Bạn Gái Tôi Là Mèo - Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
Chương trước- Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
- Chương 2: Có khả năng tôi đang yêu một cô bạn gái giả
- Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám
- Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon
- Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra
- Chương 6: Nhị cẩu ở tầng trên
- Chương 7: Bên ngoài có chó
- Chương 8: Lão tài xế* họ vương ngại ngùng
- Chương 9: Bởi vì có chứng mù khuôn mặt, cho nên mới có bạn gái
- Chương 10: Mèo biết hai ngôn ngữ
- Chương 11: Trứng của ba hơi đau
- Chương 12: Báo cáo cho guinness
- Chương 13: Uống nhiều nước ấm
- Chương 14: Dì cả đến, bảy ngày vui, mỗi ngày đều hạnh phúc
- Chương 15: Tã lót saikou
- Chương 16: Ăn ngon như cá khô chiên giòn vậy
- Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
- Chương 18: Sống chung một nhà với tiểu vương
- Chương 19: Xúc xích mực khiêu chiến giới hạn
- Chương 20: Viên đạn bọc đường của “lập trình vượn”
- Chương 21: Góc tường của lý khoa vừa bị cạy đã đổ rồi
- Chương 22: Nơ con bướm phát ra tiếng
- Chương 23: Nâng móng vuốt 1m8 của em
- Chương 24: Anh ruột tìm đến cửa
- Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
- Chương 26: Mang cô mèo về nhà
- Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
- Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa
- Chương 29: Cướp con gái từ tay người cuồng em gái
- Chương 30: Hiện trường đại ma đầu nhận em gái
- Chương 31: Liên tục đặt câu hỏi
- Chương 32: Ai cũng chẳng khiến người ta bớt lo
- Chương 33: Tề vanh tới khuyên bảo
- Chương 34: Hợp tác bàn âm mưu trộm cá nhỏ sấy khô
- Chương 35: Con thuyền tình yêu khổng lồ Bị chìm
- Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
- Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh
- Chương 38: Tình tiết phát triển ngoài kịch bản
- Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa
- Chương 40: Trận đánh dẹp đến từ thế lực của anh trai
- Chương 41: Tôi muốn xuống bếp
- Chương 42: Thịt thái lát xào muối thật ngon
- Chương 43: Chúc mừng anh trai đại nhân hết fa
- Chương 44: Đột nhiên biến thân
- Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
- Chương 46: Lần đầu tiên gặp mặt lại không hề được chuẩn bị trước
- Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
- Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường
- Chương 49: Chờ Anh về nhà
- Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
- Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục
- Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
- Chương 53: Con rể như nửa con trai
- Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên
- Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em
- Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn
- Chương 57: Dẫn theo đàn em ra mắt áp trại phu nhân
- Chương 58: Anh cũng đừng ngốc như vậy chứ
- Chương 59: Em có nhớ chị không
- Chương 60: Trong lòng con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp
- Chương 61: Chọn ngày không bằng gặp ngày
- Chương 62: Lão vương đã ooc
- Chương 63: Cháu chào bác trai
- Chương 64: Bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt
- Chương 65: "Cô Bạn Gái Nhỏ Học Trung Học"
- Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt
- Chương 68: Viết xong rồi hãy lấy mèo
- Chương 69: Yêu quái quả cân
- Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
- Chương 71: Lý Cẩu Đản - Người con gái cặn bã
- Chương 72: Hai đứa chia tay đi
- Chương 73: Tâng bốc lẫn nhau
- Chương 74: Vậy nhất định là Cháu có rất nhiều tiền
- Chương 75: Xuất phát đi du lịch
- Chương 76: “mẹ mìn buôn bán mèo”
- Chương 77: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 78: Thao tác cực hạn của mèo mập
- Chương 79: Chuẩn bị ổn thỏa
- Chương 80: Xin hãy gả cho anh
- Chương 81: Anh nói mặt ai to hả?
- Chương 82: Em muốn hai quả trứng
- Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
- Chương 84: Con mèo nhỏ tranh giành sủng ái
- Chương 85: Quan tâm nhiều đến con gái bác
- Chương 86: Mặt bánh mì lông lá
- Chương 87: Đưa tiễn
- Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết
- Chương 89: Anh trai em dám ăn phân chồn
- Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản
- Chương 91
- Chương 92: Là mèo hay là người
- Chương 93: Anh rất yêu em
- Chương 94: Cỏ quá khó ăn
- Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”
- Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con
- Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 98: Ngọt ngào đáng yêu
- Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn
- Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật
- Chương 101: Mình đến gần núi vậy
- Chương 102: Hói rồi
- Chương 103: Người một nhà
- Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ
- Chương 105: Hai bên gặp mặt
- Chương 106: Bàn bạc về chuyện đính hôn đi
- Chương 107: Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột
- Chương 108: Giao cho anh
- Chương 109: Chụp ảnh cưới
- Chương 110: Em đến kết hôn với anh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bạn Gái Tôi Là Mèo
Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
So với những con mèo bình thường, Lý Cẩu Đản tuyệt đối là loại không bình thường.
Lý Khoa bình thường vẫn nghi ngờ mình đã nuôi nhầm một con chó. Làm gì có còn mèo nào giống như Lý Cẩu Đản, không đưa ra ngoài đi dạo còn cắn gấu quần của chủ nhân chứ?
Lý Cẩu Đản không chỉ vô cùng thích ra ngoài đi dạo mà còn vô cùng thích ngồi xe, đặc biệt là loại xe chỉ cần đưa mắt nhìn một cái là có thể thấy rõ mồn một khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhờ Lý Khoa ban tặng, Lý Cẩu Đản đã tự luyện thành một lá gan như loài chó, nó đã dám làm những chuyện mà những con mèo tầm thường không dám làm, nhìn những cảnh mà những con mèo tầm thường không dám nhìn!
Lý Cẩu Đản co chân lên ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế. Gương mặt trắng bệch vì mất máu do “bà dì cả” đột kích đang kề sát vào cửa sổ thủy tinh. Đôi mắt tròn xoe mở rất to, nó vô cùng tò mò quan sát phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ôn Kha tâm huyết dâng trào nói với Lý Cẩu Đản: “Cẩu Đản, con từ đâu đến vậy?”
Lý Cẩu Đản đang kề mặt vào cửa sổ thủy tinh cũng không quay đầu lại, nó không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Đến từ thùng rác đó.”
“...” Tất cả những bậc làm cha làm mẹ đều nói với con mình như thế này à?
“Mẹ mèo nói mẹ của mẹ mèo nói mẹ mèo đến từ thùng rác. Thế nên con cũng đến từ thùng rác.”
“...” Mèo dễ lừa thật. Ôn Kha nghĩ một lát rồi lại nói: “Thế con còn nhớ con đến nhà Lý Khoa thế nào không?”
“Quan hót phân đến nhà mẹ của mẹ mèo, mẹ mèo đang ngủ liền đá con ra khỏi ổ, quan hót phân liền đưa con về nhà.”
“...” Sao mẹ lại nhớ là vì con ăn nhiều quá, cướp cả thức ăn của mèo mẹ nên mèo mẹ mới đá con ra nhỉ?
Lý Cẩu Đản đột nhiên rùng mình, rời mặt khỏi cửa sổ, co quắp lại, rúc vào ghế, nói với Ôn Kha: “Đau.”
“Hít sâu, thả lỏng, nhấc mông lên cao hơn chỗ ngồi một chút, ngồi xổm, đừng cử động.”
Căn dặn Lý Cẩu Đản xong, Ôn Kha nhảy phắt một cái lên người Ôn Cẩm, cô duỗi đệm thịt hoa mai mũm mĩm của mình ra, gẩy gẩy mũi người mới ngủ không lâu là Ôn Cẩm.
Hơn năm cân thịt được chống đỡ bằng diện tích của ba cái đệm thịt hoa mai nhỏ bé đang đạp lên lồng ngực Ôn Cẩm, chuyện này thật sự, có hơi không thể chịu nổi.
Ôn Cẩm đang ngủ sâu giấc chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị búa tạ đập vào, giống như anh đang bị một tảng đá vô cùng nặng đè xuống. Anh vô cùng mệt mỏi rướn mí mắt lên, dùng ánh mắt rã rời nhìn cái móng vuốt với đệm thịt hoa mai đang chọc ngay đỉnh mũi mình.
Ôn Kha biết anh trai ruột mình sẽ có phản ứng gì nên cô thả người, nhanh chóng nhảy vào lòng Lý Cẩu Đản, đúng lúc chặn lại tiếng hét đã lên tới cổ họng của Ôn Cẩm. Ôn Kha lay cánh tay Lý Cẩu Đản, nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh ấy đi.”
Lý Cẩu Đản ôm bụng ngồi xổm trên ghế, hai mắt đẫm nước mắt nhìn về phía Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm nhịn một bụng lời nói nhưng đột nhiên không nói nên lời, anh dùng tay vỗ đầu Lý Cẩu Đản, nói: “Không thoải mái sao?”
Lý Cẩu Đản nhìn Ôn Kha, Ôn Kha hít một hơi, miêu tả lại ý của Ôn Cẩm, rồi lại dạy Lý Cẩu Đản gật đầu để trả lời.
Cả quãng đường Ôn Kha đảm nhiệm vai trò người trung gian, một mặt thuật lại ý của Ôn Cẩm cho Lý Cẩu Đản, một mặt dạy Lý Cẩu Đản trả lời Ôn Cẩm, một mặt còn phải đề phòng cái kẹp cổ bất ngờ của Ôn Cẩm, một mặt còn phải khống chế Lý Cẩu Đản để nó không làm ra chuyện gì ngu ngốc. Ôn Kha phải kiêm quá nhiều chức vụ nhưng cô vẫn bày tỏ, những chuyện này vẫn còn ổn, còn chưa là gì. Chuyện có gì chính là Ôn Cẩm nghe không hiểu ý của Lý Cẩu Đản.
Cho tới khi đến biệt thự Cảnh An, Ôn Cẩm vẫn chưa hiểu được rốt cuộc Lý Cẩu Đản bị làm sao, Ôn Kha bày tỏ, cô đã tuyệt vọng rồi.
Đồng thời, điều kỳ lạ là cô bắt đầu nhớ Lý Khoa - người có thể bắt nhịp với cô, hiểu hai trăm phần trăm ý của cô.
Ôn Cẩm mím môi, căng thẳng túm cô mèo ở trong lòng Lý Cẩu Đản ra, ném lên ghế trước rồi lại dịu dàng đi đôi giày cao gót màu đỏ mà anh lấy từ nhà Lý Khoa ra để đi cho Lý Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn đưa tay vòng lấy cổ Ôn Cẩm, vì đau nên sắc mặt trắng bệch của nó hiện giờ lộ ra vẻ vô cùng yếu đuối, chỉ cần đưa tay lên cũng đau tới mức nó chảy nước mắt giàn giụa. Bụng dưới lại tuôn trào một luồng nước nóng, cái tã lót không dày lắm kia căn bản không thể ngăn cản cơn sóng mãnh liệt này. Trong nháy mắt, động tác mạnh đột ngột này đã làm phá tan sự cản trở của cái tã không thấm, thấm ra cái áo sơ mi che đậy được không nhiều của Lý Khoa và cái áo vest của Ôn Cẩm cũng chịu chung số phận.
Ôn Kha thè lưỡi, liếm mép dưới, cô bò lên ghế phụ để nhảy tới chỗ ghế sau. Cô dùng dáng vẻ đáng yêu của mình nhìn Ôn Cẩm, cái miệng mèo kêu meo meo: “Meo méo meo!” Nhanh nói với anh ấy là dì cả đến rồi!
Lý Cẩu Đản chần chừ một lát, thử nói: “Dì… dì cả, đến…”
Ôn Cẩm đang đối mặt với cô mèo liền sửng sốt, nói: “Chúng ta không có dì cả mà.”
Ôn Kha dùng một vuốt đập lên đầu mình, đúng là chuyện dở khóc dở cười.
Ôn Cẩm lập tức phản ứng lại, tai anh đỏ bừng, bế Lý Cẩu Đản xuống xe.
Ôn Kha vô cùng đáng thương đi sát theo sau hai người, cố gắng dùng mấy cái chân ngắn ngủn đuổi theo bước chân của Ôn Cẩm đang rảo bước đi trước.
Từ trước tới nay Ôn Cẩm không thích nơi anh ở có dấu vết người khác sống ở đó thế nên nơi này rất yên tĩnh, phong cảnh lại đẹp, thỉnh thoảng anh còn đến ở mấy ngày. Lần này là lần thứ hai anh đưa Ôn Kha tới Cảnh An.
Mấy người trợ lý không ai có chìa khóa nên sau khi đến cũng không vào trong được. Cô nào cô nấy đều mặc đồ công sở, trang điểm tỉ mỉ, xách một đống đồ đứng ở cửa chờ Ổn Cẩm, boss đại ma đầu, trở về.
Ôn Cẩm bế Lý Cẩu Đản, anh dùng gương mặt nghiêm túc nhìn trợ lý riêng của mình, ra hiệu cho cô tới gần.
Cô trợ lý riêng sợ mình làm việc không chu toàn nên mặt mày tái mét đi tới cạnh Ôn Cẩm để nghe anh dặn dò.
Tai Ôn Cẩm lại đỏ hơn một chút, anh nhỏ giọng, mặt không hề có biểu cảm gì, nói: “Đi mua băng vệ sinh, hiện giờ cần.”
Lý Khoa bình thường vẫn nghi ngờ mình đã nuôi nhầm một con chó. Làm gì có còn mèo nào giống như Lý Cẩu Đản, không đưa ra ngoài đi dạo còn cắn gấu quần của chủ nhân chứ?
Lý Cẩu Đản không chỉ vô cùng thích ra ngoài đi dạo mà còn vô cùng thích ngồi xe, đặc biệt là loại xe chỉ cần đưa mắt nhìn một cái là có thể thấy rõ mồn một khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhờ Lý Khoa ban tặng, Lý Cẩu Đản đã tự luyện thành một lá gan như loài chó, nó đã dám làm những chuyện mà những con mèo tầm thường không dám làm, nhìn những cảnh mà những con mèo tầm thường không dám nhìn!
Lý Cẩu Đản co chân lên ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế. Gương mặt trắng bệch vì mất máu do “bà dì cả” đột kích đang kề sát vào cửa sổ thủy tinh. Đôi mắt tròn xoe mở rất to, nó vô cùng tò mò quan sát phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ôn Kha tâm huyết dâng trào nói với Lý Cẩu Đản: “Cẩu Đản, con từ đâu đến vậy?”
Lý Cẩu Đản đang kề mặt vào cửa sổ thủy tinh cũng không quay đầu lại, nó không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Đến từ thùng rác đó.”
“...” Tất cả những bậc làm cha làm mẹ đều nói với con mình như thế này à?
“Mẹ mèo nói mẹ của mẹ mèo nói mẹ mèo đến từ thùng rác. Thế nên con cũng đến từ thùng rác.”
“...” Mèo dễ lừa thật. Ôn Kha nghĩ một lát rồi lại nói: “Thế con còn nhớ con đến nhà Lý Khoa thế nào không?”
“Quan hót phân đến nhà mẹ của mẹ mèo, mẹ mèo đang ngủ liền đá con ra khỏi ổ, quan hót phân liền đưa con về nhà.”
“...” Sao mẹ lại nhớ là vì con ăn nhiều quá, cướp cả thức ăn của mèo mẹ nên mèo mẹ mới đá con ra nhỉ?
Lý Cẩu Đản đột nhiên rùng mình, rời mặt khỏi cửa sổ, co quắp lại, rúc vào ghế, nói với Ôn Kha: “Đau.”
“Hít sâu, thả lỏng, nhấc mông lên cao hơn chỗ ngồi một chút, ngồi xổm, đừng cử động.”
Căn dặn Lý Cẩu Đản xong, Ôn Kha nhảy phắt một cái lên người Ôn Cẩm, cô duỗi đệm thịt hoa mai mũm mĩm của mình ra, gẩy gẩy mũi người mới ngủ không lâu là Ôn Cẩm.
Hơn năm cân thịt được chống đỡ bằng diện tích của ba cái đệm thịt hoa mai nhỏ bé đang đạp lên lồng ngực Ôn Cẩm, chuyện này thật sự, có hơi không thể chịu nổi.
Ôn Cẩm đang ngủ sâu giấc chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị búa tạ đập vào, giống như anh đang bị một tảng đá vô cùng nặng đè xuống. Anh vô cùng mệt mỏi rướn mí mắt lên, dùng ánh mắt rã rời nhìn cái móng vuốt với đệm thịt hoa mai đang chọc ngay đỉnh mũi mình.
Ôn Kha biết anh trai ruột mình sẽ có phản ứng gì nên cô thả người, nhanh chóng nhảy vào lòng Lý Cẩu Đản, đúng lúc chặn lại tiếng hét đã lên tới cổ họng của Ôn Cẩm. Ôn Kha lay cánh tay Lý Cẩu Đản, nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh ấy đi.”
Lý Cẩu Đản ôm bụng ngồi xổm trên ghế, hai mắt đẫm nước mắt nhìn về phía Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm nhịn một bụng lời nói nhưng đột nhiên không nói nên lời, anh dùng tay vỗ đầu Lý Cẩu Đản, nói: “Không thoải mái sao?”
Lý Cẩu Đản nhìn Ôn Kha, Ôn Kha hít một hơi, miêu tả lại ý của Ôn Cẩm, rồi lại dạy Lý Cẩu Đản gật đầu để trả lời.
Cả quãng đường Ôn Kha đảm nhiệm vai trò người trung gian, một mặt thuật lại ý của Ôn Cẩm cho Lý Cẩu Đản, một mặt dạy Lý Cẩu Đản trả lời Ôn Cẩm, một mặt còn phải đề phòng cái kẹp cổ bất ngờ của Ôn Cẩm, một mặt còn phải khống chế Lý Cẩu Đản để nó không làm ra chuyện gì ngu ngốc. Ôn Kha phải kiêm quá nhiều chức vụ nhưng cô vẫn bày tỏ, những chuyện này vẫn còn ổn, còn chưa là gì. Chuyện có gì chính là Ôn Cẩm nghe không hiểu ý của Lý Cẩu Đản.
Cho tới khi đến biệt thự Cảnh An, Ôn Cẩm vẫn chưa hiểu được rốt cuộc Lý Cẩu Đản bị làm sao, Ôn Kha bày tỏ, cô đã tuyệt vọng rồi.
Đồng thời, điều kỳ lạ là cô bắt đầu nhớ Lý Khoa - người có thể bắt nhịp với cô, hiểu hai trăm phần trăm ý của cô.
Ôn Cẩm mím môi, căng thẳng túm cô mèo ở trong lòng Lý Cẩu Đản ra, ném lên ghế trước rồi lại dịu dàng đi đôi giày cao gót màu đỏ mà anh lấy từ nhà Lý Khoa ra để đi cho Lý Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn đưa tay vòng lấy cổ Ôn Cẩm, vì đau nên sắc mặt trắng bệch của nó hiện giờ lộ ra vẻ vô cùng yếu đuối, chỉ cần đưa tay lên cũng đau tới mức nó chảy nước mắt giàn giụa. Bụng dưới lại tuôn trào một luồng nước nóng, cái tã lót không dày lắm kia căn bản không thể ngăn cản cơn sóng mãnh liệt này. Trong nháy mắt, động tác mạnh đột ngột này đã làm phá tan sự cản trở của cái tã không thấm, thấm ra cái áo sơ mi che đậy được không nhiều của Lý Khoa và cái áo vest của Ôn Cẩm cũng chịu chung số phận.
Ôn Kha thè lưỡi, liếm mép dưới, cô bò lên ghế phụ để nhảy tới chỗ ghế sau. Cô dùng dáng vẻ đáng yêu của mình nhìn Ôn Cẩm, cái miệng mèo kêu meo meo: “Meo méo meo!” Nhanh nói với anh ấy là dì cả đến rồi!
Lý Cẩu Đản chần chừ một lát, thử nói: “Dì… dì cả, đến…”
Ôn Cẩm đang đối mặt với cô mèo liền sửng sốt, nói: “Chúng ta không có dì cả mà.”
Ôn Kha dùng một vuốt đập lên đầu mình, đúng là chuyện dở khóc dở cười.
Ôn Cẩm lập tức phản ứng lại, tai anh đỏ bừng, bế Lý Cẩu Đản xuống xe.
Ôn Kha vô cùng đáng thương đi sát theo sau hai người, cố gắng dùng mấy cái chân ngắn ngủn đuổi theo bước chân của Ôn Cẩm đang rảo bước đi trước.
Từ trước tới nay Ôn Cẩm không thích nơi anh ở có dấu vết người khác sống ở đó thế nên nơi này rất yên tĩnh, phong cảnh lại đẹp, thỉnh thoảng anh còn đến ở mấy ngày. Lần này là lần thứ hai anh đưa Ôn Kha tới Cảnh An.
Mấy người trợ lý không ai có chìa khóa nên sau khi đến cũng không vào trong được. Cô nào cô nấy đều mặc đồ công sở, trang điểm tỉ mỉ, xách một đống đồ đứng ở cửa chờ Ổn Cẩm, boss đại ma đầu, trở về.
Ôn Cẩm bế Lý Cẩu Đản, anh dùng gương mặt nghiêm túc nhìn trợ lý riêng của mình, ra hiệu cho cô tới gần.
Cô trợ lý riêng sợ mình làm việc không chu toàn nên mặt mày tái mét đi tới cạnh Ôn Cẩm để nghe anh dặn dò.
Tai Ôn Cẩm lại đỏ hơn một chút, anh nhỏ giọng, mặt không hề có biểu cảm gì, nói: “Đi mua băng vệ sinh, hiện giờ cần.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
- Chương 2: Có khả năng tôi đang yêu một cô bạn gái giả
- Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám
- Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon
- Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra
- Chương 6: Nhị cẩu ở tầng trên
- Chương 7: Bên ngoài có chó
- Chương 8: Lão tài xế* họ vương ngại ngùng
- Chương 9: Bởi vì có chứng mù khuôn mặt, cho nên mới có bạn gái
- Chương 10: Mèo biết hai ngôn ngữ
- Chương 11: Trứng của ba hơi đau
- Chương 12: Báo cáo cho guinness
- Chương 13: Uống nhiều nước ấm
- Chương 14: Dì cả đến, bảy ngày vui, mỗi ngày đều hạnh phúc
- Chương 15: Tã lót saikou
- Chương 16: Ăn ngon như cá khô chiên giòn vậy
- Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
- Chương 18: Sống chung một nhà với tiểu vương
- Chương 19: Xúc xích mực khiêu chiến giới hạn
- Chương 20: Viên đạn bọc đường của “lập trình vượn”
- Chương 21: Góc tường của lý khoa vừa bị cạy đã đổ rồi
- Chương 22: Nơ con bướm phát ra tiếng
- Chương 23: Nâng móng vuốt 1m8 của em
- Chương 24: Anh ruột tìm đến cửa
- Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
- Chương 26: Mang cô mèo về nhà
- Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
- Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa
- Chương 29: Cướp con gái từ tay người cuồng em gái
- Chương 30: Hiện trường đại ma đầu nhận em gái
- Chương 31: Liên tục đặt câu hỏi
- Chương 32: Ai cũng chẳng khiến người ta bớt lo
- Chương 33: Tề vanh tới khuyên bảo
- Chương 34: Hợp tác bàn âm mưu trộm cá nhỏ sấy khô
- Chương 35: Con thuyền tình yêu khổng lồ Bị chìm
- Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
- Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh
- Chương 38: Tình tiết phát triển ngoài kịch bản
- Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa
- Chương 40: Trận đánh dẹp đến từ thế lực của anh trai
- Chương 41: Tôi muốn xuống bếp
- Chương 42: Thịt thái lát xào muối thật ngon
- Chương 43: Chúc mừng anh trai đại nhân hết fa
- Chương 44: Đột nhiên biến thân
- Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
- Chương 46: Lần đầu tiên gặp mặt lại không hề được chuẩn bị trước
- Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
- Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường
- Chương 49: Chờ Anh về nhà
- Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
- Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục
- Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
- Chương 53: Con rể như nửa con trai
- Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên
- Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em
- Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn
- Chương 57: Dẫn theo đàn em ra mắt áp trại phu nhân
- Chương 58: Anh cũng đừng ngốc như vậy chứ
- Chương 59: Em có nhớ chị không
- Chương 60: Trong lòng con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp
- Chương 61: Chọn ngày không bằng gặp ngày
- Chương 62: Lão vương đã ooc
- Chương 63: Cháu chào bác trai
- Chương 64: Bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt
- Chương 65: "Cô Bạn Gái Nhỏ Học Trung Học"
- Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt
- Chương 68: Viết xong rồi hãy lấy mèo
- Chương 69: Yêu quái quả cân
- Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
- Chương 71: Lý Cẩu Đản - Người con gái cặn bã
- Chương 72: Hai đứa chia tay đi
- Chương 73: Tâng bốc lẫn nhau
- Chương 74: Vậy nhất định là Cháu có rất nhiều tiền
- Chương 75: Xuất phát đi du lịch
- Chương 76: “mẹ mìn buôn bán mèo”
- Chương 77: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 78: Thao tác cực hạn của mèo mập
- Chương 79: Chuẩn bị ổn thỏa
- Chương 80: Xin hãy gả cho anh
- Chương 81: Anh nói mặt ai to hả?
- Chương 82: Em muốn hai quả trứng
- Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
- Chương 84: Con mèo nhỏ tranh giành sủng ái
- Chương 85: Quan tâm nhiều đến con gái bác
- Chương 86: Mặt bánh mì lông lá
- Chương 87: Đưa tiễn
- Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết
- Chương 89: Anh trai em dám ăn phân chồn
- Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản
- Chương 91
- Chương 92: Là mèo hay là người
- Chương 93: Anh rất yêu em
- Chương 94: Cỏ quá khó ăn
- Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”
- Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con
- Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 98: Ngọt ngào đáng yêu
- Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn
- Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật
- Chương 101: Mình đến gần núi vậy
- Chương 102: Hói rồi
- Chương 103: Người một nhà
- Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ
- Chương 105: Hai bên gặp mặt
- Chương 106: Bàn bạc về chuyện đính hôn đi
- Chương 107: Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột
- Chương 108: Giao cho anh
- Chương 109: Chụp ảnh cưới
- Chương 110: Em đến kết hôn với anh
- bình luận