Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê - Chương 242

Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê Chương 242
Phó Nguyệt chạy vòng quanh sân, nghe nói vận động có thể làm cơ thể khoẻ mạnh, xinh đẹp, Thạch Mãn cũng chạy cùng nàng.

Thạch Mãn cảm thấy phu nhân vừa đẹp vừa lợi hại, cũng muốn trở nên giống nàng.

Vận động nhiều luôn tốt cho sức khoẻ, nhất là trong thời đại phụ nữ chưa chồng còn nhiều hạn chế trong vận động. Vì thế mỗi sáng trong Tiêu gia sẽ có hai bóng dáng xinh đẹp chạy trong sân.

Trong viện nhà mình, hành động tuỳ tiện tự do một chút, mọi người đều cười tuỳ các nàng.

Mà ngoại trừ chạy bộ, mỗi ngày trước khi ngủ Phó Nguyệt còn tập một vài động tác yoga mà mình còn nhớ. Phó Nguyệt tính tình kiên định, mỗi ngày đều kiên trì luyện tập đến khi đổ mồ hôi đầm đìa.

Những động tác này có chút quái dị, nhưng Phó Nguyệt thích, Tiêu Thái chỉ có thể chơi với Nhu Nhu trong lúc nàng đang tập yoga, thỉnh thoảng tán thưởng nhìn nương tử.

Tiệc rượu đầy tháng của Nhu Nhu chọn vào ngày lành, ngày 28 tháng 3.

Trưa hôm đó, Tiêu Thái vẫn tổ chức tiệc ở tửu lâu Hà Ký, chiêu đãi những người thân thiết trong làng cùng những người bạn thường qua lại ở Thạch Châu thành.

Đó là Uông đại công tử, Hắc Cẩu, ngày xưa Tiêu Thái thường qua lại với bọn họ nên cũng mời dẫn bọn họ vào những phòng khác nhau.

Anan

Vì là rượu đầy tháng của Nhu Nhu, bọn họ liền bọc kín Nhu Nhu ôm bé đến. Phó Nguyệt ôm bé đi xung quanh bọn họ một vòng, lại mang cô nhóc vào trong nhà trước.

Tiêu Thái đứng trước tửu lâu phụ trách đón tiếp khách mời hôm nay, Thạch Dương và Thạch Mãn giúp hắn dẫn khách lên lầu hai.

Các khách mời lục tục đi đến, một lúc sau, Hắc Cẩu vui vẻ tiến đến: "Tiêu huynh đệ, ta cùng tam gia nhà ta đến rồi. Chúc mừng nhà ngài có thiên kim a!"

Phương Mãn gật đầu với Tiêu Thái: "Phương mỗ không mời mà đến, phạt một chén rượu, Tiêu huynh đệ thứ lỗi."



"Nói gì vậy, người đến là khách, nhị vị cũng lên lầu ngồi đi." Tiêu Thái rộng rãi bảo hai người họ tiến vào.

Bọn họ ngây người ở Thạch Châu thành cũng gần một năm. Trong khoảng thời gian này đám người Phương Mãnh chưa bao giờ chủ động đến xoi mói. Dần dần, Tiêu Thái cũng gác lại chuyện trước đây.

Vả lại, trong cửa hàng trên con phố này tin tức đều linh thông, việc của Phương Mãn và Cao Nghĩa Môn hắn cũng có nghe thấy.

Tiêu Thái từng âm thầm nghe ngóng, khi mọi người nhắc đến Phương tam gia, có nói hắn lạnh lùng, có nói hắn nghĩa khí, nhưng chưa từng nói hắn háo sắc, ham muốn vợ người khác.

Hơn nữa, người ta có thể quang minh chính đại đến cửa làm khách, chắc hẳn cũng không phải là muốn gây sự.

Phương Mãnh mặt không chút thay đổi chào hỏi, rồi đi theo Thạch Dương lên lầu hai.

Trong phòng vẫn chưa có người, Phương Mãnh ngồi xuống bên cửa sổ, hờ hững nhìn đường phố bên ngoài.

Hắc Cẩu mỉm cười tiễn Thạch Dương đi, đóng cửa lại, nhảy đến bên cạnh Phương Mãnh, cầu xin nói: "Tam gia! Hôm nay chúng ta đến đây dự tiệc uống rượu mừng, ngài có thể nở một nụ cười được không?"

Phương Mãnh quay đầu nhìn hắn chằm chằm, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi.

Hắc Cẩu rụt vai: "Ngài cứ xem ta đang đánh rắm, chưa nói gì hết a. Ngài tuỳ ý."

Hắc Cẩu cũng bất đắc dĩ, Tiêu huynh đệ tặng thiệp mời đến mừng thiên kim nhà hắn. Hắn cũng muốn đến uống chén rượu xem náo nhiệt, ai ngờ muốn ra ngoài liền bị tam gia gọi lại.

Từ khi biết bà chủ Phó có thai, dọn dẹp những kẻ đang tìm kiếm rắc rối, tam gia cũng không hỏi nhiều về chuyện của Tiêu gia nữa.

Tam gia không hỏi, đương nhiên Hắc Cẩu cũng không lắm miệng. Tóm lại các huynh đệ hằng ngày đều luôn lưu ý trông nom cửa hàng Tiêu gia, cũng không có việc gì quan trọng.

Hắn còn lo lắng tam gia có phải muốn làm chuyện gì khác người hay không, hiện tại dường như tam gia không có ý nghĩ đó, Hắc Cẩu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận