Anh Trai Động Phòng Nào - Chương 46:Chương 56
Chương trước- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:+18
- Chương 18:Chương 19
- Chương 19:Chương 20
- Chương 20:Chương 21
- Chương 21:Chương 22
- Chương 22:Chương 23
- Chương 23:Chương 24
- Chương 24:Chương 25
- Chương 25:Chương 26
- Chương 26:Chương 27
- Chương 27:Chương 28
- Chương 28:Chương 29
- Chương 29:Chương 30
- Chương 30:Chương 31
- Chương 31:Chương 32
- Chương 32:Chương 33
- Chương 33:Chương 34
- Chương 34:Chương 35+36+37
- Chương 35:Chương 38+39
- Chương 36:Chương 40+41
- Chương 37:Chương 42
- Chương 38:Chương 43
- Chương 39:Chương 44
- Chương 40:Chương 45
- Chương 41:Chương 46+47+48
- Chương 42:Chương 49+50+51
- Chương 43:Chương 52
- Chương 44:Chương 53+54
- Chương 45:Chương 55
- Chương 46:Chương 56
- Chương 47:Chương 57
- Chương 48:Chương 58
- Chương 49:Chương 59
- Chương 50:Chương 60
- Chương 51:Chương 61
- Chương 52:Chương 62
- Chương 53:Chương 63
- Chương 54:Chương 64
- Chương 55:Chương 65
- Chương 56:Chương 66
- Chương 57:Chương 67
- Chương 58:Chương 68
- Chương 59:Chương 69
- Chương 60:Chương 70
- Chương 61:Chương 71
- Chương 62:Chương 72
- Chương 63:Chương 73+74
- Chương 64:Chương 75+76+77
- Chương 65:Chương 78+79
- Chương 66:Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Anh Trai Động Phòng Nào
Chương 46:Chương 56
Cầm kết quả khám trên tay, cô ra khỏi bệnh viện cùng với dì Lý.
Trước khi để dì Lý về nhà, cô đã dặn rằng về chuyện cô mang thai không ai được cho Lăng Tĩnh Thiên biết.
Cô muốn tự mình nói cho anh biết tin tức vui vẻ này.
Mang tâm tình đầy vui vẻ đi đến công ty. Lăng Mạt Ân chưa ngồi ấm được cái chỗ thì cửa phòng lại mở ra.
Mục Giai Châu xinh đẹp tiến đến bàn làm việc của mình ngồi xuống. Gương mặt xinh đẹp, mang theo chút dịu hiền thường ngày.
Nhưng tận sâu trong ánh mắt nhìn đến Lăng Mạt Ân thì lại ẩn chứa sự ghen tị điên cuồng của người phụ.
Cô chỉ liếc nhìn Mục Giai Châu một cái, làm bộ như không thấy gương mặt đang ra vẻ của cô ta mà tiếp tục cúi đầu làm việc tiếp.
"Nếu cô dư thời gian đến như thế thì tốt nhất đừng nên liếc nhìn tôi với ánh mắt kia mà thay vào đó là hãy tập trung vào công việc đi"
Ánh mắt cô vẫn chăm chú vào bản kế hoạch dành cho mảnh đất ở phía Lương Tây. Cô lạnh lùng lên tiếng mà chẳng nhìn Mục Giai Châu lấy một cái.
"Lăng Tĩnh Thiên chẳng muốn giữ lấy một người bất tài ở bên cạnh mình"
"Cô!"
Câu nói mang tính chất đá điểu khiến cho gương mặt hiền dịu của Mục Giai Châu biến hóa rõ rệt. Cô ta đứng dậy chỉ tay vào mặt cô, tức giận, đánh thẳng vào tâm lí đầy kiêu ngạo của cô ta.
"Cô nói ai là kẻ bất tài? Lăng Mạt Ân, cô đừng ức hiếp người quá đáng"
Từ nhỏ cho đến lớn, Mục Giai Châu luôn được người ngoài đánh giá là người có tính cách dịu dàng, xinh đẹp tài giỏi. Là mẫu con gái lí tưởng để lấy làm vợ. Nhưng bây giờ bị chê là kẻ bất tài, ánh mắt cô ta càng trợn lên đầy hung dữ.
"Lăng Mạt Ân, cô đừng có quá đắt ý. Sẽ có một ngày cô biết thế nào là từ trên thiên đường mà rơi thẳng xuống vực thẩm"
Mục Giai Châu kéo cao nụ cười trên môi lên, cô ta nở nụ cười trào phúng nhưng lại đầy thách thức. Hừ một tiếng sau đó cô ta cầm lấy bản thống kê đi đến phòng tài vụ.
Cánh cửa phòng đống lại, căn phòng lại quay trở về yên tĩnh như ngày hôm qua. Lăng Mạt Ân ngồi im lặng xem từ trang này đến trang kia, cho đến khi xong thì cô mới liếc mắt qua cầm lấy cái ly rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vốn đang đứng lấy một ly nước ấm thì lễ tân của công ty đang dẫn một người chuyển phát nhanh đi qua. Trên tay người đó cầm lấy một bó hoa hồng, phía chính giữa màu hồng kia lại lẻ loi đúng một cây bông hồng đỏ có gai. Màu sắc tương phản lại tạo ra một nét đẹp riêng biệt.
"Khoan đã, hoa này là đưa đến cho ai đấy?"
Cô gọi với lại tiếp tân, mở miệng dò hỏi.
"Vâng, là được gửi đến cho cô Từ Hiểu Nhi ạ"
Nếu gửi cho Từ Hiểu Nhi thì cô cũng đã biết rằng ai gửi đến rồi. Kiểu dáng tặng hoa này cũng chỉ có một người mà cô biết thôi. Lăng Mạt Ân không khỏi lắc đầu mỉm cười.
"Được rồi, cô có thể đi rồi"
Cô quay về lấy ly nước, mắt chớp chớp vài cái sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Máy vừa thông, chỉ tầm 5 giây thì đầu bên kia liền vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Ân Ân?"
Nghe thấy giọng nói của anh, tim cô như bị trật đi một nhịp.
"Tình hình bên đó đã ổn chưa?"
"Mới sáng nay phía bên người nhà của bệnh nhân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp rồi, họ sẽ rút lại đơn kiện kia..."
Nghe thế cô thở phào ra một hơi. Nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp.
"Em có bí mật này, không biết anh có muốn nghe không?"
"Có! Em kể đi"
Giọng nói trở nên đầy tò mò của anh khiến cô không khỏi cười tủm tỉm.
"Nếu như em nói rằng, anh sắp làm ba rồi thì anh có vui không?"
Một giây, hai giây đến ba giây vẫn chưa có hồi âm.
"Anh?"
Cô thử lên tiếng gọi. Tiếp theo là tiếng nói lắp bắp của ai đó
"Ân Ân... em... lời em vừa nói là sự thật? Em... em mang thai rồi ư?"
Trước khi để dì Lý về nhà, cô đã dặn rằng về chuyện cô mang thai không ai được cho Lăng Tĩnh Thiên biết.
Cô muốn tự mình nói cho anh biết tin tức vui vẻ này.
Mang tâm tình đầy vui vẻ đi đến công ty. Lăng Mạt Ân chưa ngồi ấm được cái chỗ thì cửa phòng lại mở ra.
Mục Giai Châu xinh đẹp tiến đến bàn làm việc của mình ngồi xuống. Gương mặt xinh đẹp, mang theo chút dịu hiền thường ngày.
Nhưng tận sâu trong ánh mắt nhìn đến Lăng Mạt Ân thì lại ẩn chứa sự ghen tị điên cuồng của người phụ.
Cô chỉ liếc nhìn Mục Giai Châu một cái, làm bộ như không thấy gương mặt đang ra vẻ của cô ta mà tiếp tục cúi đầu làm việc tiếp.
"Nếu cô dư thời gian đến như thế thì tốt nhất đừng nên liếc nhìn tôi với ánh mắt kia mà thay vào đó là hãy tập trung vào công việc đi"
Ánh mắt cô vẫn chăm chú vào bản kế hoạch dành cho mảnh đất ở phía Lương Tây. Cô lạnh lùng lên tiếng mà chẳng nhìn Mục Giai Châu lấy một cái.
"Lăng Tĩnh Thiên chẳng muốn giữ lấy một người bất tài ở bên cạnh mình"
"Cô!"
Câu nói mang tính chất đá điểu khiến cho gương mặt hiền dịu của Mục Giai Châu biến hóa rõ rệt. Cô ta đứng dậy chỉ tay vào mặt cô, tức giận, đánh thẳng vào tâm lí đầy kiêu ngạo của cô ta.
"Cô nói ai là kẻ bất tài? Lăng Mạt Ân, cô đừng ức hiếp người quá đáng"
Từ nhỏ cho đến lớn, Mục Giai Châu luôn được người ngoài đánh giá là người có tính cách dịu dàng, xinh đẹp tài giỏi. Là mẫu con gái lí tưởng để lấy làm vợ. Nhưng bây giờ bị chê là kẻ bất tài, ánh mắt cô ta càng trợn lên đầy hung dữ.
"Lăng Mạt Ân, cô đừng có quá đắt ý. Sẽ có một ngày cô biết thế nào là từ trên thiên đường mà rơi thẳng xuống vực thẩm"
Mục Giai Châu kéo cao nụ cười trên môi lên, cô ta nở nụ cười trào phúng nhưng lại đầy thách thức. Hừ một tiếng sau đó cô ta cầm lấy bản thống kê đi đến phòng tài vụ.
Cánh cửa phòng đống lại, căn phòng lại quay trở về yên tĩnh như ngày hôm qua. Lăng Mạt Ân ngồi im lặng xem từ trang này đến trang kia, cho đến khi xong thì cô mới liếc mắt qua cầm lấy cái ly rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vốn đang đứng lấy một ly nước ấm thì lễ tân của công ty đang dẫn một người chuyển phát nhanh đi qua. Trên tay người đó cầm lấy một bó hoa hồng, phía chính giữa màu hồng kia lại lẻ loi đúng một cây bông hồng đỏ có gai. Màu sắc tương phản lại tạo ra một nét đẹp riêng biệt.
"Khoan đã, hoa này là đưa đến cho ai đấy?"
Cô gọi với lại tiếp tân, mở miệng dò hỏi.
"Vâng, là được gửi đến cho cô Từ Hiểu Nhi ạ"
Nếu gửi cho Từ Hiểu Nhi thì cô cũng đã biết rằng ai gửi đến rồi. Kiểu dáng tặng hoa này cũng chỉ có một người mà cô biết thôi. Lăng Mạt Ân không khỏi lắc đầu mỉm cười.
"Được rồi, cô có thể đi rồi"
Cô quay về lấy ly nước, mắt chớp chớp vài cái sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Máy vừa thông, chỉ tầm 5 giây thì đầu bên kia liền vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Ân Ân?"
Nghe thấy giọng nói của anh, tim cô như bị trật đi một nhịp.
"Tình hình bên đó đã ổn chưa?"
"Mới sáng nay phía bên người nhà của bệnh nhân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp rồi, họ sẽ rút lại đơn kiện kia..."
Nghe thế cô thở phào ra một hơi. Nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp.
"Em có bí mật này, không biết anh có muốn nghe không?"
"Có! Em kể đi"
Giọng nói trở nên đầy tò mò của anh khiến cô không khỏi cười tủm tỉm.
"Nếu như em nói rằng, anh sắp làm ba rồi thì anh có vui không?"
Một giây, hai giây đến ba giây vẫn chưa có hồi âm.
"Anh?"
Cô thử lên tiếng gọi. Tiếp theo là tiếng nói lắp bắp của ai đó
"Ân Ân... em... lời em vừa nói là sự thật? Em... em mang thai rồi ư?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:+18
- Chương 18:Chương 19
- Chương 19:Chương 20
- Chương 20:Chương 21
- Chương 21:Chương 22
- Chương 22:Chương 23
- Chương 23:Chương 24
- Chương 24:Chương 25
- Chương 25:Chương 26
- Chương 26:Chương 27
- Chương 27:Chương 28
- Chương 28:Chương 29
- Chương 29:Chương 30
- Chương 30:Chương 31
- Chương 31:Chương 32
- Chương 32:Chương 33
- Chương 33:Chương 34
- Chương 34:Chương 35+36+37
- Chương 35:Chương 38+39
- Chương 36:Chương 40+41
- Chương 37:Chương 42
- Chương 38:Chương 43
- Chương 39:Chương 44
- Chương 40:Chương 45
- Chương 41:Chương 46+47+48
- Chương 42:Chương 49+50+51
- Chương 43:Chương 52
- Chương 44:Chương 53+54
- Chương 45:Chương 55
- Chương 46:Chương 56
- Chương 47:Chương 57
- Chương 48:Chương 58
- Chương 49:Chương 59
- Chương 50:Chương 60
- Chương 51:Chương 61
- Chương 52:Chương 62
- Chương 53:Chương 63
- Chương 54:Chương 64
- Chương 55:Chương 65
- Chương 56:Chương 66
- Chương 57:Chương 67
- Chương 58:Chương 68
- Chương 59:Chương 69
- Chương 60:Chương 70
- Chương 61:Chương 71
- Chương 62:Chương 72
- Chương 63:Chương 73+74
- Chương 64:Chương 75+76+77
- Chương 65:Chương 78+79
- Chương 66:Chương 80
- bình luận