Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi - Quyển 2 - Chương 71: Đạn tấu tiễn đưa, như si như say
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Văn án
- Quyển 1 - Chương 2: Ngủ, cũng có thể xuyên qua?
- Quyển 1 - Chương 3: Này đến tột cùng là triều đại người nào?
- Quyển 1 - Chương 4: Trời ạ! Thiệu dương quốc? Không nghe nói qua!
- Quyển 1 - Chương 5: Thành công mượn sức một người bên mình
- Quyển 1 - Chương 6: Thiệu dương Tam công tử
- Quyển 1 - Chương 7: Đây chính là cha mình?
- Quyển 1 - Chương 8: Lên núi cầu phúc, ngẫu ngộ thầy tướng số đại sư
- Quyển 1 - Chương 9: Xuyên qua, hoàn lại tình trái
- Quyển 1 - Chương 10: Tam công tử du ngoạn lam phủ
- Quyển 1 - Chương 11: Gặp nhau
- Quyển 1 - Chương 12: Gặp làm cho lạc thất vọng đau khổ động nữ tử
- Quyển 1 - Chương 13: Nữ phẫn nam trang du ngoạn, kinh hỉ không ngừng
- Quyển 1 - Chương 14: Hoàng Thượng cũng đối tử điệp nhìn với cặp mắt khác xưa
- Quyển 1 - Chương 15: Thi kế, Tử Điệp lần đầu tiên tiến cung
- Quyển 1 - Chương 16: Cả đời nhất thế một đôi tay
- Quyển 1 - Chương 17: Tự tình đả thương người
- Quyển 1 - Chương 18: Tư định cả đời
- Quyển 1 - Chương 19: Ta gả cho Hoàng Thượng? Không có khả năng!
- Quyển 1 - Chương 20: Sơ ngộ Lan Lăng Ngạo Thiên
- Quyển 1 - Chương 21: Vì Tử Điệp lo lắng không thôi
- Quyển 1 - Chương 22: Gả ngươi? Hoàng Thượng sẽ bỏ qua chúng ta sao
- Quyển 1 - Chương 23: Thái Hậu ngày sinh
- Quyển 1 - Chương 24: Vì Thái Hậu kính ca hiến vũ
- Quyển 1 - Chương 25: Ngày sinh thượng vì Thiệu Dương quốc giải vây
- Quyển 1 - Chương 26: Danh dương kinh thành
- Quyển 1 - Chương 27: Cùng Lan Lăng Ngạo Thiên cứu người
- Quyển 1 - Chương 28: Đến tột cùng là nữ tử như thế nào
- Quyển 1 - Chương 29: Phong Lạc Tuyết lại làm cho Tử Điệp vào cung
- Quyển 1 - Chương 30: Vì Hoàng Thượng bày mưu tính kế, Hoàng Thượng còn có thể buông tay sao?
- Quyển 1 - Chương 31: Làm nữ nhân Hoàng Thượng ! Không làm!
- Quyển 1 - Chương 32: Vì nữ tử, hai huynh đệ tình nghĩa vỡ tan
- Quyển 1 - Chương 33: Trên bàn cờ tranh đấu gay gắt
- Quyển 1 - Chương 34: Tình triều gợn sóng, chuyện tốt bị quấy rầy!
- Quyển 1 - Chương 35: Để Trẫm thành toàn cho các ngươi, Trẫm làm sao có thể cam tâm từ bỏ
- Quyển 1 - Chương 36: Kinh thành xuất hiện ôn dịch
- Quyển 1 - Chương 37: Nguy hiểm! Nên chúng ta cùng nhau gánh vác
- Quyển 1 - Chương 38: Nguy hiểm để cho một mình ta gánh vác
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện gì nguy hiểm cũng không thể đem chúng ta tách ra
- Quyển 1 - Chương 40: Ôm nhau hạnh phúc gần như vậy
- Quyển 1 - Chương 41: Lược thi tiểu kế, còn không có dược đưa tới
- Quyển 1 - Chương 42: Nơi này làm sao có thể có dịch tả
- Quyển 1 - Chương 43: Tìm kiếm phương pháp giải cứu
- Quyển 1 - Chương 44: Bệnh đến như núi đổ
- Quyển 1 - Chương 45: Lúc ngủ say ai hôn trộm ta
- Quyển 1 - Chương 46: Nếu có thể chết ở trong lòng ngươi cũng biết chừng
- Quyển 1 - Chương 47: Lưu luyến không rời, hay là muốn tạm thời chia lìa
- Quyển 1 - Chương 48: Cái gì? Tử Điệp cứu trị ? Nàng chỉ có thể là của Trẫm
- Quyển 1 - Chương 49: Vì sao đường tình yêu chúng ta gian nan như vậy
- Quyển 1 - Chương 50: Ám thương
- Quyển 1 - Chương 51: Hoàng Thượng có lệ, Lam phụ hết hồn
- Quyển 1 - Chương 52: Giúp nhóm hoàng tử đi học
- Quyển 1 - Chương 53: Giảng thuật dân tâm
- Quyển 1 - Chương 54: Hoàng Thượng cũng có chân tình? Dựa vào cái gì làm cho Lạc Hàn xa phó biên cương
- Quyển 1 - Chương 55: Xuất chinh, ta sẽ chuồn êm ra ngoài đi theo ngươi
- Quyển 1 - Chương 56: Phong Lạc Tiêu đến phủ Lạc Hàn
- Quyển 1 - Chương 57: Mưu phản, ngôi vị hoàng đế không phải ta nghĩ muốn
- Quyển 1 - Chương 58: Thái Hậu vì Lạc Hàn biện hộ
- Quyển 1 - Chương 59: Tình yêu khúc chiết bước lên hành trình
- Quyển 1 - Chương 60: Tướng tiên gì quá mau
- Quyển 2 - Chương 61: Hôn sâu, quyến luyến làm cho người ta đau đớn
- Quyển 2 - Chương 62: Bí mật trong lòng
- Quyển 2 - Chương 63: Thâm tình ôm nhau, Hoàng Thượng quá ghen tuông
- Quyển 2 - Chương 64: Yêu, nên như thế nào lựa chọn
- Quyển 2 - Chương 65: Hoàng Thượng vì Tử Điệp kiến Tử Điệp các
- Quyển 2 - Chương 66: Ngâm thi đối nghịch
- Quyển 2 - Chương 67: Say, đừng chọn bậy
- Quyển 2 - Chương 68: Thân trong sạch cho ngươi, vì sao cự tuyệt?
- Quyển 2 - Chương 69: Muốn ly biệt sao
- Quyển 2 - Chương 70: Thu thập hành lý
- Quyển 2 - Chương 71: Đạn tấu tiễn đưa, như si như say
- Quyển 2 - Chương 72: Khách sạn đơn giản dĩ nhiên là chỗ tình báo
- Quyển 2 - Chương 73: Phải cam đoan Lạc Hàn vạn vô nhất thất
- Quyển 2 - Chương 74: Giải đáp đáp án, tam sinh tam thế
- Quyển 2 - Chương 75: Kết cục cuối cùng nắm trong tay ngươi
- Quyển 2 - Chương 76: Ly biệt tình thương
- Quyển 2 - Chương 77: Ai động đến Lạc Hàn, giết người đó!
- Quyển 2 - Chương 78: Chú ý mục đích Lạc Hàn xuất chinh là gì
- Quyển 2 - Chương 79: Thầm mến khiến người chua sót
- Quyển 2 - Chương 80: Xuất chinh, vì sao một chút tin tức cũng không có
- Quyển 2 - Chương 81: Hoàng Thượng bắt đầu hành động
- Quyển 2 - Chương 82: Giam lỏng! Chết còn không sợ! Còn sợ nó sao?
- Quyển 2 - Chương 83: Hoàng Thượng nếu chạm đến ta! Ta lựa chọn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Cứu trị Tử Điệp, Hoàng Thượng hiển lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 85: Lòng có Linh Tê
- Quyển 2 - Chương 86: Thức tỉnh, vẫn đau lòng như cũ không thôi
- Quyển 2 - Chương 87: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 2 - Chương 88: Vẫn động tâm không thôi
- Quyển 2 - Chương 89: Ngày có chút suy nghĩ
- Quyển 2 - Chương 90: Ai tra tấn ai
- Quyển 2 - Chương 91: Trúng độc (1)
- Quyển 2 - Chương 92: Trúng độc (2)
- Quyển 2 - Chương 93: Tìm cơ hội đào thoát
- Quyển 2 - Chương 94: Đêm trước mù
- Quyển 2 - Chương 95: Mù (1)
- Quyển 2 - Chương 96: Mù (2)
- Quyển 2 - Chương 97: Mù (3)
- Quyển 2 - Chương 98: Mù (4)
- Quyển 2 - Chương 99: Mù (5)
- Quyển 2 - Chương 100: Mù (6)
- Quyển 2 - Chương 101: Mù (7)
- Quyển 2 - Chương 102: Mù (8)
- Quyển 2 - Chương 103: Mù (9)
- Quyển 2 - Chương 104: Mù (10)
- Quyển 2 - Chương 105: Mù (11)
- Quyển 2 - Chương 106: Mù (12)
- Quyển 2 - Chương 107: Mù (13)
- Quyển 2 - Chương 108: Mù (14)
- Quyển 2 - Chương 109: Mù (15)
- Quyển 2 - Chương 110: Mù (16)
- Quyển 2 - Chương 111: Mù (17)
- Quyển 2 - Chương 112: Mù (18)
- Quyển 2 - Chương 113: Mù (19)
- Quyển 2 - Chương 114: Mù (20)
- Quyển 2 - Chương 115: Rời đi kinh thành (1)
- Quyển 3 - Chương 116: Rời đi kinh thành (2)
- Quyển 3 - Chương 117: Rời đi kinh thành(3)
- Quyển 3 - Chương 118: Rời khỏi kinh thành (4)
- Quyển 3 - Chương 119: Gặp lại (1)
- Quyển 3 - Chương 120: Gặp lại (2)
- Quyển 3 - Chương 121: Gặp lại (3)
- Quyển 3 - Chương 122: Gặp lại (4)
- Quyển 3 - Chương 123: Gặp lại (5)
- Quyển 3 - Chương 124: Vĩnh biệt (kết cục)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi
Quyển 2 - Chương 71: Đạn tấu tiễn đưa, như si như say
Tử Điệp cùng Lạc Hàn còn chưa đi đến cửa cung xa xa đã nhìn thấy ngoài cửa cung những ngọn cờ đón gió tung bay.
Ngoài cửa thành hơn mười vạn chiến sĩ chỉnh tề đứng thành một độingũ, trên thành lâu cũng có rất nhiều đại thần đang đứng, bọn họ đều vìmuốn đưa tiễn Lạc Hàn mà đến, Phong Lạc Hiên một thân hoàng bào ở trongnhóm người lại chói mắt rõ ràng.
Tử Điệp đi theo phía sau Lạc Hàn lên thành lâu đến trước mặt PhongLạc Hiên, Phong Lạc Hiên nhìn trên mặt hai người bọn họ không lộ ra chút thần sắc bất mãn.
“Thần Phong Lạc Hàn tham kiến Hoàng Thượng” .
“Thần Lam Tử Điệp tham kiến Hoàng Thượng” .
Lạc Hàn cùng Tử Điệp nhìn thấy Phong Lạc Hiên cùng nhau quỳ xuống nói.
“Đều đứng lên đi” Phong Lạc Hiên hai tay đem Lạc Hàn cùng Tử Điệp nâng dậy.
“Lạc Hàn chuyện nơi tiền phương lần này ngươi thay Trẫm xử lý tốt, nhất định phải đem đám người man di kia đuổi về nơi nên ở của bọnhọ cho Trẫm, Trẫm không muốn khi mình còn sống lại nhìn thấy bọn họ lầnnữa” Phong Lạc Hiên vỗ bả vai Lạc Hàn nói.
“Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm cho bọn họ đến từ đâu thì trở về nơi đó” Lạc Hàn cung kính nói.
“Tốt, Trẫm chờ ngươi cùng Vân Lỗi khải hoàn trở về, ba người chúng ta lại tụ hội” Phong Lạc Hiên nói.
“Sẽ ” Lạc Hàn đơn giản nói.
Trống trận nổi lên vang tận trời xanh, Tử Điệp đứng ở trên thành lâunhìn các tướng sĩ phía dưới người người tinh thần chấn hưng, nhìn khuônmặt trẻ tuổi của bọn họ trong lòng Tử Điệp lại suy nghĩ lúc trở về cócòn nhìn thấy những khuôn mặt này nữa hay không, trong những khuôn mặtđó sẽ có bao nhiêu người chôn thân nơi tha hương, dòng suy nghĩ của TửĐiệp bị từng đợt thanh âm hò hét cắt đứt, mỗi người hô lớn, vì ThiệuDương mà chiến, vì con dân Thiệu Dương mà chiến.
Tiếng trống dừng lại Phong Lạc Hiên đi lên trước la lớn:
“Các tướng sĩ nhớ kỹ, các ngươi là kiêu ngạo của ThiệuDương quốc chúng ta, người dân của Thiệu Dương quốc sẽ không quên cácngươi, các ngươi là vì bảo vệ Thiệu Dương mà chiến, Trẫm chờ tin tức tốt của các ngươi, chờ các ngươi khải hoàn trở về, Trẫm sẽ tự mình mở yếntiệc để chiêu đãi, nếu có người nào bởi vì Thiệu Dương mà chết trận, các ngươi yên tâm, cha mẹ các ngươi Trẫm sẽ thay các ngươi phụng dưỡng tốt, con của các ngươi sẽ khỏe mạnh trưởng thành, bồi dưỡng bọn họ thànhnhân tài của quốc gia, an ủi các ngươi trên trời có linh thiêng” .
Phong Lạc Hiên diễn thuyết sức cuốn hút cùng kêu gọi khá lớn, phía dưới một thanh âm Ngô hoàng vạn tuế vang vọng trời đất.
Phong Lạc Hiên xoay người nhìn Lạc Hàn nói:
“Bảo trọng” .
Lạc Hàn gật gật đầu, Tử Điệp cũng xoay người lại nhìn Lạc Hàn, bốnmắt tướng vọng trừ bỏ không tha vẫn là không tha, Tử Điệp đi đến bênngười Lạc Hàn tự mình đem chiến bào giúp Lạc Hàn mặc vào, Lạc Hàn khôngnói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Điệp.
“Nhất định phải còn sống trở về cho ta, cho dù thiếu cánh tay hay thiếu chân” Tử Điệp ở bên tai Lạc Hàn đau thương nói.
“Đã biết, có một phần vạn hy vọng ta cũng sẽ không buông tay, nhất định còn sống trở về gặp ngươi” Lạc Hàn trả lời, không để ý mọi người tự động ôm chặt lấy Tử Điệp vào trong lòng.
Trong khi Tử Điệp lưu luyến không rời Lạc Hàn buông tay ra quay người đi nhánh đến cửa thành, không có quyến luyến không có quay đầu, ánh mắt Tử Điệp vẫn đuổi theo thân ảnh Lạc Hàn cho đến khi biến mất, Tử Điệpvội vàng chạy lên thành lâu , Lạc Hàn đi đến trước mặt quân lính, ởtrước cái nhìn chăm chú của mọi người thong dong nhảy lên ngựa xoayngười rời đi.
“Lạc Hàn…” Tử Điệp lớn tiếng hô.
Lạc Hàn xoay người nhìn Tử Điệp trên thành lâu, Tử Điệp xoay ngườilấy đàn tranh tìm một ví trí Lạc Hàn có thể nhìn thấy ngồi xuống, khinhnhẹ dây đàn.
Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương !
(Bản Dịch của Huỳnh Minh Đức :
Gió lớn đậy hề, mây tỏa ra,
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà,
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta !)
Một bài Đại Phong Ca của Lưu Bang bị Tử Điệp dùng đàn tranh đạn tấukích tình dũng cảm, Tử Điệp biết kỳ thật bài hát này không thích hợptiễn đưa bọn họ mà thích hợp với Phong Lạc Hiên hơn, nhưng mà Tử Điệpthích loại tình dũng cảm cùng thỏa lòng mãn nguyện trong bài này, bởivậy mới dùng đàn tranh đạn tấu vừa hợp với thanh âm trầm thấp của đàntranh làm cho người ta cảm giác được ý chí chiến đấu từ trong xương cốt.
Lạc Hàn ngồi ở trên lưng ngựa lẳng lặng nghe Tử Điệp đạn tấu, hắnbiết đây là Tử Điệp vì tướng sĩ tiễn đưa, dùng tiếng đàn cổ vũ ý chíchiến đấu của bọn họ sau đó khải hoàn trở về, Tử Điệp cúi đầu chuyêntâm đạn tấu , nàng biết Lạc Hàn có thể từ trong tiếng đàn lý nghe ra nỗi lòng của nàng.
Đứng ở phía dưới các tướng sĩ người người hùng dũng khí phách hiênngang. Tử Điệp ngẩng đầu nhìn tinh thần trong mắt bọn họ toát ra thầnsắc vừa lòng, nhìn Lạc Hàn còn chưa biệt ly cũng đã bắt đầu tưởng niệm,Tử Điệp đem tất cả tưởng niệm ký thác ở trong tiếng đàn tranh, một lànđiệu triền miên ơt trong không trung lan tràn.
‘Phượng cầu hoàng, chúng ta rời xa hai mắt lệ quang, cầu xin mặt trời lặn dâng lên, phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng. Lời hứa, đến đầuđường, về chư, nhất mặt trời chói chan hưu, thành quan, ốc khắc thanhlong, xuân lương tú, thanh phong như trước. Tình cảm ôm ấp nho nhỏ,phong tư vùi lấp, tình cảm ôm ấp nho nhỏ, phong tư vùi lấp, phượng cầuhoàng, phượng cầu hoàng.’
Hát lên bài hát này làm cho Tử Điệp nhớ tới tình yêu của Tư Mã TươngNhư cùng Trác Văn Quân, Tư Mã Tương Như từng lấy tiếng đàn gửi gắm tìnhcảm Trác Văn Quân, toại nguyện mà kết thành nhân duyên. Đoạn tình yêunày được truyền là thiên cổ mỹ đàm. Theo sách sử ghi lại, lúc ấy Tư MãTương Như đạn tấu chính là khúc “phượng cầu hoàng” . Nhạc khúc giai điệu phập phồng thoải mái, cảm tình kích động mà uyển chuyển, có phá nét,tinh thần theo đuổi tự do hạnh phúc.
Một khúc phượng cầu hoàng khiến cho Tử Điệp lã chã rơi lệ, đau lòng,Lạc Hàn nghe tựa như si như say, trong lòng tràn đầy bi ai không nơi sắp đặt, tuy rằng không thấy không rõ biểu tình Tử Điệp giờ phút này nhưngLạc Hàn biết tâm tình Tử Điệp cùng tâm tình của hắn giống nhau , bởi vìtâm hồn của bọn họ từ lâu đã làm thành một thể , Tử Điệp, nếu có thểsống trở về gặp ngươi, kiếp này quyết không phụ ngươi.
Lạc Hàn hướng vị trí nơi Tử Điệp đang ngồi thâm tình nhìn thật lâu,kiên quyết xoay người mà đi, Tử Điệp nhìn bóng dáng Lạc Hàn rời đi, đứng lên vươn hai tay lên vẫy vẫy tiễn đưa.
Tử Điệp đứng trên thành lâu nhìn thân ảnh Lạc Hàn càng ngày càng xa,dần dần biến thành điểm nhỏ rồi biến mất, Tử Điệp đem bóng dáng Lạc Hànkhắc thật sâu vào nơi sâu nhất trong đầu óc, cho đến khi không thấy LạcHàn một lúc lâu Tử Điệp mới buông tha thả người bên cạnh đàn tranh, ghévào trên mặt đàn áp lực thấp khóc.
Phong Lạc Hiên cho phép các đại thần rời đi chỉ có Phong Lạc Hiên một người vẫn như cũ đứng ở đàng kia nhìn Tử Điệp bất lực khóc, nhìn TửĐiệp khóc tâm Phong Lạc Hiên hung hăng xoa nắn, có nỗi khó chịu nóikhông nên lời, hắn thực hy vọng giờ phút này Tử Điệp là vì hắn mà khóclớn một hồi, hắn biết điều đó là không có khả năng, đi đến trước mặt TửĐiệp đưa cho nàng một khối cẩm khăn, Tử Điệp nâng lên khuôn mặt hiễn rõhai mắt sưng đỏ đẫm lệ mặt không chút thay đổi nhìn Phong Lạc Hiên, lạinhìn cẩm khăn trong tay hắn, Tử Điệp không có nhận lấy cẩm khăn LạcHiên đưa cho mà dùng tay áo lung tung chùi mặt rồi đứng lên đi đến bênthành lâu xuất thần nhìn phương xa.
Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy nàng gần như vậy lạixa không thể chạm đến, một thân trắng thuần bó chặt dáng người linh lung ở trong gió càng có vẻ thanh dật mê hoặc lòng người, Phong Lạc Hiên mờmịt nhìn Tử Điệp, lại một lần nữa tán thành nàng cùng Lạc Hàn quả thựcrất xứng đôi, nhưng mà hắn cũng không nghĩ sẽ buông tha, Phong Lạc Hiêncảm thấy hắn cũng rất xứng với Tử Điệp , bởi vì hắn cảm thấy chỉ cóngười cường quyền như hắn mới có thể để cho Tử Điệp, tại trong trần thếkhông khi nào thái bình, vẫn tiếp tục mang một bộ thanh nhã độc nhất của nàng.
Ngoài cửa thành hơn mười vạn chiến sĩ chỉnh tề đứng thành một độingũ, trên thành lâu cũng có rất nhiều đại thần đang đứng, bọn họ đều vìmuốn đưa tiễn Lạc Hàn mà đến, Phong Lạc Hiên một thân hoàng bào ở trongnhóm người lại chói mắt rõ ràng.
Tử Điệp đi theo phía sau Lạc Hàn lên thành lâu đến trước mặt PhongLạc Hiên, Phong Lạc Hiên nhìn trên mặt hai người bọn họ không lộ ra chút thần sắc bất mãn.
“Thần Phong Lạc Hàn tham kiến Hoàng Thượng” .
“Thần Lam Tử Điệp tham kiến Hoàng Thượng” .
Lạc Hàn cùng Tử Điệp nhìn thấy Phong Lạc Hiên cùng nhau quỳ xuống nói.
“Đều đứng lên đi” Phong Lạc Hiên hai tay đem Lạc Hàn cùng Tử Điệp nâng dậy.
“Lạc Hàn chuyện nơi tiền phương lần này ngươi thay Trẫm xử lý tốt, nhất định phải đem đám người man di kia đuổi về nơi nên ở của bọnhọ cho Trẫm, Trẫm không muốn khi mình còn sống lại nhìn thấy bọn họ lầnnữa” Phong Lạc Hiên vỗ bả vai Lạc Hàn nói.
“Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm cho bọn họ đến từ đâu thì trở về nơi đó” Lạc Hàn cung kính nói.
“Tốt, Trẫm chờ ngươi cùng Vân Lỗi khải hoàn trở về, ba người chúng ta lại tụ hội” Phong Lạc Hiên nói.
“Sẽ ” Lạc Hàn đơn giản nói.
Trống trận nổi lên vang tận trời xanh, Tử Điệp đứng ở trên thành lâunhìn các tướng sĩ phía dưới người người tinh thần chấn hưng, nhìn khuônmặt trẻ tuổi của bọn họ trong lòng Tử Điệp lại suy nghĩ lúc trở về cócòn nhìn thấy những khuôn mặt này nữa hay không, trong những khuôn mặtđó sẽ có bao nhiêu người chôn thân nơi tha hương, dòng suy nghĩ của TửĐiệp bị từng đợt thanh âm hò hét cắt đứt, mỗi người hô lớn, vì ThiệuDương mà chiến, vì con dân Thiệu Dương mà chiến.
Tiếng trống dừng lại Phong Lạc Hiên đi lên trước la lớn:
“Các tướng sĩ nhớ kỹ, các ngươi là kiêu ngạo của ThiệuDương quốc chúng ta, người dân của Thiệu Dương quốc sẽ không quên cácngươi, các ngươi là vì bảo vệ Thiệu Dương mà chiến, Trẫm chờ tin tức tốt của các ngươi, chờ các ngươi khải hoàn trở về, Trẫm sẽ tự mình mở yếntiệc để chiêu đãi, nếu có người nào bởi vì Thiệu Dương mà chết trận, các ngươi yên tâm, cha mẹ các ngươi Trẫm sẽ thay các ngươi phụng dưỡng tốt, con của các ngươi sẽ khỏe mạnh trưởng thành, bồi dưỡng bọn họ thànhnhân tài của quốc gia, an ủi các ngươi trên trời có linh thiêng” .
Phong Lạc Hiên diễn thuyết sức cuốn hút cùng kêu gọi khá lớn, phía dưới một thanh âm Ngô hoàng vạn tuế vang vọng trời đất.
Phong Lạc Hiên xoay người nhìn Lạc Hàn nói:
“Bảo trọng” .
Lạc Hàn gật gật đầu, Tử Điệp cũng xoay người lại nhìn Lạc Hàn, bốnmắt tướng vọng trừ bỏ không tha vẫn là không tha, Tử Điệp đi đến bênngười Lạc Hàn tự mình đem chiến bào giúp Lạc Hàn mặc vào, Lạc Hàn khôngnói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Điệp.
“Nhất định phải còn sống trở về cho ta, cho dù thiếu cánh tay hay thiếu chân” Tử Điệp ở bên tai Lạc Hàn đau thương nói.
“Đã biết, có một phần vạn hy vọng ta cũng sẽ không buông tay, nhất định còn sống trở về gặp ngươi” Lạc Hàn trả lời, không để ý mọi người tự động ôm chặt lấy Tử Điệp vào trong lòng.
Trong khi Tử Điệp lưu luyến không rời Lạc Hàn buông tay ra quay người đi nhánh đến cửa thành, không có quyến luyến không có quay đầu, ánh mắt Tử Điệp vẫn đuổi theo thân ảnh Lạc Hàn cho đến khi biến mất, Tử Điệpvội vàng chạy lên thành lâu , Lạc Hàn đi đến trước mặt quân lính, ởtrước cái nhìn chăm chú của mọi người thong dong nhảy lên ngựa xoayngười rời đi.
“Lạc Hàn…” Tử Điệp lớn tiếng hô.
Lạc Hàn xoay người nhìn Tử Điệp trên thành lâu, Tử Điệp xoay ngườilấy đàn tranh tìm một ví trí Lạc Hàn có thể nhìn thấy ngồi xuống, khinhnhẹ dây đàn.
Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương !
(Bản Dịch của Huỳnh Minh Đức :
Gió lớn đậy hề, mây tỏa ra,
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà,
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta !)
Một bài Đại Phong Ca của Lưu Bang bị Tử Điệp dùng đàn tranh đạn tấukích tình dũng cảm, Tử Điệp biết kỳ thật bài hát này không thích hợptiễn đưa bọn họ mà thích hợp với Phong Lạc Hiên hơn, nhưng mà Tử Điệpthích loại tình dũng cảm cùng thỏa lòng mãn nguyện trong bài này, bởivậy mới dùng đàn tranh đạn tấu vừa hợp với thanh âm trầm thấp của đàntranh làm cho người ta cảm giác được ý chí chiến đấu từ trong xương cốt.
Lạc Hàn ngồi ở trên lưng ngựa lẳng lặng nghe Tử Điệp đạn tấu, hắnbiết đây là Tử Điệp vì tướng sĩ tiễn đưa, dùng tiếng đàn cổ vũ ý chíchiến đấu của bọn họ sau đó khải hoàn trở về, Tử Điệp cúi đầu chuyêntâm đạn tấu , nàng biết Lạc Hàn có thể từ trong tiếng đàn lý nghe ra nỗi lòng của nàng.
Đứng ở phía dưới các tướng sĩ người người hùng dũng khí phách hiênngang. Tử Điệp ngẩng đầu nhìn tinh thần trong mắt bọn họ toát ra thầnsắc vừa lòng, nhìn Lạc Hàn còn chưa biệt ly cũng đã bắt đầu tưởng niệm,Tử Điệp đem tất cả tưởng niệm ký thác ở trong tiếng đàn tranh, một lànđiệu triền miên ơt trong không trung lan tràn.
‘Phượng cầu hoàng, chúng ta rời xa hai mắt lệ quang, cầu xin mặt trời lặn dâng lên, phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng. Lời hứa, đến đầuđường, về chư, nhất mặt trời chói chan hưu, thành quan, ốc khắc thanhlong, xuân lương tú, thanh phong như trước. Tình cảm ôm ấp nho nhỏ,phong tư vùi lấp, tình cảm ôm ấp nho nhỏ, phong tư vùi lấp, phượng cầuhoàng, phượng cầu hoàng.’
Hát lên bài hát này làm cho Tử Điệp nhớ tới tình yêu của Tư Mã TươngNhư cùng Trác Văn Quân, Tư Mã Tương Như từng lấy tiếng đàn gửi gắm tìnhcảm Trác Văn Quân, toại nguyện mà kết thành nhân duyên. Đoạn tình yêunày được truyền là thiên cổ mỹ đàm. Theo sách sử ghi lại, lúc ấy Tư MãTương Như đạn tấu chính là khúc “phượng cầu hoàng” . Nhạc khúc giai điệu phập phồng thoải mái, cảm tình kích động mà uyển chuyển, có phá nét,tinh thần theo đuổi tự do hạnh phúc.
Một khúc phượng cầu hoàng khiến cho Tử Điệp lã chã rơi lệ, đau lòng,Lạc Hàn nghe tựa như si như say, trong lòng tràn đầy bi ai không nơi sắp đặt, tuy rằng không thấy không rõ biểu tình Tử Điệp giờ phút này nhưngLạc Hàn biết tâm tình Tử Điệp cùng tâm tình của hắn giống nhau , bởi vìtâm hồn của bọn họ từ lâu đã làm thành một thể , Tử Điệp, nếu có thểsống trở về gặp ngươi, kiếp này quyết không phụ ngươi.
Lạc Hàn hướng vị trí nơi Tử Điệp đang ngồi thâm tình nhìn thật lâu,kiên quyết xoay người mà đi, Tử Điệp nhìn bóng dáng Lạc Hàn rời đi, đứng lên vươn hai tay lên vẫy vẫy tiễn đưa.
Tử Điệp đứng trên thành lâu nhìn thân ảnh Lạc Hàn càng ngày càng xa,dần dần biến thành điểm nhỏ rồi biến mất, Tử Điệp đem bóng dáng Lạc Hànkhắc thật sâu vào nơi sâu nhất trong đầu óc, cho đến khi không thấy LạcHàn một lúc lâu Tử Điệp mới buông tha thả người bên cạnh đàn tranh, ghévào trên mặt đàn áp lực thấp khóc.
Phong Lạc Hiên cho phép các đại thần rời đi chỉ có Phong Lạc Hiên một người vẫn như cũ đứng ở đàng kia nhìn Tử Điệp bất lực khóc, nhìn TửĐiệp khóc tâm Phong Lạc Hiên hung hăng xoa nắn, có nỗi khó chịu nóikhông nên lời, hắn thực hy vọng giờ phút này Tử Điệp là vì hắn mà khóclớn một hồi, hắn biết điều đó là không có khả năng, đi đến trước mặt TửĐiệp đưa cho nàng một khối cẩm khăn, Tử Điệp nâng lên khuôn mặt hiễn rõhai mắt sưng đỏ đẫm lệ mặt không chút thay đổi nhìn Phong Lạc Hiên, lạinhìn cẩm khăn trong tay hắn, Tử Điệp không có nhận lấy cẩm khăn LạcHiên đưa cho mà dùng tay áo lung tung chùi mặt rồi đứng lên đi đến bênthành lâu xuất thần nhìn phương xa.
Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy nàng gần như vậy lạixa không thể chạm đến, một thân trắng thuần bó chặt dáng người linh lung ở trong gió càng có vẻ thanh dật mê hoặc lòng người, Phong Lạc Hiên mờmịt nhìn Tử Điệp, lại một lần nữa tán thành nàng cùng Lạc Hàn quả thựcrất xứng đôi, nhưng mà hắn cũng không nghĩ sẽ buông tha, Phong Lạc Hiêncảm thấy hắn cũng rất xứng với Tử Điệp , bởi vì hắn cảm thấy chỉ cóngười cường quyền như hắn mới có thể để cho Tử Điệp, tại trong trần thếkhông khi nào thái bình, vẫn tiếp tục mang một bộ thanh nhã độc nhất của nàng.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Văn án
- Quyển 1 - Chương 2: Ngủ, cũng có thể xuyên qua?
- Quyển 1 - Chương 3: Này đến tột cùng là triều đại người nào?
- Quyển 1 - Chương 4: Trời ạ! Thiệu dương quốc? Không nghe nói qua!
- Quyển 1 - Chương 5: Thành công mượn sức một người bên mình
- Quyển 1 - Chương 6: Thiệu dương Tam công tử
- Quyển 1 - Chương 7: Đây chính là cha mình?
- Quyển 1 - Chương 8: Lên núi cầu phúc, ngẫu ngộ thầy tướng số đại sư
- Quyển 1 - Chương 9: Xuyên qua, hoàn lại tình trái
- Quyển 1 - Chương 10: Tam công tử du ngoạn lam phủ
- Quyển 1 - Chương 11: Gặp nhau
- Quyển 1 - Chương 12: Gặp làm cho lạc thất vọng đau khổ động nữ tử
- Quyển 1 - Chương 13: Nữ phẫn nam trang du ngoạn, kinh hỉ không ngừng
- Quyển 1 - Chương 14: Hoàng Thượng cũng đối tử điệp nhìn với cặp mắt khác xưa
- Quyển 1 - Chương 15: Thi kế, Tử Điệp lần đầu tiên tiến cung
- Quyển 1 - Chương 16: Cả đời nhất thế một đôi tay
- Quyển 1 - Chương 17: Tự tình đả thương người
- Quyển 1 - Chương 18: Tư định cả đời
- Quyển 1 - Chương 19: Ta gả cho Hoàng Thượng? Không có khả năng!
- Quyển 1 - Chương 20: Sơ ngộ Lan Lăng Ngạo Thiên
- Quyển 1 - Chương 21: Vì Tử Điệp lo lắng không thôi
- Quyển 1 - Chương 22: Gả ngươi? Hoàng Thượng sẽ bỏ qua chúng ta sao
- Quyển 1 - Chương 23: Thái Hậu ngày sinh
- Quyển 1 - Chương 24: Vì Thái Hậu kính ca hiến vũ
- Quyển 1 - Chương 25: Ngày sinh thượng vì Thiệu Dương quốc giải vây
- Quyển 1 - Chương 26: Danh dương kinh thành
- Quyển 1 - Chương 27: Cùng Lan Lăng Ngạo Thiên cứu người
- Quyển 1 - Chương 28: Đến tột cùng là nữ tử như thế nào
- Quyển 1 - Chương 29: Phong Lạc Tuyết lại làm cho Tử Điệp vào cung
- Quyển 1 - Chương 30: Vì Hoàng Thượng bày mưu tính kế, Hoàng Thượng còn có thể buông tay sao?
- Quyển 1 - Chương 31: Làm nữ nhân Hoàng Thượng ! Không làm!
- Quyển 1 - Chương 32: Vì nữ tử, hai huynh đệ tình nghĩa vỡ tan
- Quyển 1 - Chương 33: Trên bàn cờ tranh đấu gay gắt
- Quyển 1 - Chương 34: Tình triều gợn sóng, chuyện tốt bị quấy rầy!
- Quyển 1 - Chương 35: Để Trẫm thành toàn cho các ngươi, Trẫm làm sao có thể cam tâm từ bỏ
- Quyển 1 - Chương 36: Kinh thành xuất hiện ôn dịch
- Quyển 1 - Chương 37: Nguy hiểm! Nên chúng ta cùng nhau gánh vác
- Quyển 1 - Chương 38: Nguy hiểm để cho một mình ta gánh vác
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện gì nguy hiểm cũng không thể đem chúng ta tách ra
- Quyển 1 - Chương 40: Ôm nhau hạnh phúc gần như vậy
- Quyển 1 - Chương 41: Lược thi tiểu kế, còn không có dược đưa tới
- Quyển 1 - Chương 42: Nơi này làm sao có thể có dịch tả
- Quyển 1 - Chương 43: Tìm kiếm phương pháp giải cứu
- Quyển 1 - Chương 44: Bệnh đến như núi đổ
- Quyển 1 - Chương 45: Lúc ngủ say ai hôn trộm ta
- Quyển 1 - Chương 46: Nếu có thể chết ở trong lòng ngươi cũng biết chừng
- Quyển 1 - Chương 47: Lưu luyến không rời, hay là muốn tạm thời chia lìa
- Quyển 1 - Chương 48: Cái gì? Tử Điệp cứu trị ? Nàng chỉ có thể là của Trẫm
- Quyển 1 - Chương 49: Vì sao đường tình yêu chúng ta gian nan như vậy
- Quyển 1 - Chương 50: Ám thương
- Quyển 1 - Chương 51: Hoàng Thượng có lệ, Lam phụ hết hồn
- Quyển 1 - Chương 52: Giúp nhóm hoàng tử đi học
- Quyển 1 - Chương 53: Giảng thuật dân tâm
- Quyển 1 - Chương 54: Hoàng Thượng cũng có chân tình? Dựa vào cái gì làm cho Lạc Hàn xa phó biên cương
- Quyển 1 - Chương 55: Xuất chinh, ta sẽ chuồn êm ra ngoài đi theo ngươi
- Quyển 1 - Chương 56: Phong Lạc Tiêu đến phủ Lạc Hàn
- Quyển 1 - Chương 57: Mưu phản, ngôi vị hoàng đế không phải ta nghĩ muốn
- Quyển 1 - Chương 58: Thái Hậu vì Lạc Hàn biện hộ
- Quyển 1 - Chương 59: Tình yêu khúc chiết bước lên hành trình
- Quyển 1 - Chương 60: Tướng tiên gì quá mau
- Quyển 2 - Chương 61: Hôn sâu, quyến luyến làm cho người ta đau đớn
- Quyển 2 - Chương 62: Bí mật trong lòng
- Quyển 2 - Chương 63: Thâm tình ôm nhau, Hoàng Thượng quá ghen tuông
- Quyển 2 - Chương 64: Yêu, nên như thế nào lựa chọn
- Quyển 2 - Chương 65: Hoàng Thượng vì Tử Điệp kiến Tử Điệp các
- Quyển 2 - Chương 66: Ngâm thi đối nghịch
- Quyển 2 - Chương 67: Say, đừng chọn bậy
- Quyển 2 - Chương 68: Thân trong sạch cho ngươi, vì sao cự tuyệt?
- Quyển 2 - Chương 69: Muốn ly biệt sao
- Quyển 2 - Chương 70: Thu thập hành lý
- Quyển 2 - Chương 71: Đạn tấu tiễn đưa, như si như say
- Quyển 2 - Chương 72: Khách sạn đơn giản dĩ nhiên là chỗ tình báo
- Quyển 2 - Chương 73: Phải cam đoan Lạc Hàn vạn vô nhất thất
- Quyển 2 - Chương 74: Giải đáp đáp án, tam sinh tam thế
- Quyển 2 - Chương 75: Kết cục cuối cùng nắm trong tay ngươi
- Quyển 2 - Chương 76: Ly biệt tình thương
- Quyển 2 - Chương 77: Ai động đến Lạc Hàn, giết người đó!
- Quyển 2 - Chương 78: Chú ý mục đích Lạc Hàn xuất chinh là gì
- Quyển 2 - Chương 79: Thầm mến khiến người chua sót
- Quyển 2 - Chương 80: Xuất chinh, vì sao một chút tin tức cũng không có
- Quyển 2 - Chương 81: Hoàng Thượng bắt đầu hành động
- Quyển 2 - Chương 82: Giam lỏng! Chết còn không sợ! Còn sợ nó sao?
- Quyển 2 - Chương 83: Hoàng Thượng nếu chạm đến ta! Ta lựa chọn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Cứu trị Tử Điệp, Hoàng Thượng hiển lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 85: Lòng có Linh Tê
- Quyển 2 - Chương 86: Thức tỉnh, vẫn đau lòng như cũ không thôi
- Quyển 2 - Chương 87: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 2 - Chương 88: Vẫn động tâm không thôi
- Quyển 2 - Chương 89: Ngày có chút suy nghĩ
- Quyển 2 - Chương 90: Ai tra tấn ai
- Quyển 2 - Chương 91: Trúng độc (1)
- Quyển 2 - Chương 92: Trúng độc (2)
- Quyển 2 - Chương 93: Tìm cơ hội đào thoát
- Quyển 2 - Chương 94: Đêm trước mù
- Quyển 2 - Chương 95: Mù (1)
- Quyển 2 - Chương 96: Mù (2)
- Quyển 2 - Chương 97: Mù (3)
- Quyển 2 - Chương 98: Mù (4)
- Quyển 2 - Chương 99: Mù (5)
- Quyển 2 - Chương 100: Mù (6)
- Quyển 2 - Chương 101: Mù (7)
- Quyển 2 - Chương 102: Mù (8)
- Quyển 2 - Chương 103: Mù (9)
- Quyển 2 - Chương 104: Mù (10)
- Quyển 2 - Chương 105: Mù (11)
- Quyển 2 - Chương 106: Mù (12)
- Quyển 2 - Chương 107: Mù (13)
- Quyển 2 - Chương 108: Mù (14)
- Quyển 2 - Chương 109: Mù (15)
- Quyển 2 - Chương 110: Mù (16)
- Quyển 2 - Chương 111: Mù (17)
- Quyển 2 - Chương 112: Mù (18)
- Quyển 2 - Chương 113: Mù (19)
- Quyển 2 - Chương 114: Mù (20)
- Quyển 2 - Chương 115: Rời đi kinh thành (1)
- Quyển 3 - Chương 116: Rời đi kinh thành (2)
- Quyển 3 - Chương 117: Rời đi kinh thành(3)
- Quyển 3 - Chương 118: Rời khỏi kinh thành (4)
- Quyển 3 - Chương 119: Gặp lại (1)
- Quyển 3 - Chương 120: Gặp lại (2)
- Quyển 3 - Chương 121: Gặp lại (3)
- Quyển 3 - Chương 122: Gặp lại (4)
- Quyển 3 - Chương 123: Gặp lại (5)
- Quyển 3 - Chương 124: Vĩnh biệt (kết cục)