Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình - Chương 2: Ở riêng

Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình Chương 2: Ở riêng
Ở Cố gia bửa cơm được chia ra làm 2 bàn. Một bàn dành cho Cố Lão cùng Xuân thị, còn những người khác sẽ chia nhau ngồi trên cái vạc dài. Con cháu đều sẽ cùng nhau xúm xít ngồi bệt trên đó nam thì ngồi chồm hỏm (ngồi xổm) nử thì ngồi một chân bằng một chân gối. (kiểu mấy bà già ngồi ăn trầu) còn mấy đứa bé sẽ xếp bằng. Trên măm cơm sẽ ngồi như vậy, đấy là quy định ngầm ở nông thôn.

Nồi cơm lớn cũng cũng sẽ chia ra thành 3 nồi nhỏ, một nồi là cơm mới nấu không có cơm nguội trộn vào, cơm cũng là phần cơm ngon nhất, nồi cơm nhỏ đó dĩ nhiên là để trên bàn cho Cố Lão và Xuân thị. Ở đây không có vụ con dâu đứng hầu cơm cho cha mẹ chồng như mấy phim cổ trang hay nói, mà là tới giờ cơm thì dọn phần ngon cho ông bà rồi con dâu cháu dâu sẽ ngồi măm khác ăn.

Hai nồi còn lại cũng được xới điều, nếu có cơm nguội còn dư của bữa ăn trước thì sẽ trộn vào sau đó bới ra cho mọi người cùng ăn. Hai nồi cơm sẽ để ở giữa, người ngồi cạnh nồi sẽ phụ trách bới cơm. Thường thì vị trí đó do Tô Thị và Hạ thị ngồi.

Trên bàn cơm muốn bới thêm cơm nhất định ăn hết cơm trong chén, không để lại hột nào mới được đưa chén bới cơm, nếu có ai làm đổ hột cơm thì cũng phải lụm lên ăn. Nếu ăn xong chổ ai có rơi hạt cơm nhất định sẽ bị mắng, đó là quy định lúc ăn cơm của Cố gia. Cũng vì điều này Tử Tình trước kia rất hay bị Xuân thị mắn, bởi vì khi nàng ăn xong chổ của nàng hay có cơm rơi vãi ra. Không phải Tử Tình ăn đổ mà là do con đại bá và nhị bá lén vãi rai đễ làm cho Tử Tình bị mắn đấy. Những lúc đó bọn nhóc sẽ trêu Tử Tình là gà “Ngươi là gà, ăn cơm cũng bị đổ. lượm mau! lượm mau!”.

... ......

Buổi chều trên bàn cơm Cố lão gia tử chậm rì rì xơi cơm đôi mắt thì thâm trầm lâu lâu sẽ dời lên mặt của Tử Tình, rồi đảo qua một nhà Tam phòng, sau đó đến đại phòng. Ánh mắt Cố lão gia tử làm cho một phòng người có chút bất an. Xơi được vài chén cơm Cố lão gia tử no bụng để chén xuống rồi chậm rãi nói.

“Các con tối nay lên phòng, ta có chuyện cần tuyên bố”

Nói xong mắt Cố Lão gia tử liếc nhìn Tử Tình một cái thật thâm sâu làm Tử Tịnh rùng mình một cái rồi ông mới đứng lên chậm rãi rời bàn.

Tay cầm chén của Tử Tình run lên, nàng có chút bất an, Lão gia tử ánh mắt đó là sao đây, chắc chắn chuyện lão muốn nói có liên quan đến nàng.

Tô thị cũng lo lắng. Tam Sinh cha của Tử Tình thì nhíu mày, nhìn Tử Tình một cái rồi thấy nương tử đang lo lắng thì dùng ánh mắt trấn an nàng. Hắn không biết cha hắn sẽ làm gì nhưng hắn chắc chắn nếu cha bắt hắn làm chuyện vợ con hắn không muốn hắn sẽ không làm, nhất là cái chủ ý kia.

Với Tam Sinh, hắn cảm thấy với đứa con gái Tử Tình này là hắn có lổi với nàng, bởi nếu hắn không có chuyện kia thì vợ hắn sẽ không lo lắng sẽ không bị cái sự cố đó làm sanh non. Tử Tình cũng sẽ không vì vậy mà ốm đau bệnh tật liên miên như vậy.

Tô thị nhìn thấy ánh mắt trấn an của chồng thì tâm tình cũng thả lõng chút ích. Nhưng nội tâm không hiểu vẫn cứ bất an.

Nhìn người một nhà trên gương mặt ai cũng có suy nghĩ riêng, Tử Tình thở dài. Thôi kệ, tới đâu tính tới đó. là phúc thì không lo là họa thì tránh không khỏi.

…………

Buổi tối trên phòng lớn:

Cố lão gia tử ngồi trên giường gần lò sưởi rít thuốc. Đôi mắt thâm trầm quan sát người một phòng. Xuân thị ngồi bên cạnh lâu lâu sẽ nhích mông một cái. Bà im lặng ngồi chờ Cố lão nói chuyện. Xuân thị bình thường sẽ không quan tâm chuyện gì nhều. với bà, bà chỉ cần tiền vào tay bà giữ là được, con cháu hiếu kính với mình vậy là được. lâu lâu bà cũng sẽ kiếm chuyện bắt bẻ con dâu một hai coi như để củng cố địa vị của bà trong cái nhà này.

Ở Cố gia mỗi khi con cái lên phòng lớn thỉnh an Cố Lão thì sẽ được sắp xếp vị trí ngồi là ở dưới đất phía trước chiếc giường có lò sưởi của Cố Lão, bên dưới sẽ trải một manh chiếu bằng dây lát đan thành, loại chiếu này vừa dầy vừa dẻo, lại rất rẻ tiền, người nông thôn ở đây điều dùng loại chiếu này trong sinh hoạt.

Đại phòng sẽ ngồi trên chiếc chiếu phía bên trái sau đó sẽ tới Nhị phòng ngồi kế, vị trí cúi cùng còn rất nhỏ đó là vị trí của tam phòng. Tam phòng tuy là nhiều người nhưng vị trí dành cho bọn họ lại rất nhỏ, Bình thường sẽ là Cố Tam và Tô thị sẽ ngồi nhếch chút mông phía ngoài đất, còn trong chiếu sẽ cho bọn người Tử Tình ngồi.

Hôm nay cũng vậy, Tử Tình cùng cha mẹ bước vào phòng, nhìn thấy đại phòng nhị phòng đều có đủ, vị trí dành cho các nàng chỉ còn nhỏ xíu vỏn vẹn chừng nữa mét vuông. Cố Lão đang ngồi rít thuốc phía trên chiếc giường cao. đôi mắt âm trầm.

Mỗi lần điều vậy, cứ đến lúc lên phòng thỉnh an điều là Tam phòng sẽ tới muộn. Bởi vì các nàng luôn là người phụ trách dọn dẹp bữa tối, bởi vậy lúc nào cũng bị đến muộn hơn mọi người, và chổ ngồi luôn luôn là rất nhỏ.

Bước vào phòng, Tử Tình theo phía sau Cố Tam đến phía trước Cố Lão gia tử quỳ thỉnh an. Thỉnh an Cố lão gia tử xong bọn người Tử Tình ngồi vào chổ ngồi dành cho tam phòng.

Thấy mọi người đã đến đông đủ Cố lão gia tử đôi mắt đảo một vòng mới chậm rì rì nói:

“Hôm nay ta gọi các con đến đây là có chuyện muốn tuyên bố” Cố lão gia tử chậm rãi rít dài một hơi thuốc, đưa mắt nhìn mấy đứa con đang hồi hợp lắng nghe rồi nói tiếp.

“ Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhều. Ta thấy Đại lang của đại phòng cũng đã đến tuổi cưới vợ. Đại lang của nhị phòng cũng thế. Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam. các con hiện tại ai cũng có gia đình riêng, cũng xem như là chủ của một gia đình rồi. Mấy đứa trẻ cũng đã lớn. Ta thấy cũng đã đến lúc cái nhà này cần phân ra rồi, các con thấy sao?” Cố lão gia tử nói nhiêu đấy thì im lặng quan sát người một phòng.

Đại phòng có vẻ rất bình tỉnh không lộ bao nhiêu bất ngờ, nhưng nhị phòng thì ngược lại. Cố Nhị đang ngồi thì đứng dậy nhảy dựng lên chợt thấy mình phản ứng thái hóa nên vờ ho khan rồi nói:

“Cha, chúng ta đang sống cùng nhau rất tốt, tại sao phải ở riêng. Con không muốn, cha con không muốn ở riêng!”

Cố Nhị nghĩ, hiện tại Cố gia không có bao nhiêu của cải, nếu phân ra một nhà hắn cũng không được bao nhiêu tiền. Huốn chi đại ca hắn là cử nhân, nếu phân ra đại ca hắn nhất định sẽ là người nuôi cha mẹ, của cải trong nhà nhất định sẽ đổ về phòng lớn. Còn thêm nếu phân ra hắn sẽ chỉ là một nhánh nhỏ, hắn không thể mượng danh hiệu cử nhân của đại ca ra được nữa, nếu như vậy tương lai muốn cưới dâu cho con hắn cũng chỉ có thể cưới một thôn cô. Hắn không muốn vậy, hắn chán cái cuộc sống thôn quê này lắm rồi. Hắn muốn dựa vào đại ca tương lai ra làm quan hắn sẽ hưởng ké vinh hoa. Nếu giờ phân gia thì cuộc sống ai người đấy lo, vậy kế hoạch đổi đời của hắn phải làm sao.

Cố lão gia tử vẫn không nói, ông làm sao không biết Cố Nhị nghĩ gì, chẳng qua ông có kế hoạch khác vậy nên Cố lão gia tử cứ im lặng nhìn tam phòng.

Cố Tam Sinh khi nghe nói ở riêng thì có chút bất ngờ, trong lòng lo lắng. Nhưng hắn không lo vì tương lai cái gì đổi đời, hắn chỉ lo nếu ở riêng một nhà của hắn rất có thể sẽ bị đói, sẽ rất khó qua. Huốn chi đứa con gái nhỏ còn hay bệnh. tiền thuốc men biết tìm đâu ra.

Cố Tam Sinh vò đầu, chợt nghĩ đến ngày hôm trước cùng lão cha nói chuyện.

Trên giàn, dưa leo bò dây cao, mấy trái dưa nhỏ treo lũng lẵng. Vườn rau sau nhà của Cố gia. Cố lão gia tử đứng quay lưng về phía Cố Tam, giọng nói có chút bắt đắt dĩ mà than thở

“Lão Tam, đại ca con làm cử nhân cũng được vài năm rồi. Thế nhưng một chức quan cũng không có, ta thật rất lo lắng.”

Cố Tam Sinh có chút khó hiểu nhưng không hỏi chỉ nói nói “Cha, Từ từ sẽ có thể làm quan mà, cha đừng lo lắng quá. không phải khi xưa thầy tướng nói huynh ấy có mệnh làm quan sao”

“Haizzzz.... từ từ cái gì. Chờ cũng là chờ cả chục năm hắn năm nay gần tứ tuần rồi, vậy mà chưa thấy tai meo gì, có mà chờ mộng thôi” Cố lão gia tử thở dài.

“Ôi... cha người cũng đừng rầu nữa. Chuyện này dù chúng ta có lo lắng cũng sẽ làm được gì đâu.” Cố Tam Sinh bắt đắc dĩ. Cha của hắn hôm nay sao lại như thế không biết, tự dưng tìm phiền não cho mình.

“Ai nói lo lắng không làm gì được, chẵng qua không biết ngươi có đành lòng trợ giúp đại ca ngươi làm quan hay không thôi.” Cố lão gia tử ánh mắt lóe sáng xoay người nhìn Cố Tam nói.

Cố Tam Sinh ngạc nhiên : “Cha người nói vậy là sao, chúng ta là anh em ta không giúp đại ca vậy giúp ai đây. Cha người nói vậy chẵng lẽ có cách nào giúp đại ca làm quan rồi sao?”

“Đúng vậy! có một cách, nhưng... ngươi đã đồng ý giúp đại ca của ngươi ngươi chớ có nuốt lời”

“Nhưng... cha, người nói con giúp cho đại ca mà phải giúp cái gì đây?” Cố Tam Sinh trong lòng có cảm giác bất an.

“Giúp cái gì chứ. Đại ca ngươi muốn làm quan cần nhất là gì chẵng lẽ ngươi còn không biết. Đại ca ngươi cần là tiền. Chu Hạt lão phu tử ở trên trấn đã nói với ta, hắn có quen mấy lão thái gia ở kinh thành, hắn có thể giúp đại ca ngươi thuận lợi nhanh chóng làm quan nhưng phải nộp 200 lượng bạc gọi là phí giám sinh gì đó thì hắn có thể giúp đại ca ngươi” Nói tới đây Cố lão gia tử tỏ vẽ bắc đắc dĩ nhìn Cố Tam “Nhưng ngươi biết đó, Cố gia mấy năm nay chỉ có chi ra không có thu vào. tiền ở nhà cũng cạn rồi, muốn có 200 lượng bạc thì lấy đâu ra.... Aiiii....”

Cố Lão gia tử nói rồi thở dài, trong mắt nhìn cố tam sinh hiện lên tính toán và dò xét.

“Cha vậy phải làm sao bây giờ?” Cố Nhị Sinh cũng rầu rỉ. Ai không biết nếu muốn làm quan mà không qua thi cử trên kinh thì điều tốn đâu. Nhưng mà biết vậy nhưng làm được gì. Tiền cũng không phải chỉ vài trăm lượng bạc là có thể, mà còn cần phải có người quen. Tóm lại là làm sao thì cũng cần tiền rất nhều.

“Còn làm sao, bởi vậy ta mới gọi con ra đây mong con nghĩ tình huynh đệ mà giúp đỡ đại ca con một chút”

Cố Nhị Sinh gãi đầu “Nhưng mà... Đại ca cần là bạc, con làm gì có bạc riêng đâu? Cha từ trước đến nay chúng con kiếm được tiền đều giao cho cha và nương. Trong túi tụi con thật không có bạc”

Cố Lão gia tử trong mắt có chút không vui nói. “Ngươi cũng đừng ở đây kể công, các ngươi từ nhỏ đi học, tiền giấy tiền mựt không biết đã xài hết bao nhiêu, hiện tại kiêu ngươi lấy ra một ích tiền ngươi lại nói không có. Ngươi cho rằng ta già rồi nên hồ đồ sao”

“Cha! con không phải ý này, nhưng mà con nói thật trong phòng chúng con hiện tại không có bạc, cha người phải tin tưởng con” Cố Tam Sinh gấp gáp giải thích.

“Haizz... được rồi ta tin ngươi, nhưng mà ngươi hiện tại dù không có tiền nhưng không phải là ngươi không có” Cố lão gia tử dịu giọng nói.

“Ý cha là sao?” Cố Tam Sinh trong lòng bất an.

“Aiiii....” Cố lão gia tử thở dài trong lời nói có chút khó xử “Ngươi cũng biết đấy, ta có ba người con, nhưng trong số các huynh đệ cũng chỉ có ngươi là người có phúc. Đại ca ngươi chỉ có hai người con, một trai một gái, nhị ca của ngươi càng tệ hơn, chỉ có duy nhất một đứa. Chỉ có ngươi thật có phúc khí, nhìn tam phòng ngươi con cái đông đút ta nhìn thấy cũng vui mừng.”

Lão Gia tử nói tới đây thì im lặng, đôi mắt dò xét nhìn Cố Tam Sinh.

Cố Tam Sinh trong lòng lộp bộp. hắn giống như từ trên trời rớt xuống rồi. Nổi đau âm ỉ luôn được hắn giấu kín bổng nhiên ùa ra, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, nội tâm hổn độn hiện rỏ trên mặt. Hai mắt mơ hồ nhìn Cố lão gia tử cha của hắn. Thẩn thờ một hồi lâu Cố Tam Sinh cố lấy bình tỉnh cầu may nói:

“Cha ta cũng là nhờ phúc của tổ tiên thôi. Chuyện này khoan hẵng nói, ta bây giờ nên tìm cách kiếm tiền giúp đại ca đi.” Cố Nhị Sinh thấy ánh mắt Cố lão lóe sáng vội vã nói tiếp :

“Cha hay là ta ngày mai lên trấn xin làm khuân vác nha, làm cái này có chút mệt nhưng tiền lại nhều lắm. một ngày có tới 1 lượng”

Cố Lão gia tử đôi mắt trầm xuống nhìn Cố Tam Sinh.

“Hừ.. ngươi một ngày làm được một lượng, ta cần tới 200 lượng chẵng lẽ ngươi làm đến 200 ngày? Ngươi cho dù có muốn người ta cũng sẽ không nhận ngươi làm. Ngươi nghĩ ngươi là một tên thô sử hãn phu à, thật không có tiền đồ, uổng công ta cho ngươi ăn học.”

Cố Tam Sinh cúi đầu yên lặng, hắn biết hiện tại hắn có nói gì thì cũng vô ích, hắn đã hiểu ý của cha hắn, xem ra cha đã quyết tâm rồi. Hắn cho dù không muốn cũng phải chấp nhận chuyện này là ý muốn của cha hắn. Từ cha hắn.

Thấy Cố Tam Sinh không nói chỉ cúi đầu Cố lão cảm thấy mất kiên nhẫn. Ông nói:

“Lão Tam, con còn không hiểu ý ta sao? hay là con vờ không hiểu? Thôi... ta nói thẳng với con luôn. Ta nghĩ muốn con đem Tình nha đầu qua trấn bên bán cho Hàn ma ma đi. Ta xem con bé cũng không tệ, nếu bán cho Hàn ma ma có thể sẽ được hơn 200 lượng đấy” Lão Gia tử thấy gương mặt Cố Tam Sinh khó coi thì vờ dổ dành

“Ta biết con sẽ khó chịu, nhưng lão Tam à, con nên hểu, Cố gia bây giờ không như xưa, nếu không hi sinh Tình nha đầu thì Cố gia chúng ta sẽ không thể vựng lên nổi. Còn có, Tình nha đầu lại là một con ma bệnh, quanh năm tiền thuốc đổ về tam phòng không ích. nay đem nàng bán đi xem như là đễ nó trả hiếu với Cố gia. Lão tam, con nên vì mọi người ở Cố gia mà suy nghĩ”

Cố Tam Sinh đau lòng gấp gáp khuyên nhủ. “Cha, nếu đại ca bởi vì muốn làm quan mà đem bán cháu gái của mình, đễ người ngoài biết được thanh danh huynh ấy sẽ bị hỏng, Cố gia chúng ta cũng vì vậy mà bị thiên hạ chê cười. Cha người nên suy nghĩ lại”

Cố lão hừ lạnh “ Cái đó con không cần lo, chúng ta âm thầm bán Tình nha đầu sau đó nói với người khác nàng bệnh nặng không qua khỏi. như vậy cho dù người ta có gặp được nàng ta, thì cũng sẽ không nói được gì”

Cố Tam Sinh đè xuống cảm xúc hổn độn “Cha, Tình Nhi là cháu người, người đành lòng sao cha”

“Cháu? .. cháu ta có rất nhều, mất một đứa cũng không phải chuyện gì lớn. Huốn chi lại là một đứa bệnh hoạn” Cố lão lạnh lùng không tình cảm đáp.

“Nhưng nàng là con gái của con, con không muốn, con sẽ không bán nàng, cha, chúng ta tìm cách khác đi cha” Cố Tam Sinh nước mắt chực rơi. Hắn thật khó chịu, bao nhiêu năm qua hắn luôn cố gắng quên đi nhưng hiện tại chuyện này lại nhắc nhở hắn. Người ca ca mà hắn yêu thương…

Cố lão gia tử nổi giận “ Con của ngươi? vậy thì sao? ngày xưa ta cũng từng làm như vậy chỉ vì cuộc sống của các ngươi, ta cũng bán đi con của mình đấy thôi. Ngươi nên nhớ, tam ca của ngươi tài giỏi thế nào, thông minh ra sao, ta thương hắn biết là bao, vậy mà vì các ngươi ta cũng đã bán hắn. Hiện tại Tình nha đầu chỉ là một đứa con gái không nổi bật, ngươi bán nàng đi cũng không lỗ lã gì, vợ chồng ngươi còn trẻ, muốn sinh thêm mấy đứa nữa cũng được. Ngươi làm sao lại không chịu bán”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến càng làm Cố Tam Sinh đau lòng, hắn ngồi xổm trêm đất hai tay ôm đầu giọng kìm nén. Hỏi hắn tại sao hắn đau lòng? hắn xếp theo thứ tự lẽ ra là thứ tư, tam ca của hắn hơn hắn 2 tuổi. người rất hiền và thương hắn. Khi ấy tam ca 13 tuổi, cha hắn vì mấy trăm lượng bạc đã đem ca hắn bán đi cho một ông lão có sở thích không bình thường. Trước khi bị bán tam ca hắn khóc thật nhiều, cầu xin cha thật nhiều, nhưng cha hắn vẫn lạnh lùng phẩy tay bỏ đi.

Sau khi bán tam ca xong, cha hắn mang theo cả nhà đến nơi này mua điền sản rồi định cư tại đây. Cha hắn lấy thứ tự thứ ba cho hắn, từ đó hắn đổi tên thành Cố Tam Sinh. hắn lấy cái tên của tam ca hắn, sống trong vị trí tam ca hắn. và tam ca của hắn từ đó cũng hoàn toàn không có nữa. Thời gian qua, hết lần này đến lần khác hắn lo sợ. Hắn sợ hãi một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị cha hắn bán hắn đi.

“Lão Tam, ta nói con có nghe hay không” Lão gia tử bực bội, ông muốn chuyện này giải quyết nhanh một chút. Cứ kéo dài thật không tốt chút nào.

Cố Tam Sinh định thần lại. hắn đứng bật dậy đối diện Cố Lão Gia tử nói “Cha ta không làm, ta sẽ không bán nữ nhi của mình, cha ta không muốn làm chuyện khiến thê nhi thất vọng. Cha ta qùy ở đây dập đầu với ngài”

Cố Tam Sinh kiên nhẫn nói xong, sau đó chậm rãi quỳ xuống dập đầu với Cố lão.

“Đồ bất hiếu!, cố lão gia tử tức giận, một quyền nện xuống người Cố Tam Sinh, thấy hắn vẫn bất động tiếp nhận bị ông đánh nhưng vẫn không nghe lời khiến ông càng tức giận hơn. Một quyền một quyền đánh xuống. Cảm thấy không có kết quả Cố Lão chỉ có thể tức giận bỏ đi. Trước khi đi cố lão gia tử còn lạnh lùng phán một câu

“Ngươi đã như vậy đừng trách ta vô tình. Lão Tam? người con bất hiếu như vậy ta không cần!”

Cố Tam Sinh nhớ đến đó chợt hắn thấy đau lòng. Đúng vậy, hắn dường như đã hểu ý của cha hắn rồi. Cha hắn là muốn hắn bán đi đứa con gái này. Là muốn tạo sức ép đến một phòng nhà hắn. Tam sinh hai bàn tay nắm chặt, hắn rất mệt mỏi và bất lực.

Tô thị mặt tái mét, nước mắt đảo quanh, một tay nắm thật chặt tay Tử Tình, đôi tay không biết vì sợ hay vì giận lại cứ run run. Ánh mắt cầu xin, Tô thị nhìn Cố Tam. Nàng nghĩ, chỉ cần chồng mình không muốn, Cố lão sẽ không thể làm được gì.

Cố lão gia tử vẫn ngồi đấy quan sát. Đúng như Cố Tam nghĩ, ông là muốn dùng cách này đễ ép tam phòng bán Tử Tình đi. Ông nghĩ không phải ông máu lạnh nhưng hoàn cảnh Cố gia ngày nay không còn như trước, Tình nha đầu thì luôn ốm đau. Không cho tiền mời đại phu thì sẽ bị lối xóm nói ông không tốt, còn nếu mời đại phu thì ông phải ra tiền. Huốn chi Tình nha đầu ở Cố gia là một đứa trẻ vô dụng. không làm được việc gì còn mắt đễ mọi người chăm sóc. Nếu bán đi có thể nói với bên ngoài nàng bệnh chết rồi, ông sẽ không bị tai tiếng còn có thể có một ích bạc có thể giúp lão đại trong chuyện thi cử coi như cũng giúp Cố gia. Liên lão gia tử là nghĩ như vậy.

Cố lão gia tử bàn chuyện ở riêng cũng là vì lấy lý do này ép buộc tam phòng bán đi Tử Tình. Bởi vì tam phòng người đông, nếu phân ra thì chỉ được phân 2 mẩu đất, vậy Tam phòng trong thời gian tới sẽ rất khó qua. nói chi đến tiền cho Tình nha đầu xem đại phu. Trước sau gì cũng sẽ bán Tình nha đầu thôi. Bởi vì chắc chắn như vậy nên ông sẽ dùng cách này làm cho Cố Tam tự nguyện nói ra hắn muốn bán Tình nha đầu. Chỉ cần Cố Tam Sinh hắn chấp nhận bán Tình nha đầu thì ông sẽ không bắt họ phân gia, vẹn cả đôi đường rồi. Nhưng xem ra nhị phòng chưa hểu được nên Cố nhị vẫn la oai oải phản đối việc này.

Cố lão gia tử trầm mặt liếc mắt cảnh cáo Cố nhị một cái rồi nói tiếp.

“Cố gia hiện nay không như xưa, chúng ta cần có tiền đễ lo chức quan cho lão đại. Hắn cũng ở cái danh cử nhân này lâu rồi, rất khó có dịp có chổ trống cho hắn trèo lên, ta không muốn đánh mất cơ hội khó có được này. Ta lại không muốn vì lão đại mà làm cho các con phải vất vả theo, sẽ ảnh hưởng tới tương lai các tôn tử. Nhưng nếu các con không ngại thì có thể góp thêm chút ích. Vậy thì cũng không cần phân gia làm chi” Cố lão gia tử thâm sâu nói.

Cố Nhị Sinh nghe Cố lão nói thì bức xúc, hắn nghĩ Cố lão là cố ý để bọn họ ra riêng nên mới đưa ra điều kiện như vậy.

“Cha chúng ta ở chung một nhà, tiền nương đều giữ đấy thôi, chúng ta làm gì có tiền mà góp chút ích. Cha, ý cha là sao đây? chẵng lẽ ta đem....” Chợt như nhớ ra việc gì Cố nhị dừng lại không nói nữa ánh mắt lóe sáng nhìn sang Tử Tình.

Tử Tình nãy giờ vẫn không hiểu đầu đuôi tai meo gì, chợt thấy người một phòng ai cũng nhìn nàng đôi mắt lóe lóe làm Tử Tình nhíu mi. Suy nghĩ một lát, chợt nhớ đến hôm bữa lén nghe được Cố Lão gia tử nói chuyện với cha nàng, Mắt Tử Tình trầm xuống. Xem ra cô đã hiểu ý của vị ông nội này rồi.

Tử Tình cười lạnh, xem như mấy ngày nay đều đã biết. Cố gia bình thường nhìn rất đoàn kết, rất yêu thương nhau. Nhưng thật ra hơn gia đình nào hết cố gia thật rất máu lạnh. Từ cách cư xữ của Cố lão với các con của ông tới cách cư xử của các con ông đối với ông. Cố gia nói chung giống như lợi dụng nhau mà sống. Tử Tình cười lạnh. Xem ra cô ở đây rất không được mọi người chào đón rồi.

Tử Tình nhướng mắt, cô muốn xem quyết định của người cha mới này như thế nào. Còn nương của nàng, Tử Tình thấy ấm áp. Từ đầu đến cuối nương luôn là chổ dựa tinh thần cho nàng. Nương không giống người khác nương là yêu thương nàng thật lòng.

Cố Tam im lặng rất lâu, trên mặt có rối rắm, có đau lòng, có lo lắng. Nhưng chắc chắn một điều Cố Tam sẽ không bán con của hắn. Có trời mới biết hắn yêu thương con hắn như thế nào. Cho dù hàng ngày Tình Nhi đối với mọi người trong nhà không gần gủi thân thiện nhưng nàng là con hắn, hắn nhất định không giống như cha hắn bán đi con mình. Nhất định hắn sẽ không bao giờ làm như vậy. Cố Tam như quyết định xong nét mặt nghiêm túc nhìn Cố Lão gia tử vờ khó xữ nói:

“Cha chúng ta ở cùng nhau, tiền bạc điều do nương giữ. con dù có muốn giúp đại ca cũng có lòng mà không có lực. Cha... cha xem, hay là ngày mai con sẽ đi tìm việc làm đễ góp thêm một phần bạc trợ giúp đại ca được không?”

Cố Tam Sinh là tú tài. Ở nông thôn một tú tài cũng là một người có tiếng nói. Nhưng Cố Tam Sinh không được như vậy, lẽ ra hắn có thể làm một tiên sinh cho vào hộ gia đình khá giả hoặt làm tiên sinh ở một học đường nhỏ. Nhưng Cố Đại Sinh không đồng ý. Hắn nói nếu Cố Tam cũng đi ra ngoài đọc sách dạy học thì chuyện đồng án ở nhà sẽ không ai lo nổi. Cố lão đã lớn tuổi, chỉ có một mình Cố Nhị. Làm như vậy mất nhều hơn được nên tốt nhất Cố Tam nên bỏ học đi.

Cố đại đây là không muốn Cố Tam sinh ra ngoài rồi. Bởi vì nếu thật xét ra Cố Tam Sinh thật sự có tài hơn hắn. Lý do là Cố Tam Sinh chỉ mới đi học vài năm đã dể dàng đậu tú tài, còn được các tiên sinh hết lòng khen ngợi. Còn Cố Đại đọc sách hơn 10 năm mới đậu tú tài, danh hiệu cử nhân của hắn cũng là nhờ quan hệ đút lót mới có được. Bởi vậy Cố Đại không muốn để Cố Tam ra ngoài cướp đoạt những gì hắn khó khăn mới có được này, nên Cố Đại mới lấy lý do đó tìm cách không cho Cố Tam ra ngoài nữa. Từ ngày đó đến nay cùng gần 10 năm rồi. Hiện tại cái danh tú tài của Cố Tam Sinh cũng bị mọi người quên mất. họ chỉ nhớ ở Cố gia có một cử nhân.

Lại nói Cố lão gia tử nhìn thấy nét mặt kiêng định bất chấp của Cố tam thì tức giận. Đôi mắt nheo lại liếc nhìn một cái lạnh băng về hướng tam phòng. Xem ra bọn chúng là không muốn làm theo ý ông rồi. Được, nếu đã như vậy ông sẽ làm bọn nó hối hận vì dám chống lại ông. Cố lão gia tử tức giận:

“Được rồi, nếu các ngươi đã muốn ra riêng như vậy ta không ép, ngày mai ta sẽ gọi Lý Chính tới, ta sẽ cho các ngươi phân ra.”

Lý Chính là người quản lý thôn. Sẽ phục trách việc trật tự trong thôn, hòa giải và giải quyết chuyện nhân khẩu trong thôn này.

Cố Lão gia tử trong lòng trước giờ đối với Tam phòng luôn có một gút mắt. có lẽ từ cái tên Cố Tam Sinh mà ra. Từ khi ông bán Cố Tam (Cố Tam Sinh trước) rồi âm thầm về đây sinh sống. Người dân ở đây thấy ông đều cúi thật thấp đầu chào hỏi. Đối với bọn họ ông là người có tiền, là người có quyền, là người có hiểu biết.

Khi đó Cố Đại, Cố Nhị và Cố Tam chỉ mới mười mấy tuổi. ông đễ ba đứa con trai đến trường học. Điều đó càng làm danh tiếng của ông vang xa. Cố lão rất hưởng thụ điều đó. Và ông đã nghĩ mình là một người như vậy. Nhưng… khi nhìn thấy đứa con nhỏ của mình (Cố Tam) khi gọi hắn một tiếng Cố Tam, trong lòng ông liền nhớ đến việc không tốt mà mình đã làm. Trong lòng lúc đó sẽ không thoải mái. Có lẽ từ đó trong mắt Cố Lão Gia Tử luôn không có sắc mặt tốt dành cho tam phòng. Cũng không biết có phải là do Cố Lão mặt lạnh với Cố Tam nên làm hắn đối mặt với ông trong mắt không còn tính nhiệm, không còn yêu thương. Một đứa bé thích nhào vào lòng ông làm nũng cũng không còn. Gút mắt cứ từ từ khuếch đại. Đến lúc khi ông nhìn thấy người Tam phòng thì trong lòng ông không còn yêu thương mà chỉ còn một tia chán ghét.

Cố Tam Sinh nghe Cố lão gia tử nói vậy chỉ biết cười khổ trong lòng. Hắn biết, hắn làm như vậy nhất định sẽ khiến cha tức giận, nhưng không nghĩ cha hắn lại tuyệt tình như vậy. Nhưng dẩu sao hắn cũng đã quyết định rồi, tương lai dù có thế nào hắn cũng sẽ không hối hận. Hắn thà chịu cực khổ nhưng nhất định không thể làm chuyện có lổi với con của hắn.

Tử Tình thấy Cố Tam quyết định như vậy thì cảm động. Được rồi, người cha này nàng nhận. Nàng cũng quyết định kể từ bây giờ nàng sẽ cố gắng giúp cha mẹ mới này của mình, sẽ không làm một cô bé vô dụng nữa. Bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi di chuyển kéo lấy góc áo cha và nương, ngước đôi mắt tròn xoe đen nháy nhìn cha và nương cười một nụ cười rất cảm động, rất ngọt ngào.

Tô Thị và Cố Tam có chút bất ngờ, nhìn tiểu nữ nhi của mình cười như vậy, trong ánh mắt bé có kính trọng có yêu thương. Cố Tam thấy vậy thì càng cho quyết định của mình là rất đúng.

Tử Tình âm thầm quan sát đại ca, nhị tỷ tam ca và ngủ đệ của thân thể này, thấy trong mắt họ có tuyệt vọng, có lo lắng, nhưng xem ra không ai có ý định tẩy chay mình. Tử Tình hài lòng. chỉ cần bao nhiêu đó là được. họ không thích nàng nàng sẽ từ từ làm họ thích, chỉ cần họ không máu lạnh bỏ rơi nàng nàng sẽ cho họ cơ hội thân cận mình. Tử Tình nghĩ.

Cố lão gia tử híp mắt nhìn. Ông cảm thấy tam phòng giờ phút này rất chói mắt ông. Liếc mắt nhìn Đại Phòng và Nhị phòng, bọn chúng xem ra đã hiểu ý ông.

Thôi... ông cũng không muốn dây dưa với tam phòng nữa, nếu chúng đã muốn vậy thì đừng trách ông vô tình, Cố Lão Gia Tử hừ một tiếng lạnh lùng.

“Lão Tam, ngươi đã muốn ra riêng như vậy thì ngày mai ta sẽ tách ngươi ra. Nhưng ngươi nên biết, đây là ngươi tự ý muốn ra ở riêng nên tài sản ta sẽ không chia cho ngươi. Ngươi cũng nên sớm dọn ra ngoài đi. Ta cho ngươi thời hạn 10 ngày, trong 10 ngày các ngươi dọn ra khỏi Cố gia”

Cố Tam Sinh tái mặt, Tô thị tái mặt, một nhà Tam phòng ai cũng không có ngờ. Cố lão gia tử đây là muốn đoạn tình tuyệt ngĩa với bọn họ mà. Ra riêng là ông bắt họ ra riêng hiện tại lại nói họ muốn ra riêng. Ở thời đại này, tự ý ra riêng sẽ bị nói là bất hiếu, còn sẽ không được phân chia tài sản. Người đời cũng sẽ xem thường bọn họ. Trong hộ tịch cũng sẽ bị vạch một vết nhơ.

Cố Tam Sinh lòng phức tạp cúi đầu, trong lòng cầu may nói:

“Cha nhưng mà ngoài ruộng cón có lúa chưa gặt xong, chúng ta gặt xong rồi hảy bàn tới chuyện ở riêng được không” Cố Tam muốn nhắc Cố Lão gia tử rằng lúa ngoài ruộng còn chưa làm xong. Nếu hắn ra riêng vậy hắn sẽ không thể cùng ông cắt lúa nữa. Hắn nghĩ Cố Lão sẽ nghĩ lại mà cho hắn một cơ hội.

Lão gia tử hừ lạnh vẽ mặt không quan tâm nói “Ngươi không cần lo lắng, đó là chuyện của Cố gia, ngươi đã ra riêng thì chính là không liên quan tới chúng ta. Ruộng lúa của ta ta tự làm lấy. Ngươi không cần quan tâm.”

“Cha nhưng ta là con của cha, cha nỡ đối với con như vậy sao?” Cố Tam Sinh tức giận nói.

Cố Lão Gia Tử híp mắt lạnh lùng: “Nếu ngươi còn biết ngươi là con ta thì ngươi nên làm những gì ta bảo, ngươi làm được sao?”

“Cha, Tình Nhi là con của con, là cháu của người, cha người đành lòng sao?” Cố Tam tuyệt vọng.

“Là cháu thì thế nào, vô dụng như vậy, tốt nhất đem bán đi!” Cố Lão gia tử một ngụm không không chút tình cảm.

Đại phòng và nhị phòng nãy giờ vẩn gữ im lặng. bọn hắn biết, trong nhà này nếu chống lại Cố lão thì nhất định sẽ không có ngày lành. Cố lão bình thường luôn ra vẻ thương con thương cháu nhưng thật sự ai có thể biết được Lão lại là người máu lạnh nhất trong nhà. Xét về độ máu lạnh Cố lão là đứng số hai không ai dám một.

Ở Cố gia có một bí mật mà chỉ có Cố Lão, Xuân Thị và 3 người con của ông biết được. Cố Lão thật ra có 4 người con. trong đó Cố Tam Sinh hiện tại vốn tên là Cố Tứ Sinh. bởi vì Cố Tam Sinh là một người con khác của Cố lão. Lúc ấy vì ông muốn có tiền đễ mua sản điền mà lén lúc bán đi đứa con trai thứ ba có vẻ đẹp như hoa kia cho một thương nhân có sở thích (...) với một số tiền rất lớn. Sau đó ông mang một nhà 5 người đến thôn này mua gia sản và lập nên Cố Gia hiện nay. Cố Tứ Sinh cũng đổi tên thành Cố Tam Sinh, đối với bên ngoài ông chỉ nói ông có 3 người con thôi.

Lúc đầu khi đến thôn Cố lão mua rất nhều đất cũng xem như một địa chủ, sau đó còn cho 3 người con đi học. Nhưng thời gian trôi qua, tiền ra thì nhều vào thì ích nên Cố gia mới từ từ suy sụp như bây giờ. Bởi vậy mới nói, Cố lão là một người máu lạnh ích kỷ. Chỉ cần ông thấy việc đó có lợi cho ông thì ông nhất định sẽ làm không quan tâm người khác. Cũng may Xuân thị là người ông yêu thật lòng chứ nếu không có lẽ ông cũng bán bà lấy tiền rồi.

Cố Tam Sinh im lặng, trong lòng hắn hiện tại rất phức tạp. Hơn ai hết hắn hiện tại rất đau lòng. Từ khi hắn 10 tuổi, khi hắn lấy cái tên Tam Sinh này thì trong lòng hắn đã tạo một khoản cách với Cố lão rồi. Cũng từ khi đó hắn luôn lo sợ, hắn sợ hãi có một ngày khi ngủ thức dậy sẽ thấy mình ở một chổ xa lạ, rồi người ta nói với hắn rằng hắn bị cha hắn bán rồi. Hắn luôn lo sợ như vậy. từ cái ngày tam ca của hắn ôm vai hắn khóc với hắn kia thì trong tâm của hắn đã lạnh nhạt với tình cha con này rồi. “Tam Sinh”.... cái tên này luôn nhắc cho hắn nhớ hắn còn có một người anh bị cha hắn bán đi làm tiểu quan cho người ta.

Càng nghĩ Cố Tam càng hận. Được rồi, cha hắn vô tình như vậy làm cho hắn luôn có những ngày hoãn sợ, hắn không muốn con của hắn sẽ nghĩ hắn như hắn đã nghĩ về cha hắn như vậy. Nên hắn sẽ không bán con hắn đâu. Dù có đói chết hắn cũng sẽ không bán con hắn.

Cố Tam nắm chặt tay. chậm rãi bò trước mặt Cố lão quỳ ở đấy dập đầu ba cái nhưng không mở miệng nói thêm câu nào.

Tô thị thấy chồng mình như vậy cũng kéo các con làm theo, dập đầu với Cố lão gia Tử.

Tử Tình nhìn tình huốn trước mặt mà cảm động. Nàng nghĩ nàng cần phải làm gì đó. Suy nghĩ rất nhều cách nhưng không cách nào có thể làm được. Vậy chỉ còn cách cứu vãn tình thế, ích nhều khi phân ra cũng không thể để cả nhà mang tiếng xấu được. Nghĩ như vậy Tử Tịnh âm thầm lui lui ra phía sau quỳ cạnh Đại ca Cố Tử Dục kề vào tai hắn thì thầm. Cố Tử Dục nghe xong mắt lóe sáng nhìn Tử Tình rồi gật đầu.

Tử Tình âm thầm bò lại trước mặt Cố Lão Gia Tử cố ý lớn tiếng hỏi;

“Ông nội! ông nội là muốn bán Tình nhi sao? ông nội muốn cha bán cháu đi để lấy tiền cho đại bá làm quan à? Ông nội, không phải ông hay nói chúng ta là một gia đình phải yêu thương nhau sao? Tại sao hiện tại ông nội lại thay đổi rồi? Ông chỉ vì muốn có tiền cho đại bá làm quan lại không ngại ép cha bán cháu. Còn đuổi cả nhà chúng ta ra ngoài. Ông nội…” Tử Tình nói tới đây thì nước mắt từ trên mi chảy dày xuống nhìn rất đáng thương, giọng nói cũng có chút nất nghẹn.

“Ông nội nếu vậy ông nội bán cháu a. Ông nội đừng đuổi cha mẹ cháu ra ngoài mà, Ông nội... Ông bán cháu đi, cháu không trách ông đâu a….ông nội…. oa.. oa.. oa.. oa…” Tử Tình nói tới đây thì giọng nói nghẹn lại, chỉ còn tiếng khóc vang xa, vừa to vừa rỏ. Giữa màn đêm u tối tiếng khóc đặc biệt lớn. Người bên ngoài dù không muốn cũng có thể nghe được tiếng khóc rỏ ràng.

Tiếng khóc Tử Tình rất lớn, nàng là cố ý khóc cho lớn đấy, lấy hết sức bình sinh mà khóc như thể chết cha chết mẹ vậy. tiếng khóc vang thật xa. vừa khóc còn không quên lớn tiếng van xin, chất vấn Cố Lão làm Cố lão rất khó chịu.

Cố Lão nhìn Tử Tình đôi mắt rét lạnh. Nha đầu này lá gan đủ lớn, dám khiêu chiến quyền uy của ông. Hừ bình thường thì rất im lặng hôm nay lại om xòm như vậy. Nhìn quá chướng mắt rồi. Muốn chống lại ông? Nàng còn chưa đủ tư cách đâu. Cố Lão hừ lạnh không quan tâm để cho Tử Tình khóc đủ.

Tô Thị và Cố Tam thì bất ngờ, bọn hắn không nghĩ con gái nhỏ của hắn lại mạnh bạo như vậy. Phải biết rằng bình thường sẽ không ai dám làm trái ý trước mặt cha hắn, huốn chi Tình Nhi bình thường luôn nhút nhát lầm lì ích nói, hôm nay nàng lại náo loạn như vậy.

Tô thị lại nghĩ chuyện khác. Nàng lo lắng cho con gái nhỏ của nàng. Bé rất yếu, bây giờ lại khóc nhều như vậy, khóc to như vậy. Tô thị vừa lo lắng vừa đau lòng cũng ôm Tử Tình dổ nàng rồi cũng khóc theo.

Tử Nương thấy cha mẹ như vậy, giờ thấy người muội muội luôn lầm lì nhu nhược lại đứng ra van xin như vậy, chợt thấy không còn chán ghét muội muội như trước nữa. Tử Nương cũng ôm Tử Tình và Tô thị mà khóc.

Tiểu ngủ không biết gì cả, bé không hiểu lắm chuyện người lớn nhưng khi thấy tỷ tỷ và nương khóc thật thương tâm cũng oa một tiếng khóc theo.

Tử Dục và Tử Diệc dù bình thường được cha dạy nam nhi không thể dể dàng rơi nước mắt, lúc này mắt cũng đỏ hoe, im lặng ngồi phía sau lén lau nước mắt. Một phòng người hiện tại tiếng khóc một đoàn.

Cố Tam nhìn thê nhi của mình như vậy trong lòng đau xót không thôi. Hắn biết, hắn rất có lỗi với các nàng. Hắn nghĩ hắn thật vô dụng. Cố Tam giơ đôi tay rộng của mình ôm thê nhi vào lòng, ánh mắt thì lạnh lùng bất thiện nhìn Cố Lão. Trong lòng hắn hiện tại có một ngọn lửa nhỏ hận thù.

Tử Tình nhìn nhìn thấy diễn đã đủ. Nhìn gương mặt Cố lão đỏ lên vì tức giận thì thầm vui vẻ trong lòng. lén giơ tay kéo góc áo Tử Dục một cái rồi nhắm mắt lại nằm bất động.

Tô Thị vẫn luôn quan sát tình hình của Tử Tình, thấy nàng ngất xỉu thì quá lo lắng, vừa khóc vừa hô gọi đại phu, Tình Nhi xỉu rồi.

Cố Lão ánh mắt lạnh liếc một vòng lạnh lùng không quan tâm đứng dậy nói.

“Chuyện đã bàn xong rồi, Đại Phòng và Nhị Phòng vẫn y vậy sẽ ở lại Cố gia, còn Tam phòng muốn tự ra riêng không muốn giúp sức cho Đại ca hắn nên từ hôm nay, Tam phòng sẽ bị xóa ra khỏi danh sách cố gia. Chuyện của các ngươi tự các ngươi lo lấy. 10 ngày sao hãy dọn ra khỏi Cố gia.” Nói xong Cố lão gia tử phẩy tay áo rời đi.

Xuân thị nãy giờ vẫn im lặng. Bà thật có chút không đành lòng, nhưng bà không dám nói gì, ai biểu ở Cố gia Cố lão gia tử là người quyết định mọi việc làm chi. Bà nếu nhều lời còn không biết Cố lão có mất hứng tìm một lý do gì đó đuổi bà đi. Bà gia rồi, không còn như xưa. Nếu bị đuổi đi chắc chắn sẽ qua không nổi, nên chỉ có thể im lặng thở dài cất bước theo sau cố lão.

Đại phòng Cố Đại Sinh đôi mắt lóe lóe nhìn nhóm người tam phòng đang khóc nháo bên kia rồi cũng đứng dậy gọi thê nhi trở về. Hắn là Cử Nhân, tương lai còn có thể ra ngoài làm quan. Hắn không muốn vì chuyện này đắc tội với cha hắn. cha hắn mất hứng thì con đường làm quan của hắn nhất định không thể nào.

Nhị phòng thì không quan tâm, có chút thờ ơ. Cố Nhị Sinh thấy Cố lão đi thì cũng nhanh đứng dậy bước qua tam phòng đi ra ngoài.

Hạ Thị, vợ của Cố Nhị Sinh thì trong mắt phức tạp, muốn nói gì đó an ủi Tô thị nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Nàng biết, chổ này lời nói của nàng không có giá trị. Huốn chi hiện tại Tam phòng đã xé rách mặt với Cố Lão. Nếu nàng tiếp xúc với Tam phòng không khéo Cố Lão không vui thì cuộc sống sau này của nàng rất không tốt. Hạ thị lại nghĩ đến tương lai sau này chỉ có nàng là người phụ trách việc nhà cửa thì thấy uể oải. Đại tẩu vì có cái danh hào vợ cử nhân nên rất ích khi xuống bếp, dù có xuống cũng không làm được việc gì nhều. Từ trước đến nay cũng chỉ có nàng và Tô thị làm việc nhà. Tô thị lại là người giỏi giắng, siêng năng nên hầu như việc nhà chỉ cần hai người các nàng thì dẽ có thể dễ giải quyết. Giờ niếu phân gia, chỉ còn lại một mình. Càng nghĩ Hạ thị càng cảm thấy mệt mỏi.

Chậm chạp mọi người điều ra khỏi phòng, giờ phút này đại sảnh ngoài phòng lớn chỉ còn có mấy người tam phòng. Tô thị lo lắng cho Tử Tình nên khóc cơ hồ hết nước mắt. Cố Tam chỉ có thể chịu đựng nổi oán hận trong lòng rồi ôm con gái nhỏ của mình trở về tam phòng.

…………..

Từ Phòng lớn về tam phòng cũng không xa. Phút chốc mọi người đã về tới. Tử Tình được Cố Tam cẩn thận đặt lên giường củ, Tô Thị sai Tử Nương nấu nước ấm cho nàng lau người cho Tử Tịnh. Cố Tử Diệc mắt lo lắng đứng bên cạnh giường.

Khoản một khắc (15 phút) sau. Chợt nghe phía ngoài cửa nhỏ của Tam phòng Cố gia có tiếng bước chân, có tiếng ồn ào của nhều người. Một lát sau đã thấy Tử Dục từ bên ngoài vội vã đi vào, trên gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi và lo lắng.

Cố Tam giật mình nhìn bên ngoài, người đến là Lý Chính và một vài người có tên tuổi ở thôn. phía sau họ là Lưu Đại Phu. nhìn kỷ thì thấy Tử Dục con hắn bước chân có chút khập khiễn, mặt tái mét đôi mắt lại đỏ hoe. Cố Tam lo lắng:

“Dục Nhi, đây là chuyện gì? con bị sao vậy?”

Cố Tam hỏi xong tuy lo lắng cho con trưởng nhưng cũng hữu lễ mà chào hỏi vài câu xã giao với mấy người vừa đến.

Theo sau Tử Dục có Lý Chính còn có Mạc Bá, Triệu, Hương Xuân Thẩm, và Lưu đại phu. Mà mấy người nữa cũng có tiếng nói ở trong thôn.

Đám người Lý Chính vừa bước vào Tam phòng thì thấy người một phòng ai nấy mắt đỏ hoe, nhất là Tô thị, mắt của nàng đã sưng đỏ không còn hình dáng. Trên giường thì có Tình nha đầu đang nằm. Mặt bé đỏ bừng, miệng thì kêu sản nói gì đó. Mà nhất là trên khóe mắt bé nước mắt cứ thi nhau chảy ra, gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng rất không bình thường, nhìn một màn này ai nấy trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.

Lý Chính vận một bộ Tử Y (Y phục màu tím), ông gần 60 tuổi, trên mặt nhều niếp nhăn, tóc lưa thưa bạc, đôi mắt thâm trầm nhìn đời như thấu hết mọi việc. Lý Chính có phần do dự, hắn nghĩ đến hiện tại Cố gia xem ra đang có chuyện.

Đám người Lý Chính nhà ở gần đầu thôn, nhà Lưu đại phu cũng khu đấy. Bửa nay cũng như mọi ngày, đám người họ không việc gì nên tụ lại nhà Lý Chính ngắm trăng đánh cờ. Đây là thú vui của mấy lão ở nông thôn. Ai ngờ đang nói chuyện thì nghe một tiếng la sợ hãi. Mọi người vội vã chạy ra xem thì thấy Tử Dục tiểu tử cháu nội Cố lão đang nằm trên đất, hỏi ra mới biết muội muội nhà hắn không khỏe cần thỉnh đại phu nhưng dọc đừng bị một bóng đen lao ra xô hắn té mấy văn tiền cũng không biết văn đi đâu. Hỏi thăm hắn vài câu chỉ thấy hắn ú nói cái này một chút cái kia một chút. Nghe không biết là đang nói cái gì, nhưng cũng biết chuyện không đơn giản. lại nghe nói tiểu tử này cần thỉnh đại phu gấp, muội muội nhà hắn sắp không xong, hắn lại làm mất tiền niếu không có tiền hắn làm sao thỉnh được đại phu đây.

Đám người Lý Chính thấy hắn chực khóc rất thương tâm, thầm nghĩ, Tử Dục tiểu tử này bình thường tuy không phải thuộc dạng thư sinh chỉnh tề nhưng cũng là một đứa trẻ được dạy dổ rất tốt, hôm nay tại sao lại khóc thành như vậy, hoản như vậy. Đám người Lý Chính thấy khó hểu cũng là bản tính tò mò chung của mọi người. Thế nên Lý Chính đưa ra ý kiến sẽ đi theo giúp Tử Dục thỉnh Lưu đại phu. Thuận tiện cũng giúp đưa hắn về.

Ai ngờ đến Cố gia phòng lớn tắc đèn tối thui mấy phòng khác cũng im lìm không tiếng động. Đám người Lý Chính khó hiểu. Không phải nói trong nhà có người bệnh nặng sau tai sao lại im lặng như vậy. Họ có chút nghi ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tử Dục tiểu tử nên chỉ im lặng mà theo sau.

Vừa tới gần cửa tam phòng đã nghe có tiếng khóc thảm thiết bi thương của phụ nữ. Lại nghe có tiếng trẻ rất hoản loạn như nói mê sảng “Đừng đuổi cha mẹ con mà ông nội….. con… con đồng ý để ông đem bán con mà… Cha… Mẹ.. đừng cãi lời ông nội nữa, cứ đem Tình Nhi bán đi a. Tình Nhi… Tình Nhi không muốn cha mẹ ..vì… vì Tình Nhi mà bị ông nội đuổi đâu. Cha, mẹ….” giọng nói đứt quản đầy thương tâm.

Đám người Lý Chính nghe tới đây thì nhíu mày, trong lòng xem ra đã hiểu một chút. Lý Chính trầm tư suy nghĩ. Một lúc bước chân cũng nhanh hơn dẫn đầu bước vào Tam Phòng, liếc mắt một cái Lý Chính thấy Cố Tam đang đứng cạnh giường nhỏ củ kỷ, mày nhíu chặt, trên mắt đỏ hoe. Mấy tiểu tử nhà hắn cũng đều một bộ dạng. Tô thị lại thảm hơn. tóc tai bù xù ôm lấy tiểu nha đầu nằm trên giường khóc nức nở.

Thấy Cố Tam nhìn thấy mình bất ngờ có chút khó xữ nhưng vẫn bình tỉnh chào hỏi họ, trong lòng đám người Lý Chính thầm gật đầu. Tam Phòng Cố gia cũng không tệ.

Cố Tam nhìn thấy rất nhều người toàn là mấy người có tiếng ở thôn thì giật mình, Chẵng lẽ cha hắn muốn nội trong tối nay trục xuất hắn ra khỏi Cố gia sao? nên mới mời mấy người này lại đây.

Tử Dục thấy cha hắn lo lắng thì nhanh mở miệng giải thích:

“Cha con đi mời đại phu cho tiểu muội dọc đường sơ ý bị té, tiền bị mất, Là Lý Chính bá bá và mấy bá bá thẩm thẩm này giúp con mời Lưu đại phu đến”

Cố Tam nhíu mày nhìn nhi tử, hắn thắt mắt muốn nói gì đó nhưng Tử Tình trên giườn vẫn còn mê sảng vừa khóc vừa nói.

“Ông nội!... ông bán cháu đi... ông đừng đuổi cha mẹ cháu mà... ông nội ...ông nội đừng đuổi cha mẹ cháu mà... ông nội oa...oa...oa... bán cháu ... đừng đuổi cha mẹ cháu….ông nội oa...oa...oa...”

Tử Tình tiếng khóc tê tâm liệt phế mê mê sảng sảng vừa khóc vừa nói. Tô thị thấy con của mình như vậy lại không biết Tử Tình là đang cố ý nên bà quá thương tâm. Vừa lo lắng cho con lại vừa lo cho tương lai Tam phòng, kìm lòng không được Tô thị cũng òa lên khóc lớn...

Lưu Đại phu thấy tình hình này vội nhíu mày, thấy Cố Tam khách sáu hướng hắn chào hỏi rồi nhờ hắn xem bệnh cho Tình nha đầu, Lưu đại phu cũng nhanh bước tới bắt mạch cho Tử Tình.

Tô thị hiện tại cũng chẵng quan tâm đến nhà đang có khách mà mạnh tay đánh vào vào người Cố Tam khóc lớn, vừa khóc vừa mắng hắn.

“Hức..hức...hức... Tình Nhi số khổ của ta, Tam Sinh chàng ác lắm, ta vì chàng, vì cha chàng, vì nương của chàng xém chút đã chết rồi, là một xác hai mạng đó. May mắn số ta chưa tận, Tình Nhi cũng vì vậy mà sinh non. Nàng bởi vì vậy sức khỏe không tốt nên hay bị bệnh, chàng lại ngại chữa trị cho nàng tốn tiền, chàng nở lòng nào sẽ vì nàng bệnh tật mà muốn bỏ nàng, muốn nghe lời cha đem bán nàng cho ma ma của nơi phong trần chứ. Tam Sinh, chàng át lắm, nếu Tình nhi có mệnh hệ nào ta... ta ... ta sẽ theo nàng a...Hức ..hức..hức...”

Tô thị lúc này là đau lòng quá, không để ý đến chuyện gì nên đem hết khổ sở uất hận ở Cố gia ra mà kể hết ra, từ chuyện nàng tại sao lại sinh non rồi đến chuyện bị phân biệt đối xữ ở cố gia rồi đến chuyện vừa xảy ra, chuyện Cố Lão gia tử bắt một nhà bọn họ ra riêng còn làm cho họ mang tiếng xấu. Tô thị âm thanh đứt quãng ngẹn ngào kể lể với Cố Tam, nhìn qua giống như là bị người khác ức hiếp rồi trách than với chồng, oán trách chồng mình vậy. Nhưng lời trách hiện tại của Tô thị làm cho mấy người Lý Chính nghe thấy trong lòng cũng có chút không thoải mái. Xong nhưng trong lòng không có trách Tô thị thất lễ mà lại nghĩ về cách làm người của Cố lão gia tử.

Đám người Lý Chính lúc này lại vô tình trở thành người nghe chuyện gia đình người ta. Cảm thấy khó xử đi không được mà ở lại cũng không yên. Nhưng khi nghe Tô thị kể một số chuyện lại làm lòng bọn họ chấn động. Trong thâm tâm mọi người ở đây không ai nghĩ cố gia một gia đình gia giáo lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Ánh mắt nhìn Tô thị đang khóc kia lại thêm một chút thương hại.

Bọn họ hiện tại trong lòng xem ra đã hểu mọi chuyện rồi. Cố lão gia tử là vì ngại trị bệnh cho Tình nha đầu tốn kém nên bắt Cố Tam Sinh mang Tình nha đầu đem bán sau đó gạt người đời là bé chết rồi. Tam Sinh hắn vì không muốn làm nên bị Cố lão gia tử hăm he sẽ đuổi ra khỏi cố gia, còn sẽ gán cho hắn cái tội danh bất hiếu. Nếu thật như vậy Tam Sinh hắn chắc chắn sẽ không sống nổi ở cái thôn này rồi. Đừng nói thôn này, ngay cả mấy thôn khác cũng chưa chắc có thể sống yên.

Đám người Lý Chính thấy chuyện nhà của Cố Tam như vậy thầm thương cảm cho bọn họ. Trong lòng nghĩ nếu thật sự Tam phòng Cố gia nếu bị Cố gia đuổi bạn họ nghĩ họ sẽ vương tay giúp đở một chút. Đồng thời cũng sẽ nói cho người trong thôn biết rỏ sự tình để mọi người không hểu lầm Tam phòng Cố gia này.

Tử Tình nằm trên giường hí mắt xem biểu tình của mọi người. Hai bàn tay nắm chặt, trong lòng lại nhẹ nhõm. Xem ra ông trời cũng giúp nàng, lúc đầu đưa ra kế hoạch cho Tử Dục nàng chỉ nghĩ mời được một hai người, cũng chỉ hi vọng có một hai người biết rỏ để sau này còn có thể mở miệng nói giúp vài câu. không ngờ hiện tại có mặt mấy người tai to mặt lớn như vậy. biểu tình của họ cho thấy kế hoạch của nàng đã thành công, còn là đại thành công. Mà cũng phải nói nhờ nương của nàng nữa chứ. Nếu không phải là bà khóc kể thương tâm như vậy thì làm sao kế hoạch của nàng dễ thành công như vậy.

Thật ra Tô thị cũng là cố ý đấy. Gặp mấy người này ở đây làm nàng hơi bất ngờ nhưng mà đã có cơ hội đến cửa làm sao lại không tận dụng chứ, bởi vậy mới nói có một màng thương tâm như vậy. Đúng ra là nàng thương tâm là thật, kể ra cũng là thật. chỉ có đều đây là nàng cố ý kể cho mấy người này nghe thôi. Tô thị tuy bình thường nhìn có vẻ yếu đuối mềm mỏng, thôn quê. Nhưng thật sự Tô thị là một phụ nữ thông minh.

Tử Dục nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Tử Tình, thấy nàng nhướng nhướng mắt với mình thì cũng thở phào. Tuy trong lòng còn lo lắng nhưng hắn nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ. Lại âm thầm cảm thán. Tứ muội của hắn bình thường sẽ không thân với mọi người ngoại trừ nương và cha. Tứ muội sẽ không cười vui vẽ với hắn và các đệ muội, nhưng hiện tại nàng lại dùng thái độ này với hắn. Có phải muội muội của hắn cũng sẽ thân với hắn không?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận