Trở Về Đời Thanh
Chương 34-2: Tiểu lang nhà ta sắp trưởng thành (3)
Khang Hi nghe vậy cũng cười nói: "Hoàng tổ mẫu, trong mắt trẫm, người đúng là không khác gì so với hai mươi năm về trước, trẫm cũng hi vọng ngài vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm như vậy, chỉ điểm trẫm như vậy."
Thái hoàng thái hậu nhìn hoàng đế, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Lời này của hoàng đế, ta biết là vì muốn lòng ta vui vẻ thôi, mà ta nghe xong đúng là thấy vui vẻ thật!" Lúc này, quay đầu nhìn thoáng qua tam a ca rồi nói: "Lão tam này, văn văn tĩnh tĩnh(1)rời sinh là kẻ ham học, sau này nhất định sẽ là trạng nguyên của Ái Tân Giác La ta."
Khang Hi tiếp lời: "Hoàng tổ mẫu nói rất đúng, thành tích của lão tam không tệ, các thầy giáo cũng hay khen nó đấy."
Tam a ca ngại ngùng cười cười.
Lúc này sự chú ý của Thái hoàng thái hậu mới chuyển đến chỗ Dận Chân, đánh giá một lượt từ đầu đến chân mới hỏi: "Hoàng tôn này ta thấy hơi lạ mắt, là lão tứ hay lão ngũ đấy?"
Dận Chân quỳ tiến lên một bước trả lời: "Hồi bẩm lão tổ tông, không dám phiền hoàng a mã đáp thay, trọng tôn nhi (2) là Dận Chân, xếp hàng thứ tư trong số các huynh đệ. Dận Chân thỉnh an người, lão tổ tông cát tường!"
Thái hoàng thái hậu nghe thấy thế, vốn là hơi kinh ngạc, nghe xong thì mặt mũi cười như hoa nở rồi: "Cái đứa con nít nhà con, đúng là lanh lợi, gọi ta là lão tổ tông, đây là cách gọi ở đâu thế? Nhưng mà xưng hô thế này, lão tổ tông rất thích!"
Khang Hi cũng hơi sửng sốt, lúc đầu còn có ý trách móc, sao Dận Chân lại xưng hô rối loạn như vậy chứ, sau thấy thái hoàng thái hậu cao hứng thì cũng không nói gì thêm.
Trong lòng Dận Chân lại thầm kêu may mắn, trước kia Am Đạt trong nội cung đã từng dạy, gặp thái hoàng thái hậu phải gọi là thái tổ mẫu. Có điều trước kia mình thấy trên ti vi người ta vẫn gọi là "lão tổ tông", hôm nay gặp, không khỏi buột miệng thốt ra. Lúc này, Dận Chân liền đáp: "Hồi bẩm lão tổ tông, Dận Chân trước kia có nghe các thị vệ từng tán gẫu rằng dân gian vẫn thường có cách gọi như vậy, Dận Chân cảm thấy xưng hô như thế rất thân thiết, hơn nữa lão tổ tông yêu mến bọn tôn nhi chúng con như thế, thành ra nhất thời đường đột mất rồi, xin lão tổ tông thứ tội ạ!"
Vừa nghe như vậy, thái hoàng thái hậu lại càng thêm vui vẻ, cười nói: "Ồ, còn có một cái điển cố như vậy sao? Đúng rồi nha, cách gọi của dân gian đúng là thú vị như vậy đấy, người một nhà xưng hô như vậy nghe càng thêm hòa thuận vui vẻ, về sau, tôn nhi các con chứ gọi như vậy đi!"
Dận Chân tí nữa thì té xỉu, không ngờ cách xưng hô lại bắt đầu lưu hành trong cung đình như vậy, bản thân hắn chính là ông tổ sáng lập ra cách gọi đó chứ sao?
Thái hoàng thái hậu nói tiếp: "Hoàng đế, thằng bé Dận Chân này thật là thông minh, lại lễ phép, về sau con phải thường xuyên dẫn nó đến gặp ta nhé."
Khang Hi cười đáp: "Tôn nhi sẽ chú ý, Dận Chân bình thường đọc sách cũng không tệ, công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng không có gì trở ngại, trẫm cũng khá coi trọng nó."
Dận Chân dập đầu với Khang Hi một cái, lại chắp tay hành lễ với các vị ca ca một lượt: "Là nhờ có sự dạy bảo của hoàng a mã và các ca ca làm gương ạ."
Thái tử hiện giờ về cơ bản đã coi Dận Chân như người của mình, cho nên chỉ mỉm cười đáp lại. Tam a ca cũng như thế, chỉ có đại a ca cảm thấy trong lòng rất không vui, chỉ "Ừ" một tiếng, miễn cưỡng nhếch miệng một cái. Khang Hi không bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt mờ ám này, trên mặt ông mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng ông thì đại a ca lại càng thêm mất điểm rồi.
Tổ tôn bọn họ nói chuyện thêm một lúc nữa, đợi người của bộ Lễ cùng phủ Nội Vụ sắp xếp xong xuôi pháp giá loan nghi, liền hầu hạ Khang Hi cùng với thái hoàng thái hậu ngồi chung một xe liễn, mấy vị a ca cưỡi ngựa đi theo, cả đoàn người quy mô trở về kinh.
Không đến mấy ngày sau, sau khi cung thỉnh thái hậu để ý chính sự, lại có Dụ thân vương Phúc Toàn, đại thần Thượng Thư Phòng Đông Quốc Duy ở lại trấn giữ, Khang Hi dẫn theo mấy vị hoảng tử, tính cả Cao Sĩ Kỳ với Long Khoa Đa, tiến về phía Bắc tuần hành.
Trong số các hoàng tử, thái tử với tam a ca thích yên tính, cả một đường vẫn ngồi trong xe ngựa, đại a ca theo Vũ Đan đi đầu, Dận Chân cưỡi ngựa đi ở phía sau, vóc người còn thấp bé, lại cưỡi một con ngựa cao lớn, rất gây sự chú ý. May là dưới sự chỉ bảo của Dụ thân vương, Dận Chân hiện giờ cưỡi ngựa rất khá, đám thị vệ đi theo thấy vậy, trong lòng cũng phải thán phục một tiếng: "Tứ gia rất cao minh."
Còn có một người, vẫn luôn để ý Dận Chân, ngày hôm đó, hắn đánh ngựa đuổi kịp từ phía sau, cùng Dận Chân đi ngang hàng, Dận Chân thấy người này đậu mũ sắt sơn. Xung quanh mũ trụ hai bên trái phải đều có một đường "lương", trên trán nhô ra một cái "già mi" nổi bật, bên trên có "vũ kình" và "phúc oản", trên oản có một cái "trụ bàn" như chén rượu, chính giữa trụ bàn là một thanh "anh thương", trên đó gắn một cái lông chim màu xám. Phía sau có "hộ lĩnh" bằng tơ lụa màu xanh đá rủ xuống, bảo vệ cổ và che lấy tai, trên hộ lĩnh thêu hoa văn, cũng tán đinh đồng. Hắn còn mặc một bộ áo giáp hạng nặng vàng kim lấp lánh, bụng có hình đầu hổ, trên hộ lĩnh, miếng lót vai, lót nách, trước ngực, sau lưng, gấu tay áo đều có thêu chuỗi giao long thải vân, cực kì đẹp đẽ quý giá. (3)
Lại nhìn kỹ người này, thấy hắn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, mày rậm, gò má cao, vầng trán cao che khuất phía sau mũ trụ, cặp mắt dài nhỏ, bên mép có ria nhàn nhạt. Đây chính là Long Khoa Đa vừa được phong làm Đô Thống chính hoàng kỳ. Trước kia hai người họ mới chỉ giáp mặt mấy lần lúc xuất phát, không nói chuyện gì, hơn nữa trong lòng Dận Chân vẫn có vài phần kiêng kỵ về người này. Dù sao, trong dã sử, chính người này đã trợ giúp Dận Chân giành được đế vị, hơn nữa trong chính sử, cũng chính là Dận Chân cuối cùng đã giam cầm cái vị mà hắn gọi là "Cậu" này.
Long Khoa Đa ngồi trên lưng ngựa chắp tay, nói: "Thỉnh an tứ gia, nô tài thân mang áo giáp, không tiện hành lễ, tứ gia thứ lỗi."
Trong lòng Dận Chân cảm thấy hơi khó chịu, người này thật là vô lễ. Mặc dù trong lời nói còn có thể coi như là kính cẩn, nhưng thái độ lại rất kiêu căng. Có điều Dận Chân không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười, cũng chắp tay đáp: "Cậu khách khí rồi, nếu là ở nhà bình thường, thì phải là Dận Chân hành lễ với cậu mới đúng."
Long Khoa Đa mỉm cười, nhưng không tỏ ra khách khí chút nào, thuận miệng nói: "Tứ gia, trước lúc nô tài xuất phát, tỷ tỷ của ta, chính là ngạch nương của cậu đã đặc biệt sai người từ nội cung tới để truyền lời đến ta, bảo ta chiếu cố tứ gia, nói tứ gia tuổi còn nhỏ, đừng để bị ngã bầm dập."
Dận Chân nghe xong, ngoài việc cảm thấy hơi cảm động vì sự quan tâm của Đông quý phi thì hắn cũng không khỏi buồn cười, trách không được Long Khoa Đa cứ tỏ vẻ khinh thường mình, có lẽ đã xem mình như một thiếu gia ăn trắng mặc trơn không chịu nổi gió táp mưa sa rồi.
Dận Chân cũng biết được một ít thông tin về Long Khoa Đa từ chỗ Đông quý phi, Long Khoa Đa mặc dù là con cháu hoàng thân quốc thích, nhưng vừa chào đời đã là thị vệ nhị đẳng, từ năm mười hai tuổi đã đi theo bác là Đông Quốc Cương rèn luyện trong đại doanh, cho tới nay đã được hơn sáu năm rồi, dù chưa chính thức ra chiến trường, cũng coi như có kinh nghiệm dày dạn, binh khí súng đạn tất nhiên cũng không phải nói chơi, công phu quyền cước cũng vào loại cực kì cao minh trong đại doanh, bài binh bố trận lại càng miễn bàn. Đây phải xem như là nhân tài kiệt xuất tỏng đám con cháu quý tộc rồi, rất được Khang Hi sủng ái, mấy lần xuất hành đều dẫn hắn theo bên mình, sung làm hộ vệ, gần đây lại còn phong làm thống lĩnh chính hoàng kỳ Mãn Châu. Phải biết là Đông gia được nâng kỳ vào Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ cùng lắm cũng chỉ mất có mấy năm mà thôi, chuyện phong thưởng này quá mức khác người rồi. Cho nên Long Khoa Đa cho dù tự xưng là nô tài, thì trong lòng nhất định cũng không để Dận Chân vào mắt.
Dận Chân ha ha cười vui vẻ: "Hoàng ngạch nương luôn cho rằng Dận Chân là đứa trẻ chưa trưởng thành thôi, Dận Chân hiện giờ mặc dù còn cách cậu một trời một vực, nhưng mà so với các con cháu tôn thất bằng tuổi thì Dận Chân cũng được coi như là gân cốt cường kiện rồi."
Long Khoa Đa nhìn Dận Chân, khóe miệng khẽ cong lên rồi nở nụ cười, lại nói: "Nghe nói tứ gia trong buổi vây săn ở Nam Uyển của hoàng thượng đã giết được một đầu mãnh hổ?"
Dận Chân xua xua tay rồi đáp: "Dận Chân nào có bản lĩnh ấy, đó chính là con hổ mà hoàng a mã đánh, cũng đã hấp hối rồi, Dận Chân chỉ thêm một phát súng thôi."
Long Khoa Đa đã được nghe bọn thị vệ kể về chuyện này từ lâu, lúc này thấy Dận Chân kể công mà không ngạo mạn, trong lòng cũng thấy yêu thích thêm vài phần, lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ khoát tay áo, đánh ngựa chạy vào trong quân.
1) Văn văn tĩnh tĩnh: cá tính trầm tĩnh, điềm đạm, thích yên lặng.
2) Trọng tôn nhi: Chắt trai. Thái hoàng thái hậu là cụ nội của mấy a ca bọn Dận Chân mà.
3) Xin được giải thích về đoạn miêu tả cái mũ giáp của Long Khoa Đa một chút. Cái này lấy nguồn từ một trang Tàu là madefuns
trụ hay mũ sắt thời Thanh có hình dạng và cấu tạo về cơ bản là giống với nhà Nguyên và nhà Minh. Nhưng mũ trụ đời nhà Thanh lại được gọi là "Trụ" được chế tạo bằng thép, đồng, sắt và da, chất liệu nào thì bề mặt cũng được quét sơn.
Xung quanh "trụ" có bốn cái "lương" (rãnh, gờ) hình thành lên khung của "trụ", trên vị trí trán của "trụ" có phần che lông mày giống như nhà Nguyên, gọi là "già mi", ở dưới bốn trụ là "vũ kình" hoặc "ngọ kình", căn cứ vào hình dáng của "trụ" mà gọi là "phúc oản" (cái chén úp), trên oản có một thứ hình như chén rượu lật ngược là "khôi bàn", "khôi bàn" có một thanh "quản trụ" làm bằng sắt hoặc đồng, bên trên có gắn tua rua với "khôi thương", tùy theo cấp bậc mà có thể được gắn lông chim hoặc đuôi rái cá... Có một lớp da hoặc lụa rủ xuống bảo vệ phía sau cổ , che tai, dưới chụp tai còn vòng ra bao lấy toàn bộ phần cổ gọi là "hộ lĩnh", bên trên có thêu hoa văn, tán đinh.