Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! - Chương 223: Bốn người cha bắt gian ngay tại hiện trường
Chương trước- Chương 1: "Người cổ đại" sống lại !
- Chương 2: Bìa ngoài nam lang
- Chương 3: Nô lệ PP cong cong biết nấu "Ăn ngon "
- Chương 4: Blake
- Chương 5: Tiêu Tiễn say rồi
- Chương 6: Rượu phẩm cực sai nô lệ
- Chương 7: Mất ngủ
- Chương 8: Johnson, người yêu của ta
- Chương 9: Ngươi chỉ là bị trúng độc
- Chương 10: Chân tướng đẫm máu
- Chương 11: Đại minh tinh? Không có hứng thú!
- Chương 12: Thực hiện giá trị lợi dụng của ngươi xong thì chết đi!
- Chương 13: Địa ngục giữa trần gian
- Chương 14: Không biết bay, gọi cái gì người chim?
- Chương 15: Lần thứ hai cưỡng hôn
- Chương 16: Nợ một món nợ ân tình của ngươi
- Chương 17: Cẩu trấn
- Chương 18: Cho băng sơn một mặt quỷ
- Chương 19: Cảm ơn ngươi, Romeo
- Chương 20: Nô lệ không nói chuyện ái tình
- Chương 21: Chỉ nói tính
- Chương 22: Tiêu Tiễn, ta yêu ngươi
- Chương 23: Ekrie
- Chương 24: Ta chờ ngươi lớn lên
- Chương 25: Đi vũ hội đi!
- Chương 26: Lễ phục kim cương
- Chương 27: Kề mặt chi hôn
- Chương 28: Vũ đạo người chim
- Chương 29: Vợ chung?
- Chương 30: Đầu lưỡi thần kỳ
- Chương 31: Trò vặt của bé trai
- Chương 32: Thánh địa vụng trộm
- Chương 33: Một ngàn năm chưa từng dùng
- Chương 34: Cực hạn trừng phạt
- Chương 35: Một phòng "phần thưởng" thích không?
- Chương 36: Hội đồng quản trị
- Chương 37: X-man
- Chương 38: Thiếu niên miêu rất chi buồn phiền
- Chương 39: Thất thiếu ác miệng
- Chương 40: N2
- Chương 41: Ta mười bốn
- Chương 42: Đứa nhỏ thiếu giáo dục
- Chương 43: N2, ôm ta đi!
- Chương 44: Quà sinh nhật, chào buổi sáng!
- Chương 45: Lần đầu cùng thất truyền
- Chương 46: Giao N2 ra đây cho ta
- Chương 47: Địa Tạng vương
- Chương 48: Dùng thứ quý giá nhất đến trao đổi đi!
- Chương 49: Ta đổi!
- Chương 50: Gia phả Tiêu thị
- Chương 51: Miêu thiếu cùng nhân ngư
- Chương 52: Con cá ngốc dễ quên
- Chương 53: Tìm tới N2
- Chương 54: Sinh trứng đi!
- Chương 55: Này không khoa học!
- Chương 56: Đàm chuyện đêm khuya
- Chương 57: Tâm sự không nói chuyện tính
- Chương 58: Đậu đỏ tương tư
- Chương 59: Tổn chiêu
- Chương 60: Đại toả mạnh nhất lịch sử
- Chương 61: Đến văn phòng, nghiêm túc nói một chút
- Chương 62: Ta muốn học lái phi thuyền
- Chương 63: Cao thủ đàm phán
- Chương 64: Ngươi đưa y đi
- Chương 65: Còn lại ta dạy cho ngươi
- Chương 66: Xuất phát
- Chương 67: Không gặp lão tử liền đi !
- Chương 68: Mười ngón quấn quýt
- Chương 69: Phép khích tướng
- Chương 70: Tiết tháo ngươi rơi mất!
- Chương 71: Kỹ thuật quá kém
- Chương 72: Ý nghĩa tuần tra mùa thu hoạch
- Chương 73: Blake thông báo
- Chương 74: Chạy mau a!
- Chương 75: Hố phân vớt mạng
- Chương 76: Hổ Vương
- Chương 77: Thủ hộ trứng bảo bảo
- Chương 78: Đi ngược lại
- Chương 79: Quan trên, thư khó tòng mệnh!
- Chương 80: Thành Cát Tư Hãn đại chiến Alexander?
- Chương 81: Người chim VS Thú nhân
- Chương 82: Chỉ nấu cho ta ăn
- Chương 83: Chủ thượng thần bí của Địa Tạng vương
- Chương 84: Ta mới là vương Dực quốc !
- Chương 85: Chứng ba ba ngốc
- Chương 86: Đòn sát thủ từ nhị thiếu độc ác
- Chương 87: Thiếu niên làm ấm giường
- Chương 88: Reid thiếu gia lựa chọn
- Chương 89: Mưu kế của quan tham mưu A
- Chương 90: Ta có một mơ ước
- Chương 91: Diễn viên quần chúng tăng cao !
- Chương 92: Ách chủ bài —— Thất tiểu thư
- Chương 93: Từ hôn, liền hiện tại!
- Chương 94: Dám mắng Hổ Vương xuất hiện !
- Chương 95: Đầu bếp là của ta rồi!
- Chương 96: Từ đây Dực quốc không có vương thất
- Chương 97: Xin đừng vào nhà bếp quấy rầy!
- Chương 98: Mỗi ngày đều là JJ gà!
- Chương 99: Tiêu Tiễn cho kế sách hạ trung thượng
- Chương 100: Thuần thực vật, không tác dụng phụ!
- Chương 101: Trước sau đều là thịt, cắt không được!
- Chương 102: Làm qua loa
- Chương 103: Điểu vương
- Chương 104: Chứng ngủ say
- Chương 105: Tình nhân ở bên
- Chương 106: Đoàn viên
- Chương 107: Vì ngươi trích tinh thần
- Chương 108: Yêu, yêu, yêu
- Chương 109: Ngủ đệ ngươi a!
- Chương 110: Tiễn thúc đau "bi"
- Chương 111: Trứng sợ tiêm...
- Chương 112: Ngu ngốc, ngươi không có soái bằng cha của ta !
- Chương 113: Đến đàm luận chút chính sự
- Chương 114: Ngươi chỉ yêu đại ca không yêu ta
- Chương 115: Chuyện vợ chung
- Chương 116: Mùa xuân sao còn xa quá
- Chương 117: Tôi không phải thất thiếu, gọi tôi Tiểu Thất
- Chương 118: Vì em sưởi ấm
- Chương 119: Hiến thân vì tổ chức
- Chương 120: Gả cho chúng ta đi!
- Chương 121: Viên mãn
- Chương 122: Người đánh cá
- Chương 123: Tiêu Tiễn, em còn sống !
- Chương 124: Hình dáng giống chồng trước của ta!
- Chương 125: Thiên tài VS thiên tài
- Chương 126: Suy luận, là một môn nghệ thuật
- Chương 127: Mau tới khao thưởng tam quân
- Chương 128: Nhà ta cũng nam nhân có chưa kết hôn
- Chương 129: Công chúa bị bỏ không
- Chương 130: Tiểu quên, còn nhớ anh chứ?
- Chương 131: Hạnh phúc bình dân của Tiểu Tứ
- Chương 132: Mỹ thực kế
- Chương 133: Biển yêu san hô
- Chương 134: Yêu khiến người ta quên đau
- Chương 135: Trứng bảo bảo đặt trước tiểu tình nhân
- Chương 136: Tiểu bạch thuộc về ta rồi!
- Chương 137: Tương
- Chương 138: Lần này đùa thật!
- Chương 139: Hôn lễ thế kỷ
- Chương 140: Ta đi với ngươi!
- Chương 141: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu
- Chương 142: San Đạo nhặt được Tiểu Ly
- Chương 143: Tiểu Ly đói bụng
- Chương 144: "Angry bird"
- Chương 145: Sau đó, sẽ không có sau đó
- Chương 146: Sát Thần ôn nhu
- Chương 147: Ba ma ma
- Chương 148: Phi thuyền khống hưởng lạc nhân sinh
- Chương 149
- Chương 150: Vừa vặn đi!
- Chương 151: Hài tử vương
- Chương 152: Ngươi còn có ta
- Chương 153: Đố kị
- Chương 154: Tân sinh
- Chương 155: Ta tin
- Chương 156: Mới vừa học xong ba mươi sáu kế
- Chương 157: Bốn manh vật đều không đơn giản!
- Chương 158: Kế hoạch bồi dưỡng bại lộ ra ánh sáng
- Chương 159: Khắc phục hậu quả cho vua hố
- Chương 160: Tiểu bạch có chân
- Chương 161: Tiểu Thất bị bắt
- Chương 162: Ngươi không phải Tiêu Tiễn
- Chương 163: Có đồ ăn gọi là "Soái" à
- Chương 164: Ngươi chính là cái hàng nhái kia?
- Chương 165: Ở bên trong ngưng giao triệt ngộ
- Chương 166: Đều có hậu chiêu
- Chương 167: Tắm rửa hộ ngươi
- Chương 168: Trứng thứ hai gọi là XP Bất Bại
- Chương 169: Cứu mẹ
- Chương 170: Thế giới hai người hiếm thấy
- Chương 171: San Đạo nôn nóng ra tay
- Chương 172: Thiên tài White điên loạn
- Chương 173: Ctrl+Z
- Chương 174: Có kinh nghiệm giao thiệp với thiên tài
- Chương 175: Trời đất, người ngoài hành tinh đến rồi! ?
- Chương 176: Một đêm cuồng hoan trước tận thế
- Chương 177: Đóng vai nhân vật ? Thú vị!
- Chương 178: Cho bọn chúng ăn đạn hạt nhân
- Chương 179: Được rồi đầu bếp, lên được cơ phòng rồi!
- Chương 180: Hậu quả ngứa nghề
- Chương 181: Mạnh mẽ lên White đại gia
- Chương 182: Trò chơi bắt đầu
- Chương 183: Chơi đuổi bắt nhé
- Chương 184: Chìa khóa hóa ra là...
- Chương 185: Thật tốt, vẫn còn cứng cứng!
- Chương 186: Điểu vương đập cánh ngút trời...
- Chương 187: Đến quỳ !
- Chương 188: Tiểu bạch hảo soái!
- Chương 189: Hắc Điểu XP gia
- Chương 190: Bí quyết được sủng ái
- Chương 191: Quân hộ vệ của San Đạo
- Chương 192: Mặc quần với điểm mấu chốt có liên quan cái lông gì với nhau?
- Chương 193: Mài dao mổ bò
- Chương 194: Nhà có mỹ nam vừa trưởng thành
- Chương 195: Phong Hải Dương
- Chương 196: Không mở miệng, ta ăn ngươi!
- Chương 197: Thích có nghĩa là gì?
- Chương 198: Mùi vị của "yêu thích"
- Chương 199: Buổi biểu diễn của Tiểu Ái Vương Tôn
- Chương 200: Tướng lĩnh của Vương hầu có gan để chết không?
- Chương 201: Thẳng thắn nói chuyện với nhau
- Chương 202: Ngươi biết nói !
- Chương 203: Kết cục của việc cáo hắc trạng
- Chương 204: Kẻ đứng đầu đơn độc
- Chương 205: Báo ứng
- Chương 206: Ta rất thích
- Chương 207: XP An Kỳ
- Chương 208: Tuốt hữu
- Chương 209: Bị Bạch Tuộc chà đạp !
- Chương 210: Chiêu của mấy người cha
- Chương 211: Đố phu bị khai trừ
- Chương 212: Ăn nước miếng của ta thì phải nghe lời ta
- Chương 213: Tổng công là một việc tốn sức!
- Chương 214: Bảo lưu danh hiệu của ngươi
- Chương 215: Ngay cả cái này cũng phải so à?
- Chương 216: Thanh điểu ân cần vị thám khan
- Chương 217: Không tìm bạn trai bị mù chữ nữa
- Chương 218: Tôi không thèm làm con trai ông!
- Chương 219: Bảo tọa Hải Hoàng? Nhất định phải tranh!
- Chương 220: Đoàn tiếp viện mạnh mẽ ghê gớm a?
- Chương 221: Thắng còn chưa đủ, còn phải ngược ngươi!
- Chương 222: Muốn thi trị quốc? Muốn thi đối kháng? Ngươi đều thua!
- Chương 223: Bốn người cha bắt gian ngay tại hiện trường
- Chương 224: Con lớn cũng không thoát khỏi cha
- Chương 225: Ai về nhà nấy
- Chương 226: Lễ thành niên của Đại Hùng và Nhị Hùng
- Chương 227: Thiếu úy XP Bất Bại
- Chương 228: Tính phúc cùng hạnh phúc
- Chương 229: Hải Dương hạnh phúc
- Chương 230: Chúng ta cũng kết hôn đi!
- Chương 231: Phiên ngoại 1: Chân tướng của phi thuyền siêu tốc
- Chương 232: Phiên ngoại 2: Tiểu An Kỳ
- Chương 233: Phiên ngoại 3: Ai ai cũng được chơi buê đuê
- Chương 234: Phiên ngoại 4: Nhật ký của Tiêu Tiễn (1)
- Chương 235: Phiên ngoại 5: Nhật ký của Tiêu Tiễn (2)
- Chương 236: Phiên ngoại 6: Nhật ký của Tiêu Tiễn (3)
- Chương 237: Phiên ngoại 7: Mùa xuân đến với quốc gia băng tuyết bao trùm
- Chương 238: Phiên ngoại 8: Đổ thạch
- Chương 239: Phiên ngoại 9: Ôn ngọc
- Chương 240: Phiên ngoại 10: Sinh hoạt tính phúc của N2 và Tiểu Thất
- Chương 241: Phiên ngoại 11: Cao thủ giải đố
- Chương 242: Phiên ngoại 12: Liên quan tới xuất thân của ba ta
- Chương 243: Phiên ngoại 13: Một đời làm nô
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
Chương 223: Bốn người cha bắt gian ngay tại hiện trường
Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi
_________________
"Đối kháng? Đây là cường hạng của Tiểu Bạch nha!" Tiểu Ly giương giương khóe miệng, muốn đánh nhau, tiểu tử này tuyệt đối cường! Phỏng chừng một trăm Tiểu Ái cũng không đủ cho hắn làm nóng người! Làm đối thủ lâu năm nhất của Tiểu Bạch, hắn là có quyền lên tiếng nhất!
"Ai nha, có phải rất máu tanh hay không?" San Đạo ở bề ngoài nhăn lông mày, nhưng dáng dấp đó là cười trên sự đau khổ của người khác, e sợ cho thiên hạ không loạn!
Tiêu Tiễn do dự nói: "Thi thêm lần nữa, có mất tận thêm một tiếng nữa không? Tới giờ cơm trưa rồi!"
Blake tự tin nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, trận này bao nhanh!"
Hai đối thủ thẳng tắp đứng ở trên sân, đứng bên trong vòng tròn của từng người, Hải Hoàng ra lệnh một tiếng, hai người có thể bắt đầu đánh.
Bình thường hai đối thủ muốn đấu tranh với nhau, cũng không thể đột nhiên xông lên, một bên như xà đánh giá đối phương, mãi đến tận nhìn ra kẽ hở của đối thủ mới ra một đòn quyết định. Nếu như một đòn không trúng, lập tức lui về phòng thủ, tìm kiếm một cơ hội công kích khác, loại tình trạng giằng co này cũng không phải giả vờ giả vịt như đã được dựng sẵn trong đóng phim, mà là kỹ năng đối chiến thật sự.
Nếu như vừa mở tràng liền a a a a tới húc người ta như Phong Bình, đó là tiểu hài tử ngang ngược, không tính là đối chiến!
Lại nói, cho dù là Phong Bình, dưới sự dạy dỗ của XP Bất Bại cũng sớm sửa lại một chiêu lỗ mãng này! Liền ngay cả tùy tùng của Phong Bình là Đại Hùng, Nhị Hùng, cũng tuyệt đối không thể ra chiêu thấp kém như vậy.
Nhưng thế sự không có tuyệt đối, trên sàn thi đấu to lớn như thế, Tiểu Bạch bày xong tư thế, liền phát hiện Tiểu Ái gào thét vọt tới... Tư thế hung mãnh!
Kỳ thực có chút không thích ứng! Cùng Tiểu Ly đánh nhau rất nhiều năm, đột nhiên gặp phải đối thủ cấp thấp như Tiểu Ái... Trong lòng có một giây cảm khái...
Lại như ăn sơn trân hải vị quen rồi, đột nhiên có người thả cám heo vào trong bát của ngươi...
Có chút căm ghét, có chút phẫn nộ, có chút không dễ chịu toàn thân... Vì cái lông giề lão tử phải thi đấu với cái tên này! Thần a, mần ơn thay đối thủ cho ta đi!
Ở Tiểu Ái xông lên, trước khi tay chạm vào tóc Tiểu Bạch 0.01 giây, Tiểu Bạch nhanh nhẹn xông lên, cho tên lỗ mãng này một đấm...
May mà có máy quay chậm, nên có thể nhìn thấy mắt Tiểu Ái nghiêng về bên trái 60độ, toàn bộ thân thể lăn mấy mét về phía bên trái, như búp bê bị ném đi, tay chân sải lai...
Đương nhiên, nếu như bình thường quan thi đấu, chỉ nhìn thấy vừa mở tràng tiểu Ái liền hướng về này tiểu uổng phí đi, kết quả bị tiểu bạch trở tay một quyền liền đánh bay, tốc độ nhanh dường như một vệt ánh sáng, liền đánh ở nơi nào đều thấy không rõ lắm...
Nói chung, chờ mọi người đọc thầm Thượng Đế, lại tập trung suy nghĩ vừa nhìn, Tiểu Bạch vẫn bình tĩnh đứng ở bên trong vòng tròn của hắn như cũ, không khác gì lúc trước thi đấu, không nhúc nhích, tóc cũng không loạn một sợi, như một tượng băng. Mà Tiểu Ái đây? Như một đống tượng bùn, co quắp ngã trên mặt đất. Không đứng dậy nổi.
Âm thanh máy móc trên sân đếm từng giây, từ 30 đến 1, tổng cộng đếm 30 giây, đừng nói 30 giây, 300 giây cậu ta cũng không đứng lên nổi.
Toàn trường trái lại yên tĩnh không hề có một tiếng động...
"Thật sự... Rất nhanh!" Tiêu Tiễn nhỏ giọng phát biểu một câu bình luận.
Tuy rằng nhanh ngoài ý muốn, nhưng tất cả cũng đều nằm trong dự đoán. Đoàn thân hữu thậm chí chưa cỗ vũ gì. Đương nhiên, ủng hộ cái gì vẫn nên thôi đi, xác thực là đều rất đồng tình với tên nằm trên đất kia, một quyền liền bị đánh xuống đất, vẫn là chớ đả kích cậu ta! Xem như nể tình cha cùng gia gia của cậu ta, lưu cho cậu ta mấy phần mặt.
San Đạo cắn môi, duỗi ra hai ngón tay cái, kích động vung vẩy, khẩu hình nói "Tiểu Bạch giỏi quá!"
Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ khả ái của San Đạo kia, rốt cục nhoẻn miệng cười, từ trên sân lui ra đến, đi tới đoàn thân hữu.
"Người chiến thắng: Tiểu Bạch! Hạng mục đối chiến kết thúc... Toàn bộ thi đấu kết cục! Chúc mừng Tiểu Bạch trở thành người chiến thắng trong cuộc thi tranh ngôi vị Long Hải..." Hải Hoàng tự mình tuyên bố kết quả thi đấu. Vốn là phải thắng hai trên ba, nhìn dáng vẻ của Tiểu Ái như vậy, sợ là căn bản không có cách nào bò dậy thi đấu ván thứ hai, ván thứ ba, vẫn là không nên tự rước nhục.
"Được rồi được rồi, đã đến giờ cơm trưa, chúng ta đi ăn cơm... Hải Hoàng đại nhân, chúng ta đi ăn cơm trước, trao giải lễ gì đó bằng không buổi chiều lại làm đi!" Tiêu Tiễn cho Hải Hoàng một khuôn mặt tươi cười an ủi. Hải Hoàng biết y đây là dẫn đem mọi người đi, không muốn lại kích thích tiểu Ái, cảm kích gật gù.
"Ăn cơm hoàng đế lớn, ngày hôm nay ta lấy bảng hiệu bò bít tết của Tiêu Tiễn, nhanh lên một chút nhân lúc còn nóng mà ăn thôi!"
"Tốt quá!" Mọi người chen chúc người thắng Tiểu Bạch, cùng đi trên bờ khách sạn chúc mừng lần thứ hai...
Tiểu Ái cô độc co quắp trên mặt đất, cũng lại không nghe được phụ thân và gia gia an ủi, cũng không cảm giác được mình đang bị người hầu, bác sĩ nhấc đến trên băng ca đi cấp cứu. Cậu ta chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề -- tại sao hắn lại có thể một quyền liền đánh cậu cho tơi bời hoa lá...
Cậu ta lần đầu tiên nhìn thẳng vào chính mình, xác thực thua! Thua rất triệt để. Đấu ba ván thua hét cả ba!
Nhưng là, tại sao lại vậy chứ? Cậu luôn coi mình là một con rồng trong nước, hóa ra so sánh với Tiểu Bạch, cậu ta không là gì hết, một kẻ vô dụng!
Cậu không cam lòng, rõ ràng cậu là người thừa kế ngôi vị Hải Hoàng duy nhất, tại sao nửa đường lại lăn ra Tiểu Bạch, cái gì cũng tranh với cậu? Cuộc sống của cậu vốn là rất tốt đẹp, tại sao tên con hoang này muốn đánh vỡ hết thảy?
Thống khổ nhất không phải cậu không ngờ được Tiểu Bạch sẽ cướp đi tất cả, mà là cậu biết rõ hắn sẽ cướp, nhưng không thể ngăn cản, không thể ra sức. Trong lòng muốn giết hắn, diệt trừ hắn, nhưng không có cách nào hiện thực!
Bi ai!
Trong mắt của cậu tràn ra nước mắt bi thống, nhanh chóng ngưng tụ, biến thành trân châu sáng bóng...
...
Nhìn trên Tiểu Ái được tiêm thuốc an thần rốt cục ngủ trên giường bệnh, Hải Hoàng lão lệ lại lăn ra.
Tiểu vương tử trăm mối lo hỏi: "Em nên nói với thằng bé như thế nào bây giờ?"
Miêu gia thở thật dài một cái: "Kết quả đã chứng minh, chúng ta xác thực dạy dỗ ra hài tử vô dụng! Chúng ta phai thay đổi thôi, để thằng bé ra chịu mưa chịu gió, mới thật sự sẽ trưởng thành!"
"Lần tranh tài này, liền quyết định lập trữ sao? Phụ vương?" Tiểu vương tử hỏi Hải Hoàng.
Hải Hoàng đương nhiên không muốn, nhưng dưới con mắt của mọi người, đều nhìn thấy Tiểu Bạch ngược Tiểu Ái xong, ông còn có thể bênh thế nào nữa?
"Đúng thế. Ta tuy càng thương Tiểu Ái, thằng bé đều ngay dưới mắt ta lớn đến 18 tuổi... Thế nhưng, công là công, tư là tư, quốc gia giao cho thằng bé, xác thực là một sai lầm, ba tuổi nhìn đến già, với tính tình lỗ mãng ngạo nghễ như thế, tương lai không chỉ không trị nước, còn có thể phát triển trên con đường bạo quân... Nhìn lại Tiểu Bạch một chút, mưu tính sâu xa, có thể điều binh khiển tướng, văn trị võ nghệ mọi thứ đều có tài! Quốc gia giao cho nó, đây mới là con đường tốt nhất!"
Miêu gia cũng gật gù: "Không sai! Trị quốc là chuyện lớn, Tiểu Ái không có năng lực lớn như vậy, cũng không gánh nổi trọng trách lớn như thế. Không bằng để thằng bé tự xem xét lại bản thân, trước tiên quản tốt chính mình đi..." Hiện tại hắn nhìn Tiểu Bạch với cặp mắt khác xưa, luôn cảm thấy càng xem hắn càng thoả mãn. Trong ba người, hắn là trước hết đối với Tiểu Bạch có hảo cảm...
"Tiểu Ái nếu như tỉnh rồi, biết mình bị đào thải, nhất định không chịu bỏ qua!" Tiểu vương tử lau khóe mắt. Chuyện này đối với con là đả kích bao lớn a, lại như 18 năm qua vẫn nói cho nó, con đường này là của con. Mà bây giờ con đường này lại bị người khác cướp đi ăn sạch, là một người bình thường đều giận gần chết, khỏi nói đứa nhỏ này luôn luôn mắt toét... Hậu quả khó mà lường được!
"Nó nên ăn chút vị đắng! Nó sở dĩ sẽ như vậy, chính là trước đây chịu khổ quá ít, không biết trời cao đất rộng!" Miêu gia có chút nổi giận.
Hải Hoàng cũng khoát tay một cái nói: "Tiểu Ái phải học cách đối mặt với hiện thực... Ai, nếu nó có thể trưởng thành như Tiểu Bạch, chúng ta cũng không đến nỗi buồn phiền như thế a! Thôi thôi, con trai bảo bối của hai đứa, còn phải cố gắng dạy dỗ!"
...
Một bên khác, sau cơm trưa phong phú, Tiểu Bạch lén lút lôi kéo San Đạo muốn "được thưởng"...
Lần này Tiểu Ly rốt cục săn sóc một chút, để hai người kia ở trong phòng chán thì thôi, hắn đứng ở ngoài cửa "trông chừng".
Mới đứng mấy phút, hắn liền hối hận rồi. Tuy rằng gần đây hai ngày Tiểu Bạch rất khổ cực, biểu hiện rất tốt, xác thực đáng được thưởng không sai, nhưng vì cái quần giề hắn phải đáp ứng thỉnh cầu vô lý này của hai người bọn họ?
Được rồi, còn không phải là bởi vì hiện tại Tiêu Tiễn bọn họ cũng ở cùng một tầng lầu sao, không muốn bị bắt gian, đành phải cẩn thận một chút...
Tiểu Bạch hưng phấn đè San Đạo xuống giường, cảm thấy thế giới hai người thật là tươi đẹp... Không có Tiểu Ly cái tên chướng mắt kia, hết thảy phúc lợi đều thuộc về một mình hắn...
"Cảm thấy... Thật kỳ quái..." San Đạo bị hắn cởi quần áo, nhìn hắn gấp gáp hôn khắp người cậu.
"Ân?" Tiểu Bạch tiếp tục cởi quần, dùng đuôi mèo tuốt trên tiểu đệ của San Đạo...
San Đạo một bên rên rỉ một bên giãy giụa nói: "Tại sao có cảm giác... xấu hổ khi vụng trộm?"
"Chúng ta quang minh chính đại!" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên sửa lại, lại cuối đầu, cắn tiểu đậu đỏ đứng thẳng trước ngực San Đạo.
"A... A..." San Đạo bị hắn làm cho vừa đau vừa ngứa, không để ýmaf lớn tiếng một chút...
Bên ngoài Tiểu Ly như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cắn răng ở bên ngoài nói: "Có chừng có mực a, âm thanh liền không thể nhỏ xíu sao?"
Hắn nghe được còn nhắc nhở được, bị bốn người cha nghe được sẽ là thảm. Đều đã nói phải nhịn một chút, hai tên dâm đãng này một khắc cũng không chờ được, lúc ăn cơm Tiểu Bạch liền một mặt muốn tìm bất mãn, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống San Đạo...
Lại nói phòng ngủ trưa, cũng ngủ đến mức rất thú vị, bởi vì ngủ chính là bốn người cha kia...
Không thể không nói, bọn họ ân ái cực kỳ, hai mươi năm như một... Ngày qua ngày không chê mệt.
Lần này rốt cục đi tới hoàn cảnh mới, Tiêu Tiễn đến tính trí rồi. Ở XP gia làm được rồi, hiện tại ở khách sạn hải tộc thực sự là siêu có cảm giác...
Bên kia San Đạo đang rên rỉ, bên này Tiêu Tiễn đang cao giọng thét.
Tiêu Tiễn đến cái tuổi này, như hổ như sói, tuyệt đối khẩu vị nặng. Ở XP gia kêu quen rồi, ở bên ngoài cũng quên tiết chế. Ba lão công cũng đều có chút kích động, hiếm thấy nhìn thấy dáng dấp Tiêu Tiễn cảnh xuân tươi đẹp lại chủ động như vậy, thì càng ra sức.
"Bên kia rất kịch liệt nha!" Tiểu Bạch cười trộm. Hắn nghe được, không phải là bốn người cha của San Đạo cũng đang Happy sao, ở trong khách sạn sáu sao của hải tộc làm cũng thật là có cảm giác! Hóa ra cũng không riêng là bọn họ chuyện này đối với tiểu tình nhân, những tình nhân lâu năm kia cũng thất biết đến hưởng thụ nhân sinh a.
"Ây... Để anh cười chê rồi..." Mặt San Đạo trong nháy mắt đỏ. Cậu cũng không phải vì mình đang bị người ta thượng mà xấu hổ, cậu là bởi vì hắn Tiêu Tiễn ba ba gọi giường gọi đến khuếch đại như thế mà thật không tiện. Già rồi mà thật không biết tiết chế gì cả!
Ngay cả, phòng xép hai bên khách sạn xa hoa đều đang kêu, liền cách một sân thượng. Tiếng kêu liên tiếp, kỳ thực ai đang kêu cũng không rõ ràng thế nào.
Nhưng tệ chính là ở chỗ, âm thanh của San Đạo tuy rằng không khuếch đại như vậy, nhưng thời gian quá lâu...
Cho tới ở bên ngoài Tiểu Ly trực tiếp cứng rồi, cũng không chịu được nữa mà vọt vào, gia nhập nửa trận đấu sau... Hắn mới không muốn khổ như tú ông đâu!
Sau đó, bên này miệng Tiêu Tiễn tuyệt đối không lên tiếng, đang ngậm lấy một vị tình nhân thứ hai, nhiều năm sau này, trình độ khẩu giao của Tiêu Tiễn tăng cao không ít, để các thân ái rất thoả mãn. Ở tình huống như vậy, âm thanh của San Đạo liền đặc biệt rõ ràng.
White ngơ ngác mà nói: "Ta hình như nghe được tiếng gì đó!"
Bốn người cha nhìn nhau, trong lòng như sáng tỏ chuyện gì đó...
Sau năm phút, cửa phòng San Đạo bị Blake bạo lực đá mở, bốn người cha phẫn nộ vọt vào...
Bé ngoan a, ba tiểu hỗn đản thân thể trần truồng, trần như nhộng, tư thế... Dâm đãng...
Rất tốt, bị bắt gian ngay tại chỗ!
Beta: Gia Nghi
_________________
"Đối kháng? Đây là cường hạng của Tiểu Bạch nha!" Tiểu Ly giương giương khóe miệng, muốn đánh nhau, tiểu tử này tuyệt đối cường! Phỏng chừng một trăm Tiểu Ái cũng không đủ cho hắn làm nóng người! Làm đối thủ lâu năm nhất của Tiểu Bạch, hắn là có quyền lên tiếng nhất!
"Ai nha, có phải rất máu tanh hay không?" San Đạo ở bề ngoài nhăn lông mày, nhưng dáng dấp đó là cười trên sự đau khổ của người khác, e sợ cho thiên hạ không loạn!
Tiêu Tiễn do dự nói: "Thi thêm lần nữa, có mất tận thêm một tiếng nữa không? Tới giờ cơm trưa rồi!"
Blake tự tin nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, trận này bao nhanh!"
Hai đối thủ thẳng tắp đứng ở trên sân, đứng bên trong vòng tròn của từng người, Hải Hoàng ra lệnh một tiếng, hai người có thể bắt đầu đánh.
Bình thường hai đối thủ muốn đấu tranh với nhau, cũng không thể đột nhiên xông lên, một bên như xà đánh giá đối phương, mãi đến tận nhìn ra kẽ hở của đối thủ mới ra một đòn quyết định. Nếu như một đòn không trúng, lập tức lui về phòng thủ, tìm kiếm một cơ hội công kích khác, loại tình trạng giằng co này cũng không phải giả vờ giả vịt như đã được dựng sẵn trong đóng phim, mà là kỹ năng đối chiến thật sự.
Nếu như vừa mở tràng liền a a a a tới húc người ta như Phong Bình, đó là tiểu hài tử ngang ngược, không tính là đối chiến!
Lại nói, cho dù là Phong Bình, dưới sự dạy dỗ của XP Bất Bại cũng sớm sửa lại một chiêu lỗ mãng này! Liền ngay cả tùy tùng của Phong Bình là Đại Hùng, Nhị Hùng, cũng tuyệt đối không thể ra chiêu thấp kém như vậy.
Nhưng thế sự không có tuyệt đối, trên sàn thi đấu to lớn như thế, Tiểu Bạch bày xong tư thế, liền phát hiện Tiểu Ái gào thét vọt tới... Tư thế hung mãnh!
Kỳ thực có chút không thích ứng! Cùng Tiểu Ly đánh nhau rất nhiều năm, đột nhiên gặp phải đối thủ cấp thấp như Tiểu Ái... Trong lòng có một giây cảm khái...
Lại như ăn sơn trân hải vị quen rồi, đột nhiên có người thả cám heo vào trong bát của ngươi...
Có chút căm ghét, có chút phẫn nộ, có chút không dễ chịu toàn thân... Vì cái lông giề lão tử phải thi đấu với cái tên này! Thần a, mần ơn thay đối thủ cho ta đi!
Ở Tiểu Ái xông lên, trước khi tay chạm vào tóc Tiểu Bạch 0.01 giây, Tiểu Bạch nhanh nhẹn xông lên, cho tên lỗ mãng này một đấm...
May mà có máy quay chậm, nên có thể nhìn thấy mắt Tiểu Ái nghiêng về bên trái 60độ, toàn bộ thân thể lăn mấy mét về phía bên trái, như búp bê bị ném đi, tay chân sải lai...
Đương nhiên, nếu như bình thường quan thi đấu, chỉ nhìn thấy vừa mở tràng tiểu Ái liền hướng về này tiểu uổng phí đi, kết quả bị tiểu bạch trở tay một quyền liền đánh bay, tốc độ nhanh dường như một vệt ánh sáng, liền đánh ở nơi nào đều thấy không rõ lắm...
Nói chung, chờ mọi người đọc thầm Thượng Đế, lại tập trung suy nghĩ vừa nhìn, Tiểu Bạch vẫn bình tĩnh đứng ở bên trong vòng tròn của hắn như cũ, không khác gì lúc trước thi đấu, không nhúc nhích, tóc cũng không loạn một sợi, như một tượng băng. Mà Tiểu Ái đây? Như một đống tượng bùn, co quắp ngã trên mặt đất. Không đứng dậy nổi.
Âm thanh máy móc trên sân đếm từng giây, từ 30 đến 1, tổng cộng đếm 30 giây, đừng nói 30 giây, 300 giây cậu ta cũng không đứng lên nổi.
Toàn trường trái lại yên tĩnh không hề có một tiếng động...
"Thật sự... Rất nhanh!" Tiêu Tiễn nhỏ giọng phát biểu một câu bình luận.
Tuy rằng nhanh ngoài ý muốn, nhưng tất cả cũng đều nằm trong dự đoán. Đoàn thân hữu thậm chí chưa cỗ vũ gì. Đương nhiên, ủng hộ cái gì vẫn nên thôi đi, xác thực là đều rất đồng tình với tên nằm trên đất kia, một quyền liền bị đánh xuống đất, vẫn là chớ đả kích cậu ta! Xem như nể tình cha cùng gia gia của cậu ta, lưu cho cậu ta mấy phần mặt.
San Đạo cắn môi, duỗi ra hai ngón tay cái, kích động vung vẩy, khẩu hình nói "Tiểu Bạch giỏi quá!"
Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ khả ái của San Đạo kia, rốt cục nhoẻn miệng cười, từ trên sân lui ra đến, đi tới đoàn thân hữu.
"Người chiến thắng: Tiểu Bạch! Hạng mục đối chiến kết thúc... Toàn bộ thi đấu kết cục! Chúc mừng Tiểu Bạch trở thành người chiến thắng trong cuộc thi tranh ngôi vị Long Hải..." Hải Hoàng tự mình tuyên bố kết quả thi đấu. Vốn là phải thắng hai trên ba, nhìn dáng vẻ của Tiểu Ái như vậy, sợ là căn bản không có cách nào bò dậy thi đấu ván thứ hai, ván thứ ba, vẫn là không nên tự rước nhục.
"Được rồi được rồi, đã đến giờ cơm trưa, chúng ta đi ăn cơm... Hải Hoàng đại nhân, chúng ta đi ăn cơm trước, trao giải lễ gì đó bằng không buổi chiều lại làm đi!" Tiêu Tiễn cho Hải Hoàng một khuôn mặt tươi cười an ủi. Hải Hoàng biết y đây là dẫn đem mọi người đi, không muốn lại kích thích tiểu Ái, cảm kích gật gù.
"Ăn cơm hoàng đế lớn, ngày hôm nay ta lấy bảng hiệu bò bít tết của Tiêu Tiễn, nhanh lên một chút nhân lúc còn nóng mà ăn thôi!"
"Tốt quá!" Mọi người chen chúc người thắng Tiểu Bạch, cùng đi trên bờ khách sạn chúc mừng lần thứ hai...
Tiểu Ái cô độc co quắp trên mặt đất, cũng lại không nghe được phụ thân và gia gia an ủi, cũng không cảm giác được mình đang bị người hầu, bác sĩ nhấc đến trên băng ca đi cấp cứu. Cậu ta chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề -- tại sao hắn lại có thể một quyền liền đánh cậu cho tơi bời hoa lá...
Cậu ta lần đầu tiên nhìn thẳng vào chính mình, xác thực thua! Thua rất triệt để. Đấu ba ván thua hét cả ba!
Nhưng là, tại sao lại vậy chứ? Cậu luôn coi mình là một con rồng trong nước, hóa ra so sánh với Tiểu Bạch, cậu ta không là gì hết, một kẻ vô dụng!
Cậu không cam lòng, rõ ràng cậu là người thừa kế ngôi vị Hải Hoàng duy nhất, tại sao nửa đường lại lăn ra Tiểu Bạch, cái gì cũng tranh với cậu? Cuộc sống của cậu vốn là rất tốt đẹp, tại sao tên con hoang này muốn đánh vỡ hết thảy?
Thống khổ nhất không phải cậu không ngờ được Tiểu Bạch sẽ cướp đi tất cả, mà là cậu biết rõ hắn sẽ cướp, nhưng không thể ngăn cản, không thể ra sức. Trong lòng muốn giết hắn, diệt trừ hắn, nhưng không có cách nào hiện thực!
Bi ai!
Trong mắt của cậu tràn ra nước mắt bi thống, nhanh chóng ngưng tụ, biến thành trân châu sáng bóng...
...
Nhìn trên Tiểu Ái được tiêm thuốc an thần rốt cục ngủ trên giường bệnh, Hải Hoàng lão lệ lại lăn ra.
Tiểu vương tử trăm mối lo hỏi: "Em nên nói với thằng bé như thế nào bây giờ?"
Miêu gia thở thật dài một cái: "Kết quả đã chứng minh, chúng ta xác thực dạy dỗ ra hài tử vô dụng! Chúng ta phai thay đổi thôi, để thằng bé ra chịu mưa chịu gió, mới thật sự sẽ trưởng thành!"
"Lần tranh tài này, liền quyết định lập trữ sao? Phụ vương?" Tiểu vương tử hỏi Hải Hoàng.
Hải Hoàng đương nhiên không muốn, nhưng dưới con mắt của mọi người, đều nhìn thấy Tiểu Bạch ngược Tiểu Ái xong, ông còn có thể bênh thế nào nữa?
"Đúng thế. Ta tuy càng thương Tiểu Ái, thằng bé đều ngay dưới mắt ta lớn đến 18 tuổi... Thế nhưng, công là công, tư là tư, quốc gia giao cho thằng bé, xác thực là một sai lầm, ba tuổi nhìn đến già, với tính tình lỗ mãng ngạo nghễ như thế, tương lai không chỉ không trị nước, còn có thể phát triển trên con đường bạo quân... Nhìn lại Tiểu Bạch một chút, mưu tính sâu xa, có thể điều binh khiển tướng, văn trị võ nghệ mọi thứ đều có tài! Quốc gia giao cho nó, đây mới là con đường tốt nhất!"
Miêu gia cũng gật gù: "Không sai! Trị quốc là chuyện lớn, Tiểu Ái không có năng lực lớn như vậy, cũng không gánh nổi trọng trách lớn như thế. Không bằng để thằng bé tự xem xét lại bản thân, trước tiên quản tốt chính mình đi..." Hiện tại hắn nhìn Tiểu Bạch với cặp mắt khác xưa, luôn cảm thấy càng xem hắn càng thoả mãn. Trong ba người, hắn là trước hết đối với Tiểu Bạch có hảo cảm...
"Tiểu Ái nếu như tỉnh rồi, biết mình bị đào thải, nhất định không chịu bỏ qua!" Tiểu vương tử lau khóe mắt. Chuyện này đối với con là đả kích bao lớn a, lại như 18 năm qua vẫn nói cho nó, con đường này là của con. Mà bây giờ con đường này lại bị người khác cướp đi ăn sạch, là một người bình thường đều giận gần chết, khỏi nói đứa nhỏ này luôn luôn mắt toét... Hậu quả khó mà lường được!
"Nó nên ăn chút vị đắng! Nó sở dĩ sẽ như vậy, chính là trước đây chịu khổ quá ít, không biết trời cao đất rộng!" Miêu gia có chút nổi giận.
Hải Hoàng cũng khoát tay một cái nói: "Tiểu Ái phải học cách đối mặt với hiện thực... Ai, nếu nó có thể trưởng thành như Tiểu Bạch, chúng ta cũng không đến nỗi buồn phiền như thế a! Thôi thôi, con trai bảo bối của hai đứa, còn phải cố gắng dạy dỗ!"
...
Một bên khác, sau cơm trưa phong phú, Tiểu Bạch lén lút lôi kéo San Đạo muốn "được thưởng"...
Lần này Tiểu Ly rốt cục săn sóc một chút, để hai người kia ở trong phòng chán thì thôi, hắn đứng ở ngoài cửa "trông chừng".
Mới đứng mấy phút, hắn liền hối hận rồi. Tuy rằng gần đây hai ngày Tiểu Bạch rất khổ cực, biểu hiện rất tốt, xác thực đáng được thưởng không sai, nhưng vì cái quần giề hắn phải đáp ứng thỉnh cầu vô lý này của hai người bọn họ?
Được rồi, còn không phải là bởi vì hiện tại Tiêu Tiễn bọn họ cũng ở cùng một tầng lầu sao, không muốn bị bắt gian, đành phải cẩn thận một chút...
Tiểu Bạch hưng phấn đè San Đạo xuống giường, cảm thấy thế giới hai người thật là tươi đẹp... Không có Tiểu Ly cái tên chướng mắt kia, hết thảy phúc lợi đều thuộc về một mình hắn...
"Cảm thấy... Thật kỳ quái..." San Đạo bị hắn cởi quần áo, nhìn hắn gấp gáp hôn khắp người cậu.
"Ân?" Tiểu Bạch tiếp tục cởi quần, dùng đuôi mèo tuốt trên tiểu đệ của San Đạo...
San Đạo một bên rên rỉ một bên giãy giụa nói: "Tại sao có cảm giác... xấu hổ khi vụng trộm?"
"Chúng ta quang minh chính đại!" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên sửa lại, lại cuối đầu, cắn tiểu đậu đỏ đứng thẳng trước ngực San Đạo.
"A... A..." San Đạo bị hắn làm cho vừa đau vừa ngứa, không để ýmaf lớn tiếng một chút...
Bên ngoài Tiểu Ly như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cắn răng ở bên ngoài nói: "Có chừng có mực a, âm thanh liền không thể nhỏ xíu sao?"
Hắn nghe được còn nhắc nhở được, bị bốn người cha nghe được sẽ là thảm. Đều đã nói phải nhịn một chút, hai tên dâm đãng này một khắc cũng không chờ được, lúc ăn cơm Tiểu Bạch liền một mặt muốn tìm bất mãn, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống San Đạo...
Lại nói phòng ngủ trưa, cũng ngủ đến mức rất thú vị, bởi vì ngủ chính là bốn người cha kia...
Không thể không nói, bọn họ ân ái cực kỳ, hai mươi năm như một... Ngày qua ngày không chê mệt.
Lần này rốt cục đi tới hoàn cảnh mới, Tiêu Tiễn đến tính trí rồi. Ở XP gia làm được rồi, hiện tại ở khách sạn hải tộc thực sự là siêu có cảm giác...
Bên kia San Đạo đang rên rỉ, bên này Tiêu Tiễn đang cao giọng thét.
Tiêu Tiễn đến cái tuổi này, như hổ như sói, tuyệt đối khẩu vị nặng. Ở XP gia kêu quen rồi, ở bên ngoài cũng quên tiết chế. Ba lão công cũng đều có chút kích động, hiếm thấy nhìn thấy dáng dấp Tiêu Tiễn cảnh xuân tươi đẹp lại chủ động như vậy, thì càng ra sức.
"Bên kia rất kịch liệt nha!" Tiểu Bạch cười trộm. Hắn nghe được, không phải là bốn người cha của San Đạo cũng đang Happy sao, ở trong khách sạn sáu sao của hải tộc làm cũng thật là có cảm giác! Hóa ra cũng không riêng là bọn họ chuyện này đối với tiểu tình nhân, những tình nhân lâu năm kia cũng thất biết đến hưởng thụ nhân sinh a.
"Ây... Để anh cười chê rồi..." Mặt San Đạo trong nháy mắt đỏ. Cậu cũng không phải vì mình đang bị người ta thượng mà xấu hổ, cậu là bởi vì hắn Tiêu Tiễn ba ba gọi giường gọi đến khuếch đại như thế mà thật không tiện. Già rồi mà thật không biết tiết chế gì cả!
Ngay cả, phòng xép hai bên khách sạn xa hoa đều đang kêu, liền cách một sân thượng. Tiếng kêu liên tiếp, kỳ thực ai đang kêu cũng không rõ ràng thế nào.
Nhưng tệ chính là ở chỗ, âm thanh của San Đạo tuy rằng không khuếch đại như vậy, nhưng thời gian quá lâu...
Cho tới ở bên ngoài Tiểu Ly trực tiếp cứng rồi, cũng không chịu được nữa mà vọt vào, gia nhập nửa trận đấu sau... Hắn mới không muốn khổ như tú ông đâu!
Sau đó, bên này miệng Tiêu Tiễn tuyệt đối không lên tiếng, đang ngậm lấy một vị tình nhân thứ hai, nhiều năm sau này, trình độ khẩu giao của Tiêu Tiễn tăng cao không ít, để các thân ái rất thoả mãn. Ở tình huống như vậy, âm thanh của San Đạo liền đặc biệt rõ ràng.
White ngơ ngác mà nói: "Ta hình như nghe được tiếng gì đó!"
Bốn người cha nhìn nhau, trong lòng như sáng tỏ chuyện gì đó...
Sau năm phút, cửa phòng San Đạo bị Blake bạo lực đá mở, bốn người cha phẫn nộ vọt vào...
Bé ngoan a, ba tiểu hỗn đản thân thể trần truồng, trần như nhộng, tư thế... Dâm đãng...
Rất tốt, bị bắt gian ngay tại chỗ!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: "Người cổ đại" sống lại !
- Chương 2: Bìa ngoài nam lang
- Chương 3: Nô lệ PP cong cong biết nấu "Ăn ngon "
- Chương 4: Blake
- Chương 5: Tiêu Tiễn say rồi
- Chương 6: Rượu phẩm cực sai nô lệ
- Chương 7: Mất ngủ
- Chương 8: Johnson, người yêu của ta
- Chương 9: Ngươi chỉ là bị trúng độc
- Chương 10: Chân tướng đẫm máu
- Chương 11: Đại minh tinh? Không có hứng thú!
- Chương 12: Thực hiện giá trị lợi dụng của ngươi xong thì chết đi!
- Chương 13: Địa ngục giữa trần gian
- Chương 14: Không biết bay, gọi cái gì người chim?
- Chương 15: Lần thứ hai cưỡng hôn
- Chương 16: Nợ một món nợ ân tình của ngươi
- Chương 17: Cẩu trấn
- Chương 18: Cho băng sơn một mặt quỷ
- Chương 19: Cảm ơn ngươi, Romeo
- Chương 20: Nô lệ không nói chuyện ái tình
- Chương 21: Chỉ nói tính
- Chương 22: Tiêu Tiễn, ta yêu ngươi
- Chương 23: Ekrie
- Chương 24: Ta chờ ngươi lớn lên
- Chương 25: Đi vũ hội đi!
- Chương 26: Lễ phục kim cương
- Chương 27: Kề mặt chi hôn
- Chương 28: Vũ đạo người chim
- Chương 29: Vợ chung?
- Chương 30: Đầu lưỡi thần kỳ
- Chương 31: Trò vặt của bé trai
- Chương 32: Thánh địa vụng trộm
- Chương 33: Một ngàn năm chưa từng dùng
- Chương 34: Cực hạn trừng phạt
- Chương 35: Một phòng "phần thưởng" thích không?
- Chương 36: Hội đồng quản trị
- Chương 37: X-man
- Chương 38: Thiếu niên miêu rất chi buồn phiền
- Chương 39: Thất thiếu ác miệng
- Chương 40: N2
- Chương 41: Ta mười bốn
- Chương 42: Đứa nhỏ thiếu giáo dục
- Chương 43: N2, ôm ta đi!
- Chương 44: Quà sinh nhật, chào buổi sáng!
- Chương 45: Lần đầu cùng thất truyền
- Chương 46: Giao N2 ra đây cho ta
- Chương 47: Địa Tạng vương
- Chương 48: Dùng thứ quý giá nhất đến trao đổi đi!
- Chương 49: Ta đổi!
- Chương 50: Gia phả Tiêu thị
- Chương 51: Miêu thiếu cùng nhân ngư
- Chương 52: Con cá ngốc dễ quên
- Chương 53: Tìm tới N2
- Chương 54: Sinh trứng đi!
- Chương 55: Này không khoa học!
- Chương 56: Đàm chuyện đêm khuya
- Chương 57: Tâm sự không nói chuyện tính
- Chương 58: Đậu đỏ tương tư
- Chương 59: Tổn chiêu
- Chương 60: Đại toả mạnh nhất lịch sử
- Chương 61: Đến văn phòng, nghiêm túc nói một chút
- Chương 62: Ta muốn học lái phi thuyền
- Chương 63: Cao thủ đàm phán
- Chương 64: Ngươi đưa y đi
- Chương 65: Còn lại ta dạy cho ngươi
- Chương 66: Xuất phát
- Chương 67: Không gặp lão tử liền đi !
- Chương 68: Mười ngón quấn quýt
- Chương 69: Phép khích tướng
- Chương 70: Tiết tháo ngươi rơi mất!
- Chương 71: Kỹ thuật quá kém
- Chương 72: Ý nghĩa tuần tra mùa thu hoạch
- Chương 73: Blake thông báo
- Chương 74: Chạy mau a!
- Chương 75: Hố phân vớt mạng
- Chương 76: Hổ Vương
- Chương 77: Thủ hộ trứng bảo bảo
- Chương 78: Đi ngược lại
- Chương 79: Quan trên, thư khó tòng mệnh!
- Chương 80: Thành Cát Tư Hãn đại chiến Alexander?
- Chương 81: Người chim VS Thú nhân
- Chương 82: Chỉ nấu cho ta ăn
- Chương 83: Chủ thượng thần bí của Địa Tạng vương
- Chương 84: Ta mới là vương Dực quốc !
- Chương 85: Chứng ba ba ngốc
- Chương 86: Đòn sát thủ từ nhị thiếu độc ác
- Chương 87: Thiếu niên làm ấm giường
- Chương 88: Reid thiếu gia lựa chọn
- Chương 89: Mưu kế của quan tham mưu A
- Chương 90: Ta có một mơ ước
- Chương 91: Diễn viên quần chúng tăng cao !
- Chương 92: Ách chủ bài —— Thất tiểu thư
- Chương 93: Từ hôn, liền hiện tại!
- Chương 94: Dám mắng Hổ Vương xuất hiện !
- Chương 95: Đầu bếp là của ta rồi!
- Chương 96: Từ đây Dực quốc không có vương thất
- Chương 97: Xin đừng vào nhà bếp quấy rầy!
- Chương 98: Mỗi ngày đều là JJ gà!
- Chương 99: Tiêu Tiễn cho kế sách hạ trung thượng
- Chương 100: Thuần thực vật, không tác dụng phụ!
- Chương 101: Trước sau đều là thịt, cắt không được!
- Chương 102: Làm qua loa
- Chương 103: Điểu vương
- Chương 104: Chứng ngủ say
- Chương 105: Tình nhân ở bên
- Chương 106: Đoàn viên
- Chương 107: Vì ngươi trích tinh thần
- Chương 108: Yêu, yêu, yêu
- Chương 109: Ngủ đệ ngươi a!
- Chương 110: Tiễn thúc đau "bi"
- Chương 111: Trứng sợ tiêm...
- Chương 112: Ngu ngốc, ngươi không có soái bằng cha của ta !
- Chương 113: Đến đàm luận chút chính sự
- Chương 114: Ngươi chỉ yêu đại ca không yêu ta
- Chương 115: Chuyện vợ chung
- Chương 116: Mùa xuân sao còn xa quá
- Chương 117: Tôi không phải thất thiếu, gọi tôi Tiểu Thất
- Chương 118: Vì em sưởi ấm
- Chương 119: Hiến thân vì tổ chức
- Chương 120: Gả cho chúng ta đi!
- Chương 121: Viên mãn
- Chương 122: Người đánh cá
- Chương 123: Tiêu Tiễn, em còn sống !
- Chương 124: Hình dáng giống chồng trước của ta!
- Chương 125: Thiên tài VS thiên tài
- Chương 126: Suy luận, là một môn nghệ thuật
- Chương 127: Mau tới khao thưởng tam quân
- Chương 128: Nhà ta cũng nam nhân có chưa kết hôn
- Chương 129: Công chúa bị bỏ không
- Chương 130: Tiểu quên, còn nhớ anh chứ?
- Chương 131: Hạnh phúc bình dân của Tiểu Tứ
- Chương 132: Mỹ thực kế
- Chương 133: Biển yêu san hô
- Chương 134: Yêu khiến người ta quên đau
- Chương 135: Trứng bảo bảo đặt trước tiểu tình nhân
- Chương 136: Tiểu bạch thuộc về ta rồi!
- Chương 137: Tương
- Chương 138: Lần này đùa thật!
- Chương 139: Hôn lễ thế kỷ
- Chương 140: Ta đi với ngươi!
- Chương 141: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu
- Chương 142: San Đạo nhặt được Tiểu Ly
- Chương 143: Tiểu Ly đói bụng
- Chương 144: "Angry bird"
- Chương 145: Sau đó, sẽ không có sau đó
- Chương 146: Sát Thần ôn nhu
- Chương 147: Ba ma ma
- Chương 148: Phi thuyền khống hưởng lạc nhân sinh
- Chương 149
- Chương 150: Vừa vặn đi!
- Chương 151: Hài tử vương
- Chương 152: Ngươi còn có ta
- Chương 153: Đố kị
- Chương 154: Tân sinh
- Chương 155: Ta tin
- Chương 156: Mới vừa học xong ba mươi sáu kế
- Chương 157: Bốn manh vật đều không đơn giản!
- Chương 158: Kế hoạch bồi dưỡng bại lộ ra ánh sáng
- Chương 159: Khắc phục hậu quả cho vua hố
- Chương 160: Tiểu bạch có chân
- Chương 161: Tiểu Thất bị bắt
- Chương 162: Ngươi không phải Tiêu Tiễn
- Chương 163: Có đồ ăn gọi là "Soái" à
- Chương 164: Ngươi chính là cái hàng nhái kia?
- Chương 165: Ở bên trong ngưng giao triệt ngộ
- Chương 166: Đều có hậu chiêu
- Chương 167: Tắm rửa hộ ngươi
- Chương 168: Trứng thứ hai gọi là XP Bất Bại
- Chương 169: Cứu mẹ
- Chương 170: Thế giới hai người hiếm thấy
- Chương 171: San Đạo nôn nóng ra tay
- Chương 172: Thiên tài White điên loạn
- Chương 173: Ctrl+Z
- Chương 174: Có kinh nghiệm giao thiệp với thiên tài
- Chương 175: Trời đất, người ngoài hành tinh đến rồi! ?
- Chương 176: Một đêm cuồng hoan trước tận thế
- Chương 177: Đóng vai nhân vật ? Thú vị!
- Chương 178: Cho bọn chúng ăn đạn hạt nhân
- Chương 179: Được rồi đầu bếp, lên được cơ phòng rồi!
- Chương 180: Hậu quả ngứa nghề
- Chương 181: Mạnh mẽ lên White đại gia
- Chương 182: Trò chơi bắt đầu
- Chương 183: Chơi đuổi bắt nhé
- Chương 184: Chìa khóa hóa ra là...
- Chương 185: Thật tốt, vẫn còn cứng cứng!
- Chương 186: Điểu vương đập cánh ngút trời...
- Chương 187: Đến quỳ !
- Chương 188: Tiểu bạch hảo soái!
- Chương 189: Hắc Điểu XP gia
- Chương 190: Bí quyết được sủng ái
- Chương 191: Quân hộ vệ của San Đạo
- Chương 192: Mặc quần với điểm mấu chốt có liên quan cái lông gì với nhau?
- Chương 193: Mài dao mổ bò
- Chương 194: Nhà có mỹ nam vừa trưởng thành
- Chương 195: Phong Hải Dương
- Chương 196: Không mở miệng, ta ăn ngươi!
- Chương 197: Thích có nghĩa là gì?
- Chương 198: Mùi vị của "yêu thích"
- Chương 199: Buổi biểu diễn của Tiểu Ái Vương Tôn
- Chương 200: Tướng lĩnh của Vương hầu có gan để chết không?
- Chương 201: Thẳng thắn nói chuyện với nhau
- Chương 202: Ngươi biết nói !
- Chương 203: Kết cục của việc cáo hắc trạng
- Chương 204: Kẻ đứng đầu đơn độc
- Chương 205: Báo ứng
- Chương 206: Ta rất thích
- Chương 207: XP An Kỳ
- Chương 208: Tuốt hữu
- Chương 209: Bị Bạch Tuộc chà đạp !
- Chương 210: Chiêu của mấy người cha
- Chương 211: Đố phu bị khai trừ
- Chương 212: Ăn nước miếng của ta thì phải nghe lời ta
- Chương 213: Tổng công là một việc tốn sức!
- Chương 214: Bảo lưu danh hiệu của ngươi
- Chương 215: Ngay cả cái này cũng phải so à?
- Chương 216: Thanh điểu ân cần vị thám khan
- Chương 217: Không tìm bạn trai bị mù chữ nữa
- Chương 218: Tôi không thèm làm con trai ông!
- Chương 219: Bảo tọa Hải Hoàng? Nhất định phải tranh!
- Chương 220: Đoàn tiếp viện mạnh mẽ ghê gớm a?
- Chương 221: Thắng còn chưa đủ, còn phải ngược ngươi!
- Chương 222: Muốn thi trị quốc? Muốn thi đối kháng? Ngươi đều thua!
- Chương 223: Bốn người cha bắt gian ngay tại hiện trường
- Chương 224: Con lớn cũng không thoát khỏi cha
- Chương 225: Ai về nhà nấy
- Chương 226: Lễ thành niên của Đại Hùng và Nhị Hùng
- Chương 227: Thiếu úy XP Bất Bại
- Chương 228: Tính phúc cùng hạnh phúc
- Chương 229: Hải Dương hạnh phúc
- Chương 230: Chúng ta cũng kết hôn đi!
- Chương 231: Phiên ngoại 1: Chân tướng của phi thuyền siêu tốc
- Chương 232: Phiên ngoại 2: Tiểu An Kỳ
- Chương 233: Phiên ngoại 3: Ai ai cũng được chơi buê đuê
- Chương 234: Phiên ngoại 4: Nhật ký của Tiêu Tiễn (1)
- Chương 235: Phiên ngoại 5: Nhật ký của Tiêu Tiễn (2)
- Chương 236: Phiên ngoại 6: Nhật ký của Tiêu Tiễn (3)
- Chương 237: Phiên ngoại 7: Mùa xuân đến với quốc gia băng tuyết bao trùm
- Chương 238: Phiên ngoại 8: Đổ thạch
- Chương 239: Phiên ngoại 9: Ôn ngọc
- Chương 240: Phiên ngoại 10: Sinh hoạt tính phúc của N2 và Tiểu Thất
- Chương 241: Phiên ngoại 11: Cao thủ giải đố
- Chương 242: Phiên ngoại 12: Liên quan tới xuất thân của ba ta
- Chương 243: Phiên ngoại 13: Một đời làm nô