Phượng Tê Thần Cung - Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
Trong hôn mê, Lộ Ánh Tịch mơ mơ màng màng, chỉ thấy bên tai tiếng huyên náo lúc to lúc nhỏ, ngực càng thêm đau đớn như muốn tắc nghẽn, sau đó lại rơi vào bóng tối.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa đã là nửa đêm. Bốn bề im ắng cô tịch, nhưng mùi Long diên hương nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
Nàng mở mắt nhìn xung quanh thì không khỏi giật mình. Người đang ngồi cạnh bàn rất quen thuộc...
“Ánh Tịch! Nàng tỉnh rồi?” Người nọ thấy nàng đã tỉnh liền đứng bật dậy, ánh mắt vui mừng phát sáng.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng?”
“Ánh Tịch, nàng có cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không? Còn chóng mặt không?” Hoàng đế đến ngồi bên mép giường, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, chống tay muốn nâng cơ thể mềm yếu dậy.
“Nàng nằm nghỉ đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng ấn vai của nàng xuống, kéo chăn đắp cho nàng, lại nói: “Trẫm nhận được tin biết sáng nay nàng ngất xỉu, sau khi hạ triều Trẫm đi đến đây. Lúc tới nơi thì biết nàng lại rơi vào hôn mê.”
Lộ Ánh Tịch từ từ định thần, bất ngờ nhớ đến một việc. Trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mơ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
©STENT
“Nam Cung huynh, ruốt cuộc Lộ muội muội bị bệnh gì?”
“Nàng mắc bệnh tim, có từ khi còn trong bụng mẹ. Lúc trước ta có thể dùng máu của chính mình để đè ép đau đớn thay nàng, nhưng bây giờ thì...”
“Hiện tại thì làm sao?”
“Sau gáy của nàng có một đóa hoa thược dược, đó chính là thuốc dẫn. Nhưng hiện nay, màu sắc của đóa hoa đã nhạt đi nhiều, điều đó cho thấy dược tính của thuốc cũng tan dần. Không còn thuốc dẫn thì máu của ta cũng vô dụng.”
“Thuốc dẫn ư? Dẫn lại một lần nữa là được rồi.”
“Có một chuyện Vương gia không biết rồi. Không lâu trước Ánh Tịch đã nhận hàn độc thay Mộ Dung Thần Duệ, nên thân thể dư hàn, không thể tiếp nhận khí nóng.”
“Mộ Dung Thần Duệ? Hoàng đế Hoàng Triều?”
“Đúng vậy.”
“Tên nhãi đó thật là đê tiện! Để một nữ tử yếu đuối chịu độc thay hắn ta như vậy.”
“Cũng không hẳn là như thế. Chính ta đã khuyên Ánh Tịch làm vậy.”
“Tại sao?”
“Bọn họ đã định trước là có duyên phận Hồng Loan Thiên Hỉ[1], ta hy vọng Ánh Tịch có thể được phu quân yêu quý.”
[1] Hồng Loan và Thiên Hỉ là hai sao trong thuật đoán số, Hồng Loan chủ về hôn nhân và Thiên Hỉ chủ về sinh dục. Hai sao đi với nhau ý chỉ là tin vui, có duyên vợ chồng.
“Phu quân? Xùy! Mộ Dung Thần Duệ kia há có thể là phu quân mà nàng có thể dựa dẫm được sao? Nam Cung huynh à, tâm tư của huynh không chỉ có thế, chớ hòng che giấu trước mặt ta.”
“Vương gia nhìn xa trông rộng, ta đương nhiên không dám che giấu. Ô Quốc và Hoàng Triều sớm muộn gì cũng phải đoạn tuyệt, ta chỉ mong Mộ Dung Thần Duệ vì yêu Ánh Tịch mà nương tay với nàng.”
“Nữ tử duyên dáng, tuyệt sắc như vậy, Mộ Dung Thần Duệ kia không muốn, Đoàn Đình Thiên ta đây muốn!”
…
Đoạn đối thoại đó nàng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng giọng điệu kính cẩn của sư phụ và khẩu khí ngạo mạn của Đoàn Đình Thiên. Kẻ tự xưng là Vương gia nhàn hạ Đoàn Đình Thiên kia, đương nhiên không phải là một kẻ nhàn rỗi không có thực quyền, không tham gia vào chính sự rồi. Nàng vẫn mang lòng hoài nghi, phải chăng người điều khiển phía sau Huyền môn chính là Đoàn Đình Thiên?
“Ánh Tịch? Nàng thấy khó chịu à?” Nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn với vẻ quan tâm lo lắng đang ở trước mặt này.
“Hoàng thượng, Thần thiếp không sao.” Nàng lấy lại tinh thần, mỉm cười với hắn.
“Không sao?” Hoàng đế hừ một tiếng, không vui nói: “Nàng thực sự cho rằng bản thân là mình đồng da sắt sao? Nàng đi soi gương xem, lúc này xấu đi một bậc, hốc hác đến độ không ra gì.”
“Đây là Hoàng thượng ghét bỏ dung mạo xấu xí của Thần thiếp ư?” Nàng không khỏi muốn cười. Đáng nhẽ ngày mai nàng sẽ hồi cung, không ngờ hắn lại suốt đêm đến đây. Hắn lại dùng tình cảm tấn công nàng sao? Hay là trong đó chứa một chút thật lòng.
Hoàng đế bực tức liếc mắt nàng một cái, mím môi không nói, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh trông theo, âm thầm tự tay bắt mạch cho chính mình ở dưới chân.
Chỉ một lúc sau, Hoàng đế đã quay lại, trên tay còn bưng chén thuốc.
“Hoàng thượng tự mình bưng thuốc cho Thần thiếp, thật là Thần thiếp không dám nhận mà.” Nàng khẽ cười với lời nói khiêm tốn, nhưng nét mặt không hèn mọn, xu nịnh.
Hoàng đế không đáp lời nàng, ngồi thẳng xuống giường, cúi đầu thổi chén thuốc nóng.
Lộ Ánh Tịch điềm nhiên tươi cười, chỉ nhìn hắn chăm chú, trong lòng có dòng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, nhưng đồng thời cũng pha lẫn sự đau khổ chua xót. Nàng vừa mới bắt mạch cho bản thân, nhận thấy mạch đập rất chậm, dương khí hư tổn, dòng máu bị nghẽn mạch, mạch tượng chậm và yếu. Theo những biểu hiện đó, thân thể của nàng quả thực quá yếu, ngay cả chút sức lực cũng không có.
“Uống thuốc đi.” Hoàng đế dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy, để chén thuốc sát bên môi nàng.
“Dạ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng từ từ uống thuốc. Rõ ràng nàng uống không mau, nhưng cuối cùng vẫn bị sặc. Nàng ho khù khụ, liền oán giận nói: “Hoàng thượng muốn đem toàn bộ thuốc đổ vào miệng Thần thiếp trong một lần sao?”
Hoàng đế đang vỗ lưng nàng để nàng dễ thở hơn, ai ngờ nghe nàng nói vậy liền ngừng lại, thẹn quá hóa giận nói: “Tự nàng uống đi!”
Lộ Ánh Tịch ngước mắt lườm hắn một cái, ráng nhịn cười mà nhận chén thuốc trên tay hắn. Nàng một hơi uống cạn chén, xong xuôi mới ung dung nói: “Có phải đây là lần đầu tiên Hoàng thượng hầu hạ người khác uống thuốc không?”
Hoàng đế hừ nhẹ: “Biết là tốt rồi. Mặt mũi nàng ngày càng lớn rồi.”
Lộ Ánh Tịch liên tục gật đầu: “Thần thiếp vinh hạnh quá lớn, tạ ơn Hoàng thượng long ân.”
Hoàng đế liếc xéo nàng, hơi giận mà đoạt đi chiếc bát không trong tay nàng, đặt mạnh nó lên bàn ở bên cạnh.
“Hoàng thượng đang ở Huy Thành, sáng mai làm sao lâm triều?” Lộ Ánh Tịch thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ Hoàng thượng phải chạy về cung ngay sao?”
“Sức khỏe của nàng có thể chịu đựng việc gấp rút đi đường suốt đêm hử?” Hoàng đế nhíu mày, tự mình cởi giày rồi nằm thẳng lên giường, “Trẫm ngủ với nàng một lúc, đợi trời sáng mới trở về. Trước khi Trẫm đến Huy Thành đã lệnh chuyển buổi lâm triều sáng mai sang tới buổi trưa rồi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút lại thốt ra: “Hoàng thượng không cởi áo ngoài sao? Người đầy bụi bặm.”
Hoàng đế đang muốn vươn tay ôm nàng, nghe vậy liền bật dậy, vô cùng bất mãn nói: “Trước giờ Trẫm không phát hiện, hóa ra nàng hay soi mói lại còn khó tính như vậy!”
Lộ Ánh Tịch bật cười thành tiếng, nhìn hắn thô lỗ cởi áo khoác ngoài ra, lại tiếp tục nằm xuống, vươn tay kéo nàng vào vòm ngực của hắn. Khóe mắt nàng ầng ậng nước, trái tim lại đau đớn. Bản thân nàng là thầy thuốc, đương nhiên sẽ hiểu tình trạng của bản thân. E rằng mạng sống của nàng không kéo dài bao lâu nữa.
Thế nào cũng không ngờ đến, nàng may mắn hơn Phạm Thống khi không bị nhiễm dịch bệnh, nhưng lại phát tác bệnh cũ. Không khí bệnh tật bao phủ toàn bộ Huy Thành, nàng vốn không nên đến đây. Có lẽ Phạm Thống đã nói đúng, nàng đã quá tùy hứng.
“Ánh Tịch.” Tiếng gọi trầm thấp sát bên tai nàng.
“Vâng?” Nàng nhẹ đáp, cảm nhận được vòng tay đang ôm nàng càng siết chặt, giống như là sợ nếu nới lỏng vòng tay thì nàng sẽ trốn mất.
“Trẫm sai người ngày mai sẽ tuyên dương với bên ngoài, hai ngày vừa qua có một y giả xuất hiện trong thành chính là Hoàng hậu.” Giọng Hoàng đế cực nhỏ, mơ hồ không rõ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại nghe rất rõ, lòng chấn động khôn nguôi. Hắn muốn dùng danh tiếng của nàng để cứu vãn lòng dân. Tuy rằng nàng đã sớm lường trước được điều này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói lại cảm thấy cay đắng.
“Trẫm muốn tự mình nói thẳng với nàng, vì không muốn giữa chúng ta lại nảy sinh nhiều ngờ vực hơn nữa.” Hoàng đế cúi đầu vùi trong hõm vai của nàng, lại nói tiếp: “Lần phát bệnh này của nàng mới khiến Trẫm bừng tỉnh. Nếu như mất nàng, trái tim của Trẫm sẽ rất đau.”
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói gì, đầu gối lên cánh tay hắn. Nàng nằm yên giống như đã chìm vào giấc ngủ. Hắn nói hai chữ “chúng ta” vô cùng rõ ràng, giống như mang một ý nghĩa không tầm thường. Nhất định sư phụ đã nói cho hắn biết tình hình bệnh tật của nàng. Hắn vì thương xót sinh ra yêu thương, cho nên thái độ mới đặc biệt ôn tồn. Nhưng tình cảm như vậy sao có thể xem là yêu chứ? Nhiều nhất chỉ có thể xem là lòng thương hại với người sắp chết mà thôi.
“Nàng tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Những lời Trẫm nói giờ khắc này đều là lời thật lòng xuất phát từ trái tim.” Thấy nàng vẫn một mực giữ im lặng, tiếng nói của Hoàng đế càng thêm trầm thấp, “Trẫm thừa nhận đã lợi dụng nàng, nhưng Trẫm vốn tưởng rằng sẽ không làm tổn thương đến nàng. Nếu Trẫm biết nàng tới Huy Thành sẽ tái phát bệnh cũ, Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đến đây.”
“Thần thiếp tin mà.” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ đáp lời. Nàng tin điều này, nhưng không phải là tin toàn bộ.
Thấy nàng đã chịu mở miệng, Hoàng đế liền ôm nàng chặt thêm một chút, bàn tay vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của nàng, than thở: “Là Trẫm không tốt. Nếu lúc trước không cho nàng nhận hàn độc thay Trẫm, thì đã không khiến sức khỏe của nàng suy yếu như vậy.”
“Khi ấy Thần thiếp tự nguyện làm điều đó.” Lộ Ánh Tịch bình lặng trả lời, nhưng lòng lại xốn xang. Lúc đó nàng không biết sẽ phải trả giá đắt như vậy, nếu biết trước, nàng không tài nào liều mạng vì hắn. Thế nhưng, sư phụ cũng không đoán được sao? Sư phụ biết rõ nhất đặc tính của thuốc dẫn, lại không ngăn cản nàng.
“Nàng không trách Trẫm?” Hoàng đế khẽ nói, hơi thở trong lành phả vào làm lay động tóc mai bên tai nàng, làm nàng cảm thấy một loại cảm giác nhồn nhột khác thường.
“Không trách.” Nàng khẽ thở dài, đáy lòng nổi sóng. Từ khi nàng biết Huyền môn phụ thuộc vào Lâm Quốc thì nàng đã bắt đầu mất dần lòng tin ở sư phụ. Phải chăng nàng cũng nên nghi ngờ sư phụ cố tình muốn hại nàng mất mạng? Phía sau chuyện này nhất định có nguyên nhân. Nàng muốn tìm sư phụ để hỏi cho ra nhẽ.
“Từ nay về sau, Trẫm không cho phép nàng lại lao tâm lao lực nữa.” Hoàng đế nhẹ nhàng lật người nàng đối diện với hắn, giọng điệu mạnh mẽ ngang ngạnh vang lên: “Hãy vứt bỏ gánh nặng trên lưng nàng, gạt những cái gọi là trách nhiệm gì đó sang một bên, dứt bỏ hết thảy mọi thứ, an tâm làm nữ nhân của Trẫm. Trẫm sẽ dựng cho nàng một mảnh trời riêng.”
Đôi mắt hắn như hồ sâu không thấy đáy, nhưng lại lấp lánh ánh sáng ấm áp, như muốn câu dẫn nàng nhảy vào đó.
“Dứt bỏ mọi thứ...” Nàng thấp giọng nhắc lại. Một lúc sau nàng mới tươi cười lộ cả lúm đồng tiền, vui vẻ nói: “Vậy thì lúc đó Thần thiếp có thể tùy tâm mà sống.”
“Đúng vậy, Trẫm ân chuẩn.” Hoàng đế cũng nhếch môi cười theo.
“Thần thiếp muốn ở lại Huy Thành thêm hai ngày nữa.” Nàng cười nhìn hắn, bộ dạng thoải mái.
“Không được.” Hoàng đế không thèm nghĩ đã bác bỏ.
“Không phải Hoàng thượng đã cho phép Thần thiếp tùy tâm mà sống sao?” Nàng rất thản nhiên dùng những lời vừa rồi bịt miệng hắn. Sau đó nàng liền nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ đang nghiên cứu một loại thuốc mới. Phạm hiệp sĩ đang dùng thử thuốc đó, hiệu quả ra sao còn chưa rõ. Thần thiếp muốn xác nhận thuốc mới không làm người dùng bị tàn tật cho nên chưa thể về hoàng cung được. Cho nên có về đi chăng nữa, Thần thiếp cũng khó mà an tâm tĩnh dưỡng.”
Hoàng đế cau mày, thắc mắc hỏi: “Tình hình Tiểu Phạm hiện nay ra sao?”
“Đùi phải của hắn ta có hiện tượng mất cảm giác, chỉ sợ là độc tố đã xâm nhập phần dưới cơ thể. Nhưng cũng may mắn là không bị tích độc trong nội tạng.” Lộ Ánh Tịch than nhẹ. Một nam nhân cương nghị như vậy nếu mai sau chân bị liệt, làm sao người ta có thể khống chế sự tiếc thương dành cho hắn được đây.
“Sáng mai Trẫm phải hồi cung.” Mày ngài Hoàng đế cau chặt thành đường thẳng, cân nhắc nói: “Nếu nàng lo lắng thì ở lại thêm một ngày, nhưng chỉ một ngày thôi đó. Nàng đừng quên nàng cũng đang bệnh.”
“Đa tạ Hoàng thượng khai ân.” Lộ Ánh Tịch tươi cười, ríu rít nói: “Hoàng thượng cũng đừng quên Thần thiếp biết y thuật, sẽ tự điều chế thuốc cho chính mình.”
“Có thể trị bệnh cho người khác, chưa chắc đã có thể chữa cho bản thân.” Hoàng đế trêu chọc nàng, “Ví như nàng yêu quý chính mình thì không được ngất xỉu lần nữa đâu đấy.” Hắn tạm dừng lại một chút, sau đó ra lệnh: “Nàng có thể ở lại thêm một ngày nhưng không được đi y doanh. Có đi gặp Tiểu Phạm thì cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu đem bệnh dịch trở về cung, Trẫm sẽ không cho nàng bước qua cửa!”
“Vâng, Thần thiếp tuân mệnh.” Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười nhìn hắn, sau đó cúi đầu vùi mặt lên vai hắn, thở dài trong im lặng. Nàng có nhiễm hay không nhiễm ôn dịch, cũng không khác nhau là bao. Nàng có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay hay không, đó mới là vấn đề.
Hoàng đế ôm nàng thật chặt vào lòng, muốn đem nhiệt độ cơ thể của hắn truyền sang cho nàng. Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, da thịt của nàng vẫn lạnh lẽo như cũ. Hắn nắm tay nàng, bao gọn trong bàn tay ấm áp của hắn, xoa nắn chà xát nhiều lần, thấy tay này của nàng dần ấm hơn thì lại đổi sang tay kia.
Lộ Ánh Tịch yên lặng cảm thụ cử chỉ săn sóc của hắn, không nói một lời, chỉ dựa sát vào lồng ngực nóng ấm của hắn. Con người lúc đau ốm thường rất yếu đuối, và nàng cũng không ngoại lệ. Vào thời khắc này, nàng chỉ muốn đắm chìm trong vòng tay ấm cúng của hắn, quên hết thảy hiện thực tàn khốc.
Hoàng đế thấy nàng nhích gần vào hắn, môi khẽ nhếch lên, trìu mến đặt một nụ hôn lên vầng trán lành lạnh của nàng.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa đã là nửa đêm. Bốn bề im ắng cô tịch, nhưng mùi Long diên hương nhàn nhạt lượn lờ trong không khí.
Nàng mở mắt nhìn xung quanh thì không khỏi giật mình. Người đang ngồi cạnh bàn rất quen thuộc...
“Ánh Tịch! Nàng tỉnh rồi?” Người nọ thấy nàng đã tỉnh liền đứng bật dậy, ánh mắt vui mừng phát sáng.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng?”
“Ánh Tịch, nàng có cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không? Còn chóng mặt không?” Hoàng đế đến ngồi bên mép giường, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, chống tay muốn nâng cơ thể mềm yếu dậy.
“Nàng nằm nghỉ đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng ấn vai của nàng xuống, kéo chăn đắp cho nàng, lại nói: “Trẫm nhận được tin biết sáng nay nàng ngất xỉu, sau khi hạ triều Trẫm đi đến đây. Lúc tới nơi thì biết nàng lại rơi vào hôn mê.”
Lộ Ánh Tịch từ từ định thần, bất ngờ nhớ đến một việc. Trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mơ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
©STENT
“Nam Cung huynh, ruốt cuộc Lộ muội muội bị bệnh gì?”
“Nàng mắc bệnh tim, có từ khi còn trong bụng mẹ. Lúc trước ta có thể dùng máu của chính mình để đè ép đau đớn thay nàng, nhưng bây giờ thì...”
“Hiện tại thì làm sao?”
“Sau gáy của nàng có một đóa hoa thược dược, đó chính là thuốc dẫn. Nhưng hiện nay, màu sắc của đóa hoa đã nhạt đi nhiều, điều đó cho thấy dược tính của thuốc cũng tan dần. Không còn thuốc dẫn thì máu của ta cũng vô dụng.”
“Thuốc dẫn ư? Dẫn lại một lần nữa là được rồi.”
“Có một chuyện Vương gia không biết rồi. Không lâu trước Ánh Tịch đã nhận hàn độc thay Mộ Dung Thần Duệ, nên thân thể dư hàn, không thể tiếp nhận khí nóng.”
“Mộ Dung Thần Duệ? Hoàng đế Hoàng Triều?”
“Đúng vậy.”
“Tên nhãi đó thật là đê tiện! Để một nữ tử yếu đuối chịu độc thay hắn ta như vậy.”
“Cũng không hẳn là như thế. Chính ta đã khuyên Ánh Tịch làm vậy.”
“Tại sao?”
“Bọn họ đã định trước là có duyên phận Hồng Loan Thiên Hỉ[1], ta hy vọng Ánh Tịch có thể được phu quân yêu quý.”
[1] Hồng Loan và Thiên Hỉ là hai sao trong thuật đoán số, Hồng Loan chủ về hôn nhân và Thiên Hỉ chủ về sinh dục. Hai sao đi với nhau ý chỉ là tin vui, có duyên vợ chồng.
“Phu quân? Xùy! Mộ Dung Thần Duệ kia há có thể là phu quân mà nàng có thể dựa dẫm được sao? Nam Cung huynh à, tâm tư của huynh không chỉ có thế, chớ hòng che giấu trước mặt ta.”
“Vương gia nhìn xa trông rộng, ta đương nhiên không dám che giấu. Ô Quốc và Hoàng Triều sớm muộn gì cũng phải đoạn tuyệt, ta chỉ mong Mộ Dung Thần Duệ vì yêu Ánh Tịch mà nương tay với nàng.”
“Nữ tử duyên dáng, tuyệt sắc như vậy, Mộ Dung Thần Duệ kia không muốn, Đoàn Đình Thiên ta đây muốn!”
…
Đoạn đối thoại đó nàng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng giọng điệu kính cẩn của sư phụ và khẩu khí ngạo mạn của Đoàn Đình Thiên. Kẻ tự xưng là Vương gia nhàn hạ Đoàn Đình Thiên kia, đương nhiên không phải là một kẻ nhàn rỗi không có thực quyền, không tham gia vào chính sự rồi. Nàng vẫn mang lòng hoài nghi, phải chăng người điều khiển phía sau Huyền môn chính là Đoàn Đình Thiên?
“Ánh Tịch? Nàng thấy khó chịu à?” Nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn với vẻ quan tâm lo lắng đang ở trước mặt này.
“Hoàng thượng, Thần thiếp không sao.” Nàng lấy lại tinh thần, mỉm cười với hắn.
“Không sao?” Hoàng đế hừ một tiếng, không vui nói: “Nàng thực sự cho rằng bản thân là mình đồng da sắt sao? Nàng đi soi gương xem, lúc này xấu đi một bậc, hốc hác đến độ không ra gì.”
“Đây là Hoàng thượng ghét bỏ dung mạo xấu xí của Thần thiếp ư?” Nàng không khỏi muốn cười. Đáng nhẽ ngày mai nàng sẽ hồi cung, không ngờ hắn lại suốt đêm đến đây. Hắn lại dùng tình cảm tấn công nàng sao? Hay là trong đó chứa một chút thật lòng.
Hoàng đế bực tức liếc mắt nàng một cái, mím môi không nói, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh trông theo, âm thầm tự tay bắt mạch cho chính mình ở dưới chân.
Chỉ một lúc sau, Hoàng đế đã quay lại, trên tay còn bưng chén thuốc.
“Hoàng thượng tự mình bưng thuốc cho Thần thiếp, thật là Thần thiếp không dám nhận mà.” Nàng khẽ cười với lời nói khiêm tốn, nhưng nét mặt không hèn mọn, xu nịnh.
Hoàng đế không đáp lời nàng, ngồi thẳng xuống giường, cúi đầu thổi chén thuốc nóng.
Lộ Ánh Tịch điềm nhiên tươi cười, chỉ nhìn hắn chăm chú, trong lòng có dòng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, nhưng đồng thời cũng pha lẫn sự đau khổ chua xót. Nàng vừa mới bắt mạch cho bản thân, nhận thấy mạch đập rất chậm, dương khí hư tổn, dòng máu bị nghẽn mạch, mạch tượng chậm và yếu. Theo những biểu hiện đó, thân thể của nàng quả thực quá yếu, ngay cả chút sức lực cũng không có.
“Uống thuốc đi.” Hoàng đế dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy, để chén thuốc sát bên môi nàng.
“Dạ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng từ từ uống thuốc. Rõ ràng nàng uống không mau, nhưng cuối cùng vẫn bị sặc. Nàng ho khù khụ, liền oán giận nói: “Hoàng thượng muốn đem toàn bộ thuốc đổ vào miệng Thần thiếp trong một lần sao?”
Hoàng đế đang vỗ lưng nàng để nàng dễ thở hơn, ai ngờ nghe nàng nói vậy liền ngừng lại, thẹn quá hóa giận nói: “Tự nàng uống đi!”
Lộ Ánh Tịch ngước mắt lườm hắn một cái, ráng nhịn cười mà nhận chén thuốc trên tay hắn. Nàng một hơi uống cạn chén, xong xuôi mới ung dung nói: “Có phải đây là lần đầu tiên Hoàng thượng hầu hạ người khác uống thuốc không?”
Hoàng đế hừ nhẹ: “Biết là tốt rồi. Mặt mũi nàng ngày càng lớn rồi.”
Lộ Ánh Tịch liên tục gật đầu: “Thần thiếp vinh hạnh quá lớn, tạ ơn Hoàng thượng long ân.”
Hoàng đế liếc xéo nàng, hơi giận mà đoạt đi chiếc bát không trong tay nàng, đặt mạnh nó lên bàn ở bên cạnh.
“Hoàng thượng đang ở Huy Thành, sáng mai làm sao lâm triều?” Lộ Ánh Tịch thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ Hoàng thượng phải chạy về cung ngay sao?”
“Sức khỏe của nàng có thể chịu đựng việc gấp rút đi đường suốt đêm hử?” Hoàng đế nhíu mày, tự mình cởi giày rồi nằm thẳng lên giường, “Trẫm ngủ với nàng một lúc, đợi trời sáng mới trở về. Trước khi Trẫm đến Huy Thành đã lệnh chuyển buổi lâm triều sáng mai sang tới buổi trưa rồi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút lại thốt ra: “Hoàng thượng không cởi áo ngoài sao? Người đầy bụi bặm.”
Hoàng đế đang muốn vươn tay ôm nàng, nghe vậy liền bật dậy, vô cùng bất mãn nói: “Trước giờ Trẫm không phát hiện, hóa ra nàng hay soi mói lại còn khó tính như vậy!”
Lộ Ánh Tịch bật cười thành tiếng, nhìn hắn thô lỗ cởi áo khoác ngoài ra, lại tiếp tục nằm xuống, vươn tay kéo nàng vào vòm ngực của hắn. Khóe mắt nàng ầng ậng nước, trái tim lại đau đớn. Bản thân nàng là thầy thuốc, đương nhiên sẽ hiểu tình trạng của bản thân. E rằng mạng sống của nàng không kéo dài bao lâu nữa.
Thế nào cũng không ngờ đến, nàng may mắn hơn Phạm Thống khi không bị nhiễm dịch bệnh, nhưng lại phát tác bệnh cũ. Không khí bệnh tật bao phủ toàn bộ Huy Thành, nàng vốn không nên đến đây. Có lẽ Phạm Thống đã nói đúng, nàng đã quá tùy hứng.
“Ánh Tịch.” Tiếng gọi trầm thấp sát bên tai nàng.
“Vâng?” Nàng nhẹ đáp, cảm nhận được vòng tay đang ôm nàng càng siết chặt, giống như là sợ nếu nới lỏng vòng tay thì nàng sẽ trốn mất.
“Trẫm sai người ngày mai sẽ tuyên dương với bên ngoài, hai ngày vừa qua có một y giả xuất hiện trong thành chính là Hoàng hậu.” Giọng Hoàng đế cực nhỏ, mơ hồ không rõ.
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại nghe rất rõ, lòng chấn động khôn nguôi. Hắn muốn dùng danh tiếng của nàng để cứu vãn lòng dân. Tuy rằng nàng đã sớm lường trước được điều này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói lại cảm thấy cay đắng.
“Trẫm muốn tự mình nói thẳng với nàng, vì không muốn giữa chúng ta lại nảy sinh nhiều ngờ vực hơn nữa.” Hoàng đế cúi đầu vùi trong hõm vai của nàng, lại nói tiếp: “Lần phát bệnh này của nàng mới khiến Trẫm bừng tỉnh. Nếu như mất nàng, trái tim của Trẫm sẽ rất đau.”
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói gì, đầu gối lên cánh tay hắn. Nàng nằm yên giống như đã chìm vào giấc ngủ. Hắn nói hai chữ “chúng ta” vô cùng rõ ràng, giống như mang một ý nghĩa không tầm thường. Nhất định sư phụ đã nói cho hắn biết tình hình bệnh tật của nàng. Hắn vì thương xót sinh ra yêu thương, cho nên thái độ mới đặc biệt ôn tồn. Nhưng tình cảm như vậy sao có thể xem là yêu chứ? Nhiều nhất chỉ có thể xem là lòng thương hại với người sắp chết mà thôi.
“Nàng tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Những lời Trẫm nói giờ khắc này đều là lời thật lòng xuất phát từ trái tim.” Thấy nàng vẫn một mực giữ im lặng, tiếng nói của Hoàng đế càng thêm trầm thấp, “Trẫm thừa nhận đã lợi dụng nàng, nhưng Trẫm vốn tưởng rằng sẽ không làm tổn thương đến nàng. Nếu Trẫm biết nàng tới Huy Thành sẽ tái phát bệnh cũ, Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đến đây.”
“Thần thiếp tin mà.” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ đáp lời. Nàng tin điều này, nhưng không phải là tin toàn bộ.
Thấy nàng đã chịu mở miệng, Hoàng đế liền ôm nàng chặt thêm một chút, bàn tay vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của nàng, than thở: “Là Trẫm không tốt. Nếu lúc trước không cho nàng nhận hàn độc thay Trẫm, thì đã không khiến sức khỏe của nàng suy yếu như vậy.”
“Khi ấy Thần thiếp tự nguyện làm điều đó.” Lộ Ánh Tịch bình lặng trả lời, nhưng lòng lại xốn xang. Lúc đó nàng không biết sẽ phải trả giá đắt như vậy, nếu biết trước, nàng không tài nào liều mạng vì hắn. Thế nhưng, sư phụ cũng không đoán được sao? Sư phụ biết rõ nhất đặc tính của thuốc dẫn, lại không ngăn cản nàng.
“Nàng không trách Trẫm?” Hoàng đế khẽ nói, hơi thở trong lành phả vào làm lay động tóc mai bên tai nàng, làm nàng cảm thấy một loại cảm giác nhồn nhột khác thường.
“Không trách.” Nàng khẽ thở dài, đáy lòng nổi sóng. Từ khi nàng biết Huyền môn phụ thuộc vào Lâm Quốc thì nàng đã bắt đầu mất dần lòng tin ở sư phụ. Phải chăng nàng cũng nên nghi ngờ sư phụ cố tình muốn hại nàng mất mạng? Phía sau chuyện này nhất định có nguyên nhân. Nàng muốn tìm sư phụ để hỏi cho ra nhẽ.
“Từ nay về sau, Trẫm không cho phép nàng lại lao tâm lao lực nữa.” Hoàng đế nhẹ nhàng lật người nàng đối diện với hắn, giọng điệu mạnh mẽ ngang ngạnh vang lên: “Hãy vứt bỏ gánh nặng trên lưng nàng, gạt những cái gọi là trách nhiệm gì đó sang một bên, dứt bỏ hết thảy mọi thứ, an tâm làm nữ nhân của Trẫm. Trẫm sẽ dựng cho nàng một mảnh trời riêng.”
