Canh bốn đã qua, đường phố được bao phủ dưới bóng đêm là một mảnh yên tĩnh.
Dần dần, tiếng vó ngựa từ xa tới gần.
Trong giờ giới nghiêm, cổng thành vốn dĩ bị khoá đột nhiên được mở ra.
Mà ở dưới cổng thành, một đoàn quân đội mặc giáp đen lặng yên tụ tập không một tiếng động.
“Không tốt, có người ——”
“Hưu ——”
Mũi tên sắc nhọn giống như tia chớp xẹt qua, đâm thủng máu thịt, xuyên thủng yết hầu của lính gác.
“Bắt đầu đi.”
Giọng nói nam nhân lãnh đạm, ánh lửa lập loè chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt tối tăm một mảnh, rõ ràng là thanh lãnh, lại ẩn ẩn lộ ra hương vị giết chóc.
“Những người dám cản đường, giết không tha ——”
Ba chữ cuối cùng, sát khí tận trời.
Hắc giáp quân một đường thế như chẻ tre xông vào hoàng cung.
Hậu cung ngập tràn tiếng thét chói tay cùng tiếng xin tha, máu tươi chảy qua thềm ngọc của Vinh Hoa điện, hải đường trong gió đêm lạnh buốt càng thêm yêu diễm.
“Nương nương, bên ngoài đã loạn hết rồi, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ tránh đi, miễn cho đao kiếm không có mắt, làm người bị thương.”
Trung thành và tận tâm Tụ Ngọc sớm đã tìm đường lui.
Làm một người nắm bắt nhãn tuyến hậu cung, trên người nàng có không ít tình báo, tỷ như, Vinh Hoa điện giấu một thông đạo dẫn thẳng tới Hoàng lăng, ngay cả Ngụy Đế cũng không biết.
Vị quản sự cô cô này thậm chí không cần Lâm Lang phân phó đã tự giác đem địa hình nơi đó nhìn qua, còn chuẩn bị đầy đủ lương khô và túi nước, cũng đủ tránh được một tháng.
Như vậy, bất kể ai là người chiến thắng cuối cùng trong ván cờ này, các nàng đều có đủ thời gian suy xét để lựa chọn tương lai.
“Chỉ là đi không được rồi.” Lâm Lang cười khẽ nói, làm Tụ Ngọc không hiểu ra sao.
Nhưng mà ngay sau đó ——
Cửa điện từ từ bị đẩy ra
Màn đêm lạnh như nước, lặng yên tiến vào tràn lan một mảnh.
Phía sau, ánh lửa đỏ cháy cao đến tận trời.
Máu thịt bay tứ tung, xác chết đầy đất.
Hắn tựa như thiên thần giáng thế.
Vị Vương gia trẻ tuổi tuấn mỹ này một tay ôm mũ giáp tua đỏ, leng keng một tiếng, đem trường kiếm đã nhiễm đầy máu cắm vào vỏ kiếm, hướng tới người trong điện vươn tay.
Xuân phong mười dặm, không bằng hắn nhoẻn miệng cười.
“Hổ Nhi, ca ca tới đón muội về nhà.”
Khi còn nhỏ, vô số lần là nàng nắm tay hắn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.
Lần này, đến lượt hắn chủ động dắt tay nàng.
Lâm Lang đem tay đặt vào lòng bàn tay của hắn.
Ngụy Ngọc nắm chặt tay nàng, tràn đầy thâm tình lưu luyến mà nói, “Tối nay khả năng sẽ có chút ồn ào, nàng nhịn một chút, đến ngày mai thì tốt rồi.”
Sau đó, hắn sẽ lấy giang sơn làm sính lễ, chính thức nghênh thú Hoàng Hậu của hắn.
Hắn muốn nàng vẻ vang.
Trở thành đối tượng được nữ tử trong thiên hạ hâm mộ nhất.
“Ta muốn gặp hắn.”
Lâm Lang nói, “Ta muốn đích thân chấm dứt.”
‘ Hắn ’ là ai, hai người đều biết rõ trong lòng.
Ngụy Ngọc cơ hồ không hề do dự đáp ứng.
Chỉ cần nàng có thể thở ra một hơi, không còn gánh nặng, thì tích tụ trong lòng có lẽ sẽ tiêu tan một ít, nói không chừng bệnh tình cũng sẽ bởi vậy mà chuyển biến tốt đẹp.
*
Ngụy Đế đang bị vây trong Tẩm cung, bên ngoài có trọng binh đứng gác.
Trong tầm mắt, một đôi bích nhân dắt tay nhau mà đến, nam tuấn nữ tiếu, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
Ánh mắt Ngụy Đế hơi nhăn lại, mặt như chìm xuống nước, “Nghịch tặc, trẫm ngày thường đối đãi ngươi không tệ, ngươi thật to gan, dám công nhiên tạo phản bức vua thoái vị!”
“Tạo phản đấy, thì thế nào?”
Vương gia trẻ tuổi khóe môi ngậm một ý cười mỉa mai châm chọc, “Ngươi chẳng lẽ không biết, ta muốn giết chết ngươi rất lâu rồi hay sao?”
Nếu như Ngụy Sâm có thể thật lòng đối xử với nàng một chút, hắn cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay.
“Nếu như nàng hận hắn, thì cứ giết đi.” Ngụy Ngọc quay đầu nhìn Lâm Lang, “Không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta chịu trách nhiệm thay nàng, nàng chỉ cần phát tiết hết giận là được.”
Hắn nếu nguyện ý vì nàng điên đảo Ngụy thị giang sơn, thì hành thích vua, cũng bất quá là nhiều thêm một tội danh mà thôi.
Để tiếng xấu muôn đời thì sao chứ?
Chỉ cần nàng vui vẻ là được!
Ngụy Ngọc gỡ xuống bội kiếm bên hông mình, không hề phòng bị đưa cho Lâm Lang.
Nữ nhân tùy tay rút kiếm ra, lưỡi kiếm phản chiếu một tia sáng lạnh.
Nàng chậm rãi cầm mũi kiếm nhắm ngay ngực Ngụy Đế, chỉ còn cách một tất nữa, thì có thể cắm vào ngực, máu tươi đầm đìa.
“Bá ——”
Đột nhiên, kiếm phong vừa chuyển, đặt lên yết hầu của một người khác.
Màu máu đỏ tươi đập vào mắt.
Ngụy Ngọc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Nàng……”
Người nói với hắn sau này muốn cùng nhau hợp táng, lại nhắm ngay đao kiếm vào hắn!
Một cỗ hàn ý thẩm thấu khắp người.
Cho nên, từ đầu tới cuối, là nàng vẫn luôn lừa hắn?
Ngụy Đế vốn nằm liệt ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên, cười ha ha.
“Ngụy Ngọc a Ngụy Ngọc, uổng ngươi thông minh một đời, kết quả là, còn không phải cũng trở thành bại tướng dưới tay trẫm sao! Buồn cười, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, Lang Nhi sẽ thích ngươi?”
Đế vương vỗ vỗ bàn tay, thị vệ đang chờ bên ngoài lập tức đi vào.
Hắn không phản kháng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Lang, tròng mắt đầy tơ máu.
Thẳng đến khi bị kéo xuống, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
Lâm Lang thu hồi kiếm, thuần thục nhập vào trong vỏ, cỗ huyết tinh nồng đậm dần dần tan đi.
“Mấy ngày này, ít nhiều nhờ vào Ái phi. Nếu không phải lúc trước nàng nói với ta Ngụy Ngọc muốn tạo phản, thì Vũ Lâm Quân phỏng chừng sẽ bị đánh đến trở tay không kịp rồi.” Ngụy Sâm cười nói.
“Bệ hạ quá khen.”
Lâm Lang nhàn nhạt mà nói, “Tất cả đều do cách bố trí chu đáo của Bệ hạ, thần thiếp không dám kể công.”
Đế vương hơi nhíu mày, hắn không thích giọng điệu xa lạ này của nàng, thật giống như bản thân hắn chỉ là người ngoài, đem quan hệ quân thần phân chia đến ranh giới rõ ràng, không thể vượt qua.
Chẳng lẽ, nàng còn tức giận?
Giận vì hắn nạp Phùng Tư Tư làm phi?
“Trẫm biết nàng bị ủy khuất, chờ thân thể của Trân phi khỏi hẳn, trẫm thật sự sẽ đến thăm nàng.” Giọng nói của hắn tràn đầy yêu thương, duỗi tay muốn vuốt ve gương mặt của nàng.
Lâm Lang nghiêng đầu, hoa tai bên tai lắc nhẹ, đánh vào tay hắn, có chút đau.
“Đừng chạm vào ta.”
Ánh mắt nàng lạnh nhạt.
“Ta chê ngươi…… dơ bẩn.”
Môi mỏng màu son hơi xốc, nói ra một câu làm quân vương kinh ngạc.
Sau đó, nàng xoay người rời đi, làn váy màu đỏ tươi một đường quanh co khúc khuỷu, xẹt qua vết máu trên mặt đất, dưới ánh trăng thanh lãnh tôn lên vẻ u diễm quỷ mị.
Ánh mắt Ngụy Ngọc hơi hơi tối sầm.
Một đêm bức vua thoái vị này, Ngụy Đế lấy thắng thảm chấm dứt, cho nên hắn không thể không xuống tay xử lý cục diện rối rắm còn lại.
Đối với đầu sỏ gây tội, mặc dù là đệ đệ của hắn, Ngụy Đế cũng sẽ không nương tay, một ly rượu độc đưa vào nhà giam.
*
Ngụy Vương nhìn hộp đồ ăn tinh xảo trước mặt, cười khẽ một tiếng, “Sao đây, hắn còn lòng tốt như thế, cho ta làm một tên quỷ no sao? Chậc, thật là nhìn không ra mà.”
Ngục tốt đưa cơm không dám tùy tiện trả lời hắn.
Bên trong nhà giam âm u ẩm ướt, công tử nghèo túng một thân xiêm y đơn bạc tựa như khối ngọc hoàn mỹ, phong tư tuấn lãng, quang hoa chiếu người.
Đáng tiếc.
Mưu phản chính là tội chết.
Một công tử chi lan ngọc thụ như thế, lại phải chết vào một nơi dơ bẩn tột cùng.
Ngục tốt có chút không đành lòng mà nói, “Ăn nhanh đi, đợi lát nữa sẽ có người tới.”
“Ừm, đa tạ tiểu ca.”
Ngụy Ngọc chờ đám người đi rồi, mới mở ra hộp đồ ăn.
Hắn ngơ ngẩn.
Vị Vương gia từ lúc bị bỏ tù đến bây giờ vẫn luôn bình tĩnh thong dong, đột nhiên gào khóc như một đứa trẻ, khiến ngục tốt khiếp sợ không thôi.
Bên trong là một bát mì trường thọ.
Trên thân bát vẽ hai đứa trẻ đầu to mặc yếm đỏ, một nam một nữ, hai đứa nhỏ vô tư, trên mặt mang theo ý cười đầy hồn nhiên hạnh phúc.
Thế nhưng rốt cuộc không thể quay về.
“Thả ta ra ngoài! Ta muốn gặp nàng ấy!”
Nam nhân điên cuồng đụng vào lan can, thậm chí muốn dùng tay không cạy ra, móng tay đều bị bong ra vài cái, một vũng máu ghê người chảy xuống dưới cửa sắt.
Cho dù nhóm ngục tốt khuyên hắn ra sao, hắn cũng không thể bình tĩnh.
Bọn họ thậm chí suy xét có nên đánh ngất hắn hay không.
Thẳng đến, một vị khách nhân đến ngục giam.
Người đến khoác lên áo choàng trắng mỏng, khuôn mặt cũng bị che đến kín mít, đầu giày thêu châu hoa dưới làn váy như ẩn như hiện.
Nam nhân đang phát cuồng như dã thú kia đột nhiên im bặt.
Hắn ngơ ngác nhìn người đang bước đến bên này.
“Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Đối phương đưa ra một khối lệnh bài, nhóm ngục tốt không dám cãi mệnh, lập tức đi hết, tức khắc toàn bộ trong không gian chỉ còn lại hai người.
Bàn tay tinh tế như ngọc thạch từ áo choàng nhô ra, mở khoá xiềng xích của nhà giam.
Hắn run rẩy, xốc lên túi đầu của nàng.
Mày tựa như núi, môi như bôi son.
Là dáng vẻ đẹp nhất của tiểu thanh mai nhà hắn.
“Mì sắp lạnh rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi, ta nấu cho riêng ngươi đấy.”
Nàng nắm người ngồi xuống, phía dưới lót cỏ khô.
Hắn tựa hồ mất đi năng lực nói chuyện, chỉ có thể nhìn nàng một cách ngu si.
Là nằm mơ sao?
“Sao lại không động đũa? Là ta nấu không thể ăn sao?”
Nàng có chút buồn rầu bưng bát lên, dùng chiếc đũa gắp một ít, muốn bỏ vào trong miệng cẩn thận nhấm nháp.
Ngụy Ngọc lập tức đoạt lại bát mì, không hề hình tượng, từng ngụm từng ngụm nhai mì nước, hàm hồ nói, “Ăn ngon, nàng nấu cái gì cũng ngon hết! Đây là mì ngon nhất từ trước tới giờ mà ta được ăn! Khụ khụ khụ!”
“Ngươi chậm một chút, không ai giành với ngươi.” Lâm Lang dùng tay vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
Sương mù bốc lên, mơ hồ đi khuôn mặt của hắn.
Nước mắt từng giọt rơi vào trong bát.
“Ăn ngon, ăn ngon thật!”
Nam nhân lặp đi lặp lại một câu duy nhất này.
Chỉ trong chốc lát, canh thấy đáy.
Hắn ngửa đầu uống hết sạch sẽ.
“Đừng nhúc nhích, ngươi nhìn ngươi kìa, trên mặt đâu đâu cũng dính nước.”
Lâm Lang lau đi nước canh ở một bên môi hắn.
“A, phải không?”
Vị vương gia này nhất thời ngây ngốc mà cười, là cái loại đặc biệt ngốc.
“Mệt không?”
“Có chút.”
“Vậy nằm xuống đi, sẽ thoải mái chút.”
Lâm Lang vỗ vỗ đầu gối của mình.
“Ừm.”
Hắn ngoan ngoãn làm theo, đem đầu gối lên đùi của nàng.
“Hổ Nhi.”
“Hả?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi tên nàng mà thôi.”
Ngón tay mảnh khảnh dịu dàng chải vuốt tóc mai của hắn, Lâm Lang rũ mắt, nhìn người từ từ nhắm mắt lại. Trên mặt hắn mang theo nụ cười thiên chân hạnh phúc hệt như một đứa trẻ, như thể đang mơ một giấc mộng đẹp, nhưng máu lại từ khoé miệng chảy ra.
Càng ngày càng nhiều.
Tí tách, theo gương mặt chảy vào vành tai.
Một đường chảy xuống váy đỏ của Lâm Lang.
“Đồ ngốc, sao lại khóc nữa rồi.”
Nàng thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của hắn.
Mộng đẹp.