Hãn Phu - Chương 144
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 144
Một cái bạt tai đủ khiến mọi người ở xung quanh đồng thời lui về phía sau một bước, đánh tới mức Vương lão thái phát ngốc. Thiệu Vân An dù còn đang tuổi thiếu niên, nhưng dù sao cũng là nam nhân, còn là nam nhân thường xuyên làm việc, lực tay đương nhiên mạnh. Cái bạt tay này hắn không hề kìm chế, đánh tới mức mặt Vương lão thái nghiêng hẳn qua một bên. Mấy vị thẩm thẩm đang giữ Vương lão thái thảng thốt buông tay. Vương lão thái đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Ngươi còn dám nói câu nào không sạch sẽ, đừng trách ta không khách khí!"
Lạnh lùng quăng ra một câu, Thiệu Vân An nhìn sang Vương Chi Tùng đồng dạng đang choáng váng. Sau đó, hắn đi tới trước mặt Vương Chi Tùng, giơ tay lên.
"Bốp!"
Một cái bạt tai đặt ở trên mặt Vương Chi Tùng. Vương Chi Tùng bị đánh lảo đảo lùi về sau vài bước. Vương lão thái bị tiếng bạt tai này đánh thức, gầm một tiếng bò lên, định lao qua đánh Thiệu Vân An. Thiệu Vân An xoay người đá một cước. Vương lão thái bị đá, lần thứ hai đặt mông ngồi xuống đất, nhưng lần này là ôm bụng không đứng dậy nổi.
"Ta vốn không muốn đánh nữ nhân, nhưng có người thực sự rất muốn ăn đòn." Thiệu Vân An nhìn về phía Vương Chi Tùng đang bụm mặt rớt nước mắt, lạnh lùng nói. "Vương Chi Tùng, hôm nay ta ở chỗ này nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng mong tham gia khoa khảo. Ngươi muốn chết cứ việc chết, hiện giờ có đi tự tử ta cũng không ngăn ngươi. Sư huynh ta vốn còn đinh viết thư tiến cử hiền tài cho ngươi, nhưng hôm nay các ngươi kéo tới đây nháo trò, ta cho ngươi biết, ngươi con mẹ nó thật quá đáng!"
Vương Chi Tùng nghe thế, thân thể lung lay, không dám tin trừng Thiệu Vân An. Mọi người xung quanh liên tục thốt lên lời kinh ngạc. Khang viện trưởng vốn dĩ định viết thư tiến cử cho Vương Chi Tùng? Vậy, vậy tại sao Vương Chu bà và Vương Đại Lực còn gây ra một trận hỗn độn như vậy.
Vương Chi Tùng thâm thể mềm nhũn, thịch một cái quỳ xuống đất, bò tới trước mặt Thiệu Vân An, a a khóc. "Ta sai rồi, ra sai rồi, đại tẩu, ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta!"
Thiệu Vân An một chân đá y văng ra ngoài. Lúc này, có thêm một số người xuất hiện ở phía sau cổng Vương trạch, sau đó là hàng chục thị vệ lao ra ngoài, rút bội kiếm bên hông, vậy lại đám đông đang hóng chuyện. Tư thế đồng đều nhất quán khiến mọi người kinh sợ. Thiệu Vân An không nhìn lại đằng sau, gọi. "Mang thư khế ra đây!"
Yến Phù Sinh quay lưng đi lấy.
Vương Đại Lực ở trong đám người run lẩy bẩy, không dám lo tới cái khác, lao ra khỏi đám đông. "Không thể lấy! Không thể lấy!"
Thiệu Vân An. "Đè ông ấy lại."
Hai người thị vệ trong vương trạch tiến lên, đè Vương Đại Lực xuống.
Thư khế. Thôn dôn thôn Tú Thủy đều biết đó là thư khế gì. Chỉ cần người nhà họ Vương trở lại tìm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh gây phiền phức, như vậy cả nhà bọn họ phải là nô lệ cho Vương trạch.
Một tiếng khóc thét vang lên trong đám người. Vương Quách Chiêu khóc lóc hô to. "Thiệu Vân An! Thiệu lão gia! Này này này, cái này không liên quan gì tới ta nha! Không phải ta kêu bọn họ đến! Là Vương Chi Tùng! Là hắn kêu gia phụ hưu thê phân gia, lão bà tử mới tới tìm các ngươi gây chuyện, không phải ta mà!"
Vương Điền Nham cũng sợ tới mức tè ra quần. "Cũng không phải ra, không phải ra."
Vương Chi Tùng bò tới trước mặt Thiệu Vân An, lại bị hai tên thị vệ nhìn thấy lôi trở lại.
Yến Phù Sinh quay trở lại, chạy tới bên cạnh Thiệu Vân An, hai tay dâng lên thư khế. Thiệu Vân An. "Đọc!"
Yến Phù Sinh mở thư khế, đọc.
Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu khóc lớn, ở phía sau cổng, La Vinh Vương làm thủ hiệu, một vài tên thị vệ tiến lên, lôi Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu đang run rẩy ra khỏi đám đông.
Thiệu Vân An. "Yến quản gia, đi lấy giấy bút, viết giấy bán thân, từ giờ trở đi, bảy người nhà họ Vương đều là nô tài của Thiệu Vân An. Viết xong thì đưa cho bọn họ ký tên."
"Vâng."
Yến Phù Sinh xoay người rời đi.
"A a a..."
"Không quan hệ tới chúng ta! Không quan hệ!"
"Chúng ta đã phân gia rồi!"
"Vương Chi Tùng, ngươi mới là sao chổi! Ngươi muốn chết cứ chết, không được kéo theo chúng ta!"
Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu vùng vẫy, đòi đánh Vương Chi Tùng. Vương Đại Lực chưa từng trải qua tình cảnh này, bị thị vệ đè đao ngăn chặn, ông sợ tới mức không thốt ra lời. Vương Chi Tùng cũng vậy, bị Thiệu Vân An đánh, còn bị đè. Nghĩ lại, y vốn chẳng cần lo lắng, kết quả bị mẫu thân càng quấy càng toang, ngay cả ý định tự tử cũng có.
Vương lão thái ôm bụng cả nửa ngày nghe thấy Thiệu Vân An muốn cả nhà bà làm nô, nhìn lại nhi tử bị chế trụ, ba không thèm đếm xỉa cái gì nữa, banh giọng hướng Vương trạch hô. "Vương Thạch Tỉnh! Tên nghiệt chủ nhà ngươi mau ra đây! Đi ra đây! Nghiệt chủng! Ngươi là đồ nghiệt chủng!"
"Bốp!"
Thiệu Vân An không hề nể tình tát một cái, miệng Vương lão thái rách da. Thiệu Vân An tức giận nắm chặt nắm đấm. "Ngươi còn dám ăn nói linh tinh, ta cắt lưỡi ngươi!"
Một người tới bên cạnh vỗ vai hắn, sau đó nói chuyện. "Lý chính thôn Tú Thủy có ở đây không?"
Lý chính đại thúc mau chóng bước ra. "Chính là tại hạ." Ông không biết thân phận của La Vinh Vương, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi nhân vật mang theo mấy chục tên thị vệ bên người này.
La Vinh Vương nói. "Vương Thạch Tỉnh chính là nghĩa tử của viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu, Sầm Nguyệt Bạch. Sầm Nguyệt Bạch chính là đồng môn sư đệ của Ông lão đế sư đương triều. Thư khế đoạn thân của Vương Thạch Tỉnh với bổn gia ở ngay đây, đã dời ra khỏi dòng tộc. Các ngươi ở đây chửi bới, không coi thư khế ra gì, quả thật là đại ác. Ngươi thân là lý chính, nên trói người dẫn lên huyện nha, để huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh tự mình thẩm tra, xử lý án."
Yến Phù SInh đúng lúc lên tiếng. "Nhìn thấy vương gia còn không mau quỳ xuống."
Vương gia?!!!!
Phịch phịch phịch phịch phịch phịch, mọi người đồng loại quỳ gối. Vương lão thái tê liệt hoàn toàn. Vương gia, đó là sự tồn tại mà mấy người nông gia tử bọn họ cả đời này không dám vọng tưởng. Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Vân An đại biến. Trong nhà của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cư nhiên lại xuất hiện một vị vương gia! Toàn bộ Đại Yến hình như chỉ có một vị vương gia thôi! Cái này, cái này, nhà bọn họ đích thực là giàu sang!
La Vinh Vương uy nghiêm nói. "Trừ người phạm tội, các ngươi đứng lên hết đi."
Các thôn dân đỡ nhau đứng lên. Tại toàn miếu nhỏ thôn Tú Thủy gặp được vương gia, chân bọn họ có hơi run. Ngay cả lý chính cũng nhờ Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đỡ đứng lên.
Thiệu Vân An sầm mặt nói. "Mộ Dung bá bá, không cần đưa cho đại ca thẩm tra. Bà ấy nói Tỉnh ca là nghiệt chủng, vậy thì phải đưa ra chứng cớ! Nếu không có chứng cớ, bà ấy cứ chờ chết đi. Hôm nay ta còn tha cho bà lần nữa, ta không phải Thiệu Vân An."
Híc híc híc...
Mộ Dung bá bá! Thiệu Vân An gọi vương gia là bá bá?!
Không để ý tiếng hút khí ở xung quanh, La Vinh Vương khuyên nhủ. "Thạch Tỉnh không có mặt, ở trước mặt nhiều người nói về thân thế của Thạch Tỉnh, e là không thích hợp."
Thiệu Vân An đáp. "Không có gì là không thích hợp, cứ mập mờ không minh bạch mới là không thích hợp. Bà ta nói một nửa, Tỉnh ca trở về, làm sao có thể làm người ở trong thôn? Lão bà chết tiệt, nếu hôm nay bà không chịu nói hai ba mặt một lời, ta sẽ bán nhi tử nhi nữ của bà vào kỹ viện làm kỹ nữ, để bọn họ ngày ngày bị nam nhân đè!"
Híc híc híc...
Câu nói của Thiệu Vân An còn ác hơn Vương lão thái hằng trăm lần. Vương lão thái trừng trắng mắt, gần như muốn hôn mê. Vương Chi Tùng khóc sướt mướt không dám lên tiếng. Vương Đại Lực lúc này lại mở miệng.
"Thạch Tỉnh, Thạch Tỉnh, không phải, không phải nhi tử của ta."
Trời...!
Thiệu Vân An híp mắt, để mấy thị vệ đang áp chế Vương Đại Lực buông ông ra. Vương Đại Lực cúi đầu không dám nhìn Thiệu Vân An, tay chân run cầm cập, nhưng cố hết sức giải thích. "Nàng, lúc, gả cho ta, đã, đã ăn dựng quả."
Trời đất...!
Vương Đại Lực không biết ăn mật gì mà dám nói ra chuyện xấu trong nhà! Có lẽ, hành động của Vương Đại Lực giúp Vương Chi Tùng có thêm chút hy vọng. Y ở bên cạnh nói. "Là do nương không tuân thủ nữ tắc! Cha ta, cũng không biết, hài tử, là ai!"
Thiệu Vân An liếc mắt qua. Vương Chi Tùng run rẩy, đũng quần dần dần ướt.
"Hắn tè ra quần!" Có hài tử hô to. Vương Chi Tùng đảo mắt, không chịu nổi ô nhục như vậy, trực tiếp ngất xỉu, cũng có thể là một loại trốn tránh. Ban đầu y tính tìm cho mình lối thoát, nhưng không biết rằng, làm như vậy càng phá hủy thêm con đường công danh của mình.
Vương lão thái khơi lên thân thế luôn bị bàn tán của Vương Thạch Tỉnh một cách khó coi nhất. Thiệu Vân An cảm thấy vô cùng may mắn vì Vương Thạch Tỉnh không ở nhà. Sau ngưỡng cửa, Ni tử được Tưởng Mạt Hi ôm trong lòng, âm thầm khóc nghẹn. Tần Âm và Chu thẩm muốn mang bé rời đi, bé cố chấp không chịu. Khang Thụy ôm hai đứa bé vào lòng, trong lòng lo lắng, không biết Thiệu Vân An nên giải quyết chuyện này thế nào để giảm thiểu tổn thương nhất.
Vương Chi Tùng hôn mê, Thiệu Vân An không hỏi Vương lão thái, cha của Vương Thạch Tỉnh là ai, mà nhìn lý chính. "Triệu thúc, ta hỏi ngài một chuyện."
"Ngươi hỏi, ngươi hỏi."
"Ta nhớ, hình như chỉ khi nào kết hôn, ờ, thành thân, mới có thể tới nha môn xin dựng quả đúng chứ?"
"Đúng vậy!"
"Thế, nếu chưa thành thân, nha môn sẽ không đưa dựng quả đúng không?"
"Đúng!"
Thiệu Vân An gật đầu. "Hèn gì ta cảm thấy rất kỳ quái." Hắn chỉ vào Vương lão thái. "Lúc gả cho Vương Đại Lực bà ấy đã ăn dựng quả, thế dựng quả từ đâu đến?"
Lý chính. "..."
Có người lên tiếng. "Hoặc là lấy trộm của người khác, hoặc là người khác thay bà ta lấy. Dù là nguyên nhân nào, đều phải ngồi tù."
Lên tiếng là Triệu Hà, vừa mới tới.
Thiệu Vân An gật đầu, nói tiếp. "Ta nghe nói, thời điểm Vương Chu bà gả cho Vương Đại Lực vô cùng gấp gáp. Chu gia còn chuẩn bị của hồi môn rất phong phú. Lẽ nào mọi người không thấy ngạc nhiên sao? Vương Đại Lực không bản lĩnh, không phải phú hộ, Chu gia ở thôn Đại Sơn lại là gia tộc lớn có danh tiếng. Ta nhớ không lầm thì Vương Chu bà là nữ nhi duy nhất của Chu gia, người ta dựa vào cái gì mà gả nữ nhi duy nhất cho người nam nhân vô dụng Vương Đại Lực? Triệu thúc, nếu là ngài, ngài sẽ làm như vậy sao?"
Lý chính lắc đầu.
Có thôn dân nhỏ giọng trả lời. "Đương nhiên là không."
"Ai ngu như thế chứ."
"Chẳng lẽ Chu gia biết cái gì rồi mới vội vã thành thân sao?"
Thiệu Vân An nói tiếp. "Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Chu gia chắc chắn đã biết nữ nhi của bọn họ thất trinh, hơn nữa còn ăn dựng quả. Ta rất tò mò, Vương Đại Lực, sao ông lại biết bà ấy ăn dựng quả? Chẳng lẽ bà ấy nói cho ông?"
Vương Đại Lực không hé răng.
"Nói!" Thiệu Vân An đá chân.
Vương Đại Lực co rúm, rụt rè mở miệng.
Thiệu Vân An. "Đánh cho ta!"
Vương Đại Lực vội vàng nói. "Là, là, là do trên người nàng, có thai quả!"
Ồ...!
Chuyện riêng tư bị lộ ra, đương nhiên gây nên sóng gió. Vương lão thái cho dù không biết xấu hổ, nhưng chuyện tư mật của mình bị nói ra bên ngoài, làm sao có thể coi như không nghe thấy. Bà bổ nhào vào trên người Vương Đại Lực định xé miệng ông, nhưng bị thị vệ kéo ra.
"Vương Đại Lực! Lão nương bị mù mắt mới gả cho tên cặn bã như ngươi!"
La Vinh Vương. "Chặn miệng bà ta."
Chẳng mấy chốc, Vương lão thái bị chặn miệng.
Thiệu Vân An chắp tay sau lưng, tiếp tục. "Ta nhớ rằng, ăn dựng quả xong, thai quả sẽ kéo dài hai tháng. Nữ tử thai nghén mười tháng, nam tử tám tháng. Giả sử, Vương lão thái ăn dựng quả rồi gả cho Vương Đại Lực, đồng thời đã châu thai ám kết, vậy thì mười tháng sau mới sinh, xin hỏi, thai thứ nhất của Vương lão thái thì sau mấy tháng mới sinh?"
Thiệu Vân An sẽ không nói Vương Thạch Tỉnh lúc sinh ra thế nào, hắn lảng tránh tất cả khả năng khiến Vương Thạch Tỉnh và gia đình nhà này có liên quan tới nhau.
Tôn a gia bước ra. "Thạch Tỉnh sinh vào tháng chín, ta nhớ rất rõ. Vương Chu bà khó sinh, tìm ta xin thuốc. Ta từng khám cho bà, là đủ tháng."
Thiệu Vân An. "Được. Tỉnh ca sinh tháng chín. Vương Chu bà không sinh non, lùi về phía trước mười tháng, thì hẳn là tháng mười một hoài thai, đúng không?"
Tôn a gia tính toán một chút, gật đầu. "Đúng."
Những người khác biết tính toán cũng gật đầu lia lịa. "Chính là tháng mười một trước một năm, không sai."
"Được, vậy ta hỏi lại. Vương Chu bà và Vương Đại Lực tháng mấy thành thân?"
Lại là Tôn a gia trả lời. "Ta nhớ hình như là tháng chín."
Vương Văn Hòa vừa chạy tới. "Đúng là tháng chín."
Thiệu Vân An cười lạnh. "Tháng chín thành thân, tháng mười một có thai. Lúc thành thân, trên người Vương Chu bà có thai quả, vậy thì chắc chắn là phải ăn trong vòng hai tháng thành thân. Cho dù vừa ăn dựng quả xong đã thành thôn, thì mười tháng thai nghén, tính sao cũng là hai tháng sau khi thành thân mới có, chẳng lẽ không phải do Vương Đại Lực sao? Nếu không ăn dựng quả rồi thành thân, vậy thời gian thai nghén phải hơn mười tháng. Ta nghe nói có sinh non, nhưng chưa từng nghe thấy có người thai nghén mười một, mười hai tháng."
Tôn a gia. "Thạch Tỉnh và nhị thúc của Đại Lực là cùng một khuôn đúc ra, sao có thể là của người khác? Đại Lực, ngươi chưa từng thấy nhị thúc, nhưng người ở thế hệ chúng ta đều từng gặp."
Vương Đại Lực thân mình suy sụp, cúi đầu không nói lời nào. Vương lão thái rên rỉ kêu, nhìn Thiệu Vân An cứ như nhìn kẻ thù. Thiệu Vân An nói. "Vương tộc trưởng. Ngài có biết chuyện Vương Chu bà thất trinh trước khi gả cho Vương Đại Lực không?"
Vương Văn Hòa tức giận nói. "Không biết! Nếu không phải Chu gia che giấu, hôm nay, làm sao chúng ta mới biết! Nếu ta biết trước, sao có thể để cho một nữ nhân đồi phong bại tục gả vào trong dòng họ!"
Thiệu Vân An gật đầu. "Ta cũng đoán ngài nhất định không biết. Mà Chu gia nhất định là biết. Bọn họ gả nữ nhân như vậy vào dòng họ của các ngài, hủy đi danh tiếng trong tộc, quả thực là bụng dạ khó lường. Nhưng đã làm thì thôi đi, còn bôi nhọ danh tiếng của Tỉnh ca. Bôi nhọ danh tiếng của Tỉnh ca chính là bôi nhọ danh tiếng của cha ta, ta tuyệt đối không cho phép!" Quay người hành lễ. "Mộ Dung bá bá, ta muốn nhờ người của ngài tới thôn Đại Sơn đem gia chủ của Chu gia tới đây đối chứng. Ta không thể để Tỉnh ca bị sỉ nhục như vậy."
Nghe đến đó, La Vinh Vương đã nhận ra chút ẩn ý, lập tức nói. "Người đâu, tới thôn Đại Sơn, mang người nhà họ Chu tới."
"Tuân lệnh!" Năm tên thị vệ, dưới con mắt trừng trừng của mọi người, từ bên trong Vương trạch, dắt theo năm con tuấn mã, lên ngựa mau chóng phóng đi. Thiệu Vân An cứng rắn nói. "Chuyện ngày hôm nay, không nói rõ ràng không được. Yến quản gia, ngươi viết giấy bán thân trước, chờ xong chuyện này, đưa cho cả nhà bọn họ ký tên!"
"Vâng, tiểu lão gia!"
"Hu hu..."
Cơ thể Vương Đại Lực lung lay, ngất xỉu. Vương Điền Nham cũng ngất, Vương Quách Chiêu thì khóc lóc. Nghe nói Vương Xuân Tú không ở trong thôn. La Vinh Vương làm chủ, sai người lên huyện áp tải nàng trở lại thôn, đồng thời phái người đi mời Tưởng Khang Ninh trở về, còn ngăn chặn Vương Thạch Tỉnh và Vương Thanh, nói bọn họ không cần trở lại thôn sớm.
"Ngươi còn dám nói câu nào không sạch sẽ, đừng trách ta không khách khí!"
Lạnh lùng quăng ra một câu, Thiệu Vân An nhìn sang Vương Chi Tùng đồng dạng đang choáng váng. Sau đó, hắn đi tới trước mặt Vương Chi Tùng, giơ tay lên.
"Bốp!"
Một cái bạt tai đặt ở trên mặt Vương Chi Tùng. Vương Chi Tùng bị đánh lảo đảo lùi về sau vài bước. Vương lão thái bị tiếng bạt tai này đánh thức, gầm một tiếng bò lên, định lao qua đánh Thiệu Vân An. Thiệu Vân An xoay người đá một cước. Vương lão thái bị đá, lần thứ hai đặt mông ngồi xuống đất, nhưng lần này là ôm bụng không đứng dậy nổi.
"Ta vốn không muốn đánh nữ nhân, nhưng có người thực sự rất muốn ăn đòn." Thiệu Vân An nhìn về phía Vương Chi Tùng đang bụm mặt rớt nước mắt, lạnh lùng nói. "Vương Chi Tùng, hôm nay ta ở chỗ này nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng mong tham gia khoa khảo. Ngươi muốn chết cứ việc chết, hiện giờ có đi tự tử ta cũng không ngăn ngươi. Sư huynh ta vốn còn đinh viết thư tiến cử hiền tài cho ngươi, nhưng hôm nay các ngươi kéo tới đây nháo trò, ta cho ngươi biết, ngươi con mẹ nó thật quá đáng!"
Vương Chi Tùng nghe thế, thân thể lung lay, không dám tin trừng Thiệu Vân An. Mọi người xung quanh liên tục thốt lên lời kinh ngạc. Khang viện trưởng vốn dĩ định viết thư tiến cử cho Vương Chi Tùng? Vậy, vậy tại sao Vương Chu bà và Vương Đại Lực còn gây ra một trận hỗn độn như vậy.
Vương Chi Tùng thâm thể mềm nhũn, thịch một cái quỳ xuống đất, bò tới trước mặt Thiệu Vân An, a a khóc. "Ta sai rồi, ra sai rồi, đại tẩu, ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta!"
Thiệu Vân An một chân đá y văng ra ngoài. Lúc này, có thêm một số người xuất hiện ở phía sau cổng Vương trạch, sau đó là hàng chục thị vệ lao ra ngoài, rút bội kiếm bên hông, vậy lại đám đông đang hóng chuyện. Tư thế đồng đều nhất quán khiến mọi người kinh sợ. Thiệu Vân An không nhìn lại đằng sau, gọi. "Mang thư khế ra đây!"
Yến Phù Sinh quay lưng đi lấy.
Vương Đại Lực ở trong đám người run lẩy bẩy, không dám lo tới cái khác, lao ra khỏi đám đông. "Không thể lấy! Không thể lấy!"
Thiệu Vân An. "Đè ông ấy lại."
Hai người thị vệ trong vương trạch tiến lên, đè Vương Đại Lực xuống.
Thư khế. Thôn dôn thôn Tú Thủy đều biết đó là thư khế gì. Chỉ cần người nhà họ Vương trở lại tìm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh gây phiền phức, như vậy cả nhà bọn họ phải là nô lệ cho Vương trạch.
Một tiếng khóc thét vang lên trong đám người. Vương Quách Chiêu khóc lóc hô to. "Thiệu Vân An! Thiệu lão gia! Này này này, cái này không liên quan gì tới ta nha! Không phải ta kêu bọn họ đến! Là Vương Chi Tùng! Là hắn kêu gia phụ hưu thê phân gia, lão bà tử mới tới tìm các ngươi gây chuyện, không phải ta mà!"
Vương Điền Nham cũng sợ tới mức tè ra quần. "Cũng không phải ra, không phải ra."
Vương Chi Tùng bò tới trước mặt Thiệu Vân An, lại bị hai tên thị vệ nhìn thấy lôi trở lại.
Yến Phù Sinh quay trở lại, chạy tới bên cạnh Thiệu Vân An, hai tay dâng lên thư khế. Thiệu Vân An. "Đọc!"
Yến Phù Sinh mở thư khế, đọc.
Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu khóc lớn, ở phía sau cổng, La Vinh Vương làm thủ hiệu, một vài tên thị vệ tiến lên, lôi Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu đang run rẩy ra khỏi đám đông.
Thiệu Vân An. "Yến quản gia, đi lấy giấy bút, viết giấy bán thân, từ giờ trở đi, bảy người nhà họ Vương đều là nô tài của Thiệu Vân An. Viết xong thì đưa cho bọn họ ký tên."
"Vâng."
Yến Phù Sinh xoay người rời đi.
"A a a..."
"Không quan hệ tới chúng ta! Không quan hệ!"
"Chúng ta đã phân gia rồi!"
"Vương Chi Tùng, ngươi mới là sao chổi! Ngươi muốn chết cứ chết, không được kéo theo chúng ta!"
Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu vùng vẫy, đòi đánh Vương Chi Tùng. Vương Đại Lực chưa từng trải qua tình cảnh này, bị thị vệ đè đao ngăn chặn, ông sợ tới mức không thốt ra lời. Vương Chi Tùng cũng vậy, bị Thiệu Vân An đánh, còn bị đè. Nghĩ lại, y vốn chẳng cần lo lắng, kết quả bị mẫu thân càng quấy càng toang, ngay cả ý định tự tử cũng có.
Vương lão thái ôm bụng cả nửa ngày nghe thấy Thiệu Vân An muốn cả nhà bà làm nô, nhìn lại nhi tử bị chế trụ, ba không thèm đếm xỉa cái gì nữa, banh giọng hướng Vương trạch hô. "Vương Thạch Tỉnh! Tên nghiệt chủ nhà ngươi mau ra đây! Đi ra đây! Nghiệt chủng! Ngươi là đồ nghiệt chủng!"
"Bốp!"
Thiệu Vân An không hề nể tình tát một cái, miệng Vương lão thái rách da. Thiệu Vân An tức giận nắm chặt nắm đấm. "Ngươi còn dám ăn nói linh tinh, ta cắt lưỡi ngươi!"
Một người tới bên cạnh vỗ vai hắn, sau đó nói chuyện. "Lý chính thôn Tú Thủy có ở đây không?"
Lý chính đại thúc mau chóng bước ra. "Chính là tại hạ." Ông không biết thân phận của La Vinh Vương, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi nhân vật mang theo mấy chục tên thị vệ bên người này.
La Vinh Vương nói. "Vương Thạch Tỉnh chính là nghĩa tử của viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu, Sầm Nguyệt Bạch. Sầm Nguyệt Bạch chính là đồng môn sư đệ của Ông lão đế sư đương triều. Thư khế đoạn thân của Vương Thạch Tỉnh với bổn gia ở ngay đây, đã dời ra khỏi dòng tộc. Các ngươi ở đây chửi bới, không coi thư khế ra gì, quả thật là đại ác. Ngươi thân là lý chính, nên trói người dẫn lên huyện nha, để huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh tự mình thẩm tra, xử lý án."
Yến Phù SInh đúng lúc lên tiếng. "Nhìn thấy vương gia còn không mau quỳ xuống."
Vương gia?!!!!
Phịch phịch phịch phịch phịch phịch, mọi người đồng loại quỳ gối. Vương lão thái tê liệt hoàn toàn. Vương gia, đó là sự tồn tại mà mấy người nông gia tử bọn họ cả đời này không dám vọng tưởng. Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Vân An đại biến. Trong nhà của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cư nhiên lại xuất hiện một vị vương gia! Toàn bộ Đại Yến hình như chỉ có một vị vương gia thôi! Cái này, cái này, nhà bọn họ đích thực là giàu sang!
La Vinh Vương uy nghiêm nói. "Trừ người phạm tội, các ngươi đứng lên hết đi."
Các thôn dân đỡ nhau đứng lên. Tại toàn miếu nhỏ thôn Tú Thủy gặp được vương gia, chân bọn họ có hơi run. Ngay cả lý chính cũng nhờ Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đỡ đứng lên.
Thiệu Vân An sầm mặt nói. "Mộ Dung bá bá, không cần đưa cho đại ca thẩm tra. Bà ấy nói Tỉnh ca là nghiệt chủng, vậy thì phải đưa ra chứng cớ! Nếu không có chứng cớ, bà ấy cứ chờ chết đi. Hôm nay ta còn tha cho bà lần nữa, ta không phải Thiệu Vân An."
Híc híc híc...
Mộ Dung bá bá! Thiệu Vân An gọi vương gia là bá bá?!
Không để ý tiếng hút khí ở xung quanh, La Vinh Vương khuyên nhủ. "Thạch Tỉnh không có mặt, ở trước mặt nhiều người nói về thân thế của Thạch Tỉnh, e là không thích hợp."
Thiệu Vân An đáp. "Không có gì là không thích hợp, cứ mập mờ không minh bạch mới là không thích hợp. Bà ta nói một nửa, Tỉnh ca trở về, làm sao có thể làm người ở trong thôn? Lão bà chết tiệt, nếu hôm nay bà không chịu nói hai ba mặt một lời, ta sẽ bán nhi tử nhi nữ của bà vào kỹ viện làm kỹ nữ, để bọn họ ngày ngày bị nam nhân đè!"
Híc híc híc...
Câu nói của Thiệu Vân An còn ác hơn Vương lão thái hằng trăm lần. Vương lão thái trừng trắng mắt, gần như muốn hôn mê. Vương Chi Tùng khóc sướt mướt không dám lên tiếng. Vương Đại Lực lúc này lại mở miệng.
"Thạch Tỉnh, Thạch Tỉnh, không phải, không phải nhi tử của ta."
Trời...!
Thiệu Vân An híp mắt, để mấy thị vệ đang áp chế Vương Đại Lực buông ông ra. Vương Đại Lực cúi đầu không dám nhìn Thiệu Vân An, tay chân run cầm cập, nhưng cố hết sức giải thích. "Nàng, lúc, gả cho ta, đã, đã ăn dựng quả."
Trời đất...!
Vương Đại Lực không biết ăn mật gì mà dám nói ra chuyện xấu trong nhà! Có lẽ, hành động của Vương Đại Lực giúp Vương Chi Tùng có thêm chút hy vọng. Y ở bên cạnh nói. "Là do nương không tuân thủ nữ tắc! Cha ta, cũng không biết, hài tử, là ai!"
Thiệu Vân An liếc mắt qua. Vương Chi Tùng run rẩy, đũng quần dần dần ướt.
"Hắn tè ra quần!" Có hài tử hô to. Vương Chi Tùng đảo mắt, không chịu nổi ô nhục như vậy, trực tiếp ngất xỉu, cũng có thể là một loại trốn tránh. Ban đầu y tính tìm cho mình lối thoát, nhưng không biết rằng, làm như vậy càng phá hủy thêm con đường công danh của mình.
Vương lão thái khơi lên thân thế luôn bị bàn tán của Vương Thạch Tỉnh một cách khó coi nhất. Thiệu Vân An cảm thấy vô cùng may mắn vì Vương Thạch Tỉnh không ở nhà. Sau ngưỡng cửa, Ni tử được Tưởng Mạt Hi ôm trong lòng, âm thầm khóc nghẹn. Tần Âm và Chu thẩm muốn mang bé rời đi, bé cố chấp không chịu. Khang Thụy ôm hai đứa bé vào lòng, trong lòng lo lắng, không biết Thiệu Vân An nên giải quyết chuyện này thế nào để giảm thiểu tổn thương nhất.
Vương Chi Tùng hôn mê, Thiệu Vân An không hỏi Vương lão thái, cha của Vương Thạch Tỉnh là ai, mà nhìn lý chính. "Triệu thúc, ta hỏi ngài một chuyện."
"Ngươi hỏi, ngươi hỏi."
"Ta nhớ, hình như chỉ khi nào kết hôn, ờ, thành thân, mới có thể tới nha môn xin dựng quả đúng chứ?"
"Đúng vậy!"
"Thế, nếu chưa thành thân, nha môn sẽ không đưa dựng quả đúng không?"
"Đúng!"
Thiệu Vân An gật đầu. "Hèn gì ta cảm thấy rất kỳ quái." Hắn chỉ vào Vương lão thái. "Lúc gả cho Vương Đại Lực bà ấy đã ăn dựng quả, thế dựng quả từ đâu đến?"
Lý chính. "..."
Có người lên tiếng. "Hoặc là lấy trộm của người khác, hoặc là người khác thay bà ta lấy. Dù là nguyên nhân nào, đều phải ngồi tù."
Lên tiếng là Triệu Hà, vừa mới tới.
Thiệu Vân An gật đầu, nói tiếp. "Ta nghe nói, thời điểm Vương Chu bà gả cho Vương Đại Lực vô cùng gấp gáp. Chu gia còn chuẩn bị của hồi môn rất phong phú. Lẽ nào mọi người không thấy ngạc nhiên sao? Vương Đại Lực không bản lĩnh, không phải phú hộ, Chu gia ở thôn Đại Sơn lại là gia tộc lớn có danh tiếng. Ta nhớ không lầm thì Vương Chu bà là nữ nhi duy nhất của Chu gia, người ta dựa vào cái gì mà gả nữ nhi duy nhất cho người nam nhân vô dụng Vương Đại Lực? Triệu thúc, nếu là ngài, ngài sẽ làm như vậy sao?"
Lý chính lắc đầu.
Có thôn dân nhỏ giọng trả lời. "Đương nhiên là không."
"Ai ngu như thế chứ."
"Chẳng lẽ Chu gia biết cái gì rồi mới vội vã thành thân sao?"
Thiệu Vân An nói tiếp. "Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Chu gia chắc chắn đã biết nữ nhi của bọn họ thất trinh, hơn nữa còn ăn dựng quả. Ta rất tò mò, Vương Đại Lực, sao ông lại biết bà ấy ăn dựng quả? Chẳng lẽ bà ấy nói cho ông?"
Vương Đại Lực không hé răng.
"Nói!" Thiệu Vân An đá chân.
Vương Đại Lực co rúm, rụt rè mở miệng.
Thiệu Vân An. "Đánh cho ta!"
Vương Đại Lực vội vàng nói. "Là, là, là do trên người nàng, có thai quả!"
Ồ...!
Chuyện riêng tư bị lộ ra, đương nhiên gây nên sóng gió. Vương lão thái cho dù không biết xấu hổ, nhưng chuyện tư mật của mình bị nói ra bên ngoài, làm sao có thể coi như không nghe thấy. Bà bổ nhào vào trên người Vương Đại Lực định xé miệng ông, nhưng bị thị vệ kéo ra.
"Vương Đại Lực! Lão nương bị mù mắt mới gả cho tên cặn bã như ngươi!"
La Vinh Vương. "Chặn miệng bà ta."
Chẳng mấy chốc, Vương lão thái bị chặn miệng.
Thiệu Vân An chắp tay sau lưng, tiếp tục. "Ta nhớ rằng, ăn dựng quả xong, thai quả sẽ kéo dài hai tháng. Nữ tử thai nghén mười tháng, nam tử tám tháng. Giả sử, Vương lão thái ăn dựng quả rồi gả cho Vương Đại Lực, đồng thời đã châu thai ám kết, vậy thì mười tháng sau mới sinh, xin hỏi, thai thứ nhất của Vương lão thái thì sau mấy tháng mới sinh?"
Thiệu Vân An sẽ không nói Vương Thạch Tỉnh lúc sinh ra thế nào, hắn lảng tránh tất cả khả năng khiến Vương Thạch Tỉnh và gia đình nhà này có liên quan tới nhau.
Tôn a gia bước ra. "Thạch Tỉnh sinh vào tháng chín, ta nhớ rất rõ. Vương Chu bà khó sinh, tìm ta xin thuốc. Ta từng khám cho bà, là đủ tháng."
Thiệu Vân An. "Được. Tỉnh ca sinh tháng chín. Vương Chu bà không sinh non, lùi về phía trước mười tháng, thì hẳn là tháng mười một hoài thai, đúng không?"
Tôn a gia tính toán một chút, gật đầu. "Đúng."
Những người khác biết tính toán cũng gật đầu lia lịa. "Chính là tháng mười một trước một năm, không sai."
"Được, vậy ta hỏi lại. Vương Chu bà và Vương Đại Lực tháng mấy thành thân?"
Lại là Tôn a gia trả lời. "Ta nhớ hình như là tháng chín."
Vương Văn Hòa vừa chạy tới. "Đúng là tháng chín."
Thiệu Vân An cười lạnh. "Tháng chín thành thân, tháng mười một có thai. Lúc thành thân, trên người Vương Chu bà có thai quả, vậy thì chắc chắn là phải ăn trong vòng hai tháng thành thân. Cho dù vừa ăn dựng quả xong đã thành thôn, thì mười tháng thai nghén, tính sao cũng là hai tháng sau khi thành thân mới có, chẳng lẽ không phải do Vương Đại Lực sao? Nếu không ăn dựng quả rồi thành thân, vậy thời gian thai nghén phải hơn mười tháng. Ta nghe nói có sinh non, nhưng chưa từng nghe thấy có người thai nghén mười một, mười hai tháng."
Tôn a gia. "Thạch Tỉnh và nhị thúc của Đại Lực là cùng một khuôn đúc ra, sao có thể là của người khác? Đại Lực, ngươi chưa từng thấy nhị thúc, nhưng người ở thế hệ chúng ta đều từng gặp."
Vương Đại Lực thân mình suy sụp, cúi đầu không nói lời nào. Vương lão thái rên rỉ kêu, nhìn Thiệu Vân An cứ như nhìn kẻ thù. Thiệu Vân An nói. "Vương tộc trưởng. Ngài có biết chuyện Vương Chu bà thất trinh trước khi gả cho Vương Đại Lực không?"
Vương Văn Hòa tức giận nói. "Không biết! Nếu không phải Chu gia che giấu, hôm nay, làm sao chúng ta mới biết! Nếu ta biết trước, sao có thể để cho một nữ nhân đồi phong bại tục gả vào trong dòng họ!"
Thiệu Vân An gật đầu. "Ta cũng đoán ngài nhất định không biết. Mà Chu gia nhất định là biết. Bọn họ gả nữ nhân như vậy vào dòng họ của các ngài, hủy đi danh tiếng trong tộc, quả thực là bụng dạ khó lường. Nhưng đã làm thì thôi đi, còn bôi nhọ danh tiếng của Tỉnh ca. Bôi nhọ danh tiếng của Tỉnh ca chính là bôi nhọ danh tiếng của cha ta, ta tuyệt đối không cho phép!" Quay người hành lễ. "Mộ Dung bá bá, ta muốn nhờ người của ngài tới thôn Đại Sơn đem gia chủ của Chu gia tới đây đối chứng. Ta không thể để Tỉnh ca bị sỉ nhục như vậy."
Nghe đến đó, La Vinh Vương đã nhận ra chút ẩn ý, lập tức nói. "Người đâu, tới thôn Đại Sơn, mang người nhà họ Chu tới."
"Tuân lệnh!" Năm tên thị vệ, dưới con mắt trừng trừng của mọi người, từ bên trong Vương trạch, dắt theo năm con tuấn mã, lên ngựa mau chóng phóng đi. Thiệu Vân An cứng rắn nói. "Chuyện ngày hôm nay, không nói rõ ràng không được. Yến quản gia, ngươi viết giấy bán thân trước, chờ xong chuyện này, đưa cho cả nhà bọn họ ký tên!"
"Vâng, tiểu lão gia!"
"Hu hu..."
Cơ thể Vương Đại Lực lung lay, ngất xỉu. Vương Điền Nham cũng ngất, Vương Quách Chiêu thì khóc lóc. Nghe nói Vương Xuân Tú không ở trong thôn. La Vinh Vương làm chủ, sai người lên huyện áp tải nàng trở lại thôn, đồng thời phái người đi mời Tưởng Khang Ninh trở về, còn ngăn chặn Vương Thạch Tỉnh và Vương Thanh, nói bọn họ không cần trở lại thôn sớm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233