Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày - Chương 114

Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày Chương 114


Cảnh xuân kiều diễm đột nhiên hóa thành cả phòng sát khí.


Sau lưng Lâm Lang một mảnh máu tươi đầm đìa, ướt đẫm cả tóc.


"Ngươi đây là, muốn giết ta?"


Gương mặt nữ nhân đỏ như lửa, mắt phượng nheo lại, hiện lên thần sắc lạnh băng.


Cũng may vừa rồi nàng phản ứng đủ nhanh, sau khi nhận ra nét mặt của hắn hơi khác liền trở tay nắm lấy cánh tay đang đặt phía sau lưng nàng, chỉ là vẫn có chút cắt qua da thịt.


Lưỡi dao giấu trong ống tay áo của Tạ Liên Thành vẫn còn nhỏ máu.


Trừ khi tất yếu, Lâm Lang không bao giờ để mình bị thương, nàng lại không phải người thích chịu ngược.


Nàng không ngờ tới Tạ Liên Thành sẽ nhân lúc hai người thân mật mà xuống tay với nàng.


Ha hả, phản sát sao?


Bản lĩnh của nam chủ lại lớn hơn rồi.


Trò chơi ngược luyến tình thâm này thật là càng ngày càng vui.


Lâm Lang bấu chặt ngón tay, dao trong tay áo bị nàng cướp lấy, tùy tiện ném xuống mặt thảm, phát ra tiếng leng keng nhói tai.


Con ngươi hắn rụt lại, nhìn dao nhỏ kia lăn một vòng trên mặt đất, đụng vào góc bàn mới dừng lại. Chỉ cảm thấy cằm đau xót, một bàn tay vặn mặt hắn trở về một cách không thương tiếc, "Nói, là ai sai ngươi làm chuyện này?"


Hàng mi nàng như lưỡi đao sắc bén đè nặng đôi mắt phía dưới, sinh ra ý lạnh thấu xương. Hắn nhớ lúc lần đầu hai người gặp mặt, nàng cũng là bộ dạng lạnh lùng đề phòng hắn như lúc này.


Vòng một vòng lớn, lại về tới điểm bắt đầu.


Không, thậm chí còn tệ hơn trước.


Kinh nghi, phẫn nộ, nghi kỵ, khiến cả khuôn mặt của nàng đều trở nên lạnh nhạt vô cùng.


Tạ Liên Thành không nhìn sắc mặt lạnh như băng của nàng, nhàn nhạt rũ mi, phản chiếu hình bóng mờ nhạt dưới mí mắt.


"Không ai sai khiến ta, mọi chuyện đều do chính ta làm, ta... muốn tướng quân chết."


"Tại sao? Ta đối xử với ngươi chưa đủ tốt?"


Lâm Lang bày ra nét mặt phẫn nộ vì bị người yêu phản bội, hận như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.


Tạ Liên Thành không trực diện trả lời vấn đề này, ngược lại bình tĩnh nói, "Liên Thành đa tạ sự ưu ái thâm tình của tướng quân suốt thời gian qua, chỉ là ta và tướng quân chung quy là người của hai thế giới. Tướng quân sống nhờ trong thân thể Vương gia, suốt thời gian này không xảy ra vấn đề gì lo ngại, nhưng còn sau này thì sao?"


"Liên Thành không muốn có một ngày tỉnh lại, tướng quân cắn nuốt ý thức của Vương gia, hoặc hai người gặm cắn lẫn nhau, ý thức hỗn loạn, biến thành một cái xác không hồn. Đến lúc đó Liên Thành phải xử lí như thế nào đây? Khụ khụ khụ --"


"Cho nên ngươi giết bản tướng quân, để cắt đứt hậu quả về sau? Tạ Liên Thành, bản tướng quân xem thường ngươi rồi." Lâm Lang mặt vô cảm bóp chặt cổ hắn, chỉ cần dùng sức một chút nữa thôi, trên đời này sẽ không còn Tạ Liên Thành nữa.


Nam nhân hô hấp không thuận, gương mặt của hắn nhanh chóng đỏ lên, có vài phần tím xanh. Nhưng hắn lại không cầu xin, một đôi mắt trong vắt như lưu ly phản chiếu sắc mặt lạnh lùng của nữ nhân.


Dưới sự chèn ép mãnh liệt, ý thức của hắn dần dần tan rã, như con cá bị mắc cạn trong vũng bùn khô, có giãy giụa cũng không thay đổi được gì.


Vũ lực hai người cách nhau quá xa, làm hắn căn bản không có khả năng phản kháng.


"Phanh --"


Mắt thấy hơi thở của hắn càng ngày càng mỏng manh, Lâm Lang vung tay, cả người hắn lăn đến phía trong cùng của giường, che lại cổ họng đau đớn ho khan.


Lâm Lang lấy quần áo của mình lên, nhặt lên lưỡi dao bị ném ở một bên, một lần nữa trở lại mép giường, lạnh lùng nhìn Tạ Liên Thành.


Một đầu tóc đen tán loạn khắp giường, che đi băng cơ trắng tuyết, mặc dù trong tư thế chật vật như vậy vẫn có một loại phong tình nhu nhược động lòng người. Hắn nhìn thấy bóng dáng đối phương lại quay về, ngón tay còn kẹp lưỡi dao nhỏ màu đen mà hắn muốn đưa nàng vào chỗ chết.


Bóng người bao phủ ở phía trên.


Hắn nhắm hai mắt lại, chờ đợi phán quyết cuối cùng.


"Vút --"


Tiếng lưỡi dao xẹt qua, lạnh lẽo, chói tai.


Nhưng hắn lại không cảm giác được đau đớn.


Tạ Liên Thành mở bừng mắt, nhìn thấy bóng dáng nàng quay đầu rời đi.


Cùng với...


Một lọn tóc ngay trước mặt hắn.


"Tạ công tử tư dung trác tuyệt, như trăng sáng trong nước, Lý Lâm Lương ta một giới thô nhân, không dám vọng tưởng!"


"Từ giờ về sau, ngươi ta cũng như lọn tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan đến nhau."


Cảm thấy cổ họng khác thường, hắn gắt gao che miệng, không muốn để nàng nhìn thấy bản thân khốn đốn, thẳng đến khi nghe được tiếng cánh cửa đóng sầm ngoài kia.


Tầm mắt của Tạ Liên Thành dừng ở lọn tóc đen ấy.


Ân đoạn nghĩa tuyệt sao?


Hắn ngơ ngẩn nghĩ, khe hở giữa ngón tay chảy ra máu tươi.


Hắn càng muốn che, lại chảy càng nhiều.


Tạ Liên dùng bàn tay sạch sẽ còn lại nâng lên lọn tóc kia, phía trên phảng phất còn tàn lưu hơi thở của nàng.


Hắn vẫn thành công.


Mặc dù không giết được nàng, hắn cũng bị nàng ghét bỏ, nàng sẽ không bao giờ quấn lấy hắn nữa.


Vừa rồi nàng giận dữ như thế, nhưng vẫn không ra tay với hắn, về sau chỉ sợ cũng sẽ không nhẫn tâm ra tay. Hắn hiểu biết nàng, nàng là người quang minh lỗi lạc, thẳng thắn quyết đoán, căn bản khinh thường loại tiểu nhân đê hèn chơi thủ đoạn như hắn. Nàng nếu đã làm hành động cắt tóc kia thì đó cũng là hứa hẹn cuối cùng của nàng -- tha hắn một mạng, từ nay về sau sẽ như người lạ.


Hắn có thể sống như bình thường, yên tâm dưỡng lão Tạ phụ.


Hắn nên vui mừng, không phải sao?


Cả người Tạ Liên Thành run lập cập, hắn cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến phát run, viền mắt ngấn nước, cuối cùng khóc ra.


Nhiệt độ cơ thể của hắn luôn luôn thấp, nếu gặp phải thời tiết rét lạnh, cơ thể sẽ như vừa được vớt ra khỏi hầm băng. Người nọ luôn luôn đau lòng hắn, ôm hắn vào lòng sưởi ấm cho hắn.


Nhưng bây giờ, nàng không còn nữa.


Không sao cả, hắn nói với chính mình.

-


Lâm Lang nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, chờ sau khi đi được một đoạn, nét mặt của nàng lại khôi phục thành bộ dạng thong dong, nàng vê cằm, nghĩ thầm đêm nay nên lật thẻ bài vị nào đây?


Bước chân nàng chuyển hướng, đi đến căn phòng tận cùng phía trong.


Trong đông đảo nam nhân của Mạc Tiêu Yến, Vương phu Tạ Liên Thành là sen trắng cao lãnh, sẽ không bị hái dễ dàng. Nghiêm Bạc Dạ thật ra vẻ ngoài tuấn tú, nhưng mang tới cảm giác áp bách vô cùng, hằng năm lại chỉ trưng một gương mặt, Mạc Tiêu Yến kỳ thật cũng không thích cảm giác bị áp chế toàn diện.


Ôn Đình là người hợp ý Mạc Tiêu Yến nhất, tuy nàng ta nói xử lý mọi việc một cách công bằng, nhưng chỉ cần là người, sẽ không tránh khỏi thiên vị.


Còn lại là thiếu niên thích mặc hồng y (y phục màu đỏ) - người vào cửa cuối cùng - gọi là Đổng Tiểu Đao, cái tên tùy tiện được đặt này vừa nghe là biết không phải con em quý tộc gì.


Đổng Tiểu Đao là cô nhi mồ côi cha mẹ, được một lão lưu manh nhặt về nhận làm con nuôi, dạy cho cái nghề trộm cắp. Có một lần cậu ta ăn cắp túi tiền của Mạc Tiêu Yến bị bắt ngay tại trận, nhưng Mạc Tiêu Yến không tức giận, ngược lại cho cậu một nén bạc.


Đổng Tiểu Đao cảm thấy nữ nhân này là điển hình cho 'người ngốc lắm tiền' trong truyền thuyết, trở về bàn bạc với lão lưu manh, quyết định sẽ ôm cái đùi to này. Cậu ta bày kế để Mạc Tiêu Yến nhìn hết cơ thể của mình, lại lấy chiêu số quấn người mà mình đã học nhiều năm trên giang hồ dùng hết lên người Mạc Tiêu Yến, có một khoảng thời gian thật ra cũng làm nàng ta thần hồn điên đảo.


Chỉ là lúc xuống giường lại không xong, Mạc Tiêu Yến cảm thấy người như Đổng Tiểu Đao xuất thân keo kiệt lại thô tục, trong mắt cậu ta chỉ biết có tiền, không có cách nào sửa được.


Mỗi khi 'ôn tồn' xong xuôi, người này sẽ dùng công phu sư tử ngoạm hỏi nàng ta muốn đồ trang sức, châu báu lụa trắng linh tinh, bộ dạng đúng lí hợp tình kia suýt nữa chọc bể mũi Mạc Tiêu Yến.


Rõ ràng người nàng ta ngủ là nam nhân được bản thân cưới hỏi đàng hoàng, nhưng lại có cảm giác ức chế khi bị xem là coi tiền như rác, cho thì đau lòng, không cho lại thấy bản thân có vẻ quá keo kiệt, ngay cả nam nhân của mình cũng hà khắc như thế.


Mạc Tiêu Yến bị làm thịt vài lần, cũng dần không thích đi tới chỗ của Đổng Tiểu Đao nữa, thỉnh thoảng nổi hứng lên mới lôi kéo cậu ta và nam nhân khác cùng chơi, tư vị kia đối với nàng ta mà nói đích thực tuyệt không thể tả, xong việc rồi trả 'thù lao' cũng cảm thấy sảng khoái.


Có thể nói Đổng Tiểu Đao là vị 'kỳ ba' nhất trong bốn nam nhân, quan hệ giữa cậu ta và Mạc Tiêu Yến gần như chỉ là hình thức chung sống giữa 'kim chủ' và 'tiểu quan', chỉ có tiền và chuyện nam nữ.


"Kẽo kẹt --"


Lâm Lang đẩy cửa ra, gió lạnh từ phía sau ùa vào làm Đổng Tiểu Đao đang say sưa đếm bạc ở dưới ánh đèn rùng mình một cái.


Vóc dáng thiếu niên bé nhỏ, lại buộc tóc cao, bên trái cài một cây trâm khổng tước làm bằng phỉ thúy, bên phải cài một cái kẹp ngọc hình hoa, giữa trán gắn một viên đá quý màu đỏ. Khuyên tai cánh bướm mỏng manh chạm vào đầu vai, cùng chiếc vòng cổ trân châu từng viên to bằng ngón cái hình thành tiên minh đối lập.


Muốn đội vương miện tất phải chịu trọng trách tương đương, Lâm Lang thật sự hoài nghi có khi nào cậu ta sẽ bị đám trang sức nặng trịch kia đè hết lên cổ rồi đi đời nhà ma không. Có điều đối phương kiên cường hơn so với tưởng tượng của nàng, bởi vì lúc này cậu ta lại lấy thêm một cây ngọc như ý cài lên đầu!


"Vương gia, người đã đến rồi!"


Đổng Tiểu Đao quay đầu qua, giọng điệu vô cùng kinh hỉ.


Lâm Lang lấy tay che ngực, một hồi lâu cũng chưa nói gì.


Thẩm mỹ của nàng đã bị chọc ngoáy cực đại.


Nghĩ thử xem, một nam nhân trang điểm như cây thông Noel toả sáng lấp lánh nàng còn nhịn được, chứ cái tên này chẳng biết gì gọi là 'vi duyệt kỷ giả dung'*, chỉ biết đem loại son phấn tốt nhất bôi lên mặt mình, còn sợ không đủ mà bôi thật nhiều lớp, thế nào cũng phải sửa thành đít khỉ. Vốn dĩ là cánh môi anh đào cũng bị giày vò đến chết, bôi son lại đầy dầu mỡ, như ăn thịt kho tàu đã ba ngày hai đêm rồi vẫn chưa rửa miệng.


*Nguồn gốc: "Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung" (Chiến quốc sách - Dự Nhượng). Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.


Đôi chân vốn định rảo bước tiến lên của nàng theo bản năng muốn rụt lại.


Kết quả đối phương như một cơn gió nhảy vồ vào người nàng, Lâm Lang bị hất một mặt phấn, cái mũi ngứa ngứa. Tiếng 'leng keng' lúc nặng lúc nhẹ của các loại trang sức đẹp đẽ làm màng tai phát đau.


Đây là một cây thông Noel sáng rực biết đi, đi đến chỗ nào sẽ sáng tới chỗ đó, suýt nữa loé mù mắt Lâm Lang.


"Vương gia, nô chờ người lâu lắm rồi đó, sao giờ này người mới tới đây." Thiếu niên thẹn thùng vỗ ngực nàng, Lâm Lang lại suýt nữa bị cậu ta đánh phun một ngụm máu, mấy cái nhẫn vàng vòng tay dây xích kia cộm vào tay nàng thật sự rất đau! Bộ ngực mềm mại của nàng không phải làm bằng sắt!


Lâm Lang bị hắn nhào tới làm cơ thể lảo đảo, lúc vào phòng, đối phương còn dùng chân đá thật mạnh vào cửa.


Thiếu niên không nhiều lời, lôi kéo nàng đi vào trong nội thất, rõ ràng là muốn 'trực tiếp tiến vào chủ đề'.


Lâm Lang: "..."


Thiếu niên, ta nói với ngươi, tỷ thật là một người yêu thương cái đẹp.


Mặt Lâm Lang vô cảm nhìn thiếu niên đang ngồi trên người mình, cậu ta đỏ bừng cả mặt cởi bỏ quần áo, trâm cài trên búi tóc hơi lung lay, sau đó 'đùng' một tiếng, không nghiêng không lệch hất trúng vào trán Lâm Lang, hiện lên một dấu đỏ rõ ràng.


Lâm Lang: "..."


Bản tướng quân có một câu định mệnh nó không biết có nên nói hay không?


"Ngươi quậy đủ chưa!" Nàng quát một tiếng, làm thiếu niên hoảng sợ.


Lúc tướng quân đại nhân lạnh mặt vẫn rất doạ người, cậu ta do dự một chút, ngoan ngoãn bò xuống người nàng.


Sau một khoảng thời gian tẻ ngắt, thời điểm Đổng Tiểu Đao muốn tiếp tục khảy mấy vòng tay bằng bạc trên tay thì nghe thấy đối phương nói, "Chỗ này của ngươi có rượu không?"


Trước kia khi hắn ra cửa, Vương phủ đại yến khách khứa, bày mấy trăm bàn tiệc.


Đổng Tiểu Đao đau lòng muốn chết, mấy thứ đó đều là thỏi bạc sáng bóng đó, Vương gia thật đúng là đồ bại gia tử, không biết tiết kiệm là gì. Cậu càng nghĩ càng không cam lòng, ăn mặc một thân áo cưới đỏ thẫm lén lút đi đến hầm rượu gần phòng cậu nhất lấy vài thùng đêm về.


Tuy cậu không biết uống rượu, nhưng có thể bán cho người khác mà, đến lúc đó lại kiếm được bộn tiền! Bàn tính trong đầu Đổng Tiểu Đao đánh lên vang dội.


Vương gia trước mắt vậy mà hỏi cậu có rượu hay không, chẳng lẽ bí mật này đã bị nàng phát hiện?!


Cậu có chút thấp thỏm, "Vương gia..."


"Đem rượu tới, ta muốn uống." Lâm Lang nghiêm mặt, không cho cậu cơ hội giải thích.


Sắc mặt Đổng Tiểu Đao cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy, có điều vẫn để lại tâm nhãn, chỉ lấy ra một thùng nhỏ nhất, "Vương gia, nô cũng chỉ có một thùng này thôi, thật đó, nô tuyệt đối không có giấu thêm năm thùng khác ở góc hầm sau bàn trang điểm đâu. Nếu nô lừa người thì nô chính là a miêu a cẩu."


"Vương gia, nô thanh thanh bạch bạch, người nhất định phải tin tưởng ta."


Cậu ta làm một bộ nghiêm nghị thề với trời đất, chính khí vô cùng.


Lâm Lang: "..."


Đổng Tiểu Đao luôn biết nhìn sắc mặt người khác, thấy nàng im lặng, lập tức lấy chén ngọc ra, còn rất ân cần cạy nắp thay nàng, rót đầy một chén, rượu như chất lỏng ngọc bích từ trên trời đổ xuống, từ đầu đến cuối chưa từng tràn ra.


Rất có bản lĩnh nha.


Lâm Lang bất động thanh sắc bưng chén ngọc lên, uống một hơi cạn sạch, "Thêm nữa."


Đổng Tiểu Đao tung tăng rót thêm cho nàng.


Nhưng điều khiến thiếu niên không ngờ là tửu lượng của người này quá tốt, đây chính là loại rượu mạnh nhất, uống một ngụm cũng như nuốt phải dao nhỏ, bỏng rát lại sinh đau, người bình thường sẽ không chịu nổi.


Đổng Tiểu Đao mắt trông mong nhìn, tốt xấu gì cũng phải chừa lại cho cậu một chút chứ, rượu này quý muốn chết đó, mỗi một giọt đều là mỗi thỏi bạc đáng yêu của cậu đó!


Lâm Lang thoáng nhìn qua, thấy dáng vẻ rối rắm đau lòng kia của đối phương, có chút muốn bật cười, quỷ nhỏ bủn xỉn yêu tiền như vậy cũng là lần đầu nàng nhìn thấy.


Dứt khoát không trêu đùa cậu ta, Lâm Lang lại uống thêm một chén, mới làm bộ say rượu ngã xuống mặt bàn.


Nàng nghe thấy tiếng thở dài của đối phương, lẩm nhẩm nói thầm như bồ câu chưa được ăn no, "Mệt thật sự, ta phải bồi ngủ bao nhiêu lần mới kiếm về đủ

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận