Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 48
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 01
- Chương 111: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 02
- Chương 112: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 03
- Chương 113: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 04
- Chương 114: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 05
- Chương 115: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 06
- Chương 116: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 07
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 48
Mọi người ngạc nhiên âu cũng là chuyện dễ hiểu, tuy Phó Liên đã giúp đỡ Hồng Kỳ nhiều lần, nhưng đều là ra tay trong bóng tối, Hồng Kỳ cũng chẳng dại gì mà bô bô cho người khác biết, không phải là hắn sợ người ta gán ghép lung tung, mà là lo chị họ sẽ bị dèm pha.
Phó Liên vốn muốn tìm cho Hồng Kỳ một công việc nhẹ lương cao, nhưng Hồng Kỳ đã từ chối. Hắn không bằng không cấp, còn chưa tốt nghiệp cao trung, không khéo lại làm chẳng đâu vào đâu, thứ nhất là uổng phí cơ hội, thứ hai là bôi xấu hình ảnh chị họ mình.
Còn một nguyên nhân khác, phong ba bão táp năm đó khiến hắn đang nản lòng thoái chí, chẳng thèm tranh đua với đời nữa, hắn thấy việc giữ WC thật tốt, chỉ cần ngồi một chỗ ăn no chờ chết.
Phó Liên tôn trọng ý kiến của Hồng kỳ, hắn đã chủ động yêu cầu thì cô chẳng có lý do gì để từ chối. Với chức vụ của chồng Phó Liên, việc này chỉ là lông gà vỏ tỏi, nói vài câu là xong ngay.
Từ ngày chuyển đến khu thương mại, Hồng Kỳ sống rất an phận, vì sợ mang đến phiền phức cho gia đình chị họ nên hắn chưa từng kể chuyện bản thân cho bất kì ai, thế là mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một người bình thường.
"Nghe nói em đang sống chung với một người em kết nghĩa, phải không?" Phó Liên dịu dàng nhìn Hồng Kỳ. Hồng Kỳ nghe vậy, hơi khựng lại, sau đó gật đầu, "Dạ phải, y tên Phổ Thông, lúc trước y nhặt phế liệu ở khu này, vì vài chuyện nên em đã thu nhận y."
Mối quan hệ giữa hai người quá mức kinh hãi thế tục, lúc này Hồng Kỳ chưa định công khai, kể cả với người chị họ hắn luôn ngưỡng mộ này.
"Vậy à." Phó Liên cười, thế cũng tốt, có người bầu bạn, em họ bé bỏng của cô sẽ không còn cô đơn nữa.
Tối, Phổ Thông về, phát hiện nhà mình đột nhiên lòi ra một người phụ nữ lạ hoắc.
"Phổ Thông về rồi à, đây là chị họ của anh, Phó Liên, nào, gọi "chị họ" đi." Hồng Kỳ chỉ chỉ Phó Liên đang bày thức ăn ra bàn, tủm tỉm cười.
"Chị, chị họ." Tự dưng Phổ Thông thấy căng thẳng quá chừng, mặc dù đã biết Hồng Kỳ có một bà chị họ đáng gờm, nhưng khi gặp Phó Liên, y vẫn mất tự nhiên, chân tay lóng ngóng chạy lại giúp cô sắp xếp chén đũa.
Đứng trước nụ cười hòa ái của Phó Liên, Phổ Thông cũng giống Hồng Kỳ, so với cô, y cảm thấy mình thật nhỏ bé, điều này khiến hành vi của y trông có vẻ hơi câu nệ. Nhưng việc đó cũng không mấy ảnh hưởng đến bầu không khí hòa hợp giữa ba người.
Bữa cơm tối diễn ra hết sức vui vẻ, Phó Liên chẳng ngại chuyện từ trên trời rớt xuống thêm một đứa "em trai", thậm chí cô còn mừng ra mặt, cứ ân cần gắp thức ăn cho Phổ Thông và Hồng Kỳ suốt. Phổ Thông được thương quá hóa sợ, lúng ta lúng túng khiến Hồng Kỳ và Phó Liên cười nắc nẻ.
Sau bữa cơm, Phổ Thông xung phong đi rửa chén, để lại không gian riêng cho hai chị em Hồng Kỳ. Hai người ngồi trên hai cái ghế con mới mua, nhẹ giọng chuyện trò.
"Em đó, gặp chuyện như thế sao không nói cho chị hay, lớn già đầu rồi mà vẫn cứ khiến chị lo mãi. Nếu không phải gặp được người quen, có lẽ giờ chị vẫn chưa biết em đã có ý định chuyển đi đấy." Phó Liên uống một hớp nước, vừa lo vừa giận trách Hồng Kỳ.
"Hở?... Chị biết rồi à?" Hồng Kỳ xấu hổ cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, bây giờ hắn đã hiểu tại sao lúc chiều chị họ hắn kiên nhẫn nói chuyện với bà Vương một lúc lâu rồi.
"Chị biết em không muốn gây phiền phức cho vợ chồng chị, nhưng em là em của chị, chẳng lẽ em cho rằng chị thích nhìn em lông ba lông bông, nay chỗ này mai chỗ khác sao?" Phó Liên bất đắc dĩ thở dài.
"Chị, em không có ý đó... Em..." Hồng Kỳ muốn giải thích, nhưng mãi vẫn chẳng thốt nên được lời nào, hắn nợ Phó Liên quá nhiều, đến mức chẳng thể nhận nổi một sự giúp đỡ nào khác từ cô nữa.
"Đừng nghĩ nhiều quá, giờ anh chị còn có khả năng, giúp được em bao nhiêu thì sẽ cố gắng giúp bấy nhiêu. Chậc, em cứ im ỉm như thế khiến chị chẳng có chút cảm giác thành tựu nào sất. Nếu là người khác, họ đã đi rêu rao khắp cùng làng ngõ xóm rồi." Phó Liên nửa thật nửa đùa nói, cô không muốn em họ phải phiền lòng vì chuyện này, thằng bé hiểu chuyện quá sớm.
Tuy Hồng Kỳ đã gần ba mươi, nhưng trong mắt Phó Liên, hắn vẫn là cái đuôi nhỏ lúc nào cũng bám dính lấy cô, có việc gì cũng giấu hết trong lòng, tự mình gặm nhấm.
"Phổ Thông là anh em với em, mai mốt có vấn đề gì thì hai người cùng ngồi xuống thương lượng, đừng gánh hết trách nhiệm một mình, nghe không? Hai đứa nương tựa nhau mà sống, còn nữa, sau này có chuyện nhất định phải cho chị biết đấy."
Phó Liên vốn định nhắc đến chuyện mai mối cho Phổ Thông và Hồng Kỳ, nhưng chợt cô nhớ ra vài chuyện không vui, thế là thôi không nói nữa. Ánh mắt cô lóe lên một tia ảm đạm, không biết đời này cô có cơ hội nhìn Hồng Kỳ lấy vợ sinh con không nữa.
Phổ Thông đã xử lý xong chén đũa, nhưng y biết chị em Hồng Kỳ có mấy lời muốn nói với nhau, nên y cố ý lần khần ở ngoài mãi, nhưng phòng nhỏ cách âm không tốt, nên giọng của hai người đều "vô tình" lọt hết vào tai y. Phổ Thông vừa nghe vừa tự trách bản thân vô dụng, may là còn có chị họ giúp đỡ.
Nghe đến đoạn Phó Liên nói, "Hai đứa nương tựa nhau mà sống", mặt Phổ Thông bỗng đỏ bừng, quyết tâm từ nay về sau sẽ đối xử với Hồng Kỳ tốt hơn nữa. Đợi thêm chốc lát, Phổ Thông bưng chồng bát đã rửa sạch sẽ vào nhà, ba người lại hàn huyên thêm một lúc, sau khi đã nắm rõ tình hình của Hồng Kỳ, Phó Liên mới vui vẻ ra về.
Phổ Thông và Hồng Kỳ cùng hộ tống chị họ ra cửa khu thương mại đón xe. Nhìn cô an toàn lên taxi, hai người mới chậm rãi trở về.
Hồng Kỳ đi tắm, Phổ Thông thì quét rác, sau khi xong xuôi, hai người lên giường, theo thói quen ôm lấy nhau.
"Em nghĩ chị họ có phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta không?" Hồng Kỳ tựa đầu vào ngực Phổ Thông.
"Chắc là không đâu." Phổ Thông cũng không rõ, y nói thế chỉ để an ủi Hồng Kỳ, "Sau này có chuyện anh nhớ nói với em nhé, tuy em chẳng tài cán gì, nhưng so ra thì hai người vẫn tốt hơn một người mà." Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ chằm chằm.
"Ha ha, làm cái mặt nghiêm túc vậy cho ai xem? Rồi rồi, anh nghe lời em, được chưa?" Hồng Kỳ cười vuốt ve khóe môi hơi mím lại của Phổ Thông, rướn người hôn lên đó.
Phó Liên vốn muốn tìm cho Hồng Kỳ một công việc nhẹ lương cao, nhưng Hồng Kỳ đã từ chối. Hắn không bằng không cấp, còn chưa tốt nghiệp cao trung, không khéo lại làm chẳng đâu vào đâu, thứ nhất là uổng phí cơ hội, thứ hai là bôi xấu hình ảnh chị họ mình.
Còn một nguyên nhân khác, phong ba bão táp năm đó khiến hắn đang nản lòng thoái chí, chẳng thèm tranh đua với đời nữa, hắn thấy việc giữ WC thật tốt, chỉ cần ngồi một chỗ ăn no chờ chết.
Phó Liên tôn trọng ý kiến của Hồng kỳ, hắn đã chủ động yêu cầu thì cô chẳng có lý do gì để từ chối. Với chức vụ của chồng Phó Liên, việc này chỉ là lông gà vỏ tỏi, nói vài câu là xong ngay.
Từ ngày chuyển đến khu thương mại, Hồng Kỳ sống rất an phận, vì sợ mang đến phiền phức cho gia đình chị họ nên hắn chưa từng kể chuyện bản thân cho bất kì ai, thế là mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một người bình thường.
"Nghe nói em đang sống chung với một người em kết nghĩa, phải không?" Phó Liên dịu dàng nhìn Hồng Kỳ. Hồng Kỳ nghe vậy, hơi khựng lại, sau đó gật đầu, "Dạ phải, y tên Phổ Thông, lúc trước y nhặt phế liệu ở khu này, vì vài chuyện nên em đã thu nhận y."
Mối quan hệ giữa hai người quá mức kinh hãi thế tục, lúc này Hồng Kỳ chưa định công khai, kể cả với người chị họ hắn luôn ngưỡng mộ này.
"Vậy à." Phó Liên cười, thế cũng tốt, có người bầu bạn, em họ bé bỏng của cô sẽ không còn cô đơn nữa.
Tối, Phổ Thông về, phát hiện nhà mình đột nhiên lòi ra một người phụ nữ lạ hoắc.
"Phổ Thông về rồi à, đây là chị họ của anh, Phó Liên, nào, gọi "chị họ" đi." Hồng Kỳ chỉ chỉ Phó Liên đang bày thức ăn ra bàn, tủm tỉm cười.
"Chị, chị họ." Tự dưng Phổ Thông thấy căng thẳng quá chừng, mặc dù đã biết Hồng Kỳ có một bà chị họ đáng gờm, nhưng khi gặp Phó Liên, y vẫn mất tự nhiên, chân tay lóng ngóng chạy lại giúp cô sắp xếp chén đũa.
Đứng trước nụ cười hòa ái của Phó Liên, Phổ Thông cũng giống Hồng Kỳ, so với cô, y cảm thấy mình thật nhỏ bé, điều này khiến hành vi của y trông có vẻ hơi câu nệ. Nhưng việc đó cũng không mấy ảnh hưởng đến bầu không khí hòa hợp giữa ba người.
Bữa cơm tối diễn ra hết sức vui vẻ, Phó Liên chẳng ngại chuyện từ trên trời rớt xuống thêm một đứa "em trai", thậm chí cô còn mừng ra mặt, cứ ân cần gắp thức ăn cho Phổ Thông và Hồng Kỳ suốt. Phổ Thông được thương quá hóa sợ, lúng ta lúng túng khiến Hồng Kỳ và Phó Liên cười nắc nẻ.
Sau bữa cơm, Phổ Thông xung phong đi rửa chén, để lại không gian riêng cho hai chị em Hồng Kỳ. Hai người ngồi trên hai cái ghế con mới mua, nhẹ giọng chuyện trò.
"Em đó, gặp chuyện như thế sao không nói cho chị hay, lớn già đầu rồi mà vẫn cứ khiến chị lo mãi. Nếu không phải gặp được người quen, có lẽ giờ chị vẫn chưa biết em đã có ý định chuyển đi đấy." Phó Liên uống một hớp nước, vừa lo vừa giận trách Hồng Kỳ.
"Hở?... Chị biết rồi à?" Hồng Kỳ xấu hổ cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, bây giờ hắn đã hiểu tại sao lúc chiều chị họ hắn kiên nhẫn nói chuyện với bà Vương một lúc lâu rồi.
"Chị biết em không muốn gây phiền phức cho vợ chồng chị, nhưng em là em của chị, chẳng lẽ em cho rằng chị thích nhìn em lông ba lông bông, nay chỗ này mai chỗ khác sao?" Phó Liên bất đắc dĩ thở dài.
"Chị, em không có ý đó... Em..." Hồng Kỳ muốn giải thích, nhưng mãi vẫn chẳng thốt nên được lời nào, hắn nợ Phó Liên quá nhiều, đến mức chẳng thể nhận nổi một sự giúp đỡ nào khác từ cô nữa.
"Đừng nghĩ nhiều quá, giờ anh chị còn có khả năng, giúp được em bao nhiêu thì sẽ cố gắng giúp bấy nhiêu. Chậc, em cứ im ỉm như thế khiến chị chẳng có chút cảm giác thành tựu nào sất. Nếu là người khác, họ đã đi rêu rao khắp cùng làng ngõ xóm rồi." Phó Liên nửa thật nửa đùa nói, cô không muốn em họ phải phiền lòng vì chuyện này, thằng bé hiểu chuyện quá sớm.
Tuy Hồng Kỳ đã gần ba mươi, nhưng trong mắt Phó Liên, hắn vẫn là cái đuôi nhỏ lúc nào cũng bám dính lấy cô, có việc gì cũng giấu hết trong lòng, tự mình gặm nhấm.
"Phổ Thông là anh em với em, mai mốt có vấn đề gì thì hai người cùng ngồi xuống thương lượng, đừng gánh hết trách nhiệm một mình, nghe không? Hai đứa nương tựa nhau mà sống, còn nữa, sau này có chuyện nhất định phải cho chị biết đấy."
Phó Liên vốn định nhắc đến chuyện mai mối cho Phổ Thông và Hồng Kỳ, nhưng chợt cô nhớ ra vài chuyện không vui, thế là thôi không nói nữa. Ánh mắt cô lóe lên một tia ảm đạm, không biết đời này cô có cơ hội nhìn Hồng Kỳ lấy vợ sinh con không nữa.
Phổ Thông đã xử lý xong chén đũa, nhưng y biết chị em Hồng Kỳ có mấy lời muốn nói với nhau, nên y cố ý lần khần ở ngoài mãi, nhưng phòng nhỏ cách âm không tốt, nên giọng của hai người đều "vô tình" lọt hết vào tai y. Phổ Thông vừa nghe vừa tự trách bản thân vô dụng, may là còn có chị họ giúp đỡ.
Nghe đến đoạn Phó Liên nói, "Hai đứa nương tựa nhau mà sống", mặt Phổ Thông bỗng đỏ bừng, quyết tâm từ nay về sau sẽ đối xử với Hồng Kỳ tốt hơn nữa. Đợi thêm chốc lát, Phổ Thông bưng chồng bát đã rửa sạch sẽ vào nhà, ba người lại hàn huyên thêm một lúc, sau khi đã nắm rõ tình hình của Hồng Kỳ, Phó Liên mới vui vẻ ra về.
Phổ Thông và Hồng Kỳ cùng hộ tống chị họ ra cửa khu thương mại đón xe. Nhìn cô an toàn lên taxi, hai người mới chậm rãi trở về.
Hồng Kỳ đi tắm, Phổ Thông thì quét rác, sau khi xong xuôi, hai người lên giường, theo thói quen ôm lấy nhau.
"Em nghĩ chị họ có phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta không?" Hồng Kỳ tựa đầu vào ngực Phổ Thông.
"Chắc là không đâu." Phổ Thông cũng không rõ, y nói thế chỉ để an ủi Hồng Kỳ, "Sau này có chuyện anh nhớ nói với em nhé, tuy em chẳng tài cán gì, nhưng so ra thì hai người vẫn tốt hơn một người mà." Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ chằm chằm.
"Ha ha, làm cái mặt nghiêm túc vậy cho ai xem? Rồi rồi, anh nghe lời em, được chưa?" Hồng Kỳ cười vuốt ve khóe môi hơi mím lại của Phổ Thông, rướn người hôn lên đó.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 01
- Chương 111: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 02
- Chương 112: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 03
- Chương 113: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 04
- Chương 114: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 05
- Chương 115: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 06
- Chương 116: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 07