Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút - Chương 417: Cho ta mượn long bào của ngươi (50)

Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút Chương 417: Cho ta mượn long bào của ngươi (50)
Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------------

Mấy cái tiểu thái giám liên tục gật đầu, không dám thở mạnh.

Chờ Lư công công đưa dược tới thì nàng liền nhìn hắn xin giúp đỡ, ai ngờ Lư công công lại nói: "Hôm nay nhìn thấy Tề cô nương, lão nô rốt cuộc cũng yên tâm rồi."

Hắn nói tới đây, dừng một lát, "Tề cô nương tiến cung trong khoảng thời gian này thì nhất định là đứng ở bên phía bệ hạ, có người yêu quý bệ hạ như vậy, lão nô thập phần cao hứng. Mấy ngày hôm nay bệ hạ đã rất cực khổ."

Lư công công cũng không nói nhiều thêm điều gì, bất quá nói tới đây, Vân Phiếm Phiếm cũng đã hiểu phần nào.

Từ một khắc nhìn thấy Quân Trì kia, nàng liền biết trong khoảng thời gian này hắn đã phải chịu đựng những gì.

Hắn là một người cao ngạo, từ trước tới nay đều không muốn để người khác nhìn thấy bản thân mình chật vật, nhưng hắn lại xuất hiện trước tầm mắt mọi người bằng phương thức chật vật nhất, không một chút tôn nghiêm, không một chút giống người bình thường.





Hơn nữa hắn ghét nhất là mất mặt trước mặt nàng.

Hiện tại ở trước mặt nàng, hắn lại chẳng để tâm tới mặt mũi, chỉ cầu nàng lưu lại bên người hắn.

Chờ sau khi Lư công công rời đi, Vân Phiếm Phiếm mới cầm dược nói với hắn: "Chúng ta bôi thuốc trước được không?"

Hiện tại phản ứng của hắn có chút trì độn, không biết có phải do dùng nhiều thứ đồ kia cho nên mới thế hay không.

Hắn nắm tay nàng, lắc lắc đầu nói: "Không bôi thuốc, chỉ muốn nàng."

Vân Phiếm Phiếm đem bình dược đặt ở một bên, muốn nhìn kỹ hắn thêm một chút.

Hắn gầy đi nhiều, đôi mắt có vẻ lớn hơn, cái cằm vốn chẳng có nhiều thịt nay lại càng thêm hốc hác.

Đuôi mắt vẫn phiếm hồng, giống như bôi phấn má lên vậy.

Vân Phiếm Phiếm hôn một cái lên đôi môi hơi khô khốc của hắn, sau đó nói: "Hôn một cái rồi, bôi thuốc."



Quân Trì không biết có phải đã phản ứng lại rồi không.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, lại bắt đầu nói mê nói sảng: "Sao nàng lại trở lại? Nàng không nên xuất hiện ở chỗ này, nơi này không có nàng, nơi nào cũng không tìm thấy nàng."

Nói xong, hắn bỗng nhiên đánh cho mình một bạt tai.

Làm cho Vân Phiếm Phiếm đột nhiên bị dọa sợ.

Gương mặt trắng nõn của hắn rất nhanh xuất hiện một cái vết đỏ ửng.

Tay nàng đặt ở trên mặt hắn, lại ghé sát vào thổi thổi cho hắn.

Quân Trì bỗng nhiên ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng.

Sau khi hôn xong, hắn lại nói: "Không phải ta đang nằm mơ đi?"

"Hẳn là không phải đâu."

Hắn cũng không biết lấy đâu ra sức lực, trực tiếp bế Vân Phiếm Phiếm lên giường.

Vân Phiếm Phiếm bị hắn đè ở dưới thân, còn nhớ tới vết thương của hắn.

Kết quả hắn lại chẳng hề để ý chút nào, từng cái hôn rơi xuống người nàng.



Vân Phiếm Phiếm bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, lại cảm giác được bàn tay của hắn mò vào trong quần áo mình.

Quần áo bị lột sạch lúc nào không biết, nàng chỉ nghe thấy Quân Trì nói: "Sao hôm nay nàng không thẹn thùng nữa? Ta nhớ rõ ngày hôm đó nàng rất thẹn thùng mà."

Nghe thấy hắn nói tới chuyện này, Vân phiếm Phiếm lập tức muốn đẩy hắn ra.

Kết quả lại bị Quân Trì nắm lấy tay.

Hắn nỉ non: "Mặc kệ có phải nằm mơ hay không, ta đều rất vui vẻ."

Thời điểm làm được một nửa, rốt cuộc Quân Trì cũng chịu tin tưởng nàng thật sự tới đây.

Vân Phiếm Phiếm cắn môi mắng hắn, hắn nghe xong, cư nhiên còn cảm thấy cao hứng muốn chết.

Sau đó lại thấy nước mắt rưng rưng trong mắt nàng, hắn cúi người hôn lên nó, đem nước mắt của nàng liếm sạch, bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện trước kia mình nghĩ đến.
Đó chính là muốn hung hằng đè nàng ở dưới thân, làm cho nàng khàn giọng khóc nấc lên.

Hiện tại giọng nói của nàng dường như vẫn chưa khàn đi.

Quân Trì cảm thấy bản thân cần phải nỗ lực thêm mới được.

Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm vẫn không thể chịu nổi nữa, trực tiếp ngất đi.

Quân Trì đã hơi hơi thoát khỏi tác dụng phụ của thứ đồ kia, thanh tỉnh trở lại.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận