Trường Nam Sinh Quý Tộc - Chương 46: Tây trang
Chương trước- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Lạc đường
- Chương 3: Phách lối
- Chương 4: Xung đột
- Chương 5: Thành kiến
- Chương 6: Bí mật
- Chương 7: Hồ ĐIỆP
- Chương 8: Lời đồn
- Chương 9: Ướt
- Chương 10: Mộng cảnh
- Chương 11: Quan tâm
- Chương 12: Đột biến
- Chương 13: Chân tướng
- Chương 14: Tránh né
- Chương 15: Lời mời
- Chương 16: Chói mắt
- Chương 17: Đâm thủng
- Chương 18: Sắp đặt
- Chương 19: Từ chối
- Chương 20: Té xỉu
- Chương 21: Xấu hổ
- Chương 22: Nhập hội
- Chương 23: Cố ý
- Chương 24: Trêu đùa
- Chương 25: Dao động
- Chương 26: Vuốt ve
- Chương 27: Nước mắt
- Chương 28: Lòng nghi ngờ
- Chương 29: Đổi vị trí
- Chương 30: Gợn sóng
- Chương 31: Hung ác
- Chương 32: Nhắm vào
- Chương 33: Xử phạt
- Chương 34: Vận mệnh
- Chương 35: Báo ân
- Chương 36: Xúc động
- Chương 37: Dư hương
- Chương 38: Món quà
- Chương 39: Món quà
- Chương 40: Tấm thẻ
- Chương 41: Video
- Chương 42: Ngột ngạt
- Chương 43: Trâm cài
- Chương 44: Yếu ớt
- Chương 45: Hiểu lầm
- Chương 46: Tây trang
- Chương 47: Lựa chọn
- Chương 48: Khói lửa
- Chương 49: Quát lớn
- Chương 50: Bồi thường
- Chương 51: Yêu cầu
- Chương 52: Hướng dẫn
- Chương 53: Đại ca
- Chương 54: Hàng xóm
- Chương 55: Vật lộn
- Chương 56: Thiếu nợ
- Chương 57: Âm mưu
- Chương 58: Rời nhà
- Chương 59: Nhảy lên
- Chương 60: Nhận lầm
- Chương 61: Gắp rau
- Chương 62: Lợi dụng
- Chương 63: Phát bệnh
- Chương 64: Điều tra
- Chương 65: Giọng nói
- Chương 66: Ngẫu nhiên
- Chương 67: Khốn cảnh
- Chương 68: Yếu thế
- Chương 69: Gia thế
- Chương 70: Bức ảnh
- Chương 71: Trả lời
- Chương 72: Say rượu
- Chương 73: Ngắt lời
- Chương 74: Mâu thuẫn
- Chương 75: Nói dối
- Chương 76: Hỗn loạn
- Chương 77: Quan trọng
- Chương 78: Mê hoặc
- Chương 79: Tỏ tình
- Chương 80: Thiếu
- Chương 81: Phản bội
- Chương 82: Kích thích
- Chương 83: Phong phú
- Chương 84: Chụp lén
- Chương 85: Tư quyền
- Chương 86: Lựa chọn
- Chương 87: Thiếu
- Chương 88: Ngả bài
- Chương 89: Lộn xộn
- Chương 90: Trò chơi
- Chương 91: Nguy cơ
- Chương 92: Muốn gặp
- Chương 93: Thiếu
- Chương 94: Ngụy biện
- Chương 95: Giúp đỡ
- Chương 96: Thất thần
- Chương 97: Thiếu
- Chương 98: Đúng sai
- Chương 99: Lấy cớ
- Chương 100: Nhanh hơn
- Chương 101: Đầu hàng
- Chương 102: Câu dẫn
- Chương 103: Phản bội
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Trùng phùng
- Chương 106: Chọc giận
- Chương 107: Thừa nhận
- Chương 108: Né tránh
- Chương 109: Lựa chọn
- Chương 110: Thiếu
- Chương 111: Đánh lén
- Chương 112: Trả thù
- Chương 113: Ma lực
- Chương 114: Trời sao
- Chương 115: Thiếu
- Chương 116: Tiệc tối
- Chương 117: Trả lại
- Chương 118: Náo nhiệt
- Chương 119: Xôn xao
- Chương 120: Phá vỡ
- Chương 121: Tách ra
- Chương 122: Vệ sĩ
- Chương 123: Thiếu
- Chương 124: Khó chịu
- Chương 125: Hiểu lầm
- Chương 126: Vườn hoa
- Chương 127: Chanh
- Chương 128: Thiếu
- Chương 129: Không rõ
- Chương 130: Lần nữa
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Chủ động
- Chương 134: Ghen ghét
- Chương 135: Thiếu
- Chương 136: Bạn học
- Chương 137: Thư tình
- Chương 138: Theo đuổi
- Chương 139: Chờ đợi
- Chương 140: Thiếu
- Chương 141: Tốt nghiệp
- Chương 142: Hận ý
- Chương 143: Bảo vệ
- Chương 144: Tàn nhẫn
- Chương 145: Ác niệm
- Chương 146: Có lại
- Chương 147: Thiếu
- Chương 148: Tỉnh lại
- Chương 149: Chủ động
- Chương 150: Thử một chút
- Chương 151: Lượn lờ
- Chương 152: Châm chọc
- Chương 153: Tự mình
- Chương 154
- Chương 155: Chung đường (Hoàn)
- Chương 156: Ngoại truyện về Văn Xuyên (1)
- Chương 157: Ngoại truyện về Văn Xuyên (2)
- Chương 158: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (1)
- Chương 159: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (2)
- Chương 160: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (3)
- Chương 161: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (4)
- Chương 162: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (5)
- Chương 163: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (6)
- Chương 164: Ngoại truyện về Thẩm Thư Đình
- Chương 165: Ngoại truyện về Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trường Nam Sinh Quý Tộc
Chương 46: Tây trang
Sáng chủ nhật, vốn dĩ Giản Trì tưởng cậu đã đến sớm như lần trước Quý Hoài Tư đón mình nhưng chiếc xe dừng trước cửa trường học kia, bác tài đã sớm mở sẵn cửa xe. Quý Hoài Tư mặc đồ thường ngồi ở ghế sau, trên đầu gối là một quyển sách đang mở, nghe thấy động tĩnh của Giản Trì, anh ngước mắt mỉm cười với cậu.
"Chào buổi sáng, Giản Trì."
Không hiểu sao Giản Trì có chút khẩn trương, khom lưng ngồi vào ghế sau, sau đó mới nhớ tới trả lời: "Chào buổi sáng."
"Em ăn sáng chưa?" Quý Hoài Tư khép quyển sách trong tay lại, đặt ở một bên: "Trong xe chuẩn bị chút đồ ăn, anh chưa kịp ăn sáng, muốn ăn cùng nhau không?"
Giản Trì vốn dĩ muốn mua bữa sáng trước, nhưng cậu đi quá sớm, căng tin còn chưa mở cửa, nghe Quý Hoài Tư nói tiện thể gật đầu. Quý Hoài Tư nhấn nút bên cạnh xe, tủ lạnh ở giữa trên xe tự động mở ra, bên trong có sữa và một vài miếng bánh ngọt nhỏ có bề ngoài tinh xảo. Giản Trì từng thấy qua hình ảnh tương tự trên TV, bên trong thường là đặt chai rượu, chẳng qua cậu cảm thấy sữa càng thích hợp hơn so với rượu.
Xe chạy rất êm, Giản Trì ngồi ở hàng ghế sau xúc một thìa bánh ngọt nhỏ, giống như ngồi ở ghế ngồi bình thường, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác xóc nảy của lốp xe lăn qua mặt đất. Rừng cây lướt qua ngoài cửa giống như lần đầu tiên cậu tới đây, cành lá không còn mấy tươi tốt nữa.
Mùa đông đã đến, đây là lần đầu tiên Giản Trì trải qua mùa đông ở Xuyên Lâm. Bốn mùa ở Vân Thành ấm áp, mùa đông cũng ấm áp đến kỳ cục. Xuyên Lâm lại không có thời tiết tốt như vậy. Mấy ngày nay dù Giản Trì tỉnh lại sớm hay muộn cũng đều sẽ rùng mình, nhưng mà cũng may, đồng phục thu đông ấm hơn so với vẻ bề ngoài.
"Không biết mùa đông năm nay có tuyết rơi hay không." Quý Hoài Tư giống như có thể đọc được suy nghĩ Giản Trì, giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền đến. Giản Trì lấy lại tinh thần, dời ánh mắt vẫn đang luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lúc này mới cảm thấy có chút không lễ phép. Cậu ngồi trên xe của Quý Hoài Tư, nhưng sự chú ý vẫn còn ở bên ngoài.
"Em nghe nói Xuyên Lâm thường xuyên có tuyết rơi." Giản Trì nói: "Năm nay hẳn là cũng sẽ có."
"Có lẽ thế, nhưng mà đợi đến khi tuyết rơi đã được nghỉ, không thể nào thưởng thức cảnh tuyết rơi ở trường."
Quý Hoài Tư có chút tiếc nuối nhàn nhạt. Giản Trì không rõ phần tiếc nuối này đến từ đâu, có thể cùng người thân ở nhà nhìn tuyết không phải tốt hơn sao? Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần từ rừng cây không có người ở biến thành khu đô thị phồn hoa. Vào cuối tuần trung tâm thành phố Xuyên Lâm vô cùng nhộn nhịp, các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau cùng với những tấm biển quảng cáo đồ trang sức xa xỉ là thứ nổi bật nhất. Giản Trì cho rằng hẳn là sắp tới nơi rồi, ai ngờ xe vẫn vững vàng chạy về phía trước, cho đến khi không nhìn thấy những tòa nhà cao tầng vừa rồi.
Giản Trì có chút kỳ quái, muốn hỏi lại cảm thấy như vậy quá mức cố ý, không có lễ phép. Vì thế chờ đến khi xe tiếp tục chạy được nửa giờ, ngoài cửa sổ phản chiếu đài phun nước điêu khắc, cửa sắt nghệ thuật hai bên phía trước chậm rãi mở ra, nhìn cây xanh hai bên đường cùng biệt thự kiểu dáng kiến trúc đằng trước, rốt cuộc Giản Trì nhận ra có gì đó không đúng.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Quý Hoài Tư nghiêng đầu cười cười với cậu: "Nhà anh."
Trong nháy mắt nghe được hai chữ này, Giản Trì hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, sắp xếp lại đoạn đối thoại trong đầu mấy lần mới xác định Quý Hoài Tư nói thật sự là "nhà anh".
Không phải là nói là đi chọn trang phục sao? Không phải là nên đến đến trung tâm mua sắm và cửa hàng sao?
Khoảng cách này có phải là quá không hợp lẽ thường?
Có lẽ là trên mặt Giản Trì biểu lộ vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu quá rõ ràng, Quý Hoài Tư nhịn không được che môi cười, giải thích: "Anh không quen đi tới cửa hàng, bình thường sẽ cho người trực tiếp đưa quần áo đến nhà, từ đó lựa chọn từng món một, như vậy sẽ tiện hơn một chút, lựa chọn được cũng sẽ nhiều hơn." Vừa dứt lời, nụ cười của Quý Hoài Tư pha lẫn chút áy náy nhàn nhạt nhưng chân thành: "Xin lỗi, anh nên nói trước cho em biết. Nếu em cảm thấy quá đường đột, anh có thể để tài xế quay xe đi trung tâm thương mại, đường đi cũng không xa."
Sự nhượng bộ như vậy ngược lại làm cho Giản Trì có chút ngượng ngùng. Xe đã chạy vào tiểu khu, hiện tại bảo Quý Hoài Tư quay đầu quá mức phiền phức một chút. Hơn nữa đi đến chính là nhà Quý Hoài Tư, chủ nhân đã không tỏ vẻ để ý, nếu như cậu cự tuyệt, hình như có vẻ quá không lễ phép.
"Không sao đâu, em chỉ là có chút kinh ngạc" Giản Trì nói: "Em đến mà không chào hỏi như vậy, người nhà của anh sẽ không để ý chứ?"
"Bọn họ sẽ không để ý đâu", đáy mắt của Quý Hoài Dư lộ ra ý cười trấn an: "Không cần lo lắng, bọn họ đều là người rất dễ ở chung."
Giản Trì không hiểu sao lại càng thêm khẩn trương.
Xuống xe, đập vào mắt Giản Trì là một khoảng sân riêng có cây xanh bao quanh, trước cửa có một hồ nước uốn cong trong veo, đàn cá chép dưới hòn non bộ thỉnh thoảng lắc đuôi bắn ra bọt nước khiến cho Giản Trì có một loại ảo giác bước vào khu vườn mùa xuân. Ngôi nhà có tổng cộng bốn tầng, phong cách Trung Quốc khiêm tốn. Quản gia đeo găng tay trắng kéo cửa lớn ra, lúc ông cười nếp nhăn ở đuôi mắt càng thêm sâu: "Cậu chủ dẫn bạn đến chơi sao?"
Quý Hoài Tư mỉm cười đáp một tiếng: "Em ấy tên là Giản Trì, là bạn rất tốt của cháu. Giản Trì, đây là quản gia Trương trong nhà, em có thể gọi ông ấy là chú Trương."
Chú Trương khiêm tốn gật đầu với Giản Trì: "Cậu chủ Giản."
Lần đầu tiên trong đời Giản Trì bị người ta gọi là "cậu chủ" có hơi giật mình một chút, vội vàng nói: "Chú gọi cháu Giản Trì là được rồi."
Hai chữ xưng hô này đặt trên người Quý Hoài Tư không có chút sai lầm nhưng đặt ở trên người cậu lại có chút dở dở ương ương.
Lần đầu tiên Giản Trì nghe được có người cung kính gọi người khác là "cậu chủ" không xấu hổ như trong tưởng tượng, có lẽ là bởi vì bản thân Quý Hoài Tư đã gánh được xưng hô nổi tiếng này,
"Vậy thì nghe em ấy đi." Quý Hoài Tư cong khóe môi: "Lần đầu tiên đến, gọi như vậy khẳng định sẽ có chút không quen. "
Quản gia Trương sửa miệng, nhận lấy áo khoác Quý Hoài Tư vừa cởi ra, Quý Hoài Tư cởi nút áo sơ mi trên cùng, hỏi: "Cha cháu có ở nhà không?"
"Sáng sớm này tiên sinh đã ở trong thư phòng, phu nhân vừa mới rời đi, hẹn uống trà chiều cùng các phu nhân."
"Cháu biết rồi."
Quý Hoài Tư quay đầu lại, mỉm cười với Giản Trì đang đứng ở cửa, bỏ đi sự lễ phép xa cách vừa rồi khi nói chuyện với quản gia càng thêm thân thiết và dịu dàng: "Đi thôi, dẫn em đi vào bên trong xem một chút. Quần áo chắc là đều đưa đến rồi, nếu em cảm thấy mệt mỏi có thể đợi lát nữa sẽ cùng anh chọn. Chú Trương, lát nữa bảo phòng bếp chuẩn bị chút trà mang lên đây, làm phiền chú rồi."
Chú Trương đáp một tiếng, treo quần áo đi vào phòng bếp. Đây là lần đầu tiên Giản Trì đi vào một căn nhà lớn như vậy. Nhà mà cậu và Giản Thành Siêu ở trước kia không tính là nhỏ. Hai phòng ngủ một phòng khách đã dư dả nhưng đổi thành căn nhà trước mắt đoán chừng chỉ có thể mua được một góc cạnh. Mặc dù Giản Trì biết có một số người giàu có yêu cầu nhà ở không chỉ để ở mà còn là phải có thẩm mỹ và được đánh giá cao nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng thực sự cảm thấy chấn động.
Thang máy đi lên tầng ba, Quý Hoài Tư dẫn Giản Trì đi vào phòng quần áo bên trong ngủ. Tủ quần áo ba mặt trong suốt cao bằng trần nhà, trên móc treo quần áo di động bên cạnh treo đầy bốn hàng trang phục chính thức với kiểu dáng khác nhau. Giản Trì đã bị cách bài trí giống như mê cung này làm cho choáng váng, nhìn thấy hình ảnh trước mắt cũng không có kinh ngạc như lúc đầu, cảm thán một câu: "Nhiều quần áo như vậy thật sự có thể mặc hết sao?"
"Đương nhiên mặc không hết." Quý Hoài Tư nói về những thứ này có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt, đi qua chọn bộ âu phục treo trên móc áo: "Một số thương hiệu mẹ anh từng hợp tác trước kia cũng sẽ thường xuyên tặng quần áo cho mẹ anh. Anh đã nói rất nhiều lần không cần chuẩn bị phần của anh nhưng mỗi lần trở về, trong tủ quần áo đều có thêm mấy bộ quần áo anh chưa từng thấy qua, vẫn thế cho đến bây giờ. Trên thực tế, quần áo anh thực sự mặc chỉ chiếm một nửa tủ quần áo, những cái khác không biết nên xử lý thế nào."
Những lời này nếu đổi thành người khác mà nói có lẽ sẽ là loại khoe khoang vô hình, Quý Hoài Tư sẽ không.
Sự bất đắc dĩ cùng cảm xúc của anh lộ ra chân thực mà lại tự nhiên. Giản Trì có thể cảm nhận được thái độ bình thản của Quý Hoài Tư đối với những đồ vật này. Có đôi khi cậu sẽ khó hiểu, người như Thiệu Hàng, Thẩm Thư Đình hình như mới phù hợp với hình tượng quyền cao chức trọng trong mắt người thường -- tính tình cổ quái, tư thái cao cao tại thượng cùng thủ đoạn ngoan độc. So với bọn họ, Quý Hoài Tư giống như một "dị chủng" trong trường học. Anh và người khác có sự khác biệt rõ rệt, nhưng vẫn được mọi người tôn trọng khen ngợi. Có lẽ Quý Hoài Tư là đại diện thành công của Saintston, nơi được gọi là "cái nôi của giới tinh anh". Nhưng rất nhiều người quên mất, lễ phép, khiêm tốn, nho nhã lễ độ, đây vốn là điểm mấu chốt cơ bản nhất của sự giáo dục tinh anh, chứ không phải cái gọi là phẩm chất hiếm có.
Có được sự làm nền của hầu hết các học sinh ở Saintston, nhân vật như vậy lại trở nên hiếm hoi.
"Bộ này thế nào?"
Giọng nói của Quý Hoài Tư kéo Giản Trì trở về hiện thực. Anh lấy ra một bộ âu phục màu trắng, không có hoa văn phức tạp gì, nhìn qua rất bình thường. Giản Trì nhớ tới cảnh tượng Quý Hoài Tư biểu diễn ở đại sảnh âm nhạc Villiger, lúc đó anh cũng mặc một bộ lễ phục đuôi tôm màu trắng: "Hình như anh rất thích màu trắng, không thử màu khác sao?"
"Thật sao?" Quý Hoài Tư có chút rối rắm nhíu mày, chống cằm quan sát bộ âu phục màu trắng kia, một lúc lâu bật cười, thả trở về: "Hình như là như vậy. Bản thân anh cũng không chú ý tới, mỗi lần anh đều theo thói quen lấy quần áo màu sáng trước, rất ít khi thử màu tối."
Giản Trì nhớ tới nhiệm vụ lần này của mình, dùng ánh mắt không chuyên nghiệp quét qua một vòng lễ phục rực rỡ muôn màu, có hơi hoa mắt mới cẩn thận chỉ về phía bộ ở giữa: "Anh muốn thử cái này một chút không?"
Một bộ đồ âu phục ba mảnh màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi đen, Quý Hoài Tư lấy ra, cười cười với Giản Trì, so với bình thường có thêm chút vui vẻ: "Vậy thì thử xem một chút ánh mắt của em thế nào."
Quý Hoài Tư đi vào thay quần áo, người giúp việc đưa hai tách trà hoa cùng bánh quy tinh xảo. Giản Trì nhấp một ngụm trà hoa, trà này có mùi vị giống như trong phòng làm việc của Quý Hoài Tư. Cậu vừa định buông tách trà xuống, Quý Hoài Tư từ trong phòng ngủ đi ra, Giản Trì ngẩng đầu, không khỏi ngẩn người một chút.
Ngay cả tách trà cũng cầm trong tay quên thả xuống.
Màu xám đen đặt trên người người bên ngoài tạo cảm giác ngột ngạt lại không thể hiện ở trên người Quý Hoài Tư. Dáng người tam giác ngược của anh thẳng tắp, vừa điển hình mà không làm cho người ta cảm thấy khoa trương. Vải tây trang cắt may tinh tế dán sát vào thắt lưng, lộ ra vòng eo thon dài cân xứng. Áo sơ mi màu đen dưới áo ghi-lê để lộ ra vẻ điềm tĩnh của tông màu tối, cài đến nút áo trên cùng để lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai hàng sắc bén làm hơi thở cấm dục thành thục tỏa ra đến cực hạn.
Quý Hoài Tư điều chỉnh cà vạt trước ngực, chú ý tới ánh mắt Giản Trì. Đôi môi mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, giọng nói hơi trầm thấp hơn bình thường một chút.
"Đẹp không?"
Giản Trì phát hiện Quý Hoài Tư đã đi tới trước mặt. Nhìn nhau ở cự ly gần, rốt cục cậu cũng nhớ tới đặt lại tách trà, cũng thả chậm hô hấp, nói: "Rất đẹp ạ."
Quý Hoài Tư cười rộ lên như vậy thiếu đi chút dịu dàng trước kia, mà thay vào đó dường như để lộ ra một tia nguy hiểm mà bình thường...không có.
"Chào buổi sáng, Giản Trì."
Không hiểu sao Giản Trì có chút khẩn trương, khom lưng ngồi vào ghế sau, sau đó mới nhớ tới trả lời: "Chào buổi sáng."
"Em ăn sáng chưa?" Quý Hoài Tư khép quyển sách trong tay lại, đặt ở một bên: "Trong xe chuẩn bị chút đồ ăn, anh chưa kịp ăn sáng, muốn ăn cùng nhau không?"
Giản Trì vốn dĩ muốn mua bữa sáng trước, nhưng cậu đi quá sớm, căng tin còn chưa mở cửa, nghe Quý Hoài Tư nói tiện thể gật đầu. Quý Hoài Tư nhấn nút bên cạnh xe, tủ lạnh ở giữa trên xe tự động mở ra, bên trong có sữa và một vài miếng bánh ngọt nhỏ có bề ngoài tinh xảo. Giản Trì từng thấy qua hình ảnh tương tự trên TV, bên trong thường là đặt chai rượu, chẳng qua cậu cảm thấy sữa càng thích hợp hơn so với rượu.
Xe chạy rất êm, Giản Trì ngồi ở hàng ghế sau xúc một thìa bánh ngọt nhỏ, giống như ngồi ở ghế ngồi bình thường, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác xóc nảy của lốp xe lăn qua mặt đất. Rừng cây lướt qua ngoài cửa giống như lần đầu tiên cậu tới đây, cành lá không còn mấy tươi tốt nữa.
Mùa đông đã đến, đây là lần đầu tiên Giản Trì trải qua mùa đông ở Xuyên Lâm. Bốn mùa ở Vân Thành ấm áp, mùa đông cũng ấm áp đến kỳ cục. Xuyên Lâm lại không có thời tiết tốt như vậy. Mấy ngày nay dù Giản Trì tỉnh lại sớm hay muộn cũng đều sẽ rùng mình, nhưng mà cũng may, đồng phục thu đông ấm hơn so với vẻ bề ngoài.
"Không biết mùa đông năm nay có tuyết rơi hay không." Quý Hoài Tư giống như có thể đọc được suy nghĩ Giản Trì, giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền đến. Giản Trì lấy lại tinh thần, dời ánh mắt vẫn đang luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lúc này mới cảm thấy có chút không lễ phép. Cậu ngồi trên xe của Quý Hoài Tư, nhưng sự chú ý vẫn còn ở bên ngoài.
"Em nghe nói Xuyên Lâm thường xuyên có tuyết rơi." Giản Trì nói: "Năm nay hẳn là cũng sẽ có."
"Có lẽ thế, nhưng mà đợi đến khi tuyết rơi đã được nghỉ, không thể nào thưởng thức cảnh tuyết rơi ở trường."
Quý Hoài Tư có chút tiếc nuối nhàn nhạt. Giản Trì không rõ phần tiếc nuối này đến từ đâu, có thể cùng người thân ở nhà nhìn tuyết không phải tốt hơn sao? Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần từ rừng cây không có người ở biến thành khu đô thị phồn hoa. Vào cuối tuần trung tâm thành phố Xuyên Lâm vô cùng nhộn nhịp, các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau cùng với những tấm biển quảng cáo đồ trang sức xa xỉ là thứ nổi bật nhất. Giản Trì cho rằng hẳn là sắp tới nơi rồi, ai ngờ xe vẫn vững vàng chạy về phía trước, cho đến khi không nhìn thấy những tòa nhà cao tầng vừa rồi.
Giản Trì có chút kỳ quái, muốn hỏi lại cảm thấy như vậy quá mức cố ý, không có lễ phép. Vì thế chờ đến khi xe tiếp tục chạy được nửa giờ, ngoài cửa sổ phản chiếu đài phun nước điêu khắc, cửa sắt nghệ thuật hai bên phía trước chậm rãi mở ra, nhìn cây xanh hai bên đường cùng biệt thự kiểu dáng kiến trúc đằng trước, rốt cuộc Giản Trì nhận ra có gì đó không đúng.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Quý Hoài Tư nghiêng đầu cười cười với cậu: "Nhà anh."
Trong nháy mắt nghe được hai chữ này, Giản Trì hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, sắp xếp lại đoạn đối thoại trong đầu mấy lần mới xác định Quý Hoài Tư nói thật sự là "nhà anh".
Không phải là nói là đi chọn trang phục sao? Không phải là nên đến đến trung tâm mua sắm và cửa hàng sao?
Khoảng cách này có phải là quá không hợp lẽ thường?
Có lẽ là trên mặt Giản Trì biểu lộ vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu quá rõ ràng, Quý Hoài Tư nhịn không được che môi cười, giải thích: "Anh không quen đi tới cửa hàng, bình thường sẽ cho người trực tiếp đưa quần áo đến nhà, từ đó lựa chọn từng món một, như vậy sẽ tiện hơn một chút, lựa chọn được cũng sẽ nhiều hơn." Vừa dứt lời, nụ cười của Quý Hoài Tư pha lẫn chút áy náy nhàn nhạt nhưng chân thành: "Xin lỗi, anh nên nói trước cho em biết. Nếu em cảm thấy quá đường đột, anh có thể để tài xế quay xe đi trung tâm thương mại, đường đi cũng không xa."
Sự nhượng bộ như vậy ngược lại làm cho Giản Trì có chút ngượng ngùng. Xe đã chạy vào tiểu khu, hiện tại bảo Quý Hoài Tư quay đầu quá mức phiền phức một chút. Hơn nữa đi đến chính là nhà Quý Hoài Tư, chủ nhân đã không tỏ vẻ để ý, nếu như cậu cự tuyệt, hình như có vẻ quá không lễ phép.
"Không sao đâu, em chỉ là có chút kinh ngạc" Giản Trì nói: "Em đến mà không chào hỏi như vậy, người nhà của anh sẽ không để ý chứ?"
"Bọn họ sẽ không để ý đâu", đáy mắt của Quý Hoài Dư lộ ra ý cười trấn an: "Không cần lo lắng, bọn họ đều là người rất dễ ở chung."
Giản Trì không hiểu sao lại càng thêm khẩn trương.
Xuống xe, đập vào mắt Giản Trì là một khoảng sân riêng có cây xanh bao quanh, trước cửa có một hồ nước uốn cong trong veo, đàn cá chép dưới hòn non bộ thỉnh thoảng lắc đuôi bắn ra bọt nước khiến cho Giản Trì có một loại ảo giác bước vào khu vườn mùa xuân. Ngôi nhà có tổng cộng bốn tầng, phong cách Trung Quốc khiêm tốn. Quản gia đeo găng tay trắng kéo cửa lớn ra, lúc ông cười nếp nhăn ở đuôi mắt càng thêm sâu: "Cậu chủ dẫn bạn đến chơi sao?"
Quý Hoài Tư mỉm cười đáp một tiếng: "Em ấy tên là Giản Trì, là bạn rất tốt của cháu. Giản Trì, đây là quản gia Trương trong nhà, em có thể gọi ông ấy là chú Trương."
Chú Trương khiêm tốn gật đầu với Giản Trì: "Cậu chủ Giản."
Lần đầu tiên trong đời Giản Trì bị người ta gọi là "cậu chủ" có hơi giật mình một chút, vội vàng nói: "Chú gọi cháu Giản Trì là được rồi."
Hai chữ xưng hô này đặt trên người Quý Hoài Tư không có chút sai lầm nhưng đặt ở trên người cậu lại có chút dở dở ương ương.
Lần đầu tiên Giản Trì nghe được có người cung kính gọi người khác là "cậu chủ" không xấu hổ như trong tưởng tượng, có lẽ là bởi vì bản thân Quý Hoài Tư đã gánh được xưng hô nổi tiếng này,
"Vậy thì nghe em ấy đi." Quý Hoài Tư cong khóe môi: "Lần đầu tiên đến, gọi như vậy khẳng định sẽ có chút không quen. "
Quản gia Trương sửa miệng, nhận lấy áo khoác Quý Hoài Tư vừa cởi ra, Quý Hoài Tư cởi nút áo sơ mi trên cùng, hỏi: "Cha cháu có ở nhà không?"
"Sáng sớm này tiên sinh đã ở trong thư phòng, phu nhân vừa mới rời đi, hẹn uống trà chiều cùng các phu nhân."
"Cháu biết rồi."
Quý Hoài Tư quay đầu lại, mỉm cười với Giản Trì đang đứng ở cửa, bỏ đi sự lễ phép xa cách vừa rồi khi nói chuyện với quản gia càng thêm thân thiết và dịu dàng: "Đi thôi, dẫn em đi vào bên trong xem một chút. Quần áo chắc là đều đưa đến rồi, nếu em cảm thấy mệt mỏi có thể đợi lát nữa sẽ cùng anh chọn. Chú Trương, lát nữa bảo phòng bếp chuẩn bị chút trà mang lên đây, làm phiền chú rồi."
Chú Trương đáp một tiếng, treo quần áo đi vào phòng bếp. Đây là lần đầu tiên Giản Trì đi vào một căn nhà lớn như vậy. Nhà mà cậu và Giản Thành Siêu ở trước kia không tính là nhỏ. Hai phòng ngủ một phòng khách đã dư dả nhưng đổi thành căn nhà trước mắt đoán chừng chỉ có thể mua được một góc cạnh. Mặc dù Giản Trì biết có một số người giàu có yêu cầu nhà ở không chỉ để ở mà còn là phải có thẩm mỹ và được đánh giá cao nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng thực sự cảm thấy chấn động.
Thang máy đi lên tầng ba, Quý Hoài Tư dẫn Giản Trì đi vào phòng quần áo bên trong ngủ. Tủ quần áo ba mặt trong suốt cao bằng trần nhà, trên móc treo quần áo di động bên cạnh treo đầy bốn hàng trang phục chính thức với kiểu dáng khác nhau. Giản Trì đã bị cách bài trí giống như mê cung này làm cho choáng váng, nhìn thấy hình ảnh trước mắt cũng không có kinh ngạc như lúc đầu, cảm thán một câu: "Nhiều quần áo như vậy thật sự có thể mặc hết sao?"
"Đương nhiên mặc không hết." Quý Hoài Tư nói về những thứ này có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt, đi qua chọn bộ âu phục treo trên móc áo: "Một số thương hiệu mẹ anh từng hợp tác trước kia cũng sẽ thường xuyên tặng quần áo cho mẹ anh. Anh đã nói rất nhiều lần không cần chuẩn bị phần của anh nhưng mỗi lần trở về, trong tủ quần áo đều có thêm mấy bộ quần áo anh chưa từng thấy qua, vẫn thế cho đến bây giờ. Trên thực tế, quần áo anh thực sự mặc chỉ chiếm một nửa tủ quần áo, những cái khác không biết nên xử lý thế nào."
Những lời này nếu đổi thành người khác mà nói có lẽ sẽ là loại khoe khoang vô hình, Quý Hoài Tư sẽ không.
Sự bất đắc dĩ cùng cảm xúc của anh lộ ra chân thực mà lại tự nhiên. Giản Trì có thể cảm nhận được thái độ bình thản của Quý Hoài Tư đối với những đồ vật này. Có đôi khi cậu sẽ khó hiểu, người như Thiệu Hàng, Thẩm Thư Đình hình như mới phù hợp với hình tượng quyền cao chức trọng trong mắt người thường -- tính tình cổ quái, tư thái cao cao tại thượng cùng thủ đoạn ngoan độc. So với bọn họ, Quý Hoài Tư giống như một "dị chủng" trong trường học. Anh và người khác có sự khác biệt rõ rệt, nhưng vẫn được mọi người tôn trọng khen ngợi. Có lẽ Quý Hoài Tư là đại diện thành công của Saintston, nơi được gọi là "cái nôi của giới tinh anh". Nhưng rất nhiều người quên mất, lễ phép, khiêm tốn, nho nhã lễ độ, đây vốn là điểm mấu chốt cơ bản nhất của sự giáo dục tinh anh, chứ không phải cái gọi là phẩm chất hiếm có.
Có được sự làm nền của hầu hết các học sinh ở Saintston, nhân vật như vậy lại trở nên hiếm hoi.
"Bộ này thế nào?"
Giọng nói của Quý Hoài Tư kéo Giản Trì trở về hiện thực. Anh lấy ra một bộ âu phục màu trắng, không có hoa văn phức tạp gì, nhìn qua rất bình thường. Giản Trì nhớ tới cảnh tượng Quý Hoài Tư biểu diễn ở đại sảnh âm nhạc Villiger, lúc đó anh cũng mặc một bộ lễ phục đuôi tôm màu trắng: "Hình như anh rất thích màu trắng, không thử màu khác sao?"
"Thật sao?" Quý Hoài Tư có chút rối rắm nhíu mày, chống cằm quan sát bộ âu phục màu trắng kia, một lúc lâu bật cười, thả trở về: "Hình như là như vậy. Bản thân anh cũng không chú ý tới, mỗi lần anh đều theo thói quen lấy quần áo màu sáng trước, rất ít khi thử màu tối."
Giản Trì nhớ tới nhiệm vụ lần này của mình, dùng ánh mắt không chuyên nghiệp quét qua một vòng lễ phục rực rỡ muôn màu, có hơi hoa mắt mới cẩn thận chỉ về phía bộ ở giữa: "Anh muốn thử cái này một chút không?"
Một bộ đồ âu phục ba mảnh màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi đen, Quý Hoài Tư lấy ra, cười cười với Giản Trì, so với bình thường có thêm chút vui vẻ: "Vậy thì thử xem một chút ánh mắt của em thế nào."
Quý Hoài Tư đi vào thay quần áo, người giúp việc đưa hai tách trà hoa cùng bánh quy tinh xảo. Giản Trì nhấp một ngụm trà hoa, trà này có mùi vị giống như trong phòng làm việc của Quý Hoài Tư. Cậu vừa định buông tách trà xuống, Quý Hoài Tư từ trong phòng ngủ đi ra, Giản Trì ngẩng đầu, không khỏi ngẩn người một chút.
Ngay cả tách trà cũng cầm trong tay quên thả xuống.
Màu xám đen đặt trên người người bên ngoài tạo cảm giác ngột ngạt lại không thể hiện ở trên người Quý Hoài Tư. Dáng người tam giác ngược của anh thẳng tắp, vừa điển hình mà không làm cho người ta cảm thấy khoa trương. Vải tây trang cắt may tinh tế dán sát vào thắt lưng, lộ ra vòng eo thon dài cân xứng. Áo sơ mi màu đen dưới áo ghi-lê để lộ ra vẻ điềm tĩnh của tông màu tối, cài đến nút áo trên cùng để lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai hàng sắc bén làm hơi thở cấm dục thành thục tỏa ra đến cực hạn.
Quý Hoài Tư điều chỉnh cà vạt trước ngực, chú ý tới ánh mắt Giản Trì. Đôi môi mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, giọng nói hơi trầm thấp hơn bình thường một chút.
"Đẹp không?"
Giản Trì phát hiện Quý Hoài Tư đã đi tới trước mặt. Nhìn nhau ở cự ly gần, rốt cục cậu cũng nhớ tới đặt lại tách trà, cũng thả chậm hô hấp, nói: "Rất đẹp ạ."
Quý Hoài Tư cười rộ lên như vậy thiếu đi chút dịu dàng trước kia, mà thay vào đó dường như để lộ ra một tia nguy hiểm mà bình thường...không có.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Lạc đường
- Chương 3: Phách lối
- Chương 4: Xung đột
- Chương 5: Thành kiến
- Chương 6: Bí mật
- Chương 7: Hồ ĐIỆP
- Chương 8: Lời đồn
- Chương 9: Ướt
- Chương 10: Mộng cảnh
- Chương 11: Quan tâm
- Chương 12: Đột biến
- Chương 13: Chân tướng
- Chương 14: Tránh né
- Chương 15: Lời mời
- Chương 16: Chói mắt
- Chương 17: Đâm thủng
- Chương 18: Sắp đặt
- Chương 19: Từ chối
- Chương 20: Té xỉu
- Chương 21: Xấu hổ
- Chương 22: Nhập hội
- Chương 23: Cố ý
- Chương 24: Trêu đùa
- Chương 25: Dao động
- Chương 26: Vuốt ve
- Chương 27: Nước mắt
- Chương 28: Lòng nghi ngờ
- Chương 29: Đổi vị trí
- Chương 30: Gợn sóng
- Chương 31: Hung ác
- Chương 32: Nhắm vào
- Chương 33: Xử phạt
- Chương 34: Vận mệnh
- Chương 35: Báo ân
- Chương 36: Xúc động
- Chương 37: Dư hương
- Chương 38: Món quà
- Chương 39: Món quà
- Chương 40: Tấm thẻ
- Chương 41: Video
- Chương 42: Ngột ngạt
- Chương 43: Trâm cài
- Chương 44: Yếu ớt
- Chương 45: Hiểu lầm
- Chương 46: Tây trang
- Chương 47: Lựa chọn
- Chương 48: Khói lửa
- Chương 49: Quát lớn
- Chương 50: Bồi thường
- Chương 51: Yêu cầu
- Chương 52: Hướng dẫn
- Chương 53: Đại ca
- Chương 54: Hàng xóm
- Chương 55: Vật lộn
- Chương 56: Thiếu nợ
- Chương 57: Âm mưu
- Chương 58: Rời nhà
- Chương 59: Nhảy lên
- Chương 60: Nhận lầm
- Chương 61: Gắp rau
- Chương 62: Lợi dụng
- Chương 63: Phát bệnh
- Chương 64: Điều tra
- Chương 65: Giọng nói
- Chương 66: Ngẫu nhiên
- Chương 67: Khốn cảnh
- Chương 68: Yếu thế
- Chương 69: Gia thế
- Chương 70: Bức ảnh
- Chương 71: Trả lời
- Chương 72: Say rượu
- Chương 73: Ngắt lời
- Chương 74: Mâu thuẫn
- Chương 75: Nói dối
- Chương 76: Hỗn loạn
- Chương 77: Quan trọng
- Chương 78: Mê hoặc
- Chương 79: Tỏ tình
- Chương 80: Thiếu
- Chương 81: Phản bội
- Chương 82: Kích thích
- Chương 83: Phong phú
- Chương 84: Chụp lén
- Chương 85: Tư quyền
- Chương 86: Lựa chọn
- Chương 87: Thiếu
- Chương 88: Ngả bài
- Chương 89: Lộn xộn
- Chương 90: Trò chơi
- Chương 91: Nguy cơ
- Chương 92: Muốn gặp
- Chương 93: Thiếu
- Chương 94: Ngụy biện
- Chương 95: Giúp đỡ
- Chương 96: Thất thần
- Chương 97: Thiếu
- Chương 98: Đúng sai
- Chương 99: Lấy cớ
- Chương 100: Nhanh hơn
- Chương 101: Đầu hàng
- Chương 102: Câu dẫn
- Chương 103: Phản bội
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Trùng phùng
- Chương 106: Chọc giận
- Chương 107: Thừa nhận
- Chương 108: Né tránh
- Chương 109: Lựa chọn
- Chương 110: Thiếu
- Chương 111: Đánh lén
- Chương 112: Trả thù
- Chương 113: Ma lực
- Chương 114: Trời sao
- Chương 115: Thiếu
- Chương 116: Tiệc tối
- Chương 117: Trả lại
- Chương 118: Náo nhiệt
- Chương 119: Xôn xao
- Chương 120: Phá vỡ
- Chương 121: Tách ra
- Chương 122: Vệ sĩ
- Chương 123: Thiếu
- Chương 124: Khó chịu
- Chương 125: Hiểu lầm
- Chương 126: Vườn hoa
- Chương 127: Chanh
- Chương 128: Thiếu
- Chương 129: Không rõ
- Chương 130: Lần nữa
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Chủ động
- Chương 134: Ghen ghét
- Chương 135: Thiếu
- Chương 136: Bạn học
- Chương 137: Thư tình
- Chương 138: Theo đuổi
- Chương 139: Chờ đợi
- Chương 140: Thiếu
- Chương 141: Tốt nghiệp
- Chương 142: Hận ý
- Chương 143: Bảo vệ
- Chương 144: Tàn nhẫn
- Chương 145: Ác niệm
- Chương 146: Có lại
- Chương 147: Thiếu
- Chương 148: Tỉnh lại
- Chương 149: Chủ động
- Chương 150: Thử một chút
- Chương 151: Lượn lờ
- Chương 152: Châm chọc
- Chương 153: Tự mình
- Chương 154
- Chương 155: Chung đường (Hoàn)
- Chương 156: Ngoại truyện về Văn Xuyên (1)
- Chương 157: Ngoại truyện về Văn Xuyên (2)
- Chương 158: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (1)
- Chương 159: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (2)
- Chương 160: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (3)
- Chương 161: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (4)
- Chương 162: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (5)
- Chương 163: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (6)
- Chương 164: Ngoại truyện về Thẩm Thư Đình
- Chương 165: Ngoại truyện về Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng
- bình luận