Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn! - Chương 17: Chap 17

Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn! Chương 17: Chap 17



Chap 17: Sao băng….khóc
Chị Lan đột ngột dừng ăn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười toe hỏi:
- Mà Nhiên này, lúc nãy vội quá chị quên chưa hỏi sao em bảo hôm nay có sao băng thế mà chị chờ mãi chẳng thấy ngôi sao nào xẹt qua cả?
Ôi không gì thế này, tưởng mọi chuyện đã qua truông rồi chứ, trời ơi chị Lan ơi chị hại em rồi. Mẹ tôi và cô Yên đang vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ nghe chị Lan nói thế thì dừng lại chăm chú nhìn hai đứa, cả ông thầy khỉ vàng cũng dừng đũa ngước mắt nhìn, tôi méo cả mặt chẳng nói được câu nào, mất mặt quá quả này thì tôi sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất huhuhu....
Mẹ tôi nhíu mày hỏi:
- Sao băng gì cơ Lan?
- Ủa? không phải hôm nay có sao băng sao, vừa nãy em Nhiên có nói với cháu là tivi người ta bảo hôm nay sẽ có mưa sao băng mà _ Chị Lan hồn nhiên như cô tiên nói trong khi tôi đã thất bại trong nỗ lực đá lông nheo ra hiệu cho chị đừng nói nữa.
Mọi người đều tròn mắt nhìn tôi, biết phân bua thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo là tôi xem tivi trong mơ rồi thấy người ta thông báo vậy nên mới đi nói với chị Lan à. 
Mẹ tôi nghiêm mặt nhìn tôi hỏi:
- Nhiên chuyện này là thế nào? Sao băng ở đâu ra sao con lại nói thế với chị Lan?

Tôi ngúc ngoắc đầu không nói nổi câu nào, thấy vậy mẹ tôi bèn quay sang chị Lan hỏi tiếp:
- Nhiên nó bảo cháu thế khi nào?
- Dạ lúc chiều tối, khi cháu đang sắp mâm thì Nhiên về, rồi em ấy bảo tầm đó là có sao băng hỏi cháu không đi ngắm à, thế là cháu chạy lên tầng hai bảo Nhiên ở đấy trông thức ăn, nhưng mãi mà chẳng thấy ngôi sao băng nào cả nên cháu xuống, ai dè…_ chị Lan ngập ngừng
- Ai dè thế nào?_ mẹ tôi hỏi
- Ai dè, đúng lúc ấy có con mèo chạy vào ăn vụng mất mấy miếng thịt gà ạ.
Một giây…hai giây…ba giây...- im lặng, tôi cảm thấy ba giây trôi qua mà cứ như cả thế kỉ ấy, mẹ tôi và cô Yên đều dừng ăn buông đũa, nhìn tôi trân trối và rồi đến giây thứ tư thì….
- Ôi… HAHAHAHAHAHA... buồn cười chết mất_ ông thầy khỉ vàng rú lên cười như chưa bao giờ được cười, bỏ bát xuống gục đầu vào bức tường đằng sau cười như nắc nẻ. 
Mặt tôi đỏ ửng lên như quả gấc, ước chi bây giờ có một cái lỗ nhỉ, tôi sẽ không ngần ngại mà chui xuống ngay lập tức, xấu hổ quá đi mất. 
Đã thế chị Lan vẫn không thèm tha cho tôi, ngô nghê hỏi tiếp:
- À,… thế còn mèo ấy trông như thế nào hả Nhiên?

Nóng mặt quá nên tôi đáp bừa:
- Thì con mèo tam thể của bác Hà hàng xóm đấy
- Ủa, con mèo ấy bị đánh bả chết rồi còn đâu._ chị Lan ngạc nhiên nói
- HAHAHAHAHAHA chết mất… HAHAHAHAHAHA_ ông thầy khỉ vàng càng cười dữ hơn, cái đầu cứ gật lên gật xuống, cả người rung lên bần bật.
Tôi giận dữ nghiến răng ken két, đặt mạnh bát cơm xuống bàn đi đến chỗ ông thầy khỉ vàng mỉm cười "dịu dàng" hỏi:
- Ủa thầy bị nghẹn à? Để em giúp thầy nhé
Nói rồi tôi dùng nội công phang ba phát thật mạnh vào lưng ông thầy, khiến ông ấy đau quá vội kêu rú lên, dừng cười ngay lập tức. 
Hừ cho đáng đời cái đồ vô duyên thúi cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tôi hằn học nghĩ rồi bằng một nụ cười tà khí tôi nghiến răng hỏi:
- Thầy đã hết nghẹn chưa ạ?
- Rồi.. hết rồi_ ông thầy khỉ vàng hổn hển nói
- Vậy thì tốt quá_ tôi nói rồi quay sang những người khác mỉm cười thật tươi:
- Con ăn no rồi ạ, mẹ cô, thầy và chị Lan cứ ăn tiếp con đi ôn bài đây
Xong tôi quay ngoắt người bỏ lên phòng trong lòng ngùn ngụt lửa giận.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận