Vào cuối tháng tám, họ rời Newport, nàng trông khỏe mạnh, da rám nắng, hạnh phúc và mẹ nàng cũng có vẻ đỡ hơn nhiều. Sau mùa xuân tang thương, bây giờ họ được sống trong mùa hè êm ả, thanh bình.
Khi về thành phố lại, nàng theo mẹ đến làm việc ở bệnh viện. Nàng tình nguyện làm riêng một mình mỗi tuần một ngày tại Khoa gãy xương què chân ở Bệnh viện New York. Nàng rất thích phụ các nhân viên y tế ở đây để giúp cho các bệnh nhân được thoải mái hơn. Mỗi khi Josiah đến nhà uống trà, là nàng kể cho anh nghe về chuyện này.
- Cô chưa mổ xẻ xác chết chứ? - Josiah hỏi, giả vờ lo sợ khiến cho nàng phá lên cười.
- Không, tôi chỉ mang thức ăn nước uống đến cho bệnh nhân thôi, nhưng một người y tá nói rằng, có ngày tôi sẽ được xem họ giải phẫu.
- Cô thật là đặc biệt, - anh nói, miệng cười thoải mái.
Cuối tháng đó, Consuelo mới có can đảm dọn dẹp đồ đạc của chồng và con trai. Bà cất một vài thứ, bỏ hết áo quần của họ, nhưng vẫn để yên phòng làm việc của Arthur và phòng ngủ của Robert. Không ai có thể dẹp các phòng ấy đi, không có lý do gì phải làm thế, vì họ không cần những phòng ấy.
Trong tháng chín, họ ít gặp Josiah hơn là trong mùa hè. Anh ta bận nhiều việc ở ngân hàng, họ vẫn lo ổn định các công việc cho được rõ ràng. Mặc dù Arthur không nghĩ đến chuyện bất trắc xảy ra, nhưng khi nào ông cũng thu xếp công việc rất ngăn nắp, minh bạch, nên Annabelle và mẹ nàng sẽ được sống trong sự sung túc. Cả hai mẹ con sẽ sống thoải mái suốt đời nhờ tài sản ông để lại và dư sức để nuôi con của Annabelle nếu nàng có con. Nhưng nàng không nghĩ đến điều này.
Tháng đó, Annabelle cũng ít gặp Hortie. Chỉ còn sáu tuần nữa là đến ngày đám cưới rồi, nên Hortie lo làm nhiều việc. Cô ta bận đi thử áo cưới nhiều lần, chuẩn bị đồ đạc để đem theo về nhà chồng. Bố cô ta đã cho vợ chồng cô ngôi nhà, nên cô và James lo sắm đồ đạc bàn ghế để trang hoàng trong nhà. Họ sẽ đi châu Âu để hưởng trăng mật và đi du lịch cho đến lễ Giáng sinh. Annabelle nghĩ rằng nàng sẽ nhớ Hortie trong thời gian cô ta đi xa. Khi cô ta lấy chồng, mọi chuyện sẽ không giống như trước nữa. Nàng đã thấy như thế khi số bạn bè khác đi lấy chồng. Nghĩ thế, nàng đã nhớ Hortie rồi.
Đầu tháng mười thì Josiah đến thăm họ lại. Annabelle đang làm ở Khoa gãy xương què chân tại bệnh viện, còn Consuelo uống trà buổi chiều, sưởi nắng ngoài vườn. Bà ngạc nhiên khi thấy Josiah, nhưng anh ta luôn luôn được chào mừng, cho nên bà vui vẻ đứng dậy để chào anh.
- Lâu rồi chúng tôi không thấy ông, Josiah. Ông khỏe chứ?
- Khỏe. - Ông cười đáp. - Mấy tuần qua tôi bận việc ở Boston. Gia đình tôi có chút việc cần tôi giải quyết giúp cho họ. Bà và Annabelle thì sao?
- Chúng tôi khỏe. Annabelle bận việc ở bệnh viện, nhưng ít ra nhờ thế mà nó có việc để làm. Ở nhà chẳng có việc gì cho nó làm hết. - Họ còn để tang sáu tháng nữa và mặc dù Annabelle không phàn nàn, nhưng bà nghĩ việc này rất buồn cho nàng. Nàng còn sáu tháng không được đi chơi với bạn bè, đây là việc rất chán cho cô gái 19 tuổi. Nàng cần đi chơi cho vui, nhưng Consuelo không làm gì được để giúp nàng.
- Tôi biết thời gian này quá dài cho cả hai người, - Josiah nói. Anh ngồi xuống ghế ngoài vườn và từ chối không uống trà.
- Tôi thì không sao, nhưng tôi ngại cho Annabelle, - bà đáp. - Trước khi tiếp xúc lại với mọi người, nó đã gần 20 tuổi. Như thế có lẽ không hay cho nó.
- Cô ấy chắc không sao đâu, - Josiah trấn an bà. - Annabelle là kiểu người vui với mọi hoàn cảnh. Cô ấy không bao giờ phàn nàn với tôi về việc mình không đi chơi ở ngoài. - Bà gật đầu khi nghe Josiah nói thế.
- Tôi biết. Nó rất đáng yêu. Tiếc là hôm nay không có nó ở nhà, nếu nghe nói có ông đến chơi, chắc nó sẽ buồn lắm. Chiều thứ hai nó thường bận làm việc ở bệnh viện. - Anh gật đầu, ngập ngừng một lát, mắt nhìn vào quãng không với vẻ trầm tư, rồi quay nhìn Consuelo với ánh mắt quả quyết.
- Hôm nay tôi không đến để thăm Annabelle. Tôi đến để gặp bà, tôi có chuyện riêng muốn nói với bà. - Josiah nói với vẻ đứng đắn, giọng của một người làm ăn, như thể anh có sứ mạng gì của ngân hàng giao phó.
- Việc về tài sản của Arthur ư? Ông không thể giải quyết việc đó với các luật sư được à? Tôi không rành việc này đâu. Arthur giải quyết mọi việc. Tôi mù tịt về công việc làm ăn của anh ấy.
- Không, không, mọi việc ở đấy đều tốt đẹp. Ngân hàng giải quyết mọi chuyện với các luật sư, tất cả đều rõ ràng. Việc tôi muốn nói là việc riêng tư, có lẽ là việc của tôi, nhưng tôi muốn bàn trước với bà và mong bà giữ kín chuyện này. - Bà không nghĩ ra được việc Josiah sắp nói là gì và không hiểu tại sao anh muốn nói khi Annabelle không ở nhà. Bỗng bà lo sợ lời của Annabelle nói cách đây mấy tháng là đúng, nàng đã nói anh ta muốn tán tỉnh bà. Điều bà mong không phải thế. Bà rất thích anh ta, nhưng nếu anh ta muốn yêu bà, bà sẽ dứt khoát từ chối ngay. Bà không muốn dan díu tình ái với anh ta, mà cũng không muốn dan díu với ai hết. Consuelo nghĩ rằng việc yêu đương đối với bà xem như đã chấm dứt.
- Tôi muốn nói với bà về Annabelle, - Josiah nói thẳng, để cho họ hết bối rối. Anh thấy rằng tuy anh tuổi gần bằng bà và lớn hơn con gái bà rất nhiều, nhưng anh không yêu Consuelo, có chăng chỉ là lòng tôn kính, mến mộ và tình bạn thân ái thôi. Từ khi Arthur chết, gia đình Worthington đón tiếp anh rất niềm nở và anh rất vui khi được sống với họ. - Tôi biết bà và cô ấy còn chịu tang trong sáu tháng nữa và bà rất lo cho cô ấy. Điều rất buồn cho cô ấy là phải để mất cả năm trời, không có cơ hội để vui sống với mọi người. Mới đầu, tôi nghĩ là không nên nói gì với bà, dù lòng tôi rất xúc động. Annabelle còn trẻ, tôi tin rằng cô ấy sẽ được hạnh phúc nếu có bạn đời cùng trang lứa với mình. Thú thật với bà, tôi không tin chuyện ấy là đúng.
- Annabelle là một cô gái phi thường về nhiều mặt, thông minh, trí thức, có khát vọng hiểu biết và chín chắn trước tuổi. Tôi không biết bà nghĩ sao, nhưng tôi muốn xin phép bà cho tôi cầu hôn với cô ấy khi thời gian để tang chấm dứt và tôi muốn biết ý kiến cô ấy như thế nào. Nếu bà và tôi giữ chuyện này bí mật, cô ấy sẽ còn sáu tháng nữa để làm quen với tôi. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ đến thăm bà và cô ấy luôn. Nhưng trước hết, tôi muốn bà cho phép. - Consuelo ngồi yên nhìn Josiah. Bà nghĩ anh ta là câu trả lời cho lời cầu nguyện của bà và giấc mơ của bà đã thành hiện thực. Bà lo sợ năm để tang này sẽ làm cho đời Annabelle lỡ dịp lấy chồng, cuối cùng sẽ thành gái già. Mặc dù Annabelle mới 19 tuổi, nhưng Consuelo nghĩ rằng Josiah rất xứng đôi với nàng.
Josiah sinh trưởng trong một gia đình rất tốt, có giáo dục, cực kỳ lễ phép, duyên dáng, đẹp trai và có việc làm rất tốt trong ngân hàng của bố Annabelle. Theo những gì Consuelo thấy, nhất là qua mùa hè vừa rồi, hai người đã thành bạn bè thân thiết. Consuelo thấy rằng việc này sẽ là nền móng vững chắc cho hôn nhân hơn là tình yêu lãng mạn hời hợt, vì thứ hôn nhân dựa trên tình yêu lãng mạn này sẽ không bền. Hôn nhân của bà và Arthur cũng đi theo con đường như thế. Ông là bạn của gia đình bà, ông xin phép bố bà đến với bà, rồi hai người thành bạn và sau đó thành vợ chồng. Bà nghĩ không có đám cưới nào tốt cho con gái bà hơn Josiah. Bà tin Annabelle sẽ được hạnh phúc khi có người chồng lớn tuổi hơn và chín chắn hơn mình nhiều như anh ta.
- Tôi mong bà không quá kinh ngạc và giận tôi, - Josiah e dè nói. Consuelo cúi người tới, ôm ghì anh như mẹ con.
- Không, tại sao tôi lại giận anh? Tôi rất sung sướng. Tôi nghĩ anh và Annabelle sẽ rất đẹp đôi. - Bà nghĩ dù sao thời gian để tang một năm cũng không phí. Nhờ thời gian này mà hai người có điều kiện tìm hiểu nhau. Không có cảnh kèn cựa của thanh niên ở các buổi tiệc, các buổi khiêu vũ, ở đấy sẽ có nhiều thanh niên ngu ngốc muốn làm cho Annabelle đổi ý. Josiah là người vững vàng, ổn định, có khả năng là một người chồng tốt cho bất kỳ ai, nhất là con gái bà. Annabelle có vẻ không quan tâm đến anh ta, nhưng thực ra nàng rất thích anh.
- Theo anh thì nó có tin những lời anh nói với nó không? - Consuelo hỏi một cách thẳng thắn. Bà không biết anh ta đã nói gì với nàng chưa, đã hôn nàng chưa, có tán tỉnh nàng không, hay chỉ nói bóng gió ý nghĩ trong đầu mình. Annabelle không hề nói gì với mẹ hết, bà nghĩ nàng không biết gì về ý định của Josiah.
- Tôi không nói gì hết, - Josiah thành thật đáp. - Tôi đợi nói với bà trước đã, rồi mới nói với cô ấy sau. Mặc dù tôi đã nghĩ đến chuyện đó suốt cả mùa hè, nhưng tôi nghĩ thời gian còn quá sớm. Rủi thay trong mấy tuần vừa qua tôi bận việc đi xa. Tôi không tin Annabelle nghi ngờ gì hết. Tôi muốn đợi cho đến ngày hết tang vào tháng tư, tôi sẽ nói với cô ấy chuyện này. - Anh biết khi ấy nàng được 20 tuổi, còn anh sẽ 39, tuổi này quá lớn đối với nàng. Josiah sợ nàng sẽ phản đối, nhưng không tin vậy. Nàng không có vẻ thích anh, nhưng anh có cảm giác họ chơi với nhau rất thân. Và giống như mẹ nàng, anh nghĩ tình bạn tốt sẽ là nền móng căn bản cho hôn nhân. Đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến chuyện này. Josiah chưa hề cầu hôn với ai, nhưng anh hy vọng cơ hội không quá muộn. Mới đây, anh nghĩ đến chuyện muốn có con với nàng. Nàng có vẻ muốn sống chung với anh suốt đời. Consuelo sẽ rất sung sướng trước cảnh tượng này.
- Tôi nghĩ không thể chọn chồng cho nó người nào tốt hơn anh, - Consuelo nói, vẻ hồ hởi, bà liền rung chuông gọi gia nhân. Khi William xuất hiện, bà yêu cầu anh ta rót hai ly sâm banh. Josiah hơi kinh ngạc. Ông không ngờ việc này lại dễ dàng như thế.
- Tôi nghĩ chúng ta chưa nên ăn mừng vội. Chúng ta còn phải hỏi ý kiến của cô ấy vào tháng năm nữa. Có thể cô ấy không thích ý kiến của chúng ta. Cô ấy còn trẻ, còn tôi tuổi lại gấp đôi cô ấy.
- Tôi nghĩ nó tế nhị hơn thế nhiều, - Consuelo nói. Anh người hầu đem sâm banh vào, đưa cho mỗi người một ly. Arthur có hầm rượu vang rất ngon, rượu quí rất nhiều. - Nó thích anh, Josiah à. Tôi nghĩ hai người rất hợp nhau.
- Tôi cũng nghĩ thế, - Josiah đáp, vẻ sung sướng, lòng ước chi có thể hỏi nàng trong chiều hôm đó, nhưng Arthur và Robert mới mất, mà đề nghị sớm như thế sẽ không phải đạo chút nào. - Tôi hy vọng cô ấy sẽ bằng lòng, - Josiah nói tiếp.
- Bằng lòng hay không do anh, - Consuelo nhắc Josiah nhớ thế. - Anh có sáu tháng để chinh phục trái tim nó và kết hôn với nó.
- Mà không để cho cô ấy biết tôi đang làm gì, - anh thận trọng đáp.
- Có lẽ thỉnh thoảng anh nên nói bóng gió cho nó hiểu, - nhạc mẫu tương lai của Josiah đề nghị và anh cười.
- Cô ấy quá thông minh nên sẽ hiểu liền. Nếu tôi nói bóng gió, chẳng khác nào tôi hỏi cô ấy. Tôi không muốn làm cho cô ấy sợ hãi vì hỏi quá sớm.
- Tôi nghĩ việc anh làm cho nó tin anh không khó khăn gì, - Consuelo đáp, tươi cười nhìn Josiah. Ánh mặt trời buổi chiều tháng mười ấm áp xuyên qua lá cây, chiếu lốm đốm lên người họ. Nhờ anh ta mà bà có được một ngày tuyệt vời. Bà tiếc là không có Arthur để chia vui cùng bà. Bà tin chắc rằng anh cũng rất sung sướng trước việc này.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau về kế hoạch của Josiah, thì Annabelle về. Nàng vào vườn, người mặc chiếc tạp dề bệnh viện. Trên tạp dề còn dính vết máu, khiến mẹ nàng nhăn mặt.
- Cởi áo ra, - Consuelo nói - và đi rửa tay đi. Lạy Chúa, con đem vi trùng về nhà mất, Annabelle à. - Bà xua nàng đi và năm phút sau, Annabelle quay lại, không có tạp dề mà mặc chiếc áo dài đen trang nghiêm. Trông nàng có vẻ như một nữ tu. Nét mặt bình thản, nhưng khi thấy Josiah, nàng mỉm cười. Trên người nàng chỉ còn lại cái áo đen trông u buồn nhưng trông nàng có vẻ như đang hưng phấn.
- Hôm nay con gặp chuyện rất tuyệt vời, - nàng nói, rồi nàng thấy sâm banh họ đang uống. Nàng thường quan sát mọi thứ, không bỏ sót vật gì. - Tại sao hai người uống sâm banh. Mẹ và Josiah ăn mừng gì thế?
- Josiah vừa báo cho mẹ biết anh ấy được thăng chức ở ngân hàng, - mẹ nàng đáp suôn sẻ. - Họ để cho anh ấy giải quyết tất cả các tài khoản mới. Mẹ nghĩ chúng ta nên chúc mừng anh ấy. Con uống mừng một ly chứ? - Annabelle gật đầu. Nàng thích sâm banh, nên đi lấy một ly rồi chúc mừng Josiah được thăng chức, mặc dù nàng thấy công việc ngân hàng không thú vị gì hết. Khi nào bố và anh trai nói về chuyện này, nàng thấy rất chán. Annabelle chỉ thích lĩnh vực khoa học thôi.
- Hôm nay cô làm gì ở bệnh viện? - Josiah dịu dàng hỏi. Bỗng anh cảm thấy như thể nàng đã là vợ mình. Anh cư xử với nàng rất dịu dàng, nhưng cố không để lộ cảm giác ấy ra ngoài.
- Nhiều việc rất hấp dẫn, - nàng đáp, miệng cười rất tươi, rồi hớp một ngụm rượu sâm banh. Nàng không biết rằng đã uống mừng cho lễ đính hôn trong tương lai của mình, nghĩ thế cả Josiah và Consuelo cùng cười. Chiều đó, hai người đã trở thành những người cùng âm mưu với nhau. - Họ để cho tôi xem họ khâu một vết thương nặng.
- Nếu con nói chuyện ấy, mẹ sẽ phát bệnh đấy, - mẹ nàng cảnh cáo. Annabelle cười, họ bèn chuyển sang nói chuyện khác. - Ngày nào đấy con phải chấm dứt làm việc ấy, - Consuelo nói với vẻ bí mật. - Khi con đã trưởng thành, lấy chồng rồi, con không thể đến bệnh viện để xem người ta khâu vết thương nữa.
- Thì mẹ đang làm đấy, - Annabelle đáp, cười với bà.
- Mẹ không làm như con. Mẹ chỉ mang khay thức ăn đến cho bệnh nhân trong một bệnh viện tiên tiến hơn và khi con còn nhỏ mẹ đã không làm. Con có thể quay lại đấy khi con đã lớn hơn.
- Con không hiểu tại sao phải thôi việc nếu con lấy chồng. - Annabelle đáp. - Nhiều phụ nữ có con nhỏ vẫn làm việc ở bệnh viện đấy thôi. Vả lại, có lẽ con không lấy chồng. Biết đâu?
- Mẹ không muốn nghe như thế! - Mẹ nàng đáp, cau mày, rồi quay qua Josiah. Bà trông đợi ngày họ lấy nhau, có con với nhau. Đây sẽ là một giai đoạn mới trong đời họ, bà biết Annabelle sẽ là người mẹ tốt. Nàng kiên nhẫn, dễ thương, bà tin nàng sẽ là người vợ tuyệt vời của Josiah.
Rồi họ nói sang chuyện đám cưới của Hortie, chỉ còn vài tuần nữa thôi là đến ngày cưới. Cô ta bận rộn nhiều việc đến nỗi Annabelle đã không gặp được bạn. Và Josiah nói anh ta sẽ đi dự đám cưới. Annabelle nói nàng không đi được, mẹ nàng ngạc nhiên khi nghe thế.
- Tại sao đi lễ nhà thờ mà con không đi được? - Consuelo điềm tĩnh nói. - Không có ai nói chúng ta không đi lễ nhà thờ được cả. Thực ra, có lẽ chúng ta nên đi thường xuyên hơn. Đi nhà thờ xong chúng ta về, không đến dự tiệc tiếp tân. Nhưng ít ra con phải chứng kiến cảnh Hortie làm đám cưới chứ. Dù sao cô ấy cũng là bạn thân từ lâu của con mà. - Và Consuelo nghĩ có lẽ khi nàng lấy Josiah, cô ta sẽ làm phụ dâu cho Annabelle.
- Tôi sẽ rất sung sướng được rước cả hai cùng đi, - Josiah vội đề nghị. Anh quay qua nhìn vợ tương lai, nàng không biết ý nghĩ ấy trong óc anh. Đây là cơ hội đầu tiên để anh đi với nàng gặp gỡ mọi người. Nghĩ đến chuyện ấy, anh rất phấn khích.
- Chắc tôi không nên đi, - Consuelo đáp. Bà chưa sẵn sàng để xuất hiện trước công chúng. - Nhưng nếu anh đi với Annabelle đến nhà thờ làm lễ, thì chắc rất tuyệt.
- Cô muốn thế không? - Anh hỏi Annabelle. Nàng cười thoải mái và gật đầu.
- Tôi muốn thế. - Tất cả bạn bè của nàng đều đến dự. Hortie đã muốn nàng làm phụ dâu, thế mà nàng không thể làm được. Làm như thế này ít ra nàng mới có thể đến dự đám cưới. Đi với Josiah chắc sẽ vui, như khi đi với Robert. Anh trai nàng thường đưa nàng đi dự tiệc, nhưng khi ấy họ đang còn nhỏ, trước khi nàng ra mắt xã hội lần đầu. Hortie làm đám cưới rất lớn. Đám cưới mời đến tám trăm người và khách có lẽ sẽ đến dự đầy đủ.
- Chúng ta phải tìm cái áo gì đẹp cho con mặc mới được, - mẹ nàng trầm ngâm nói. Annabelle phải mặc áo dài đen mới thích hợp, mà nàng thì không có áo gì màu đen đẹp hết.
- Khi ấy chắc sẽ rất vui! - Annabelle vỗ tay reo như trẻ con. Mẹ nàng và Josiah nhìn nàng cười vui vẻ.
- Ngay bây giờ đã vui rồi, - mẹ nàng nói, vẻ thương mến. Bà rất sung sướng trước đề nghị của Josiah.
Nghe thế, Annabelle đến quàng tay quanh cổ Josiah, nàng ôm ghì anh thật mạnh. Anh sung sướng ra mặt. Nàng vui vẻ nói: - Cám ơn ông sẽ đưa tôi đi.
- Đấy là nhiệm vụ cao cả người ta phải làm, - anh trêu nàng. - Tôi phải lo mà làm cho tốt chứ. - Anh mong đợi thời gian sáu tháng qua mau, khi ấy nếu anh may mắn, họ sẽ cùng đến nhà thờ để làm lễ cưới cho mình.
Ngay khi ấy, mẹ nàng cũng có ý nghĩ như thế, bà và Josiah nhìn nhau với ánh mắt thông cảm qua đầu nàng, và họ cười với nhau. Annabelle không hay biết gì hết, nhưng tương lai của nàng đã bảo đảm. Đây là điều mẹ nàng mong muốn cho nàng từ khi nàng mới sinh ra.