Hãn Phu - Chương 171
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 171
Tiên quả và tiên thủy gây náo động kinh thành. Chỉ có một trái tiên quả, không ai ngoài hoàng thượng và quân hậu có thể ăn. Nhưng tiên thủy thì khác. Biết bao nhiêu người hâm mộ đố kỵ với bốn người được Vĩnh Minh Đế ban thưởng. Những tin đồn về việc tân Trung Dũng Hầu uống tiên thủy mỗi sáng sớm cũng lan truyền khắp các đường phố. Mặc kệ bao nhiêu người muốn đi cướp tiên thủy của Trung Dũng hầu, bốn người uống tiên thủy như được thoát thai hoán cốt.
Ngoại trừ La Vinh Vương, thì Sầm lão, Ông lão và Đại lão tướng quân lựa chọn cùng bạn lữ dùng tiên thủy. Không phải bọn họ không muốn chia cho nhi tử, nhưng giống như dâu cả Thẩm băng nhà Đại lão tướng quân nói, tiên thủy là do hoàng thượng ban thưởng, nhi tử bọn họ mà uống sẽ bị người ngoài đàm tiếu, hơn nữa, tiên thủy không có nhiều, nếu chia phần cho bọn hài tử, vậy còn tôn tử thì sao, không bằng chẳng phân chia gì.
Thế tử nhà La Vinh Vương bị tâm tật, La Vinh Vương chia cho y không có gì đáng trách, cũng không bị người ngoài châm biếm. La Vinh Vương phân cho Quách Tử Mục, đó là thật lòng. Nhưng La Vinh Vương và thế tử không hề nghĩ tới Quách Tử Mục lại chia phần của mình cho La Vinh Vương. Cũng nhờ vậy mà Mộ Dung thế tử hoàn toàn tin tưởng Quách Tử Mục, cho dù trước đó còn hơi chút nghi ngờ. Vị cha nhỏ tân nhiệm chưa từng thấy mặt này thật lòng quan tâm phụ vương y.
Sau khi bình phục, La Vinh Vương nửa nằm trên giường, trong lòng ôm chặt Quách Tử Mục. Hốc mắt ông đỏ hồng, Mộ Dung thế tử không ở trong phòng. Gian bên ngoài chỉ còn lại bãi lộn xộn. Quách Tử Mục tháo mặt nạ, khóe miệng mỉm cười nhìn sườn mặt trắng hơn rất nhiều cùng mái tóc đen nhánh của La Vinh Vương.
"Tiểu Mục..." Giọng La Vinh Vương khàn khàn.
Quách Tử Mục che miệng ông, ý cười đong đầy ánh mắt. "Bây giờ ngài có thể yên tâm thú ta."
La Vinh Vương kéo tay Quách Tử Mục xuống, hôn y, cả đời này của ông cực khổ, chính là để gặp được đứa ngốc nghếch khiến ông vừa đau lòng, vừa hạnh phúc này.
Trong phòng, Mộ Dung thế tử nhẹ nhàng ngồi trước án thư, quản gia vương phủ cung kính đứng trước mặt y. Mộ Dung thế tử vẫn luôn trầm tư, khiến quản gia không dám hỏi, y gọi ông đến làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn đứng chờ lệnh.
Hồi lâu sau, Mộ Dung thế tử giương mắt: "Ta nhớ rõ, thu chi trong vương phủ do người của ông quản lý."
Quản gia nghe thế lập tức quỳ xuống hô. "Thế tử minh xét, lão nô luôn quản giáo hắn nghiêm khắc, cho tới bây giờ hắn luôn siêng năng chăm chỉ, không dám gây ra bất cứ sai lầm náo, càng không dám có ý nghĩ quá phận!"
Mộ Dung thế tử không cho quản gia đứng lên, chậm rãi nói. "Lúc trước, trong lòng ta có tâm nhưng không có lực, cha ta lại không thông thạo quản lý chuyện trong phủ, sự tình lớn nhỏ đều do ngươi ra mặt giải quyết. Hiện giờ đã khác xưa, cha ta sắp thú chính quân, trong phủ cần phải có một người đứng ra chưởng gia, không thể vì vương chính quân tính tình hướng nội mà lơ là bỏ qua. Vương phủ nghênh thú chính quân là đại sự, trong cung sẽ tự phái người tới vương phủ hỗ trợ. Ngươi dặn dò đám hạ nhân phải cơ trí một tí, ta không muốn trước khi vương chính quân vào cửa xảy ra sơ xuất gì. Nếu không làm được, chức quản gia của ngươi không cần nữa."
"Lão nô không dám chậm trễ, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ sơ xuất nào trước khi chính quân vào phủ."
"Kêu phòng thu chi ngày mai đưa sổ sách tới cho ta, ta muốn kiểm tra."
"...Vâng!"
"Được rồi, lui ra đi!"
Quản gia run rẩy đứng lên hành lễ, khom người đi ra. Sau khi thối lui, đóng cửa, ông mới dám nâng tay áo lau mồ hôi lạnh, trên lưng ướt đẫm.
Nhìn canh giờ, Mộ Dung thế tử đứng dậy rời khỏi thư phòng, nếu không tranh thủ đi, cửa cung sẽ đóng. Bởi vì Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, Thanh Trúc viện của La Vinh Vương không an bài hạ nhân hầu hạ. Mộ Dung thế tử đẩy cổng, đi vào trong sân, ho khan hai cái, giương giọng gọi. "Cha, ngài có ổn chưa? Chúng ta mau vào cung tạ ơn thôi!"
Hai người trong phòng da thịt gần kề vội vàng tách ra. La Vinh Vương nhổm dậy mặc y phục, đáp. "Ngươi ra sảnh trước chờ đi, lát cha ra."
"Vâng."
Mộ Dung thế tử rời đi, trên đường căn dặn hai thị nữ canh giữ ngoài cổng Trúc Thanh viện.
Quách Tử Mục quỳ trên giường giúp La Vinh Vương mặc y phục, mái tóc dài bồng bềnh, ánh mắt đầy ẩn tình, cơ thể trần trụi trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua, cộng thêm dấu vết mới in thêm. La Vinh Vương nhịn không được ôm y đặt lên một nụ hôn sâu, sau đó miễn cưỡng thối lui, thanh âm tràn đầy dục niệm. "Hoàng thượng và quân hậu nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sợ là không gặp được, ngươi không cần phải đi. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ăn trước đi, không cần chờ ta. Ta đi một lát rồi về."
"Ta chờ ngài về." Quách Tử Mục giúp La Vinh Vương thắt đai lưng, hỏi. "Ngài muốn ăn cái gì?"
Biết rõ đối phương nhất định chờ mình trở về mới chịu ăn, La Vinh Vương nhấc cằm đối phương, hôn một cái. Không còn lo lắng về chênh lệch tuổi tác, La Vinh Vương dường như biến thành một thiếu niên mới nếm trải tình ái, hận không thể thời thời khắc khắc ở cùng Quách Tử Mục. Lại khó khăn tách nhau ra, Quách Tử Mục thở gấp, mềm nhũn dựa vào ngực La Vinh Vương.
La Vinh Vương đặt người nằm lại giường, nói. "Ăn mì đi, ta đi đây."
"Đi đi."
Kéo chăn che đậy cơ thể mỹ lệ của Quách Tử Mục, La Vinh Vương lưu luyến từng bước rời đi. Đối phương không nỡ xa lìa khiến Quách Tử Mục che miệng cười trộm. Có thể cả đời ở bên La Vinh Vương, Quách Tử Mục kéo chăn che đầu, tiếng cười hạnh phúc phát ra ngoài.
La Vinh Vương tràn đầy xuân ý, vội vàng tới sảnh trước gặp thế tử. Thế tử nhìn thấy cũng phải lắc đầu, cha thật là, thật là rơi vào lưới tình rồi! Bất quá, nhớ tới hành động của Quách Tử Mục, thế tử có thể hiểu tại sao phụ vương lại bị hãm sâu. Làm bộ không nhìn thấy dấu hôn trên cổ phụ vương bị lộ ra, thế tử nói. "Cha, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta trực tiếp tiến cung hay sao?"
"Ừ, trực tiếp tiến cung." La Vinh Vương bước chân không ngừng, đi ra ngoài, nói. "Không chắc sẽ gặp được hoàng thượng. Sợ rằng sắp tới sẽ có nhiều khách nhân tới phủ, giao cho ngươi. Kinh thành là nơi thương tâm đối với cha nhỏ ngươi, ta muốn ở bên hắn nhiều một chút."
"Cha yên tâm, hài nhi sẽ không để người ngoài quấy nhiễu tới ngài và cha nhỏ. Phía bên Trung Dũng hầu..."
"Bọn họ làm xong việc rồi nhất định sẽ tới, không cần cất công đi mời."
"Vâng."
Hai phụ tử lên xe, xe chạy một lúc, thế tử mở miệng. "Cha, mấy ngày nữa ta sẽ tới Vũ Lâm tự, ngài không cần đi đâu."
La Vinh Vương lập tức đáp. "Sao vậy được. Cha nghênh thú chính quân, chung quy cũng phải nói với nương ngươi một tiếng, thân thể ngươi bình phục, cũng phải báo với nàng."
Thế tử mặt không cảm xúc nói. "không chừng bà ấy lại đóng cửa tụng kinh, ngài đi một chuyến không gặp được bà ấy không phải là mất công sao. Cứ để hài nhi tự đi, hài nhi sẽ mang tiểu Huy theo, ngài ở phủ cùng cha nhỏ đi."
La Vinh Vương thở dài, nói. "Ngươi không nên trách nương ngươi, nàng một lòng hướng phật, nếu không phải hoàng gia gia ngươi hạ chỉ, nàng sớm có thể an tâm xuất gia. Nàng tụng kinh ngày ngày, chính là để cầu phúc cho ngươi."
Thế tử lãnh đạm lảng tránh đề tài này, đáp. "Nếu bà ấy biết ngài chuẩn bị thú chính quân, nói không chừng sẽ lập tức quy y cửa phật, sau này còn có thể tái kiến hay không còn chưa biết."
La Vinh Vương vỗ vỗ thế tử, không nói gì nữa. Ông biết, trong lòng thế tử có oán niệm sâu nặng với mẫu thân, nhưng ông không thể thay đổi tâm niệm hướng phật của vương phi, cũng không thay đổi được vướng mắc giữa thế tử và mẫu thân. Sau khi sinh thế tử, hết cữ xong vương phi lập tức tới Vũ Lâm tự, hơn hai mươi năm qua, mặc dù có trở lại vương phủ, nhưng cũng chỉ ở trong phật đường tụng kinh tu phật, ông không thể trách mắng nhi tử oán hận mẫu thân mình.
"Vậy ngươi nói với nàng, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới thăm. Tiểu Huy, cứ để nó ở bên đó lâu một chút, chờ tình hình trong phủ lắng xuống hãy đón nó về."
"Vâng."
Xe ngựa chảy thẳng tới hoàng cung, dừng lại trước cổng. La Vinh Vương là thân vương, tiến cung không cần xuống ngựa (xe ngựa). Mộ Dung thế tử xuống trước đỡ phụ vương. La Vinh Vương vừa đặt chân xuống đất, phía sau có thêm hai chiếc xe ngựa chạy tới. Nhìn phù hiệu thêu trên hai chiếc xe ngựa, La Vinh Vương ha hả cười thành tiếng.
Hai chiếc xe dừng lại song song. Bước xuống từ trên chiếc xe thêu phù hiệu "Ông" là phu thê Ông lão và Sầm lão. Người bước xuống từ chiếc xe mang phù hiệu "Đại" đương nhiên là ba vị, Đại lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân. Sau khi nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt đối phương, trong mắt mọi người tràn trề kích động. Đại lão tướng quân không còn dùng quải trượng, giọng nói còn vang dội hơn thường ngày. "Ngày mai tới phủ của ta đi."
Ông lão nói tiếp. "Ngày kế tiếp tới phủ của ta đi, mấy lão gia hỏa chúng ta đúng là lâu lắm rồi không tụ tập uống rượu."
La Vinh Vương cười mắng. "Các ông không thể nói ta lão gia hỏa nha, ta chuẩn bị thú chính quân đó."
Mọi người cười to, Đại lão tướng quân chỉ La Vinh Vương, nói. "Nhìn cái gương mặt tuấn mỹ này đi. Còn chuẩn bị thú chính quân nữa chứ, vậy mà giấu người không cho chúng ta gặp mặt, nên phạt, nên phạt!"
Ông lão. "Đúng là cần phải phật." Ông nhìn lão tướng quân, nói. "Ngày mai chúng ta phải phải "hảo hảo" uống với hắn."
"Đúng"!
"Ha ha ha..."
Ba vị lão giả tâm tình tốt, vừa trêu chọc nhau vừa đi tạ ơn. Không hề bất ngờ, Vĩnh Minh Đế và quân hậu không ra gặp mặt, chỉ lệnh Quách Tốn truyền lời, nói. Mấy ngày này hoàng thượng sẽ không gặp ai, nếu không có chuyện quan trọng thì không được tiến cung quấy rối. Một đám người đứng trước tẩm cung của đế vương dập đầu tạ ơn, sau đó cùng nhau rời đi.
Lúc này, trong tẩm cung của đế vương, tiếng rên rỉ nhè nhẹ phát ra từ trên long sàng. Rốt cuộc không còn bất kỳ cố kỵ nào, Vĩnh Minh Đế nghĩ, đây là thời điểm thích hợp để quân hậu sinh hạ thái tử. Hai người đã lâu lắm rồi không thân cận da thịt, thậm chí chẳng còn nhớ rõ lần thân thiết gần đây nhất là khi nào. Quách Tốn và Trác Kim đi vào phòng, cẩn thận nhặt xiêm y vứt ra từ trên long sàng của chủ tử máng lên, rồi nghiêm túc canh giữ ngoài cửa tẩm cung, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Phủ Trung Dũng hầu chưa kịp tu sửa, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo ba hài tử và ba con thần thủ, ở lại tướng quân phủ mà không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Có thể nói, quyết định của hai người phi thường sáng suốt. Không đề cập đến việc có bao nhiêu người biết chuyện, nội tâm hy vọng rằng bọn họ có thể sống ở đây, nhưng chỉ với bảng hiệu Đại tướng quân phủ thôi cũng đủ chắn giúp bọn họ biết bao nhiêu rắc rối.
Mới xuất cung chưa bao lâu, bái thiếp khắp nơi gửi về tướng quân phủ nhiều như hoa tuyết. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hoàn toàn mù tịt đối với mối quan hệ hiển quý trong kinh thành, có người của phủ tướng quân giúp giải quyết, hai người đương nhiên vô cùng thoải mái.
Ba nhi tử của Đại lão tướng quân không phân gia, nữ nhi duy nhất cũng ở lại trong phủ. Phủ Đại tướng quân hiện tại do trưởng tức Thẩm Băng chưởng gia. Là trưởng tức của tướng quân phủ, đương nhiên không phải loại nữ nhân ôn nhu yếu nhược. Là một trong những người đầu tiên biết thân thế Thiệu Vân An, toàn bộ bái thiếp gửi tới tướng quân phủ đều bị Thẩm Băng lấy lý do là Trung Dũng Hầu và Chính quân mới tới kinh thành, sự vụ bận rộn nhiều mà nhẹ nhàng từ chối. Vương Thạch Tỉnh vừa mới được phong làm Trung Dũng Hầu, nguyên nhân là do dâng tiến tiên quả mới có. Nếu bây giờ vội vàng nhận lời tới các phủ bái phỏng, chắc chắn sẽ không có lợi ích gì đối với việc có chỗ đứng vững chãi tương lai và vị thế trong lòng hoàng thượng.
Thẩm Băng không giấu diếm Thiệu Vân An chuyện này. Thiệu Vân An vô cùng cảm kích Thẩm Băng (đại bá mẫu) đã lo nghĩ cho bọn họ. Nói thật, hắn không có kiên nhẫn xã giao với mấy người không quen biết, toàn quyền giao cho Thẩm Băng giúp xử lý.
So với hai người họ, Tưởng Khang Ninh vừa mới trở thành tâm phúc trước mặt hoàng thượng thì không may mắn như vậy. Y không thể trốn trong phủ nghĩa phụ, tuy là hiện tại tiền đồ vô lượng, hoàng thượng cũng nói sẽ giữ lại chức hộ bộ thượng thư cho y, nhưng Tưởng Khang Ninh không thể làm lơ, y phải thận trọng. Bái thiếp khắp nơi, Tưởng Khang Ninh đều nhận, nhưng sau đó lại phân phó cho quản gia tìm lễ vật thích hợp đưa tới các đại môn đại hộ, làm quà tạ lỗi vì không thể tới. Ngày thứ ba, Tưởng Khang Ninh rời khỏi kinh thành trở lại huyện Vĩnh Tu, đi cùng với công công truyền chỉ mà Vĩnh Minh Đế phái tới, bất quá trước khi rời đi, Tưởng Khang Ninh đã tới tướng quân phủ một chuyến.
Ngoại trừ La Vinh Vương, thì Sầm lão, Ông lão và Đại lão tướng quân lựa chọn cùng bạn lữ dùng tiên thủy. Không phải bọn họ không muốn chia cho nhi tử, nhưng giống như dâu cả Thẩm băng nhà Đại lão tướng quân nói, tiên thủy là do hoàng thượng ban thưởng, nhi tử bọn họ mà uống sẽ bị người ngoài đàm tiếu, hơn nữa, tiên thủy không có nhiều, nếu chia phần cho bọn hài tử, vậy còn tôn tử thì sao, không bằng chẳng phân chia gì.
Thế tử nhà La Vinh Vương bị tâm tật, La Vinh Vương chia cho y không có gì đáng trách, cũng không bị người ngoài châm biếm. La Vinh Vương phân cho Quách Tử Mục, đó là thật lòng. Nhưng La Vinh Vương và thế tử không hề nghĩ tới Quách Tử Mục lại chia phần của mình cho La Vinh Vương. Cũng nhờ vậy mà Mộ Dung thế tử hoàn toàn tin tưởng Quách Tử Mục, cho dù trước đó còn hơi chút nghi ngờ. Vị cha nhỏ tân nhiệm chưa từng thấy mặt này thật lòng quan tâm phụ vương y.
Sau khi bình phục, La Vinh Vương nửa nằm trên giường, trong lòng ôm chặt Quách Tử Mục. Hốc mắt ông đỏ hồng, Mộ Dung thế tử không ở trong phòng. Gian bên ngoài chỉ còn lại bãi lộn xộn. Quách Tử Mục tháo mặt nạ, khóe miệng mỉm cười nhìn sườn mặt trắng hơn rất nhiều cùng mái tóc đen nhánh của La Vinh Vương.
"Tiểu Mục..." Giọng La Vinh Vương khàn khàn.
Quách Tử Mục che miệng ông, ý cười đong đầy ánh mắt. "Bây giờ ngài có thể yên tâm thú ta."
La Vinh Vương kéo tay Quách Tử Mục xuống, hôn y, cả đời này của ông cực khổ, chính là để gặp được đứa ngốc nghếch khiến ông vừa đau lòng, vừa hạnh phúc này.
Trong phòng, Mộ Dung thế tử nhẹ nhàng ngồi trước án thư, quản gia vương phủ cung kính đứng trước mặt y. Mộ Dung thế tử vẫn luôn trầm tư, khiến quản gia không dám hỏi, y gọi ông đến làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn đứng chờ lệnh.
Hồi lâu sau, Mộ Dung thế tử giương mắt: "Ta nhớ rõ, thu chi trong vương phủ do người của ông quản lý."
Quản gia nghe thế lập tức quỳ xuống hô. "Thế tử minh xét, lão nô luôn quản giáo hắn nghiêm khắc, cho tới bây giờ hắn luôn siêng năng chăm chỉ, không dám gây ra bất cứ sai lầm náo, càng không dám có ý nghĩ quá phận!"
Mộ Dung thế tử không cho quản gia đứng lên, chậm rãi nói. "Lúc trước, trong lòng ta có tâm nhưng không có lực, cha ta lại không thông thạo quản lý chuyện trong phủ, sự tình lớn nhỏ đều do ngươi ra mặt giải quyết. Hiện giờ đã khác xưa, cha ta sắp thú chính quân, trong phủ cần phải có một người đứng ra chưởng gia, không thể vì vương chính quân tính tình hướng nội mà lơ là bỏ qua. Vương phủ nghênh thú chính quân là đại sự, trong cung sẽ tự phái người tới vương phủ hỗ trợ. Ngươi dặn dò đám hạ nhân phải cơ trí một tí, ta không muốn trước khi vương chính quân vào cửa xảy ra sơ xuất gì. Nếu không làm được, chức quản gia của ngươi không cần nữa."
"Lão nô không dám chậm trễ, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ sơ xuất nào trước khi chính quân vào phủ."
"Kêu phòng thu chi ngày mai đưa sổ sách tới cho ta, ta muốn kiểm tra."
"...Vâng!"
"Được rồi, lui ra đi!"
Quản gia run rẩy đứng lên hành lễ, khom người đi ra. Sau khi thối lui, đóng cửa, ông mới dám nâng tay áo lau mồ hôi lạnh, trên lưng ướt đẫm.
Nhìn canh giờ, Mộ Dung thế tử đứng dậy rời khỏi thư phòng, nếu không tranh thủ đi, cửa cung sẽ đóng. Bởi vì Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, Thanh Trúc viện của La Vinh Vương không an bài hạ nhân hầu hạ. Mộ Dung thế tử đẩy cổng, đi vào trong sân, ho khan hai cái, giương giọng gọi. "Cha, ngài có ổn chưa? Chúng ta mau vào cung tạ ơn thôi!"
Hai người trong phòng da thịt gần kề vội vàng tách ra. La Vinh Vương nhổm dậy mặc y phục, đáp. "Ngươi ra sảnh trước chờ đi, lát cha ra."
"Vâng."
Mộ Dung thế tử rời đi, trên đường căn dặn hai thị nữ canh giữ ngoài cổng Trúc Thanh viện.
Quách Tử Mục quỳ trên giường giúp La Vinh Vương mặc y phục, mái tóc dài bồng bềnh, ánh mắt đầy ẩn tình, cơ thể trần trụi trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua, cộng thêm dấu vết mới in thêm. La Vinh Vương nhịn không được ôm y đặt lên một nụ hôn sâu, sau đó miễn cưỡng thối lui, thanh âm tràn đầy dục niệm. "Hoàng thượng và quân hậu nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sợ là không gặp được, ngươi không cần phải đi. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ăn trước đi, không cần chờ ta. Ta đi một lát rồi về."
"Ta chờ ngài về." Quách Tử Mục giúp La Vinh Vương thắt đai lưng, hỏi. "Ngài muốn ăn cái gì?"
Biết rõ đối phương nhất định chờ mình trở về mới chịu ăn, La Vinh Vương nhấc cằm đối phương, hôn một cái. Không còn lo lắng về chênh lệch tuổi tác, La Vinh Vương dường như biến thành một thiếu niên mới nếm trải tình ái, hận không thể thời thời khắc khắc ở cùng Quách Tử Mục. Lại khó khăn tách nhau ra, Quách Tử Mục thở gấp, mềm nhũn dựa vào ngực La Vinh Vương.
La Vinh Vương đặt người nằm lại giường, nói. "Ăn mì đi, ta đi đây."
"Đi đi."
Kéo chăn che đậy cơ thể mỹ lệ của Quách Tử Mục, La Vinh Vương lưu luyến từng bước rời đi. Đối phương không nỡ xa lìa khiến Quách Tử Mục che miệng cười trộm. Có thể cả đời ở bên La Vinh Vương, Quách Tử Mục kéo chăn che đầu, tiếng cười hạnh phúc phát ra ngoài.
La Vinh Vương tràn đầy xuân ý, vội vàng tới sảnh trước gặp thế tử. Thế tử nhìn thấy cũng phải lắc đầu, cha thật là, thật là rơi vào lưới tình rồi! Bất quá, nhớ tới hành động của Quách Tử Mục, thế tử có thể hiểu tại sao phụ vương lại bị hãm sâu. Làm bộ không nhìn thấy dấu hôn trên cổ phụ vương bị lộ ra, thế tử nói. "Cha, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta trực tiếp tiến cung hay sao?"
"Ừ, trực tiếp tiến cung." La Vinh Vương bước chân không ngừng, đi ra ngoài, nói. "Không chắc sẽ gặp được hoàng thượng. Sợ rằng sắp tới sẽ có nhiều khách nhân tới phủ, giao cho ngươi. Kinh thành là nơi thương tâm đối với cha nhỏ ngươi, ta muốn ở bên hắn nhiều một chút."
"Cha yên tâm, hài nhi sẽ không để người ngoài quấy nhiễu tới ngài và cha nhỏ. Phía bên Trung Dũng hầu..."
"Bọn họ làm xong việc rồi nhất định sẽ tới, không cần cất công đi mời."
"Vâng."
Hai phụ tử lên xe, xe chạy một lúc, thế tử mở miệng. "Cha, mấy ngày nữa ta sẽ tới Vũ Lâm tự, ngài không cần đi đâu."
La Vinh Vương lập tức đáp. "Sao vậy được. Cha nghênh thú chính quân, chung quy cũng phải nói với nương ngươi một tiếng, thân thể ngươi bình phục, cũng phải báo với nàng."
Thế tử mặt không cảm xúc nói. "không chừng bà ấy lại đóng cửa tụng kinh, ngài đi một chuyến không gặp được bà ấy không phải là mất công sao. Cứ để hài nhi tự đi, hài nhi sẽ mang tiểu Huy theo, ngài ở phủ cùng cha nhỏ đi."
La Vinh Vương thở dài, nói. "Ngươi không nên trách nương ngươi, nàng một lòng hướng phật, nếu không phải hoàng gia gia ngươi hạ chỉ, nàng sớm có thể an tâm xuất gia. Nàng tụng kinh ngày ngày, chính là để cầu phúc cho ngươi."
Thế tử lãnh đạm lảng tránh đề tài này, đáp. "Nếu bà ấy biết ngài chuẩn bị thú chính quân, nói không chừng sẽ lập tức quy y cửa phật, sau này còn có thể tái kiến hay không còn chưa biết."
La Vinh Vương vỗ vỗ thế tử, không nói gì nữa. Ông biết, trong lòng thế tử có oán niệm sâu nặng với mẫu thân, nhưng ông không thể thay đổi tâm niệm hướng phật của vương phi, cũng không thay đổi được vướng mắc giữa thế tử và mẫu thân. Sau khi sinh thế tử, hết cữ xong vương phi lập tức tới Vũ Lâm tự, hơn hai mươi năm qua, mặc dù có trở lại vương phủ, nhưng cũng chỉ ở trong phật đường tụng kinh tu phật, ông không thể trách mắng nhi tử oán hận mẫu thân mình.
"Vậy ngươi nói với nàng, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới thăm. Tiểu Huy, cứ để nó ở bên đó lâu một chút, chờ tình hình trong phủ lắng xuống hãy đón nó về."
"Vâng."
Xe ngựa chảy thẳng tới hoàng cung, dừng lại trước cổng. La Vinh Vương là thân vương, tiến cung không cần xuống ngựa (xe ngựa). Mộ Dung thế tử xuống trước đỡ phụ vương. La Vinh Vương vừa đặt chân xuống đất, phía sau có thêm hai chiếc xe ngựa chạy tới. Nhìn phù hiệu thêu trên hai chiếc xe ngựa, La Vinh Vương ha hả cười thành tiếng.
Hai chiếc xe dừng lại song song. Bước xuống từ trên chiếc xe thêu phù hiệu "Ông" là phu thê Ông lão và Sầm lão. Người bước xuống từ chiếc xe mang phù hiệu "Đại" đương nhiên là ba vị, Đại lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân. Sau khi nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt đối phương, trong mắt mọi người tràn trề kích động. Đại lão tướng quân không còn dùng quải trượng, giọng nói còn vang dội hơn thường ngày. "Ngày mai tới phủ của ta đi."
Ông lão nói tiếp. "Ngày kế tiếp tới phủ của ta đi, mấy lão gia hỏa chúng ta đúng là lâu lắm rồi không tụ tập uống rượu."
La Vinh Vương cười mắng. "Các ông không thể nói ta lão gia hỏa nha, ta chuẩn bị thú chính quân đó."
Mọi người cười to, Đại lão tướng quân chỉ La Vinh Vương, nói. "Nhìn cái gương mặt tuấn mỹ này đi. Còn chuẩn bị thú chính quân nữa chứ, vậy mà giấu người không cho chúng ta gặp mặt, nên phạt, nên phạt!"
Ông lão. "Đúng là cần phải phật." Ông nhìn lão tướng quân, nói. "Ngày mai chúng ta phải phải "hảo hảo" uống với hắn."
"Đúng"!
"Ha ha ha..."
Ba vị lão giả tâm tình tốt, vừa trêu chọc nhau vừa đi tạ ơn. Không hề bất ngờ, Vĩnh Minh Đế và quân hậu không ra gặp mặt, chỉ lệnh Quách Tốn truyền lời, nói. Mấy ngày này hoàng thượng sẽ không gặp ai, nếu không có chuyện quan trọng thì không được tiến cung quấy rối. Một đám người đứng trước tẩm cung của đế vương dập đầu tạ ơn, sau đó cùng nhau rời đi.
Lúc này, trong tẩm cung của đế vương, tiếng rên rỉ nhè nhẹ phát ra từ trên long sàng. Rốt cuộc không còn bất kỳ cố kỵ nào, Vĩnh Minh Đế nghĩ, đây là thời điểm thích hợp để quân hậu sinh hạ thái tử. Hai người đã lâu lắm rồi không thân cận da thịt, thậm chí chẳng còn nhớ rõ lần thân thiết gần đây nhất là khi nào. Quách Tốn và Trác Kim đi vào phòng, cẩn thận nhặt xiêm y vứt ra từ trên long sàng của chủ tử máng lên, rồi nghiêm túc canh giữ ngoài cửa tẩm cung, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Phủ Trung Dũng hầu chưa kịp tu sửa, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo ba hài tử và ba con thần thủ, ở lại tướng quân phủ mà không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Có thể nói, quyết định của hai người phi thường sáng suốt. Không đề cập đến việc có bao nhiêu người biết chuyện, nội tâm hy vọng rằng bọn họ có thể sống ở đây, nhưng chỉ với bảng hiệu Đại tướng quân phủ thôi cũng đủ chắn giúp bọn họ biết bao nhiêu rắc rối.
Mới xuất cung chưa bao lâu, bái thiếp khắp nơi gửi về tướng quân phủ nhiều như hoa tuyết. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hoàn toàn mù tịt đối với mối quan hệ hiển quý trong kinh thành, có người của phủ tướng quân giúp giải quyết, hai người đương nhiên vô cùng thoải mái.
Ba nhi tử của Đại lão tướng quân không phân gia, nữ nhi duy nhất cũng ở lại trong phủ. Phủ Đại tướng quân hiện tại do trưởng tức Thẩm Băng chưởng gia. Là trưởng tức của tướng quân phủ, đương nhiên không phải loại nữ nhân ôn nhu yếu nhược. Là một trong những người đầu tiên biết thân thế Thiệu Vân An, toàn bộ bái thiếp gửi tới tướng quân phủ đều bị Thẩm Băng lấy lý do là Trung Dũng Hầu và Chính quân mới tới kinh thành, sự vụ bận rộn nhiều mà nhẹ nhàng từ chối. Vương Thạch Tỉnh vừa mới được phong làm Trung Dũng Hầu, nguyên nhân là do dâng tiến tiên quả mới có. Nếu bây giờ vội vàng nhận lời tới các phủ bái phỏng, chắc chắn sẽ không có lợi ích gì đối với việc có chỗ đứng vững chãi tương lai và vị thế trong lòng hoàng thượng.
Thẩm Băng không giấu diếm Thiệu Vân An chuyện này. Thiệu Vân An vô cùng cảm kích Thẩm Băng (đại bá mẫu) đã lo nghĩ cho bọn họ. Nói thật, hắn không có kiên nhẫn xã giao với mấy người không quen biết, toàn quyền giao cho Thẩm Băng giúp xử lý.
So với hai người họ, Tưởng Khang Ninh vừa mới trở thành tâm phúc trước mặt hoàng thượng thì không may mắn như vậy. Y không thể trốn trong phủ nghĩa phụ, tuy là hiện tại tiền đồ vô lượng, hoàng thượng cũng nói sẽ giữ lại chức hộ bộ thượng thư cho y, nhưng Tưởng Khang Ninh không thể làm lơ, y phải thận trọng. Bái thiếp khắp nơi, Tưởng Khang Ninh đều nhận, nhưng sau đó lại phân phó cho quản gia tìm lễ vật thích hợp đưa tới các đại môn đại hộ, làm quà tạ lỗi vì không thể tới. Ngày thứ ba, Tưởng Khang Ninh rời khỏi kinh thành trở lại huyện Vĩnh Tu, đi cùng với công công truyền chỉ mà Vĩnh Minh Đế phái tới, bất quá trước khi rời đi, Tưởng Khang Ninh đã tới tướng quân phủ một chuyến.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233