Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình - Chương 58: Trên đường đến kinh thành
Chương trước- Chương 1: Cổ đại
- Chương 2: Ở riêng
- Chương 3: Khoai lang
- Chương 4: Mộng
- Chương 5: Làm hay không làm
- Chương 6: Tô dương trấn
- Chương 7: Chủ ý của cố lão
- Chương 8: Tranh của tử tình
- Chương 9: Cố lão gia tử thiết kế
- Chương 10: Bán tranh
- Chương 11: Sắm đồ
- Chương 12: Kế hoạch của Tử Tình
- Chương 13: Tam phòng bị tính kế
- Chương 14: Tam bá
- Chương 15: Muốn gã Tử Nương
- Chương 16: Tử Tình bị bắt cóc
- Chương 17: Tử Tình bị bắt cóc 2
- Chương 18: Chạy trốn
- Chương 19: Chạy trốn 2
- Chương 20: Gặp gỡ
- Chương 21: Bát quái
- Chương 22: Ta muốn nhanh về
- Chương 23: Trở về
- Chương 24: Trở về 2
- Chương 25: Về nhà
- Chương 26: Về nhà 2
- Chương 27: Cuộc sống điền viên
- Chương 28: Cuộc sống điền viên 2
- Chương 29: Cuộc sống điền viên
- Chương 30: Thi hương
- Chương 31: Cố Tam đi thi, Tử Tình bị bệnh
- Chương 32: Cố Tam đi thi, Tử Tình bị bệnh 2
- Chương 33: Làm nũng
- Chương 34: Điềm báo
- Chương 35: Cả nhà bàn tính
- Chương 36: Phát hiện không gian tùy thân
- Chương 37: Bán đấu giá tranh
- Chương 38: 5 bức tranh, chấn động kinh thành 1
- Chương 39: 5 bức tranh chấn động kinh thành 2
- Chương 40: Mưa rồi
- Chương 41: Thiên tai lũ lụt
- Chương 42: Dân tị nạn
- Chương 43: Cứu người
- Chương 44: Ngộ
- Chương 45: Mộng giới!
- Chương 46: Đã hiểu rồi
- Chương 47: Ổn định lại cuộc sống
- Chương 48: Tử tình hoảng sợ
- Chương 49: Cố Tam đậu Cử Nhân
- Chương 50: Tử tình không vui
- Chương 51: Đêm khuya đi cứu người
- Chương 52: Đêm khuya đi cứu người 2
- Chương 53: Ngươi là sắc lang
- Chương 54: Cố lão gia tử tính kế
- Chương 55: Cố đại sinh gây họa
- Chương 56: Tin vui đến
- Chương 57: Đội hộ tống sĩ tử
- Chương 58: Trên đường đến kinh thành
- Chương 59: Trời mưa lớn
- Chương 60: Đến kinh thành
- Chương 61: Ở thị lang phủ
- Chương 62: Thi đình
- Chương 63: Thi đình
- Chương 64: Lão gia gia là ai?
- Chương 65: Ý tưởng của tử tình
- Chương 66: Hành y giúp người
- Chương 67: Lễ vật sẽ là gì?
- Chương 68: Mua thêm hạ nhân
- Chương 69: Gặp Lại Hạ Thiền và Nhị Nha
- Chương 70: Thu Nhận Hạ Thiền và Nhị Nha
- Chương 71: Đại Thọ Hoàng Đế (1)
- Chương 72: Đại Thọ Hoàng Đế (2)
- Chương 73: Bốn bức tranh tái xuất
- Chương 74: Kinh thành xôn xao
- Chương 75: Gặp nạn
- Chương 76: An cư thôn
- Chương 77: Cố lão làm khó
- Chương 78: Tử tình cảnh cáo
- Chương 79: Tử dục tư xuân?
- Chương 80: Tử dục trèo cao?
- Chương 81: Ngầm trao đổi
- Chương 82: Cùng Chơi
- Chương 83: Nam Nữ Một Đội
- Chương 84: Tử Tình Bối Rối (1)
- Chương 85: Tử Tình Bối Rối (2)
- Chương 86: Bị Trộm Hôn
- Chương 87: Hoàng Đế Thất Thố
- Chương 88: Ngủ Cùng Nàng
- Chương 89: Cố Tam Trở Thành Đại Học Sĩ
- Chương 90: Xe Đạp
- Chương 91
- Chương 92: Sứ Giả Nước Đại Hải (1)
- Chương 93: Câu Chuyện của Lão Hoà Thượng (chương ngắn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 58: Trên đường đến kinh thành
“Lọc cọc… lọc cọc…”
Trên xe ngựa, Tử Tình được Cố Tam ôm trong lòng, mắt mở to nhìn ra bên ngoài. Đoạn đường này nàng đã từng đi qua, đây là đoạn đường đến Thanh Thành huyện đấy. Dù đã ba năm rồi mà đoạn đường này không có quá nhiều thay đổi.
Hai bên đường cây cối mọc um tùm, xa thật là xa mới có vài ngôi nhà nhỏ nằm vắt vẻo. Đường rộng khoảng 5 mét, có lẽ xe cộ qua lại nhiều nên khá bằng phẳng. Nhưng Tử Tình nhìn thấy con đường này chỉ là đất, không có viên đá sỏi nào. Như vậy nếu có mưa xuống, Tử Tình không dám tưởng sẽ lầy lội tới cỡ nào. Tử Tình nói với Cố Tam:
“Cha, đường này nếu mưa xuống xe ngựa có chạy qua được hay không?”
Cố Tam vuốt mấy cọng tóc bay phất phới trên trán Tử Tình qua một bên nói:
“Chỉ hơi lầy một chút, xe vẫn qua bình thường. Sao hả? con muốn làm cái gì sao?”
“Nha!” Tử Tình ngạc nhiên nha một tiếng sau đó nhăn mặt khó hiểu:
“Con thấy đường này là đất mà, đất như vầy mưa xuống sẽ không bị bong.. bong.. bong.. lên hả cha?”
Tiếng “Bong…bong…bong…” Tử Tình nhấn khá mạnh, giọng nói con nít nghe ra rất đáng yêu. Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tiểu Ngũ nghe xong không nén được mà phì cười. Tử Diệc ngứa tay nhéo nhéo mặt Tử Tình mấy cái.
Cố Tam cũng cười, trong mắt đầy sủng nịnh.
“Những đoạn đường thế này đã được triều đình cho người sửa và rải đá toàn bộ, bởi vì bụi đất che lại nên con mới không nhìn thấy đá, nếu trời mưa xuống, đá ở phía dưới sẽ cản lại nên không bị bùn lầy nhiều” Cố Tam giải thích.
Tử Tình mở to mắt nhìn nhìn, nàng còn không biết được điều này đấy. Vậy ra người ở đây đã sớm biết làm đường rồi nha. Chỉ là không được như ở hiện đại, đường được trán nhựa bóng loáng, mà ở đây là đá cuội gồ ghề. Lắc lắc đầu, Tử Tình dụi mặt vào trong ngực Cố Tam làm nũng.
“Cha, cũng may chúng ta đi lúc bây giờ, chớ nếu trễ hai tháng nữa chắc chắn sẽ bị mắc mưa, hoặc là sẽ bị nóng chết a.. ”
Trời hiện tại mới tháng ba, ở đây tháng ba khí trời còn mát mẻ, chỉ đến tháng sáu tháng bảy trở lên thì trời mới bắt đầu oi bức. Hiện tại lên đường nhưng thật ra rất may mắn, chứ nếu để như mấy năm trước đi vào lúc tháng 7 tháng tám chắc chắn sẽ rất nóng, rất mệt.
Cố Tam gật đầu “Đúng là đi vào lúc này thật tốt”
Lúc này bỗng nhiên một đoàn xe ngựa phía trước lần lượt dừng lại, Cố Tam nhíu nhíu mày kéo màn xe nhìn ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lão gia, phía trước có một cô nương ngất xỉu ở giữa đường”
Hộ Phong cưỡi ngựa chạy đến báo cáo với Cố Tam.
Cố Tam nhíu mày, trên đoạn đường vắng vẻ này lại có cô nương ngất xỉu? chuyện này thật không được bình thường.
Cố Tam nghiêm giọng:
“Hộ Phong, căn dặn người của ta cẩn thận, đừng ai manh động để dính dáng đến chuyện này. Còn ngươi, âm thầm quan sát xem chuyện gì đã xảy ra với vị cô nương kia.”
Hộ Phong chấp tay hô “dạ” một tiếng rồi cưỡi ngựa chạy đi.
Giữa trưa, cứ như vậy đoàn xe ngựa dừng lại dọc đường. Bình thường, đám người đi kinh ứng thí đa phần là nam tử, rất ít khi có nữ nhân đi theo. Hiện tại dọc đường tự dưng xuất hiện một cô nương. Không cần nói, một đám người bắt đầu nhốn nháo.
Chờ một lúc sau Hộ Phong cưỡi ngựa chạy lại nói:
“Lão gia, theo lời kể của vị cô nương kia, nàng ta và gia đình đi thăm người thân, nhưng dọc đường gặp thổ phỉ. Cả nhà nàng ta đều bị thổ phỉ giết hại. Chỉ có một mình nàng may mắn chạy trốn rồi chạy đến nơi đây. Nhưng do mệt quá nên mới bị ngất xỉu ở giữa đường.”
Hộ Phong nói vừa xong thì Tử Tình nở nụ cười. Cái gì mà thổ phỉ chứ, nói dối không có bài bản gì hết. Một cô nương yếu đuối lại có thể thoát khỏi đám thổ phỉ thì thật không bình thường. Huống hồ cha và nương nàng đều bị giết vậy mà nàng ta còn rất bình tĩnh chạy xa như vậy, xem ra lời của vị cô nương này mười câu thì giả hết chín câu rồi.
Cố Tam thấy Tử Tình cười khinh khỉnh thì nhíu mày, ông nghe Hộ Phong nói xong cũng cảm giác được vị cô nương kia không bình thường, nhưng nhìn con gái nhỏ xem ra nàng đoán được cái gì rồi. Cố Tam hỏi:
“Tình nhi, con thấy chuyện này như thế nào?”
Nghe Cố Tam hỏi, Tử Tình ngớ ra. Cái gì mà thấy chuyện này thế nào? Cha hỏi nàng cái gì a.
“Cha, cha hỏi cái gì?” Tử Tình ngây ngô hỏi lại.
“Cha hỏi, con thấy vị cô nương kia là người thế nào, nàng ta làm vậy có mục đích gì?” Cố Tam nhấn mạnh lời hỏi lại.
“Chậc” Tử Tình chớp chớp mắt. Cha nàng tưởng nàng là cái gì mà hỏi như vậy a, nàng đâu có thần thông quảng đại đến mức biết được suy nghĩ của người khác.
“Cha, con làm sao biết đâu?”
Cố Tam thấy Tử Tình nói không biết thì nhăn mày quay đầu lại nhìn Hộ Phong hỏi:
“Vậy mấy vị quan sai dẫn đường tính thế nào? Vị cô nương kia hiện tại coi như không còn người thân nào đi. Chắc không phải mọi người định dẫn nàng ta theo chứ?”
“Đúng vậy lão gia, vị cô nương kia xin quan sai đại nhân cho phép được đi cùng một đoạn đường.”
Cố Tam trầm mặt gật đầu, “Được rồi, ngươi hiện tại quan sát nhất cử nhất động của nàng ta. Nhớ, cẩn thận đừng để dây lấy phiền phức”
“Dạ”
Chờ Hộ Phong cưỡi ngựa đi, một phút sau xe ngựa cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển. Lúc này Cố Tam mới lôi Tử Tình từ trong ngực mình ra cẩn thận hỏi:
“Tình nhi, con đã đoán ra được cái gì phải không? Chuyện này có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?”
Tử Tình gãi cằm nhìn Cố Tam một hồi sau đó mới gật gật đầu nói:
“Cha, con nghĩ chắc sẽ không có gì đâu, vị cô nương kia cũng không phải nhắm vào chúng ta. Con đoán chắc có lẽ nàng ta muốn nhân cơ hội này để kén phu hoặc gì gì đấy. Nói chung chắc sẽ không gây rắc rối gì đến chúng ta.”
Cố Tam nghe xong thì gật đầu, hắn cũng mơ hồ cảm giác thấy vậy. Mặc kệ, miễn không liên quan gì đến cả nhà hắn là được. Dù sao cũng chỉ là một cô nương, có thể làm được gì cơ chứ.
Thật ra Tử Tình đoán gần đúng rồi, vị cô nương kia đúng là muốn kén phu đấy. Nhưng đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ lúc đi đường, cũng không có liên quan nhiều đến cả nhà Tử Tình. Chỉ là cái miệng nhỏ của Tử Tình lần này mở ra hơi xui xẻo rồi. Bởi vì vào lúc này cư nhiên lại có mưa, mà là một đám mưa lớn. Đường bị ngập và lầy lội, xe ngựa không thể nào lăn bánh nổi trong đợt mưa này.
Trên xe ngựa, Tử Tình được Cố Tam ôm trong lòng, mắt mở to nhìn ra bên ngoài. Đoạn đường này nàng đã từng đi qua, đây là đoạn đường đến Thanh Thành huyện đấy. Dù đã ba năm rồi mà đoạn đường này không có quá nhiều thay đổi.
Hai bên đường cây cối mọc um tùm, xa thật là xa mới có vài ngôi nhà nhỏ nằm vắt vẻo. Đường rộng khoảng 5 mét, có lẽ xe cộ qua lại nhiều nên khá bằng phẳng. Nhưng Tử Tình nhìn thấy con đường này chỉ là đất, không có viên đá sỏi nào. Như vậy nếu có mưa xuống, Tử Tình không dám tưởng sẽ lầy lội tới cỡ nào. Tử Tình nói với Cố Tam:
“Cha, đường này nếu mưa xuống xe ngựa có chạy qua được hay không?”
Cố Tam vuốt mấy cọng tóc bay phất phới trên trán Tử Tình qua một bên nói:
“Chỉ hơi lầy một chút, xe vẫn qua bình thường. Sao hả? con muốn làm cái gì sao?”
“Nha!” Tử Tình ngạc nhiên nha một tiếng sau đó nhăn mặt khó hiểu:
“Con thấy đường này là đất mà, đất như vầy mưa xuống sẽ không bị bong.. bong.. bong.. lên hả cha?”
Tiếng “Bong…bong…bong…” Tử Tình nhấn khá mạnh, giọng nói con nít nghe ra rất đáng yêu. Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tiểu Ngũ nghe xong không nén được mà phì cười. Tử Diệc ngứa tay nhéo nhéo mặt Tử Tình mấy cái.
Cố Tam cũng cười, trong mắt đầy sủng nịnh.
“Những đoạn đường thế này đã được triều đình cho người sửa và rải đá toàn bộ, bởi vì bụi đất che lại nên con mới không nhìn thấy đá, nếu trời mưa xuống, đá ở phía dưới sẽ cản lại nên không bị bùn lầy nhiều” Cố Tam giải thích.
Tử Tình mở to mắt nhìn nhìn, nàng còn không biết được điều này đấy. Vậy ra người ở đây đã sớm biết làm đường rồi nha. Chỉ là không được như ở hiện đại, đường được trán nhựa bóng loáng, mà ở đây là đá cuội gồ ghề. Lắc lắc đầu, Tử Tình dụi mặt vào trong ngực Cố Tam làm nũng.
“Cha, cũng may chúng ta đi lúc bây giờ, chớ nếu trễ hai tháng nữa chắc chắn sẽ bị mắc mưa, hoặc là sẽ bị nóng chết a.. ”
Trời hiện tại mới tháng ba, ở đây tháng ba khí trời còn mát mẻ, chỉ đến tháng sáu tháng bảy trở lên thì trời mới bắt đầu oi bức. Hiện tại lên đường nhưng thật ra rất may mắn, chứ nếu để như mấy năm trước đi vào lúc tháng 7 tháng tám chắc chắn sẽ rất nóng, rất mệt.
Cố Tam gật đầu “Đúng là đi vào lúc này thật tốt”
Lúc này bỗng nhiên một đoàn xe ngựa phía trước lần lượt dừng lại, Cố Tam nhíu nhíu mày kéo màn xe nhìn ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lão gia, phía trước có một cô nương ngất xỉu ở giữa đường”
Hộ Phong cưỡi ngựa chạy đến báo cáo với Cố Tam.
Cố Tam nhíu mày, trên đoạn đường vắng vẻ này lại có cô nương ngất xỉu? chuyện này thật không được bình thường.
Cố Tam nghiêm giọng:
“Hộ Phong, căn dặn người của ta cẩn thận, đừng ai manh động để dính dáng đến chuyện này. Còn ngươi, âm thầm quan sát xem chuyện gì đã xảy ra với vị cô nương kia.”
Hộ Phong chấp tay hô “dạ” một tiếng rồi cưỡi ngựa chạy đi.
Giữa trưa, cứ như vậy đoàn xe ngựa dừng lại dọc đường. Bình thường, đám người đi kinh ứng thí đa phần là nam tử, rất ít khi có nữ nhân đi theo. Hiện tại dọc đường tự dưng xuất hiện một cô nương. Không cần nói, một đám người bắt đầu nhốn nháo.
Chờ một lúc sau Hộ Phong cưỡi ngựa chạy lại nói:
“Lão gia, theo lời kể của vị cô nương kia, nàng ta và gia đình đi thăm người thân, nhưng dọc đường gặp thổ phỉ. Cả nhà nàng ta đều bị thổ phỉ giết hại. Chỉ có một mình nàng may mắn chạy trốn rồi chạy đến nơi đây. Nhưng do mệt quá nên mới bị ngất xỉu ở giữa đường.”
Hộ Phong nói vừa xong thì Tử Tình nở nụ cười. Cái gì mà thổ phỉ chứ, nói dối không có bài bản gì hết. Một cô nương yếu đuối lại có thể thoát khỏi đám thổ phỉ thì thật không bình thường. Huống hồ cha và nương nàng đều bị giết vậy mà nàng ta còn rất bình tĩnh chạy xa như vậy, xem ra lời của vị cô nương này mười câu thì giả hết chín câu rồi.
Cố Tam thấy Tử Tình cười khinh khỉnh thì nhíu mày, ông nghe Hộ Phong nói xong cũng cảm giác được vị cô nương kia không bình thường, nhưng nhìn con gái nhỏ xem ra nàng đoán được cái gì rồi. Cố Tam hỏi:
“Tình nhi, con thấy chuyện này như thế nào?”
Nghe Cố Tam hỏi, Tử Tình ngớ ra. Cái gì mà thấy chuyện này thế nào? Cha hỏi nàng cái gì a.
“Cha, cha hỏi cái gì?” Tử Tình ngây ngô hỏi lại.
“Cha hỏi, con thấy vị cô nương kia là người thế nào, nàng ta làm vậy có mục đích gì?” Cố Tam nhấn mạnh lời hỏi lại.
“Chậc” Tử Tình chớp chớp mắt. Cha nàng tưởng nàng là cái gì mà hỏi như vậy a, nàng đâu có thần thông quảng đại đến mức biết được suy nghĩ của người khác.
“Cha, con làm sao biết đâu?”
Cố Tam thấy Tử Tình nói không biết thì nhăn mày quay đầu lại nhìn Hộ Phong hỏi:
“Vậy mấy vị quan sai dẫn đường tính thế nào? Vị cô nương kia hiện tại coi như không còn người thân nào đi. Chắc không phải mọi người định dẫn nàng ta theo chứ?”
“Đúng vậy lão gia, vị cô nương kia xin quan sai đại nhân cho phép được đi cùng một đoạn đường.”
Cố Tam trầm mặt gật đầu, “Được rồi, ngươi hiện tại quan sát nhất cử nhất động của nàng ta. Nhớ, cẩn thận đừng để dây lấy phiền phức”
“Dạ”
Chờ Hộ Phong cưỡi ngựa đi, một phút sau xe ngựa cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển. Lúc này Cố Tam mới lôi Tử Tình từ trong ngực mình ra cẩn thận hỏi:
“Tình nhi, con đã đoán ra được cái gì phải không? Chuyện này có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?”
Tử Tình gãi cằm nhìn Cố Tam một hồi sau đó mới gật gật đầu nói:
“Cha, con nghĩ chắc sẽ không có gì đâu, vị cô nương kia cũng không phải nhắm vào chúng ta. Con đoán chắc có lẽ nàng ta muốn nhân cơ hội này để kén phu hoặc gì gì đấy. Nói chung chắc sẽ không gây rắc rối gì đến chúng ta.”
Cố Tam nghe xong thì gật đầu, hắn cũng mơ hồ cảm giác thấy vậy. Mặc kệ, miễn không liên quan gì đến cả nhà hắn là được. Dù sao cũng chỉ là một cô nương, có thể làm được gì cơ chứ.
Thật ra Tử Tình đoán gần đúng rồi, vị cô nương kia đúng là muốn kén phu đấy. Nhưng đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ lúc đi đường, cũng không có liên quan nhiều đến cả nhà Tử Tình. Chỉ là cái miệng nhỏ của Tử Tình lần này mở ra hơi xui xẻo rồi. Bởi vì vào lúc này cư nhiên lại có mưa, mà là một đám mưa lớn. Đường bị ngập và lầy lội, xe ngựa không thể nào lăn bánh nổi trong đợt mưa này.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cổ đại
- Chương 2: Ở riêng
- Chương 3: Khoai lang
- Chương 4: Mộng
- Chương 5: Làm hay không làm
- Chương 6: Tô dương trấn
- Chương 7: Chủ ý của cố lão
- Chương 8: Tranh của tử tình
- Chương 9: Cố lão gia tử thiết kế
- Chương 10: Bán tranh
- Chương 11: Sắm đồ
- Chương 12: Kế hoạch của Tử Tình
- Chương 13: Tam phòng bị tính kế
- Chương 14: Tam bá
- Chương 15: Muốn gã Tử Nương
- Chương 16: Tử Tình bị bắt cóc
- Chương 17: Tử Tình bị bắt cóc 2
- Chương 18: Chạy trốn
- Chương 19: Chạy trốn 2
- Chương 20: Gặp gỡ
- Chương 21: Bát quái
- Chương 22: Ta muốn nhanh về
- Chương 23: Trở về
- Chương 24: Trở về 2
- Chương 25: Về nhà
- Chương 26: Về nhà 2
- Chương 27: Cuộc sống điền viên
- Chương 28: Cuộc sống điền viên 2
- Chương 29: Cuộc sống điền viên
- Chương 30: Thi hương
- Chương 31: Cố Tam đi thi, Tử Tình bị bệnh
- Chương 32: Cố Tam đi thi, Tử Tình bị bệnh 2
- Chương 33: Làm nũng
- Chương 34: Điềm báo
- Chương 35: Cả nhà bàn tính
- Chương 36: Phát hiện không gian tùy thân
- Chương 37: Bán đấu giá tranh
- Chương 38: 5 bức tranh, chấn động kinh thành 1
- Chương 39: 5 bức tranh chấn động kinh thành 2
- Chương 40: Mưa rồi
- Chương 41: Thiên tai lũ lụt
- Chương 42: Dân tị nạn
- Chương 43: Cứu người
- Chương 44: Ngộ
- Chương 45: Mộng giới!
- Chương 46: Đã hiểu rồi
- Chương 47: Ổn định lại cuộc sống
- Chương 48: Tử tình hoảng sợ
- Chương 49: Cố Tam đậu Cử Nhân
- Chương 50: Tử tình không vui
- Chương 51: Đêm khuya đi cứu người
- Chương 52: Đêm khuya đi cứu người 2
- Chương 53: Ngươi là sắc lang
- Chương 54: Cố lão gia tử tính kế
- Chương 55: Cố đại sinh gây họa
- Chương 56: Tin vui đến
- Chương 57: Đội hộ tống sĩ tử
- Chương 58: Trên đường đến kinh thành
- Chương 59: Trời mưa lớn
- Chương 60: Đến kinh thành
- Chương 61: Ở thị lang phủ
- Chương 62: Thi đình
- Chương 63: Thi đình
- Chương 64: Lão gia gia là ai?
- Chương 65: Ý tưởng của tử tình
- Chương 66: Hành y giúp người
- Chương 67: Lễ vật sẽ là gì?
- Chương 68: Mua thêm hạ nhân
- Chương 69: Gặp Lại Hạ Thiền và Nhị Nha
- Chương 70: Thu Nhận Hạ Thiền và Nhị Nha
- Chương 71: Đại Thọ Hoàng Đế (1)
- Chương 72: Đại Thọ Hoàng Đế (2)
- Chương 73: Bốn bức tranh tái xuất
- Chương 74: Kinh thành xôn xao
- Chương 75: Gặp nạn
- Chương 76: An cư thôn
- Chương 77: Cố lão làm khó
- Chương 78: Tử tình cảnh cáo
- Chương 79: Tử dục tư xuân?
- Chương 80: Tử dục trèo cao?
- Chương 81: Ngầm trao đổi
- Chương 82: Cùng Chơi
- Chương 83: Nam Nữ Một Đội
- Chương 84: Tử Tình Bối Rối (1)
- Chương 85: Tử Tình Bối Rối (2)
- Chương 86: Bị Trộm Hôn
- Chương 87: Hoàng Đế Thất Thố
- Chương 88: Ngủ Cùng Nàng
- Chương 89: Cố Tam Trở Thành Đại Học Sĩ
- Chương 90: Xe Đạp
- Chương 91
- Chương 92: Sứ Giả Nước Đại Hải (1)
- Chương 93: Câu Chuyện của Lão Hoà Thượng (chương ngắn)
- bình luận