Hãn Phu - Chương 48
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 48
Khi Vương Thạch Tỉnh trở về, bốn hài tử đang ở trong phòng cười đùa vui vẻ. Thiệu Vân An và Triệu Hà ở phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, nghe Thiệu vân An nói Triệu Tùng Bác và Vương Diễn ở trong nhà, Nguyên Đức đại ca và hai phu thê Nguyên Khánh buổi tối sẽ lại đây ăn cơm, Vương Thạch Tỉnh đề nghị mời hai phu thê Vương Thư Bình lại đây luôn. Thiệu Vân An gọi Vương Diễn, nhờ bé đi gọi cha nương lại đây ăn cơm, còn cả tiểu muội nữa, thuận tiện mang chút bánh dày trở về.
Ở trong phòng cùng Vương Thanh, Vương Ni và Triệu Tùng Bác ăn bánh dày, uống trà hoa cúc, Vương Diễn tự nhiên không ít. Cầm một túi bánh dày nóng hầm hập trong tay, Vương Diễn chạy thẳng về nhà.
Buổi chiều Triệu Tùng Bác tới thăm, lôi kéo Vương Diễn thì thầm vài câu rồi kéo nhau ra ngoài, cũng chẳng nói là đi làm cái gì. Trời đã sập sệ tối, còn chưa thấy Vương Diễn trở về, Vương Tiền thị kêu Vương Thư Bình đến nhà lý chính xem thử. Vương Thư Bình đang chuẩn bị đi, vửa mở cửa thì va phải nhi tử đang chạy vào. Hắn đỡ nhi tử dạy dỗ. "Vội vội vàng vàng làm cái gì?"
Vương Diễn một đầu mồ hôi, cười ha ha nói. "Cha, Thạch Tỉnh thúc kêu con mời ngài và nương qua ăn cơm, nói đưa cả muội muội qua." Nói xong, nhét một gói bánh nóng hổi vào ngực phụ thân. "Đây là bánh dày nhân đậu An thúc làm, đưa con mang về cho gia gia nãi nãi ăn."
Vương Thư Bình kinh ngạc hỏi. "Cả chiều nay ngươi ở nhà Thạch Tỉnh?"
"Vâng, Huyện học Sầm viện trưởng cho Thanh nhi vài quyển sách mà ở huyện cũng chẳng mua được, có viết chú giải. An thúc đồng ý cho con và Tùng Bác mỗi buổi chiều đến nhà chép sách, nhờ tụi con dạy kèm Thanh nhi. An thúc nói sẽ làm đồ ăn ngon. An thúc buổi chiều làm bánh dày, con ở bên đó ăn rất nhiều, cái này là để cho gia gia nãi nãi."
"Diễn nhi, có thật không?" Vương Tiền thị vô cùng ngạc nhiên.
Vương Diễn gật đầu. "Thật sự, Tùng Bác tới tìm con còn chưa tin đâu. Lúc qua bên đó An thúc đối xử với con rất tốt, cho con uống trà hoa cúc, cho con ăn bánh dày. Thạch Tỉnh thúc lúc về nhà nhìn thấy con liền kêu con đi mời cha nương và muội muội qua nhà ăn cơm. Cha, nương với muội muội đâu rồi, chúng ta qua nhanh đi!"
Vương Tiền thị vội vàng thúc dục nhi tử. "Thư Bình, ngươi mau kêu Tố Tố và Vũ Đình qua đi."
Vương Thư Bình hoàn hồn, đem bao đồ ăn đưa cho nương. "Ta đi nói với cha một tiếng. Diễn nhi, nương và muội muội ở hậu viện, ngươi đi gọi các nàng."
"Vâng!"
Vừa nghe Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mời nhi tử cùng nhi tắc qua dùng cơm, tôn tử từ ngày mai mỗi buổi chiều sẽ qua đó chép sách, Vương Văn Hoà ngây ngẩn cả người. Sau khi hồi thần ông không ngăn cản nhi tử, chỉ dặn dò nhi tử sau khi qua đó không nên nhắc lại chuyện trong tộc, chỉ vui vẻ dùng cơm là được.
Vương Thư Bình mang theo một hũ dưa muối nhà làm, cùng với tức phụ, nhi tử, nhi nữ qua nhà Vương Thạch Tỉnh làm khách. Thiệu Vân An thích ăn dưa muối của người trong thôn làm, hắn sẽ không tự làm, nghĩ đi nghĩ lại Vương Thư Bình mang một hũ dưa muối qua cũng thích hợp.
Tới nhà Vương Thạch Tỉnh, mấy người Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đã đến một lúc. Triệu hà và Thiệu Vân An bận rộn trong bếp, Lý Thải Quyên là nữ nhân không tiện vào bếp hỗ trợ, liền ở trong sân rửa rau. Thiệu Vân An nấu một nồi nước ấm để nàng dùng. Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh và Vương Thạch Tỉnh ở trong phòng nói chuyện. Phu thê Vương Thư Bình vừa tới, Lý Thải Quyên nhanh chóng tìm được bạn trò chuyện, Vương Thư Bình bị Triệu Nguyên Đức kéo vào phòng, Vương Thư Bình pha cho y một chén trà hoa cúc táo đỏ và kỷ tử. Trời lạnh, uống trà hoa cúc không dễ bị cảm. Vương Vũ Đình bị ca ca dắt qua phòng Vương Thanh. Vương Vũ Đình lớn hơn Vương Ni một tuổi, hai nữ hài mỗi người cầm một cái bánh, an tĩnh ngồi bên cạnh ca ca mình.
Vương Thạch Tỉnh biểu hiện rất hào phóng, Vương Thư Bình cũng thả lỏng hẳn. Triệu Nguyên Khánh đẩy đĩa bánh dày đến trước mặt Vương Thư Bình, nói. "Tẩu tử làm đó, ăn rất ngon, Thư Bình ca mà đến muộn tí nữa coi chừng không còn gì ăn đâu."
Vương Thư Bình cầm lên một cái, cắn một miếng, gật đầu. "Ăn ngon thật!"
Trước khi Vương Thư Bình tới, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đang bàn bạc chuyện mứt trái cây với Vương Thạch Tỉnh. Khi y đến, hai người liền không nhắc lại chuyện này nữa. Triệu Nguyên Đức quay sang hỏi Vương Thạch Tỉnh. "Sầm viện trưởng tặng Thanh nhi thư sách có chú giải của ông, vậy chẳng lẽ Thanh nhi có khả năng vào Bạch Nguyệt học đường?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Vân An muốn thế, nhưng Bạch Nguyệt học đường là nơi nào, đâu có dễ dàng gì tiến vào. Sầm viện trưởng đưa sách đã là nể mặt chúng ta, nếu lại yêu cầu thêm thì quả thực không tốt. Theo ta, Thanh nhi chỉ cần có thể đọc sách, học ở đâu cũng được."
Vương Thư Bình đáp. "Nếu có thể tìm huyện lệnh đại nhân nói giúp, đến Bạch Nguyệt học đường vẫn hơn."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Loại chuyện này không thể đi tìm đại nhân, xem năng lực của Thanh nhi đi. Vân An muốn tìm nữ phu tử dạy Ni tử học cầm. Hắn nói nữ oa học cầm cũng xem như một loại bản lĩnh, hắn muốn Ni tử giống như Thanh nhi nhận biết mặt chữ, nói nữ hài tử không thể đọc sách thì cũng phải hiểu lễ nghĩa. Ni tử cũng thích học."
Vương Thư Bình cảm khái. "Vân An đúng là có chủ ý, ngươi nghe hắn không sai."
Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh phụ hoạ. "Đúng vậy a, ngươi nghe hắn không sai." Triệu Nguyên Đức còn trêu chọc. "Ngươi nha, đúng là vớ được khối bảo."
Vương Thạch Tỉnh không biết xấu hổ gật đầu. "Ừ, Vân An là khối bảo, nhưng đã bị ta nhặt được."
"Da mặt ngươi đúng thật là..." Ba người hết nói nổi. Thật ra Vương Thư Bình rất hài lòng khi thái độ của Vương Thạch Tỉnh đối với y hết sức bình thường.
Mùi hương thức ăn thơm nồng từ bên ngoài thổi vào, bốn người nam nhân không thể ngồi yên. Nôn nóng chờ đợi một hồi cũng nghe thấy giọng nói như "thanh âm thiên đường" của Triệu Hà.
"Ăn cơm thôi, dọn bàn trong phòng đi."
Bốn nam nhân lập tức chuẩn bị bàn ghế, dọn dẹp khay trà. Bọn nhỏ cũng từ phòng bên cạnh chạy sang chờ cơm.
Thời tiết trở lạnh, Thiệu Vân An làm món thịt heo hầm cay, gà om tương, thịt heo xé sốt tỏi, súp xương sườn củ cải, bí đỏ hấp, thịt ba chỉ xào bắp cải, nấm xào và món gỏi khoai tây ưa thích của Vương Thanh và Vương Ni, tổng cộng là bảy món, một canh. Từng đĩa, từng đĩa thức ăn được bưng lên, nước miếng mọi người bắt đầu chảy.
Thiệu Vân An chia thức ăn thành hai phần. Năm hài tử ngồi ở một cái bàn nhỏ, người lớn thì ngồi ở bàn lớn. Lý Thải Quyên và Quan Tố Tố không thoải mái khi ngồi cùng bàn với mấy nam nhân nên lại chạy sang bàn của bọn nhỏ.
Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh không ngớt lời khen ngợi món ăn Thiệu Vân An nấu. Triệu Hà nài nỉ muốn theo Thiệu Vân An học nấu ăn, nghe thế Lý Thải Quyên và Quan Tố Tố cũng nhịn không được muốn theo học. Thiệu Vân An không để ý, còn cười nói. "Tục ngữ nói, muốn bắt tâm nam nhân, phải bắt dạ dày của hắn trước. Hà Tử ca, tẩu tử cùng đệ muội phải ráng học cho tốt, về sau nham nhân nhà mình nếu không đàng hoàng, cứ việc bắt hắn nhịn đói."
"Ha ha... Ý hay! Vẫn là Vân An thông minh!" Người làm tức phụ ha ha cười, người làm phu quân lại vô cùng xấu hổ.
Một bữa cơm đơn giản đã rút ngắn khoảng cách mọi người lại với nhau. Khi mọi người ăn xong chuẩn bị rời đi, Thiệu Vân An đưa cho mỗi nhà một bao bánh dày mang về. Vương Thạch Tỉnh tiễn mọi người ra ngoài, nhưng lại đi bên cạnh Vương Thư Bình. Triệu Nguyên Đức thấy thế thì kéo đệ đệ đi trước, Vương Thư Bình cố ý đi chậm lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi. "Thạch Tỉnh, có chuyện gì sao?"
Vương Thạch Tỉnh thì thầm. "Thư Bình ca, ta và Vân An hy vọng ngươi lên làm tộc trưởng, cũng chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Ta và Vân An không phải mặc kệ tông tộc, chỉ là hiện tại trong tộc quá loạn. Nếu ngươi cũng có ý này, ta sẽ nói với Vương lão cha."
Vương Thư Bình xúc động, im lặng một lát nói. "Ngươi và Vân An lo lắng cái gì ta đều hiểu. Không gạt ngươi, ta xác thực cũng có ý này, nhưng luận về tuổi tác lại không dễ thu phục mọi người. Dù sao cũng không gấp, có ngươi ủng hộ, ta sẽ không khách khí."
"Được."
Vỗ vỗ vai Vương Thạch Tỉnh, Vương Thư Bình nói. "Về đi, cùng Vân An sống thật tốt."
"Ta sẽ."
Vương Thư Bình tiến nhanh vài bước bắt kịp thê nhi, Vương Thạch Tỉnh xoay người về nhà.
***
Triệu Tùng Bác và Vương Diễn mỗi buổi chiều lại đây chép sách, phụ đạo Vương Thanh, cũng thuận tiện ôn lại kiến thức cũ. Không nói đến mấy quyển sách của Sầm viện trưởng, những quyển sách vỡ lòng có chú giải của Quan, Trần phu tử cũng đủ để hai đứa nhỏ mở rộng nhận thức. Phu tử uy tín nhất ở huyện Vĩnh Tu không phải ở huyện học, mà là ở Bạch Nguyệt học đường. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn chỉ đến trường tư thục bình thường đương nhiên kiến thức thu được sẽ khác nhau.
Mỗi buổi sáng, Thiệu Vân An vẫn theo cách trước đây dạy Vương Thanh và Ni tử, hắn kể chuyện xưa và giải nghĩa thành ngữ cùng một ít điển cố khiến Triệu Tùng Bác và Vương Diễn thấy thú vị không thôi. Số học và phép nhân thậm chí còn mới lạ hơn. Hai đứa nhỏ chiều nào cũng hỏi Vương Thanh xem hôm nay An thúc kể chuyện gì, Vương Thanh nói lại một lần, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn liền chép xuống, nhờ Vương Thanh giảng lại cho bọn nhóc một lần. Vương Thanh còn có nhiều chữ chưa học qua, Thiệu Vân An cũng không biết. Vì vậy, không chỉ Vương Thanh và Vương Ni có thể ôn tập một lần, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn cũng học được điều mới mẻ thông qua cách chép lại.
Triệu Tùng Bác và Vương Diễn cảm thấy An thúc tuy rằng có nhiều chữ không biết, nhưng tựa hồ so với phu tử còn thông thái hơn. Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình không ngờ đến nhi tử nhà mình có thể tiến bộ như vậy, hai nhà đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An càng cảm kích hơn mấy lần.
Triệu Hà làm mứt táo đỏ và sơn tra, Thiệu Vân An nếm thử xong đưa ra vài ý kiến. Triệu Hà làm theo thì quả thực phát hiện hương vị so với y tự làm lúc trước ngon hơn rất nhiều. Triệu gia bắt đầu chuẩn bị làm mứt trái cây đã thu gom từ năm trước. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn mỗi ngày đều qua nhà Vương Thạch Tỉnh, buổi chiều còn được ăn đồ ăn, hai đứa nhỏ còn chẳng thèm về nhà, người lớn hai bên cũng yên tâm để bọn nhỏ ở lại, cũng có thể đem nhiều tinh lực tập trung vào sự vụ bận rộn trong nhà.
Ngày thứ mười tám của tháng mười một, từng trận pháo trúc khiến cho thôn Tú Thuỷ vốn thanh tĩnh trở nên náo nhiệt lạ thường. Nhà mới Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cuối cùng cũng có thể thượng lương (đặt thanh xà để dựng nóc khi làm nhà mới). Thượng lương là đại sự, cần phải chọn ngày lành tháng tốt để làm. Ngày hôm nay chính là ngày thích hợp để thượng lương, Vương Thanh và Vương Ni hăng hái chạy xung quanh nhà mới để xem, đã có Triệu Tùng Bác và Vương Diễn trông chừng, miễn cho hai bé lại bị bắt nạt. Thời này chưa có hoả dược, chỉ có pháo trúc, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ngày thượng lương, Vương Thạch Tỉnh đặt ở trước cửa cổng lớn nhà mới năm cái nồi to, trong nồi là thịt thỏ hầm, gà rừng, thịt heo, nấm đông cô, mộc nhĩ các loại hầm chung với nhau. Vương Thạch Tỉnh không kê bàn, các thôn dân muốn ăn có thể cầm chén đũa đến lấy, bảo đảm có đủ màn thầu cho mọi người. Già trẻ cả thôn sôi trào, một đám người cầm chén đũa lao về phía nhà mới của Vương Thạch Tỉnh.
Vương Văn Hoà cũng tới, nhưng không tới ăn, mà là đến xem nhà, trên mặt cũng mang nét tươi cười. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đối xử với tôn tử rất tốt khiến ông thoải mái hơn nhiều, hơn nữa tôn tử ở bên này học được không ít thứ, đặc biệt là những thứ mới mẻ, ông đối với Thiệu vân An cũng có nhận thức khác. Vốn vô cùng thất vọng về Vương Chi Tùng, bây giờ ông lại thấy được hy vọng, hy vọng lần này chính là tôn tử ông. Hơn nữa, có Vương Thư Bình không ngừng khuyên giải, Vương Văn Hoà thông suốt hơn nhiều, ông cũng có ý định từ chức tộc trưởng, người được chọn tiếp theo chính là nhi tử ông, Vương Thư Bình.
Vương Văn Hoà không cầm theo chén, Thiệu Vân An nhìn thấy thì đưa cho ông một bộ chén đũa, nhờ Vương Thanh múc cho ông một chén thịt lớn. Vương Văn Hoà không từ chối, ngồi xuống cạnh Lý chính cùng nhau ăn.
Chỉ có nhà Vương Bân Xương, Vương Đại Phúc và Vương lão thái là không xuất hiện, cũng chẳng ai thèm đi kêu. Người đầu tiên là do sợ mất mặt, không có cam đảm lại đây ăn. Người phía sau chỉ sợ là bị Vương Chi Tùng ngăn cản. Nghe nói, Vương lão thái đã có thể xuống giường đi lại, căn cứ theo tính tình thích chiếm lợi của bà, không lý nào hôm nay không xuất hiện, hiển nhiên là có người không cho tới.
Vương lão thái làm sao lại không muốn đến, không chỉ có bà mà Vương Xuân Tú cũng muốn, chẳng qua bị Vương Chi Tùng ngăn giữ ở trong nhà. Vương Chi Tùng hiện giờ là thực sự sợ hãi. Chức vị đồng sinh tuy rằng được giữ lại, nhưng huyện học lại thông báo chờ đầu xuân hai tháng sau y mới có thể quay lại huyện học. Vương Chi Tùng nhớ rõ Thiệu Vân An đã nói, về sau hai nhà không cần lui tới. Y sợ nương và Xuân Tú xuất hiện sẽ chọc giận Thiệu Vân An, gây ảnh hưởng đến y, nên nói thế nào cũng không cho nương và tỷ tỷ đi.
Vương lão thái ở nhà cố sức mắng Vương Thạch Tỉnh bất hiếu, mắng Thiệu Vân An là sao chổi, chuyên môn tới khắc nhà bọn họ, còn kéo cả Vương Đại Lực vào, mắng ông thậm tệ. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, bà cùng nhi tử bị phạt, ông thân là gia chủ trong nhà mà đến rắm cũng không dám phóng.
Vương Xuân Tú ở bên cạnh khuyên nhủ, trong lòng lại có ý tâm tư khác. Nàng hiểu rõ, đại ca tẩu tử thật sự là được huyện lệnh đại nhân hỗ trợ. Nghe nói huyện lệnh đại nhân còn chưa thành thân, nếu nàng có thể khôi phục quan hệ với đại ca, vậy hôn sự chẳng phải là...
Càng nghĩ Vương Xuân Tú càng cảm thấy chuyện này khả thi. Nàng vào phòng đệ đệ, nhỏ giọng khuyên, tuy là sau này nên ngăn cản nương qua bên kia, nhưng bọn họ dù sao cũng là đệ muội của đại ca, bọn họ chỉ cần vài lời xin lỗi, dù sao cũng là thân huynh đệ, đánh gãy xương cốt còn dính gân. Nếu đại ca tha thứ bọn họ, vậy không cần sợ Thiệu Vân An nữa. Công danh sau này của Chi Tùng, hôn sự của nàng còn sợ không tới? Vương Xuân Tú lại ám chỉ Vương Chi Tùng huyện lệnh đại nhân còn chưa thú thê, dù không được làm thê, làm thiếp cũng là nở mày nở mặt. Vương Xuân Tú lớn lên dễ nhìn, nếu để ý kỹ, nàng cùng Vương Thạch Tỉnh có vài chỗ tương tự nhau.
Vương Chi Tùng nghe thế có chút động tâm, nhưng y sợ, ý lúc này quả thật là bị đánh sợ. Trải qua việc lần này, Vương Chi Tùng trong lòng hiểu rõ người nhà ai cũng không thể trông cậy, trái lại là đại ca, không kể tiền bạc, lại còn cùng huyện lệnh đại nhân giao hảo. Nghe nói đến cả Sầm viện trưởng còn tặng sách cho Vương Thanh. Nếu đại ca có thể tha thứ cho y, tiền đồ sau này của y còn sợ không với tới hay sao. Vương Chi Tùng hiện tại vô cùng nóng lòng tìm một chỗ chống lưng cho mình, mà chỗ dựa lớn nhất trước mắt chỉ có đại ca y.
Vương Xuân Tú ở bên cạnh cổ vũ, nói bọn họ nên qua thăm một cái, nhiều người như vậy, cũng không tính là bọn bọ đơn độc đến tìm. Qua đó chúc vài câu cát tường, đại ca đại tẩu lại có thể đuổi người hay sao. Vương Chi Tùng suy xét nửa ngày, rốt cuộc gật đầu đồng ý. Hai người hợp lại thuyết phục Vương lão thái, đảm bảo sẽ mang một chén thịt lớn về cho bà, lúc này mới thành công để Vương lão thái không đi theo.
Thiệu Vân An đang nói chuyện với Triệu Hà, Đường Căn Thụ chạy chẳng đến kêu. "An thúc, ta thấy Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đang qua bên này."
Thiệu Vân An tức khắc lạnh mặt. "Da mặt dày đến mức nào lại có thể qua đây lần nữa, ta nói còn chưa đủ khó nghe hay sao!" Mấy người nhà họ đối với hắn giống như ruồi bọ trên bàn vậy, buồn nôn kinh khủng. Có thể làm người đến mức buồn nôn thế này cũng là một loại nhân tài.
Triệu Hà vội vàng xoa dịu hắn. "Nếu bọn họ biết cái gì là sĩ diện đã không làm mấy chuyện kia. Ngươi và Thạch Tỉnh hiện tại có tiền, còn có giao tình với huyện lệnh, bọn họ không tới lấy lòng ngươi mới lạ." Triệu Hà và Đường Căn Thụ trao đổi vào câu, Đường Căn Thụ gật gật đầu, chạy.
Thiệu Vân An khó hiểu. Triệu Hà nói. "Bọn họ là đệ muội của Thạch Tỉnh. Thạch Tỉnh không thích bọn họ, hôm nay có nhiều khách khứa cũng không tiện đuổi người, có lẽ bọn họ biết vậy nên mới bám vào mà đến. Người trong thôn đều biết ngươi làm chủ trong nhà, ngươi không lộ mặt, Thạch Tỉnh rất dễ ứng phó, ngươi chờ xem."
Thiệu Vân An ghê tởm đáp. "Giờ ta mới hiểu cái gì là tiểu cường đánh hoài không chết."
"... Ý gì?"
"Tiểu cường là con gián."
"... A ha ha!"
Triệu Hà phụt cười, tưởng tượng đến cặp mắt luôn cao hơn đỉnh đầu của nhà họ Vương bị ví như con gián, y đột nhiên cảm thấy đồng cảm thay cho bọn họ. Triệu Hà trong lòng lắc đầu, đồng sinh lang a...
Ở trong phòng cùng Vương Thanh, Vương Ni và Triệu Tùng Bác ăn bánh dày, uống trà hoa cúc, Vương Diễn tự nhiên không ít. Cầm một túi bánh dày nóng hầm hập trong tay, Vương Diễn chạy thẳng về nhà.
Buổi chiều Triệu Tùng Bác tới thăm, lôi kéo Vương Diễn thì thầm vài câu rồi kéo nhau ra ngoài, cũng chẳng nói là đi làm cái gì. Trời đã sập sệ tối, còn chưa thấy Vương Diễn trở về, Vương Tiền thị kêu Vương Thư Bình đến nhà lý chính xem thử. Vương Thư Bình đang chuẩn bị đi, vửa mở cửa thì va phải nhi tử đang chạy vào. Hắn đỡ nhi tử dạy dỗ. "Vội vội vàng vàng làm cái gì?"
Vương Diễn một đầu mồ hôi, cười ha ha nói. "Cha, Thạch Tỉnh thúc kêu con mời ngài và nương qua ăn cơm, nói đưa cả muội muội qua." Nói xong, nhét một gói bánh nóng hổi vào ngực phụ thân. "Đây là bánh dày nhân đậu An thúc làm, đưa con mang về cho gia gia nãi nãi ăn."
Vương Thư Bình kinh ngạc hỏi. "Cả chiều nay ngươi ở nhà Thạch Tỉnh?"
"Vâng, Huyện học Sầm viện trưởng cho Thanh nhi vài quyển sách mà ở huyện cũng chẳng mua được, có viết chú giải. An thúc đồng ý cho con và Tùng Bác mỗi buổi chiều đến nhà chép sách, nhờ tụi con dạy kèm Thanh nhi. An thúc nói sẽ làm đồ ăn ngon. An thúc buổi chiều làm bánh dày, con ở bên đó ăn rất nhiều, cái này là để cho gia gia nãi nãi."
"Diễn nhi, có thật không?" Vương Tiền thị vô cùng ngạc nhiên.
Vương Diễn gật đầu. "Thật sự, Tùng Bác tới tìm con còn chưa tin đâu. Lúc qua bên đó An thúc đối xử với con rất tốt, cho con uống trà hoa cúc, cho con ăn bánh dày. Thạch Tỉnh thúc lúc về nhà nhìn thấy con liền kêu con đi mời cha nương và muội muội qua nhà ăn cơm. Cha, nương với muội muội đâu rồi, chúng ta qua nhanh đi!"
Vương Tiền thị vội vàng thúc dục nhi tử. "Thư Bình, ngươi mau kêu Tố Tố và Vũ Đình qua đi."
Vương Thư Bình hoàn hồn, đem bao đồ ăn đưa cho nương. "Ta đi nói với cha một tiếng. Diễn nhi, nương và muội muội ở hậu viện, ngươi đi gọi các nàng."
"Vâng!"
Vừa nghe Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mời nhi tử cùng nhi tắc qua dùng cơm, tôn tử từ ngày mai mỗi buổi chiều sẽ qua đó chép sách, Vương Văn Hoà ngây ngẩn cả người. Sau khi hồi thần ông không ngăn cản nhi tử, chỉ dặn dò nhi tử sau khi qua đó không nên nhắc lại chuyện trong tộc, chỉ vui vẻ dùng cơm là được.
Vương Thư Bình mang theo một hũ dưa muối nhà làm, cùng với tức phụ, nhi tử, nhi nữ qua nhà Vương Thạch Tỉnh làm khách. Thiệu Vân An thích ăn dưa muối của người trong thôn làm, hắn sẽ không tự làm, nghĩ đi nghĩ lại Vương Thư Bình mang một hũ dưa muối qua cũng thích hợp.
Tới nhà Vương Thạch Tỉnh, mấy người Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đã đến một lúc. Triệu hà và Thiệu Vân An bận rộn trong bếp, Lý Thải Quyên là nữ nhân không tiện vào bếp hỗ trợ, liền ở trong sân rửa rau. Thiệu Vân An nấu một nồi nước ấm để nàng dùng. Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh và Vương Thạch Tỉnh ở trong phòng nói chuyện. Phu thê Vương Thư Bình vừa tới, Lý Thải Quyên nhanh chóng tìm được bạn trò chuyện, Vương Thư Bình bị Triệu Nguyên Đức kéo vào phòng, Vương Thư Bình pha cho y một chén trà hoa cúc táo đỏ và kỷ tử. Trời lạnh, uống trà hoa cúc không dễ bị cảm. Vương Vũ Đình bị ca ca dắt qua phòng Vương Thanh. Vương Vũ Đình lớn hơn Vương Ni một tuổi, hai nữ hài mỗi người cầm một cái bánh, an tĩnh ngồi bên cạnh ca ca mình.
Vương Thạch Tỉnh biểu hiện rất hào phóng, Vương Thư Bình cũng thả lỏng hẳn. Triệu Nguyên Khánh đẩy đĩa bánh dày đến trước mặt Vương Thư Bình, nói. "Tẩu tử làm đó, ăn rất ngon, Thư Bình ca mà đến muộn tí nữa coi chừng không còn gì ăn đâu."
Vương Thư Bình cầm lên một cái, cắn một miếng, gật đầu. "Ăn ngon thật!"
Trước khi Vương Thư Bình tới, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đang bàn bạc chuyện mứt trái cây với Vương Thạch Tỉnh. Khi y đến, hai người liền không nhắc lại chuyện này nữa. Triệu Nguyên Đức quay sang hỏi Vương Thạch Tỉnh. "Sầm viện trưởng tặng Thanh nhi thư sách có chú giải của ông, vậy chẳng lẽ Thanh nhi có khả năng vào Bạch Nguyệt học đường?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Vân An muốn thế, nhưng Bạch Nguyệt học đường là nơi nào, đâu có dễ dàng gì tiến vào. Sầm viện trưởng đưa sách đã là nể mặt chúng ta, nếu lại yêu cầu thêm thì quả thực không tốt. Theo ta, Thanh nhi chỉ cần có thể đọc sách, học ở đâu cũng được."
Vương Thư Bình đáp. "Nếu có thể tìm huyện lệnh đại nhân nói giúp, đến Bạch Nguyệt học đường vẫn hơn."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Loại chuyện này không thể đi tìm đại nhân, xem năng lực của Thanh nhi đi. Vân An muốn tìm nữ phu tử dạy Ni tử học cầm. Hắn nói nữ oa học cầm cũng xem như một loại bản lĩnh, hắn muốn Ni tử giống như Thanh nhi nhận biết mặt chữ, nói nữ hài tử không thể đọc sách thì cũng phải hiểu lễ nghĩa. Ni tử cũng thích học."
Vương Thư Bình cảm khái. "Vân An đúng là có chủ ý, ngươi nghe hắn không sai."
Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh phụ hoạ. "Đúng vậy a, ngươi nghe hắn không sai." Triệu Nguyên Đức còn trêu chọc. "Ngươi nha, đúng là vớ được khối bảo."
Vương Thạch Tỉnh không biết xấu hổ gật đầu. "Ừ, Vân An là khối bảo, nhưng đã bị ta nhặt được."
"Da mặt ngươi đúng thật là..." Ba người hết nói nổi. Thật ra Vương Thư Bình rất hài lòng khi thái độ của Vương Thạch Tỉnh đối với y hết sức bình thường.
Mùi hương thức ăn thơm nồng từ bên ngoài thổi vào, bốn người nam nhân không thể ngồi yên. Nôn nóng chờ đợi một hồi cũng nghe thấy giọng nói như "thanh âm thiên đường" của Triệu Hà.
"Ăn cơm thôi, dọn bàn trong phòng đi."
Bốn nam nhân lập tức chuẩn bị bàn ghế, dọn dẹp khay trà. Bọn nhỏ cũng từ phòng bên cạnh chạy sang chờ cơm.
Thời tiết trở lạnh, Thiệu Vân An làm món thịt heo hầm cay, gà om tương, thịt heo xé sốt tỏi, súp xương sườn củ cải, bí đỏ hấp, thịt ba chỉ xào bắp cải, nấm xào và món gỏi khoai tây ưa thích của Vương Thanh và Vương Ni, tổng cộng là bảy món, một canh. Từng đĩa, từng đĩa thức ăn được bưng lên, nước miếng mọi người bắt đầu chảy.
Thiệu Vân An chia thức ăn thành hai phần. Năm hài tử ngồi ở một cái bàn nhỏ, người lớn thì ngồi ở bàn lớn. Lý Thải Quyên và Quan Tố Tố không thoải mái khi ngồi cùng bàn với mấy nam nhân nên lại chạy sang bàn của bọn nhỏ.
Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh không ngớt lời khen ngợi món ăn Thiệu Vân An nấu. Triệu Hà nài nỉ muốn theo Thiệu Vân An học nấu ăn, nghe thế Lý Thải Quyên và Quan Tố Tố cũng nhịn không được muốn theo học. Thiệu Vân An không để ý, còn cười nói. "Tục ngữ nói, muốn bắt tâm nam nhân, phải bắt dạ dày của hắn trước. Hà Tử ca, tẩu tử cùng đệ muội phải ráng học cho tốt, về sau nham nhân nhà mình nếu không đàng hoàng, cứ việc bắt hắn nhịn đói."
"Ha ha... Ý hay! Vẫn là Vân An thông minh!" Người làm tức phụ ha ha cười, người làm phu quân lại vô cùng xấu hổ.
Một bữa cơm đơn giản đã rút ngắn khoảng cách mọi người lại với nhau. Khi mọi người ăn xong chuẩn bị rời đi, Thiệu Vân An đưa cho mỗi nhà một bao bánh dày mang về. Vương Thạch Tỉnh tiễn mọi người ra ngoài, nhưng lại đi bên cạnh Vương Thư Bình. Triệu Nguyên Đức thấy thế thì kéo đệ đệ đi trước, Vương Thư Bình cố ý đi chậm lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi. "Thạch Tỉnh, có chuyện gì sao?"
Vương Thạch Tỉnh thì thầm. "Thư Bình ca, ta và Vân An hy vọng ngươi lên làm tộc trưởng, cũng chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Ta và Vân An không phải mặc kệ tông tộc, chỉ là hiện tại trong tộc quá loạn. Nếu ngươi cũng có ý này, ta sẽ nói với Vương lão cha."
Vương Thư Bình xúc động, im lặng một lát nói. "Ngươi và Vân An lo lắng cái gì ta đều hiểu. Không gạt ngươi, ta xác thực cũng có ý này, nhưng luận về tuổi tác lại không dễ thu phục mọi người. Dù sao cũng không gấp, có ngươi ủng hộ, ta sẽ không khách khí."
"Được."
Vỗ vỗ vai Vương Thạch Tỉnh, Vương Thư Bình nói. "Về đi, cùng Vân An sống thật tốt."
"Ta sẽ."
Vương Thư Bình tiến nhanh vài bước bắt kịp thê nhi, Vương Thạch Tỉnh xoay người về nhà.
***
Triệu Tùng Bác và Vương Diễn mỗi buổi chiều lại đây chép sách, phụ đạo Vương Thanh, cũng thuận tiện ôn lại kiến thức cũ. Không nói đến mấy quyển sách của Sầm viện trưởng, những quyển sách vỡ lòng có chú giải của Quan, Trần phu tử cũng đủ để hai đứa nhỏ mở rộng nhận thức. Phu tử uy tín nhất ở huyện Vĩnh Tu không phải ở huyện học, mà là ở Bạch Nguyệt học đường. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn chỉ đến trường tư thục bình thường đương nhiên kiến thức thu được sẽ khác nhau.
Mỗi buổi sáng, Thiệu Vân An vẫn theo cách trước đây dạy Vương Thanh và Ni tử, hắn kể chuyện xưa và giải nghĩa thành ngữ cùng một ít điển cố khiến Triệu Tùng Bác và Vương Diễn thấy thú vị không thôi. Số học và phép nhân thậm chí còn mới lạ hơn. Hai đứa nhỏ chiều nào cũng hỏi Vương Thanh xem hôm nay An thúc kể chuyện gì, Vương Thanh nói lại một lần, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn liền chép xuống, nhờ Vương Thanh giảng lại cho bọn nhóc một lần. Vương Thanh còn có nhiều chữ chưa học qua, Thiệu Vân An cũng không biết. Vì vậy, không chỉ Vương Thanh và Vương Ni có thể ôn tập một lần, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn cũng học được điều mới mẻ thông qua cách chép lại.
Triệu Tùng Bác và Vương Diễn cảm thấy An thúc tuy rằng có nhiều chữ không biết, nhưng tựa hồ so với phu tử còn thông thái hơn. Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình không ngờ đến nhi tử nhà mình có thể tiến bộ như vậy, hai nhà đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An càng cảm kích hơn mấy lần.
Triệu Hà làm mứt táo đỏ và sơn tra, Thiệu Vân An nếm thử xong đưa ra vài ý kiến. Triệu Hà làm theo thì quả thực phát hiện hương vị so với y tự làm lúc trước ngon hơn rất nhiều. Triệu gia bắt đầu chuẩn bị làm mứt trái cây đã thu gom từ năm trước. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn mỗi ngày đều qua nhà Vương Thạch Tỉnh, buổi chiều còn được ăn đồ ăn, hai đứa nhỏ còn chẳng thèm về nhà, người lớn hai bên cũng yên tâm để bọn nhỏ ở lại, cũng có thể đem nhiều tinh lực tập trung vào sự vụ bận rộn trong nhà.
Ngày thứ mười tám của tháng mười một, từng trận pháo trúc khiến cho thôn Tú Thuỷ vốn thanh tĩnh trở nên náo nhiệt lạ thường. Nhà mới Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cuối cùng cũng có thể thượng lương (đặt thanh xà để dựng nóc khi làm nhà mới). Thượng lương là đại sự, cần phải chọn ngày lành tháng tốt để làm. Ngày hôm nay chính là ngày thích hợp để thượng lương, Vương Thanh và Vương Ni hăng hái chạy xung quanh nhà mới để xem, đã có Triệu Tùng Bác và Vương Diễn trông chừng, miễn cho hai bé lại bị bắt nạt. Thời này chưa có hoả dược, chỉ có pháo trúc, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ngày thượng lương, Vương Thạch Tỉnh đặt ở trước cửa cổng lớn nhà mới năm cái nồi to, trong nồi là thịt thỏ hầm, gà rừng, thịt heo, nấm đông cô, mộc nhĩ các loại hầm chung với nhau. Vương Thạch Tỉnh không kê bàn, các thôn dân muốn ăn có thể cầm chén đũa đến lấy, bảo đảm có đủ màn thầu cho mọi người. Già trẻ cả thôn sôi trào, một đám người cầm chén đũa lao về phía nhà mới của Vương Thạch Tỉnh.
Vương Văn Hoà cũng tới, nhưng không tới ăn, mà là đến xem nhà, trên mặt cũng mang nét tươi cười. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đối xử với tôn tử rất tốt khiến ông thoải mái hơn nhiều, hơn nữa tôn tử ở bên này học được không ít thứ, đặc biệt là những thứ mới mẻ, ông đối với Thiệu vân An cũng có nhận thức khác. Vốn vô cùng thất vọng về Vương Chi Tùng, bây giờ ông lại thấy được hy vọng, hy vọng lần này chính là tôn tử ông. Hơn nữa, có Vương Thư Bình không ngừng khuyên giải, Vương Văn Hoà thông suốt hơn nhiều, ông cũng có ý định từ chức tộc trưởng, người được chọn tiếp theo chính là nhi tử ông, Vương Thư Bình.
Vương Văn Hoà không cầm theo chén, Thiệu Vân An nhìn thấy thì đưa cho ông một bộ chén đũa, nhờ Vương Thanh múc cho ông một chén thịt lớn. Vương Văn Hoà không từ chối, ngồi xuống cạnh Lý chính cùng nhau ăn.
Chỉ có nhà Vương Bân Xương, Vương Đại Phúc và Vương lão thái là không xuất hiện, cũng chẳng ai thèm đi kêu. Người đầu tiên là do sợ mất mặt, không có cam đảm lại đây ăn. Người phía sau chỉ sợ là bị Vương Chi Tùng ngăn cản. Nghe nói, Vương lão thái đã có thể xuống giường đi lại, căn cứ theo tính tình thích chiếm lợi của bà, không lý nào hôm nay không xuất hiện, hiển nhiên là có người không cho tới.
Vương lão thái làm sao lại không muốn đến, không chỉ có bà mà Vương Xuân Tú cũng muốn, chẳng qua bị Vương Chi Tùng ngăn giữ ở trong nhà. Vương Chi Tùng hiện giờ là thực sự sợ hãi. Chức vị đồng sinh tuy rằng được giữ lại, nhưng huyện học lại thông báo chờ đầu xuân hai tháng sau y mới có thể quay lại huyện học. Vương Chi Tùng nhớ rõ Thiệu Vân An đã nói, về sau hai nhà không cần lui tới. Y sợ nương và Xuân Tú xuất hiện sẽ chọc giận Thiệu Vân An, gây ảnh hưởng đến y, nên nói thế nào cũng không cho nương và tỷ tỷ đi.
Vương lão thái ở nhà cố sức mắng Vương Thạch Tỉnh bất hiếu, mắng Thiệu Vân An là sao chổi, chuyên môn tới khắc nhà bọn họ, còn kéo cả Vương Đại Lực vào, mắng ông thậm tệ. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, bà cùng nhi tử bị phạt, ông thân là gia chủ trong nhà mà đến rắm cũng không dám phóng.
Vương Xuân Tú ở bên cạnh khuyên nhủ, trong lòng lại có ý tâm tư khác. Nàng hiểu rõ, đại ca tẩu tử thật sự là được huyện lệnh đại nhân hỗ trợ. Nghe nói huyện lệnh đại nhân còn chưa thành thân, nếu nàng có thể khôi phục quan hệ với đại ca, vậy hôn sự chẳng phải là...
Càng nghĩ Vương Xuân Tú càng cảm thấy chuyện này khả thi. Nàng vào phòng đệ đệ, nhỏ giọng khuyên, tuy là sau này nên ngăn cản nương qua bên kia, nhưng bọn họ dù sao cũng là đệ muội của đại ca, bọn họ chỉ cần vài lời xin lỗi, dù sao cũng là thân huynh đệ, đánh gãy xương cốt còn dính gân. Nếu đại ca tha thứ bọn họ, vậy không cần sợ Thiệu Vân An nữa. Công danh sau này của Chi Tùng, hôn sự của nàng còn sợ không tới? Vương Xuân Tú lại ám chỉ Vương Chi Tùng huyện lệnh đại nhân còn chưa thú thê, dù không được làm thê, làm thiếp cũng là nở mày nở mặt. Vương Xuân Tú lớn lên dễ nhìn, nếu để ý kỹ, nàng cùng Vương Thạch Tỉnh có vài chỗ tương tự nhau.
Vương Chi Tùng nghe thế có chút động tâm, nhưng y sợ, ý lúc này quả thật là bị đánh sợ. Trải qua việc lần này, Vương Chi Tùng trong lòng hiểu rõ người nhà ai cũng không thể trông cậy, trái lại là đại ca, không kể tiền bạc, lại còn cùng huyện lệnh đại nhân giao hảo. Nghe nói đến cả Sầm viện trưởng còn tặng sách cho Vương Thanh. Nếu đại ca có thể tha thứ cho y, tiền đồ sau này của y còn sợ không với tới hay sao. Vương Chi Tùng hiện tại vô cùng nóng lòng tìm một chỗ chống lưng cho mình, mà chỗ dựa lớn nhất trước mắt chỉ có đại ca y.
Vương Xuân Tú ở bên cạnh cổ vũ, nói bọn họ nên qua thăm một cái, nhiều người như vậy, cũng không tính là bọn bọ đơn độc đến tìm. Qua đó chúc vài câu cát tường, đại ca đại tẩu lại có thể đuổi người hay sao. Vương Chi Tùng suy xét nửa ngày, rốt cuộc gật đầu đồng ý. Hai người hợp lại thuyết phục Vương lão thái, đảm bảo sẽ mang một chén thịt lớn về cho bà, lúc này mới thành công để Vương lão thái không đi theo.
Thiệu Vân An đang nói chuyện với Triệu Hà, Đường Căn Thụ chạy chẳng đến kêu. "An thúc, ta thấy Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đang qua bên này."
Thiệu Vân An tức khắc lạnh mặt. "Da mặt dày đến mức nào lại có thể qua đây lần nữa, ta nói còn chưa đủ khó nghe hay sao!" Mấy người nhà họ đối với hắn giống như ruồi bọ trên bàn vậy, buồn nôn kinh khủng. Có thể làm người đến mức buồn nôn thế này cũng là một loại nhân tài.
Triệu Hà vội vàng xoa dịu hắn. "Nếu bọn họ biết cái gì là sĩ diện đã không làm mấy chuyện kia. Ngươi và Thạch Tỉnh hiện tại có tiền, còn có giao tình với huyện lệnh, bọn họ không tới lấy lòng ngươi mới lạ." Triệu Hà và Đường Căn Thụ trao đổi vào câu, Đường Căn Thụ gật gật đầu, chạy.
Thiệu Vân An khó hiểu. Triệu Hà nói. "Bọn họ là đệ muội của Thạch Tỉnh. Thạch Tỉnh không thích bọn họ, hôm nay có nhiều khách khứa cũng không tiện đuổi người, có lẽ bọn họ biết vậy nên mới bám vào mà đến. Người trong thôn đều biết ngươi làm chủ trong nhà, ngươi không lộ mặt, Thạch Tỉnh rất dễ ứng phó, ngươi chờ xem."
Thiệu Vân An ghê tởm đáp. "Giờ ta mới hiểu cái gì là tiểu cường đánh hoài không chết."
"... Ý gì?"
"Tiểu cường là con gián."
"... A ha ha!"
Triệu Hà phụt cười, tưởng tượng đến cặp mắt luôn cao hơn đỉnh đầu của nhà họ Vương bị ví như con gián, y đột nhiên cảm thấy đồng cảm thay cho bọn họ. Triệu Hà trong lòng lắc đầu, đồng sinh lang a...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233