Thuỵ Thuỵ Bình An - Chương 9: Trừng phạt xấu xa

Thuỵ Thuỵ Bình An Chương 9: Trừng phạt xấu xa
Một tiếng nói giả vờ phát lên thật to, cũng không thấy bóng người, "Đoán xem, ta là ai?"

Thốc Ly dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi, mi mắt cũng chưa mở lên.

Sau đó giọng nói di chuyển sang bên phải, vẫn không thấy bóng người, "Ê~ ngươi không sợ sao?"

Thốc Ly quay mặt sang chỗ khác tiếp tục nghỉ ngơi, hắn đã không đếm được đây là lần thứ mấy. Sau khi dạy nàng thuật ẩn độn, nàng liền thích chơi đùa màn xiếc nho nhỏ này với hắn, thường thường thừa dịp, lúc hắn không chú ý thì ẩn thân "hù dọa" hắn.

Bên cạnh trường kỷ đột nhiên sáng lên một cái, Thụy Thụy tinh thần thoải mái vung vẫy tay áo hiện thân. Tuy rằng căn cơ của nàng cạn, nhưng dù sao có tám vạn năm nội lực mạnh mẽ trong cơ thể, chỉ thêm chút thời gian đột nhiên tăng tiến rất nhiều. Bây giờ thuật bay trên không cơ bản, nhảy, ẩn độn, kỹ năng đơn giản đều xem như chuyện vặt.

Đối với sự biến hóa thân thể, nàng chưa biết rõ hết, toàn bộ quy công cho bản lĩnh Thốc Ly lớn mạnh, cũng thật không ngờ chính mình hấp thụ công lực của Thốc Ly.

"Thốc Ly ngươi thật sự rất lợi hại, nhanh như vậy đã dạy ta rất nhiều thứ." Đương nhiên chính yếu còn có sự thông minh của nàng nữa, mới học đã biết. Ghé vào tay vịn ghế nằm, Thụy Thụy nâng cằm, cười ha ha không người.

Thốc Ly mở mắt ra, "Đều học xong rồi?"

Khuôn mặt tươi cười của Thụy Thụy còn tươi sáng hơn ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ, "Ừ."

Thốc Ly gật gật đầu, "Vậy nghỉ ngơi mấy ngày." Với thân thể của nàng nhất định phải từ từ, lập tức học hết toàn bộ sợ là không chịu nổi.

"Ta nghe lời ngươi." Thụy Thụy vốn cũng không phải là người si mê học thuật, học pháp thuật chính là xuất phát từ bản tính thích chơi đùa mà thôi."Khát rồi, đi phòng bếp rót nước uống."

Nghĩ đến bản lĩnh của mình Thụy Thụy nhất thời cười ha ha một trận, chống nạnh đến phòng bếp vừa uống nước vừa ngâm nga ca, "Là lá la la lá ~~~ "

Trong khoảng thời gian này Đinh Quy vẫn theo cạnh bên hai người, nhưng mà cũng ở một nơi bí mật gần đó, nay thân thể Thụy Thụy đã ổn định, Thốc Ly cũng cho hắn ta rời khỏi trước. Đinh Quy chạy ngang qua cửa sổ nhìn thấy Thụy Thụy đang hoa chân múa tay vui sướng, nhất thời nổi lên ý định chọc ghẹo nàng.

Thình lình sau đầu Thụy Thụy bị người ta vỗ một cái, Thụy Thụy quay đầu, không có người, nàng buồn bực tiếp tục uống nước ‘ực ực’; tiếp theo là mông của nàng bị người ta đánh, Thụy Thụy giật bắn người, xoay lại, trợn tròn mắt, "Ai dám đánh lén đại gia ta?"

Bốn phía im ắng như cũ, Đinh Quy sớm đã cười rời khỏi đó.

Thụy Thụy xoa mông, tìm kiếm trong phòng bếp, không hề có động tĩnh, cuối cùng nàng vuốt cằm nghĩ đến một cái khả năng, chạy như bay vào buồng trong, "Thốc Ly, vừa mới rồi có phải ngươi trêu cợt ta hay không?"

Ẩn độn thuật là do Thốc Ly dạy, nơi này chỉ có hai người, nàng và Thốc Ly, nàng có mối nghi ngờ lớn Thốc Ly chính là tên đầu sỏ.

"Nàng bị người ta đánh lén?" Thốc Ly nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng hoàn toàn không tổn thương gì mới thoáng thả lỏng lòng.

"Đúng vậy, có người vỗ đầu ta, còn đánh mông ta." Thụy Thụy mở to mắt, "Thật sự không phải ngươi?"

"Ta nhàm chán như vậy sao?" Thốc Ly nghĩ chắc là Đinh Quy đùa giỡn nàng.

Thụy Thụy ngửa đầu suy nghĩ một hồi, khóe miệng nhếch lên, thả mình nhảy lên người Thốc Ly, chiếc ghế dài suýt chút nữa bị sức nặng đè sụp."Nhất định là ngươi, chính là ngươi, còn đánh mông của, ta không để yên cho ngươi đâu." Nàng cũng hiểu được Thốc Ly hình như sẽ không làm chuyện loại này, nhưng mà nàng muốn có lý do nằm thử trên chiếc ghế, thoạt nhìn Thốc Ly nằm rất thoải mái...

Thốc Ly bị nàng nhảy lên thiếu chút nữa thở không nổi, sau khi hít sâu mới phát hiện nàng đã tìm một vị trí tốt nằm cạnh hắn, "Nàng có cần phải chen lấn nằm chung với ta thành một khối như vầy không?"

Nói là nói như vậy, tay hắn đã vòng ôm lấy thân thể của nàng.

Thụy Thụy mở một con mắt, nháy mắt. Muốn ngủ trưa cũng không thể quên mất nàng.

Nàng vô ưu vô lự ngủ một giấc thật ngon, nhắm mắt một hồi hô hấp liền đều đều, rơi vào giấc ngủ. Hai người nằm trên chiếc ghế dài hẹp, thân thể dường như kề sát nhau.

Trên người nàng thoang thoảng mùi hương, thân thể lại mềm mại như vậy, Thốc Ly là một nam nhân bình thường, còn là nam nhân một lòng muốn ăn nàng, càng là nam nhân có chút động tâm đối với nàng, đương nhiên cầm lòng không được.

Nếu không băn khoăn lời nói của Mộc Dương, hắn đã sớm ăn nàng vào bụng.

Cúi đầu, Thốc Ly hôn khóe môi của nàng.

Đại khái đã đến lúc cho nàng biết một chút về chân tướng thật sự, mà bước đầu tiên đó là trước hết cho nàng hiểu được sự khác biệt của thân thể nam nhân và nữ nhân.

Cái gì gọi là nam nhân, cái gì gọi là nữ nhân... Đó mãi mãi là một vấn đề huyền bí...

...

Từ đầu đến cuối Thụy Thụy vẫn luôn nhớ đến chuyện muốn trang trí phòng của bọn họ, cố chấp kéo Thốc Ly theo nàng đi hái hoa. Nàng hoạt bát, tràn đầy sức sống ở phía trước, Thốc Ly chậm rãi đi theo ở phía sau.

Đảo mắt nhìn thấy một đám hoa dại đang nở rực rỡ, nàng hơi khom người hái hoa.

Ánh mắt Thốc Ly dừng trên người nàng bởi vì xoay người mà nhấc mông lên, bỗng nhiên cảm thấy nên trói tay của con báo Đinh Quy lại. Nhưng mà Đinh Quy cũng nhắc nhở hắn một chuyện, nếu như gặp phải yêu quái đạo hạnh hơi cao một chút, nàng nhất thời khó chống đỡ được, thí dụ như Đinh Quy liền có thể dễ dàng đùa cợt nàng.

Vô hình trung an nguy của nàng đã thành mối quan tâm lớn nhất của hắn.

"Những gì ta dạy vừa rồi nàng nhớ kỹ chưa?"

Thụy Thụy vung tay, "Ta thông minh như vậy đương nhiên nhớ kỹ." Chính là lúc gặp phải nguy hiểm không có biện pháp chạy trốn thì khởi động chú ngữ, đến lúc đó xung quanh nàng sẽ xuất hiện một vòng bảo hộ, tất cả yêu nghiệt đều không thể đến gần. Nhưng mà Thốc Ly nói phương pháp này tương đối hao phí thể lực, ít dùng là tốt nhất.

Bây giờ Thụy Thụy đã thành hoa si, tay ôm đầy hoa, nàng lấy ra trong đó, một đóa lớn nhất xinh đẹp nhất đưa cho Thốc Ly, "Tặng ngươi."

Đại nam nhân cầm hoa còn ra thể thống gì? Thốc Ly thay đổi tầm mắt, "Ta không cần."

Thụy Thụy trừng mắt về phía hắn, "Thích ngươi ta mới tặng hoa cho ngươi." Không thích nàng cũng không đưa.

"Nàng biết cái gì là thích không?" Thốc Ly có thể kết luận tiểu bổn qua này không biết cái gì là thích, tựa như lúc trước nàng tặng cho hắn vật đeo thắt lưng cũng nói giống vậy.

Quả nhiên, Thụy Thụy ấp úng, "Thích chính là thích..." Quay đầu hừ, "Ngươi không thích, ta liền tặng cho đại sư huynh ta, ta tặng cái gì huynh ấy cũng xem như bảo bối."

Thốc Ly vội đưa tay lấy hoa, dạo qua một vòng ở lòng bàn tay, lập tức chấp tay đưa ra phía sau lưng. Nam nhân tuấn mỹ, trường bào màu đen, trong tay cầm một cành hoa, có phần lỗi lạc tiêu sái, nhưng lại cực kỳ đẹp mắt.

Thấy Thốc Ly nhận lấy, Thụy Thụy vui vẻ, nhếch miệng làm mặt quỷ, sau đó nhảy bật về phía trước. Bụi hoa bên cạnh kia có âm thanh, Thụy Thụy hiếu kỳ, lôi kéo Thốc Ly dừng lại ẩn thân sau bụi hoa.

Làn gió mang một đoạn đối thoại bay đến.

"Đại sư huynh, Sở Sở sợ, sợ sau khi phụ thân biết sẽ không cho chúng ta ở cùng với nhau."

"Đừng sợ, mặc kệ có bao nhiêu cản trở, đại sư huynh đều sẽ ở cùng với muội."

"Muội đã biết, lòng của Sở Sở vĩnh viễn luôn ở bên cạnh đại sư huynh."

"Đại sư huynh cũng vĩnh viễn yêu Sở Sở."

Giọng nói và tiếng bước chân dần dần đi xa, Thụy Thụy nhón gót, duỗi cổ ra nhìn, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nàng vốn không hiểu chuyện tình với ái là gì, chỉ nghe đến ba chữ đại sư huynh, "Oa, nàng ấy giống ta, cũng có đại sư huynh."

Thốc Ly đương nhiên nhìn ra được đây là một đôi sư huynh muội tự định chung thân. Không biết từ khi nào mà ba chữ đại sư huynh này lại làm cho hắn cảm thấy chói tai, mà sư huynh muội lại là một loại quan hệ ái muội nhất thế gian này.

Thụy Thụy nhớ tới Trang Thanh Thần, ôm hoa nhớ mong, "Không biết bây giờ đại sư huynh thế nào? Ta có chút nhớ đến huynh ấy. Trước kia mỗi ngày chúng ta đều ở cùng với nhau, lần đầu tiên chia lìa lâu như vậy."

Trước mặt hắn còn nói nhớ đến nam nhân khác, sắc mặt Thốc Ly có chút không vui, kéo nàng sang đối diện với mình, "Nếu ta và đại sư huynh nàng đồng thời gặp phải nguy hiểm, nàng sẽ cứu người nào trước?"

Thụy Thụy đang ôm hoa tươi đầy cõi lòng thì phải vò đầu. Vấn đề này rất thâm cao, nàng chưa từng suy nghĩ qua."Các ngươi đều lợi hại hơn ta, không cần ta cứu a."

Thốc Ly cúi đầu chăm chú nhìn nàng, "Giả sử ta và đại sư huynh nàng đồng thời bị nhốt, nàng chỉ có thể cứu một người, nàng sẽ cứu ai?" Vấn đề tầm thường này vốn không phải là vấn đề mà hắn, một đại yêu thú, nên hỏi nhưng hắn vẫn muốn biết.

Sau khi con ngươi của nàng nhìn đông rồi lại nhìn tây một cái, Thụy Thụy nắm vành tai, "Vậy, các ngươi cứ đánh một trận, ai võ công kém hơn ta sẽ giúp người đó." Bởi vì người võ công kém càng nguy hiểm hơn.

Nói xong phát hiện sắc mặt Thốc Ly càng trầm, nàng vươn bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt Thốc Ly, "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Đôi môi mỏng của Thốc Ly phun ra ba chữ, xoay người tránh đi.

"Thốc Ly ngươi đừng đi nhanh như vậy, ngươi đợi ta với." Thụy Thụy ôm hoa đuổi theo.

Nàng cảm thấy mình tựa hồ gặp rắc rối, Thốc Ly thoạt nhìn rất không vui...

...

Hai ngày này Thụy Thụy gần như có thể khẳng định tâm trang của Thốc Ly không tốt, bởi vì hắn ít để ý tới nàng, điều này có thể làm cho nàng cực kỳ đau buồn.

Thốc Ly nói chuyện rất ít với nàng, nàng đi đến nơi nào hắn trốn tránh nơi ấy, Thụy Thụy cắn ngón tay vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên do.

Nhưng mà, chắc là nàng gặp rắc rối rồi!

Hôm nay một mình Thốc Ly rời khỏi nhà cũng không kêu nàng, Thụy Thụy giậm chân khổ sở ở trong phòng, cuối cùng linh quang chợt lóe, nàng theo đuôi hắn đi ra ngoài.

Thốc Ly đi đến bên mặt hồ yên lặng, thoát y vào nước.

Thụy Thụy tránh ở một hòn đá lớn ở phía sau, đau lòng xót dạ. Đổi lại trước kia khi bọn họ giận dỗi, nàng sẽ thật sự ngẩng đầu bỏ đi, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện trong thời gian gần đây, nàng giống như có chút ỷ lại Thốc Ly, huống chi Thốc Ly đang giận nàng, nàng không thể không quan tâm mà giận hắn.

Đập đầu vào tảng đá, Thụy Thụy rầu rĩ.

Kỳ thật Thốc Ly sớm phát hiện nàng đang đi theo, chỉ là mặc kệ nàng, khi nghe thấy tiểu bổn qua này đập đầu, lại sợ nàng đập đầu đến sứt mẻ, hư hỏng. Nàng đã không thông minh, đập hỏng rồi thì càng ngốc, đến lúc đó người sầu vẫn chính là hắn.

"Đi ra!"

Nghe thấy giọng nói của Thốc Ly, Thụy Thụy bị dọa đến nhảy dựng, xoắn xoắn góc áo chậm rãi bước ra.

Thân thể Thốc Ly đang ở trong nước, lộ ra bả vai rộng lớn và cánh tay rắn chắc. Nét cường tráng của hắn luôn luôn làm cho Thụy Thụy thèm nhỏ dãi nhất, trong vô thức Thụy Thụy mò đến hồ nước, mang lên khuôn mặt tươi cười, "Thốc Ly ngươi rất cường tráng nha, ta cũng muốn giống như ngươi vậy."

Mới mở miệng liền nói ra lời nói khiến cho hắn hộc máu, Thốc Ly tức giận nhìn nàng, "Nàng tới đây làm gì?"

Thấy hắn còn đang tức giận, Thụy Thụy dùng nước hắt hắn, "Ngươi đừng như vậy, cùng lắm thì ta xin lỗi ngươi, đừng nóng giận ."

Thốc Ly hừ lạnh, "Nàng làm sai chỗ nào?"

Thụy Thụy cũng không biết nàng làm sai chỗ nào, nàng chỉ cảm giác Thốc Ly đang giận nàng. Nhảy đứng lên, nàng làm như là có thật mà nói, "Như vầy đi, ta hát cho ngươi nghe, trước kia ta chọc tức đại sư huynh ta, ta chỉ cần hát cho huynh ấy nghe thì huynh ấy không tức giận ."

Mặt Thốc Ly càng thêm âm trầm.

Thụy Thụy vội vàng, "Nếu không ta giặt y phục cho ngươi, có một lần đại sư huynh ta giận ta, ta giặt y phục cho huynh ấy, huynh ấy cũng không tức giận nữa."

Thốc Ly nhắm mắt lại. Một ngày nào đó hắn sẽ bị tiểu bổn qua này làm tức chết.

Mềm giọng lấy lòng: "Thốc Ly ngươi đồng ý với ta đi, ta nhận lỗi với ngươi." Thiếu hiệp Thụy Thụy ăn nói khép nép như vậy, nếu không được nàng sẽ bỏ đi đó. Hừ!

Thốc Ly mở mắt ra, từ trong nước đứng lên, đi đến bờ. Thân hình rắn chắc có những giọt nước không ngừng chảy xuống, tim Thụy Thụy nhảy thình thịch, trên mặt nóng lên, vội vàng xoay người không nhìn tới.

Còn biết thẹn thùng? Thốc Ly cười giễu cợt, khoác xong quần áo sạch sẽ, "Thật sự muốn bù đắp?"

"Ừ!" Thụy Thụy giống như con gà con mổ thốc mà gật đầu.

Thốc Ly đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, "Mặc kệ trừng phạt gì cũng nhận?"

Ánh mắt Thụy Thụy lóe sáng , "Cũng không thể quá mất mặt..." Nàng là thiếu hiệp... bảo nàng học tiếng kêu của con chó nhỏ con mèo nhỏ, nàng không thể chấp nhận được.

Thốc Ly lẳng lặng nhìn nàng. Hắn hiểu được địa vị của Trang Thanh Thần trong lòng nàng không thấp, mấy ngày nay hắn cũng quả thật tức giận, nguyên nhân tức giận hắn hiểu được, chỉ là hắn không muốn thừa nhận chuyện ăn giấm chua đó. Hắn không thể không thừa sự nhận ảnh hưởng của nha đầu này đối với hắn càng lúc càng lớn.

Vì an toàn của nàng, hắn không thể làm gì, nhưng thật sự có chút nhịn không được. Lòng chiếm giữ mãnh liệt sắp dâng tràng lên, Thốc Ly đưa tay kéo Thụy Thụy vào trong lòng, sau khi ẩn thân sau tảng đá lớn, thì cởi bỏ quần áo của nàng.

"Buổi tối ta sẽ trở về tắm." Thụy Thụy nghĩ là hắn muốn giúp mình cởi áo tắm.

Da thịt trắng mềm mại bộc lộ dưới ánh mặt trời, có một tầng vầng sáng nhàn nhạt, Thốc Ly tiến gần đến cổ nàng, nhẹ nhàng cắn.

"Ngứa." Thụy Thụy cười ha ha.

Thốc Ly không buông nàng ra, hạ xuống một nụ hôn. Hương vị của nàng thật tươi mát thật ngọt lành, giống như giọt sương tinh khiết, hắn rất thích, môi ma sát một chút. Tay cũng không có dừng lại, cởi bỏ buộc ngực của nàng.

Két? Đôi mắt của Thụy Thụy mở thật to, đẩy đẩy Thốc Ly.

Hô hấp của Thốc Ly rất nóng, "Đừng nhúc nhích, không phải là nói muốn bù đắp sao?"

Hôn tới hôn lui trên cổ nàng chính là đền bù? Đơn giản hơn so với nàng tưởng tượng. Thụy Thụy cười, "Được."

Phương diện này nàng không hiểu...

Thốc Ly bắt đầu cảm thấy mình phải chăng giống đăng đồ tử khi dễ ấu nữ (bé gái), nhưng mà tiểu bổn qua này là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn, có gì không thể chứ?

Thân thể nàng mảnh mai, không phải quá đầy đặn, nhưng đường cong, dáng người đẹp, đủ để có thể khơi dẫn dục vọng của nam nhân. Môi Thốc Ly dần dần đi xuống, hướng về ngực nàng, lòng bàn tay kia xoa một mảnh mềm mại.

Thụy Thụy căn bản còn đang cười ha ha trêu đùa Thốc Ly tóc, bỗng nhiên thân thể sinh ra một loại cảm giác không thể hiểu, "Thốc Ly, ta..."

Thốc Ly từ nàng ngực ngẩng đầu lên, "Sau này không nghe lời, chọc ta tức giận sẽ bị như thế này."

"À, đã biết." Ánh mắt Thụy Thụy liếc liếc, loại cảm giác xa lạ này lại dâng lên, mềm mại tê dại, rất quái lạ, cũng... thật làm cho người ta chờ mong.

Thụy Thụy chỉ cảm thấy thân thể tê dại, nhưng hồn nhiên không biết Thốc Ly đang làm chuyện nam nữ với nàng. Nhìn phía trước, nàng đột nhiên lấy tay chỉ chỉ, "Thốc Ly, thỏ hoang, một con thỏ hoang đang chạy tới ."

Động tác của Thốc Ly dừng lại, không biết là nên giận hay nên cười. Hắn đang ôm thân thể đang cởi một nửa của nàng, nàng lại quan tâm đến con thỏ hoang...

Nhìn nàng im lặng, hai ngày lửa dấm chua cùng tức giận của Thốc Ly dần dần biến mất. Nàng và Trang Thanh Thần như hình với bóng hơn mười năm, tình cảm như vậy trong nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào tách rời, đó cũng là chuyện bình thường. Nàng vốn là tiểu ngốc mao, tiểu bổn qua, đừng nói chuyện tình cảm, những chuyện khác cũng chưa hiểu rõ hết, hắn so đo với nàng cái gì đây? Hắn luôn luôn là một người lý trí, thế nhưng vì chút chuyện nhỏ ấy mà không khống chế được, quả thật không nên.

Mềm nhẵn, mịn màng, mười phần nhuyễn ngọc ôn hương, nàng càng mông lung không rõ tình hình, càng tồn tại một lực hấp dẫn ngây thơ. Thốc Ly đưa tay rút trâm cài tóc của nàng ra, làm cho mái tóc dài của nàng rơi xuống, khí chất phức tạp của một cô bé và một người phụ nữ nhất thời dung hợp lại.

Nàng còn đang mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn, chớp mắt một cái thật giống như đang dụ dỗ hắn tiến lên, làm cho hắn nhịn không được hôn lên môi của nàng, nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào một chút rồi buông ra.

Hôn nàng, hắn sẽ ngất.

Muốn nàng, nàng có thể xảy ra chuyện.

Không thể hôn không thể đụng vào, ông trời đến tột cùng là có bao nhiêu tàn khốc đây?

Thấy thần sắc hắn lúc hòa dịu lúc âm trầm, Thụy Thụy điểm điểm vào chiếc mũi như ngọc của hắn, "Đừng nóng giận nữa, ta cũng cho ngươi trừng phạt rồi còn không được sao?" Nhìn xem, nàng có rất nhiều nghĩa khí và hào phóng.

Nàng lại nghe lời hắn như thế, hắn còn làm gì được... Thốc Ly chỉ có thể nhìn tiểu bổn qua trong lòng mà thở dài. Cuối cùng hắn đã hiểu được câu nói của loài người ‘ngồi trong lòng mà vẫn không loạn’ là có ý tứ gì. Không phải không loạn, mà là không thể loạn.

Vuốt ve mái tóc dài của nàng, hắn khoác y phục cho nàng, "Trừ ta ra, mặc kệ là ai cũng không có thể hôn, có hiểu không?"

Thụy Thụy cắn móng tay, Thốc Ly lại bỏ thêm một câu: "Nàng cũng không muốn người khác hôn mê có phải không? Hơn nữa là đại sư huynh của nàng." Nửa câu sau mới là trọng điểm, vì hắn phòng ngừa Trang Thanh Thần.

Vừa nói đến hôn mê quả nhiên có hiệu quả, Thụy Thụy liên tục gật đầu, "Không hôn không hôn." Nàng cũng không thể hại đại sư huynh.

"Còn nữa, không thể cởi áo ở trước mặt bất kỳ kẻ nào, thân thể mỗi người đều rất tư mật, không thể để cho người khác xem." Đương nhiên, trừ hắn ra.

Thụy Thụy đang cố gắng nhớ kỹ, "Ta biết, đại sư huynh cũng nói qua." Nhưng nàng không nghe theo, vẫn để Thốc Ly nhìn thấy.

Lại nhắc đến đại sư huynh? Thốc Ly liếc mắt nhìn, chậm rãi dẫn nàng đi, "Đại sư huynh của nàng là đại đệ tử Nga Sơn, sẽ tiếp chưởng Nga Sơn, cho nên không thể thường xuyên ở cùng nàng, hắn làm chính sự. Sau này nàng có việc thì nói cho ta biết, mặc kệ chuyện gì ta đều có thể giải quyết cho nàng."

Trang Thanh Thần là thần hộ mệnh của nàng trong cuộc sống trước kia, hắn muốn nàng chậm rãi hiểu được sau này thần hộ mệnh của nàng sẽ là hắn, Thốc Ly.

Thần sắc của Thụy Thụy có chút ảm đạm, "Đại sư huynh thật sự rất bận." Tiếp theo ánh mắt lại sáng lên, "Thốc Ly ngươi sẽ vẫn ở cùng ta sao? Ngươi cũng không làm chính sự?"

Thốc Ly khó chịu nói, "Chính sự của ta chính là nàng, nhớ kỹ, sau này ngoan ngoãn đi theo ta."

Thụy Thụy nhìn hắn, lẳng lặng nhìn, dần dần cười ngọt ngào, ngược lại cho hắn một cái ôm thật to, "Thốc Ly ngươi thật tốt." Hắn vừa không tức giận, còn nói sẽ vĩnh viễn ở cùng nàng, thật tốt.

Thốc Ly lắc đầu. Tiểu bổn qua này có thể nói câu khác hay không? Hắn cũng không cho rằng chính hắn là người tốt.

Nàng ôm hắn thật chặt, thân mình mềm mại dán vào người hắn, lộ rõ đường cong. Ánh mắt của Thốc Ly sâu thêm vài phần, còn muốn nói gì nữa, cuối cùng lại không nhịn được mà cúi đầu liếm hôn vành tai của nàng, phát hiện nàng cực kỳ mẫn cảm hơi run rẩy. Bên môi mang theo ý cười, Thốc Ly nhẹ nhàng cắn da thịt non mịn của nàng.

Lần này không phải ngứa, mà là toàn thân không có sức lực, Thụy Thụy không rõ vì sao Thốc Ly lại phạt nàng, rõ ràng bọn họ mới vừa tán gẫu rất tốt, nhưng mà loại cảm giác này tựa hồ cũng không tệ.

Thốc Ly siết chặt thân thể của nàng, hôn từng chút một. Nàng vừa thơm mát lại vừa mềm mại, rất giống với điểm tâm, đến cuối cùng hắn đã phân không rõ là hắn muốn thu hồi công lực, hay là càng muốn ăn nàng...

Xiêm y của nàng lại một lần nữa rơi xuống đất, ngón tay thon dài của Thốc Ly vân vê nụ hoa trước ngực nàng, tiếp theo đó là môi của hắn, lửa nóng mút nụ hoa nở rộ, đầu lưỡi trêu đùa hạ xuống dục vọng vô tận, mong mỏi sâu thẳm...

Cúi đầu thở dốc, nhẹ nhàng mà run run, Thụy Thụy vô lực tựa vào tảng đá, hai tay che mặt.

Lần đầu tiên nếm thử chuyện này, lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, tuy rằng nàng không hiểu, nhưng nàng cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng .

...

Làn váy nhẹ nhàng chuyển động theo bước chân, Mộc Dương đi dọc theo dòng sông đến chỗ ước định.

Khi nhận được tin, ước chừng nàng đã trố mắt năm phút... Hôm nay Thốc Ly hẹn gặp nàng, đây quả nhiên là tin tức lạ nhất trong thiên hạ.

Thốc Ly đã tới trước, thân hình cao ngất được chiếu sáng trong ánh chiều tà, là một màu sắc sáng chói lóa mắt người.

Mộc Dương theo bản năng vuốt vuốt lọn tóc bên tai, chậm rãi bước về phía trước, cười nói: "Yêu thú đại nhân mời, thật sự làm cho Mộc Dương rất bất ngờ."

Thốc Ly quay đầu, "Bất ngờ sao?" Nếu không phải tình thế bắt buộc phải như vậy, quả thật hắn sẽ không tìm nàng.

Mộc Dương cười nheo mắt lại, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, "A, cảnh sắc rất đẹp, nhưng mà ngươi hẹn ta ra đây chắc chắn không phải chỉ để ngắm ánh tà dương đó chứ?"

Thốc Ly khẽ cười, đi thẳng vào vấn đề, "Có việc thỉnh giáo."

Mộc Dương cười làm động tác mời, "Vinh hạnh vinh hạnh, mời nói."

"Chính là về chuyện lần trước ngươi nói." Tiếng nói của Thốc Ly trầm thấp, nhìn như lười nhác ky thực vô cùng nghiêm túc, "Ngươi nói thân thể của nàng ấy không chịu nổi, vậy không biết để cho nàng ấy ăn Kinh Cức Lam (bụi gai màu lam) thì như thế nào? Có thể bảo vệ nàng ấy hay chăng?"

Trên Thủy Ly Sơn có rất nhiều linh thảo, trong đó quý nhất là Kinh Cức Lam. Chỉ có một cây Kinh Cức Lam, đã sống đến tám ngàn năm, là thánh thảo có một không hai, cũng là thánh vật của Thủy Ly Điện. Nhưng Kinh Cức Lam có đặc tính riêng, cũng không phải ai cũng có thể ăn, Thốc Ly không xác định được Thụy Thụy có thể sử dụng hay không, cho nên nghĩ đến Mộc Dương, dù sao sự hiểu biết của Mộc Dương về thể chất của Thụy Thụy cũng nhiều hơn hắn.

Có thể lấy thánh vật của Thủy Ly Điện ra, Mộc Dương hiểu được hắn quyết tâm muốn bảo vệ Thụy Thụy, nhưng mà nàng lắc đầu, "Trăm ngàn lần không thể, Kinh Cức Thảo tính cực âm hàn, đối với yêu ma mà nói là thánh vật, có thể gia tăng hơn một ngàn năm công lực, nhưng đối với nàng ấy mà nói lại có tác dụng ngược lại, sẽ tiêu hao hết phần lớn năng lượng trong cơ thể nàng ấy."

Thốc Ly im lặng, nhìn mặt đất dưới chân. Việc này cực kỳ khó giải quyết, cũng may hắn hỏi trước, nhưng mà theo lời của Mộc Dương, hắn nhận ra một điều: "Nàng ấy không phải yêu, vậy là thần tiên?"

Mộc Dương nói đùa, "Nếu nàng ấy là thần tiên ngươi còn có thể đối xử tốt với nàng ấy nữa không? Ngươi luôn luôn chán ghét thần tiên nhất mà."

Quả thật Thốc Ly chán ghét thần tiên, bởi vì hắn cảm thấy bọn họ dối trá nhất. Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại cũng không cảm thấy tiểu bổn qua kia là thần tiên, nếu có thần tiên ngốc như vậy, toàn bộ thần tiên trên trời đều tự bóp chết mình để tạ tội.

Sự tình vẫn không rõ ràng như cũ, Thốc Ly lâm vào trầm tư. Không thu hồi được công lực cũng không có gì đáng ngại, hắn có thể dạy tiểu bổn qua, nhưng dù sao cũng không đến mức làm cho hắn vĩnh viễn ăn không được nàng chứ? Suy nghĩ như vậy, tựa hồ hắn không tập trung quá nhiều tâm tư cho việc thu hồi công lực...

Ánh mắt Mộc Dương dao động nhìn Thốc Ly, có chút không đành lòng, "Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào."

Trong nháy mắt, ánh mắt Thốc Ly chuyển về hướng nàng.

Mộc Dương thở dài, chỉ lên trời, "Trên trời có một vật, cho nàng ấy ăn vào, cho dù hút công lực của ngươi ra nàng ấy cũng có thể không có gì đáng ngại. Nhưng mà thứ lỗi cho Mộc Dương không thể nói rõ cụ thể là vật gì, ta có mệnh lệnh trên người, không thể làm trái với thiên quy, chỉ có thể nói đến như thế thôi."

Ngụ ý thực rõ ràng, đó là đan dược của một vị thượng tiên hay tinh quân nào đó trên trời.

Thốc Ly có mấy ngàn mấy vạn năm "Giao tình" với đám thần tiên —— giao tình đánh nhau. Hắn lờ mờ biết được thần tiên nào biết luyện chế đan dược, có lẽ không ngoài vài người, như vậy phạm vi từng rất lớn đã thu nhỏ lại rất nhiều. Cho dù Mộc Dương chưa nói rõ, kì thực đã chỉ rõ đường ra.

Khóe môi giương lên, ánh mắt lưu chuyển, Thốc Ly cười nhẹ, "Đa tạ." Ý tốt của nàng, hắn ghi tạc trong lòng .

Thốc Ly rất ít khi cười, mặc dù cũng chỉ cười nhạt, nhưng mỗi lần cười đều có một loại cảm giác như có ánh sáng lưu chuyển. Bỗng nhiên Mộc Dương nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Thốc Ly, từ trên cao hắn liếc nhìn xuống nàng, lời nói khinh miệt: "Tiểu thần tiên." Nhưng mà hắn vẫn thả nàng.

Khi nàng sống cuộc sống tiên gia bình yên không gió to sóng cả, nàng cũng thường xuyên nghĩ đến nam nhân có lập trường đối địch với nàng, dù sao bọn họ cũng có một lần quen biết.

Vẫy vẫy tay, Mộc Dương tươi cười rời đi, "Chúc hai người may mắn."

Sau khi đi một lúc, nàng lại quay đầu, thấy Thốc Ly vẫn đứng ở dưới ánh tịch dương, đương nhiên hắn không phải đang nhìn nàng, mà là nghĩ đến một người con gái tên là Thụy Thụy.

Mộc Dương cười cười, xoay người bay lên trời.

...

Bên kia tịch dương chói sáng, lời lẽ đạm nhạt nhưng cũng rất vui, bên này đôi mắt đang đâm chiêu ủ dột mở to. Thụy Thụy nằm sấp trên bàn, nhàm chán đùa nghịch tách trà, miệng chu ra có thể giữ được tách trà.

Xảy ra chuyện lớn rồi !

Từ sau khi ở bên hồ trở về, Thốc Ly liền phân giường với nàng, hai người không bao giờ có thể ngủ chung một giường nữa. Nghĩ đến chuyện bên hồ, Thụy Thụy lại đỏ mặt.

Nhưng mà rõ ràng đang rất tốt, vì sao Thốc Ly muốn vứt bỏ nàng chứ?

Trước kia Thụy Thụy không có thói quen ỷ vào người khác, mỗi ngày đại sư huynh cũng không ngủ cùng nàng, nhưng sau khi đi ra thế giới bên ngoài bất kể là người hay là yêu quái đều thật đáng sợ, không biết từ lúc nào nàng đã muốn tìm một ai đó làm bạn. Vả lại ngủ cùng Thốc Ly lâu như vậy, đột nhiên chia ra, nàng thật sự rất không quen.

Thốc Ly đáng đánh đòn, ngoài miệng nói sẽ vẫn luôn ở cùng nàng, nhưng trên hành động lại đem nàng bỏ sang một bên, hại nàng hai đêm này cũng không thể ngủ ngon. Đây là một sự sỉ nhục rõ ràng đối với một vị thiếu hiệp.

Thụy Thụy đập vỡ tách trà, hận đó không phải là Thốc Ly, cuối cùng nàng vỗ bàn, hùng hổ: "Được!"

Đêm nay không trăng, đêm đen gió to, cộng thêm mưa nhỏ rả rích.

Từ trước đến nay Thốc Ly luôn luôn cảnh giác, ngay cả một cơn gió nhẹ thổi lay cọng cỏ hắn cũng biết. Ước chừng giờ Tý, cửa phòng của hắn bị ai đó lén lút cạy mở, theo sau là một cái bóng nhỏ cúi người ôm đầu rón ra rón rén vào, đi đến bên giường liền ‘vèo’ một cái lủi vào ổ chăn.

Bên trong ổ chăn không có người...

Đèn trong phòng sáng lên, Thốc Ly đứng cạnh bên ngọn đèn, che khuất hơn phân nửa ánh sáng. Thụy Thụy chui ra khỏi ổ chăn, thuận khí, ngốc nghếch bĩu môi, "Ta ngủ không được." Thuận tiện ngẩng mặt, làm cho hắn nhìn thấy đôi mắt đen của nàng, "Ngươi xem."

Thốc Ly không bị lừa bởi bộ dáng bên ngoài này của nàng, mắt lạnh lùng, "Về phòng của nàng đi."

Bên cạnh có một tiểu bổn qua ngon miệng, sờ được, ôm được, nhưng không thể ăn được, hắn nào có lực nhẫn nại tốt như vậy mỗi ngày ngủ chung giường với nàng? Đó là một sự giày vò.

Dứt khoát tách ra.

Làm thế nào mà Thụy Thụy suy nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ biết là nàng muốn ngủ chung với hắn, cúi nghiêm mặt, "Trong phòng ta không an toàn, có yêu quái, buổi tối bay qua bay lại bên ngoài cửa sổ phòng ta." Còn có âm thanh, "Hưu ~ "

Thốc Ly chỉ tay ra bên ngoài, "Trở về."

"Thực kinh khủng, ta ngủ không được." Thụy Thụy lấy chăn che đầu làm ra dáng vẻ khóc nức nở, nhìn lén Thốc Ly từ khe hở bên trong chăn.

Thốc Ly vẫn không hề nhúc nhích, đi tới nhanh nhẹn xách nàng ném ra bên ngoài, đóng cửa lại.

Thụy Thụy y a a lấy lại bình tĩnh, "Không ngủ thì không ngủ, có gì đặc biệt hơn người đâu? Ta chơi cả đêm ở bên ngoài." Lời tuy như thế, tầm mắt của nàng vẫn xoay tròn nhìn vào trong phòng.

Trong phòng vẫn như cũ, không hề động tĩnh.

Thụy Thụy buồn bã, khoanh tay trước ngực nóng nảy đi trới đi lui trước cửa phòng của Thốc Ly, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khinh bỉ bắn về phía cửa gỗ. Hai đêm trước nàng vẫn không ngủ được, ngồi đếm sao bên cửa sổ, đêm nay trời mưa ngay cả sao cũng không có để đếm.

Nhất thời bực mình, Thụy Thụy cầm trâm gài tóc khắc mấy chữ lên cửa phòng của Thốc Ly: "Kẻ, xấu xa! Trứng, xấu xa!"

Còn chưa khắc xong, cửa mở, vẻ mặt Thốc Ly âm trầm nhìn nàng. Cơn mưa nhỏ bên ngoài đang rơi tí tách, mưa tuy nhỏ, thời gian dài lại giống như là dội nước vào người. Tóc trên đầu nàng đã tích tụ không ít hạt mưa, xiêm y cũng hơi có chút ẩm ướt, ngồi ngoài cả đêm sợ sẽ đổ bệnh.

Hai người, một trong cửa, một ngoài cửa, giằng co với nhau, một lát sau Thụy Thụy ngửa đầu, "Hừ!"

Hừ là hừ vậy thôi, nàng lại không trở về phòng của mình, mà lòng bàn chân giống như bôi dầu, nhảy cực nhanh lên giường của Thốc Ly, lấy chăn đắp lên người. Cái chân run run một trận, người ở bên trong đang cười trộm.

Thốc Ly thở dài, đóng cửa lại, cũng nằm xuống. Thụy Thụy trở người tiến vào trong lòng của hắn, cười đến mức miệng không thể khép lại, "Có lẽ như vậy tốt hơn đúng không?"

Cuối cùng nàng lại có thể ngủ yên rồi, mà Thốc Ly ôm nàng lại không thể ngủ yên. Đương nhiên, không có nàng, hắn càng ngủ không yên.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Thụy Thụy đi vào giấc ngủ rất nhanh. Thốc Ly ôm nàng thật chặt, hôn lên hai má yên tĩnh của nàng.

Quả thật có lẽ như thế này tốt hơn...

Thụy Thụy đang ở trong phòng bếp nấu cơm, thân thể nhỏ nhắn bận rộn lúc thì đứng trước cái nồi lúc thì ra phía sau nhóm lửa. Tuy rằng nàng biết biến hóa, nhưng dù sao cũng không đến mức mỗi lần đều dùng pháp thuật biến ra đồ ăn, có lẽ tự mình nấu thì có vẻ ngon hơn.

Thấy được kinh nghiệm lần trước bị khói hun thành em gái đen ngốc, lần này nàng cẩn thận hơn.

Thốc Ly đứng ở cửa phòng bếp quan sát nàng.

Mộc Dương đã chỉ rõ đường ra, đan dược ở trên trời, nhưng mà cũng xuất hiện thêm vấn đề. Nếu như trước đây thì đó là chuyện dễ dàng, nhưng bây giờ công lực của hắn mất hết, khiến cho việc hắn lên trời trộm vật đó đương nhiên là chuyện không thể thực hiện được, mà pháp lực của Đinh Quy có hạn, ứng phó một hai thần tiên thì không ngại, gặp phải lão tiên có đạo hạnh cao thâm sợ là không thể thoát thân.

Cho nên phương pháp khả thi nhất là bảo tiểu bổn qua có được nội lực của hắn đi lấy. Nhưng lại có vấn đề lớn hơn nữa, ngay cả một quả đào nàng cũng kiên quyết không ăn trộm, càng không nói tới vật phẩm thần tiên mà nàng luôn tôn sùng.

"Oa! Sao mà ta vô dụng như vậy?" Thụy Thụy ném xẻng nồi, chán chường. Cơm lại khét, đồ ăn cũng cháy đen, nàng lại thất bại một lần nữa.

Thốc Ly chậm rãi đi đến, thấy trên mặt nàng có vệt tro bụi đen đen, thuận tay lau cho nàng."Làm không được thì chúng ta đi luyện công đi."

Thụy Thụy bóp mũi, "Mới không cần, ta sắp chết đói rồi."

Thốc Ly hướng dẫn nàng, "Chờ khi nàng luyện công luyện đến một trình độ nhất định, thì mỗi ngày nàng không cần ăn nhiều như vậy." Mà quan trọng nhất là, sau khi nàng luyện thành thì có thể đi lấy tiên đan.

Thụy Thụy không đồng ý, "Ăn được thức ăn ngon là hạnh phúc nhất, hơn nữa pháp thuật hiện tại của ta đã luyện thành, không cần luyện nữa." Nàng rất lợi hại, rất lợi hại đó.

Thốc Ly ‘hừ’, "Với một chút công phu đó của nàng?"

Thụy Thụy trừng mắt, "Thế nào? Ta thật sự rất lợi hại, ngươi muốn thử xem hay không?"

Biểu tình của nàng luôn rất sinh động, ngay cả khuôn mặt cũng tươi sáng vô cùng, hơn nữa vô ưu vô lự, lúc nào cũng làm cho người ta cảm giác nàng là một cô gái không biết được mùi vị của sầu tư. Bỗng nhiên Thốc Ly cảm thấy nàng như vậy đã tốt lắm rồi, buộc nàng đi trộm đan dược ngược lại sẽ làm cho nàng khổ sở thương tâm, thôi được thôi được, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác.

Nhưng mà, đây thật sự là một tiểu qua cổ hủ a.

Thụy Thụy không nấu thức ăn được, phiền muộn vô cùng mà sờ bụng, ánh mắt dừng ở trên người Thốc Ly, ánh mắt sáng lên, "Thốc Ly ngươi có thể nấu ăn hay không?"

Thốc Ly lộ ra ánh mắt ghét bỏ. Vậy mà nàng cũng nghĩ ra...

Thụy Thụy cực kỳ sùng bái Thốc Ly, trong mắt nàng, Thốc Ly quả thực là vạn năng, nàng tiến lên lôi kéo ống tay áo của hắn, "Ngươi nhất định biết nấu ăn đúng không? Vậy ngươi nấu cho ta ăn đi, ta sắp chết đói. Thức ăn biến ra không ngon bằng do mình tự nấu."

Thấy Thốc Ly không phản ứng nàng tiếp tục nịnh nọt cầu xin, "Thốc Ly, Thốc Ly ngươi lợi hại nhất, ngươi nấu cho ta ăn đi."

"Thốc Ly, Thốc Ly ngươi nấu đi, ngươi nấu đi."

Biết bao nhiêu tiếng gọi "Thốc Ly" mềm dịu từ cánh môi mềm mại của nàng nói ra, dù là người cứng rắn lạnh lùng cũng không thể ngăn được. Thốc Ly nhẹ nhàng đồng ý, không nghĩ tới Thốc Ly hắn cũng có một ngày xuống phòng bếp.

Thụy Thụy nhảy thật cao, "Thật tốt quá!" Thốc Ly lợi hại như vậy, thức ăn hắn làm nhất định rất ngon, nàng thèm chết mất.

... Một nén nhang sau, thần tượng thần thoại sụp đổ.

Thiếu chút nữa Thốc Ly đốt hết nửa phòng bếp.

Hắn tránh kịp, chỉ là góc áo dính vào một chút tro bụi màu đen. Thụy Thụy lại biến thành con nhỏ đen ngốc, tóc rối bời, trên mặt bẩn đen, hé ra khuôn mặt đau khổ như trái mướp đắng không thể đau khổ hơn. Nàng chống nạnh, "Thốc Ly, ngươi muốn làm gì?"

Thốc Ly ho nhẹ một tiếng, thần sắc tự nhiên.

Vì thế Thụy Thụy đã biết, Thốc Ly cũng không phải vạn năng , thí dụ như phòng bếp không phải là hắn nơi dụng võ."Ngươi thật vô dụng!"

Lúc này Thụy Thụy rất giống Mẫu Dạ Xoa.

Trên mặt xoẹt qua ý cười, Thốc Ly ôm nàng vào lòng, "Trở về thay quần áo, xấu chết được."

Thụy Thụy tựa vào trên vai hắn, phẫn uất đến cực điểm, "Đó cũng là do ngươi làm hại!"

Nửa phòng bếp bị hủy có thể dùng phải thuật chỉnh lại nguyên trạng, sự xem thường của Thụy Thụy cũng không dễ dàng tiêu tan. Lằng nhằng một hồi lâu, hai mắt nàng lóe ra ánh sáng sắc nhọn, có một quyết định trọng đại: muốn đi vào trong thành tìm một đầu bếp để bái sư học nghệ.

Thốc Ly không có phản ứng gì đối với quyết định này, bởi vì mỗi ngày nàng đều có rất nhiều "quyết định trọng đại ", những chuyện vặt vãnh cũng có thể gọi là "trọng đại" .

Thụy Thụy nói xong thì làm liền, lập tức lôi kéo Thốc Ly vào trong thành tìm sư phụ. Nàng vẫn sôi nổi tiến lên phía trước để dẫn đường như trước đây, Thốc Ly chậm rãi đi theo ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên người nàng.

Có nàng, cuộc sống vô cùng đơn giản, hắn từng khinh thường con người, cuộc sống mang lại cho hắn những cảm giác bất ngờ cũng tốt.

Hôm nay là ngày họp chợ, trong thành cực kỳ náo nhiệt, những tiếng chào hàng liên tục không ngớt, Thụy Thụy dạo chơi gần như đã quên mất chuyện quan trọng là đi học nghề.

Nàng đi dạo đến một quán nhỏ, Thốc Ly chậm rãi đi bên cạnh nàng. Nâng mắt, hắn nhìn thấy có mấy nam tử mặt áo trắng trong trà quán bên đường. Đạo bào thuần trắng, tóc được buộc đơn giản, rất giống y phục nàng mặc trong lần đầu tiên hắn gặp nàng. Trong đó có một nam tử đối diện hắn, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm, càng đáng chú ý.

Ý nghĩ hơi động, trong lòng Thốc Ly dĩ nhiên đã biết, bước vào trà quán, hắn đã ngồi xuống bên cạnh bọn họ, tinh tế đánh giá mấy người này. Tầm mắt nam tử kia dời qua cũng nhìn vào hắn, tương đối lễ độ gật đầu mỉm cười.

Thốc Ly nhẹ nhàng cười, nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Thụy Thụy ở bên kia.

Thụy Thụy vừa cắn xong một khối hoa cao, xoay người tìm Thốc Ly, thấy hắn ngồi ở trong quán trà, nàng vừa muốn đi qua, nhìn thấy mấy người bên cạnh Thốc Ly, đầu tiên nàng thất thần, tiếp theo vui mừng cực độ, cười đến mặt mày đều rạng ngời, muốn chạy bổ nhào qua, sau đó vội vàng ngừng động tác, con mắt đong đưa qua lại, cuối cùng không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn lui người tránh vào sau lá cờ bản hiệu của quán bên cạnh, đôi mắt tha thiết nhìn về bên này.

Những hành động vừa rồi của nàng, tất cả đều rơi vào trong tầm mắt của Thốc Ly. Thốc Ly lắc đầu, hắn sớm đoán được nàng không có can đảm lại đây.

Nếu hắn đoán không sai, tên nam tử kia chắc chắn là đại đệ tử Trang Thanh Thần của Nga Sơn —— đại sư huynh mà tiểu bổn qua nhớ mãi không quên. Một khi lộ diện, tất nhiên nàng sẽ bị mang về Nga Sơn, nàng đương nhiên không có can đảm xuất hiện.

Quả nhiên, trong đó có một người nói: "Đại sư huynh, nhìn sắc trời tựa hồ sắp mưa, hôm nay chúng ta còn đi tiếp không?"

Trang Thanh Thần nhìn mây đen trên trời, "Lúc này nghỉ tạm một đêm rồi sẽ xuất phát sau."

Thụy Thụy tránh ở phía sau lá cờ, trong lòng giống như có cái gì đó cào cào ngưa ngứa. Cuối cùng nàng đã gặp đại sư huynh, nàng rất vui mừng, nhưng nếu vừa xuất hiện đại sư huynh sẽ mang nàng về Nga Sơn... Gặp mặt, về Nga Sơn, nàng rối rắm cơ hồ muốn choáng váng.

Thốc Ly luôn chú ý tới biểu tình phức tạp của nàng, khóe mắt lóe ra thần sắc không vui. Nhưng mà đại sư huynh này quả thật ôn nhu tuấn lãng, cũng khó trách nàng nhớ mong.

Vẻ mặt Thanh Tín chính khí, "Đại sư huynh, Thanh Mộc sư đệ gởi thư báo cho biết, mấy ngày trước tiểu sư đệ từng xuất hiện ở nơi này, bên cạnh còn có hai người khác làm bạn. Huynh cảm thấy chúng ta tiếp tục tìm hay là trở về Nga Sơn trước?"

Trang Thanh Thần tươi cười ấm áp, "Làm cách nào mà đuổi theo? Biết muội ấy đi đâu sao?"

Thanh Tín lắc đầu, "Không biết."

"Vậy thì được, thiên địa mờ mịt muốn tìm một người nói thì dễ nhưng làm thì khó. Chúng ta về Nga Sơn trước."

Thanh Tín khó xử, "Nhưng sư phụ cùng các trưởng lão đều nói nhất định phải tìm Thụy Thụy về."

Trang Thanh Thần châm một tách trà uống, "Không có cách nào, ta sẽ báo cáo sư phụ. Chúng ta tìm nhiều ngày cũng không thấy tung tích của muội ấy, chắc là muội ấy đã đi rất xa."

Thanh Tín gật đầu, "Ừ, chúng đệ nghe theo lời đại sư huynh."

Trang Thanh Thần tựa hồ cũng không vội tìm Thụy Thụy về, điểm này Thốc Ly hơi hơi cảm thấy kỳ quái.

Uống trà xong Trang Thanh Thần và hai sư đệ rời khỏi trà quán, tìm nơi nghỉ chân. Khi rời đi, kiếm của Trang Thanh Thần không cẩn thận đụng phải Thốc Ly, hắn khom người tạ lỗi, khiêm tốn hữu lễ.

Thốc Ly cười trừ.

Đại đệ tử của Nga Sơn quả nhiên có phong cách quý phái, tính tình khiêm tốn bình tĩnh như nước.

Sau lá cờ lộ ra khuôn mặt xanh mét, Thụy Thụy hạ mí mắt, cúi đầu. Thốc Ly tiến lên gõ vào trán của nàng, nàng mới lấy lại tinh thần. Đấu tranh tâm lý như vậy nên nàng không có tâm tư đi tìm đầu bếp, bất mãn trở về nhà, dọc đường không ngừng hỏi: "Ngươi nói ta có nên trở về hay không?"

Thốc Ly không nói gì. Hắn đương nhiên không hy vọng nàng trở về, mặc dù nàng muốn trở về hắn cũng sẽ tiến hành cản trở.

Thụy Thụy đang chống cằm, ngoảnh đầu, "Nhưng mà đại sư huynh của ta vẫn đẹp trai như vậy, soái ca đẹp trai nhất Nga Sơn đó." Nói xong lập tức che miệng, nàng từng thổi phồng mình là soái ca đẹp trai nhất...

Nàng cư nhiên dám khen một nam nhân khác đẹp trai ngay trước mặt hắn... Thốc Ly tiếp tục buồn bực, hận không thể tặng thêm mấy quả hạt dẻ cho cái đầu của nàng, lại có chút không nỡ.

Trở về nhà gỗ, Thụy Thụy tiếp tục rối rắm, không ăn không uống cằm gác trên bàn, đấu tranh tư tưởng, lỗ tai cũng cụp xuống. Qua một lúc lâu sau, nàng mới há miệng rộng, có cảm giác hiểu ra cái gì đó, kích động chạy tới, "Thốc Ly, Thốc Ly ta muốn về Nga Sơn, ngươi theo ta trở về được không?"

Thốc Ly đang cởi áo, bỗng nhiên nghe thấy lời nói này thì động tác đừng lại, "Nàng dự định trở về?"

Thụy Thụy chớp chớp mắt, "Đúng vậy, đại sư huynh đang ở quán trọ Bạch Gia, ta sẽ đi tìm huynh ấy rồi cùng nhau về Nga Sơn."

Thốc Ly có cảm giác không thể tin được, ánh mắt quét qua nàng, "Nàng thật sự trở về?"

Thụy Thụy cười ha ha, "Đúng vậy, đại sư huynh cũng đến đây rồi, ta đương nhiên muốn cùng huynh ấy trở về, bằng không huynh ấy sẽ bị sư phụ trách phạt."

Vì Trang Thanh Thần nàng liền chuẩn bị vứt bỏ hắn mà về Nga Sơn như vậy?

Thốc Ly buộc xong đai lưng, hít sâu, trong lòng nổi lên một cơn tức giận không thể hiểu được, đôi môi mỏng lại dâng lên ý cười, trong nụ cười lại có chút mỉa mai, "Nàng bảo ta trở về với nàng làm gì? Làm đạo sĩ?" Tiểu bổn qua này thật buồn cười.

"Không phải nha." Thụy Thụy tươi cười rực rỡ, ghé sát vào lỗ tai Thốc Ly mà khoe khoang cẩm nang diệu kế của mình, "Chúng ta trở về một chút thì rời khỏi đó, bây giờ ta đã có thần lực, muốn rời khỏi thì có thể rời khỏi, ha ha."

Nói xong, nàng đắc ý dùng ẩn thân thuật ẩn hiện vài lần, lại lộn nhào mấy cái ở trong phòng, thiếu chút nữa đụng phải đầu. Nàng bây giờ không phải là Thụy Thụy trước kia, nàng có thần lực, đi đâu đều theo ý mình, đây là tính toán của nàng.

Sau khi nghe xong tính toán của nàng, thần sắc của Thốc Ly hơi hòa hoãn, thì ra nàng không phải muốn vứt bỏ hắn.

Thụy Thụy vặn vặn ngón tay, cười tủm tỉm, "Nếu không chịu như vậy? Ngươi trốn ở trong phòng ta, rất an toàn, sau đó chúng ta lại rời khỏi đó." Nói xong chính nàng liên tục gật đầu, tuyệt diệu quá, tuyệt diệu quá.

Trốn ở trong phòng nàng, chờ buổi tối nàng trở về ôm hắn ngủ? Nàng xem hắn là sủng phi sao? Thốc Ly nằm xuống ghế dài, chậm rãi hít thở, "Không được."

Thụy Thụy đang nhiệt tình lập kế hoạch cho chuyến đi về Nga Sơn của bọn họ, bỗng nghe thấy tiếng phản đối của Thốc Ly, quay sang, "Vì sao không được? Như vậy rất tốt mà."

Thốc Ly lắc đầu, "Không được chính là không được."

Khó tránh đêm dài lắm mộng, hắn không thể để cho nàng đi, thời cơ chưa chín muồi. Vạn nhất nàng không đi khỏi đó được, hoặc là gặp Trang Thanh Thần nên không muốn đi, vậy làm sao bây giờ? Đúng vậy, cuối cùng cũng có một ngày nàng sẽ về Nga Sơn gặp Trang Thanh Thần, nhưng không phải bây giờ, ít nhất chờ sau khi nàng có tình cảm sâu đậm với hắn một chút, lúc không thể rời khỏi hắn mới có thể về.

Mà hiện tại hắn còn chưa nắm chắc tình cảm của nàng.

Thụy Thụy tiến lên chỉ vào hắn, "Cuối cùng ngươi có đi hay không?"

Thốc Ly vẫn cự tuyệt, "Không đi."

Thụy Thụy hoang mang nhăn mày, bởi vì nàng cảm thấy đây là việc nhỏ thôi, không có lý do nào mà Thốc Ly không đồng ý. Thân người cố ý dời ra xa một bước, tầm mắt giảo hoạt của nàng dừng lại trên người Thốc Ly, "Ngươi thật sự không đi? Ta đây đi à?"

Thốc Ly không có trả lời nàng.

Nàng lại hướng ra xa một bước nữa, "Ta thật sự đi à?"

Thốc Ly ngẩng đầu liếc nàng một cái.

Thụy Thụy nhảy một bước, ôm khung cửa, "Lần cuối cùng, ngươi có đi hay không?"

"Không đi." Thốc Ly kiên quyết giữ lập trường.

Thụy Thụy có chút gấp có chút bực mình, trong khoảng thời gian này Thốc Ly vẫn nhường nàng, đã thành thói quen của nàng, đi đến ngoài cửa, nàng có chút dỗi ngoảnh mặt về phía trong phòng nói, "Người xấu! Ta đi một mình?"

Tay của Thốc Ly nắm chặt tay vịn của chiếc ghế dài, ngực phập phồng .

Kỳ thật trong lòng Thụy Thụy rất luyến tiếc Thốc Ly, nhưng trong tình cảnh này nàng không đi thì có vẻ rất mất mặt, sau khi tiến thêm hai bước, nàng quay đầu dặn dò, "Ngươi ở lại nơi này đừng đi đâu hết, ta sẽ nhanh chóng trở về."

Nói chưa xong, Thốc Ly đã xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt nàng ánh lên ý cười đắc thắng.

Biểu tình của Thốc Ly không rõ ràng, "Nàng nhất định phải đi?"

Thụy Thụy ngẩng đầu, "Đúng vậy."

"Thật sự nhất định phải đi?"

Thụy Thụy đắc ý quay đầu đi, "Ừ." Hừ, xem hắn có cùng đi hay không...

"Thật như vậy." Thốc Ly chậm rãi gật đầu hai cái, trên mặt lộ ra ý cười hiếm khi thấy được, rất nhanh đưa tay kéo Thụy Thụy vào lòng.

Chính là kéo ...

Chiếm đoạt đôi môi của nàng, dùng sức mút, cạy mở khớp hàm của nàng mà tiến quân thần tốc.

Quấn lấy trêu đùa lưỡi của nàng, mút hút sự ngọt ngào của nàng, một lần rồi lại một lần chiếm đoạt hô hấp của nàng.

Thụy Thụy u mê, bởi vì lần đầu tiên thấy Thốc Ly hôn nàng cuồng dã như vậy, với sức lực này giống như muốn đem thân thể của nàng khảm tiến vào trong thân thể của hắn.

Nụ hôn mãnh liệt hiếm có, nụ hôn nồng nhiệt nghiêng ngã trời đất, Thụy Thụy hoàn toàn không thể chống lại.

Cuối cùng khi tách ra, Thụy Thụy xoa xoa đôi môi bị hôn đến sưng lên, "Ngươi không sợ sẽ bị ngất đi sao?"

Thốc Ly ôm nàng ngồi ở trên lan can bên mái hiên nhà, phủ lên môi của nàng, tiếp tục cướp đoạt.

Hắn đương nhiên sợ bị ngất đi, nhưng mà lúc này là hắn cố ý, hắn đang đánh cược. Nếu hắn ngất đi mà nàng còn đi tìm Trang Thanh Thần, vậy hắn sẽ bóp chết nàng —— đây chỉ là lời nói giận dỗi.

Có thể giữ nàng bên cạnh, đừng nói hôn mê vài ngày, hôn mê vài năm cũng được.

Hôn thì cũng hôn rồi, trước sau thì cũng hôn mê, không bằng cứ tận hưởng tất cả hương vị ngọt ngào của tiểu bổn qua nhà hắn. Hết lần này đến làm khác hút, mút, hết lần này đến lần khác hấp thu, hôn mãi cho đến khi ý thức của Thụy Thụy tan rã, tê dại, ý thức của hắn cũng bắt đầu tan rã...
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận