Sở Tuần có riêng một cái di động để liên lạc với bạn bè, quanh năm luôn duy trì trạng thái mở máy, là để tiện cho người quen tìm cậu.
Mọi người đều tìm được cậu, này cũng là một loại che dấu; ngày nào đó người này tự nhiên mất tích, bằng hữu tìm khắp nơi không thấy cậu, kia mới không thích hợp.
Bình thường điện thoại tìm Sở thiếu gia, không phải mấy anh em chơi thân từ nhỏ của cậu, thì là hồ bằng cẩu hữu trong kinh doanh, không liên quan đến chính sự, Hoắc Truyền Võ mắt lạnh nhìn thấy, quay mặt qua chỗ khác.
“Tiểu Thang?”
“Sao vậy… Nhớ tôi sao?”
“Đừng gọi tôi thân ái, buồn nôn, có việc gì… nhờ tôi hả? Nhờ tôi thì sớm nói a.”
“Cút đi, đừng gọi tôi cái kia, cách Thái Bình Dương đừng phun nước miếng lên mặt tôi…”
Sở Tuần cùng vị Thang công tử kia cách điện thoại lảm nhảm. Lúc nói chuyện Sở Tuần biểu cảm lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, mỗi một câu nói ra dường như không phải suy nghĩ, không cần động não, đầu lưỡi tựa như trực tiếp phóng ra đoạn ghi âm đã có sẵn trong bụng, thỉnh thoảng lại bật ra một hai câu ám muội, bởi vì thân thể suy yếu, thanh âm có chút khàn khàn, càng có vẻ trầm thấp mê người.
Hoắc Truyền Võ mỗi khi gặp trường hợp thế này, đều thấy bản thân không nên lưu lại, không có chỗ lánh đi, còn mẹ nó phải nhìn người này.
Tâm tư mềm mại dịu dàng mới vừa rồi kia, lúc này tan thành mây khói, chỉ còn phiền toái, khó chịu.
Anh đi một vòng trong phòng khách, đứng đó, chờ Sở Tuần cúp điện thoại, trong lòng mắng tên họ Thang này không có việc gì suốt ngày chạy tới dán Sở Tuần, chỉ để bị trêu chọc vài phút qua điện thoại?!
Sở Tuần cũng mệt mỏi, tùy tiện có lệ vài câu, gọn gàng trấn an xong Tiểu Thang liền cúp máy.
Truyền Võ nhanh chóng bước tới, đem điện thoại lấy đi, điện thoại ngay sau đó lại mẹ nó vang. Anh vừa nhìn, là Thiệu Quân.
Hoắc Truyền Võ chần chờ một giây: “Thiệu Quân, cậu nghe không?”
Sở Tuần vừa nghe liền đưa tay: “Đưa tôi.”
Hoắc Truyền Võ: “Cậu không thấy phiền sao, cậu nghỉ ngơi một chút cũng không được à?”
Sở Tuần: “Cậu đưa tôi.”
Hoắc Truyền Võ nắm chặt điện thoại, không buông tay, sau sáu tiếng chuông vang, Thiệu Quân cúp máy. Sở Tuần bĩu môi đưa tay với lấy điện thoại, đầu ngón tay Truyền Võ ấn xuống cơ hồ đem màn hình bóp nát, Thiệu Quân bám riết không tha lại gọi lại.
Truyền Võ trả điện thoại lại, chạy lấy người, chui vào toilet buồn bực hút thuốc……
Anh hút hết một điếu rồi đi ra, tên Thiệu Tiểu Tam này vẫn còn đang nói, dính như keo.
Thiệu Quân cũng rất quấn người, rất trẻ con, hơn nữa so với họ Thang càng dính Sở Tuần hơn. Hai người biết nhau từ thời nhà trẻ, từ nhỏ cùng lớn lên trong đại viện quân đội, gắn với nhau như song bào thai, so với anh em ruột còn thân hơn. Thiệu Quân có một đoạn thời gian rất dài cùng trong nhà quan hệ không tốt, bình thường đi làm ở ngục giam, tan tầm vào thành không trở về nhà mình, chuyên môn chạy tới chỗ Sở Tuần ở, hai người hận không thể ở chung một chỗ. Người này còn có chìa khóa nhà Sở Tuần, đúng lý hợp tình xem nhà Sở tiểu nhị như nhà mình, tùy ý ra vào, chưa bao giờ khách sáo.
Hoắc Truyền Võ vô thanh vô tức đi qua phòng khách, đứng ngoài cửa phòng ngủ, nghe hai người kia nói chuyện điện thoại.
“Tuần nhi, tôi ở nhà cậu, khi nào cậu trở về?”
“Vậy à, được rồi, không có việc gì, tâm tình không tốt, chờ cậu trở về.”
“Ba giờ đêm? Á, tôi quên mất là lệch múi giờ, ngại quá đi. Tôi ở nhà cậu xem đĩa cậu mua nè.”
Giọng điệu Thiệu Quân thoải mái, đúng là người không hiểu chuyện.
Hoắc Truyền Võ ngậm một điếu thuốc không châm, cắn chặt hàm răng, trong lòng khó chịu, kỳ thật là tâm đau.
Anh đặc biệt nghĩ tới chuyện đi qua trực tiếp cúp điện thoại.
Nửa đêm ba giờ sáng còn gọi điện thoại lại đây, không là kẻ vô tâm vô phế thì cũng là tên hàm hồ, không biết quan tâm người khác. Sở Tuần có ba đầu sáu tay hay sao mà cả ngày phải ứng phó những người này?
Sở Tuần là ai, Sở Tuần hiện tại là người thế nào, Thiệu Quân biết chân tướng không?
Những người này có thể biết không?
Thiệu Quân cái gì cũng không biết, hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Sở Tuần nằm ngửa ở trên giường, thanh âm trầm thấp, miễn cưỡng cùng Thiệu Quân trò chuyện, kỳ thật cánh tay đều nâng không nổi, di động cũng cầm không được, mồ hôi lạnh đầm đìa, mồ hôi theo mí mắt cùng lông mi nhỏ giọt xuống. Cậu liền để điện thoại trên mép gối, tận lực xoay cổ, nói chuyện vào di động, để Thiệu Quân nghe thấy giọng cậu.
Thiệu Quân hỏi: “Tuần nhi, cậu không phải mệt mỏi chứ? Nghe giọng cậu nhỏ xíu, bằng không quên đi, cậu ngủ đi.”
Sở Tuần cười nói: “Với cậu thì không phiền.”
Thiệu Quân: “Hừ, nhớ tôi chứ gì?”
Sở Tuần: “Vô cùng nhớ. Tiểu Quân nhi, tôi tương tư đơn phương nha, cậu có nhớ tôi không?”
Hai người lại bắt đầu lảm nhảm, tranh nhau buồn nôn. Thiệu Quân nói: “Tôi không nhớ cậu thì nhớ ai a? Cậu biết không?”
Sở Tuần: “Tôi mẹ nó cũng muốn biết, cậu không nhớ tôi, cả ngày đều nhớ thương ai hả? Tôi biết không?”
Thiệu Quân lúc này đang có chuyện trong lòng, có việc cất giấu không thể nói, lại chết vì mạnh miệng: “Đừng nói nhảm nữa, tôi ai cũng không nhớ!…… Cậu biết tôi nhớ đến ai sao?”
Sở Tuần khúc khích cười xấu xa, ẩn ý nói: “Tôi là thật muốn biết, cậu còn có thể nhớ thương ai, còn có ai so với tôi còn đẹp trai hơn? Nam hay nữ không đẹp bằng tôi cậu cũng đừng nghĩ tới, bên ngoài không đứng đắn, tôi còn chưa đáp ứng đâu.”
……
Truyền Võ nghe thấy câu “Cậu còn quen ai so với tôi đẹp trai hơn, nam hay nữ không đẹp bằng tôi cậu cũng đừng nghĩ tới”, rốt cục không thể nhịn được nữa, một hơi cuốn thuốc lá vào miệng, oán giận nhai, rời đi.
Anh không biết rằng, Sở nhị gia nằm nghiêng trên giường lúc này dùng đuôi mắt đảo qua cửa phòng, tầm mắt đã sớm xuyên thấu vách tường, từ xa liếc nhìn bóng dáng thẳng tắp của anh. Sở Tuần ngoài miệng cùng Thiệu Quân nói chuyện linh tinh, tâm trí lại hoàn toàn nghĩ tới chuyện khác, ánh mắt liếc qua góc cửa, nhìn người đang đứng sau cửa nghe lén……
Truyền Võ ngồi trên nắp bồn cầu, hút liền hai điếu thuốc, lấy tay ra sức chà mặt.
Bóng tối bao trùm tách từng lớp tâm tư anh, trần trụi, không hề che dấu, vết sẹo ngang trên má phải càng thêm khắc sâu, đau đớn.
Đoán chừng hai người kia buồn nôn đủ rồi, Truyền Võ lại một lần nữa đi vào xem, Sở Tuần nghiêng người nằm trên giường, thực yên tĩnh, đã ngủ rồi.
Sở Tuần vắt ngang trên giường, mồ hôi trước ngực khô gần hết, một cái chân dài từ trong áo ngủ vươn ra, toàn thân cao thấp đều rất trắng.
Truyền Võ một lần nữa bọc kín người này, kéo lại cái đùi đang rộng mở. Tay anh phủ lên trán Sở Tuần, chậm rãi trượt xuống, dừng lại nơi hầu kết đang khẽ rung, vuốt ve nhịp đập trên cổ Sở Tuần. Sở Tuần thoạt nhìn vẫn đang khó chịu, hơi thở mệt nhọc, mày mặt nhăn nhíu.
“……”
Bạn đang
âTiá»u Tuần.â
Hoắc Truyá»n Võ khà n giá»ng kêu má»t tiếng, dùng ngón tay có vết chai do cầm súng chạm và o lông mà y, chóp mÅ©i, môi Sá» Tuần. Tâm tư má»m mại dá»u dà ng không thá» lá» ra, trong bóng Äêm không thá» khắc chế Äá»u bá»c lá» hết thảy, trà n ngáºp trong Äáy mắt anh.
Anh cẩn tháºn tá» má» nhìn vết sẹo cá»±c nhá» trên Äầu mà y cá»§a Sá» Tuần, tưá»ng tượng thấy nÆ¡i Äó nguyên lai có má»t ná»t ruá»i son nhá» rất xinh Äẹp, nhìn say sưa.
Sá» Tuần so vá»i trưá»c kia không giá»ng.
Ngưá»i trưá»c mắt nà y, Äã thay Äá»i nhiá»u lắm, cÆ¡ há» nhìn không ra má»t chút dấu vết nÄm Äó; tháºm chà ngay cả khuôn mặt nà y, cÅ©ng chá»nh nhiá»u chá», nÆ¡i nà y, nÆ¡i Äó, nÆ¡i Äó, toà n bá» cÅ©ng không giá»ng, còn xa má»i bằng cáºu bé xinh Äẹp nÄm xưa. Truyá»n Võ suy nghÄ© ná»a ngà y, cà ng nhìn cà ng thấy Tiá»u Tuần như trưá»c Äây vẫn là Äẹp nhất, Äáng yêu nhất, tÃnh tình tá»t, bá» dạng cÅ©ng tá»i xinh Äẹp.
Anh tháºm chà còn lo lắng, khuôn mặt ngưá»i nà y, cứ như váºy gây sức ép xuá»ng nữa, không chừng ngà y nà o Äó liá»n sụp Äá», hoà n toà n bá» há»§y.
Truyá»n Võ trải chÄn, Sá» Tuần trá» mình, cÆ¡ thá» cuá»n tròn lại, cong mông, ngá»§ thà nh dáng vẻ má»t con tôm lá»n tư thế xinh Äẹp.
Ão ngá»§ rất má»ng, lá» rõ cái mông tròn thá»±c vá»nh thá»±c cong.
Hoắc Truyá»n Võ lặng lẽ nhìn, nhá»n không ÄÆ°á»£c vươn tay, á» trên chiếc mông tròn má»m mại cá»§a Sá» Tuần vá» bá»p má»t cái! Muôn và n tư vá» mấy nÄm nay tất cả dá»n và o cái Äánh nà y, lại luyến tiếc Äánh mạnh tay. Äánh xong nhanh chóng dùng chÄn lá»n Äắp lại, dém kỹ góc chÄn.
Sá» Tuần lúc nà y Äang vô cùng má»t má»i, không cảm giác, há»n loạn, anh má»i sẽ không Äá»ng cáºu, khi dá» cáºu.
Anh nếu muá»n Äá»ng ngưá»i nà y, cÅ©ng là phải Äợi má»t ngà y nà o Äó, và o lúc Sá» Tuần hoà n toà n thanh tá»nh, nhìn thấy anh, hai ngưá»i mặt Äá»i mặt, mắt Äá»i mắt, nhìn thấy rõ nhauâ¦
Äêm hôm Äó, Truyá»n Võ lấy má»t cái gá»i Äầu trên giưá»ng, Äắp má»t tấm thảm má»ng, không thay quần áo, ngá»§ trên mặt Äất bên cạnh giưá»ng.
Hai ngưá»i Äi là m nhiá»m vụ, lần nà o cÅ©ng ngá»§ như váºy, Truyá»n Võ chưa bao giá» rá»i khá»i phòng ngá»§, không ngá»§ á» sô pha phòng khách, sợ xảy ra chuyá»n ngoà i ý muá»n, từ phòng khách Äến phòng ngá»§ không ká»p. Lần nà o anh cÅ©ng ngá»§ trên mặt Äất gần Äầu giưá»ng Sá» Tuần, trong tay ôm chặt súng trưá»ng cá»§a mình, hai ngưá»i trong lúc Äó bảo trì khoảng cách hai thưá»c. á» trong lòng Truyá»n Võ, Äây là cá»± ly sinh tá», khoảng cách có thỠôm nhau cùng sinh, cùng tá».
Trong phòng im lặng tá»i Äen chá» còn lại tiếng hÃt thá» pháºp phá»ng, nhà n nhạt.
Mấy ngà y nà y khẩn trương cao Äá», Truyá»n Võ cÅ©ng má»t má»i, rá»t cục vẫn là ngá»§ mất.
á» trên giưá»ng phÃa sau anh, Sá» Tuần cháºm rãi má» mắt ra, mặt không chút thay Äá»i, lặng lẽ dùng ánh mắt phác hoạ tư thế ngá»§ nghiêng ngưá»i nằm ngang Äúng chuẩn cá»§a Truyá»n Võ.
Sá» Tuần thò tay ra sau, vén áo ngá»§ xoa xoa mông, còn chưa chết tâm quay Äầu liếc mắt xem có dấu tay há»ng há»ng hay không, bÄ©u môi hừ má»t tiếng.
Nhá» gia cáºu hiá»n giá» quả tháºt thân thá» không tá»t lắm, Äôi khi bất tá»nh má»t chút, không Äá»ng Äáºy, nhưng là còn không hoà n toà n mất Äi tri giác mặc ngưá»i chà Äạp, không Äến mức á» trên giưá»ng bá» ngưá»i sá» soạng mông cÅ©ng không biết!
Sá» Tuần xÃch ra mép giưá»ng cá» cá», táºn lá»±c ká» sát, hưng trà bừng bừng nhìn ngưá»i nà o Äó ngá»§, trong bóng Äêm hai mắt lòe lòe tá»a sáng.
Truyá»n Võ chá» Äắp má»t tấm thảm má»ng, thoạt nhìn còn má»ng hÆ¡n mà u quần, sau Äầu má»t mảnh tóc Äen cứng, bả vai rá»ng lá»n, phần eo cùng Äùi rắn chắc, mặc dù thân thá» trong trạng thái bất Äá»ng, cÅ©ng chất chứa má»t sức mạnh nà o Äó, có hương vá» nam tÃnh cá»§a Äà n ông.
Truyá»n Võ so vá»i trưá»c kia, cÅ©ng không giá»ng nhau.
Tiá»u tá» ngá»c ngá»c quê mùa nÄm Äó là ai ấy nhá», nhá» gia còn nhá» Äâyâ¦â¦
Dưá»i tà ng cây ngô Äá»ng á» chân tưá»ng Äại viá»n, Sá» Tuần lưng Äeo cặp sách, tóc hÆ¡i xoÄn, hai mắt sáng ngá»i, lặng lẽ hưá»ng ngưá»i nà o Äó ngoắc ngoắc tay.
âNhá» Võ, cáºu lại Äây.â
Truyá»n Võ từ xa nhìn thấy, theo bản nÄng nhìn bá»n phÃa, không thấy ai, vá»i và ng chạy tá»i, Äem cái cặp quân Äá»i trên vai quÄng ra phÃa sau, sắc mặt Äá» lên, Äá» má» hôi.
âTiá»u Tuần.â
Sá» Tuần ÄÆ°a cho Truyá»n Võ má»t há»p chocolate, Truyá»n Võ tặng Sá» Tuần mấy phong thư cÅ© có dán những con tem xinh Äẹp. Sá» Tuần quà ng vai Truyá»n Võ, thì thầm to nhá» mấy chuyá»n nghá»ch phá, hai ngưá»i cúi Äầu vui sưá»ng cùng nhau chạy Äi, phÃa sau là hai cái bóng dà i chá»ng lên nhau.
â¦â¦
Ná»a khuôn mặt Sá» Tuần chôn trong gá»i Äầu, nghÄ© nghÄ© liá»n ná» nụ cưá»i, má»t mình trong bóng tá»i vui vẻ, trong ngá»±c run rẩy, táºn lá»±c không vui ra tiếng.
Cáºu nghÄ© tá»i rất nhiá»u chuyá»n trưá»c kia, từng chuyá»n từng chuyá»n, trong lòng không ngừng trá» vá» ngà y xưa, Äầu lưỡi trà n ngáºp chua chát, cháºm rãi, nưá»c mắt liá»n chảy ra.
Mưá»i lÄm nÄm, Äã quá muá»n, có má»t sá» viá»c, tâm tư phai nhạt, vÄ©nh viá» n trá» vá» không ÄÆ°á»£c.
Mình hiá»n tại biến thà nh như váºy, thân thá» cÅ©ng cà ng ngà y cà ng không tá»t.
Cáºu Äừng trách tôi tâm lạnh Äi.
Sá» Tuần má»t lúc khóc má»t lúc cưá»i, trên mặt há»n Äá»n nưá»c mắt, gá»i Äầu dần ẩm ưá»t. Cáºu dùng chÄn che mặt cẩn tháºn lau khô nưá»c mắt, sáng mai thức dáºy hai mắt sưng lên như mắt cá, không phải tá»± là m xấu mặt trưá»c cấp dưá»i sao.
Trên mặt Äất tuy rằng trải thảm, vẫn là cứng, Truyá»n Võ ngá»§ cÅ©ng không thoải mái.
Thảm cÅ©ng má»ng, Äiá»u hòa trong phòng không Äá»§ ấm áp, Sá» Tuần thấy Truyá»n Võ có lẽ là lạnh, trong lúc ngá»§ mÆ¡ bả vai có chút run, thân thá» cháºm rãi cuá»n lại.
Sá» Tuần theo bản nÄng vươn tay, vá»i xuá»ng dưá»i, hai tay phá»§ lên Äá»i phương.
Tay cáºu trong bóng Äêm phát ra nhiá»t lượng, nhiá»t Äá» cùng tia sáng má»ng manh là m ấm thân thá» Äá»i phương, nhìn thân thá» cưá»ng tráng Äang cuá»n mình cá»§a ngưá»i nà y cháºm rãi duá»i ra, thoải mái mà ngá»§ sayâ¦â¦
Äá»ng chà Tiá»u Hoắc ưá»c chừng là trong lúc ngá»§ cảm thấy ấm áp, mÆ¡ thấy chuyá»n vui, thân thá» giãn ra, thảm từ bả vai chảy xuá»ng dưá»i.
Sá» Tuần không tiếng Äá»ng lầm bầm: tôi giúp cáºu ấm, cáºu Äừng Äạp chÄn a, cáºu tháºt Äúng là xem Nhá» gia trá» thà nh âLò sưá»i Äiá»nâ sá»ng sao, máy phát Äiá»n tôi Äây có công suất lá»n như váºy hả?
Cáºu trong lòng oán giáºn, lại ká» sát và o má»t chút, giúp ngưá»i nà y quấn thảm kỹ lưỡng, hai cánh tay mảnh khảnh phá»§ xuá»ng, nóng lên.
Truyá»n Võ nghiêng ngưá»i ôm súng.
Sá» Tuần nghiêng ngưá»i từ phÃa sau ôm Truyá»n Võ, má»t Äêm ấm áp.