Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút - Chương 160: Phiên ngoại (2)

Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút Chương 160: Phiên ngoại (2)
Ngày Vân Phiếm Phiếm tốt nghiệp, Tô Hạ liền quay về trường khiến cho đại đa số những người có mặt ở đây được một trận oanh động.

Trước kia Tô Hạ chính là nam thần trong trường, sau khi tốt nghiệp, cơ hội nhìn thấy Tô Hạ của bọn họ cũng ít đi. Một số học đệ học muội thì cũng chỉ nghe qua là đã từng có một nhân vật như vậy ở trong trường, cũng chưa từng thấy qua người thật.

Tô Hạ dừng xe ở ven đường, lúc mua xe, hắn cũng không có nói là mua xe, chỉ hỏi là cô thích màu gì.

Lúc ấy cũng vừa là lúc hoa trên ban công nở rộ, cô thuận miệng nói là màu đỏ.

Ngày hôm sau, Tô Hạ liền mua một chiếc xe thể thao màu đỏ.

Lúc cô nhìn thấy chiếc xe đó, còn cười nói: "Nào có người trẻ tuổi nào thích đi cái xe màu này chứ."

Tô Hạ lập tức trả lời: "Người trẻ tuổi mà đi xe màu này, có lẽ là người vợ của hắn thích màu đỏ."

Cô lập tức không còn gì để nói.

Giờ phút này, Tô Hạ đang dựa vào cửa xe, một chân đứng thẳng, một chân hơi cong về phía trước, tư thái lười biếng tùy ý, tay áo bị hắn vén tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, đường cong cánh tay cực kì đẹp, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cả cơ bắp.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào hàng cây ven đường, chiếu xuống cả trên mái tóc đen của Tô Hạ, làm cho tóc hắn như nhiễm một tầng hoàng kim.

Tối qua Vân Phiếm Phiếm đã nói là hắn không cần tới.

Rõ ràng hôm nay hắn có việc, tối hôm qua cũng đã đồng ý với cô, thế mà hôm nay vẫn tới, thật là...

Vân Phiếm Phiếm mím môi, chạy chậm qua chỗ hắn đứng.

Trong lúc đó còn có thể nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, có người hỏi hắn là ai, cũng có người khen hắn đẹp.

Trong lòng Vân Phiếm Phiếm vô cùng tự hào, lại nhìn về phía Tô Hạ, thấy Tô Hạ cũng nhìn qua đây.

Gương mặt vốn không có biểu tình gì, nay lại xuất hiện một nụ cười nhạt, giống như một mảnh phù diệp đáp ở trên mặt hồ, tuy rằng nhẹ, nhưng vẫn có thể làm mặt hồ nổi lên gợn sóng.

Vì thế không khí xung quanh liền có vẻ trong trẻo hơn rất nhiều.

Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, đây chính là Tô Hạ của cô, có thể không ưu tú sao?

Đắc ý thì đắc ý, nhưng cô vẫn hỏi: "Không phải hôm qua em đã nói rồi sao?"

Tô Hạ ngưng thần suy nghĩ, ngay khi Vân Phiếm Phiếm cho là hắn đã quên nên mới tới thì hắn lại lắc đầu: "Chúng ta nói lúc nào thế?"

Hắn chơi xấu?

Cô bắt lấy tay Tô Hạ, đánh hắn một cái. Tô Hạ để mặc cho cô đánh, bộ dáng phi thường ngoan ngoãn, nghe lời.

Vân Phiếm Phiếm cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, sau đó liền nhìn thấy cửa xe chầm chậm mở xuống, Nhậm Ngọc đeo kính râm, nhìn thấy cô liền giơ tay làm động tác chào, vẻ mặt tươi cười nói với cô: "Chị dâu."

Vân Phiếm Phiếm cùng Tô Hạ nhìn nhau một giây.

Một giây ấy, cô liền thấy được ý cười trong mắt hắn.

Cô lập tức phản ứng lại, bắt lấy tay Tô Hạ, kéo ống tay áo hắn xuống, bình tĩnh nói: "Tay áo rối rồi, để em chỉnh lại."

Mặt Vân Phiếm Phiếm bắt đầu đỏ, cúi đầu không dám nhìn ai.

Nhậm Ngọc cảm thấy hai mắt mình sắp mù rồi, đôi tiểu tình nhân này dám trợn mắt nói dối, công phu quả lực chính là hạng nhất.

Tô Hạ mở ghế phụ ra, Nhậm Ngọc nhìn là biết hắn là đang muốn cậu đi xuống. Bởi vì lúc trước bị hai người bọn họ show ân ái ngay trước mặt khiến trái tim nhỏ bé bị tổn thương, cậu ta dựa vào trên ghế điều khiển, nói: "Không cho, em bị say xe, em muốn ngồi đằng trước."

"Hửm?" Tô Hạ cười như không cười nhìn cậu, nụ cười kia làm da đầu Nhậm Ngọc tê dại, nội tâm sinh ra vài phần cảnh giác, vừa muốn xuống xe nhường chỗ thì lại nghe thấy Tô Hạ nói, "Tôi cũng không tính ngồi đằng trước, chỉ giúp cậu mở cửa thôi. Cậu thích ngồi phía trước, vậy cậu lái xe đi."

Nói xong, Tô Hạ lại mở cửa sau ra, chờ Vân Phiếm Phiếm ngồi vài, hắn cũng ngồi vào theo.

Nhậm Ngọc: "..."

Kiếp trước cậu ta nhất định là đã tạo nghiệt gì đó rồi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận