Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn! - Chương 45: Chap 45

Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn! Chương 45: Chap 45



Chap 45: Lỡ…
Tình trạng im lặng cứ kéo dài suốt mấy phút, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa vậy, cả khuôn mặt đỏ lên rần rần. 
Suốt 17 năm sống trên đời, từng gặp nhiều chuyện xấu hổ, nhưng chưa lần nào tôi lại xấu hổ như lần này, chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện, thật sự là không ra thể thống gì cả. 
Ai đời Tôn Nữ Hà Nhiên tôi lại đi khóc lóc rên rỉ, nói nhớ hắn, thích hắn mới chết chứ, mà chung qui lại cũng chỉ tại cái tay Dương cờ hó kia dám cả gan gài bẫy tôi. Hừ hừ, thù này ta quyết sẽ trả cho bằng được.
Đúng vào lúc tôi đang phân vân không biết có nên đứng dậy chạy một mạch đi không thì tên Phong ở bên cạnh khẽ đằng hắng giọng nói:
- Ư..hừm… thì ra tôi không biết là "người ta" lại thích tôi đến thế cơ đấy
Hắn cố tình nhấn mạnh chứ "người ta" khiến tôi tức đến trào cả máu, đúng là cái đồ bất lịch sự, đáng lí ra hắn phải lặng im mà cho qua chứ, tôi cố nén giận quay ra nhìn hắn cười giả lả nói:
- haha…cậu tin làm gì mấy lời trong cái máy ghi âm này, chỉ là tôi buột miệng nói bừa thôi mà.
- Vậy sao?_ hắn nhếch mép cười đôi mắt màu cà phê nhìn xoáy vào tôi, khiến tôi bối rối vội tránh ánh mắt của hắn quay mặt sang hướng khác. Hắn nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi cười cười nói:
- Những lời nói này mùi mẫn quá, lại có cả tiếng khóc nữa, chắc là không phải buột miệng đâu nhỉ? Làm sao đây, hình như tôi có nghe thấy cậu bảo rất nhớ tôi thì phải, còn gì nữa nhỉ? à đúng rồi cậu còn nói thích tôi nữa chứ, phải không?
Hắn nói rồi nhếch mép cười ranh mãnh, khuôn mặt hắn áp sát mặt tôi, từng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ tôi, bực mình, tôi lấy tay đẩy mạnh hắn ra đứng phắt dậy gắt lên:
- Tôi đã nói là chỉ buột miệng thôi mà, lằng nhằng quá, nếu cậu không sao rồi thì tôi về đây, tôi còn phải đi học nữa chứ, tôi mà bị phạt là cậu cứ liệu hồn.
Tôi nói rồi vội vàng bỏ đi, nhưng chưa đi được mấy bước, thì tôi đã bị Phong giật tay kéo lại, mất đà, tôi chới với rồi ngã cái uỳnh xuống giường.
Thật may là nơi tôi ngã xuống là cái giường chứ nếu không bây giờ tôi đã phải vào viện khoa chấn thương sọ não rồi. Tôi bực mình khẽ lừ mắt sang Phong rồi lồm cồm bò dậy, nhưng hắn đã nhanh tay giữ lấy hai bàn tay của tôi khiến tôi không dậy nổi, khuôn mặt thanh tú, đẹp như tạc của hắn đối diện mặt tôi, rất gần. 

Trong phút chốc trái tim tôi khẽ thót lên, nhưng ngay lập tức tôi lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng quát:
- Có mau buông ra không hả, tôi gọi cảnh sát bắt cậu bây giờ.
- Im đi, bây giờ tôi là người quyết định, sao hả? cậu có chống cự cũng vô ích_ hắn ranh mãnh nói.
Tôi nuốt nước bọt, nghiến răng cố nén giận rồi mỉm cười nhìn hắn chăm chú, bắt gặp cái nhìn của tôi, Phong khẽ nở một nụ cười đẹp mê hồn tự kiêu nói:
- Sao nhìn tôi chăm chú vậy? Có phải được ngắm gần như thế nên mê mẩn vẻ đẹp trai của tôi rồi phải không?
- Ừm… sao lâu nay tôi lại không thấy nhỉ?_ tôi cố nín cười khẽ nhíu mày nói.
- Thấy cái gì?
- Trên mũi cậu có một cái mụn đầu đanh to đùng Phong ạ_ tôi nói rồi nhìn hắn cười khoái chí.
- Cậu……._ hắn nhìn tôi tức tối, rồi ngay lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng (giả tạo) thường ngày phán một câu chết nửa linh hồn_ Dám cười nữa là tôi kiss cậu đấy.
- Cậu dám……._ tôi kinh hoàng kêu lên.
- Chẳng có việc gì mà tôi không dám cả_ hắn nói rồi áp sát khuôn mặt tôi, hoảng quá tôi nhắm tịt mắt lại, ai chứ tên Phong côn đồ này thì dám lắm, chúa ơi quả này thì tôi chết chắc, nhưng thật may mắn là ông trời vẫn còn thương tôi, đúng vào cái giây phút ấy thì con dế yêu ở túi áo tôi khẽ rung lên, tôi như người chết đuối vớ được cái phao vội kêu lên:
- Tôi có điện thoại….
Tôi nói rồi nhanh chóng ngồi dậy móc điện thoại trong túi ra, không kịp nhìn xem là ai đã đưa lên tai nghe:
- Alo, ai đấy ạ?

- SAO GIỜ NÀY MÀ MÀY CÒN CHƯA ĐẾN LỚP HẢ??? _ giọng nói mang tầm cỡ quốc tế của cái Trang vang lên ở đầu máy bên kia khiến tôi rùng cả mình, nếu có đội quân chuyên dùng giọng nói để giết người thì Trang chắc chắn sẽ được bầu làm đội trưởng. 
- Tao có chút việc bận.
- Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cái đứa nào còn bảo sẽ chăm chú học tiết cuối cùng của thầy Thiên hả? Thế mà giờ là lúc nào rồi mà mày vẫn chưa chịu vác xác đến_ Trang gay gắt.
- Á……_ tôi kêu lên, rồi vội đưa tay lên xem đồng hồ, trời ơi, tiết học đã sắp kết thúc rồi ư? Tôi cuống quít kêu lên:
- Sao mày không gọi điện nhắc tao? Làm sao bây h, tao đến không kịp mất.
- Đừng đổ tội cho tao, tao gọi cho mày bao nhiêu lần mà mày có chịu bắt máy đâu.
Thôi chết rồi, trong lúc đến chỗ Phong tôi đã để máy ở chế độ rung, lúc nãy lại ngủ quên nên không để ý, tôi nhăn nhó nói bằng giọng hối lỗi:
- Xin lỗi, tao để máy ở chế độ rung nên không biết.
- Hừ… thôi nhanh lên, kẻo không được gặp thầy…._ nó nói rồi tắt máy cái rụp. Tôi cũng cuống quít cất cái máy điện thoại đi rồi nhanh chân đứng dậy bỏ đi. Thấy lạ Phong bèn giữ tôi lại ngước mắt lên dò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tôi nóng nảy gỡ tay hắn ra rồi trả lời qua quýt:
- Xin lỗi, tôi sẽ nói sau, giờ tôi đang vội lắm.
Nói xong tôi chạy vội ra khỏi phòng của Phong, xuống nhà và bắt taxi đến trường, trong lòng nóng như lửa đốt. Những tưởng có thể được học nốt tiết cuối của thầy Thiên, được một lần trở thành cô học trò ngoan của thầy, nhưng tất cả đã quá muộn. Tôi đau lòng nghĩ, nắm thật chặt tay, ngăn dòng nước mắt chỉ trực trào ra, em xin lỗi, em xin lỗi…..thầy Thiên ơi…
Tôi trả tiền taxi rồi lao như bay vào lớp, nhưng đã quá muộn, lớp học vắng tanh không một bóng người, trên bảng vẫn còn lưu lại nét bút của thầy Thiên. Quanh lớp vất đầy những mẩu khăn giấy chứng tỏ đã có một trận mưa nước mắt vừa diễn ra trong lớp. Tôi đau đớn đưa tay lên ôm lấy mặt, sao ông trời lại trớ trêu như thế, sao cứ bắt tôi phải chọn lựa, Phong và thầy Thiên…

Tôi chua xót nhìn lên bảng rồi định quay đầu bỏ đi, chợt giật mình khi nghe tiếng gọi ở đằng sau:
- Nhiên…mày đây rồi…._ Con Trang ôm hai cái cặp hớt hải chạy đến hổn hển nhìn tôi trách cứ_ Sao bây giờ mày mới đến, có biết thầy Thiên buồn thế nào không?
- Tao xin lỗi_ tôi chẳng biết nói gì chỉ cúi đầu xin lỗi.
- Thôi, đừng nói nữa, thầy Thiên dặn tao đưa cho mày cái này_ Trang nói rồi lôi ở trong cặp ra một con khỉ bông lông vàng giống màu tóc của thầy Thiên, ở trước ngực có gắn một hình trái tim đỏ au và dòng chữ: " I love you" kèm theo một tấm thiệp hoa hồng rất đẹp.
Tôi cắn môi đón lấy con khỉ bông và tấm thiệp, mỉm cười như mếu một lần nữa tôi lại làm tổn thương ông thầy mất rồi.
- Thôi đừng có cười như mếu thế, trông kinh dị lắm, mày mà nhanh chân là vẫn có thể chào thầy lần cuối đấy. Lúc đưa cho tao con khỉ thầy bảo còn có chút việc trong thư viện, mày thử lên thư viện tầng ba kiếm xem._ Con Trang nhíu mày nhìn tôi, thở dài nói.
- Thật hả?_ tôi reo lên, mắt sáng như vì sao đêm hè, nhìn con Trang với ánh mắt biết ơn_ Ôi Trang ơi, tao yêu mày lắm lắm, mày yên tâm đi mai tao sẽ đãi mày cái kẹo oishi ( hehe có 200 đ một cái thui).
Nói xong tôi vội vã chạy đi, bỏ mặc tiếng hét inh ỏi của con Trang ở đằng sau:
- Sặc, đồ keo kiệt, tao giúp mày bao nhiêu mà mày đãi tao có cái kẹo 200 đ thôi hả? Tốt nhất là mày đi chết đi…
Tôi nhanh chân chạy lên tầng ba vừa chạy vừa lôi tấm thiệp của thầy Thiên ra đọc:
" Tôi trở về trường đây, tôi sẽ không bao giờ quên em đâu vì thế đừng quên tôi nhé! Hãy luôn nhớ rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Còn nữa, em không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi đâu bởi vì tôi chưa bao giờ thấy hối hận khi đã thích em. Chúc em hạnh phúc - người con gái đầu tiên tôi yêu .
- Quốc Thiên -"
Không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên má, tôi đưa tay khẽ quệt nước mắt, ôm ghì con khỉ bông cùng tấm thiệp vào lòng. 
Cuối cùng cũng đến được phòng thư viện, tôi vội chạy vào ngó quanh quất, nhưng đáp lại tôi chỉ là những kệ sách dài tít tắp đứng im lìm vô cảm. Có lẽ thầy Thiên làm xong việc nên đã đi rồi.
Tôi nghĩ và thất thểu đi ra ngoài, tôi đã nợ thầy ấy quá nhiều, chí ít chỉ một lần này thôi tôi cũng muốn được nói lời tạm biệt với thầy ấy, được một lần nói ra rằng tôi thực sự rất quý mến thầy, nhưng có lẽ tôi đã đến muộn rồi. 
Tôi buồn bã nghĩ rồi đứng dựa vào lan can, hướng mắt xuống sân trường, để mặc những cơn gió khẽ làm bay mái tóc.
Chợt…. tôi giật mình khi bắt gặp dáng người thân quen đang xách cặp đi dưới sân trường. Tôi dụi mắt cố nhìn cho thật kĩ, không sai người đó chính là thầy Thiên. Tôi sung sướng bắc tay lên miệng tạo thành cái loa réo thật to:

- Thầy ơi…
Nghe thấy tiếng gọi, ngay lập tức, thầy Thiên quay đầu lại, ngó quanh quất cố tìm ra vị trí phát ra tiếng nói.
- Em ở đây…._ tôi cố gắng réo to hơn, vẫy vẫy tay.
Thầy Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, đôi mắt sáng lên, môi nở một nụ cười ấm áp tựa hồ như ánh nắng mặt trời.
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, đưa tay lên sát miệng hét lên:
- Em xin lỗi vì đã không thể học tiết học cuối của thầy, em rất thích món quà này_ tôi nói rồi giơ con khỉ bông lên.
- Không sao, chỉ cần em vui là được.
- Thầy ơi, em muốn nói với thầy rằng: được gặp thầy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của em._ tôi hét lên.
Khuôn mặt của thầy Thiên bừng nở một nụ cười ấm áp, đẹp lung linh, ông thầy bắc tay lên miệng hét lên:
- Tôi đi đây, em phải hạnh phúc đấy._ Nói xong thầy Thiên quay đầu bỏ đi, một tay xách cặp, một tay đưa lên chào tạm biệt tôi.
Tôi đứng dựa vào lan can, nhìn theo bóng dáng của ông thầy khỉ vàng khẽ mỉm cười thì thầm nói:
- Cảm ơn thầy… vì đã thích một người như em…
Và rồi tôi cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng thầy Thiên mất hút. 
Tuổi 17 này đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều mà trước giờ tôi chưa biết hoặc chưa từng để ý… cuộc sống là không thể trọn vẹn. Hạnh phúc của người này, lại là bất hạnh của kẻ khác, biết người ta thích mình nhưng lại không thể đáp lại tình cảm đó, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Tình yêu của thầy Thiên nhẹ nhàng ấm áp và đẹp đẽ như những tia nắng kia, nó không hề có sự gò bó, ép buộc, nếu ai trên cuộc đời này cũng học cách yêu như thầy ấy thì chắc chắn sẽ chẳng có người nào phải đau khổ, mất mát vì tình rồi. 
Có lẽ người con gái đầu tiên thầy ấy thích là tôi, nhưng người con gái thầy ấy cần chắc chắn vẫn chưa xuất hiện, vẫn còn đang đợi thầy ở phía trước, mong rằng thầy Thiên sẽ sớm tìm được hạnh phúc của đời mình, mặc dù người đem lại hạnh phúc cho thầy ấy không phải là tôi… 


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận