Anh mở máy tính, đăng nhập chim cánh cụt, trả lời Khoai lang đỏ một câu: "Tôi rảnh nè."
Hiển nhiên cô vẫn luôn online chờ, nhận được tin lập tức đáp lại.
Đạo diễn - Khoai lang đỏ: Có mấy chỗ cần phải chú ý, anh lên YY một chút được không?
Rồi cô gửi cho anh một dãy số.
Tiêu Trạm vào phòng, thấy bên trong còn có những người khác, ngay cả Chiến Kiêu cũng có mặt!
Không hiểu vì lí do gì mà CV tên Khải Vân không còn lạnh lùng căng thẳng như lần trước, nhìn thấy Tiêu Trạm vào phòng lập tức kích động tới mức mở mic hoan nghênh.
Tiêu Trạm sửng sốt nói, "Cảm ơn."
Đạo diễn Khoai lang đỏ lên tiếng, "Tranh thủ hôm nay đông đủ tất cả các thành viên, chúng ta mở mic pia kịch đi. Mặc dù Kim Ô đã giao ghi âm, nhưng Chiến Kiêu và Khải Vân vẫn chưa giao nha. Hai anh mau chóng ghi âm đi mà. Em muốn phát hành kịch trước tết nguyên đán!
"Được, tôi sẽ làm nhanh." Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Chiến Kiêu truyền từ loa ra, truyền vào tai Tiêu Trạm, làm anh không kiềm chế được khẽ mỉm cười. Nhưng anh bỗng dưng cảm thấy giọng nói thật quen tai.
Thông qua máy móc, giọng nói sẽ có đôi chút sai lệch, cho nên nhiều khi rất khó phân biệt được giọng nói ngoài đời và giọng trên mạng.
"Để vở kịch này có thể kịp phát hành trước tết nguyên đán, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!" Khải Vân kiên định nói.
"Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Pia kịch hơn một tiếng, Khoai lang đỏ tuyên bố ok.
Tiêu Trạm lại cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, được nói chuyện với người mình thầm thương ấp ủ trong lòng bốn năm, cho dù chỉ là lời kịch, anh cũng thấy rất thoả mãn, nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy.
Khi Tiêu Trạm định rời khỏi kênh YY, đột nhiên một giọng nói ấm áp quyến luyến truyền tới. "Kim Ô, cậu phối rất hay."
Cõi lòng Tiêu Trạm như được rót đầy nước ấm, ấm áp tới mức ngay cả tay chân lạnh lẽo của anh cũng nóng lên.
"Cảm ơn Chiến Kiêu đại đại." Anh cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy nhót mà đáp.
"Gọi tôi là Chiến Kiêu được rồi, đừng khách sáo như vậy." Dường như giọng nói của Chiến Kiêu hôm nay còn dịu dàng hơn trước kia gấp trăm lần, mang theo cả sự ve vuốt và trấn an.
"Được."
Bên kia máy tính, mặt mũi Trình Dục đầy ảo não.
Mặc dù anh đã nói với Triệu Vân Khải rằng anh không muốn tán Tiêu Trạm qua mạng, nhưng anh không nhịn được.
Người mình thầm thương trộm nhớ nhiều năm đang ở gần mình như vậy, chỉ cách một cái màn hình, cách một bức tường, làm sao anh có thể bình tĩnh được?
Khi pia kịch, anh đã nghĩ, lúc trước Hư Kính chân nhân từng nói weibo của Tiêu Trạm thông báo không nhận kịch mới, nhưng Tiêu Trạm lại nhận kịch của anh không hề do dự, điều này nói lên cái gì?
Anh vừa nghĩ vừa mở weibo lên xem thật kỹ từng weibo của Kim Ô. Anh phát hiện chỉ có khi phát hành kịch mới hoặc sinh nhật Chiến Kiêu thì Kim Ô mới đăng weibo mới, không để lộ chuyện ngoài đời chút nào.
Điều này chứng minh trong lòng anh, phải chăng Chiến Kiêu nắm giữ một vị trí rất quan trọng? Nghĩ vậy, trái tim Trình Dục kích động tới mức không khống chế nổi. Anh biết làm như vậy rất trẻ trâu, nhưng anh vẫn muốn đăng weibo mới.
CV - Chiến Kiêu: Trong lòng anh, em hoàn mỹ nhất. @CV - Kim Ô
Đăng xong, anh cảm thấy tay mình đang run. Anh vừa mong đợi phản ứng của Tiêu Trạm, vừa tự phỉ nhổ bản thân.
Trong giây lát, bên dưới weibo có hàng loạt bình luận mới.
"Á???? Chiến Kiêu đại nhân có ý gì???"
"Anh ý đang thổ lộ hả?"
"Wowwwwww! Tôi sống đủ rồi! Giọng thụ và giọng công tôi thích nhất lần đầu cùng xuất hiện!! Hoàn mỹ!"
"Có phải kịch mới của Chiến Kiêu mời Kim Ô tham gia không?"
"Chờ mong!!"
"Chỉ mình tôi thấy có gì đó không đúng làm ư?"
"Lầu trên ơi, không phải chỉ mình cô."
"Lầu trên ơi, không phải chỉ có hai cô."
Trình Dục đọc bình luận của fan hâm mộ, trong lòng vừa mừng vừa lo. Anh cảm thấy mình làm vậy rất mặt dày vô sỉ, nhưng anh hận không thể tuyên bố với cả thế giới.
Anh yêu Tiêu Trạm.