Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Chương 47: Thế giới thứ hai
Chương trướcMười vạn không phải là số tiền nhỏ ở thời đại hiện tại, nhưng cậu không phải là người nên không có cách nào ra mặt lãnh tiền.
Cậu rưng rưng nước mắt từ chối, nói rằng mình làm chuyện tốt không để lại tên.
"Mèo Con" tưởng thật nên khen cậu cả buổi.
Trong "Lâu đài pha lê của công chúa", chủ nhóm, quản trị viên cùng hơn phân nửa các thành viên trong nhóm đã offline. Bên trong có một người mang ảnh đại diện cảnh sát đang giáo dục tư tưởng cho bọn trẻ.
Sau khi trò chuyện với Sở Thời Từ, "Mèo Con" lại đăng một trạng thái mới.
【#Hôm nay mình ra ngoài câu cá chơi với các chú, vui quá. Bắt được rất nhiều cá, Mèo Con thích bắt cá nhất!#】
Chẳng bao lâu, nó lại biến mất ngay trước mắt cậu.
Sở Thời Từ ngẫm nghĩ rồi gửi một tin nhắn riêng,【Đăng bài viết bị la hả?】
Mèo Con Bé Cưng:【Hơi.】
Chắc là không được phép mò cá trong giờ làm việc đây mà, ảnh đại diện của "Mèo Con" tối đi.
Trong khi Sở Thời Từ đang nghe lớp giáo dục để nâng cao kiến thức về pháp luật trong "Lâu đài pha lê của công chúa", Minh Triết đang điền vào biểu mẫu một cách nghiêm túc.
Bác sĩ Trần trông bình thường, ăn mặc giản dị, cả người toát ra khí chất trí thức. Dáng người gầy ốm, đỉnh đầu hơi hói.
Tuy dung mạo bình thường nhưng khí chất rất tốt. Lần đầu tiên gặp mặt, người ta sẽ nghĩ rằng đây ắt hẳn là một dân trí thức cao cấp dễ gần.
Minh Triết có thể cảm nhận được ánh mắt của bác sĩ Trần cứ nhìn chằm chặp vào mình.
Ánh mắt ôn hòa, không có tính xâm lược, điều này khiến cậu bé hơi thả lỏng một chút.
Minh Triết đưa bảng biểu qua, bác sĩ Trần xem xét cẩn thận, một lúc sau, hắn ta cau mày lẩm bẩm: “Trầm cảm nặng.”
Sở Thời Từ đang nghe cảnh sát mạng giáo dục để nâng cao kiến thức về luật pháp, nghe vậy bèn mở giao diện hệ thống xem thử.
Giá trị sức sống hiện tại của nam chính là 55 điểm.
Dựa theo kinh nghiệm của cậu thì kiểu này đã thuộc về loại thoát khỏi bệnh tâm lý và cơ bản có thể sinh hoạt bình thường.
Cùng lắm là trông hơi ỉu xìu xíu thôi.
Không biết là do khoảng cách thế hệ giữa cậu và Minh Triết quá lớn nên cậu không thể nào hiểu được suy nghĩ phức tạp của đứa trẻ, hay là do bác sĩ Trần chẩn đoán sai nữa.
Sở Thời Từ lên mạng tìm kiếm về bác sĩ Trần của Bệnh viện số 3 tỉnh R.
Tìm được thông tin cơ bản của bác sĩ Trần.
Nam, 33 tuổi, chuyên gia tâm lý học trẻ em. Sau đó là trình độ học vấn và tất cả thành tích của hắn ta. Dài như sớ khiến người xem hoa cả mắt.
Sở Thời Từ chống cằm.
Người này chuyên nghiệp và hiểu biết nhiều hơn cậu. Có lẽ do hàng mẫu quá ít nên bộ lý luận giá trị sức sống mà cậu tổng kết không đủ chặt chẽ.
Bác sĩ Trần bắt đầu kê đơn thuốc cho Minh Triết và đưa ra tư vấn tâm lý thường xuyên.
Hắn ta nói rằng mình sẽ ở lại thành phố Z một tháng, và trong một tháng này, hắn ta sẽ tư vấn tâm lý cho Minh Triết mỗi tuần hai lần.
Sắc mặt Minh Triết dần dần trở nên lạnh lùng. Cậu bé uống sạch ly sữa bò nóng trên bàn, cầm Sở Thời Từ đứng dậy định rời đi.
Bác sĩ Trần nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu bé, nở một nụ cười ôn hòa, trong giọng nói mang theo một tia sầu lo.
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn giúp em thôi. Em có khuynh hướng tự sát và thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, thế nên tôi muốn giúp em thoát ra khỏi cái bóng của tuổi thơ.”
Minh Triết liếc nhìn hắn ta với khuôn mặt không cảm xúc, mạnh mẽ hất tay hắn ra, đội mũ vào và rời khỏi quán cà phê.
Sở Thời Từ nằm trên vai cậu bé, xuyên qua bức tường kính của quán cà phê, cậu thấy bác sĩ Trần đang lo lắng dõi theo họ.
…………
Đã một tuần trôi qua kể từ khi họ tách ra.
Cứ mười giờ tối Bác sĩ Trần sẽ gọi điện tới. Tư vấn tâm lý cho Minh Triết qua điện thoại.
Ban đầu Sở Thời Từ vẫn rất lo lắng, sợ rằng người này là kẻ ấu dâm và chuyên rình rập.
Nhưng sau khi bị Minh Triết từ chối dứt khoát ở quán cà phê, liên lạc giữa bác sĩ Trần và cậu bé chỉ giới hạn ở việc trò chuyện qua điện thoại.
Mỗi lần gọi điện thoại, hắn ta đều sẽ dùng chất giọng ôn hòa để giúp Minh Triết giải toả khúc mắc.
Hắn ta quả thực là một bác sĩ giỏi, giá trị sức sống của Minh Triết đã tăng thêm 10 điểm nhờ hắn ta.
Hiện tại là 65 điểm giá trị sức sống, đã đạt tới số điểm tiêu chuẩn.
Quan sát non nửa tháng, Sở Thời Từ dần dần thả lỏng cảnh giác.
Vào thứ bảy, Minh Triết như thường lệ đến quán cà phê Internet đen.
Nhóm nhỏ mà Lam Lam để lại vẫn vô cùng náo nhiệt.
Lúc Minh Triết online, mọi người trong nhóm đang thảo luận sôi nổi.
Tinh Linh Sả Chanh:【Thỏ Con đã không online hơn nửa tháng rồi, cả anh Vui Vẻ cũng thế.】
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Cô Đơn cũng lâu rồi không có online, quản trị viên như cậu ta không xứng chức gì hết.】
Sở Thời Từ ngửa đầu nhìn màn hình.
Ba người biến mất chính là băng nhóm tội phạm ẩn nấp trong nhóm này, "Thỏ Con" với "Cậu Bé Vui Vẻ" thì cậu biết rồi, nhưng "Tôi Tiếp Tục Cô Đơn" đóng vai trò gì trong đó?
Bản thân nghĩ không ra, Sở Thời Từ dứt khoát hỏi thẳng người chuyên nghiệp.
Siêu Nhân Công Chúa Nhỏ:【Anh Mèo, các anh đã bắt "Tôi Tiếp Tục Cô Đơn" à? Hắn ta làm gì trong nhóm vậy?】
Vài giây sau, máy tính hiện lên một thông báo nhắc nhở.
Mèo Con Bé Cưng:【Phân loại từng đứa trẻ và hướng dẫn kỹ thuật cho đám "Cậu Bé Vui Vẻ". Hình tượng bi thảm của hắn cũng là giả, thực tế hắn là một bác sĩ và am hiểu tâm lý học trẻ em. Kỳ thực trong giai đoạn sàng lọc đầu tiên, chủ yếu là do "Cậu Bé Vui Vẻ" và "Thỏ Con" quậy đục nước khiến các bạn trong nhóm bùng nổ cảm xúc. "Cô Đơn" sẽ quan sát phản ứng của chúng rồi tiến hành phân loại.】
Sở Thời Từ sửng sốt, theo bản năng nghĩ đến bác sĩ Trần.
"Mèo Con" bên kia lại gửi một tin nhắn,【Lúc bắt hắn ta, chúng tôi còn tìm được những ghi chú mà hắn đã viết. Trong nhóm của bạn có một đứa trẻ tên là "Sáng Suốt Giữ Mình" bị hắn đánh dấu X. "Tính công kích mạnh, tính cảnh giác cao. Độ khó cực lớn, rất có tính khiêu chiến."】
Siêu Nhân Công Chúa Nhỏ:【Ơ, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?】
Mèo Con Bé Cưng:【Không phải bạn với "Sáng Suốt Giữ Mình" thân nhau sao? Tôi thấy bạn luôn bảo vệ cậu bé trong nhóm mà.】
Dường như nhận ra mình đã nói sai, "Mèo Con" nói một câu: "Lãnh đạo tới", sau đó ảnh đại diện của anh ấy ngay lập tức chuyển sang màu đen.
Sau cú sốc, Sở Thời Từ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù sao cậu cũng không phải người, cho dù cảnh sát lần theo manh mối Minh Triết này thì cũng không thể tìm được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến cậu.
"Tôi Tiếp Tục Cô Đơn" đã bị bắt, việc này không liên quan gì đến bác sĩ Trần.
Lẽ ra sau khi vụ án khép lại, Sở Thời Từ phải bị hủy kết bạn.
Nhưng "Mèo Con" không hủy, cái anh cảnh sát hình sự này còn trẻ nên thích náo nhiệt.
Ngay cả khi anh ấy không cần tiếp tục đóng vai cô gái dễ thương, anh ấy vẫn sẽ thỉnh thoảng đăng một vài trạng thái đáng yêu.
Khác với những cảnh sát già nghiêm túc mà Sở Thời Từ biết.
Minh Triết không biết họ đang nói về cái gì.
Chỉ đại khái đoán được ba người mất tích là do đã bị bắt đi.
Trong nhóm vẫn có người kể khổ như cũ, Minh Triết học theo cách bác sĩ Trần an ủi mình, an ủi mấy đứa trẻ đối diện.
Tiếc là cậu bé học không tốt, cho nên hiệu quả rất thấp.
Nói được vài ba câu, chủ đề trong nhóm lại chuyển sang tự sát.
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Sáng Suốt, đã gần một năm rồi, mày còn muốn tự sát không?】
Tiểu Hà đã lén nói rõ với Minh Triết rằng mình không còn muốn chết nữa.
Bây giờ chỉ đang phùng má giả làm người mập* mà thôi.
*打肿脸充胖子: ý chỉ trích những người làm việc quá khả năng của mình để giữ thể diện.
Minh Triết phớt lờ cậu nhóc.
Trên đường về nhà, Minh Triết vẫn luôn trầm mặc.
Vào mười giờ tối, bác sĩ Trần lại gọi điện tới như thường lệ.
Sở Thời Từ nằm trên đầu Minh Triết, nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
“Tiểu Triết, gần đây em cảm thấy thế nào?”
“Vẫn tốt.”
“Còn gặp ác mộng không?”
“Không có.”
Hai người hàn huyên một lúc, Sở Thời Từ nghe thấy giọng nói dịu dàng và giàu từ tính của một người đàn ông phát ra từ micrô.
“Hôm nay em có tâm sự, Tiểu Triết. Nếu có điều gì không vui, em có thể nói với tôi.”
Hắn ta dừng một chút, nói tiếp: “Tôi sẽ luôn ở bên em.”
Vẻ mặt Minh Triết thoáng kỳ lạ trong giây lát, lạnh lùng nói lời tạm biệt rồi cúp máy cái rụp.
Sở Thời Từ nhìn điện thoại, lại nhìn Minh Triết, “Sao thế?”
Minh Triết nâng cậu lên, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Em không cần người khác ở bên, anh à, em chỉ cần anh thôi.”
Sở Thời Từ ngả người ra sau.
Nói những lời như vậy với một tượng đất nặn hình người nhỏ, xem ra Minh Triết đã bắt đầu tải hào quang của nam chính ngôn tình rồi.
Minh Triết không tiếp tục chủ đề này, rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Sở Thời Từ bay đến chiếc giường bùn nhỏ bên cạnh gối.
Sau khi ba mẹ bị đưa vào bệnh viện, Minh Triết vào ở trong bất động sản của họ đồng thời cũng thừa kế luôn điện thoại của họ.
Bây giờ cậu bé có một chiếc điện thoại nắp trượt với màn hình màu, có thể kết nối Internet nhưng không có lưu lượng.
Cậu bé đã quen ăn mặc cần kiệm rồi nên không nỡ mua thẻ lưu lượng.
Sở Thời Từ nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu bé một lúc lâu, sau đó nói với hệ thống: "Anh thống, mở điểm phát sóng cho Tiểu Triết đi."
Hệ thống vừa uống hồng trà vừa xem TV,【Tôi là loại thống gì, cậu còn không biết ư? Chỉ cần đưa tiền, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.】
"Thằng bé không phải là em bé đáng yêu của mi sao?"
【Tôi còn muốn làm chủ nhà trọ, bận dành dụm tiền. Thế này đi, tôi sẽ giảm giá cho cậu 20%.】
Lúc giúp nó làm công việc bán thời gian, Sở Thời Từ có tích cóp được một số tiền.
Chờ hệ thống chuyển khoản thanh toán xong, Sở Thời Từ vẫy tay với Minh Triết, “Tiểu Triết, anh mới nhờ người ta bật điểm phát sóng cho điện thoại của em đó, em có thể lên mạng miễn phí rồi.”
Minh Triết mở to mắt, có chút khó hiểu nhìn cậu, “Điểm phát sóng?”
Sở Thời Từ không giải thích mà chỉ bảo cậu bé mau lên mạng thử xem.
Sau khi thử đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, sắc mặt của Minh Triết ngày càng trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt màu nâu nhạt đó nhìn thẳng vào Sở Thời Từ, trong giọng nói điềm tĩnh thường ngày cũng lộ ra chút bất mãn.
“Anh tìm người bật ư? Khi nào, tìm ở đâu, tại sao em không biết? Em chỉ có một người bạn là anh, anh lén nói chuyện với cảnh sát hình sự sau lưng em thì cũng thôi đi, tại sao anh còn có người bạn khác? Anh trả điểm phát sóng cho người đó đi, em không cần.”
Trừ lúc phân tích, Minh Triết rất hiếm khi nói một hơi nhiều như vậy trong cuộc sống hàng ngày.
Bởi vì Sở Thời Từ không thể giải thích rõ ràng, hốc mắt Minh Triết đỏ lên.
Cuối cùng, Sở Thời Từ đành phải thẳng thắn với Minh Triết: “Người bạn đó của anh khá đặc biệt, khoa học hiện tại không thể giải thích được sự tồn tại của nó, cho nên em cứ coi như nó đang ở trong cơ thể hoặc trong ý thức của anh đi.”
Minh Triết thoáng thở dốc, đôi mắt dán chặt vào Sở Thời Từ.
Vài giây sau, không biết nghĩ tới cái gì, cậu bé "Hừ" một tiếng, xoay người không thèm để ý tới cậu, đưa lưng về phía cậu.
Sở Thời Từ:...
Sao lại có người đi ghen với hệ thống cơ chứ?
Đêm nay Minh Triết trằn trọc mãi đến hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Lúc rạng sáng, cậu bé có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, siêu nhân nhỏ ôm một người đàn ông không nhìn rõ mặt, nói với cậu bé rằng: "Xin lỗi nha Minh Triết, anh thích ở bên hệ thống hơn là ở bên em. Xét cho cùng, bọn anh là một thể, trời sinh đã không thể rời xa nhau."
Minh Triết lại bị bỏ rơi, trở thành hai bàn tay trắng.
Cậu bé khóc lóc giữ lại siêu nhân nhỏ giống như giữ lại ba mẹ, nhưng siêu nhân nhỏ vẫn nắm tay hệ thống bỏ đi.
Minh Triết mở choàng mắt.
Cậu bé quay qua nhìn Sở Thời Từ đang ngủ say, suy tư một lát, thấp giọng uy hiếp với cái đầu bằng đất nặn.
“Siêu nhân nhỏ là anh trai của tao, là của một mình tao. Tao không quan tâm mày là thứ gì, mày cũng không được phép cướp đi anh ấy.”
Hệ thống thức khuya xem phim yên lặng nhấn nút tạm dừng.
Cái thứ vô ơn, thoát fan!
…………
Kết quả xét xử nhóm tội phạm chưa đi đến hồi kết vì có quá nhiều người liên quan, thế nên vụ án vẫn chưa được khép lại hoàn toàn.
"Mèo Con" trò chuyện riêng với Sở Thời Từ, bảo cậu hãy cẩn thận và đừng đến những nơi có ít người.
Siêu Nhân Công Chúa Nhỏ:【Không phải bọn tội phạm đều sa lưới rồi hay sao?】
Mèo Con Bé Cưng:【Tội phạm xuyên tỉnh đã được xử lý tại thành phố Z. Các tỉnh thành khác hầu như cũng như vậy. Nhưng dù sao cũng là bắt người theo Internet, đồng chí ở một số nơi chưa từng trải qua chuyện này. Để đề phòng bất trắc, sắp tới vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Nếu bạn cần được bảo vệ, cứ việc nói với tôi. Tiền thưởng của bạn vẫn được giữ trong cục, tôi gửi cho bạn cũng không thành vấn đề.】
Sở Thời Từ một lần nữa từ chối tiền thưởng với đôi mắt ngấn lệ.
Ngay khi cậu định lau đi những giọt nước mắt không tồn tại như mọi khi, đôi mắt bỗng nhiên bắn ra hai tia laser.
Trên tờ giấy nháp xuất hiện hai lỗ nhỏ, Minh Triết bối rối nhìn Sở Thời Từ.
Sở Thời Từ cũng bối rối, "Anh thống, mắt em bị gì vậy?"
Hệ thống đang tìm việc làm thêm, thuận miệng đáp:【Cậu hãy nhìn kỹ đi, đó không phải laser, đó là nước mắt. Cậu phàn nàn với tôi rằng cơ thể này không thể khóc, cho nên tôi đã tạo ra một hệ thống rơi lệ cho cậu đấy. Thấy xịn không?】
Sở Thời Từ thò lại gần nhìn, giấy nháp không phải bị cháy, mà là bị súng bắn nước áp suất cao đâm thủng.
Cậu hít một hơi thật sâu, một lần nữa ủ lại cảm xúc.
Sau đó, hai tia nước bắn ra, trên tờ giấy xuất hiện thêm hai lỗ nhỏ.
Minh Triết, người đang làm bài tập ở bên cạnh, ngừng thở trong giây lát.
Sở Thời Từ sờ đôi mắt hạt đậu.
"Anh thống, không biết làm thì đừng làm, đừng có làm một cách mù quáng."
【Miễn phí mà cậu còn kén cá chọn canh.】
Sở Thời Từ cảm thấy thứ này nên được coi như một siêu năng lực, thế là cậu vừa bay vừa bắn vào tờ giấy nháp.
Sau khi Minh Triết làm bài tập về nhà xong, cậu bé lặng lẽ quan sát từ bên cạnh.
Đến mười giờ, bác sĩ Trần lại gọi tới.
"Tiểu Triết, dạo này em cảm thấy thế nào?"
Minh Triết không trả lời câu hỏi của hắn ta, "Cảm ơn bác sĩ, tôi không cần trị liệu tâm lý đâu."
"Nhưng em rất thiếu cảm giác an toàn, điều này sẽ khiến em trở nên rất cực đoan. Đây là do hoàn cảnh gia đình gây ra, ba mẹ em ắt hẳn đã không quan tâm nhiều đến em. Tuổi càng lớn, cảm giác bất an này sẽ càng ngày càng dữ dội hơn. Lâu dần, những cảm xúc tiêu cực bùng nổ, em sẽ làm tổn thương những người xung quanh."
Sở Thời Từ bay lơ lửng trước mặt Minh Triết nghe lén, cậu từ từ nheo mắt lại.
Cậu cảm thấy vị bác sĩ này có hơi quá nhiệt tình, không biết là người tốt hay là có mục đích khác.
Minh Triết liếc nhìn siêu nhân nhỏ trước mặt, cuối cùng vẫn không cúp điện thoại.
Sau khi trò chuyện được một tháng, thái độ của Minh Triết đối với bác sĩ dần dịu đi.
Vào cuối tháng, bác sĩ Trần lại đề nghị tư vấn.
Cả hai hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần Cục thành phố, Sở Thời Từ ôm con dao tiện ích giấu vào trong ba lô của Minh Triết.
Cũng giống như lần gặp đầu tiên, bác sĩ Trần đưa cho Minh Triết một tờ đơn mẫu. Đợi cậu bé điền xong lại cung cấp cho cậu bé một kế hoạch điều trị tương ứng.
Sở Thời Từ bay ra khỏi ba lô nhìn lén.
Bác sĩ Trần đặt một hộp quà được gói cẩn thận đặt lên bàn, "Buổi giao lưu học thuật kết thúc rồi, tối nay tôi sẽ rời thành phố Z, trực tiếp đi máy bay trở về. Đây là món quà do tôi làm, tặng cho em."
Minh Triết lắc đầu, "Tôi chưa chuẩn bị quà đáp lễ."
Bác sĩ Trần đặt hộp quà vào tay cậu bé, mỉm cười đứng dậy rời đi.
Minh Triết mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ được chế tác tinh xảo. Ngoài thứ này thì không còn gì khác.
Sở Thời Từ ngắm nghía chiếc đồng hồ, kiểm tra vài lần, xác định đây chỉ là một vật trang trí bình thường.
Cậu đặt con dao tiện ích xuống, xem ra bác sĩ Trần thật sự không có vấn đề gì.
............
Vào ngày đầu tiên của năm mới ở thế giới này, Sở Thời Từ cùng trải qua với Minh Triết.
Bà nội làm một mâm cơm lớn gồm các món ăn nấu tại nhà và gắp tất cả các loại thịt vào bát của Minh Triết
Sở Thời Từ ngồi dưới bàn, cố gắng gặm xương sườn.
Những đứa trẻ đang kêu gọi tự sát trong nhóm lại sống được thêm một năm nữa nhờ nỗ lực của Minh Triết.
Vài ngày trước, Sở Thời Từ nhận được một cuộc trò chuyện riêng từ "Mèo Con", nói rằng đã có kết quả xét xử rồi.
Do tình tiết nghiêm trọng và ảnh hưởng cực xấu, trong nhóm tội phạm đó, năm người bị kết án tử hình, mười ba người bị kết án chung thân, còn lại đều là từ ba năm trở lên không giới hạn.
Sở Thời Từ nhớ đến bác sĩ Trần bèn hỏi anh ấy đã bắt hết người chưa.
"Mèo Con" vỗ ngực cam đoan,【Lần này khẳng định đã bắt hết rồi, tất cả tội phạm đều đã sa lưới. Bạn có thể yên tâm ra ngoài đi dạo mà không lo bị trả thù.】
Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là người lớn như cậu đã suy nghĩ quá xấu xa, bác sĩ Trần không có vấn đề gì sất.
Đây là ngày đầu năm mới thoải mái nhất mà Minh Triết được trải qua kể từ khi cậu bé đến thành phố.
Khi lịch chuyển sang năm mới, Minh Triết ước với bầu trời đêm.
Sau này, vào mỗi ngày đầu năm mới, cậu bé đều muốn ở bên cạnh siêu nhân nhỏ và bà nội.
Giá trị sức sống của Minh Triết vẫn luôn dao động rất lớn, Sở Thời Từ cứ tưởng chỉ cần hoàn cảnh ổn định là mình có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính.
Nhưng khi Minh Triết bước vào năm thứ ba của trường trung học cơ sở, giá trị sức sống của cậu bé bé lại bắt đầu tăng lên từng chút một.
Có lẽ là khi tuổi lớn, Minh Triết trở nên trầm tĩnh hơn, tâm lý cũng sẽ không có nhiều thay đổi.
Minh Triết đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói trong trẻo và non nớt ban đầu dần trở nên trầm và lành lạnh, nghiêng về giọng nói của nam chính trong tiểu thuyết.
Trong hai năm qua, bác sĩ Trần vẫn gọi cho Minh Triết mỗi tối lúc mười giờ và tư vấn tâm lý suốt một giờ.
Chưa từng ngừng nghỉ, cũng chưa bao giờ muộn.
Minh Triết đã hình thành một phản xạ có điều kiện, đó là khi đến 10 giờ, cậu bé sẽ đặt công việc đang làm xuống và chờ nghe điện thoại.
Sau giờ học vào thứ tư, Minh Triết tranh thủ làm xong bài tập về nhà rồi đăng nhập vào phần mềm trò chuyện chào hỏi các thành viên trong nhóm.
Lớn hơn hai tuổi, những đứa trẻ này cũng đã trưởng thành hơn trước.
Hôm nay trong nhóm lại có người khóc lóc kể lể, chính là "Công Chúa Lưu Li" từng ầm ĩ đòi tự sát.
Công Chúa Lưu Li:【Mình chịu đựng lâu rồi, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa. Mọi người đã đọc tin dụ dỗ trẻ vị thành niên trên Internet chưa? "Cậu Bé Vui Vẻ" là một trong số chúng. Lúc đó mình muốn tự sát, hắn nói chuyện riêng với mình để an ủi mình, còn nói rằng hắn đã yêu thầm mình lâu rồi và muốn đưa mình chạy trốn khỏi hoàn cảnh đáng sợ. Mình tin lời hắn, hắn rủ mình ra ngoài gặp mặt, sau đó... sau đó, căn bản không có anh trai nào hết, hắn là một kẻ lừa đảo. Hắn là một ông chú, hắn đã làm những điều khủng khiếp với mình.】
Những đứa trẻ không biết gì trong nhóm đã bị sốc khi nhìn thấy những lời của cô.
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Vậy là Cậu Bé Vui Vẻ vẫn không online không phải do đăng xuất, mà là do bị cảnh sát bắt á? Vãi! Thỏ Con cũng vậy ư?】
Công Chúa Lưu Li:【Ừm, cảnh sát đã đến nhà mình để thẩm vấn. Họ bảo mình ghi chép và khám toàn thân cho mình. Ông già cứ hay chạm vào mình lúc trước cũng bị bắt ngồi tù rồi. Ba năm rồi vẫn chưa ra. Sau khi mọi người trong gia đình biết mình đã trải qua những chuyện đó, gia đình mình buộc phải chuyển đi. Mình thật sự khó chịu lắm, có đôi khi mình thậm chí còn ảo tưởng rằng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.】
Trong nhóm thảo luận sôi nổi.
Tiểu Hà chửi mát, nói rằng đợi khi nào "Cậu Bé Vui Vẻ" ra tù, cậu nhóc sẽ dẫn anh em đi thiến hắn.
Cậu nhóc tag Minh Triết, bảo Minh Triết cũng nói gì đi.
Sáng Suốt Giữ Mình:【.】
Xã hội ngươi Hà gia:【Đm, lại con mẹ nó dấu chấm!】
Mười giờ tối, bác sĩ Trần lại gọi tới.
Minh Triết trầm ngâm một lúc, nói ra yêu cầu của mình.
"Bác sĩ Trần, chú có thể trị liệu qua mạng không ạ? Chi phí bao nhiêu?"
Cùng ngày hôm đó, trong nhóm chào đón một thành viên mới, ảnh đại diện là một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng và đeo kính gọng vàng, tên trên mạng là "Bác sĩ Trần của Bệnh viện tỉnh số 3".
Hắn ta tư vấn tâm lý và giảng về sức khỏe tâm thần cho mấy đứa trẻ ở trong nhóm.
Vốn dĩ những hạng mục này đều phải thu phí, nhưng bác sĩ Trần đã nói qua điện thoại rằng: "Đừng khách sáo, Tiểu Triết. Chúng ta biết nhau lâu như vậy, quan hệ cũng thân thiết, tôi không lấy tiền của em đâu."
Sở Thời Từ nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, sau đó nhìn cuộc trò chuyện đang cuộn trong nhóm.
Cậu ôm ngực, cảm thấy lương tâm rất đau.
Đây là một người tốt có y đức, cậu không nên nghi ngờ lung tung.
Bác sĩ Trần có y thuật cao siêu và kiến thức chuyên môn vững chắc.
Giá trị sức sống của Minh Triết ổn định ở mức 75 điểm.
Trạng thái tinh thần của những đứa trẻ trong nhóm nhỏ dường như cũng được cải thiện rất nhiều. Ít nhất không ai đề cập đến chuyện tự tử nữa, nếu cảm thấy không thoải mái, chúng sẽ trực tiếp đến trò chuyện với bác sĩ Trần trong nhóm.
Ở giai đoạn quan trọng của cấp hai lên cấp ba, bác sĩ Trần đã đề nghị tạm dừng trị liệu tâm lý mỗi đêm để không làm trì hoãn việc nghỉ ngơi và học tập của Minh Triết.
Minh Triết trở thành Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, phóng viên chụp ảnh cậu bé và đưa lên tin tức.
Cùng ngày hôm đó, bác sĩ Trần ở tỉnh R xa xôi đã gửi lời chúc mừng, nói rằng sẽ gửi quà cho tiểu Trạng Nguyên.
Hắn ta không hỏi địa chỉ nhà của Minh Triết, điền địa chỉ nhận là trường trung học cơ sở của Minh Triết.
Chuyển phát nhanh là một cái mp4, bên trong chứa rất nhiều sách điện tử cũng như video bài giảng về sức khỏe tâm thần do chính bác sĩ Trần quay lại.
Tấm bưu thiếp viết:【Chúc em có thể sớm ngày thoát khỏi bóng ma và tự do phát triển dưới ánh mặt trời.】
Minh Triết cầm mp4 trầm mặc hồi lâu, ánh mắt dần dần nhu hòa.
Sở Thời Từ nằm trên đầu cậu bé, cúi đầu cùng cậu bé xem bài giảng.
Cậu cảm thán với hệ thống: "Thật đúng là một người tốt, yêu."
Hệ thống hít vào một hơi: 【Nhưng hắn bị hói, xinh đẹp táo bạo thích gáy thụ x ông chú dịu dàng đầu trọc công? Tôi không chịu CP này đâu! Tôi là một người nghiện sắc đẹp, tôi chỉ thích những người đẹp thôi.】
"Mi ship CP ship đến ma chướng rồi hả? Ta là người đã có chồng rồi! Đây là lời khen ngợi dành cho nhân phẩm của bác sĩ Trần, dù sao một người như vậy rất hiếm thấy."
Hệ thống chép miệng,【Nói chứ cũng đã gần ba năm rồi đó, cậu vẫn còn nhớ anh Ngạn của cậu à?】
Thần sắc của Sở Thời Từ dần trở nên ảm đạm.
Giá trị sức sống vẫn luôn ở mức 60 điểm lạch cạch tuột xuống 50.
Hệ thống hít một hơi,【Đừng có làm người khác giật mình như thế, cậu cứ coi như tôi chưa nói gì hết đi!】
Sở Thời Từ ngã vào vai Minh Triết, cúi đầu, vẻ mặt cô đơn: "Bốn mươi năm trước đó mà ta còn chờ được, ba năm chẳng là gì đối với ta cả. Ta chỉ là... có chút nhớ anh ấy."
【Thương cậu ghê, haizz】
"Anh ấy thật sự rất yêu ta, hơn nữa còn hàng to ụ giỏi! Trái tim và cơ thể của ta nhớ anh ấy muốn chết luôn rồi! Anh Thống, em nhớ anh Ngạn của em..."
【Biến.】
Minh Triết bình an vô sự lên tới cấp ba.
Vốn dĩ dáng người của cậu bé trông rất gầy vì bị chú Lưu hành hạ, nhưng sau một thời gian được bà nội nuôi dưỡng, giờ cậu bé đã cao đến 1m8.
Khuôn mặt điển trai, khí chất lạnh nhạt. Cao hơn các bạn nam cùng tuổi một cái đầu, lại còn đứng nhất trong kỳ thi vào cấp ba.
Vừa mới vào cấp ba, Minh Triết đã được công nhận là hotboy trường lạnh lùng.
Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, vào tuần thứ ba của kỳ nhập học, trường sẽ tiếp nhận một học sinh chuyển đến.
Đêm trước khi nữ chính lên sân khấu, Minh Triết và bác sĩ Trần đã nói chuyện điện thoại xong.
Sau khi được tư vấn tâm lý, tâm tình của cậu bé tốt hơn rất nhiều.
Cậu bé dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu Sở Thời Từ, "Anh à, nếu anh là người thì tốt rồi, vậy thì em sẽ có thể giới thiệu anh với người khác một cách quang minh chính đại. Và nói với họ rằng anh là sự tồn tại quan trọng nhất."
Sở Thời Từ đến giao diện nhìn giá trị sức sống, đã đạt tới 78 rồi.
Cậu sờ sờ chóp mũi của Minh Triết.
Ngoan, Minh Triết, tăng thêm hai điểm đi, anh trai sẽ biểu diễn cho em xem một màn biến thành người.
Hệ thống, đứa thích nhất là ship CP, hôm nay rất không bình thường.
Nó không hề kích động chút nào hết, thậm chí còn hơi chột dạ.
Sở Thời Từ trò chuyện với "Mèo Con" nên không nhận thấy sự bất thường của nó.
Hệ thống nhìn Sở Thời Từ ngây ngô, lại nhìn vào thư mục mới nhận được.
Độ khớp linh hồn 100%, Minh Triết là linh hồn bị lưu đày, cũng chính là anh Ngạn của Sở Thời Từ.
Hệ thống nhắm mắt lại.
Nữ chính sắp lên sân khấu rồi, nó mới điều tra rõ ràng.
Sợ quá, không dám nói.