Phượng Tê Thần Cung - Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
“Thần?” Trong tăm tối, nàng bất giác lập cập, giọng nàng gọi hắn lạc hẳn đi.
Nhưng nàng không nhận được tiếng đáp lại, chỉ còn nghe tiếng hít thở nặng nề, rối loạn của hắn.
Ngón tay nàng trượt đến cổ tay hắn, lòng bỗng dưng rét lạnh, nhưng tinh thần dần bình ổn trở lại. Hắn mất máu quá nhiều, thể lực lại tiêu hao. Hơn nữa không khí trong mật đạo khá loãng, nên nhất thời thiếu dưỡng khí gây choáng váng dẫn đến ngất xỉu. Nếu như trong trường hợp bình thường thì tình huống này cũng không khó giải quyết, nhưng vào hoàn cảnh hiện tại, con đường phía trước còn khó lường, chỉ sợ hắn không chịu được bao lâu nữa.
“Thần ơi, tỉnh lại đi!” Nàng vỗ nhẹ lên mặt hắn, cúi đầu gọi lớn: “Chàng hiện tại không thể ngủ, mau tỉnh lại đi mà!”
Hắn không hề phản ứng, lực tay của nàng ngày càng mạnh hơn. Tiếng bạt tai “bôm bốp” giòn tan vang vọng bên tai.
“Ừmmm…”
“Tỉnh rồi sao? Uống thêm một viên thuốc nữa đi.” Lộ Ánh Tịch đổ bình thuốc ra, lấy một viên nhét vào miệng hắn. Khi nghe thấy âm thanh hắn nuốt viên thuốc xuống xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi nàng đã tát Trẫm hả?” Mộ Dung Thần Duệ tựa lưng vào tường đá, tiếng nói khàn tịt, còn giọng điệu sâu lắng khó phân biệt buồn vui.
Lộ Ánh Tịch không khỏi ngẩn người. Vừa rồi nàng không có tồn tại tâm tư muốn tát hắn. Việc đó đơn thuần là do lo lắng mà thôi.
“Đây là lần thứ hai nàng tát Trẫm đấy.” Mộ Dung Thần Duệ vịn tường đứng lên, hời hợt nói tiếp, “Trong khoảng thời gian này nhất thiết phải tìm được lối ra, mồi lửa còn có thể thắp sáng không?”
“Chắc là được.” Lộ Ánh Tịch thử đánh lửa. Quả nhiên một đốm lửa nhỏ nhoi lóe sáng, chiếu sáng địa đạo tắc nghẽn.
“Không khí trong địa đạo này không đủ, mồi lửa sẽ tắt ngay thôi.” Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt dòm ngọn lửa, sắc mặt ngưng trọng.
Lộ Ánh Tịch đưa mồi lửa tới tay hắn, một mặt nhanh chóng xé vạt áo lót bên trong của chính mình, mặt khác nói: “Hoàng thượng, bây giờ không có kim sang dược, chỉ có thể tạm thời băng bó để cầm máu vậy.”
Mộ Dung Thần Duệ khẽ ừ hử một tiếng, để mặc nàng băng bó.
“Hoàng thượng nói ‘lần thứ hai’ là…” Đôi tay Lộ Ánh Tịch lưu loát quấn băng cho hắn. Trong đầu nàng lại tự hỏi đã từng tát hắn khi nào.
“Ngày ấy, Trẫm từng hỏi nàng, ‘Nếu như ta hứa, đảm bảo con dân Ô Quốc nàng bình yên khỏe mạnh, nàng có tin ta hay không?’” Mộ Dung Thần Duệ vô cùng thong dong phun ra nguyên văn câu nói đã hỏi ngày hôm đó.
“Phụt” một tiếng, mồi lửa trong tay hắn đã tắt ngấm.
Bốn bề lại phục hồi màn đen. Lộ Ánh Tịch lần theo cánh tay hắn tìm được bàn tay, nhẹ nhàng cầm nó, lên tiếng nói: “Thần thiếp tin.”
“Cuối cùng nàng cũng tin.” Lời nói Mộ Dung Thần Duệ đầy ẩn ý, nhẹ lòng thở dài một hơi.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười không thành tiếng. Quả thực, cái ‘cuối cùng’ này không dễ dàng mới đến được.
“Hoàng thượng tin Thần thiếp ư?” Nàng hỏi ngược lại.
“Trẫm đã làm nhiều việc như vậy, nàng vẫn còn hỏi vấn đề vô vị này?” Mộ Dung Thần Duệ chẳng màng trả lời, nắm tay nàng men theo bức tường mà tiến tới trước.
Bước chân của hắn có chút hư không do sức khỏe xuống dốc. Lộ Ánh Tịch lặng lẽ vận khí tụ về lòng bàn tay, muốn truyền chân khí cho hắn.
“Dừng tay!” Mộ Dung Thần Duệ quát nhẹ một tiếng, “Nàng đừng quên nàng đang mang thai.”
“Không phải lúc trước Hoàng thượng đã nói ‘Nếu sống, cả nhà cùng sống’ sao?” Lộ Ánh Tịch thu tay lại, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười không mở lời, siết chặt tay nàng tiếp tục dò đường đi tới. Đúng là hắn đã nói thế, nhưng nếu nhìn chung không còn cách nào khác, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn bảo vệ mạng sống của nàng và đứa bé.
Lộ Ánh Tịch cũng thở dài thườn thượt, nàng làm sao không lý giải được suy nghĩ trong lòng hắn được cơ chứ. Thân là một nam nhân, hắn có khí phách kiêu ngạo của chính hắn. Đó chính là bản thân phải gánh trách nhiệm bảo vệ phụ nữ và trẻ em.
Chỉ qua chốc lát, Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy?” Tim Lộ Ánh Tịch đập nhanh, cho rằng hắn lại bị ngất xỉu do thiếu khí.
“Phía trước không có lối đi.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ cực kỳ trầm thấp, nhưng lại làm người ta hoảng sợ.
Lộ Ánh Tịch đưa tay đến trước mặt, quả nhiên sờ trúng lớp tường đất chắn ngang. Ngõ cụt! Mật đạo này lại không có lối ra.
“E rằng cổ nhân không kịp đào xong.” Có lẽ người đó cũng đã chết trong mật đạo này. Sau câu nói kia, Mộ Dung Thần Duệ vẫn chưa lên tiếng, chỉ càng thêm siết chặt tay nàng, như vô tình hay hữu ý truyền đạt năng lượng an ủi.
“Chắc vậy, chúng ta phải quay lại đường cũ ư?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, trong lòng biết rõ quay lại nhà lao đồng dạng bước vào một con đường chết khác.
“Mật đạo này đã được đào dài như vậy, có thể đào thêm vài trượng nữa là có thể thông ra bên ngoài.” Mộ Dung Thần Duệ cố gắng điều hòa hơi thở rối loạn, trầm ngâm nói: “Chúng ta đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì đến cùng.”
Lộ Ánh Tịch nghe vậy rút đoản kiếm giắt trong giày, nhưng hơi do dự không xuống tay. Ai có thể liệu được cuối cùng mật đạo này dài bao nhiêu, nếu đào thì cần bao nhiêu lâu? Mấy ngày hay lâu hơn nữa…
“Chuyện này không nên chậm trễ. Nàng mau làm đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Mộ Dung Thần Duệ thúc giục, nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn hùng hồn, “Nàng phải chú ý, chớ dùng quá nhiều nội lực để tránh làm ảnh hưởng đến bé con.”
“Biết rồi ạ.” Lộ Ánh Tịch đáp lời, bắt đầu đào bức tường đất chắn trước mặt.
Mộ Dung Thần Duệ ngồi bệt trên mặt đất, dần dần cảm thấy mê man. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, tuôn chảy thành dòng.
Lộ Ánh Tịch đào một lát, thấy hắn lặng im không nói, lòng run rẩy, vội vã hỏi: “Hoàng thượng?”
“Trẫm đang nghỉ ngơi thôi. Nàng đừng bận tâm, cứ tập trung đào bới nhanh lên.” Mộ Dung Thần Duệ ra vẻ không sao, thấp giọng đáp. Hắn nỗ lực khống chế nhịp hô hấp, không cho phép bản thân thở hổn hển.
“Đào thế này quá chậm, nhưng lại không thể dùng chưởng, nếu không sẽ có nguy cơ sụp xuống vì chấn động quá mạnh.” Lộ Ánh Tịch lầm bầm làu bàu một mình. Thực ra nàng muốn nói cho hắn nghe, tránh tình trạng hắn rơi vào hôn mê.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng lắng nghe, cảm nhận được dụng ý của nàng mà nhếch môi cười.
“Vị tiền bối không biết tên tuổi kia có thể đào ra mật đạo này, cũng không phải người đơn giản. Theo chiều dài của mật đào này mà nói, chí ít vị tiền bối kia cũng phải bị nhốt ở đây hơn ba năm.” Lộ Ánh Tịch lải nhải liên tục, càng nghĩ lại càng cảm thấy vô vọng. Người đó phải đào mất mấy năm, mà nàng lại hòng đào trong vòng nửa khắc là khoét xong con đường này ư?
Mộ Dung Thần Duệ mắt nhắm mắt mở, thần trí hỗn loạn.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch vừa đào vừa lo lắng gọi hắn.
“Sao hả?” Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Mộ Dung Thần Duệ nhất thời tỉnh lại.
“Hoàng thượng vẫn ổn chứ?” Lộ Ánh Tịch lo sợ hỏi.
“Không sao, nàng đừng lo lắng.” Mộ Dung Thần Duệ mở miệng trả lời, giọng vẫn trầm ổn như thường.
“Vậy là tốt rồi.” Lộ Ánh Tịch an tâm đôi chút, càng dồn sức đào tường hơn. Bụi đất bay tán loạn trong không khí, bám đầy trên mặt nàng, nàng cũng không rảnh để lau đi.
Mộ Dung Thần Duệ âm thầm hít thở sâu. Sau đó hắn giơ cánh tay lên, để sát bên miệng. Hắn cắn mạnh một phát, máu lan tràn trong miệng hắn. Sự đau đớn làm hắn tỉnh táo hơn không ít.
Thời gian trôi qua chừng nửa nén nhang. Lộ Ánh Tịch đã mồ hôi đầm đìa, thấm ướt lưng áo. Nhưng bức tường chỉ mới bị đào ra thành cái hốc mà thôi.
Mộ Dung Thần Duệ thả lỏng cơ miệng. Cánh tay bị chính hắn cắn đến mức tê liệt, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Đầu dần cảm thấy trì trệ, hai mi mắt cứ híp vào nhau.
“Ánh Tịch, thôi đi.” Hắn biết bản thân đã không chịu đựng được bao lâu nữa, thấp giọng nói: “Nàng quay lại nhà giam đi.”
Bàn tay cầm đoản kiếm của Lộ Ánh Tịch ngừng giữa không trung, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng muốn từ bỏ hay sao?”
“Không phải là Trẫm muốn từ bỏ. Nhưng nếu nàng không đi bây giờ, thì e rằng phải chôn cùng ở đây.” Mộ Dung Thần Duệ mềm yếu tựa lưng vào vách đá, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng bình ổn: “Nàng là Công chúa Ô Quốc, người ở Du Thành sẽ không dám tùy tiện động đến nàng. Nàng cứ về nhà tù trước, sau đó hãy tìm cơ hội quay lại cứu Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ nhìn hắn. Lời hắn nói rõ ràng là muốn an ủi nàng. Cho dù nàng có gặp may khi không có binh lính canh ở trong nhà giam, thì nàng chắc chắn rằng hắn sẽ không kịp chờ nàng nghĩ cách để quay lại cứu hắn.
“Nếu Trẫm thực sự không tránh khỏi con đường chết tại đây, thì nàng phải làm cho Trẫm một việc.” Ngữ khí của Mộ Dung Thần Duệ nghe rất hào hùng, không chút sợ hãi.
“Việc gì ạ?” Lộ Ánh Tịch tiếp lời, đôi bàn tay vì căm phẫn mà siết chặt đến độ trắng tái.
“Nàng hãy thay Trẫm về kinh đô Hoàng Triều, đến chùa Pháp Hoa khuyên Tứ hoàng đệ hoàn tục và kế thừa hoàng vị.” Mộ Dung Thần Duệ lại lần nữa hít sâu một hơi dài, dừng lại nghỉ một lát mới nói tiếp: “Trẫm tin Tứ hoàng đệ. Nếu bé con trong bụng nàng là con trai, tương lai Tứ hoàng đệ sẽ giúp bé con đăng cơ. Nếu là con gái, giang sơn Hoàng Triều giao cho Tứ hoàng đệ cũng rất tốt.”
Lộ Ánh Tịch trầm mặc nghe, đột nhiên nàng cười xùy một cái.
“Ánh Tịch?” Mộ Dung Thần Duệ không khỏi khó hiểu.
“Đây là Hoàng thượng đang để lại di chúc à?” Lộ Ánh Tịch bỗng chốc phẫn nộ, hung hăng bùng phát: “Đã là di chúc, thì phải viết trên giấy trắng mực đen, bên trên phải có dấu Quốc tỷ. Nếu tương lai bé con của Thần thiếp không được kế thừa hoàng vị, thì biết tìm ai kêu oan?”
Mộ Dung Thần Duệ ngẩn người. Lộ Ánh Tịch không để hắn có cơ hội để nói, nàng tuôn lời xối xả: “Không biết là ai đã muốn thống nhất thiên hạ? Không biết là ai đã đồng ý với Thần thiếp sẽ bảo vệ con dân Ô Quốc bình an? Là ai đã nói sẽ kiên trì đến cùng? Chẳng nhẽ tất cả đều không là gì sao?”
Mộ Dung Thần Duệ cười khổ, nói: “Làm người phải biết cân nhắc thiệt hơn. Trong lòng Trẫm, giang sơn dĩ nhiên quan trọng, nhưng người thân còn quan trọng hơn. Trước đây Trẫm đã không hiểu được điều đó, nhưng giờ đây nguy hiểm trước mắt, Trẫm lại giác ngộ được.”
Lộ Ánh Tịch khóe mắt ẩn nước, nhất thời nghẹn ngào không thốt nên lời. Đương nhiên nàng không nỡ bỏ bé con trong bụng, thế nhưng nàng càng không nỡ bỏ rơi hắn. Cũng tới ngày hôm nay, nàng mới giác ngộ được.
“Ánh Tịch, hãy trở lại đó đi. Trẫm vẫn còn có thể chống đỡ thêm một hai canh giờ nữa. Nàng hãy đi nhanh về nhanh.” Mộ Dung Thần Duệ hạ thấp giọng, vô cùng dịu dàng nói: “Bây giờ Trẫm đem tính mạng mình giao cho nàng. Từ nay về sau nàng đừng bao giờ hỏi Trẫm cái vấn đề có tin tưởng nàng hay không nữa nhé.”
Giọt nước mắt tràn qua khóe mi Lộ Ánh Tịch, lặng lẽ từ từ lăn xuống gò má mang theo nỗi buồn vô ngần. “Từ nay về sau?” Hai người họ còn có tương lai hay sao?
“Ánh Tịch, nếu nàng còn do dự ở đây mãi, thì thời gian Trẫm được cứu sống lại càng ít.” Mộ Dung Thần Duệ dịu hiền thúc giục nàng.
“Được rồi, Thần thiếp quay trở lại.” Lộ Ánh Tịch nghiến răng thật chặt. Lòng nàng tự lặp lời thề, nàng nhất định sẽ quay lại cứu hắn!
“Mang theo ngọc ban chỉ[1], khi Tứ hoàng đệ thấy nó, thì tự khắc sẽ hiểu.” Trong bóng tối, Mộ Dung Thần Duệ tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, đưa đến tay nàng.
[1] Ngọc ban chỉ: là chiếc nhẫn lớn làm bằng ngọc, thường được đeo vào ngón cái bên bàn tay phải. Nó có nhiều chức năng khác nhau, như nhà Ân dùng để phòng ngừa bị thương khi bắn tên, càng về sau thì nó lại thành một vật trang sức và biểu thị quyền lực.
Khóe mắt Lộ Ánh Tịch đã ầng ậng nước, yên lặng nhận lấy. Chóp mũi nàng cay sè, lòng trào dâng nỗi đau thắt khôn xiết. Sắc mặt hắn trắng bệch như vậy, đôi môi tím tái gần như trắng toát. Đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm nhạy bén giờ đây lại đen tối không có một tia sáng.
Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đặt ngón tay lên cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch.
“Thế nào? Lộ thần y à, phải chăng Trẫm không có khả năng chống chịu thêm hai canh giờ nữa ư?” Mộ Dung Thần Duệ khẽ nhếch môi cười, nụ cười lại dịu dàng vô ngần. Hắn rút lại cánh tay trái bị nàng nắm, lấy cánh tay phải phủ lên trên. Hắn muốn dùng ống tay áo che vết thương bị chính hắn cắn, sâu đến tận xương.
“Đúng vậy.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, nàng tháo một túi vải đeo bên hông xuống, nhét vào lòng bàn tay của hắn, “Hãy giữ túi thuốc này, khi đến thời khắc quan trọng, biết đâu có thể có tác dụng.”
“Ừ.” Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười nhìn nàng, lại trêu chọc: “Nếu nàng không đi ngay, Trẫm ngay cả một canh giờ cũng không có nữa là.”
Đáy mắt Lộ Ánh Tịch đã ửng nước, chỉ chực chờ tuôn trào. Nàng quyết không nháy mắt, đột nhiên quay người bước đi. Nàng một mực bước về phía trước, quyết không quay đầu nhìn hắn.
“Ánh Tịch, hãy nhớ. Đối với nàng, Trẫm rất thật lòng.” Một câu nói nhẹ hẫng, lơ lửng trong mật đạo u ám này.
Cuối cùng, nàng không thể nín nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má, trái tim như bị dao cứa nát.
Nhưng nàng không dừng lại, vẫn tiếp tục bước nhanh về phía trước. Nàng không quay đầu lại. Nàng thật sự không dám quay đầu lại. Nàng sợ rằng một khi dừng lại sẽ không có dũng khí bước tiếp.
Hắn đã giao tính mạng của hắn cho nàng. Nàng phải lý trí, phải nghĩ được thượng sách quay lại cứu hắn nội trong một canh giờ.
Nhưng nàng không nhận được tiếng đáp lại, chỉ còn nghe tiếng hít thở nặng nề, rối loạn của hắn.
Ngón tay nàng trượt đến cổ tay hắn, lòng bỗng dưng rét lạnh, nhưng tinh thần dần bình ổn trở lại. Hắn mất máu quá nhiều, thể lực lại tiêu hao. Hơn nữa không khí trong mật đạo khá loãng, nên nhất thời thiếu dưỡng khí gây choáng váng dẫn đến ngất xỉu. Nếu như trong trường hợp bình thường thì tình huống này cũng không khó giải quyết, nhưng vào hoàn cảnh hiện tại, con đường phía trước còn khó lường, chỉ sợ hắn không chịu được bao lâu nữa.
“Thần ơi, tỉnh lại đi!” Nàng vỗ nhẹ lên mặt hắn, cúi đầu gọi lớn: “Chàng hiện tại không thể ngủ, mau tỉnh lại đi mà!”
Hắn không hề phản ứng, lực tay của nàng ngày càng mạnh hơn. Tiếng bạt tai “bôm bốp” giòn tan vang vọng bên tai.
“Ừmmm…”
“Tỉnh rồi sao? Uống thêm một viên thuốc nữa đi.” Lộ Ánh Tịch đổ bình thuốc ra, lấy một viên nhét vào miệng hắn. Khi nghe thấy âm thanh hắn nuốt viên thuốc xuống xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi nàng đã tát Trẫm hả?” Mộ Dung Thần Duệ tựa lưng vào tường đá, tiếng nói khàn tịt, còn giọng điệu sâu lắng khó phân biệt buồn vui.
Lộ Ánh Tịch không khỏi ngẩn người. Vừa rồi nàng không có tồn tại tâm tư muốn tát hắn. Việc đó đơn thuần là do lo lắng mà thôi.
“Đây là lần thứ hai nàng tát Trẫm đấy.” Mộ Dung Thần Duệ vịn tường đứng lên, hời hợt nói tiếp, “Trong khoảng thời gian này nhất thiết phải tìm được lối ra, mồi lửa còn có thể thắp sáng không?”
“Chắc là được.” Lộ Ánh Tịch thử đánh lửa. Quả nhiên một đốm lửa nhỏ nhoi lóe sáng, chiếu sáng địa đạo tắc nghẽn.
“Không khí trong địa đạo này không đủ, mồi lửa sẽ tắt ngay thôi.” Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt dòm ngọn lửa, sắc mặt ngưng trọng.
Lộ Ánh Tịch đưa mồi lửa tới tay hắn, một mặt nhanh chóng xé vạt áo lót bên trong của chính mình, mặt khác nói: “Hoàng thượng, bây giờ không có kim sang dược, chỉ có thể tạm thời băng bó để cầm máu vậy.”
Mộ Dung Thần Duệ khẽ ừ hử một tiếng, để mặc nàng băng bó.
“Hoàng thượng nói ‘lần thứ hai’ là…” Đôi tay Lộ Ánh Tịch lưu loát quấn băng cho hắn. Trong đầu nàng lại tự hỏi đã từng tát hắn khi nào.
“Ngày ấy, Trẫm từng hỏi nàng, ‘Nếu như ta hứa, đảm bảo con dân Ô Quốc nàng bình yên khỏe mạnh, nàng có tin ta hay không?’” Mộ Dung Thần Duệ vô cùng thong dong phun ra nguyên văn câu nói đã hỏi ngày hôm đó.
“Phụt” một tiếng, mồi lửa trong tay hắn đã tắt ngấm.
Bốn bề lại phục hồi màn đen. Lộ Ánh Tịch lần theo cánh tay hắn tìm được bàn tay, nhẹ nhàng cầm nó, lên tiếng nói: “Thần thiếp tin.”
“Cuối cùng nàng cũng tin.” Lời nói Mộ Dung Thần Duệ đầy ẩn ý, nhẹ lòng thở dài một hơi.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười không thành tiếng. Quả thực, cái ‘cuối cùng’ này không dễ dàng mới đến được.
“Hoàng thượng tin Thần thiếp ư?” Nàng hỏi ngược lại.
“Trẫm đã làm nhiều việc như vậy, nàng vẫn còn hỏi vấn đề vô vị này?” Mộ Dung Thần Duệ chẳng màng trả lời, nắm tay nàng men theo bức tường mà tiến tới trước.
Bước chân của hắn có chút hư không do sức khỏe xuống dốc. Lộ Ánh Tịch lặng lẽ vận khí tụ về lòng bàn tay, muốn truyền chân khí cho hắn.
“Dừng tay!” Mộ Dung Thần Duệ quát nhẹ một tiếng, “Nàng đừng quên nàng đang mang thai.”
“Không phải lúc trước Hoàng thượng đã nói ‘Nếu sống, cả nhà cùng sống’ sao?” Lộ Ánh Tịch thu tay lại, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười không mở lời, siết chặt tay nàng tiếp tục dò đường đi tới. Đúng là hắn đã nói thế, nhưng nếu nhìn chung không còn cách nào khác, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn bảo vệ mạng sống của nàng và đứa bé.
Lộ Ánh Tịch cũng thở dài thườn thượt, nàng làm sao không lý giải được suy nghĩ trong lòng hắn được cơ chứ. Thân là một nam nhân, hắn có khí phách kiêu ngạo của chính hắn. Đó chính là bản thân phải gánh trách nhiệm bảo vệ phụ nữ và trẻ em.
Chỉ qua chốc lát, Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy?” Tim Lộ Ánh Tịch đập nhanh, cho rằng hắn lại bị ngất xỉu do thiếu khí.
“Phía trước không có lối đi.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ cực kỳ trầm thấp, nhưng lại làm người ta hoảng sợ.
Lộ Ánh Tịch đưa tay đến trước mặt, quả nhiên sờ trúng lớp tường đất chắn ngang. Ngõ cụt! Mật đạo này lại không có lối ra.
“E rằng cổ nhân không kịp đào xong.” Có lẽ người đó cũng đã chết trong mật đạo này. Sau câu nói kia, Mộ Dung Thần Duệ vẫn chưa lên tiếng, chỉ càng thêm siết chặt tay nàng, như vô tình hay hữu ý truyền đạt năng lượng an ủi.
“Chắc vậy, chúng ta phải quay lại đường cũ ư?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, trong lòng biết rõ quay lại nhà lao đồng dạng bước vào một con đường chết khác.
“Mật đạo này đã được đào dài như vậy, có thể đào thêm vài trượng nữa là có thể thông ra bên ngoài.” Mộ Dung Thần Duệ cố gắng điều hòa hơi thở rối loạn, trầm ngâm nói: “Chúng ta đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì đến cùng.”
Lộ Ánh Tịch nghe vậy rút đoản kiếm giắt trong giày, nhưng hơi do dự không xuống tay. Ai có thể liệu được cuối cùng mật đạo này dài bao nhiêu, nếu đào thì cần bao nhiêu lâu? Mấy ngày hay lâu hơn nữa…
“Chuyện này không nên chậm trễ. Nàng mau làm đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Mộ Dung Thần Duệ thúc giục, nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn hùng hồn, “Nàng phải chú ý, chớ dùng quá nhiều nội lực để tránh làm ảnh hưởng đến bé con.”
“Biết rồi ạ.” Lộ Ánh Tịch đáp lời, bắt đầu đào bức tường đất chắn trước mặt.
Mộ Dung Thần Duệ ngồi bệt trên mặt đất, dần dần cảm thấy mê man. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, tuôn chảy thành dòng.
Lộ Ánh Tịch đào một lát, thấy hắn lặng im không nói, lòng run rẩy, vội vã hỏi: “Hoàng thượng?”
“Trẫm đang nghỉ ngơi thôi. Nàng đừng bận tâm, cứ tập trung đào bới nhanh lên.” Mộ Dung Thần Duệ ra vẻ không sao, thấp giọng đáp. Hắn nỗ lực khống chế nhịp hô hấp, không cho phép bản thân thở hổn hển.
“Đào thế này quá chậm, nhưng lại không thể dùng chưởng, nếu không sẽ có nguy cơ sụp xuống vì chấn động quá mạnh.” Lộ Ánh Tịch lầm bầm làu bàu một mình. Thực ra nàng muốn nói cho hắn nghe, tránh tình trạng hắn rơi vào hôn mê.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng lắng nghe, cảm nhận được dụng ý của nàng mà nhếch môi cười.
“Vị tiền bối không biết tên tuổi kia có thể đào ra mật đạo này, cũng không phải người đơn giản. Theo chiều dài của mật đào này mà nói, chí ít vị tiền bối kia cũng phải bị nhốt ở đây hơn ba năm.” Lộ Ánh Tịch lải nhải liên tục, càng nghĩ lại càng cảm thấy vô vọng. Người đó phải đào mất mấy năm, mà nàng lại hòng đào trong vòng nửa khắc là khoét xong con đường này ư?
Mộ Dung Thần Duệ mắt nhắm mắt mở, thần trí hỗn loạn.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch vừa đào vừa lo lắng gọi hắn.
“Sao hả?” Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Mộ Dung Thần Duệ nhất thời tỉnh lại.
“Hoàng thượng vẫn ổn chứ?” Lộ Ánh Tịch lo sợ hỏi.
“Không sao, nàng đừng lo lắng.” Mộ Dung Thần Duệ mở miệng trả lời, giọng vẫn trầm ổn như thường.
“Vậy là tốt rồi.” Lộ Ánh Tịch an tâm đôi chút, càng dồn sức đào tường hơn. Bụi đất bay tán loạn trong không khí, bám đầy trên mặt nàng, nàng cũng không rảnh để lau đi.
Mộ Dung Thần Duệ âm thầm hít thở sâu. Sau đó hắn giơ cánh tay lên, để sát bên miệng. Hắn cắn mạnh một phát, máu lan tràn trong miệng hắn. Sự đau đớn làm hắn tỉnh táo hơn không ít.
Thời gian trôi qua chừng nửa nén nhang. Lộ Ánh Tịch đã mồ hôi đầm đìa, thấm ướt lưng áo. Nhưng bức tường chỉ mới bị đào ra thành cái hốc mà thôi.
Mộ Dung Thần Duệ thả lỏng cơ miệng. Cánh tay bị chính hắn cắn đến mức tê liệt, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Đầu dần cảm thấy trì trệ, hai mi mắt cứ híp vào nhau.
“Ánh Tịch, thôi đi.” Hắn biết bản thân đã không chịu đựng được bao lâu nữa, thấp giọng nói: “Nàng quay lại nhà giam đi.”
Bàn tay cầm đoản kiếm của Lộ Ánh Tịch ngừng giữa không trung, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng muốn từ bỏ hay sao?”
“Không phải là Trẫm muốn từ bỏ. Nhưng nếu nàng không đi bây giờ, thì e rằng phải chôn cùng ở đây.” Mộ Dung Thần Duệ mềm yếu tựa lưng vào vách đá, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng bình ổn: “Nàng là Công chúa Ô Quốc, người ở Du Thành sẽ không dám tùy tiện động đến nàng. Nàng cứ về nhà tù trước, sau đó hãy tìm cơ hội quay lại cứu Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ nhìn hắn. Lời hắn nói rõ ràng là muốn an ủi nàng. Cho dù nàng có gặp may khi không có binh lính canh ở trong nhà giam, thì nàng chắc chắn rằng hắn sẽ không kịp chờ nàng nghĩ cách để quay lại cứu hắn.
“Nếu Trẫm thực sự không tránh khỏi con đường chết tại đây, thì nàng phải làm cho Trẫm một việc.” Ngữ khí của Mộ Dung Thần Duệ nghe rất hào hùng, không chút sợ hãi.
“Việc gì ạ?” Lộ Ánh Tịch tiếp lời, đôi bàn tay vì căm phẫn mà siết chặt đến độ trắng tái.
“Nàng hãy thay Trẫm về kinh đô Hoàng Triều, đến chùa Pháp Hoa khuyên Tứ hoàng đệ hoàn tục và kế thừa hoàng vị.” Mộ Dung Thần Duệ lại lần nữa hít sâu một hơi dài, dừng lại nghỉ một lát mới nói tiếp: “Trẫm tin Tứ hoàng đệ. Nếu bé con trong bụng nàng là con trai, tương lai Tứ hoàng đệ sẽ giúp bé con đăng cơ. Nếu là con gái, giang sơn Hoàng Triều giao cho Tứ hoàng đệ cũng rất tốt.”
Lộ Ánh Tịch trầm mặc nghe, đột nhiên nàng cười xùy một cái.
“Ánh Tịch?” Mộ Dung Thần Duệ không khỏi khó hiểu.
“Đây là Hoàng thượng đang để lại di chúc à?” Lộ Ánh Tịch bỗng chốc phẫn nộ, hung hăng bùng phát: “Đã là di chúc, thì phải viết trên giấy trắng mực đen, bên trên phải có dấu Quốc tỷ. Nếu tương lai bé con của Thần thiếp không được kế thừa hoàng vị, thì biết tìm ai kêu oan?”
Mộ Dung Thần Duệ ngẩn người. Lộ Ánh Tịch không để hắn có cơ hội để nói, nàng tuôn lời xối xả: “Không biết là ai đã muốn thống nhất thiên hạ? Không biết là ai đã đồng ý với Thần thiếp sẽ bảo vệ con dân Ô Quốc bình an? Là ai đã nói sẽ kiên trì đến cùng? Chẳng nhẽ tất cả đều không là gì sao?”
Mộ Dung Thần Duệ cười khổ, nói: “Làm người phải biết cân nhắc thiệt hơn. Trong lòng Trẫm, giang sơn dĩ nhiên quan trọng, nhưng người thân còn quan trọng hơn. Trước đây Trẫm đã không hiểu được điều đó, nhưng giờ đây nguy hiểm trước mắt, Trẫm lại giác ngộ được.”
Lộ Ánh Tịch khóe mắt ẩn nước, nhất thời nghẹn ngào không thốt nên lời. Đương nhiên nàng không nỡ bỏ bé con trong bụng, thế nhưng nàng càng không nỡ bỏ rơi hắn. Cũng tới ngày hôm nay, nàng mới giác ngộ được.
“Ánh Tịch, hãy trở lại đó đi. Trẫm vẫn còn có thể chống đỡ thêm một hai canh giờ nữa. Nàng hãy đi nhanh về nhanh.” Mộ Dung Thần Duệ hạ thấp giọng, vô cùng dịu dàng nói: “Bây giờ Trẫm đem tính mạng mình giao cho nàng. Từ nay về sau nàng đừng bao giờ hỏi Trẫm cái vấn đề có tin tưởng nàng hay không nữa nhé.”
Giọt nước mắt tràn qua khóe mi Lộ Ánh Tịch, lặng lẽ từ từ lăn xuống gò má mang theo nỗi buồn vô ngần. “Từ nay về sau?” Hai người họ còn có tương lai hay sao?
“Ánh Tịch, nếu nàng còn do dự ở đây mãi, thì thời gian Trẫm được cứu sống lại càng ít.” Mộ Dung Thần Duệ dịu hiền thúc giục nàng.
“Được rồi, Thần thiếp quay trở lại.” Lộ Ánh Tịch nghiến răng thật chặt. Lòng nàng tự lặp lời thề, nàng nhất định sẽ quay lại cứu hắn!
“Mang theo ngọc ban chỉ[1], khi Tứ hoàng đệ thấy nó, thì tự khắc sẽ hiểu.” Trong bóng tối, Mộ Dung Thần Duệ tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, đưa đến tay nàng.
[1] Ngọc ban chỉ: là chiếc nhẫn lớn làm bằng ngọc, thường được đeo vào ngón cái bên bàn tay phải. Nó có nhiều chức năng khác nhau, như nhà Ân dùng để phòng ngừa bị thương khi bắn tên, càng về sau thì nó lại thành một vật trang sức và biểu thị quyền lực.
Khóe mắt Lộ Ánh Tịch đã ầng ậng nước, yên lặng nhận lấy. Chóp mũi nàng cay sè, lòng trào dâng nỗi đau thắt khôn xiết. Sắc mặt hắn trắng bệch như vậy, đôi môi tím tái gần như trắng toát. Đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm nhạy bén giờ đây lại đen tối không có một tia sáng.
Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đặt ngón tay lên cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch.
“Thế nào? Lộ thần y à, phải chăng Trẫm không có khả năng chống chịu thêm hai canh giờ nữa ư?” Mộ Dung Thần Duệ khẽ nhếch môi cười, nụ cười lại dịu dàng vô ngần. Hắn rút lại cánh tay trái bị nàng nắm, lấy cánh tay phải phủ lên trên. Hắn muốn dùng ống tay áo che vết thương bị chính hắn cắn, sâu đến tận xương.
“Đúng vậy.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, nàng tháo một túi vải đeo bên hông xuống, nhét vào lòng bàn tay của hắn, “Hãy giữ túi thuốc này, khi đến thời khắc quan trọng, biết đâu có thể có tác dụng.”
“Ừ.” Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười nhìn nàng, lại trêu chọc: “Nếu nàng không đi ngay, Trẫm ngay cả một canh giờ cũng không có nữa là.”
Đáy mắt Lộ Ánh Tịch đã ửng nước, chỉ chực chờ tuôn trào. Nàng quyết không nháy mắt, đột nhiên quay người bước đi. Nàng một mực bước về phía trước, quyết không quay đầu nhìn hắn.
“Ánh Tịch, hãy nhớ. Đối với nàng, Trẫm rất thật lòng.” Một câu nói nhẹ hẫng, lơ lửng trong mật đạo u ám này.
Cuối cùng, nàng không thể nín nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má, trái tim như bị dao cứa nát.
Nhưng nàng không dừng lại, vẫn tiếp tục bước nhanh về phía trước. Nàng không quay đầu lại. Nàng thật sự không dám quay đầu lại. Nàng sợ rằng một khi dừng lại sẽ không có dũng khí bước tiếp.
Hắn đã giao tính mạng của hắn cho nàng. Nàng phải lý trí, phải nghĩ được thượng sách quay lại cứu hắn nội trong một canh giờ.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu