đến lác mắt, “Tại sao có thể như vậy? Thuốc của ngươi dùng được hay không?”
“Thuốc dùng được, nhưng chỉ có mấy viên, không thể dùng lâu dài được.” Vài viên đã là mạo phạm thiên quy (luật trời) lắm rồi, nàng lén đưa cho bọn họ.
“Ta biết rồi.” Thụy Thụy gật đầu, cảm thấy chỉ cần không hôn thì chắc chắn sẽ không sao.
Mộc Dương như là đại tỷ tỷ vậy sờ sờ đầu Thụy Thụy, “Vậy ta đi đây, hai ngày nữa sẽ trở về.”
Thụy Thụy nhìn thân ảnh Mộc Dương rời khỏi, dùng sức vẫy tay, “Cảm ơn ngươi Mộc Dương.”
Mộc Dương quay đầu cười với nàng, lại nhìn về phía Thốc Ly nơi nhà gỗ, rồi mới xoay người rời khỏi.
Mặt trời lặn về tây, đã là chạng vạng, lúc Thụy Thụy trở lại nhà gỗ thì Trịnh Dục Sinh đã chuẩn bị xong một bữa tối vô cùng thê thảm, đứng ở kia kêu: “Thụy Thụy, lại đây dùng bữa tối.”
Thụy Thụy xua tay, “Trịnh đại ca ngươi ăn trước đi, ta muốn đi ra ngoài luyện công, cường thân kiện thể.”
Trịnh Dục Sinh cảm thấy thích thú, “Trời cũng sắp tối rồi muội luyện cái gì?”
Vẻ mặt Thụy Thụy nghiêm túc, “Ta muốn cao thêm một chút.”
Trịnh Dục Sinh nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Muội một chút cũng không lùn a, rất tốt.” Hơn nữa, cô nương mười sáu tuổi còn có thể cao sao?
Thụy Thụy hất tóc, dùng tay khoa tay múa chân, “Đại sư huynh của ta nói ta còn nhỏ nên chưa nẩy nở, nói rèn luyện thân thể nhiều cao lên, sau này ta muốn cao được như Thốc Ly.”
“Đại sư huynh của ngươi…” Trịnh Dục Sinh cười hắc hắc, lúc này Thốc Ly từ trong phòng đi ra, ánh mắt Thụy Thụy vừa tiếp xúc với hắn liền quay đầu đi, hừ mũi một tiếng, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Thấy cô nương xinh đẹp liền choáng đầu, cái tên thấy sắc quên bạn!
Thốc Ly chuyển hướng về phía Trịnh Dục Sinh, trong thanh âm còn mang chút khàn khàn do mới tỉnh lại, “Nàng ta làm sao vậy?”
Trịnh Dục Sinh lấy đũa dùng bữa một mình, “Hình như là bị kích thích.”
“Kích thích?”
Tiểu bổn qua này có thể chịu cái kích thích gì?
“Ta phải nỗ lực!”
Thụy Thụy dang hai tay ra quyết định sẽ nỗ lực, cả trời đất đều dao động.
Đầu tiên là chạy qua chạy lại vài vòng dọc theo sông nhỏ để khởi động, sau đó đọc tâm pháp của Nga Sơn để cần luyện võ nghệ. Tâm pháp Nga Sơn nàng nhớ không nhiều lắm, chỉ nhớ vụn vặt, sau đó nàng ngồi xếp bằng trên cỏ, ngồi ngồi rồi ngủ lúc nào chẳng hay.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được có người đang động nàng, mở mắt ra, trước mắt tối như mực, “Oa, ai dám động đến gia?”
Thanh âm quen thuộc mang theo vẻ khinh thường, “Còn có thể là ai?”
Trời tối đen mà vẫn không thấy nàng trở về, Thốc Ly liền đi ra tìm, đi đến tận đây mới phát hiện nha đầu kia nằm trên mặt đất ngáy o o. Nghe Trịnh Dục Sinh nói mấy ngày nay nàng vẫn lo lắng cho hắn nên ngủ không ngon, nói vậy thật sự là mệt quá mới ngủ tại đây rồi.
Nghe ra thanh âm có một không hai của Thốc Ly, Thụy Thụy mới an tâm, lập tức nhớ đến “việc ác” của hắn, vội mím môi lại không nói chuyện với hắn.
Thấy nàng mệt như vậy, Thốc Ly theo bản năng muốn bế nàng về. Hắn tựa hồ càng ngày càng có thói quen đảm nhiệm chức “bão phu” rồi.
Đáng tiếc Thụy Thụy không để ý tới hắn, trong bóng đêm làm cái mặt quỷ với hắn lật đật chạy khỏi hắn. Thốc Ly cảm thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết tiểu bổn qua này thấy hắn tỉnh dậy hẳn là phải thật vui mừng mới đúng, phản ứng này thật sự rất khác thường.
Trở lại nhà gỗ, Thụy Thụy ra vẻ thần bí triệu tập mọi người, công bố: “Gia có chuyện trọng đại phải tuyên bố.”
Cơn buồn ngủ của Trịnh Dục Sinh lập tức tiêu tan, hưng trí bừng bừng trừng lớn hai mắt, “Chuyện trọng đại gì? Muội tu thành chánh quả, trở thành tiên rồi?”
Thụy Thụy quay đầu về bên trái, “Không phải.”
“Vậy là luyện được thần công?”
Thụy Thụy quay đầu về bên phải, “Cũng không phải.”
“Đó là cái gì?” Trịnh Dục Sinh nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra nàng có chuyện trọng đại gì, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu Thốc Ly giúp đỡ. Thốc Ly nhất thời cũng làm không rõ Thụy Thụy đang giở trò gì, nhưng hắn không có hứng thú gì với “chuyện lớn” chó mèo gãi ngứa của nàng, cho nên thân hình hắn cứ thế mà đi vào phòng.
Thấy bọn họ đều đoán không ra, Thụy Thụy cười thần bí, chống bàn đứng lên, tướng lĩnh phong phạm mà vẫy tay, “Nói cho các ngươi biết, ha ha ha ~” gằn từng tiếng đến nỗi thanh âm rơi xuống đất cũng phát ra tiếng: “Ta, muốn, lấy, vợ!”
Thế nào? Đủ lớn rồi chứ!
Thốc Ly ngừng bước chân; Trịnh Dục Sinh ngây người, “Keng” một tiếng, chén trà nhỏ trong tay sợ hãi rơi xuống đất, quay vài vòng nhanh như chớp ở chân bàn, tựa hồ cũng khiếp sợ vì lời nói của nàng.
Trong phòng tĩnh lặng một lúc lâu.
Thụy Thụy rất vừa lòng chuyện lớn của mình làm bọn họ khiếp sợ, đứng ở đó vui rạo rực, “Có phải rất lớn hay không?”
Tròng mắt Trịnh Dục Sinh sắp bị lọt xuống rồi, “Quả thật rất lớn… Muội không phải đang nói đùa đó chứ?”
Thụy Thụy nghiêm mặt, “Ta nghiêm túc đó.”
Thốc Ly cũng đã có cô nương phải lòng rồi, nàng cũng phải tìm một người, thế này mới công bằng, cũng không thể để cho Thốc Ly chiếm ưu thế. Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất của nàng.
Thốc Ly ném ánh mắt lại đây, “Nàng biết lấy vợ là có ý gì không?” Hắn dám cam đoan tiểu bổn qua này không biết.
Thụy Thụy nháy mắt, “Lấy vợ chính là lấy vợ, là lấy một nương tử a.”
Thốc Ly truy vấn: “Vậy lấy một nương tử thì cần làm những gì?”
Vấn đề này đã làm khó Thụy Thụy rồi. Nàng chỉ biết là muốn giành ưu thế với Thốc Ly thì phải lấy vợ sớm hơn hắn, cụ thể nên làm gì nàng thật sự không biết.
Trịnh Dục Sinh rốt cuộc cũng hoàn hồn, cười rất khoa trương, đến gần khuyên giải, “Thụy Thụy a, muội còn nhỏ vẫn chưa thể lấy vợ, chờ muội trưởng thành rồi nói sau.”
Thụy Thụy làm như có thật, “Hôm nay ra ngoài ta thấy có người mười lăm tuổi đã thành thân, ta mười sáu rồi.” Ngụ ý là tuổi không thành vấn đề, nàng rất thành thục.
“Vóc dáng muội không cao, chờ muội luyện công cao thêm một chút rồi nói sau.” Trịnh Dục Sinh cảm thấy mình cũng bị rối loạn rồi.
Thụy Thụy khoa tay múa chân, “Hôm nay cái người thành thân kia còn không cao bằng ta.”
“Phụt, nhưng muội là cô…” Trịnh Dục Sinh thốt ra sự thật, nàng là cô nương bị một ánh mắt của Thốc Ly ngăn lại, thật sự nhịn không được cười, “Không được đâu.”
“Sao không được? Nam nhân ai cũng đều lấy vợ.” Thụy Thụy tự gật đầu, cảm thấy quyết định của mình hết sức chính xác.
Trịnh Dục Sinh cười đến che bụng, nháy mắt liên tiếp với Thốc Ly, “Nói chuyện đi.”
Thốc Ly mà mở miệng thì tất nhiên sẽ không phải là khen rồi, “Nàng lùn như vậy xấu như vậy, nàng xác định sẽ có cô nương nguyện ý gả cho nàng?”
Nói cái gì vậy? Thụy Thụy bực mình, “Nhưng gia làmỹ nam tử đệ nhất Nga Sơn đó.”
Thần sắc Thốc Ly bình tĩnh như nước, nhẹ nhàng nói ra sự thật, “Nàng cũng biết nàng là đệ tử Nga Sơn? Ngưởi tu đạo sao có thể lấy vợ?”
Ánh mắt Trịnh Dục Sinh sáng lên, “Đúng đúng đúng, đệ tử Nga Sơn không được lấy vợ.”
“Vậy sao?” Thụy Thụy xoa xoa búi tóc trên đầu, “Nhưng đại sư huynh và sư phụ của ta không nói qua ta không thể lấy vợ a, vậy có nghĩa là có thể.”
“Cái này…” Trịnh Dục Sinh cũng cười vân vê búi tóc của nàng, trong lòng thấy thích tiểu cô nương đáng yêu tư duy điên đảo lộn xộn này.
Thụy Thụy siết tay, “Quyết định như vậy đi, ngày mai hai người vào thành xem mắt với ta.”
“Không được.” Thốc Ly tỏ vẻ phản đối, “Ta nói không được là không được.”
Thụy Thụy câu cú chuẩn xác, lời lẽ chính nghĩa: “Ngăn cản người khác lấy vợ là đáng xấu hổ!” Hơn nữa, Thốc Ly càng phản đối, nàng càng muốn thành thân. Hắn có Mộc Dương cô nương nàng nhưng không có, nàng rất không có mặt mũi a…
Lấy vợ, chẳng qua chỉ là giận dỗi mà thôi.
Khoanh tay ngửa mặt lên trời, Thụy Thụy thâm trầm nghênh ngang đi vào phòng.
Trịnh Dục Sinh dùng đầu ngón tay đâm Thốc Ly, “Vì sao không nói cho nàng ta biết mình là cô nương?”
Thốc Ly ngược lại nhìn sang hắn, “Sau đó thì sao?”
Trịnh Dục Sinh sửng sốt, đây quả thật là một vấn đề lớn. Nàng nhận định mình là nam nhân, đại sư huynh nàng thân nhất và sư phụ cũng chưa bao giờ làm sáng tỏ qua với nàng, một khi chân tướng bị bại lộ chắc chắn sẽ tạo ra một cơn lốc thật lớn.
Trịnh Dục Sinh than thở: “Đây là chuyện lạ nhất mà ta thấy từ trước đến nay.”
Ai nói không phải đâu chứ? Thốc Ly không trả lời, ngược lại đi ra ngoài, Trịnh Dục Sinh kêu lại từ phía sau: “Này, trễ như vậy ngươi đi đâu?”
Câu trả lời chỉ có hai chữ: “Tản bộ.”
Tối như mực tản bộ cái gì chứ? Trịnh Dục Sinh lải nhải, nhưng hắn cảm thấy tên vừa kiêu căng vừa lạnh lùng kia có thể trả lời hắn thì đã là rất tốt rồi.
Thật ra Thốc Ly đi ra ngoài gặp Đinh Quy. Lời của Mộc Dương khiến cho lòng hắn gợn lên không ít sóng, cũng dẫn ra một vấn đề rất nghiêm chỉnh, cho nên hắn muốn kêu Đinh Quy đi dò tra nguồn gốc của nha đầu kia, cái gì cũng phải tra.
…
Nghĩ đến phải thành thân, Thụy Thụy vừa sợ hãi vừa hưng phấn vừa kích động, trong đầu ngựa thần lướt gió tung mây, cả buổi tối ngủ không yên. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã rời giường, ăn diện đẹp đẽ một phen, vội vã lôi Thốc Ly và Trịnh Dục Sinh vào trong Nghiệp thành với nàng.
Trịnh Dục Sinh cẩn thận thăm dò: “Thụy Thụy, muội sẽ không phải là thật sự muốn lấy vợ chứ?”
Thụy Thụy ra sức ưỡn ngực, “Đại trượng phu nói được thì làm được, Trịnh đại ca ngươi giúp ta nhìn xem vị cô nương nào thích hợp làm nương tử của ta.”
Lời tuy là nói như thế, nhưng tầm mắt nàng không dừng trên người các cô nương, mà là dừng trên người nam nhân, tựa hồ nam nhân nào cũng không dễ nhìn bằng Thốc Ly và đại sư huynh. Trong tiềm thức nàng vẫn có tâm tính của một cô nương bình thường.
Trịnh Dục Sinh cho nàng một hạt dẻ, “Lấy vợ không phải nói tùy tiện tìm một người trên đường là được đâu.”
Thụy Thụy không hiểu ra sao, “Vậy nên tìm như thế nào? Các cô nương thường thích dạng nam nhân gì?”
Trịnh Dục Sinh thật ra cũng là một kẻ lơ mơ, nhưng lại không biết mà làm như biết, “Đừng sôi nổi khắp chốn, phải ổn trọng một chút, thâm trầm một chút, có lễ tiết một chút, quân tử một chút.”
Trừ lãnh khốc một chút ra thì đây không phải là đang nói Thốc Ly sao? Thụy Thụy phi thường khinh thường trừng mắt nhìn Thốc Ly một cái, hai tay vòng trước ngực thâm trầm đi ở phía trước.
Trừ độ cao ra, nàng có chỗ nào không đẹp bằng Thốc Ly chứ?
Phía trước có cô nương dáng người thon thả ăn mặc thanh nhã đánh rơi ví tiền, Thụy Thụy nổ sấm trong lòng, nhất thời như nóng lòng cống hiến vậy, nhặt ví lên, bộ dạng cung kính, “Cô nương, nàng rơi đồ.”
Đây là quân tử và lễ tiết mà Trịnh Dục Sinh nói, xem nàng học nhanh chưa, đây quả thực là ông trời tác hợp.
Cô nương quay đầu, thấy đúng là ví của mình bị rơi, đang muốn nói lời cảm tạ, “Tiểu đệ đệ, cám…” Ánh mắt liếc thấy Thốc Ly bên cạnh Thụy Thụy, nhất thời nhìn đến không nỡ dời, trong ánh mắt tựa hồ có chút hoa đào đang lóe lên, “Công tử, đa tạ.”
Thụy Thụy há hốc mồm, vươn cánh tay nhỏ bé lay lay vài cái trước mặt cô nương kia, “Nè, là ta.” Kêu nàng là “tiểu đệ đệ” cũng thôi đi, nhưng rõ ràng là nàng nhặt được ví mà, cô nương kia lại cảm tạ Thốc Ly…
Cô nương vẫn không chú ý tới nàng, siết khăn tay xấu hổ với Thốc Ly, bộ dạng thẹn thùng, “Đa tạ công tử đã tương trợ, không biết công tử sống ở nơi nào, ngày khác tiểu nữ tử sẽ đến thăm nói lời cảm tạ.”
Thốc Ly vẫn là động tác bài bản cũ, nhìn cũng không nhìn nàng liền nhấc chân đi khỏi, bộ dáng tàn khốc càng dẫn phát ra nhiều làn sóng háo sắc hơn.
Cô nương ôm ngực si mê nhìn theo phương hướng hắn rời khỏi, hồn nhiên mà quên đi sự tồn tại của Thụy Thụy.
Trịnh Dục Sinh ở một bên cười đến ngồi xổm xuống, chỉ vào Thụy Thụy nói không ra gì, “Muội muội muội…”
Cả người Thụy Thụy tản ra lửa giận hừng hực, tóc cũng hận không thể từng sợi từng sợi mà dựng lên. Nàng chính là nhìn thấy Thốc Ly có người yêu nên bị kích thích, mới nảy sinh ý nghĩ lấy vợ, kết quả các cô nương vẫn không nhìn nàng mà chỉ nhìn Thốc Ly, quá ức hiếp người đi. Thấy sắc quên bạn còn muốn cướp nương tử của bạn, điều này có thể không làm cho nàng chống nạnh cuồng nộ sao?
Nàng tức giận rồi, phi thường phi thường tức giận.
Thốc Ly quỳ trên mặt đất, một bộ dáng đáng thương, nước mắt giàn giụa ôm đùi Thụy Thụy, miệng không ngừng nói: “Ta không dám nữa ta không dám nữa, thiếu hiệp Thụy Thụy nàng bỏ qua cho ta đi.”
Thụy Thụy ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha ha ha ~~~ Thốc Ly ngươi cũng có ngày hôm nay, nói, sau này có nghe lời ta hay không?”
Thốc Ly dịu ngoan tiếp tục ôm đùi nàng, “Nghe, nghe, cái gì cũng nghe theo thiếu hiệp Thụy Thụy.”
“Vậy sau này ngươi có còn dám tìm cô nương xinh đẹp nữa hay không?”
Thốc Ly rất ngoan, “Không dám nữa.”
Sảng khoái, rất sảng khoái, Thụy Thụy cười đến bả vai run lên sảng khoái cực kỳ, khóe mắt cũng nhếch cả lên, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người lay nàng, nàng lấy lại tinh thần, Trịnh Dục Sinh nhìn nàng như nhìn ma, “Muội làm gì vậy, lúc thì giận lúc thì cười, ngốc rồi sao?”
Ở phía trước, Thốc Ly đang nhìn nàng, trong biểu tình hiện lên vẻ khinh bỉ quen thuộc.
Nàng vừa mới xuất hồn du ngoạn ảo tưởng liên miên.
Một ngọn lửa chua dâng lên như lúc phát hiện Thốc Ly có gian díu với Mộc Dương, lúc này càng rạo rực hơn, Thụy Thụy xắn tay áo đuổi theo tới bên trái của Thốc Ly chất vấn: “Ngươi dám tranh nương tử với gia?”
Đôi chân dài của Thốc Ly không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thụy Thụy lại chạy đến bên phải, lời lẽ chính nghĩa, “Ngươi cũng đã có Mộc Dương cô nương rồi còn muốn tranh với ta, ngươi có ý gì, hảo huynh đệ là như vậy sao?”
Thốc Ly nhìn nàng hỏi lại: “Chúng ta là huynh đệ sao?” Hắn không muốn làm huynh đệ với một nữ nhân.
Thụy Thụy căm giận, chỉ vào hắn nói không ra lời. Tên hỗn đàn vô lương tâm này ngay cả huynh đệ cũng không nhận. Nàng tức giận, nàng nhất định phải cho hắn biết hậu quả của việc làm nàng tức giận là phi thường nghiêm trọng.
Trịnh Dục Sinh cười đến không ngừng được, miệng cũng thiếu chút nữa cười đến lệch đi, “Thụy Thụy, muội cứ như vậy mà lấy vợ sao?”
Thụy Thụy dùng ánh mắt lăng trì Thốc Ly ở phía trước. Nàng không phải là không lấy vợ không được, nhưng Thốc Ly đã có Mộc Dương cô nương, nàng cũng phải tìm một cô nương mới được.
Trịnh Dục Sinh an ủi nàng, “Nào nào nào đừng tức giận, chúng ta đi ăn đồ, ăn món điểm tâm muội thích nhất.”
Vốn điểm tâm có lực hấp dẫn cực lớn, nhưng hiện tại Thụy Thụy cảm thấy không buồn ăn, chẳng qua vì đả kích Thốc Ly nàng vẫn mãnh liệt gật đầu giận dỗi, “Được, chúng ta đi ăn đồ, không cho hắn ăn.”
Trịnh Dục Sinh nhíu mày, “Hắn vốn cũng ăn rất ít.”
Thụy Thụy ngẫm lại cũng đúng, ngược lại kéo Trịnh Dục Sinh đi đến một tiệm vải, “Trịnh đại ca ta mua xiêm y cho ngươi, không mua cho hắn.” Dù sao thì hắn cũng phải mặc xiêm y chứ.
Thốc Ly dừng lại nhìn bọn họ, hơi có chút bực. Tiểu bổn qua này hai ngày nay làm sao vậy, bỗng nhiên trở nên khó tính, còn muốn mua xiêm y cho nam nhân khác?
Thụy Thụy hướng về phía hắn, “Hừ!”
Trịnh Dục Sinh liếc trái liếc phải một chút, cười cự tuyệt, “Không cần, Trịnh đại ca có xiêm y mặc rồi.”Tên gia hỏa lạnh băng băng kia thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm a.
Thụy Thụy đánh giá Trịnh Dục Sinh từ trên xuống dưới, “Ngươi xem ngươi mặc đi mặc lại cũng là hai bộ xiêm y này, sao đủ? Mua nhiều chút, như vậy cô nương mới thích ngươi.”
Trịnh Dục Sinh cười mỉm, “Cô nương có thích hay không thì có liên quan gì tới việc chỉ có mấy bộ xiêm y.”
Thụy Thụy đoán không ra những chuyện nam nam nữ nữ, chỉ một lòng một dạ muốn đả kích Thốc Ly, kiên quyết kéo Trịnh Dục Sinh đi vào tiệm vải chọn mấy bộ xiêm y.
Thốc Ly trầm mặt xuống, trên mặt không hề có chút độ ấm.
Tiểu bổn qua này là nữ nhân của hắn, mua xiêm y cũng phải mua cho hắn, lúc này nàng cư nhiên mua xiêm y cho nam nhân khác… Hắn cũng không cảm thấy tâm tính mình có vấn đề, càng không cảm thấy hắn đang ghen tuông. Tiểu bổn qua kia trời sinh nên là người của hắn mới phải.
Mua xong xiêm y Thụy Thụy thần thanh khí sảng, nghênh ngang giành đi ở phía trước với Trịnh Dục Sinh, thỉnh thoảng quay đầu lắc lắc mông thị uy với Thốc Ly, cuối cùng Thốc Ly dứt khoát dời mắt đi.
Thấy thế, Thụy Thụy vẫy vẫy nắm tay. Ở chỗ rẽ có tiếng pháo nổ và tiếng kèn, nàng rướn cổ lên, lực chú ý bị hấp dẫn, “Làm cái gì vậy?”
Trịnh Dục Sinh liếc mắt một cái đã nhìn ra, “Có người thành thân.”
“Oa!” Nàng ganh tị.
Một hàng người thật dài, phía trước nhất là tân lang mặc hỉ phục đỏ thẫm cưỡi con ngựa cao to, tân lang kia trong mắt Thụy Thụy trở nên cực kỳ oai hùng. Lòng bàn tay hợp lại, Thụy Thụy tỉnh ngộ, “Thì ra tân lang phải cưỡi ngựa, ta sẽ không cưỡi đâu.”
Trịnh Dục Sinh sửa lại, “Muội không cần cưỡi ngựa.” Nàng là người ngồi trong kiệu hoa kia.
Mắt Thụy Thụy sáng ngời ngời, trán ngập ngưỡng mộ với tân lang, “Gia nhất định phải học cưỡi ngựa, Trịnh đại ca ngươi dạy ta đi.”
Trịnh Dục Sinh khó xử, “Ta, ta, ta cũng không biết…”
Thụy Thụy nhảy về sau một bước, “Ngươi cũng không biết? Vậy ngươi học với ta, bằng không ngươi cũng không thể lấy vợ.”
Nói đến lấy vợ thì da mặt mỏng manh củaTrịnh Dục Sinh bắt đầu phiếm hồng, “Trịnh đại ca vô dụng, đã qua nhược quán (20 tuổi) vẫn chưa thành thân.”
Thụy Thụy an ủi hắn, gật đầu, “Trịnh đại ca ngươi rất hữu dụng rất tốt, nhất định sẽ có cô nương tốt nguyện ý gả cho ngươi.”
Trịnh Dục Sinh rất cảm động, “…”
Thụy Thụy chống nạnh, “Chúng ta cùng nhau lấy vợ, đừng để ý tới hắn.” Nàng hiện tại có người làm bạn, không để ý tới Thốc Ly, xem hắn làm sao bây giờ.
Trịnh Dục Sinh tiếp tục cảm động, “Được.”
Bên cạnh có người bán ngựa, Thụy Thụy đi qua, “Bây giờ chúng ta mua ngựa về tập, chuẩn bị cho thành thân.”
Đôi mắt đầy sao của Trịnh Dục Sinh cũng đang đắm chìm trong thành thân, “Được.”
Thụy Thụy ôm đầu ngựa tiếp tục ảo tưởng một cách hạnh phúc, “Sau này ta lấy vợ rồi, cái gì nàng ta cũng phải nghe lời ta.”
“Cái này không được.” Trịnh Dục Sinh nhìn trộm Thốc Ly. Tên kia thoạt nhìn cũng không giống như loại nam nhân biết nghe lời nữ nhân.
Thụy Thụy nghi hoặc, “Không nghe chúng ta, vậy nam nhân chúng ta phải nghe lời nữ nhân sao?”
“Cũng không phải.” Trịnh Dục Sinh cảm thấy mình tựa hồ cũng có dấu hiệu của thần kinh điên loạn rồi, loạn càng thêm loạn với nàng.
Thụy Thụy nở một nụ cười đáng yêu, tay nâng mặt, “Vậy quyết định như vậy đi, nhưng ta nhất định sẽ đối xử rất tốt rất tốt với nương tử của ta, ta là nam nhân tốt mà.”
Trịnh Dục Sinh lặng lẽ cười hai tiếng, lựa chọn trầm mặc.
Dưới sự thổi phồng ba hoa chích choè của chủ ngựa, Thụy Thụy không chút do dự ném bạc qua, làm chủ ngựa mừng rỡ cười đến lộ răng cửa.
Thụy Thụy dắt theo hai con ngựa cảm thấy mình uy vũ lạ thường, cũng cười đến lộ hàm răng trắng.
Chẳng qua nàng vốn định dùng hạnh phúc của nàng để đả kích Thốc Ly, nhưng nàng nhìn tới nhìn lui cảm thấy Thốc Ly không có phản ứng gì, tựa hồ hoàn toàn không đặt nàng trong mắt, điều này làm nàng rất nóng nảy, lôi ngựa cố sức chạy lên trước, đả kích hắn không lưu tình chút nào, “Vô dụng nhất là ngươi, vừa hôn đã ngất, chắc chắn Trịnh đại ca hữu dụng hơn ngươi.”
Thốc Ly vẫn như cũ không để ý tới nàng, Thụy Thụy quyết định giỡ ra đòn sát thủ trọng hình nhất, “Được, ngươi không tin đúng không, vậy ta chờ về nhà thử cho ngươi xem, Trịnh đại ca nhất định sẽ không ngất.”
Nghĩ đến việc phải hôn người khác, Thụy Thụy cũng cảm thấy rất không được tự nhiên rất quái lạ, chẳng qua vì chứng minh cho sự thật Thốc Ly là kẻ vô dụng, nàng quyết định mạo hiểm thử một lần, hiện tại nàng vô cùng nhìn không vừa mắt tên thấy sắc quên bạn trước mắt này.
Lúc này Thốc Ly đã có phản ứng, siết quyền nhìn về phía nàng. Thụy Thụy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vui vẻ nhìn trời, còn làm ra vẻ dắt ngựa.
Lời nói và biểu tình của Thốc Ly đều không có độ ấm như nhau, “Nàng nói thật?”
Sợ rồi sao? “Đương nhiên là thật, gia nhất ngôn cửu đỉnh.”
Thốc Ly nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào, Thụy Thụy cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, và thanh âm kinh hỉ, “Thật trùng hợp tiểu sư đệ, đúng là đệ, chúng ta tìm đệ lâu lắm rồi.”
Thanh âm quen thuộc như vậy, Thụy Thụy tìm bốn phía, nhất thời ngạc nhiên tới mức méo mặt. Kia cư nhiên là vài vị sư huynh ở Nga Sơn tới tìm nàng.
Trên mặt Thanh Mộc sư huynh lóe ra hào quang, “Tiểu sư đệ, sư phụ ra lệnh chúng ta nhất định phải mang đệ trở về, theo chúng ta về đi.”
Thụy Thụy theo bản năng tránh sau thân ảnh cao lớn của Thốc Ly, “Ta không về.”
Hai tay Thanh Mộc sư huynh đứng hình giữa không trung, để nguyên tư thế đại bàng bắt gà con, “Thụy Thụy tiểu sư đệ, chống cự là vô dụng, sư phụ nói, hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất của Nga Sơn chính là đưa đệ trở về, đệ ngoan ngoãn theo chúng ta đi, sau này mỗi ngày chúng ta cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho đệ.”
Các sư huynh bắt đầu ép bức dụ dỗ, Thụy Thụy túm lấy xiêm y của Thốc Ly, “Ta không về, nhất định sau khi trở về rồi đừng mong sẽ lại được đi ra.”
Các vị sư huynh cười ha hả rất có khí thế của sơn tặc, “Tiểu sư đệ, ngươi trốn không thoát đâu.”
Nhìn xem, đây là các đệ tử danh môn ra vẻ đạo mạo, chuyên thích bắt nạt người khác của Nga Sơn a! Mắt thấy các sư huynh từng bước ép sát, Thụy Thụy oa một tiếng kêu lên, lưu loát xoay người một cái nhảy lên con ngựa trắng, con ngựa hí một tiếng rồi phi đi như tên bắn.
Thốc Ly trấn định nhất có phản ứng nhanh nhất, xoay người một cái nhảy lên con ngựa đen còn lại, hai con ngựa một trước một sau lao đi. Trịnh Dục Sinh một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, đấm ngực, “Các ngươi đều đi rồi ta làm sao bây giờ, ta không mang theo bí.”
Các vị sư huynh há hốc mồm một thoáng, tiếp theo giậm chân, “Mau đuổi theo.”
Con ngựa trắng một đường chạy như điên ra khỏi thành, ra hướng dã ngoại. Thụy Thụy cả người dính sát lên lưng ngựa, một hồi miệng toét sang bên trái, một hồi lệch sang bên phải, “Cứu mạng a!”
Nàng không biết cưỡi ngựa, nhất thời bối rối cũng không nhớ nổi mình có thần lực.
Giữa không trung có tiếng hô: “Tiểu sư đệ ~ “
Thụy Thụy ôm ngựa quay đầu, thấy vài vị sư huynh đang bay bằng kiếm, bộ dáng trang trọng rất giống mấy con bướm.
“Oa đuổi tới rồi!” Thụy Thụy trố mắt, thân thể nho nhỏ còn hỗn độn hơn so với lá rụng trong gió.
Làm sao đây làm sao đây? Nàng tựa hồ đã nhìn thấy gương mặt răn dạy nàng của chưởng môn sư phụ và cuộc sống như kẻ tù tội sau này, nàng không còn được ra ngoài nữa, không còn được ăn không còn được chơi nữa, không còn được nhìn thấy tên Thốc Ly vô lương kia nữa, nàng không muốn a…
Các sư huynh bướm bay đến bên hông, vươn ma trảo ra, “Thụy Thụy, dừng lại.”
Thụy Thụy luống cuống tay chân đạp một phát, con ngựa càng chạy như điên hơn, bỏ lại các sư huynh ở phía sau; các sư huynh bướm lại bay đến bên trái, Thụy Thụy kéo dây cương lại bỏ bọn họ lại phía sau. Chẳng qua tình thế rất nguy cấp, các sư huynh bay bằng kiếm nhanh hơn ngựa của nàng, hơn nữa sớm muộn gì con ngựa cũng sẽ mệt.
Có tiếng vó ngựa tới gần, còn có cái gì đang níu lấy góc áo của nàng, Thụy Thụy bụm mặt nhìn lén qua các khe hở ngón tay, phát hiện là Thốc Ly đuổi theo, đôi mắt ngân ngấn nước sắp biến thành mắt gà chọi lại khôi phục bình thường, “Thốc Ly ta ở đây.”
Ngựa của Thốc Ly cũng chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đến gần nàng, hắn ngắm đúng thời cơ xoay người phóng qua, ngồi chắc phía sau Thụy Thụy giành lấy quyền điều khiển. Con ngựa trắng rốt cuộc không còn chạy loạn nữa, tiếp tục chạy theo sự điều khiển của Thốc Ly.
Thụy Thụy bật cười ha hả, giang hai tay ra tự do hô hấp, “Thốc Ly ngươi thật lợi hại.”
Các sư huynh bay bằng kiếm vẫn còn đang múa may loạn xạ, “Tiểu sư đệ, ngươi đừng chạy, theo bọn ta về.”
Thụy Thụy đặt tay ở hai bên mặt làm vài cái mặt quỷ với bọn họ. Trời cao thoáng mát gió nhẹ mây nhạt, tựa hồ Thốc Ly vừa ngồi vào sau thì nàng liền cảm thấy an toàn, nhưng Thốc Ly không có hành động gì, chỉ giục ngựa chạy như bay. Thụy Thụy càng ngày càng thấy kỳ quái, không ngừng quay đầu chọc chọc hắn, “Này, dùng Truy Hỏa Lưu Tinh của ngươi mà bay.”
Các sư huynh sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp nàng, Bảo Nhi của nàng bay không lại kiếm, chỉ có thể dựa vào bảo bối của Thốc Ly mà bỏ chạy.
Thốc Ly nhìn thẳng phía trước, “Ta vô dụng như vậy, sao có thể đưa nàng bỏ trốn được.”
“Ngươi đừng nhỏ mọn như vậy.” Thụy Thụy quay đầu niết mặt hắn, “Mau bay.”
Thốc Ly nắm dây cương, cả người bao bọc lấy nàng. Gió thổi bay tóc của nàng, thổi lên trên mặt hắn, Thốc Ly bỗng cảm thấy ánh mặt trời rất chói mắt, trong không khí ẩn ẩn bay tới hai thanh âm.
“Ta muốn cưỡi ngựa ta muốn cưỡi ngựa.”
“Nàng quá nhỏ chờ lớn lên một chút rồi nói sau.”
Gió thổi qua, thanh âm bị phiêu tán. Thốc Ly lắc đầu, có chút kinh ngạc với việc bản thân tự dưng lại nhớ đến chuyện xa xưa kia, mà tiểu bổn qua trong lòng đã xoay nửa người đối diện với hắn, niết mặt của hắn, “Mau lên mau lên.”
Nàng càng vội hắn càng bình tĩnh, “Không phải là nàng rất lợi hại hay sao? Tự mình chạy đi.”
Mặt Thụy Thụy lập tức ủ rũ, đôi con ngươi bỗng động vươn tay vào ngực Thốc Ly tìm, sờ tới sờ lui sờ không thấy, tiếp theo lại là sờ loạn một trận, “Ngươi lấy ra đi.”
Tay nàng sờ loạn trên người hắn, nàng hồn nhiên không biết hậu quả sẽ như thế nào, thân thể Thốc Ly nóng lên, ngăn lại bàn tay lộn xộn của nàng. Hắn cũng không muốn làm ra cái gì trên lưng ngựa khiến hai người đều ngã chết.
Một thanh âm cầu xin mềm mại cất lên, “Thốc Ly ngươi lấy ra đưa ta bỏ trốn đi.”
Thốc Ly nhướng mày, “Vậy nàng có nghe lời ta không?”
Muốn nàng nghe lời của hắn? Thụy Thụy quay đầu đi, nàng còn đang giận hắn. Thấy sắc quên bạn tội ác tày trời.
Thốc Ly ra vẻ không sao cả, “Vậy được, ta lập tức dừng lại.”
“Đừng.” Thụy Thụy túm lấy vạt áo hắn, một bên lại nghe thấy tiếng gọi thâm tình của các sư huynh, nhất thời xịu mặt. Một bên là quay về Nga Sơn, một bên là chịu bị Thốc Ly uy hiếp, nàng cảm thấy rối bời…
Thốc Ly cũng cảm thấy mình bắt nạt một tiểu bổn qua thật sự là rất không có phong phạm của yêu thú, nhưng không còn cách nào khác, ở chung với nàng,chỉ số thông minh và hứng thú của hắn quả thật giảm trên phạm vi lớn.
“Sau này còn muốn lấy vợ hay không?”
“Ta… không lấy nữa.” Cư nhiên ác độc ngăn cản nàng lấy vợ, Thụy Thụy quyết định không đội trời chung với Thốc Ly.
“Vậy còn việc không mua xiêm y cho nam nhân khác thì sao?”
Thụy Thụy gửi hắn một khuôn mặt khổ qua, “… Không mua nữa.”
“Còn muốn hôn nam nhân khác hay không?” Điểm này quan trọng nhất.
“Không hôn nữa.” Vì che dấu sự vô dụng của mình Thốc Ly cư nhiên ép nàng không được hôn nam nhân khác, rất nham hiểm a, Thụy Thụy tặng hắn một gương mặt mếu.
Sau khi được thỏa hiệp, Thốc Ly mím môi, vừa lòng gật đầu. Lúc này tiểu bổn qua đã biến thành tiểu khổ qua, biểu tình rất đau khổ.
“Tiểu sư đệ ~~~” Thanh âm hùng hồn gian trá của Thanh Mộc sư huynh lại vang lên.
“Bọn họ đến rồi đến rồi.” Thụy Thụy bi phẫn bày ra bộ mặt khổ qua, Thốc Ly đúng lúc không biết từ đâu lấy ra bảo bối, ôm nàng nghiêng người nhảy lên. Con ngựa hí một tiếng rồi tiếp tục chạy như điên, bọn họ đã đứng trên Truy Hỏa Lưu Tinh bay giữa không trung.
“Tốt quá!” Thụy Thụy vỗ tay mừng rỡ, mãnh liệt làm mặt quỷ và lắc mông một cách hả hê với các vị sư huynh phía sau. Các sư huynh tăng tốc hơn nữa, rặn ra toàn bộ sức lực, cuối cùng vẫn là bị bỏ lại ở phía sau, dần dần mất hút.
Rốt cuộc đã thoát hiểm, Thụy Thụy hận không thể lộn nhào vài vòng để ăn mừng, đảo mắt nhìn thấy mình còn ở trong lòng Thốc Ly, thu lại nụ cười hung hăng nhảy ra khỏi lồng ngực hắn.
Nàng nhảy quá xa, nửa thân đều ngã ra ngoài, Thốc Ly vươn hai ngón tay kẹp lấy vạt áo sau cổ nàng, rốt cuộc có thể kéo được nàng về, tránh cho vận mệnh té xuống biến thành thịt vụn.
“Hừ!” Đối với người nham hiểm vô sỉ uy hiếp nàng thì một tiếng “hừ” không thể biểu đạt hết nỗi phẫn uất của nàng.
Thốc Ly đứng ở phía trước nhìn nàng, “Vì sao sư phụ nàng lại muốn tìm nàng đến vậy?” Một tiểu đệ tử võ công tư chất bình thường thật sự không đủ để trở thành người mà chưởng môn Nga Sơn quan tâm nhất.
Thụy Thụy hất tóc, “Bởi vì gia là đệ nhất soái ca Nga Sơn.”
Sự quan tâm của chưởng môn Nga Sơn có quan hệ trực tiếp với việc nàng soái hay không soái sao? Môi Thốc Ly giật giật, hắn sớm nên biết là sẽ hỏi không được gì từ miệng của tiểu bổn qua này. Hắn bỗng nhiên thấy tò mò với cuộc sống ở Nga Sơn của tiểu tử này, tạm thời chờ Đinh Quy quay về trước rồi hỏi.
Thụy Thụy đang tự hỏi làm sao để ứng phó với sự đe dọa khi nãy.
Thấy tròng mắt nàng quay tròn, Thốc Ly đã hiểu, “Nàng không phải là muốn giở trò nuốt lời đó chứ?”
Bị Thốc Ly nói trúng tim đen, Thụy Thụy ấp úng ánh liều mạng chớp mắt, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, thiếu hiệp Thụy Thụy ta là hạng người như vậy sao?”
Thật ra nàng đã nghĩ là sẽ nuốt lời, trên mặt nàng cũng đã viết ra hết rồi…
Thốc Ly thuận theo lời của nàng, “Không phải là tốt rồi, nàng đừng quên nàng là thiếu hiệp, nói không giữ lời truyền ra sẽ bị thế nhân chê cười.”
Lại uy hiếp nàng, Thụy Thụy rất muốn bóp hắn như bóp một con kiến, đáng tiếc nàng đấu không lại hắn. Hất mặt qua, nàng gỡ chiếc vòng chổi xuống, chỉ chốc lát cây chổi khôi phục nguyên trạng, nàng xoẹt một tiếng cỡi chổi bay đi, không ngồi chung một bảo vật với hắn.
Bộ dáng nàng cưỡi chổi không thể nghi ngờ là rất buồn cười, trên thực tế mặc kệ ai cưỡi chổi thì tư thế cũng đã buồn cười rồi, khóe mắt Thốc Ly run run, cũng bay xuống dưới.
Xuống đất, Thụy Thụy tiêu sái phủi phủi tay, đảo mắt nhìn thấy Thốc Ly ở ngay sau, lập tức méo miệng, nàng đi nhanh về phía trước. Đi một bước nàng quay đầu, “Bây giờ ta phải đi tìm đại sư huynh, ngươi tính đi theo ta?”
Ánh mắt bắn ra những tia nguy hiểm, Thốc Ly nhìn nàng, “Nàng xác định?”
“Đương nhiên, đại sư huynh của ta ôn nhu, không giống ngươi.” Cái gì đại sư huynh cũng chiều nàng.
Thốc Ly đi nửa vòng quanh nàng, “Nàng xác định đại sư huynh của nàng sẽ không mang nàng về Nga Sơn?”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng làm nổi lên sóng gió, Thụy Thụy vỗ trán rồi lại vỗ trán. Tuy Thốc Ly xấu xa, nhưng lời hắn nói rất có lý. Đại sư huynh luôn luôn nghe lời sư phụ, tất nhiên sẽ đưa nàng trở về. Nàng thật sự rất nhớ đại sư huynh, nhưng nàng cũng không muốn quay về Nga Sơn… Nội tâm của nàng đang tiến hành giao chiến thống khổ.
Hắn thêm dầu vào lửa, “Nếu nàng muốn quay về Nga Sơn, vậy nàng cứ việc đi tìm đại sư huynh của nàng.”
Nàng che mặt, “Không muốn.”
“Về đi, cả đời này nàng cũng đừng mong được đi ra.”
Nàng khóc lóc, “Không muốn.” Như vậy quá kinh khủng, để nàng chơi thêm một chút rồi đi tìm đại sư huynh…
Bên môi Thốc Ly lộ ra một nụ cười không ai thấy. Lúc này hắn cảm thấy mấy vị đệ tử Nga Sơn kia xuất hiện thật là đúng lúc, bọn họ dễ dàng giải quyết hộ hắn vấn đề nan giải của Trang Thanh Thần.
Thụy Thụy rũ mặt ngồi trên một tảng đá lớn, ôm ngực, nghĩ nghĩ rồi oa oa khóc lên. Nàng nhớ đại sư huynh, lại không thể gặp hắn, Thốc Ly còn bắt nạt nàng, nàng rất đau khổ rất thê thảm.
Thốc Ly nhìn trời, sớm đã quen với việc nàng lúc khóc lúc cười, “Nước mắt của nàng thật không đáng giá.”
Thụy Thụy lườm hắn một cái, tiếp tục gào, dụng ý như muốn dùng nước mắt dìm chết hắn. Nàng muốn cười là cười muốn khóc là khóc, người khác không quản được, thiếu hiệp cũng có quyền khóc.
Cạnh tảng đá dưới thân nàng có chút cỏ còn chưa mọc, nước mắt một giọt một giọt rơi lộp bộp xuống, rơi trên đám cỏ, chúng như gặp kỳ tích vậy đồng loạt mọc cao lên, trong nháy mắt đã trưởng thành.
Trước đó Thốc Ly chưa chú ý, lúc này đã thu lại thần sắc cẩn thận quan sát, phát hiện đám cỏ thật sự vì lí do đó mà mọc. Hơi nhíu mi, hắn cúi người nhẹ nhàng liếm gương mặt trắng mịn của nàng.
Nước mắt cũng ngọt y hệt như nàng…
Thụy Thụy trừng đôi mắt đẫm lệ, xoa nơi bị hắn hôn, “Ngươi làm gì? Sau này không được hôn ta.” Nàng không cho tên nham hiểm này hôn.
Thốc Ly ậm ừ. Những thứ quái dị trên người tiểu bổn qua này không phải chỉ có một chút ít, hắn đã có thể xác định nàng không phải người.
Thụy Thụy khóc một hồi lâu cảm thấy mệt, bụng bắt đầu réo ọc ọc, “Đói, tìm đồ ăn.”
Phóng mắt nhìn nơi thôn quê này, căn bản không có khách điếm hay tửu quán, ngay cả trà quán nhỏ cũng không thấy. Nàng tìm vài vòng không có kết quả, vỗ vỗ bụng, “Vậy phải làm sao đây?”
Thốc Ly cũng không chỉnh nàng, chỉ nhẹ nhàng mắng một tiếng, “Ngốc.”
Thụy Thụy dương dương tự đắc nắm quyền, quyết định hào phóng khẳng khái không so đo với hắn, tầm mắt liếc thấy cách đó không xa có một rừng đào, đôi mắt trừng thành vòng tròn, “Nhiều đào quá.”
Mang theo giỏ ung dung đi qua, Thụy Thụy vừa muốn hái đào, đột nhiên nhớ tới lời dạy bảo ở Nga Sơn: trộm đồ của người khác là hành động bất nghĩa. Trong lòng nàng thấm nhuần lời dạy bảo của chưởng môn sư phụ, đệ tử Nga Sơn phải đi con đường chính nghĩa, những chuyện trộm cắp đều phải cấm kị. Mau mau ra khỏi rừng đào, mút đầu ngón tay vừa đi vừa quay đầu lại, Thụy Thụy thèm chết được.
Thốc Ly không nhanh không chậm ngồi xuống tảng đá nàng mới ngồi qua, giương mắt thảnh thơi nhìn nàng, đang nghĩ xem tiểu bổn qua này đến khi nào mới mở mang đầu óc.
Thụy Thụy thèm một hồi lâu mới nhớ tới cái gì đó, búng tay một cái, “Thật sự rất ngốc a.” Nàng rõ ràng có thể biến.
Hai ngón trỏ đáng yêu hợp lại một chỗ, miệng lẩm bẩm niệm hai câu thuật ngữ, điểm một phát, “Biến biến biến!”
Trước mắt lập tức xuất hiện một đống đào chín muồi, Thụy Thụy sát tay ha hả chạy qua, lột vỏ đào ra hung hăng cắn một ngụm, trong miệng thấm đầy vị ngọt mát, nhất thời cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng nàng là người nghĩa khí, vì nàng là thiếu hiệp mà, tự mình ăn một quả, nàng không quên lấy một quả qua cho Thốc Ly, mũi hướng lên trời, “Thưởng cho ngươi.”
Thốc Ly vươn tay tiếp nhận, đặt trong tay ngắm. Trước kia hắn quả thật không ăn những thứ phàm tục, nhưng hắn ngày từng ngày cảm giác được cơn đói của mình, đây là sao?
Thụy Thụy cứ thế ngồi dưới đất cắn quả đào mỹ vị, tạm thời đã quên hết mọi nguy hiểm lúc trước, trong mắt trong tim cũng chỉ còn lại những quả đào này.
Bên cạnh có tiếng ồn ào, còn có tiếng sủa của động vật, một đám người xông lại đây, ở phía xa bắt đầu ồn ào: “Ai dám trộm đào của bọn ta?”
Thụy Thụy phồng quai hàm, mờ mịt nhìn qua, vài người đang dẫn theo mấy con chó lớn hùng hổ xông lại. Thụy Thụy chỉ chỉ đống đào, “Đây không phải là đào trong rừng của các ngươi, là của ta.”
“Cái gì?” Tên nông dân cầm đầu càng hung mãnh hơn, “Mở to mắt nói dối, ăn đào ngay cạnh rừng đào của bọn ta mà lại còn nói không phải trộm của bọn ta? Quá vô lý, xông lên cho ta.”
Ra lệnh một tiếng, xông lên không phải nông nhân, mà là mấy con chó săn. Thụy Thụy chưa từng gặp qua trận thế này, lập tức sợ tới mức chân củng nhũn ra, ôm đầu lủi điên cuồng.
Tiếng chó kêu càng thêm hùng hồn, “Gâu ~~ “
Thụy Thụy chật vật một hồi chạy sang đông, một hồi chạy sang tây, một hồi chạy qua trái, một hồi chạy qua phải, nhưng bọn chó vẫn đuổi theo rất nhanh, thiếu chút nữa cắn trúng vạt áo của nàng.
“Oa, Thốc Ly cứu mạng.” Cuối cùng Thụy Thụy không còn cách nào khác, vọt tới bên Thốc Ly, ba chân bốn cẳng quắp lên lưng hắn, không dám động nữa.
Thốc Ly vẫn đưa lưng về phía họ, lúc này xoay người lại. Nói cũng lạ, mấy con chó dữ tợn kia xông lại đây, lúc gần tới thì dừng bước lại, chậm rãi tới gần, sau đó quỳ rạp trên mặt đất trơ mắt nhìn bọn họ.
Thụy Thụy úp mặt trên cổ Thốc Ly kêu lên: “Mông của ta.” Đừng bị cắn nát đó.
Đếm vài tiếng thấy không có động tĩnh, Thụy Thụy híp mắt nhìn lén ra từ cần cổ Thốc Ly, chỉ thấy mấy con chó kia đang ngoan ngoãn vễnh đuôi ngước mặt nhìn họ.
Sao lại thế này?
Thốc Ly thông báo cho tiểu bổn qua trên lưng, “Xuống.”
Thụy Thụy càng dùng sức ôm cổ của hắn, “Không, xuống sẽ bị cắn.”
Thốc Ly dùng dư quang khóe mắt miệt thị vị thiếu hiệp nhát như thỏ đế này. Hắn là yêu thú vạn năm, nói ngắn gọn chính là Thú Vương, chỉ mấy con chó làm sao dám chọc đến hắn?
Nhưng Thụy Thụy không biết, hai tay nhỏ bé hung hăng bám lấy cổ hắn. Thốc Ly không còn cách khác, chỉ có thể cõng nàng đi.
Các nông dân há hốc mồm, tiếp tục thét to, “Cắn bọn chúng cắn bọn chúng đi.”
Mấy con chó thủy chung không chấp hành mệnh lệnh, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại chào mừng.
Đi xa chút, rốt cuộc Thụy Thụy cũng thở ra nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút ủy khuất, “Những người này sao có thể không nói đạo lý như vậy, không hỏi rõ ràng thì đã thả chó cắn người.” Rõ ràng nàng không có trộm đào.
“Con người là giống loài dối trá nhất, đôi khi càng nguy hiểm hơn yêu ma.” Thốc Ly chìm nổi trong trời đất mấy vạn năm, sớm đã nhìn quen sự giả dối và tà ác của con người.
“Sẽ sao?” Thụy Thụy ngắm các ngón tay. Trong mắt nàng con người là loài thân nhất đáng yêu nhất, cũng là đối tượng mà Nga Sơn bọn họ phải bảo vệ, nhưng đám người vừa rồi thật sự rất hung dữ.
“Bước ra đời lâu nàng sẽ hiểu, cùng sống với con người thì nàng phải để một ngàn cái tâm, lại càng không nói tới những vấn đề liên quan đến lợi ích cá nhân.” Trước kia hắn cũng từng bị lừa gạt bán đứng bởi cái gọi là người thiện lương, điểm này Thốc Ly đã khắc sâu vào tim, “Cho nên ta thà là kết giao với yêu ma, cũng tuyệt không kết bạn với con người.” Ừ, phải thêm thần tiên vào nữa. Thần tiên cũng đồng dạng là những kẻ ra vẻ đạo mạo.
Bàn tay ôm cổ hắn rũ xuống, cổ có lại một tia hô hấp, Thốc Ly quay đầu, thấy tiểu bổn qua trên lưng đã ngủ, gương mặt yên bình điềm tĩnh đang kề bên tai hắn.
Khóc xong ăn, ăn xong ngủ, ngủ xong chơi… Nha đầu này quả thực là… Đáng thương hơn chính là hắn còn phải cõng nàng về, Thốc Ly càng thêm bất đắc dĩ.
Lúc này nàng không hề đề phòng mà say giấc nồng, nếu hắn cưỡng chế muốn nàng thì lập tức có thể thu hồi công lực, thời cơ tốt đẹp như vậy không thể bỏ qua.
Nhưng lời nói của Mộc Dương thủy chung vẫn quanh quẩn bên tai hắn: công lực cực đại bị hút ra, không chắc nàng có thể chịu đựng được.
Nếu không chịu nổi, nàng sẽ mất mạng hoàn toàn… Thốc Ly vươn tay chạm vào mặt nàng, có chút do dự: một bên là công lực của mình, một bên là tính mạng của tiểu bổn qua…
“Bốp!” Cảm giác được có cái gì đang bò trên mặt mình, Thụy Thụy đánh mình một cái, “Muỗi!” Đáng giận!
Bàn tay nhỏ đánh mình một cái thoạt nhìn càng choáng váng, Thốc Ly thở dài, lắc đầu tiếp tục cõng nàng đi về trước. Ánh mặt trời làm ngắn lại bóng của hai người, thoạt nhìn tựa hồ hợp lại làm một.
Hắn chung quy vẫn không có lựa chọn lấy tính mạng của nàng làm vật đặt cược.
Lúc Thụy Thụy tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh tịch dương ấm áp màu quýt chiếu vào trong nhà, nàng xoa đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, hoảng sợ nhảy dựng lên sau khi nhìn rõ các vật bày trí trong nhà.
Cư nhiên vẫn là căn nhà gỗ kia.
Thốc Ly đang ngồi bên bàn chuyên chú đọc một quyển sách, Thụy Thụy căng thẳngchạy tới, “Tại sao lại trở lại? Các sư huynh sẽ tìm tới đây.”
Thốc Ly cũng không ngẩng đầu lên, “Bọn họ có thể đoán được nàng về tới đây sao?” Đây là cái gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, bọn đệ tử Nga Sơn ngốc kia có nghĩ nát óc cũng sẽ không đoán được bọn họ không có chạy trốn mà ngược còn trở lại chỗ cũ.
Thụy Thụy nghĩ cũng phải, lập tức cười tủm tỉm, chạy như bay vào phòng Trịnh Dục Sinh kiểm tra một chút rồi chạy ra, kinh sợ, “Bí của Trịnh đại ca mất rồi, nhất định là đuổi theo chúng ta rồi.”
Thốc Ly gật đầu, “Ừ.” Hắn biết hết rồi.
Trịnh Dục Sinh cũng đoán không được bọn họ lại trở về, nhất định sẽ đuổi theo. Hành động này có thể nói là một công đôi việc, vừa trốn thoát khỏi truy binh, lại phân đường với Trịnh Dục Sinh. Tuy rằng tiểu tử Trịnh Dục Sinh kia cũng coi như là đáng yêu, nhưng hắn muốn ăn tiểu bổn qua kia thì tất nhiên là người bên ngoài càng ít thì chướng ngại càng ít. Thế giới của hai người rất quan trọng, chỉ có hai người tại nơi non xanh nước biếc này rất thích hợp để làm “chính sự”.
Đối phó với tiểu bổn qua này chỉ cần động ngón út là được rồi.
Thụy Thụy đâu thấu hiểu được tâm tư quanh co của Thốc Ly, vỗ mặt, “Vậy chúng ta mau đuổi theo Trịnh đại ca.”
“Đuổi theo?” Thốc Ly ngẩng đầu hỏi lại, “Đuổi theo đâu, nàng biết hắn đi đâu sao?”
Thụy Thụy mờ mịt lắc đầu.
Thốc Ly lại rũ mắt, “Cho nên cứ chờ ở đây, nói không chừng hắn sẽ trở về.”
Thụy Thụy ngẫm lại thấy có đạo lý, nhưng lại không muốn thừa nhận Thốc Ly suy nghĩ rất thông suốt và lợi hại, xoắn tóc nhìn trộm Thốc Ly. Thốc Ly không có biểu tình gì, trong lòng lại đang cười thầm.
Đến bước này, thế giới của hai người đã hình thành.
Nhưng Thụy Thụy rất căm phẫn.
Thốc Ly không cần ăn, chỉ có thể nàng cần, cho nên nàng phải tự mình xuống bếp, chuyện này đối với kẻ ngốc nhà bếp là nàng mà nói quả thực là một loại tra tấn. Nàng chỉ biết nấu cháo, ăn chán cháo thì thử nấu cơm làm thức ăn, kết quả thiếu chút nữa làm cháy bếp, nàng bị hun đầy mặt tro, tóc cũng dựng thẳng lên trời, hoàn toàn biến thành một con nhóc đen ngốc. Thốc Ly nhìn bộ dáng của nàng mà lắc đầu thở dài, Thụy Thụy dưới cơn giận chỉ có thể biến đồ ăn bằng pháp thuật, ăn một miếng mắng một câu: “Tên xấu.”
Có một lần nàng lén lút biến y phục của cô nương ra mặc thử, kết quả bị Thốc Ly nhìn thấy, nàng lúng túng đến mức mất mặt, buổi tối lúc ngủ dùng sức đạp hắn một cái.
Còn nữa còn nữa, lúc bọn họ dạo phố trong thành hắn luôn đi trước giành hết mọi nổi bật mỹ nam tử của nàng, nàng khinh hắn.
Đại sư huynh cái gì cũng chiều nàng, Thốc Ly cái gì cũng không chiều nàng, nên hắn là người xấu. Thụy Thụy không biết là những lời nói của Thốc Ly ở trước mặt nàng cơ hồ là tương đương với tổng hòa mấy nghìn năm của hắn, hắn đối xử với nàng khác so với những người bên cạnh, tuyệt đối không có hung ác lãnh khốc như vậy.
Oán niệm là oán niệm, Thụy Thụy lại không nghĩ tới sẽ chia tay với Thốc Ly. Trừ việc hắn chê cười nàng, thì nàng sống rất vui vẻ.
Bờ sông phản chiếu ánh sáng, gió xuân ấm áp, cành liễu cỏ xuân dịu mềm, đều là phong cảnh tươi đẹp. Lúc Thốc Ly tới nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ ở giữa sông, nàng cuốn ống quần xắn tay áo lộ ra cặp chân nhỏ và cánh tay trắng nõn, đang chuyên tâm tìm cái gì đó, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Thốc Ly tựa vào bên cây liễu, ném ánh mắt qua, “Đang làm gì đó? Tìm cá?”
Thụy Thụy đang “mắng” hắn, nghe tiếng thì quay sang hắn bĩu môi, “Cái gì mà tìm cá? Đệ tử Nga Sơn bọn ta không ăn mặn, ta đang tìm vỏ sò xâu vòng cổ.”
“Vỏ sò?” Thốc Ly dĩ nhiên đã đạt đến mức nhìn thấy nàng thay đổi vẫn không kinh ngạc, “Vậy phải ra biển tìm, bên sông rất ít.”
“Thì ra phải ra biển.” Ánh mặt trời chiếu lên vẻ mặt nghi hoặc của Thụy Thụy, trách không được một con nàng cũng tìm không thấy.”Vậy ta nhặt đá hoa được rồi.”
Ở Nga Sơn nàng sống một cuộc sống khép kín hơn các đệ tử khác, rất nhiều những thường thức cơ bản cũng không biết, điểm này Thốc Ly xem như rất hiểu, cho nên hắn chỉ tựa vào bên bờ nhìn nàng.
Thụy Thụy chuyển mắt thò tay vào nước tìm đá, sờ qua sờ lại cũng là những viên đen đen xấu xấu, lại vứt rồi lại tiếp tục tìm, dư quang thoáng nhìn thấy có cô nương đi ngang qua bờ sông, nàng theo bản năng tưởng là Mộc Dương, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện là không phải.
Mộc Dương nói qua sẽ còn đến nữa, lòng Thụy Thụy động a động, ngoắc ngoắc ngón tay với Thốc Ly, “Ngươi qua đây.”
Thốc Ly đi qua, chưa bước vào trong nước đã nói, “Làm cái gì?”
“Hỏi ngươi vài vấn đề quan trọng.” Rất quan trọng rất quan trọng.
Thốc Ly cười xùy, không phải hắn xem nhẹ nàng, nhưng nàng còn có thể có vấn đề quan trọng gì chứ? “Nói.”
Lúc này Thụy Thụy cuốn ống quần rất giống nữ ngư dân, “Ngươi làm sao quen được Mộc Dương? Nói cho ta biết đi.” Mấy vấn đề này đã nghẹn trong lòng nàng rất nhiều ngày.
Đây là vấn đề quan trọng sao? Thốc Ly trầm mặc, nhưng vẫn trả lời nàng: “Ta quen nàng ấy đã rất nhiều năm rồi, khi đó nàng ấy còn là một tiểu…” Tiểu tiên.
Từ nhỏ đã quen nhau rồi? Trong lòng Thụy Thụy lại bắt đầu lên men chua, tay không tự giác đập lên mặt nước, “Ôi ~ thanh mai trúc mã.”
Thốc Ly đang nhớ lại chuyện của mấy ngàn năm trước, “Nhiều thế hệ qua, nhà nàng ấy có cừu oán với nhà ta, có một lần nàng ấy lọt vào tay ta, ta không tổn thương nàng ấy mà là thả nàng ấy đi, cứ như vậy là quen nhau.”
“À ~.” Chữ à kéo dài này của Thụy Thụy thấm đầy vị chua.
Chịu ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.
“Nàng ấy là một người không tệ.”
Thụy Thụy xoay lưng lại. Muốn nghe, nghe xong lại khó chịu, nàng cũng không rõ mình làm sao nữa, chỉ biết là nghĩ đến những điều này đã cảm thấy Thốc Ly rất đáng giận, cực kỳ đáng giận, phi thường phi thường đáng giận. Hơn nữa nàng còn có một vấn đề quan trọng nhất không có cách nào mở miệng hỏi…
Thốc Ly nhướng mày, “Có vẻ nàng cảm thấy rất hứng thú với chuyện của nàng ấy?”
Thụy Thụy bộp bộp bộp đi từ trong nước lên tới bên hắn, lúc đến gần thì hắt cả một vốc nước lên người hắn. Nàng cảm thấy hắn đáng giận, nhưng có thể hắt nước hắn nàng đã cảm thấy rất hả giận, phương pháp xả giận của nàng hết sức đơn giản. Thốc Ly nhất thời không phòng bị nên bị nước hắt vào người, nhắm mắt lại, trên gương mặt như điêu khắc thấm đầy nước càng gia tăng thêm vẻ nganh ngạnh và mị hoặc.
“Ha ha ha!”
Bên tai là tiếng cười đạt được mục đích của nàng, giương mắt, trước mắt là nàng với gương mặt quỷ nhếch miệng lệch mắt. Thốc Ly không hiểu nàng lấy đâu ra nhiều biểu tình như vậy, mỗi cái đều sinh động như vậy, còn chưa bao giờ lặp lại, nhưng đả kích tiểu ngu ngốc là thói quen của hắn, “Thật là xấu.”
“Ai nói?” Thụy Thụy phản bác, “Gia mới không xấu, đại sư huynh của ta nói ta đẹp.” Vội vàng không cam lòng yếu thế lại nói thêm một câu: “Ta và đại sư huynh của ta cũng là thanh mai trúc mã.”
Nhìn xem, nàng một chút cũng không thua hắn, nàng cũng có thanh mai trúc mã… Nàng đang phân cao thấp với hắn.
Thốc Ly rất tin vào điểm hay khoác lác của nàng, hắn cũng tin vị đại sư huynh thần bí kia tuyệt đối không chỉ có tình cảm huynh đệ với nàng, thậm chí hắn có chút đố kỵ với vị đại sư huynh kìa vì có thể lớn lên cùng nàng.
Thụy Thụy mang giày vào, hào quang vạn trượng chống nạnh dưới ánh mặt trời, “Ta cho ngươi biết, sáng mai ngươi đừng để cho ta phát hiện ngươi ôm ta, bằng không ta nhất định sẽ đá ngươi xuống giường!”
Mỗi sáng nàng tỉnh lại đều phát hiện mình đang nằm trong lòng Thốc Ly, nàng có chút chột dạ là mình tự bò vào ngực hắn, cho nên tiên hạ thủ vi cường đùn đẩy trách nhiệm lên người hắn. Hung hăng trừng Thốc Ly một cái, Thụy Thụy giẫm hài lạch bạch lạch bạch trở về, trên đường còn quay đầu nhìn một cái, lại kiêu căng nâng cằm lên đi tiếp.
Thật ra câu nàng muốn hỏi hắn nhất chính là nàng và Mộc Dương ai xinh đẹp hơn? Nhưng nàng một đại nam nhân lại đi so với một cô nương, nàng không muốn mất mặt, hơn nữa Thốc Ly xấu xa nhất định sẽ cảm thấy Mộc Dương xinh đẹp hơn nàng.
Nghĩ đến đây Thụy Thụy càng cảm thấy Thốc Ly còn đáng giận hơn!