Ân Huyền học chế tạo cơ giáp ở học viện Đế Đô, luyện khí cấp bậc xuất sắc. Nếu không phải vòng tay không gian cần không gian dị năng thì hắn đã tự làm vòng tay tặng Hạ Hoài An.
Trước khi U Phong cốc có thể đi vào, Hạ Hoài An và Ân Huyền quyết định đi vùng hỗn loạn thám hiểm. Ngoài việc thích ứng hoàn cảnh ác liệt trong vũ trụ, cậu còn phải học cách chiến đấu cơ giáp từ Ân Huyền.
Hạ Hoài An thông báo với fan là bản thân muốn đi du lịch nên nghỉ phát sóng trực tiếp một thời gian.
Sau đó cậu cùng Ân Huyền âm thầm đi đến vùng hỗn loạn mà không nói cho người nào biết để tránh bị truy tra hành tung.
Hai người đi vào tinh hà vũ trụ bằng phi thuyền. Đương nhiên phi thuyền này không phải phi thuyền xa hoa mang tiêu chí Ân Huyền. Đây là phi thuyền vật liệu mua bằng tinh thạch Hạ Hoài An kiếm được từ trồng linh thảo. Phi thuyền mộc mạc đơn giản, chủ yếu để không làm người khác chú ý.
Trong vũ trụ không có tín hiệu tinh võng, Ân Huyền đã chia sẻ bản đồ vùng hỗn loạn cho hệ thống từ trước.
Bản đồ này là bao đội thám hiểm dị năng giả vẽ ra. Đến bây giờ vẫn còn nhiều vùng không có bản đồ rõ ràng.
Mở ra hệ thống xem bản đồ, Hạ Hoài An hỏi: “Chúng ta nên đi nơi nào thám hiểm bây giờ?”
Ân Huyền chỉ vào một nơi: “Đi về phía đông đi, nơi đó giàu mộc năng lượng. Chúng ta tìm xem nơi đó có linh mộc nào có tiềm chất thần mộc không?”
Cậu gật đầu điều khiển phi thuyền bay nhanh về phía đông.
Phi thuyền bay khoảng một tháng mới đến vùng Ân Huyền nhắc đến. Nơi đây có nhiều tinh cầu mảnh vỡ di chuyển nên tốc độ lái phi thuyền của cậu chậm lại. Cậu mới học lái phi thuyền không bao lâu, vẫn chưa thuần thục lắm.
Bay tiếp hai ngày nữa, đi qua một vùng lốc xoáy, giờ người cầm lái là Ân Huyền. Ân Huyền làm tốc độ phi thuyền chậm lại. Hắn nói: “Chúng ta xuống ở nơi này.”
Cả hai khởi động cơ giáp rồi nhảy ra ngoài. Hạ Hoài An thu phi thuyền vào không gian vòng tay.
Nơi đây ánh sáng mờ mờ ảo ảo, không khí có phần lạnh lẽo.
Đi được một đoạn, Hạ Hoài An nhìn thấy vài linh thảo cây non chủng loại thông thường. Cậu có chút thất vọng: “Vốn tưởng thám hiểm sẽ tràn đầy kích thích, nhưng không ngờ lại nhàm chán như vậy.”
Ân Huyền thở dài: “Thám hiểm vốn là việc mất thời gian. Các đội thám hiểm thường đi trong vũ trụ một năm thậm chí là vài năm mới có thu hoạch. Chúng ta đừng nên nản chí quá sớm.”
Hạ Hoài An và Ân Huyền tìm mãi vẫn không thấy thứ gì hữu ích, A Nhất bỗng lên tiếng: “Ký chủ, hệ thống có công năng tìm kiếm bảo vật, ký chủ có muốn sử dụng không?”
Giọng cậu vô cảm xúc: “Cần bao nhiêu tích phân?”
A Nhất cười hì hì cực kỳ thiếu đánh: “Không đắt, mười ngày 100 triệu tích phân.”
Thế mà kêu không đắt. 100 triệu tích phân đổi được một viên tinh thần thạch rồi. Sao không đi ăn cướp luôn đi? Cậu biết ngay mà, công năng hệ thống mà A Nhất không nói trước với cậu nhất định là đắt đến thái quá.
Vì cơ giáp bao phủ toàn thân nên Ân Huyền không thấy rõ vẻ mặt của Hạ Hoài An nhưng sự trầm mặc của cậu đã biểu thị rõ giờ tâm tình của cậu phi thường không tốt. Hắn trầm ngâm: “Mười ngày một trăm triệu tích phân, lúc chúng ta đóng công năng tìm kiếm không sử dụng, thời gian này có tính vào mười ngày không?”
A Nhất lập tức trả lời: “Không có.”
Tâm tình Hạ Hoài An hảo một chút: “Vậy giá cũng không coi là mắc quá. Chúng ta sử dụng nó đi, chứ tìm kiếm bằng vô định quá mất thời gian.”
Ân Huyền gật đầu.
Có hệ thống giúp đỡ, cuộc thám hiểm trở nên dễ dàng nhiều. Hai người hái được kha khá linh thảo đã thành thục. Tuy đây không phải là linh thảo quý hiếm gì nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt.
Mỗi lần rời đi một chỗ, Hạ Hoài An đều rải một ít hạt giống linh thảo ra đi với mong muốn sau này chúng sẽ tự nhiên sinh trưởng, với tác động của vùng hỗn loạn khéo khi lại sinh ra vài loài linh thảo biến dị.
Tới điểm hệ thống báo động kế tiếp, nơi đây đất đá lung tung hỗn độn. Ân Huyền nhìn một vòng: “Đây là một khu tinh thạch quặng đã được khai thác xong.”
Hạ Hoài An nghi hoặc: “Đã khai thác xong rồi nhưng hệ thống hiển thị ở đây có một nguồn năng lượng rất lớn.”
“Chắc là họ khai thác bị bỏ sót.” Ân Huyền nhìn điểm báo động trên hệ thống: “Không đúng, điểm năng lượng trên hệ thống rất đậm, không thể khai thác mà bỏ sót nhiều như vậy.”
Trầm tư một hồi, bỗng mắt Ân Huyền sáng lên, giọng nói trở nên hưng phấn: “Tiểu An, có lẽ hôm nay chúng ta gặp may rồi.”
Hạ Hoài An tò mò: “Anh có phát hiện gì sao?”
Ân Huyền bình tĩnh lại: “Tinh Tế có máy đo năng lượng, đây là công cụ giúp các đội thám hiểm tìm ra tinh thạch quặng trong vũ trụ. Chỉ có tinh thạch cực phẩm là máy đo không phát hiện ra vì năng lượng của tinh thạch cực phẩm đã thu liễm hết vào trong lớp vỏ. Hệ thống cấp bậc cao cấp nên mới dò ra tinh thạch cực phẩm.”
“Tinh thạch cực phẩm!” Hạ Hoài An nghe mà cũng sửng sốt. Cậu kích động: “Thế thì chúng ta mau mau đào đi. Có nó thì năng lượng của Hy Viên sẽ được tăng lên.”
“Cũng không biết nơi này có bao nhiêu, em đừng vui mừng quá sớm. Lỡ như số lượng không được như mong đợi thì lại thất vọng.”
Cậu vẫy vẫy tay: “Một viên tinh thạch cực phẩm đổi ra được 1000 viên tinh thạch thượng phẩm. Dù chúng ta chỉ kiếm được một viên thì cũng là thắng lớn.”
Hạ Hoài An và Ân Huyền cầm đèn năng lượng đi sâu vào đường hầm đã khai thác sẵn. Hệ thống biểu thị tới gần nguồn năng lượng. Ân Huyền khởi động cơ giáp đào ra lớp đất đá, không có thấy gì. Hạ Hoài An bắt tay vào phụ giúp.
Cả hai đào mất ba tiếng mới thấy một viên tinh thạch cực phẩm đầu tiên.
Hạ Hoài An thở hắt ra: “Hèn chi tinh thạch cực phẩm bị bỏ sót. Chúng nó ở sâu như vậy. Nếu không có hệ thống e rằng trăm năm nữa chúng vẫn sẽ tồn tại ở đây.”
“Nếu em mệt thì ở một bên nghỉ ngơi đi, để mình anh đào tiếp cho.”
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là em đi làm cơm đây, cũng sắp đến giờ ăn rồi.”
Ân Huyền gật đầu: “Cũng được, em làm xong thì hai chúng ta cùng ăn uống nghỉ ngơi.”
Trong đường hầm u tối bụi mù nên Hạ Hoài An rời khỏi. Đi lên mặt đất, lấy ra tinh thuyền, vào trong cởi cơ giáp bắt đầu nấu nướng. Khoảng một tiếng sau đồ ăn nấu xong thì Ân Huyền đi vào phi thuyền. Cả hai không gọi nhau nhưng đã hình thành nên sự ăn ý.
Ăn uống xong xuôi, Ân Huyền lấy ra một đống tinh thạch cực phẩm. Kiểm kê một lượt có 23 viên. “Theo như báo động hệ thống chỉ thị đây đã là tất cả số tinh thạch cực phẩm.”
Hạ Hoài An vui sướng: “Không ít.”
Thấy cậu cười híp mắt lại, Ân Huyền cũng vui lây. May là chuyến thám hiểm này thu hoạch cũng không tệ lắm.