Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi - Chương 18: Nhã Nhã! Tôi có thể gọi em như thế hay không?
Chương trước- Chương 1: Bị cưỡng bức (18+)
- Chương 2: Trọng sinh, lại bị khinh bạc (18+)
- Chương 3: Tự cứu
- Chương 4: Nhất định phải khiến hắn trả giá
- Chương 5: Hồng môn yến
- Chương 6: Trịnh Ân về nước
- Chương 7: Giáo huấn Tần Trọng Hải - Đi Mỹ
- Chương 8: Ngày đầu tiên nơi đất khách
- Chương 9: Đến L'Amour
- Chương 10: Đề xuất kế hoạch mới - Người đàn ông bá đạo
- Chương 11: Tôi tên Tề Phong, rất vui được quen biết em.
- Chương 12: Em sẽ quay lại chứ?
- Chương 13: Nếu anh không chịu chống nạng, vậy thì tùy anh thôi.
- Chương 14: Chúng ta có chị dâu rồi
- Chương 15: Anh không sợ tôi khiêng cả nhà anh đi à?
- Chương 16: Lão đại mặt lạnh cùng chị dâu mặt lạnh
- Chương 17: Cá cược
- Chương 18: Nhã Nhã! Tôi có thể gọi em như thế hay không?
- Chương 19: Tôi không ổn
- Chương 20: Em lại tính bỏ mặc tôi nữa có phải không?
- Chương 21: Tôi không phải chị dâu nhỏ của anh
- Chương 22: Mong em cho tôi chút mặt mũi
- Chương 23: Anh rốt cuộc nói với bọn họ tôi là ai?
- Chương 24: Em vẫn còn giận tôi sao?
- Chương 25: Khách hàng lớn
- Chương 26: Bị "bán"
- Chương 27: Là hắn
- Chương 28: Xem mắt
- Chương 29: Con có nói không chịu đâu
- Chương 30: Giáo huấn
- Chương 31: Cháu đến chậm một bước rồi
- Chương 32: Tôi thích cô ấy
- Chương 33: Tự vấn
- Chương 34: Tìm đến
- Chương 35: Thổ lộ
- Chương 36: Cho chúng ta một cơ hội có được không?
- Chương 37: Anh sẽ không để em rời đi nữa
- Chương 38: Em và anh ta chỉ là bạn
- Chương 39: Cần người mẫu
- Chương 40: Em ở đâu thì anh ở đó
- Chương 41: Buổi tối có party chúc mừng, cháu sẽ đến chứ?
- Chương 42: Cô ấy đã từng xảy ra chuyện gì có phải không?
- Chương 43: Anh thật sự muốn mang em giấu đi
- Chương 44: Con cứ theo nó gọi bà nội là được rồi
- Chương 45: Lần đầu tiên trong đời nếm mùi bất lực, cảm giác thế nào?
- Chương 46: Cùng anh nhảy điệu này được chứ?
- Chương 47: Trong mắt con nó là người thế nào?
- Chương 48: Ở bên anh một ngày được không?
- Chương 49: Là ai gây thương tổn cô ấy?
- Chương 50: Một ngày làm tình lữ
- Chương 51: Không kiềm chế được hôn cô
- Chương 52: Gặp ác mộng
- Chương 53: Máy chủ bị công kích
- Chương 54: Vợ chồng các người đúng thật là biến thái
- Chương 55: Tôi muốn biết mục đích của cô ấy
- Chương 56: Em muốn cùng tôi thực hiện giao dịch gì?
- Chương 57: Nếu tôi nói tôi muốn em thì sao?
- Chương 58: Hợp đồng hôn nhân
- Chương 59: Tôi không cần một người vợ hữu danh vô thực
- Chương 60: Mượn rượu giải sầu
- Chương 61: Nhã Nhã, cho anh, để anh yêu em! (18+)
- Chương 62: Em nhớ lại rồi, cho nên hối hận rồi sao?
- Chương 63: Quyết định rời đi
- Chương 64: Trở về
- Chương 65: Thư cô để lại
- Chương 66: Bị bệnh
- Chương 67: Giãy dụa
- Chương 68: Tôi muốn đi tìm cô ấy
- Chương 69: Kể chuyện
- Chương 70: Nhã Nhã giỏi IT, anh biết không?
- Chương 71: Mục đích của cô
- Chương 72: Nhã Nhã, anh đến rồi!
- Chương 73: Tần Nhã Linh, đâu mới là con người thật của em?
- Chương 74: Em có yêu anh không?
- Chương 75: Cuối cùng em cũng trở về bên anh rồi
- Chương 76: Cùng nhau trở về, chúng ta công khai quan hệ
- Chương 77: Đến gặp gia đình cô
- Chương 78: Chúng con hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp
- Chương 79: Em trai của cô
- Chương 80: Công khai quan hệ
- Chương 81: Đánh giá con rể
- Chương 82: Em muốn khi nào ngồi vào vị trí kia?
- Chương 83: Tần Trọng Hải đeo bám
- Chương 84: Sát hạch
- Chương 85: Phát hiện sai sót
- Chương 86: Thăm dò
- Chương 87: Sự thật
- Chương 88: Âm thầm lên kế hoạch
- Chương 89: Em rất vui vẻ hạnh phúc
- Chương 90: Lên kế hoạch nghỉ dưỡng
- Chương 91: Lần đầu tiên bước vào phòng cô
- Chương 92: Nếu thật sự muốn cảm ơn anh thì đổi cách xưng hô đi
- Chương 93: Em thật sự biết cách dày vò anh
- Chương 94: Người cũ tìm đến
- Chương 95: Anh rể rất có tiền
- Chương 96: Bình yên trước cơn sóng lớn
- Chương 97: Người cũ xuất hiện
- Chương 98: Mất khống chế
- Chương 99: Đối mặt
- Chương 100: Anh sẽ chờ em mở lòng
- Chương 101: Chuyện xưa
- Chương 102: Sự thật sau cùng
- Chương 103: Lột xác
- Chương 104: Thomas ăn bị cẩu lương
- Chương 105: Tần Trọng Hải lắm chuyện
- Chương 106: JK náo loạn
- Chương 107: Cầu hôn
- Chương 108: Đêm tân hôn
- Chương 109: Cuộc họp nửa đêm
- Chương 110: Cưới vợ phải cưới liền tay
- Chương 111: Tuyên bố tổ chức hôn lễ
- Chương 112: Ba vợ con rể nói chuyện riêng
- Chương 113: Con gái chu đáo, con rể chu toàn
- Chương 114: Tần Trọng Hải gặp rắc rối
- Chương 115: Giúp Trọng Hải giải quyết rắc rối
- Chương 116: Ra mắt bà nội
- Chương 117: Đây gọi là duyên phận
- Chương 118: JK đến nhà cô náo loạn
- Chương 119: Vị trí Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc, em còn muốn hay không?
- Chương 120: Đến SLC
- Chương 121: Thừa nhận Tần Trọng Hải
- Chương 122: Thanh tra
- Chương 123: Bắt đầu tra xét
- Chương 124: Tra xét đến cùng
- Chương 125: Lời tôi nói, anh nhất định phải làm theo
- Chương 126: Chiếc ghế Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc, em sẽ ngồi
- Chương 127: Tiết lộ thân phận cùng Tần Trọng Hải
- Chương 128: Lại cá cược
- Chương 129: Cả ba đều thua
- Chương 130: Cùng nhau làm loạn
- Chương 131: Người đàn ông đơn phương
- Chương 132: Chuyện của Thomas
- Chương 133: Phát giác
- Chương 134: Nhắc nhở
- Chương 135: Phản kích
- Chương 136: Rước dâu
- Chương 137: Xe
- Chương 138: Vì yêu
- Chương 139: Vì anh, vì em, vì chúng ta
- Chương 140: Đi du lịch
- Chương 141: Đè nén
- Chương 142: Cậu có tin vào tiếng sét ái tình không?
- Chương 143: Buông bỏ
- Chương 144: Ranh giới
- Chương 145: Anh mãi mãi chống lưng cho em
- Chương 146: Đáp lễ
- Chương 147: Thay đổi kế hoạch
- Chương 148: Liên tục gặp sự cố
- Chương 149: Lại có người giở trò
- Chương 150: Những gì em muốn, anh sẽ giúp em có được tất cả (18+)
- Chương 151: Cùng nhau xuất hiện
- Chương 152: Nhậm chức
- Chương 153: Chạm mặt
- Chương 154: Đàm phán
- Chương 155: Tôi cho anh toàn quyền quyết định
- Chương 156: Bọn họ thật sự không có não
- Chương 157: Dự đoán
- Chương 158: Mặt dày tìm đến
- Chương 159: Cầu tình
- Chương 160: Bàn chuyện hợp tác
- Chương 161: Muốn cô (18+)
- Chương 162: Em không có gì muốn nói với anh à?
- Chương 163: Tôi muốn hai người họ ly hôn
- Chương 164: Cuộc gặp ngoài dự đoán
- Chương 165: Sập bẫy
- Chương 166: Lại bị cưỡng bách
- Chương 167: Được cứu
- Chương 168: Giúp cô trút giận
- Chương 169: Tuyệt đối tin tưởng
- Chương 170: Tiếp nhận CMC
- Chương 171: Cái giá phải trả
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
Chương 18: Nhã Nhã! Tôi có thể gọi em như thế hay không?
Tề Phong gật đầu hài lòng. Lại liếc mắt sang ba người còn lại đang ngồi ăn dưa, hắn nói tiếp: "Sao, ba cậu có muốn tham gia hay không? Mức cược tùy các cậu chọn. Nếu Andrew thắng thì tôi trả gấp đôi mức cược."
JK là người háo hức nhất, cậu ta chính là dựa vào thái độ của chị dâu nhỏ mà cược đấy, lạnh thế cơ mà!
"Tôi cược Andrew thắng. Một năm tiền lương."
Thomas cũng góp vui: "Tôi cược cậu thắng thì thế nào?"
"Không tính. Chỉ cược Andrew thắng thôi." Hắn thản nhiên trả lời.
Thomas gật đầu: "Vậy tham gia cho vui đi. Giống JK, một năm tiền lương."
Chỉ còn người cuối cùng là Jason, mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu ta, ấy vậy mà cậu ta lắc đầu: "Tôi trung lập, vụ cá cược này tôi không tham gia. Nếu có thì tôi cũng cược William thắng."
Cậu ta không phải tiếc tiền mà là thái độ của chị dâu nhỏ khiến cậu ta khó bề phân định. Nhưng đa phần cậu ta vẫn thấy hai người này có khả năng nhiều hơn.
Tề Phong gật đầu đồng ý: "Ok, Jason ở giữa làm chứng."
Một lần nữa quét mắt nhìn đám người, Tề Phong lạnh nhạt nói tiếp: "Vậy là xong rồi có phải không? Các cậu có thể đi được rồi!"
JK chưng ra bộ mặt đưa đám: "Đằng nào bọn này cũng cất công đến đây một chuyến rồi, bây giờ trở về cũng là giờ nghỉ trưa, cậu không thể mời bọn tôi bữa cơm được à?"
Hắn nheo cặp mắt sắc lạnh, cười như không cười nói: "Nói hay nhỉ? Cậu xem chỗ tôi là nhà hàng muốn gì có nấy?"
"Thì gọi nhà hàng bên phía mẹ cậu mang đến." JK tiếp tục mè nheo.
Hắn vẫn giữ thái độ cũ: "Vậy ăn xong ai dọn dẹp? Cậu sao?"
JK á khẩu không cách nào phản bác. Gần ba mươi năm sống trên đời cậu ta chưa từng đi vào phòng bếp chứ đừng nói rửa chén dọn nhà. Bảo cậu ta làm mấy việc này chi bằng kêu cậu ta đi chết đi. Cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu ta, chỉ có lên phòng khách chứ nào xuống được phòng bếp. Cho nên, quên đi!
Ba người đàn ông còn lại cũng chẳng khác gì nhau. Người Tây phương mà, làm sao giống như người Đông phương như hắn. Hắn không những có thể làm được tất cả mọi việc, còn có thể nấu cơm, tuy rằng không ngon nhưng cũng ăn được, không đến nỗi ngộ độc mà chết. Chỉ là đám người này không biết mà thôi.
Tề Phong làm như không có chuyện gì, nhún nhún vai: "Vậy nên, các cậu tự ra ngoài mà ăn đi."
"Vậy còn cậu?" Thomas nhíu mày hỏi.
"Dĩ nhiên có người lo rồi." Vẫn là JK nhanh miệng.
"Ừm, vậy bọn tôi đi trước."
Dứt lời, Thomas dẫn đầu đám người rời khỏi.
Bọn họ đi không lâu thì Tần Nhã Linh cũng xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại. Quả nhiên lúc này vân tay của cô đã mở được cửa nhà Tề Phong.
Đặt đồ xuống bàn bếp, cô theo lối cầu thang đi lên tìm đến phòng làm việc của hắn, mà cửa phòng lúc này không hề đóng.
Đứng bên ngoài cánh cửa nhìn vào bên trong tìm kiếm bóng dáng của người nào đó, lại vô tình bắt gặp dáng vẻ của hắn đang chăm chú đọc văn kiện trên bàn.
Cô đã từng nghe ai đó nói, dáng vẻ của người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta đang làm việc nhưng cô lại không hề tin bởi vì cô đã từng chứng kiến gã đàn ông tồi tệ kia làm việc, không hề có điểm tương đồng nào với câu nói đó cả, khi đó cô chỉ lắc đầu cười cho chính mình, cũng có lúc mơ tưởng viễn vông.
Nhưng là hiện tại, cô lại có thể nhìn người đàn ông trước mắt đây không chỉ tương đồng với câu nói kia mà còn hơn cả thế nữa, như thể cô đang nhìn thấy một bức tranh sống động mà trung tâm của bức tranh đó chính là người đàn ông kia.
Nói hắn đẹp trai, quá tầm thường. Nói hắn tiêu sái, vẫn chưa đủ. Nói hắn tuấn dật, cũng tạm chấp nhận.
Có lẽ phải gộp tất cả những từ ngữ kia mới đủ diễn tả được vẻ đẹp lúc này của hắn.
Cô yêu thích cái đẹp, cũng có tính thẩm mỹ cao, đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ không có nửa điểm khiếm khuyết thì đúng là có phần quá đáng.
Nhưng là bức tranh trước mắt này, cô thật sự không tìm ra được nửa điểm không hài hoà. Có chăng cũng chỉ là bộ y phục trên người hắn mà thôi.
Giả như hắn đang khoác trên mình một bộ vest lịch sự, có lẽ sẽ phù hợp hơn một chút, nhưng bộ đồ mặc ở nhà lại mang một nét đặc biệt khác.
Vì sao ư?
Dáng vẻ làm việc của người đàn ông ở công sở thì ai cũng có thể nhìn thấy nhưng ở nhà thì không như thế, và không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có cơ hội để nhìn thấy, trừ phi người đó vô cùng thân thiết.
Tề Phong chính là một ví dụ điển hình. Hắn độc thân, lại ở một mình, vậy nên có phải cô là người đầu tiên được nhìn thấy hay không?
Cô có nên cảm thấy may mắn vì điều đó không?
Lúc này đây, nếu như có giấy bút trong tay, cô thật sự muốn phác hoạ lại hình ảnh hiếm có này, tuy rằng có đôi chút khiếm nhã, chỉ là hắn có cho phép hay không mà thôi.
Giống như cảm nhận được có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình, Tề Phong bất giác ngẩng đầu lên.
Quả nhiên hắn không hề cảm nhận sai, thật sự có người đang nhìn hắn.
Buông văn kiện trên tay xuống, hai bàn tay hắn đưa lên đan vào nhau, sau đó gác cằm lên, khoé môi cũng nhếch lên nở nụ cười ngập tràn hứng thú.
Hắn không lên tiếng, cứ ngồi tư thế đó nhìn chằm chằm người đang đứng ở ngưỡng cửa, trong lòng thì như nai con chạy loạn, tự nói với chính mình: Cô có phải đang cảm thấy hắn rất đẹp trai nên mới nhìn đến không rời mắt?
Không lâu sau đó, Tần Nhã Linh rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Cô chậm rãi bước vào nở nụ cười gượng: "Đồng nghiệp của anh về hết rồi à?"
Hắn gật đầu: "Ừm, về hết rồi."
Cô tiếp tục hỏi: "Anh đã uống thuốc chưa?"
Hắn lại gật đầu: "Đã uống."
Bầu không khí phút chốc trở nên ngưng trọng. Tần Nhã Linh buông mi mắt khẽ thở phào, sau đó lên tiếng: "Vậy anh làm việc tiếp đi, đến giờ cơm trưa thì tôi gọi."
Nhìn hắn lâu thêm một giây, cô quay lưng bước về phía cửa.
Đúng vào giây phút cô chỉ còn cách ngưỡng cửa một bước chân, phía sau bỗng vang lên một thanh âm trầm thấp gọi tên cô: "Nhã Nhã!"
Tần Nhã Linh khựng lại tại chỗ, thanh âm kia lại tiếp tục: "Tôi có thể gọi em như thế không?"
Hít sâu một hơi để làm cho chính mình bình tĩnh lại, cô gật đầu: "Được." Sau đó bước thẳng ra cửa rồi dần khuất dạng.
Dừng lại tại phòng bếp, cô dựa lưng vào tường thở gấp, trong lòng có cảm giác rất khó diễn tả mà vô cùng mâu thuẫn, không thể rõ ràng nhưng cô biết, sự hoảng sợ chiếm phần hơn.
Hoảng sợ sao? Nhưng vì cớ gì lại hoảng sợ? Chẳng phải người thân bên cạnh đều gọi cô như thế hay sao?
Lại hít sâu một hơi, gạt bỏ những cảm xúc ngổn ngang trong lòng đi, cô bắt tay vào làm bữa trưa.
Uớc chừng không quá một giờ, mọi món ăn đều đã xong xuôi, chỉ còn một món thịt hầm cách thủy phải đợi thêm nửa giờ nữa.
Trong khi chờ đợi, cô lấy cuốn sổ tay vừa được mang đến và cây viết chì chuyên dụng ngồi xuống bàn ăn bắt đầu phác thảo lễ phục.
Có lẽ vì quá chuyên tâm vào công việc nên khi Tề Phong đã đứng đằng sau cô được một lúc rồi mà cô vẫn không hề nhận ra mãi cho đến khi âm báo hẹn giờ của chiếc nồi hầm vang lên cô mới hồi thần, vội vàng đứng dậy từ ghế.
Chỉ là chiếc ghế vừa bị đẩy ra, thanh âm xuýt xoa của người nào đó cũng đồng thời vang lên, Tần Nhã Linh lại một lần nữa giật mình nhìn người phía sau, vội vàng đỡ lấy anh ta, lo lắng hỏi han: "Anh thế nào rồi? Sao lại đứng đấy làm gì?"
Tề Phong vô tình bị chiếc ghế của cô va vào đúng cái chân đau, mày rậm nhăn lại thấy rõ nhưng vẫn tỏ ra bản thân không hề hấn gì: "Không sao, em không cần gấp như thế!"
Đỡ hắn ngồi xuống ghế, cô thở hắt ra một hơi: "Ồ, vậy anh ngồi đi. Cơm trưa cũng vừa vặn xong rồi."
"Được."
Món ăn rất nhanh được bày lên: một món thịt hầm, một món xào, một món canh, lại thêm một đĩa sủi cảo. Sắc hương vị đều đủ cả, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Đưa đến cho hắn một bộ chén đũa, Tần Nhã Linh mỉm cười nói: "Anh đang bị thương, mấy món này ít dầu mỡ, anh ăn nhiều một chút, bên trong vẫn còn một ít sủi cảo, xế chiều nếu thấy đói thì có thể ăn."
Tề Phong nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Em tính nuôi tôi thành heo à?"
Cô nhíu mày: "Có ý gì?"
Hắn trả lời: "Tôi không ăn nhiều như vậy. Em nhìn xem, một bàn đồ ăn thế này, bốn người ăn còn chưa hết đấy!"
Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh mới nhìn lại bàn đồ ăn, cười gượng: "Ồ, đúng là có hơi nhiều. Quen tay rồi ấy mà!"
Tề Phong nhìn cô khẽ cười, lại muốn nhân cơ hội cô đang vui vẻ thì hỏi tới: "Em thường xuyên làm cơm sao? Chẳng phải em còn đi làm à?"
Cô gật đầu: "Mỗi sáng đi chạy bộ về thì đều làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Trừ thời gian đi làm thì cuối tuần tôi đều sẽ xuống bếp."
Hắn tiếp tục hỏi: "Em làm công việc gì vậy? Lúc nãy tôi thấy em vẽ trang phục."
"Thiết kế thời trang."
Nhận được câu trả lời cuối cùng, hắn không có ý định hỏi thêm nữa. Giục tốc bất đạt, hắn đã được kiểm chứng qua, cho nên cũng nên biết dừng chỗ nào thì đúng lúc, tránh cho cô nghĩ hắn có tâm cơ không chính đáng.
"Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy."
JK là người háo hức nhất, cậu ta chính là dựa vào thái độ của chị dâu nhỏ mà cược đấy, lạnh thế cơ mà!
"Tôi cược Andrew thắng. Một năm tiền lương."
Thomas cũng góp vui: "Tôi cược cậu thắng thì thế nào?"
"Không tính. Chỉ cược Andrew thắng thôi." Hắn thản nhiên trả lời.
Thomas gật đầu: "Vậy tham gia cho vui đi. Giống JK, một năm tiền lương."
Chỉ còn người cuối cùng là Jason, mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu ta, ấy vậy mà cậu ta lắc đầu: "Tôi trung lập, vụ cá cược này tôi không tham gia. Nếu có thì tôi cũng cược William thắng."
Cậu ta không phải tiếc tiền mà là thái độ của chị dâu nhỏ khiến cậu ta khó bề phân định. Nhưng đa phần cậu ta vẫn thấy hai người này có khả năng nhiều hơn.
Tề Phong gật đầu đồng ý: "Ok, Jason ở giữa làm chứng."
Một lần nữa quét mắt nhìn đám người, Tề Phong lạnh nhạt nói tiếp: "Vậy là xong rồi có phải không? Các cậu có thể đi được rồi!"
JK chưng ra bộ mặt đưa đám: "Đằng nào bọn này cũng cất công đến đây một chuyến rồi, bây giờ trở về cũng là giờ nghỉ trưa, cậu không thể mời bọn tôi bữa cơm được à?"
Hắn nheo cặp mắt sắc lạnh, cười như không cười nói: "Nói hay nhỉ? Cậu xem chỗ tôi là nhà hàng muốn gì có nấy?"
"Thì gọi nhà hàng bên phía mẹ cậu mang đến." JK tiếp tục mè nheo.
Hắn vẫn giữ thái độ cũ: "Vậy ăn xong ai dọn dẹp? Cậu sao?"
JK á khẩu không cách nào phản bác. Gần ba mươi năm sống trên đời cậu ta chưa từng đi vào phòng bếp chứ đừng nói rửa chén dọn nhà. Bảo cậu ta làm mấy việc này chi bằng kêu cậu ta đi chết đi. Cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu ta, chỉ có lên phòng khách chứ nào xuống được phòng bếp. Cho nên, quên đi!
Ba người đàn ông còn lại cũng chẳng khác gì nhau. Người Tây phương mà, làm sao giống như người Đông phương như hắn. Hắn không những có thể làm được tất cả mọi việc, còn có thể nấu cơm, tuy rằng không ngon nhưng cũng ăn được, không đến nỗi ngộ độc mà chết. Chỉ là đám người này không biết mà thôi.
Tề Phong làm như không có chuyện gì, nhún nhún vai: "Vậy nên, các cậu tự ra ngoài mà ăn đi."
"Vậy còn cậu?" Thomas nhíu mày hỏi.
"Dĩ nhiên có người lo rồi." Vẫn là JK nhanh miệng.
"Ừm, vậy bọn tôi đi trước."
Dứt lời, Thomas dẫn đầu đám người rời khỏi.
Bọn họ đi không lâu thì Tần Nhã Linh cũng xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại. Quả nhiên lúc này vân tay của cô đã mở được cửa nhà Tề Phong.
Đặt đồ xuống bàn bếp, cô theo lối cầu thang đi lên tìm đến phòng làm việc của hắn, mà cửa phòng lúc này không hề đóng.
Đứng bên ngoài cánh cửa nhìn vào bên trong tìm kiếm bóng dáng của người nào đó, lại vô tình bắt gặp dáng vẻ của hắn đang chăm chú đọc văn kiện trên bàn.
Cô đã từng nghe ai đó nói, dáng vẻ của người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta đang làm việc nhưng cô lại không hề tin bởi vì cô đã từng chứng kiến gã đàn ông tồi tệ kia làm việc, không hề có điểm tương đồng nào với câu nói đó cả, khi đó cô chỉ lắc đầu cười cho chính mình, cũng có lúc mơ tưởng viễn vông.
Nhưng là hiện tại, cô lại có thể nhìn người đàn ông trước mắt đây không chỉ tương đồng với câu nói kia mà còn hơn cả thế nữa, như thể cô đang nhìn thấy một bức tranh sống động mà trung tâm của bức tranh đó chính là người đàn ông kia.
Nói hắn đẹp trai, quá tầm thường. Nói hắn tiêu sái, vẫn chưa đủ. Nói hắn tuấn dật, cũng tạm chấp nhận.
Có lẽ phải gộp tất cả những từ ngữ kia mới đủ diễn tả được vẻ đẹp lúc này của hắn.
Cô yêu thích cái đẹp, cũng có tính thẩm mỹ cao, đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ không có nửa điểm khiếm khuyết thì đúng là có phần quá đáng.
Nhưng là bức tranh trước mắt này, cô thật sự không tìm ra được nửa điểm không hài hoà. Có chăng cũng chỉ là bộ y phục trên người hắn mà thôi.
Giả như hắn đang khoác trên mình một bộ vest lịch sự, có lẽ sẽ phù hợp hơn một chút, nhưng bộ đồ mặc ở nhà lại mang một nét đặc biệt khác.
Vì sao ư?
Dáng vẻ làm việc của người đàn ông ở công sở thì ai cũng có thể nhìn thấy nhưng ở nhà thì không như thế, và không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có cơ hội để nhìn thấy, trừ phi người đó vô cùng thân thiết.
Tề Phong chính là một ví dụ điển hình. Hắn độc thân, lại ở một mình, vậy nên có phải cô là người đầu tiên được nhìn thấy hay không?
Cô có nên cảm thấy may mắn vì điều đó không?
Lúc này đây, nếu như có giấy bút trong tay, cô thật sự muốn phác hoạ lại hình ảnh hiếm có này, tuy rằng có đôi chút khiếm nhã, chỉ là hắn có cho phép hay không mà thôi.
Giống như cảm nhận được có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình, Tề Phong bất giác ngẩng đầu lên.
Quả nhiên hắn không hề cảm nhận sai, thật sự có người đang nhìn hắn.
Buông văn kiện trên tay xuống, hai bàn tay hắn đưa lên đan vào nhau, sau đó gác cằm lên, khoé môi cũng nhếch lên nở nụ cười ngập tràn hứng thú.
Hắn không lên tiếng, cứ ngồi tư thế đó nhìn chằm chằm người đang đứng ở ngưỡng cửa, trong lòng thì như nai con chạy loạn, tự nói với chính mình: Cô có phải đang cảm thấy hắn rất đẹp trai nên mới nhìn đến không rời mắt?
Không lâu sau đó, Tần Nhã Linh rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Cô chậm rãi bước vào nở nụ cười gượng: "Đồng nghiệp của anh về hết rồi à?"
Hắn gật đầu: "Ừm, về hết rồi."
Cô tiếp tục hỏi: "Anh đã uống thuốc chưa?"
Hắn lại gật đầu: "Đã uống."
Bầu không khí phút chốc trở nên ngưng trọng. Tần Nhã Linh buông mi mắt khẽ thở phào, sau đó lên tiếng: "Vậy anh làm việc tiếp đi, đến giờ cơm trưa thì tôi gọi."
Nhìn hắn lâu thêm một giây, cô quay lưng bước về phía cửa.
Đúng vào giây phút cô chỉ còn cách ngưỡng cửa một bước chân, phía sau bỗng vang lên một thanh âm trầm thấp gọi tên cô: "Nhã Nhã!"
Tần Nhã Linh khựng lại tại chỗ, thanh âm kia lại tiếp tục: "Tôi có thể gọi em như thế không?"
Hít sâu một hơi để làm cho chính mình bình tĩnh lại, cô gật đầu: "Được." Sau đó bước thẳng ra cửa rồi dần khuất dạng.
Dừng lại tại phòng bếp, cô dựa lưng vào tường thở gấp, trong lòng có cảm giác rất khó diễn tả mà vô cùng mâu thuẫn, không thể rõ ràng nhưng cô biết, sự hoảng sợ chiếm phần hơn.
Hoảng sợ sao? Nhưng vì cớ gì lại hoảng sợ? Chẳng phải người thân bên cạnh đều gọi cô như thế hay sao?
Lại hít sâu một hơi, gạt bỏ những cảm xúc ngổn ngang trong lòng đi, cô bắt tay vào làm bữa trưa.
Uớc chừng không quá một giờ, mọi món ăn đều đã xong xuôi, chỉ còn một món thịt hầm cách thủy phải đợi thêm nửa giờ nữa.
Trong khi chờ đợi, cô lấy cuốn sổ tay vừa được mang đến và cây viết chì chuyên dụng ngồi xuống bàn ăn bắt đầu phác thảo lễ phục.
Có lẽ vì quá chuyên tâm vào công việc nên khi Tề Phong đã đứng đằng sau cô được một lúc rồi mà cô vẫn không hề nhận ra mãi cho đến khi âm báo hẹn giờ của chiếc nồi hầm vang lên cô mới hồi thần, vội vàng đứng dậy từ ghế.
Chỉ là chiếc ghế vừa bị đẩy ra, thanh âm xuýt xoa của người nào đó cũng đồng thời vang lên, Tần Nhã Linh lại một lần nữa giật mình nhìn người phía sau, vội vàng đỡ lấy anh ta, lo lắng hỏi han: "Anh thế nào rồi? Sao lại đứng đấy làm gì?"
Tề Phong vô tình bị chiếc ghế của cô va vào đúng cái chân đau, mày rậm nhăn lại thấy rõ nhưng vẫn tỏ ra bản thân không hề hấn gì: "Không sao, em không cần gấp như thế!"
Đỡ hắn ngồi xuống ghế, cô thở hắt ra một hơi: "Ồ, vậy anh ngồi đi. Cơm trưa cũng vừa vặn xong rồi."
"Được."
Món ăn rất nhanh được bày lên: một món thịt hầm, một món xào, một món canh, lại thêm một đĩa sủi cảo. Sắc hương vị đều đủ cả, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Đưa đến cho hắn một bộ chén đũa, Tần Nhã Linh mỉm cười nói: "Anh đang bị thương, mấy món này ít dầu mỡ, anh ăn nhiều một chút, bên trong vẫn còn một ít sủi cảo, xế chiều nếu thấy đói thì có thể ăn."
Tề Phong nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Em tính nuôi tôi thành heo à?"
Cô nhíu mày: "Có ý gì?"
Hắn trả lời: "Tôi không ăn nhiều như vậy. Em nhìn xem, một bàn đồ ăn thế này, bốn người ăn còn chưa hết đấy!"
Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh mới nhìn lại bàn đồ ăn, cười gượng: "Ồ, đúng là có hơi nhiều. Quen tay rồi ấy mà!"
Tề Phong nhìn cô khẽ cười, lại muốn nhân cơ hội cô đang vui vẻ thì hỏi tới: "Em thường xuyên làm cơm sao? Chẳng phải em còn đi làm à?"
Cô gật đầu: "Mỗi sáng đi chạy bộ về thì đều làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Trừ thời gian đi làm thì cuối tuần tôi đều sẽ xuống bếp."
Hắn tiếp tục hỏi: "Em làm công việc gì vậy? Lúc nãy tôi thấy em vẽ trang phục."
"Thiết kế thời trang."
Nhận được câu trả lời cuối cùng, hắn không có ý định hỏi thêm nữa. Giục tốc bất đạt, hắn đã được kiểm chứng qua, cho nên cũng nên biết dừng chỗ nào thì đúng lúc, tránh cho cô nghĩ hắn có tâm cơ không chính đáng.
"Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bị cưỡng bức (18+)
- Chương 2: Trọng sinh, lại bị khinh bạc (18+)
- Chương 3: Tự cứu
- Chương 4: Nhất định phải khiến hắn trả giá
- Chương 5: Hồng môn yến
- Chương 6: Trịnh Ân về nước
- Chương 7: Giáo huấn Tần Trọng Hải - Đi Mỹ
- Chương 8: Ngày đầu tiên nơi đất khách
- Chương 9: Đến L'Amour
- Chương 10: Đề xuất kế hoạch mới - Người đàn ông bá đạo
- Chương 11: Tôi tên Tề Phong, rất vui được quen biết em.
- Chương 12: Em sẽ quay lại chứ?
- Chương 13: Nếu anh không chịu chống nạng, vậy thì tùy anh thôi.
- Chương 14: Chúng ta có chị dâu rồi
- Chương 15: Anh không sợ tôi khiêng cả nhà anh đi à?
- Chương 16: Lão đại mặt lạnh cùng chị dâu mặt lạnh
- Chương 17: Cá cược
- Chương 18: Nhã Nhã! Tôi có thể gọi em như thế hay không?
- Chương 19: Tôi không ổn
- Chương 20: Em lại tính bỏ mặc tôi nữa có phải không?
- Chương 21: Tôi không phải chị dâu nhỏ của anh
- Chương 22: Mong em cho tôi chút mặt mũi
- Chương 23: Anh rốt cuộc nói với bọn họ tôi là ai?
- Chương 24: Em vẫn còn giận tôi sao?
- Chương 25: Khách hàng lớn
- Chương 26: Bị "bán"
- Chương 27: Là hắn
- Chương 28: Xem mắt
- Chương 29: Con có nói không chịu đâu
- Chương 30: Giáo huấn
- Chương 31: Cháu đến chậm một bước rồi
- Chương 32: Tôi thích cô ấy
- Chương 33: Tự vấn
- Chương 34: Tìm đến
- Chương 35: Thổ lộ
- Chương 36: Cho chúng ta một cơ hội có được không?
- Chương 37: Anh sẽ không để em rời đi nữa
- Chương 38: Em và anh ta chỉ là bạn
- Chương 39: Cần người mẫu
- Chương 40: Em ở đâu thì anh ở đó
- Chương 41: Buổi tối có party chúc mừng, cháu sẽ đến chứ?
- Chương 42: Cô ấy đã từng xảy ra chuyện gì có phải không?
- Chương 43: Anh thật sự muốn mang em giấu đi
- Chương 44: Con cứ theo nó gọi bà nội là được rồi
- Chương 45: Lần đầu tiên trong đời nếm mùi bất lực, cảm giác thế nào?
- Chương 46: Cùng anh nhảy điệu này được chứ?
- Chương 47: Trong mắt con nó là người thế nào?
- Chương 48: Ở bên anh một ngày được không?
- Chương 49: Là ai gây thương tổn cô ấy?
- Chương 50: Một ngày làm tình lữ
- Chương 51: Không kiềm chế được hôn cô
- Chương 52: Gặp ác mộng
- Chương 53: Máy chủ bị công kích
- Chương 54: Vợ chồng các người đúng thật là biến thái
- Chương 55: Tôi muốn biết mục đích của cô ấy
- Chương 56: Em muốn cùng tôi thực hiện giao dịch gì?
- Chương 57: Nếu tôi nói tôi muốn em thì sao?
- Chương 58: Hợp đồng hôn nhân
- Chương 59: Tôi không cần một người vợ hữu danh vô thực
- Chương 60: Mượn rượu giải sầu
- Chương 61: Nhã Nhã, cho anh, để anh yêu em! (18+)
- Chương 62: Em nhớ lại rồi, cho nên hối hận rồi sao?
- Chương 63: Quyết định rời đi
- Chương 64: Trở về
- Chương 65: Thư cô để lại
- Chương 66: Bị bệnh
- Chương 67: Giãy dụa
- Chương 68: Tôi muốn đi tìm cô ấy
- Chương 69: Kể chuyện
- Chương 70: Nhã Nhã giỏi IT, anh biết không?
- Chương 71: Mục đích của cô
- Chương 72: Nhã Nhã, anh đến rồi!
- Chương 73: Tần Nhã Linh, đâu mới là con người thật của em?
- Chương 74: Em có yêu anh không?
- Chương 75: Cuối cùng em cũng trở về bên anh rồi
- Chương 76: Cùng nhau trở về, chúng ta công khai quan hệ
- Chương 77: Đến gặp gia đình cô
- Chương 78: Chúng con hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp
- Chương 79: Em trai của cô
- Chương 80: Công khai quan hệ
- Chương 81: Đánh giá con rể
- Chương 82: Em muốn khi nào ngồi vào vị trí kia?
- Chương 83: Tần Trọng Hải đeo bám
- Chương 84: Sát hạch
- Chương 85: Phát hiện sai sót
- Chương 86: Thăm dò
- Chương 87: Sự thật
- Chương 88: Âm thầm lên kế hoạch
- Chương 89: Em rất vui vẻ hạnh phúc
- Chương 90: Lên kế hoạch nghỉ dưỡng
- Chương 91: Lần đầu tiên bước vào phòng cô
- Chương 92: Nếu thật sự muốn cảm ơn anh thì đổi cách xưng hô đi
- Chương 93: Em thật sự biết cách dày vò anh
- Chương 94: Người cũ tìm đến
- Chương 95: Anh rể rất có tiền
- Chương 96: Bình yên trước cơn sóng lớn
- Chương 97: Người cũ xuất hiện
- Chương 98: Mất khống chế
- Chương 99: Đối mặt
- Chương 100: Anh sẽ chờ em mở lòng
- Chương 101: Chuyện xưa
- Chương 102: Sự thật sau cùng
- Chương 103: Lột xác
- Chương 104: Thomas ăn bị cẩu lương
- Chương 105: Tần Trọng Hải lắm chuyện
- Chương 106: JK náo loạn
- Chương 107: Cầu hôn
- Chương 108: Đêm tân hôn
- Chương 109: Cuộc họp nửa đêm
- Chương 110: Cưới vợ phải cưới liền tay
- Chương 111: Tuyên bố tổ chức hôn lễ
- Chương 112: Ba vợ con rể nói chuyện riêng
- Chương 113: Con gái chu đáo, con rể chu toàn
- Chương 114: Tần Trọng Hải gặp rắc rối
- Chương 115: Giúp Trọng Hải giải quyết rắc rối
- Chương 116: Ra mắt bà nội
- Chương 117: Đây gọi là duyên phận
- Chương 118: JK đến nhà cô náo loạn
- Chương 119: Vị trí Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc, em còn muốn hay không?
- Chương 120: Đến SLC
- Chương 121: Thừa nhận Tần Trọng Hải
- Chương 122: Thanh tra
- Chương 123: Bắt đầu tra xét
- Chương 124: Tra xét đến cùng
- Chương 125: Lời tôi nói, anh nhất định phải làm theo
- Chương 126: Chiếc ghế Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc, em sẽ ngồi
- Chương 127: Tiết lộ thân phận cùng Tần Trọng Hải
- Chương 128: Lại cá cược
- Chương 129: Cả ba đều thua
- Chương 130: Cùng nhau làm loạn
- Chương 131: Người đàn ông đơn phương
- Chương 132: Chuyện của Thomas
- Chương 133: Phát giác
- Chương 134: Nhắc nhở
- Chương 135: Phản kích
- Chương 136: Rước dâu
- Chương 137: Xe
- Chương 138: Vì yêu
- Chương 139: Vì anh, vì em, vì chúng ta
- Chương 140: Đi du lịch
- Chương 141: Đè nén
- Chương 142: Cậu có tin vào tiếng sét ái tình không?
- Chương 143: Buông bỏ
- Chương 144: Ranh giới
- Chương 145: Anh mãi mãi chống lưng cho em
- Chương 146: Đáp lễ
- Chương 147: Thay đổi kế hoạch
- Chương 148: Liên tục gặp sự cố
- Chương 149: Lại có người giở trò
- Chương 150: Những gì em muốn, anh sẽ giúp em có được tất cả (18+)
- Chương 151: Cùng nhau xuất hiện
- Chương 152: Nhậm chức
- Chương 153: Chạm mặt
- Chương 154: Đàm phán
- Chương 155: Tôi cho anh toàn quyền quyết định
- Chương 156: Bọn họ thật sự không có não
- Chương 157: Dự đoán
- Chương 158: Mặt dày tìm đến
- Chương 159: Cầu tình
- Chương 160: Bàn chuyện hợp tác
- Chương 161: Muốn cô (18+)
- Chương 162: Em không có gì muốn nói với anh à?
- Chương 163: Tôi muốn hai người họ ly hôn
- Chương 164: Cuộc gặp ngoài dự đoán
- Chương 165: Sập bẫy
- Chương 166: Lại bị cưỡng bách
- Chương 167: Được cứu
- Chương 168: Giúp cô trút giận
- Chương 169: Tuyệt đối tin tưởng
- Chương 170: Tiếp nhận CMC
- Chương 171: Cái giá phải trả
- bình luận