Đôi mắt hắn như hồ sâu không thấy đáy, nhưng lại lấp lánh ánh sáng ấm áp, như muốn câu dẫn nàng nhảy vào đó.
“Dứt bỏ mọi thứ...” Nàng thấp giọng nhắc lại. Một lúc sau nàng mới tươi cười lộ cả lúm đồng tiền, vui vẻ nói: “Vậy thì lúc đó Thần thiếp có thể tùy tâm mà sống.”
“Đúng vậy, Trẫm ân chuẩn.” Hoàng đế cũng nhếch môi cười theo.
“Thần thiếp muốn ở lại Huy Thành thêm hai ngày nữa.” Nàng cười nhìn hắn, bộ dạng thoải mái.
“Không được.” Hoàng đế không thèm nghĩ đã bác bỏ.
“Không phải Hoàng thượng đã cho phép Thần thiếp tùy tâm mà sống sao?” Nàng rất thản nhiên dùng những lời vừa rồi bịt miệng hắn. Sau đó nàng liền nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ đang nghiên cứu một loại thuốc mới. Phạm hiệp sĩ đang dùng thử thuốc đó, hiệu quả ra sao còn chưa rõ. Thần thiếp muốn xác nhận thuốc mới không làm người dùng bị tàn tật cho nên chưa thể về hoàng cung được. Cho nên có về đi chăng nữa, Thần thiếp cũng khó mà an tâm tĩnh dưỡng.”
Hoàng đế cau mày, thắc mắc hỏi: “Tình hình Tiểu Phạm hiện nay ra sao?”
“Đùi phải của hắn ta có hiện tượng mất cảm giác, chỉ sợ là độc tố đã xâm nhập phần dưới cơ thể. Nhưng cũng may mắn là không bị tích độc trong nội tạng.” Lộ Ánh Tịch than nhẹ. Một nam nhân cương nghị như vậy nếu mai sau chân bị liệt, làm sao người ta có thể khống chế sự tiếc thương dành cho hắn được đây.
“Sáng mai Trẫm phải hồi cung.” Mày ngài Hoàng đế cau chặt thành đường thẳng, cân nhắc nói: “Nếu nàng lo lắng thì ở lại thêm một ngày, nhưng chỉ một ngày thôi đó. Nàng đừng quên nàng cũng đang bệnh.”
“Đa tạ Hoàng thượng khai ân.” Lộ Ánh Tịch tươi cười, ríu rít nói: “Hoàng thượng cũng đừng quên Thần thiếp biết y thuật, sẽ tự điều chế thuốc cho chính mình.”
“Có thể trị bệnh cho người khác, chưa chắc đã có thể chữa cho bản thân.” Hoàng đế trêu chọc nàng, “Ví như nàng yêu quý chính mình thì không được ngất xỉu lần nữa đâu đấy.” Hắn tạm dừng lại một chút, sau đó ra lệnh: “Nàng có thể ở lại thêm một ngày nhưng không được đi y doanh. Có đi gặp Tiểu Phạm thì cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu đem bệnh dịch trở về cung, Trẫm sẽ không cho nàng bước qua cửa!”
“Vâng, Thần thiếp tuân mệnh.” Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười nhìn hắn, sau đó cúi đầu vùi mặt lên vai hắn, thở dài trong im lặng. Nàng có nhiễm hay không nhiễm ôn dịch, cũng không khác nhau là bao. Nàng có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay hay không, đó mới là vấn đề.
Hoàng đế ôm nàng thật chặt vào lòng, muốn đem nhiệt độ cơ thể của hắn truyền sang cho nàng. Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, da thịt của nàng vẫn lạnh lẽo như cũ. Hắn nắm tay nàng, bao gọn trong bàn tay ấm áp của hắn, xoa nắn chà xát nhiều lần, thấy tay này của nàng dần ấm hơn thì lại đổi sang tay kia.
Lộ Ánh Tịch yên lặng cảm thụ cử chỉ săn sóc của hắn, không nói một lời, chỉ dựa sát vào lồng ngực nóng ấm của hắn. Con người lúc đau ốm thường rất yếu đuối, và nàng cũng không ngoại lệ. Vào thời khắc này, nàng chỉ muốn đắm chìm trong vòng tay ấm cúng của hắn, quên hết thảy hiện thực tàn khốc.
Hoàng đế thấy nàng nhích gần vào hắn, môi khẽ nhếch lên, trìu mến đặt một nụ hôn lên vầng trán lành lạnh của nàng.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu