"Cô không nói đùa?"
"Tôi sống ngay thẳng, việc gì phải lừa các người?" Tư Kỳ híp mắt nhìn đám người trước mặt. Họ nghĩ cô là ai mà có thể nói mấy lời như vậy? Tư Kỳ đường đường là người làm ăn uy tín, nhìn mặt cũng biết. Thế mà đám người này lại dội gáo nước lạnh vào người cô. Quá đáng!
Vừa nghe được câu trả lời của cô, bọn họ xúm lại, suýt chút nữa Tư Kỳ bị họ đè tới bẹp ruột.
"Bao nhiêu tiền cũng được, tôi muốn mua."
"Đợi tôi một chút đi."
Tư Kỳ nhanh chân chạy vào trong phòng. Một lúc sau bọn họ thấy cô bê ra một thùng các tông to đùng. Tư Kỳ vừa mở thùng vừa cảnh giác đám người vô duyên kia. Cô lục tìm tấm ảnh được đóng khung gỗ cẩn thận rồi giơ lên cho bọn họ xem
"Đây, ảnh thật người thật."
Đám người vừa nhìn tấm ảnh kia, mắt ai nấy sáng rõ lên. Bọn họ tranh nhau, giành giật tấm ảnh một cậu thiếu niên đang khoe cơ bụng sáu múi.
"Bán cho tôi."
"Không bán cho tôi mới đúng."
"Này, cô đừng có mà chen lấn."
"Làm sao? Ông thích gì? Đàn ông là phải biết nhường nhịn phụ nữ chứ?"
Tư Kỳ giật giật khoé mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Rồi cuối cùng là đi mua ảnh thần tượng hay đi đánh nhau vậy?
"Giá khởi điểm là một triệu đồng." Tư Kỳ nhàn nhã đưa ra con số đấu giá
"Cô bị điên à? Giá cắt cổ vậy ai mua?" Đám người bị câu nói của Tư Kỳ làm xanh mặt. Ép người. Chính xác là đang ép người quá đáng mà.
Đáp lại lời chất vấn kia, Tư Kỳ chỉ chẹp miệng:
"Mua thì mua, không mua xin mời về. Không thấy hàng xóm đang nhìn kia à?"
"Tôi mua là được chứ gì."
Bọn họ nghe vậy thì xô đẩy nhau ra giá cao hơn. Tư Kỳ liếm liếm cánh môi. Ai zô, vụ này lời to rồi.
—
Mấy ngày sau đó, những tấm ảnh trong chiếc thùng các tông đầy kỷ niệm của hai người đã vơi dần. Trái ngược với điều đó là chiếc túi của Tư Kỳ lúc nào cũng đầy ắp tiền.
Tư Kỳ ngồi xem tivi, tay đếm xấp tiền vừa thu được, miệng cười không ngớt. Cô không hề lụy Tôn Dục Nghiêm, dù chỉ một ít. Tuy nhiên cô vẫn giữ lại ảnh của hắn ta, đơn giản vì chưa có thời gian vứt đi, chính xác hơn là vì lười, cộng thêm việc hắn ta khá đẹp traiz vứt đi hơi tiếc. Cũng vì sự lười và mê trai đó mà giờ cô cầm trên tay cả cọc tiền dày cộp. Tư Kỳ thầm cảm ơn Tôn Dục Nghiêm. Mấy tháng nay cô không có việc làm, ngỡ tưởng mình sắp phải ra đường ăn xin thì nhờ Tôn Dục Nghiêm nên cô mới được ăn no trong vài tháng tới. Tôn Dục Nghiêm à, kiếp này coi như tôi nợ anh.
Tư Kỳ đang cười tủm tỉm thì tiếng nhấn chuông cửa một lần nữa thu hút cô. Tư Kỳ ngạc nhiên. Chẳng phải cô đã bảo không bán đồ của Tôn Dục Nghiêm nữa mà? Tại sao vẫn có người đến hỏi? Là do không biết hay gì?
Tư Kỳ bỏ đống tiền vào túi sách, ôm chiếc bụng đầy hoài nghi ra mở cửa.
"Tôi đã nói hôm nay không bán….oái!!"
Tư Kỳ đang định mắng cho tên vô ý thức nào đó một trận thì hình ảnh thiếu niên lấp ló sau cánh cửa khiến cô chột dạ, giật mình đóng cửa lại. Nhưng người đó đã giữ được. Hắn ta nhanh nhẹn lách người vào trong nhà, ghì chặt lấy bả vai Tư Kỳ mà ép cô vào tường. Giọng nói lạnh lẽo hệt như từ địa ngục truyền về khiến cô không rét cũng run:
"Cô gan nhỉ? Dám giao bán thân thể quý giá của tôi với giá sale 50%."
Tách!