Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê - Chương 91

Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê Chương 91
“Đào nhi, đã chuẩn bị xong chưa, ăn cơm thôi!”

Người trong nhà đã tề tựu đông đủ, Trương thẩm vội vàng đi tới, dặn dò ăn cơm.

“Vâng nương! Đã xong đã xong rồi.” Ba người không nói chuyện phiếm nữa, cùng Trương thẩm bưng thức ăn lên bàn.

Ở chính đường nhà họ Tôn gia đặt một cái bàn gỗ hình tròn lớn, đều là người trong nhà, hơn nữa trong thôn cũng không quá để ý, cho nên không phân chia chỗ ngồi nam nữ.

Tổng cộng chín người lớn cùng bốn đứa trẻ, Thôi Đào Nhi ôm con gái nhỏ Viên Viên, chen chúc một chút nhưng vẫn có thể ngồi được, hơn nữa bọn nhỏ cũng không ngồi lâu, lát nữa ăn no sẽ xuống đất chơi.

Trước khi khai tiệc, bọn tiểu bối kính rượu chúc thọ Trương thẩm, nói vài câu chúc mừng cát tường, Trương thẩm cười ha hả mà nhận từng lời chúc một, nhìn bọn nhỏ trong phòng thấy vô cùng thỏa mãn.

Tửu lượng Phó Nguyệt vẫn ổn, hộ nhà nông ở nơi này ủ rượu vàng có nồng độ thấp, nàng uống mà không cảm thấy gì.

Chẳng qua Phó Nguyệt uống rượu rất dễ bốc lên mặt, hơn nữa làn da nàng lại trắng, trông có vẻ không biết uống rượu.

Trương thẩm thấy Phó Nguyệt mới uống một chén nhỏ rượu vàng, toàn bộ mặt đều đỏ, vội ngăn cản nàng: “Ai nha, đứa nhỏ này quá thật thà, không biết uống rượu cũng đừng mời, ngươi xem này khuôn mặt đỏ hết lên rồi.”

Trương thẩm nói tiếp: “A Thái cũng thật là, con bé không biết uống rượu, ngươi cũng không ngăn cản một chút.”

Tiêu Thái: Vô tội……

Hắn biết rõ tửu lượng của Phó Nguyệt, chung quy lại lúc tân hôn uống rượu giao bôi và lúc ở nhà sư phụ uống một ít rượu, nàng chưa bao giờ say.

Anan

Vì vậy hôm nay Phó Nguyệt kính rượu, hắn không hề ngăn cản.

Phó Nguyệt thấy Tiêu Thái nghe Trương thẩm nói mà lặng lẽ gánh tội tiếp nhận bát rượu trong tay nàng, nàng liền cười giải thích: “Trương thẩm, đừng trách chàng ấy, chẳng qua cháu uống rượu bị men rượu bốc lên mặt thôi.”

Nhìn ánh mắt tỉnh táo của Phó Nguyệt, nói chuyện cũng có trật tự, đúng là chưa say.

Trương thẩm nhẹ nhàng thở phào: “Vậy thì tốt, tuy không say nhưng mặt ngươi đỏ thế này cũng đừng tiếp tục uống nữa, dùng bữa dùng bữa.”

“Không sao đâu, đợi lát nữa là tan hết, thẩm đừng lo lắng.”



Phó Nguyệt cũng không thích uống rượu lắm, nghe Trương thẩm nói xong liền không kính rượu nữa, vừa ăn vừa nói chuyện với đám tẩu tử và Trương thẩm.

Bọn nhỏ đúng là đang ở thời điểm cao lớn, chơi một ngày đã sớm đói bụng, hôm nay nguyên liệu nấu ăn phong phú, có cá có thịt, dường như được ăn ngon như ngày tết, Đại Ngưu Nhị Hầu mải ăn đến mức không ngẩng đầu lên.

Tiêu Giản chậm rãi ăn, hắn cảm thấy tẩu tử làm cơm là ăn ngon nhất.

Chờ đến khi ăn no được tám phần, thấy Đại Ngưu Nhị Hầu ăn no muốn xuống đất chơi, Tiêu Giản kéo kéo góc áo của Phó Nguyệt: “Tẩu tử, đệ cũng muốn đi chơi.”

Phó Nguyệt đáp: “Vậy A Giản ăn no chưa? Lát chúng ta về nhà sẽ không ăn cái gì nữa, phải ăn no mới có thể đi chơi nha.”

“A Giản no rồi!”

“Vậy đệ đi đi. Bên ngoài trời tối, đừng chạy ra ngoài, chơi ở trong sân thôi nhé.”

“Vâng. Các ca chờ đệ với!” Tiêu Giản gọi Đại Ngưu Nhị Hầu đang chạy ra ngoài, cũng xuống đất đuổi theo bọn họ.

Thấy các ca ca đều đi, con gái nhỏ trong n.g.ự.c Thôi Đào Nhi không chịu ngồi nữa, vặn vẹo thân mình gọi: “Muốn ca ca! Muốn ca ca!”

“Đi thôi, đi thôi.” Thôi Đào Nhi buông cô bé xuống, để cô bé theo bọn họ đi chơi.

Bên này, Tôn Trường Canh cùng mấy đứa con trai và Tiêu Thái trò chuyện về tình trạng đồng ruộng năm nay.

Mưa thuận gió hoà, có vẻ là một năm mùa màng tươi tốt.

Bên kia, Trương thẩm nhớ đến sắp tới tết Đoan Ngọ.

Người trong thôn gói bánh chưng đều đi ra bờ sông phía tây để hái lá cỏ sậy.

Ngày tết Đoan Ngọ sắp đến, phải sớm đi lấy lá gói bánh chưng. Nếu không chỗ bờ sông dễ hái sẽ bị người khác hái hết lá cây, nếu chậm, cũng chỉ có thể chọn nơi khác.

“Tiểu Nguyệt, hai ngày nữa nhà ta sẽ đi ra bờ sông phía tây để hái lá gói bánh chưng, cháu có muốn cùng đi không?”

Ở hiện đại Phó Nguyệt đều trực tiếp mua bánh trưng đã gói sẵn, ở Triệu phủ sẽ giúp đám đầu bếp nữ gói bánh trưng, nhưng chưa bao giờ tự mình đi hái lá gói bánh.

Nghe Trương thẩm nói như vậy, Phó Nguyệt nổi lên hứng thú.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận