Trường Nam Sinh Quý Tộc - Chương 66: Ngẫu nhiên
Chương trước- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Lạc đường
- Chương 3: Phách lối
- Chương 4: Xung đột
- Chương 5: Thành kiến
- Chương 6: Bí mật
- Chương 7: Hồ ĐIỆP
- Chương 8: Lời đồn
- Chương 9: Ướt
- Chương 10: Mộng cảnh
- Chương 11: Quan tâm
- Chương 12: Đột biến
- Chương 13: Chân tướng
- Chương 14: Tránh né
- Chương 15: Lời mời
- Chương 16: Chói mắt
- Chương 17: Đâm thủng
- Chương 18: Sắp đặt
- Chương 19: Từ chối
- Chương 20: Té xỉu
- Chương 21: Xấu hổ
- Chương 22: Nhập hội
- Chương 23: Cố ý
- Chương 24: Trêu đùa
- Chương 25: Dao động
- Chương 26: Vuốt ve
- Chương 27: Nước mắt
- Chương 28: Lòng nghi ngờ
- Chương 29: Đổi vị trí
- Chương 30: Gợn sóng
- Chương 31: Hung ác
- Chương 32: Nhắm vào
- Chương 33: Xử phạt
- Chương 34: Vận mệnh
- Chương 35: Báo ân
- Chương 36: Xúc động
- Chương 37: Dư hương
- Chương 38: Món quà
- Chương 39: Món quà
- Chương 40: Tấm thẻ
- Chương 41: Video
- Chương 42: Ngột ngạt
- Chương 43: Trâm cài
- Chương 44: Yếu ớt
- Chương 45: Hiểu lầm
- Chương 46: Tây trang
- Chương 47: Lựa chọn
- Chương 48: Khói lửa
- Chương 49: Quát lớn
- Chương 50: Bồi thường
- Chương 51: Yêu cầu
- Chương 52: Hướng dẫn
- Chương 53: Đại ca
- Chương 54: Hàng xóm
- Chương 55: Vật lộn
- Chương 56: Thiếu nợ
- Chương 57: Âm mưu
- Chương 58: Rời nhà
- Chương 59: Nhảy lên
- Chương 60: Nhận lầm
- Chương 61: Gắp rau
- Chương 62: Lợi dụng
- Chương 63: Phát bệnh
- Chương 64: Điều tra
- Chương 65: Giọng nói
- Chương 66: Ngẫu nhiên
- Chương 67: Khốn cảnh
- Chương 68: Yếu thế
- Chương 69: Gia thế
- Chương 70: Bức ảnh
- Chương 71: Trả lời
- Chương 72: Say rượu
- Chương 73: Ngắt lời
- Chương 74: Mâu thuẫn
- Chương 75: Nói dối
- Chương 76: Hỗn loạn
- Chương 77: Quan trọng
- Chương 78: Mê hoặc
- Chương 79: Tỏ tình
- Chương 80: Thiếu
- Chương 81: Phản bội
- Chương 82: Kích thích
- Chương 83: Phong phú
- Chương 84: Chụp lén
- Chương 85: Tư quyền
- Chương 86: Lựa chọn
- Chương 87: Thiếu
- Chương 88: Ngả bài
- Chương 89: Lộn xộn
- Chương 90: Trò chơi
- Chương 91: Nguy cơ
- Chương 92: Muốn gặp
- Chương 93: Thiếu
- Chương 94: Ngụy biện
- Chương 95: Giúp đỡ
- Chương 96: Thất thần
- Chương 97: Thiếu
- Chương 98: Đúng sai
- Chương 99: Lấy cớ
- Chương 100: Nhanh hơn
- Chương 101: Đầu hàng
- Chương 102: Câu dẫn
- Chương 103: Phản bội
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Trùng phùng
- Chương 106: Chọc giận
- Chương 107: Thừa nhận
- Chương 108: Né tránh
- Chương 109: Lựa chọn
- Chương 110: Thiếu
- Chương 111: Đánh lén
- Chương 112: Trả thù
- Chương 113: Ma lực
- Chương 114: Trời sao
- Chương 115: Thiếu
- Chương 116: Tiệc tối
- Chương 117: Trả lại
- Chương 118: Náo nhiệt
- Chương 119: Xôn xao
- Chương 120: Phá vỡ
- Chương 121: Tách ra
- Chương 122: Vệ sĩ
- Chương 123: Thiếu
- Chương 124: Khó chịu
- Chương 125: Hiểu lầm
- Chương 126: Vườn hoa
- Chương 127: Chanh
- Chương 128: Thiếu
- Chương 129: Không rõ
- Chương 130: Lần nữa
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Chủ động
- Chương 134: Ghen ghét
- Chương 135: Thiếu
- Chương 136: Bạn học
- Chương 137: Thư tình
- Chương 138: Theo đuổi
- Chương 139: Chờ đợi
- Chương 140: Thiếu
- Chương 141: Tốt nghiệp
- Chương 142: Hận ý
- Chương 143: Bảo vệ
- Chương 144: Tàn nhẫn
- Chương 145: Ác niệm
- Chương 146: Có lại
- Chương 147: Thiếu
- Chương 148: Tỉnh lại
- Chương 149: Chủ động
- Chương 150: Thử một chút
- Chương 151: Lượn lờ
- Chương 152: Châm chọc
- Chương 153: Tự mình
- Chương 154
- Chương 155: Chung đường (Hoàn)
- Chương 156: Ngoại truyện về Văn Xuyên (1)
- Chương 157: Ngoại truyện về Văn Xuyên (2)
- Chương 158: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (1)
- Chương 159: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (2)
- Chương 160: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (3)
- Chương 161: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (4)
- Chương 162: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (5)
- Chương 163: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (6)
- Chương 164: Ngoại truyện về Thẩm Thư Đình
- Chương 165: Ngoại truyện về Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trường Nam Sinh Quý Tộc
Chương 66: Ngẫu nhiên
Cậu nhớ lại lần trước liên lạc với Quý Hoài Tư, vẫn là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, hình ảnh trong đầu lại giống như mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Giản Trì nhớ tới bộ âu phục còn chưa kịp trả lại cho Quý Hoài Tư, không rõ là vì cái này hay là cái khác, cậu lập tức trả lời: [Được ạ.]
Cách mấy ngày sau, lần thứ hai Giản Trì đi tới tiệm giặt quần áo, ngoài cửa tiệm đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết hư hỏng, từ đầu đến cuối đều sửa lại hết một lần, ngay cả bảng hiệu không treo bao lâu cũng đổi thành phong cách khác, càng thêm có khí phách. Giản Trì không rõ đây có phải là chủ ý của Thiệu Hàng hay không, cậu cũng không có hỏi, dù sao đây chỉ là một dịp để Thiệu Hàng có cơ hội để khoe khoang.
Tuy rằng ngoài miệng Giản Thành Siêu không nói gì, nhưng tâm trạng của ông trở nên rất vui vẻ, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, mua rượu, chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, không ai đáp lại, đều là tự mình nói ra một đống lời vô nghĩa. Từ thái độ ông đối đãi với Thiệu Hàng có thể thấy, ông cũng không biết rõ tất cả chuyện này xảy ra như thế nào, cũng không biết việc giải quyết vấn đề có liên quan gì đến Thiệu Hàng. Đôi khi, sự chậm chạp cũng là một điều tốt.
Thiệu Hàng tiếp tục mặt dày ở nhà cậu thêm một tuần, Giản Trì mở một con mắt nhắm một con mắt, buổi tối ngủ mơ mơ màng màng, nệm bên cạnh bỗng nhiên lún xuống một nửa. Chờ sáng hôm sau tỉnh lại, cánh tay Thiệu Hàng đè trên người cậu, khiến cho Giản Trì tê cả một bên hông. Cậu muốn hất ra lại bị Thiệu Hàng không biết cố ý hay vô tình ôm lấy, lồng ngực dán vào lưng, thân thể giống như một cái lò sưởi tự nhiên, không biết hắn mơ thấy cái gì, vùi đầu vô ý thức cọ cọ vào hõm vai Giản Trì.
Giản Trì hơi cứng đờ, nổi da gà.
Cậu không biết vì sao lại nhớ tới Vân Thành, trong trường học có không ít chó mèo hoang, trong đó có một con chó con lông trắng bởi vì lang thang mà lông trở nên xám xịt. Nó không có cảnh giác sợ người lạ giống những con chó lang thang khác, ngược lại rất được học sinh yêu thích. Có một lần cậu đi ngang qua rừng cây trong trường học, nhìn thấy con chó đó lăn lộn trên bãi cỏ, khi còn bé bị chó đuổi theo cắn khiến cậu theo bản năng hoảng hốt. Cún nhỏ lại giống như là ngửi được thứ gì đó hứng thú, vui vẻ bốn chân chạy tới, một bên thè lưỡi gâu gâu, một bên dùng cái đầu nho nhỏ màu xám cọ cọ vào bắp chân cứng ngắc của cậu.
Rất ngoan, không đáng sợ chút nào.
Kể từ đó, Giản Trì đã trở nên ít sợ chó hơn.
"Thiệu Hàng." Giản Trì xua đi hình ảnh có chút vớ vẩn trong đầu, cậu đẩy cái đầu đang nằm trên vai: "Thức dậy đi, đã là buổi chiều rồi."
"... Cậu nói cái gì?"
Bên tai truyền đến một giọng điệu lười biếng, không có sự chậm chạp khi ngủ dậy, hơi khàn, hơi nóng khiến Giản Trì rất ngứa. Cậu né đầu ra, dường như hai mắt Thiệu Hàng khẽ mở ra, hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ rồi nhắm lại.
"Cậu lừa tôi, lấy đâu ra buổi chiều?"
Giản Trì không phản bác, cậu nắm lấy cánh tay Thiệu Hàng ném sang bên cạnh: "Hình như tôi vẫn chưa đồng ý cho anh vào phòng tôi."
"Phòng khách lạnh quá."
"Sao tôi không cảm thấy anh rất lạnh?"
Thiệu Hàng khó chịu hừ vài cái, hắn đè lên gối kéo dài một tiếng: "Thêm một người ngủ, giường cũng không sập, sao cậu lại sợ như vậy? Tôi sẽ không làm gì cậu."
Trong lời nói lộ ra vài phần thú vị, Giản Trì có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Thật sự là những hành động trước đây của Thiệu Hàng khiến cậu rất khó tin vào câu nói cuối cùng này. Chuông điện thoại di động giục giã vang lên thật lâu, Thiệu Hàng không kiên nhẫn cầm lên, nhìn cũng không nhìn màn hình điện, đặt vào bên tai: "Alo?"
Không biết đầu bên kia nói cái gì, hai mắt Thiệu Hàng vốn mang theo một tia buồn ngủ bị sự lạnh lùng thay thế, hơi thở bám vào cơ thể, xoa xoa mái tóc rối bù, trầm giọng nói: "Bọn họ muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến tôi?"
"Tôi nói rồi, không trở về, trừ khi bọn họ tự mình gọi cho tôi."
Nói chuyện không quá nửa phút, Thiệu Hàng trực tiếp cúp điện thoại.
Dường như Giản Trì nghe hiểu được cái gì đó, cậu không tiếp tục truy cứu hành vi "bò lên giường" tối hôm qua mà không được sự đồng ý của cậu nữa: "Nhà anh gọi tới sao?" Dường như cậu đã tìm được lý do thích hợp để có thể đuổi Thiệu Hàng trở về.
"Một trợ lý." Thiệu Hàng nói: "Đừng để ý đến anh ta."
Rõ ràng muốn không để ý cũng không được. Cả buổi sáng, có tổng cộng ba người gọi điện thoại đến, mỗi lần cúp máy, sắc mặt Thiệu Hàng liền trầm xuống vài phần, từ giọng điệu lúc gọi điện thoại có thể thấy, có lẽ đầu dây bên kia vẫn là trợ lý, không phải "bọn họ" trong miệng Thiệu Hàng. Cú điện thoại thứ ba cúp máy, trong lòng Thiệu Hàng đầy phiền chán ném điện thoại di động sang một bên, nằm trên sô pha giống như là một đứa trẻ giận dỗi. Qua một hồi hắn lại nâng đầu lên gối ôm, nhìn chằm chằm Giản Trì bên cạnh xem TV: "Cậu không an ủi tôi sao?"
"Hả?" Giản Trì nhận ra hắn đang nói chuyện với mình, cậu không biết nên an ủi cái gì: "Bọn họ bảo anh trở về sao?"
"Tết rồi, muốn tổ chức tiệc gia đình chó má gì đó."
"Đây không phải là rất tốt sao?"
Nụ cười lạnh từ khi Thiệu Hàng nghe được câu hỏi ngược lại này cũng đủ để nhìn ra đáp án cũng không chính xác, nhưng cậu không có quyền tùy hứng lần thứ hai. Chờ sau khi cúp máy không biết lần điện thoại thứ mấy, Thiệu Hàng cũng miễn cưỡng rời khỏi nhà Giản Trì, trước đó còn ồn ào một hồi mới chịu rời đi, chờ đợi tiếng động cơ dưới lầu xa dần, Giản Trì vốn tưởng rằng bản thân sẽ cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên bên lỗ tai thiếu đi tiếng ồn ào ầm ĩ, cậu lại cảm thấy có chút không quen.
Nhiệt độ trở nên lạnh lẽo hơn. Trước khi đi đến cuộc hẹn với Quý Hoài Tư, Giản Trì đã mặc áo lông thật dày, xách túi âu phục đã giặt sạch kia đi tới địa điểm hẹn. Xe của Quý Hoài Tư đậu ở ven đường, Giản Trì vĩnh viễn không bao giờ đoán được thời gian anh đến, giống như bất kể cậu đến sớm bao nhiêu, Quý Hoài Tư đều sẽ chờ ở đích đến, luôn luôn sớm hơn cậu một chút.
"Quần áo lần trước anh cho em mượn em đã giặt sạch sẽ rồi."
Tài xế mở cửa xe phía sau, Quý Hoài Tư từ bên trong đi ra. Anh mặc một chiếc áo khoác màu lông lạc đà, bên trong là áo len cổ cao đơn giản, vai trước tôn lên một vòng eo cao và gầy. Anh đi đôi bốt da, làm cho thân hình cao lên vài phần, khi nhìn thấy Giản Trì đến, anh lộ ra một nụ cười ấm áp hơn nụ cười mang tính biểu tượng thường ngày, ánh mắt có chút sáng ngời rơi vào chiếc túi trong tay Giản Trì, cũng không ngoài ý muốn lộ ra chút bất đắc dĩ.
"Anh còn tưởng rằng em chuẩn bị quà cho anh." Quý Hoài Tư nhìn qua có chút mất mát thở dài.
Giản Trì thật không ngờ đến việc này, cậu cầm chiếc túi trong tay có chút không biết phải làm sao: "Xin lỗi, em quên mất, có lẽ quà phải đợi đến lần sau."
Tầm mắt va chạm trên không trung, Quý Hoài Tư nhịn không được nhẹ nhàng bật cười, lập tức khéo léo xua tan bầu không khí vừa rồi. Quý Hoài Tu chậm rãi đẩy tay Giản Trì đang xách túi quần áo kia ra: "Anh đang nói đùa với em thôi, em có thể giữ lại bộ quần áo này, nó vốn dĩ là chuẩn bị cho em."
"... Cái gì?"
"Anh tưởng em đã biết rồi." Quý Hoài Tư không đậm không nhạt mỉm cười, giống như một sắc xuân nhu hòa hiếm khi có được trong mùa đông: "Làm sao có thể trùng hợp như vậy, không phải sao?"
Giản Trì có cảm giác sợi dây trong lòng cậu bị Quý Hoài Tư kéo căng ra một chút, dư chấn mãi không tan, cậu còn muốn hỏi nhiều hơn nhưng tài xế đi tới hỏi: "Thưa ngài, đồ đạc này có cần để trong xe không?" . Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ truyenfull.com .VN ++
Quý Hoài Tư ở trước mặt ông ta trả lời: "Chú cất vào đi, xách theo không tiện."
"Vâng."
Giản Trì vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Sự thật đúng như Quý Hoài Tư đã nói, làm sao có nhiều chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Làm sao có thể xuất hiện đúng lúc cậu cần?
Giản Trì chưa từng nghĩ tới Quý Hoài Tư sẽ nói dối cậu nhưng loại cảm giác bị lừa gạt này cũng không tính là xấu, cụ thể là vì sao, Giản Trì cũng không nghĩ ra được đáp án. Bộ âu phục vừa vặn này là sự trùng hợp do con người tạo ra, và nó cũng là một cơn sóng bất ngờ khuấy động trong lòng cậu.
Quý Hoài Tư đi ở phía trước đã đưa ra hai tấm thiệp mời kia, anh quay đầu lại chờ cậu tiến lên, Giản Trì bước đến nhanh hơn, cách bố trí bên trong mang hơi thở cổ kính và tao nhã. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da đi tới, nhìn qua có vẻ ông ta là người phụ trách buổi đấu giá lần này.Ông ta bắt tay Quý Hoài Tư một chút, mỉm cười khiêm tốn và cung kính: "Chào cậu, chỗ ngồi đã sắp xếp xong, tôi dẫn cậu và bạn của cậu qua đó."
"Làm phiền chú rồi."
"Nào có, đây là việc tôi nên làm, trong buổi sưu tập đấu giá hôm nay cũng có một phần của cậu. Lúc tin tức về buổi đấu giá từ thiện vừa được công bố, cậu là người đầu tiên liên hệ với chúng tôi, bên phía chúng tôi vô cùng cảm ơn cậu đã tặng tranh chữ cho chúng tôi, cậu có thể tới đây cũng là niềm vinh hạnh của chúng tôi."
Quý Hoài Tư treo trên môi nụ cười anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên đường đi anh cùng người phụ trách trò chuyện qua lại, trong sảnh đấu giá đã ngồi đầy khách mời, người phụ trách dẫn bọn họ lên phòng riêng trên lầu hai, trước khi đi để lại hai quyển sách nhỏ có in sản phẩm.
Màn hình LCD trước mặt đang phát sóng trực tiếp buổi đấu giá, tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng có thể nhìn ra toàn bộ chỗ ngồi. Giản Trì lần đầu tiên đi tới buổi đấu giá, cậu đứng ở phía sau cửa sổ thủy tinh mặt lớn nhìn xuống, không biết từ lúc nào Quý Hoài Tư đã đi tới đứng bên cạnh cậu.
"Đây là thủy tinh một mặt, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài."
Giản Trì không khỏi hỏi: "Không ngồi ở phía dưới cũng có thể tham gia đấu giá sao?"
"Gọi điện thoại là được rồi." Quý Hoài Tư cười cười, nhìn theo tầm mắt của cậu: "Người ngồi phía dưới thật ra không phải người mua, bình thường đều do trợ lý đến thay thế đấu giá, số thứ tự của chúng ta là 19, nếu em thấy thứ gì thích, gọi điện thoại nói cho người phía dưới biết, lần này là đấu giá từ thiện, sẽ không có người cắn chặt không tha."
Giản Trì không nghĩ cậu sẽ muốn mua cái gì trong buổi đấu giá lần này nhưng nghe Quý Hoài Tư nói như vậy, cậu không nỡ nói ra lời từ chối làm anh mất hứng.
Lúc thu hồi ánh mắt, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Giản Trì cứng đờ, nheo mắt lại, trong lúc nhất thời cho rằng bản thân đã xuất hiện ảo giác: "Thư Đình?"
Quý Hoài Tư nhìn thấy Thẩm Thư Đình được người phụ trách dẫn lên lầu, anh ngoài ý muốn nhướng mày: "Thật trùng hợp."
Ngoài cửa sổ thủy tinh, Thẩm Thư Đình mặc một thân tây phục màu sáng tao nhã thanh lịch, trước ngực có một cái ghim cài áo màu ngọc lục bảo hình hồ điệp, vai rộng chân dài, bước chân vững vàng, từ từ đi lên lầu hai. Người phụ trách bên cạnh hình như đang nói cái gì đó, nhưng hắn không hề liếc mắt nhìn qua, cũng không mở miệng nói lời nào.
Một giây sau, dường như Thẩm Thư Đình cảm nhận được điều gì đó, hai tròng mắt ngọc lục bảo của hắn quét thẳng tới, cách tấm thủy tinh một mặt kia, vậy mà Giản Trì lại có một loại khẩn trương bị khóa chặt.
Giản Trì nhớ tới bộ âu phục còn chưa kịp trả lại cho Quý Hoài Tư, không rõ là vì cái này hay là cái khác, cậu lập tức trả lời: [Được ạ.]
Cách mấy ngày sau, lần thứ hai Giản Trì đi tới tiệm giặt quần áo, ngoài cửa tiệm đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết hư hỏng, từ đầu đến cuối đều sửa lại hết một lần, ngay cả bảng hiệu không treo bao lâu cũng đổi thành phong cách khác, càng thêm có khí phách. Giản Trì không rõ đây có phải là chủ ý của Thiệu Hàng hay không, cậu cũng không có hỏi, dù sao đây chỉ là một dịp để Thiệu Hàng có cơ hội để khoe khoang.
Tuy rằng ngoài miệng Giản Thành Siêu không nói gì, nhưng tâm trạng của ông trở nên rất vui vẻ, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, mua rượu, chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, không ai đáp lại, đều là tự mình nói ra một đống lời vô nghĩa. Từ thái độ ông đối đãi với Thiệu Hàng có thể thấy, ông cũng không biết rõ tất cả chuyện này xảy ra như thế nào, cũng không biết việc giải quyết vấn đề có liên quan gì đến Thiệu Hàng. Đôi khi, sự chậm chạp cũng là một điều tốt.
Thiệu Hàng tiếp tục mặt dày ở nhà cậu thêm một tuần, Giản Trì mở một con mắt nhắm một con mắt, buổi tối ngủ mơ mơ màng màng, nệm bên cạnh bỗng nhiên lún xuống một nửa. Chờ sáng hôm sau tỉnh lại, cánh tay Thiệu Hàng đè trên người cậu, khiến cho Giản Trì tê cả một bên hông. Cậu muốn hất ra lại bị Thiệu Hàng không biết cố ý hay vô tình ôm lấy, lồng ngực dán vào lưng, thân thể giống như một cái lò sưởi tự nhiên, không biết hắn mơ thấy cái gì, vùi đầu vô ý thức cọ cọ vào hõm vai Giản Trì.
Giản Trì hơi cứng đờ, nổi da gà.
Cậu không biết vì sao lại nhớ tới Vân Thành, trong trường học có không ít chó mèo hoang, trong đó có một con chó con lông trắng bởi vì lang thang mà lông trở nên xám xịt. Nó không có cảnh giác sợ người lạ giống những con chó lang thang khác, ngược lại rất được học sinh yêu thích. Có một lần cậu đi ngang qua rừng cây trong trường học, nhìn thấy con chó đó lăn lộn trên bãi cỏ, khi còn bé bị chó đuổi theo cắn khiến cậu theo bản năng hoảng hốt. Cún nhỏ lại giống như là ngửi được thứ gì đó hứng thú, vui vẻ bốn chân chạy tới, một bên thè lưỡi gâu gâu, một bên dùng cái đầu nho nhỏ màu xám cọ cọ vào bắp chân cứng ngắc của cậu.
Rất ngoan, không đáng sợ chút nào.
Kể từ đó, Giản Trì đã trở nên ít sợ chó hơn.
"Thiệu Hàng." Giản Trì xua đi hình ảnh có chút vớ vẩn trong đầu, cậu đẩy cái đầu đang nằm trên vai: "Thức dậy đi, đã là buổi chiều rồi."
"... Cậu nói cái gì?"
Bên tai truyền đến một giọng điệu lười biếng, không có sự chậm chạp khi ngủ dậy, hơi khàn, hơi nóng khiến Giản Trì rất ngứa. Cậu né đầu ra, dường như hai mắt Thiệu Hàng khẽ mở ra, hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ rồi nhắm lại.
"Cậu lừa tôi, lấy đâu ra buổi chiều?"
Giản Trì không phản bác, cậu nắm lấy cánh tay Thiệu Hàng ném sang bên cạnh: "Hình như tôi vẫn chưa đồng ý cho anh vào phòng tôi."
"Phòng khách lạnh quá."
"Sao tôi không cảm thấy anh rất lạnh?"
Thiệu Hàng khó chịu hừ vài cái, hắn đè lên gối kéo dài một tiếng: "Thêm một người ngủ, giường cũng không sập, sao cậu lại sợ như vậy? Tôi sẽ không làm gì cậu."
Trong lời nói lộ ra vài phần thú vị, Giản Trì có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Thật sự là những hành động trước đây của Thiệu Hàng khiến cậu rất khó tin vào câu nói cuối cùng này. Chuông điện thoại di động giục giã vang lên thật lâu, Thiệu Hàng không kiên nhẫn cầm lên, nhìn cũng không nhìn màn hình điện, đặt vào bên tai: "Alo?"
Không biết đầu bên kia nói cái gì, hai mắt Thiệu Hàng vốn mang theo một tia buồn ngủ bị sự lạnh lùng thay thế, hơi thở bám vào cơ thể, xoa xoa mái tóc rối bù, trầm giọng nói: "Bọn họ muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến tôi?"
"Tôi nói rồi, không trở về, trừ khi bọn họ tự mình gọi cho tôi."
Nói chuyện không quá nửa phút, Thiệu Hàng trực tiếp cúp điện thoại.
Dường như Giản Trì nghe hiểu được cái gì đó, cậu không tiếp tục truy cứu hành vi "bò lên giường" tối hôm qua mà không được sự đồng ý của cậu nữa: "Nhà anh gọi tới sao?" Dường như cậu đã tìm được lý do thích hợp để có thể đuổi Thiệu Hàng trở về.
"Một trợ lý." Thiệu Hàng nói: "Đừng để ý đến anh ta."
Rõ ràng muốn không để ý cũng không được. Cả buổi sáng, có tổng cộng ba người gọi điện thoại đến, mỗi lần cúp máy, sắc mặt Thiệu Hàng liền trầm xuống vài phần, từ giọng điệu lúc gọi điện thoại có thể thấy, có lẽ đầu dây bên kia vẫn là trợ lý, không phải "bọn họ" trong miệng Thiệu Hàng. Cú điện thoại thứ ba cúp máy, trong lòng Thiệu Hàng đầy phiền chán ném điện thoại di động sang một bên, nằm trên sô pha giống như là một đứa trẻ giận dỗi. Qua một hồi hắn lại nâng đầu lên gối ôm, nhìn chằm chằm Giản Trì bên cạnh xem TV: "Cậu không an ủi tôi sao?"
"Hả?" Giản Trì nhận ra hắn đang nói chuyện với mình, cậu không biết nên an ủi cái gì: "Bọn họ bảo anh trở về sao?"
"Tết rồi, muốn tổ chức tiệc gia đình chó má gì đó."
"Đây không phải là rất tốt sao?"
Nụ cười lạnh từ khi Thiệu Hàng nghe được câu hỏi ngược lại này cũng đủ để nhìn ra đáp án cũng không chính xác, nhưng cậu không có quyền tùy hứng lần thứ hai. Chờ sau khi cúp máy không biết lần điện thoại thứ mấy, Thiệu Hàng cũng miễn cưỡng rời khỏi nhà Giản Trì, trước đó còn ồn ào một hồi mới chịu rời đi, chờ đợi tiếng động cơ dưới lầu xa dần, Giản Trì vốn tưởng rằng bản thân sẽ cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên bên lỗ tai thiếu đi tiếng ồn ào ầm ĩ, cậu lại cảm thấy có chút không quen.
Nhiệt độ trở nên lạnh lẽo hơn. Trước khi đi đến cuộc hẹn với Quý Hoài Tư, Giản Trì đã mặc áo lông thật dày, xách túi âu phục đã giặt sạch kia đi tới địa điểm hẹn. Xe của Quý Hoài Tư đậu ở ven đường, Giản Trì vĩnh viễn không bao giờ đoán được thời gian anh đến, giống như bất kể cậu đến sớm bao nhiêu, Quý Hoài Tư đều sẽ chờ ở đích đến, luôn luôn sớm hơn cậu một chút.
"Quần áo lần trước anh cho em mượn em đã giặt sạch sẽ rồi."
Tài xế mở cửa xe phía sau, Quý Hoài Tư từ bên trong đi ra. Anh mặc một chiếc áo khoác màu lông lạc đà, bên trong là áo len cổ cao đơn giản, vai trước tôn lên một vòng eo cao và gầy. Anh đi đôi bốt da, làm cho thân hình cao lên vài phần, khi nhìn thấy Giản Trì đến, anh lộ ra một nụ cười ấm áp hơn nụ cười mang tính biểu tượng thường ngày, ánh mắt có chút sáng ngời rơi vào chiếc túi trong tay Giản Trì, cũng không ngoài ý muốn lộ ra chút bất đắc dĩ.
"Anh còn tưởng rằng em chuẩn bị quà cho anh." Quý Hoài Tư nhìn qua có chút mất mát thở dài.
Giản Trì thật không ngờ đến việc này, cậu cầm chiếc túi trong tay có chút không biết phải làm sao: "Xin lỗi, em quên mất, có lẽ quà phải đợi đến lần sau."
Tầm mắt va chạm trên không trung, Quý Hoài Tư nhịn không được nhẹ nhàng bật cười, lập tức khéo léo xua tan bầu không khí vừa rồi. Quý Hoài Tu chậm rãi đẩy tay Giản Trì đang xách túi quần áo kia ra: "Anh đang nói đùa với em thôi, em có thể giữ lại bộ quần áo này, nó vốn dĩ là chuẩn bị cho em."
"... Cái gì?"
"Anh tưởng em đã biết rồi." Quý Hoài Tư không đậm không nhạt mỉm cười, giống như một sắc xuân nhu hòa hiếm khi có được trong mùa đông: "Làm sao có thể trùng hợp như vậy, không phải sao?"
Giản Trì có cảm giác sợi dây trong lòng cậu bị Quý Hoài Tư kéo căng ra một chút, dư chấn mãi không tan, cậu còn muốn hỏi nhiều hơn nhưng tài xế đi tới hỏi: "Thưa ngài, đồ đạc này có cần để trong xe không?" . Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ truyenfull.com .VN ++
Quý Hoài Tư ở trước mặt ông ta trả lời: "Chú cất vào đi, xách theo không tiện."
"Vâng."
Giản Trì vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Sự thật đúng như Quý Hoài Tư đã nói, làm sao có nhiều chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Làm sao có thể xuất hiện đúng lúc cậu cần?
Giản Trì chưa từng nghĩ tới Quý Hoài Tư sẽ nói dối cậu nhưng loại cảm giác bị lừa gạt này cũng không tính là xấu, cụ thể là vì sao, Giản Trì cũng không nghĩ ra được đáp án. Bộ âu phục vừa vặn này là sự trùng hợp do con người tạo ra, và nó cũng là một cơn sóng bất ngờ khuấy động trong lòng cậu.
Quý Hoài Tư đi ở phía trước đã đưa ra hai tấm thiệp mời kia, anh quay đầu lại chờ cậu tiến lên, Giản Trì bước đến nhanh hơn, cách bố trí bên trong mang hơi thở cổ kính và tao nhã. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da đi tới, nhìn qua có vẻ ông ta là người phụ trách buổi đấu giá lần này.Ông ta bắt tay Quý Hoài Tư một chút, mỉm cười khiêm tốn và cung kính: "Chào cậu, chỗ ngồi đã sắp xếp xong, tôi dẫn cậu và bạn của cậu qua đó."
"Làm phiền chú rồi."
"Nào có, đây là việc tôi nên làm, trong buổi sưu tập đấu giá hôm nay cũng có một phần của cậu. Lúc tin tức về buổi đấu giá từ thiện vừa được công bố, cậu là người đầu tiên liên hệ với chúng tôi, bên phía chúng tôi vô cùng cảm ơn cậu đã tặng tranh chữ cho chúng tôi, cậu có thể tới đây cũng là niềm vinh hạnh của chúng tôi."
Quý Hoài Tư treo trên môi nụ cười anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên đường đi anh cùng người phụ trách trò chuyện qua lại, trong sảnh đấu giá đã ngồi đầy khách mời, người phụ trách dẫn bọn họ lên phòng riêng trên lầu hai, trước khi đi để lại hai quyển sách nhỏ có in sản phẩm.
Màn hình LCD trước mặt đang phát sóng trực tiếp buổi đấu giá, tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng có thể nhìn ra toàn bộ chỗ ngồi. Giản Trì lần đầu tiên đi tới buổi đấu giá, cậu đứng ở phía sau cửa sổ thủy tinh mặt lớn nhìn xuống, không biết từ lúc nào Quý Hoài Tư đã đi tới đứng bên cạnh cậu.
"Đây là thủy tinh một mặt, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài."
Giản Trì không khỏi hỏi: "Không ngồi ở phía dưới cũng có thể tham gia đấu giá sao?"
"Gọi điện thoại là được rồi." Quý Hoài Tư cười cười, nhìn theo tầm mắt của cậu: "Người ngồi phía dưới thật ra không phải người mua, bình thường đều do trợ lý đến thay thế đấu giá, số thứ tự của chúng ta là 19, nếu em thấy thứ gì thích, gọi điện thoại nói cho người phía dưới biết, lần này là đấu giá từ thiện, sẽ không có người cắn chặt không tha."
Giản Trì không nghĩ cậu sẽ muốn mua cái gì trong buổi đấu giá lần này nhưng nghe Quý Hoài Tư nói như vậy, cậu không nỡ nói ra lời từ chối làm anh mất hứng.
Lúc thu hồi ánh mắt, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Giản Trì cứng đờ, nheo mắt lại, trong lúc nhất thời cho rằng bản thân đã xuất hiện ảo giác: "Thư Đình?"
Quý Hoài Tư nhìn thấy Thẩm Thư Đình được người phụ trách dẫn lên lầu, anh ngoài ý muốn nhướng mày: "Thật trùng hợp."
Ngoài cửa sổ thủy tinh, Thẩm Thư Đình mặc một thân tây phục màu sáng tao nhã thanh lịch, trước ngực có một cái ghim cài áo màu ngọc lục bảo hình hồ điệp, vai rộng chân dài, bước chân vững vàng, từ từ đi lên lầu hai. Người phụ trách bên cạnh hình như đang nói cái gì đó, nhưng hắn không hề liếc mắt nhìn qua, cũng không mở miệng nói lời nào.
Một giây sau, dường như Thẩm Thư Đình cảm nhận được điều gì đó, hai tròng mắt ngọc lục bảo của hắn quét thẳng tới, cách tấm thủy tinh một mặt kia, vậy mà Giản Trì lại có một loại khẩn trương bị khóa chặt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chuyển trường
- Chương 2: Lạc đường
- Chương 3: Phách lối
- Chương 4: Xung đột
- Chương 5: Thành kiến
- Chương 6: Bí mật
- Chương 7: Hồ ĐIỆP
- Chương 8: Lời đồn
- Chương 9: Ướt
- Chương 10: Mộng cảnh
- Chương 11: Quan tâm
- Chương 12: Đột biến
- Chương 13: Chân tướng
- Chương 14: Tránh né
- Chương 15: Lời mời
- Chương 16: Chói mắt
- Chương 17: Đâm thủng
- Chương 18: Sắp đặt
- Chương 19: Từ chối
- Chương 20: Té xỉu
- Chương 21: Xấu hổ
- Chương 22: Nhập hội
- Chương 23: Cố ý
- Chương 24: Trêu đùa
- Chương 25: Dao động
- Chương 26: Vuốt ve
- Chương 27: Nước mắt
- Chương 28: Lòng nghi ngờ
- Chương 29: Đổi vị trí
- Chương 30: Gợn sóng
- Chương 31: Hung ác
- Chương 32: Nhắm vào
- Chương 33: Xử phạt
- Chương 34: Vận mệnh
- Chương 35: Báo ân
- Chương 36: Xúc động
- Chương 37: Dư hương
- Chương 38: Món quà
- Chương 39: Món quà
- Chương 40: Tấm thẻ
- Chương 41: Video
- Chương 42: Ngột ngạt
- Chương 43: Trâm cài
- Chương 44: Yếu ớt
- Chương 45: Hiểu lầm
- Chương 46: Tây trang
- Chương 47: Lựa chọn
- Chương 48: Khói lửa
- Chương 49: Quát lớn
- Chương 50: Bồi thường
- Chương 51: Yêu cầu
- Chương 52: Hướng dẫn
- Chương 53: Đại ca
- Chương 54: Hàng xóm
- Chương 55: Vật lộn
- Chương 56: Thiếu nợ
- Chương 57: Âm mưu
- Chương 58: Rời nhà
- Chương 59: Nhảy lên
- Chương 60: Nhận lầm
- Chương 61: Gắp rau
- Chương 62: Lợi dụng
- Chương 63: Phát bệnh
- Chương 64: Điều tra
- Chương 65: Giọng nói
- Chương 66: Ngẫu nhiên
- Chương 67: Khốn cảnh
- Chương 68: Yếu thế
- Chương 69: Gia thế
- Chương 70: Bức ảnh
- Chương 71: Trả lời
- Chương 72: Say rượu
- Chương 73: Ngắt lời
- Chương 74: Mâu thuẫn
- Chương 75: Nói dối
- Chương 76: Hỗn loạn
- Chương 77: Quan trọng
- Chương 78: Mê hoặc
- Chương 79: Tỏ tình
- Chương 80: Thiếu
- Chương 81: Phản bội
- Chương 82: Kích thích
- Chương 83: Phong phú
- Chương 84: Chụp lén
- Chương 85: Tư quyền
- Chương 86: Lựa chọn
- Chương 87: Thiếu
- Chương 88: Ngả bài
- Chương 89: Lộn xộn
- Chương 90: Trò chơi
- Chương 91: Nguy cơ
- Chương 92: Muốn gặp
- Chương 93: Thiếu
- Chương 94: Ngụy biện
- Chương 95: Giúp đỡ
- Chương 96: Thất thần
- Chương 97: Thiếu
- Chương 98: Đúng sai
- Chương 99: Lấy cớ
- Chương 100: Nhanh hơn
- Chương 101: Đầu hàng
- Chương 102: Câu dẫn
- Chương 103: Phản bội
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Trùng phùng
- Chương 106: Chọc giận
- Chương 107: Thừa nhận
- Chương 108: Né tránh
- Chương 109: Lựa chọn
- Chương 110: Thiếu
- Chương 111: Đánh lén
- Chương 112: Trả thù
- Chương 113: Ma lực
- Chương 114: Trời sao
- Chương 115: Thiếu
- Chương 116: Tiệc tối
- Chương 117: Trả lại
- Chương 118: Náo nhiệt
- Chương 119: Xôn xao
- Chương 120: Phá vỡ
- Chương 121: Tách ra
- Chương 122: Vệ sĩ
- Chương 123: Thiếu
- Chương 124: Khó chịu
- Chương 125: Hiểu lầm
- Chương 126: Vườn hoa
- Chương 127: Chanh
- Chương 128: Thiếu
- Chương 129: Không rõ
- Chương 130: Lần nữa
- Chương 131: Tranh luận
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Chủ động
- Chương 134: Ghen ghét
- Chương 135: Thiếu
- Chương 136: Bạn học
- Chương 137: Thư tình
- Chương 138: Theo đuổi
- Chương 139: Chờ đợi
- Chương 140: Thiếu
- Chương 141: Tốt nghiệp
- Chương 142: Hận ý
- Chương 143: Bảo vệ
- Chương 144: Tàn nhẫn
- Chương 145: Ác niệm
- Chương 146: Có lại
- Chương 147: Thiếu
- Chương 148: Tỉnh lại
- Chương 149: Chủ động
- Chương 150: Thử một chút
- Chương 151: Lượn lờ
- Chương 152: Châm chọc
- Chương 153: Tự mình
- Chương 154
- Chương 155: Chung đường (Hoàn)
- Chương 156: Ngoại truyện về Văn Xuyên (1)
- Chương 157: Ngoại truyện về Văn Xuyên (2)
- Chương 158: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (1)
- Chương 159: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (2)
- Chương 160: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (3)
- Chương 161: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (4)
- Chương 162: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (5)
- Chương 163: Ngoại truyện về Bạch Âm Niên (6)
- Chương 164: Ngoại truyện về Thẩm Thư Đình
- Chương 165: Ngoại truyện về Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng
- bình luận