Bạn Gái Tôi Là Mèo - Chương 49: Chờ Anh về nhà
Chương trước- Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
- Chương 2: Có khả năng tôi đang yêu một cô bạn gái giả
- Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám
- Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon
- Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra
- Chương 6: Nhị cẩu ở tầng trên
- Chương 7: Bên ngoài có chó
- Chương 8: Lão tài xế* họ vương ngại ngùng
- Chương 9: Bởi vì có chứng mù khuôn mặt, cho nên mới có bạn gái
- Chương 10: Mèo biết hai ngôn ngữ
- Chương 11: Trứng của ba hơi đau
- Chương 12: Báo cáo cho guinness
- Chương 13: Uống nhiều nước ấm
- Chương 14: Dì cả đến, bảy ngày vui, mỗi ngày đều hạnh phúc
- Chương 15: Tã lót saikou
- Chương 16: Ăn ngon như cá khô chiên giòn vậy
- Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
- Chương 18: Sống chung một nhà với tiểu vương
- Chương 19: Xúc xích mực khiêu chiến giới hạn
- Chương 20: Viên đạn bọc đường của “lập trình vượn”
- Chương 21: Góc tường của lý khoa vừa bị cạy đã đổ rồi
- Chương 22: Nơ con bướm phát ra tiếng
- Chương 23: Nâng móng vuốt 1m8 của em
- Chương 24: Anh ruột tìm đến cửa
- Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
- Chương 26: Mang cô mèo về nhà
- Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
- Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa
- Chương 29: Cướp con gái từ tay người cuồng em gái
- Chương 30: Hiện trường đại ma đầu nhận em gái
- Chương 31: Liên tục đặt câu hỏi
- Chương 32: Ai cũng chẳng khiến người ta bớt lo
- Chương 33: Tề vanh tới khuyên bảo
- Chương 34: Hợp tác bàn âm mưu trộm cá nhỏ sấy khô
- Chương 35: Con thuyền tình yêu khổng lồ Bị chìm
- Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
- Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh
- Chương 38: Tình tiết phát triển ngoài kịch bản
- Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa
- Chương 40: Trận đánh dẹp đến từ thế lực của anh trai
- Chương 41: Tôi muốn xuống bếp
- Chương 42: Thịt thái lát xào muối thật ngon
- Chương 43: Chúc mừng anh trai đại nhân hết fa
- Chương 44: Đột nhiên biến thân
- Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
- Chương 46: Lần đầu tiên gặp mặt lại không hề được chuẩn bị trước
- Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
- Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường
- Chương 49: Chờ Anh về nhà
- Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
- Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục
- Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
- Chương 53: Con rể như nửa con trai
- Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên
- Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em
- Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn
- Chương 57: Dẫn theo đàn em ra mắt áp trại phu nhân
- Chương 58: Anh cũng đừng ngốc như vậy chứ
- Chương 59: Em có nhớ chị không
- Chương 60: Trong lòng con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp
- Chương 61: Chọn ngày không bằng gặp ngày
- Chương 62: Lão vương đã ooc
- Chương 63: Cháu chào bác trai
- Chương 64: Bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt
- Chương 65: "Cô Bạn Gái Nhỏ Học Trung Học"
- Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt
- Chương 68: Viết xong rồi hãy lấy mèo
- Chương 69: Yêu quái quả cân
- Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
- Chương 71: Lý Cẩu Đản - Người con gái cặn bã
- Chương 72: Hai đứa chia tay đi
- Chương 73: Tâng bốc lẫn nhau
- Chương 74: Vậy nhất định là Cháu có rất nhiều tiền
- Chương 75: Xuất phát đi du lịch
- Chương 76: “mẹ mìn buôn bán mèo”
- Chương 77: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 78: Thao tác cực hạn của mèo mập
- Chương 79: Chuẩn bị ổn thỏa
- Chương 80: Xin hãy gả cho anh
- Chương 81: Anh nói mặt ai to hả?
- Chương 82: Em muốn hai quả trứng
- Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
- Chương 84: Con mèo nhỏ tranh giành sủng ái
- Chương 85: Quan tâm nhiều đến con gái bác
- Chương 86: Mặt bánh mì lông lá
- Chương 87: Đưa tiễn
- Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết
- Chương 89: Anh trai em dám ăn phân chồn
- Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản
- Chương 91
- Chương 92: Là mèo hay là người
- Chương 93: Anh rất yêu em
- Chương 94: Cỏ quá khó ăn
- Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”
- Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con
- Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 98: Ngọt ngào đáng yêu
- Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn
- Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật
- Chương 101: Mình đến gần núi vậy
- Chương 102: Hói rồi
- Chương 103: Người một nhà
- Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ
- Chương 105: Hai bên gặp mặt
- Chương 106: Bàn bạc về chuyện đính hôn đi
- Chương 107: Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột
- Chương 108: Giao cho anh
- Chương 109: Chụp ảnh cưới
- Chương 110: Em đến kết hôn với anh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bạn Gái Tôi Là Mèo
Chương 49: Chờ Anh về nhà
Lý Khoa dùng cả sinh mạng của mình để giải thích cái gì gọi là không làm thì sẽ không chết.
Vừa mới thả vào nhà, Vương Nhị Cẩu đã đi một vòng, Lý Khoa đối diện trực tiếp với hai cặp mắt như dao của hai người Cẩm, Kha.
Ôn Kha mài móng vuốt, lẳng lặng lên án Lý Khoa: Không phải em đã nói trước với anh là mẹ em bị dị ứng với lông mèo sao?
Ôn Cẩm hơi nới lỏng cà vạt, trong mắt đã thấp thoáng có một cơn giông bão, môi nở nụ cười gằn nhìn Lý Khoa làm cho Lý Khoa sợ hãi, run lên.
Khát vọng sống của Lý Khoa ở chương này còn mãnh liệt hơn cả chương trước, lần này anh cảm thấy mình không thể tự cứu bản thân rồi.
Mẹ Ôn dùng tay phẩy trước mũi mấy lần, mũi ngửi thấy mùi ở trong bầu không khí, lại thấy dáng vẻ lo lắng của mấy người kia thì bà liền cười, nói: "Thật ra là mẹ không bị dị ứng với lông mèo đâu.”
Ôn Cẩm & Ôn Kha: “…”
Lý Khoa ngơ ngác, trên đỉnh đầu hiện lên ba ông anh da đen với đầy dấu chấm hỏi*.
(*) Đây là một ảnh hoặc một gif để bày tỏ tâm trạng trên mạng xã hội với từ khóa 黑人问号.
Ba Ôn tằng hắng một cái, thay bà giải thích: “Khi còn bé Cẩm Cẩm sợ nhất là mèo, Kha Kha lúc nhỏ lại vô cùng thích mèo. Hai người các con lúc nhỏ không ít lần đánh nhau vì chuyện đó. Mẹ các con cũng chẳng còn cách gì tốt hơn đành nói là mình bị dị ứng lông mèo, không thể nuôi mèo trong nhà.”
“Nhưng mà,” Mẹ Ôn cười tiếp lời: “Bây giờ thấy Cẩm Cẩm không còn sợ mèo nữa, thực ra mẹ giống với Kha Kha, đều thích mấy động vật nhỏ bé. Sau này trong nhà có thể nuôi một con, các con quanh năm không có nhà, nuôi con mèo nhỏ cũng có thể chơi với ba mẹ mà."
Nghe tới câu cuối cùng, Ôn Cẩm nuốt câu “con vẫn sợ mèo” vào lòng, phản bác lại, “Lúc bọn con còn nhỏ đâu có đánh nhau, còn chưa kịp cãi nhau thì đã bị ba mẹ ngăn lại rồi.”
Lý Cẩu Đản chớp hai mắt say sưa nghe ba Ôn và mẹ Ôn nói, dáng vẻ của quần chúng cắn hạt dưa thành thật vây xem này của nó bị mẹ Ôn nhìn thấy, bà đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nó, lôi kéo nó vào câu chuyện, "Khi Kha Kha còn nhỏ là bướng nhất, trước đây ba nó suốt ngày gọi là Kha bướng bỉnh, từ nhỏ đã thích bắt nạt anh trai mình rồi."
Ôn Cẩm bị nhắc tới chuyện hồi nhỏ, trên mặt anh sắp không nhịn nổi, vội vàng ngắt lời mẹ, giả vờ không kiên nhẫn nhìn đồng hồ rồi giục hai vị chuẩn bị nhanh lên.
Mèo Kha ngồi xổm ở cửa nhà, nhìn Lý Cẩu Đản lúc ở cùng ba mẹ, anh trai mình rất vui vẻ hòa hợp, cô không khỏi ao ước bám lên khung cửa, dùng móng vuốt nhỏ cào ra từng vệt xước.
Lý Khoa chuồn êm khỏi hiện trường, đầu tiên là vuốt mồ hôi lạnh trên trán, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý len lén ôm mèo Kha vào phòng ngủ.
“Tiểu sư muội ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nhé. Đồ ăn đặt ở ngoài anh dùng số của em, đợi một lát nữa người đưa đến thì em bảo người đưa đồ đặt ở cửa, không lấy được vào thì đợi anh về rồi nói. Cá nhỏ sấy khô và đồ hộp đều đặt trong ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo, ổ mèo hình vỏ sò chắn ở bên ngoài.”
Nghe những lời Lý Khoa nói cứ như đang bàn giao hậu sự, nói lời trăng trối vậy, mèo Kha cho anh một vuốt lên mặt, ủ rũ không vui nói: “Em biết rồi, mọi người ra ngoài ăn cơm đi.”
Lý Khoa nắm lấy móng vuốt nhỏ của mèo Kha, xoa lớp lông mềm mại trên đầu của cô, “Vậy thì anh đi đây, em một mèo ở nhà một mình phải chú ý một chút, không được tới gần Vương Nhị Cẩu quá, nó quá ngốc, sẽ làm cho em ngốc theo đó."
“… Vậy anh tốn công lôi Nhị Cẩu đến đây làm gì?” . Ngôn Tình Tổng Tài
Khóe miệng Lý Khoa nhếch lên, nở một nụ cười mê người, “Không có Vương Nhị Cẩu thì sao em có thể cảm nhận được anh thông minh tới nhường nào.”
“…”
Mèo Kha một lần nữa dùng miêu miêu quyền vô địch đuổi Lý Khoa ra khỏi phòng ngủ, gặp được người nhà mà không thể ra nhận, đã thế còn phải nhìn người nhà và Lý Cẩu Đản tình thương mến thương, nỗi buồn phiền đó lúc này đã khá hơn nhiều.
Đoàn người đi thẳng tới nhà hàng, sau khi ăn xong, Lý Khoa trông có vẻ như ăn mà không biết mùi vị gì. Ba Ôn và mẹ Ôn đi bộ trên đường phố Thượng Hải buổi tối để tiêu cơm. Ôn Cẩm và Lý Khoa, Lý Cẩu Đản đi phía sau, bàn về “cuộc đời con người ”.
Gió đêm mùa thu ở Thượng Hải đã mang theo chút lạnh, lá cây bị gió thổi cuốn lên khỏi mặt đất, cơn gió thổi làm cho lòng người thấy u buồn không thôi vì thời gian trôi.
Lý Khoa chậm bước, nhỏ giọng thầm thì với Ôn Cẩm, “Anh nói xem, em có thể sống sót tới lúc bác trai, bác gái về thủ đô không?"
Ôn Cẩm xoa hai cùi chỏ, xoi mói tới trọng điểm trong lời của Lý Khoa, lúc này anh cười khẩy một tiếng, nói: “Ý của cậu là rất không muốn nhìn thấy ba mẹ của tôi với Tiểu Kha?”
“…” Nhất thời Lý Khoa mặt ủ mày ê.
Suy nghĩ của trai thẳng làm cho anh muốn lùi bước, nhưng khát vọng sống khiến cho anh phải tiếp tục giãy giụa, “Quen Tiểu Kha lâu như vậy thì nên gặp bác trai, bác gái, nhưng lúc này thời cơ không đúng. Anh cảm thấy với trí thông minh của Lý Cẩu Đản có thể che giấu hai bác được bao lâu?”
Lý Cẩu Đản đang cầm ốc quế ăn thì chớp mắt, hơi ấm ức, nói: “Người ta rất thông minh đó, hôm nay mèo Kha vẫn khen con mà.”
Ôn Cẩm phóng một đao bằng ánh mắt về phía Lý Khoa, anh sờ đầu Lý Cẩu Đản, nói: “Binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn, không có gì là không giấu giếm được cả, Cẩu Đản đã rất thông minh rồi. Hôm nay vẫn chưa hề bị lộ."
Lý Cẩu Đản dùng đầu cọ vào tay Ôn Cẩm, ánh mắt ao ước nhìn anh, “Anh ơi, em có thể ăn thêm một cái kem Cornetto này nữa không?"
Lý Khoa đen mặt, vung tay lên, “Không được!”
“Ăn thêm một cái nữa thôi mà.” Lý Cẩu Đản bĩu môi, ấm ức làm nũng, “Lý Khoa, Lý Khoa, con thật sự rất ngoan đó, ngày mai con cũng ngoan nữa, có được không.”
“Hôm nay đã ăn ba cái rồi, ăn đồ quá muộn sẽ không tiêu hóa được, không tốt cho sức khỏe. Ngày mai ngoan thì ngày mai ăn, có được không?”
“…” Lý Cẩu Đản bĩu môi, trong mắt đã bắt đầu ầng ậng nước.
Vừa mới thả vào nhà, Vương Nhị Cẩu đã đi một vòng, Lý Khoa đối diện trực tiếp với hai cặp mắt như dao của hai người Cẩm, Kha.
Ôn Kha mài móng vuốt, lẳng lặng lên án Lý Khoa: Không phải em đã nói trước với anh là mẹ em bị dị ứng với lông mèo sao?
Ôn Cẩm hơi nới lỏng cà vạt, trong mắt đã thấp thoáng có một cơn giông bão, môi nở nụ cười gằn nhìn Lý Khoa làm cho Lý Khoa sợ hãi, run lên.
Khát vọng sống của Lý Khoa ở chương này còn mãnh liệt hơn cả chương trước, lần này anh cảm thấy mình không thể tự cứu bản thân rồi.
Mẹ Ôn dùng tay phẩy trước mũi mấy lần, mũi ngửi thấy mùi ở trong bầu không khí, lại thấy dáng vẻ lo lắng của mấy người kia thì bà liền cười, nói: "Thật ra là mẹ không bị dị ứng với lông mèo đâu.”
Ôn Cẩm & Ôn Kha: “…”
Lý Khoa ngơ ngác, trên đỉnh đầu hiện lên ba ông anh da đen với đầy dấu chấm hỏi*.
(*) Đây là một ảnh hoặc một gif để bày tỏ tâm trạng trên mạng xã hội với từ khóa 黑人问号.
Ba Ôn tằng hắng một cái, thay bà giải thích: “Khi còn bé Cẩm Cẩm sợ nhất là mèo, Kha Kha lúc nhỏ lại vô cùng thích mèo. Hai người các con lúc nhỏ không ít lần đánh nhau vì chuyện đó. Mẹ các con cũng chẳng còn cách gì tốt hơn đành nói là mình bị dị ứng lông mèo, không thể nuôi mèo trong nhà.”
“Nhưng mà,” Mẹ Ôn cười tiếp lời: “Bây giờ thấy Cẩm Cẩm không còn sợ mèo nữa, thực ra mẹ giống với Kha Kha, đều thích mấy động vật nhỏ bé. Sau này trong nhà có thể nuôi một con, các con quanh năm không có nhà, nuôi con mèo nhỏ cũng có thể chơi với ba mẹ mà."
Nghe tới câu cuối cùng, Ôn Cẩm nuốt câu “con vẫn sợ mèo” vào lòng, phản bác lại, “Lúc bọn con còn nhỏ đâu có đánh nhau, còn chưa kịp cãi nhau thì đã bị ba mẹ ngăn lại rồi.”
Lý Cẩu Đản chớp hai mắt say sưa nghe ba Ôn và mẹ Ôn nói, dáng vẻ của quần chúng cắn hạt dưa thành thật vây xem này của nó bị mẹ Ôn nhìn thấy, bà đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nó, lôi kéo nó vào câu chuyện, "Khi Kha Kha còn nhỏ là bướng nhất, trước đây ba nó suốt ngày gọi là Kha bướng bỉnh, từ nhỏ đã thích bắt nạt anh trai mình rồi."
Ôn Cẩm bị nhắc tới chuyện hồi nhỏ, trên mặt anh sắp không nhịn nổi, vội vàng ngắt lời mẹ, giả vờ không kiên nhẫn nhìn đồng hồ rồi giục hai vị chuẩn bị nhanh lên.
Mèo Kha ngồi xổm ở cửa nhà, nhìn Lý Cẩu Đản lúc ở cùng ba mẹ, anh trai mình rất vui vẻ hòa hợp, cô không khỏi ao ước bám lên khung cửa, dùng móng vuốt nhỏ cào ra từng vệt xước.
Lý Khoa chuồn êm khỏi hiện trường, đầu tiên là vuốt mồ hôi lạnh trên trán, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý len lén ôm mèo Kha vào phòng ngủ.
“Tiểu sư muội ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nhé. Đồ ăn đặt ở ngoài anh dùng số của em, đợi một lát nữa người đưa đến thì em bảo người đưa đồ đặt ở cửa, không lấy được vào thì đợi anh về rồi nói. Cá nhỏ sấy khô và đồ hộp đều đặt trong ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo, ổ mèo hình vỏ sò chắn ở bên ngoài.”
Nghe những lời Lý Khoa nói cứ như đang bàn giao hậu sự, nói lời trăng trối vậy, mèo Kha cho anh một vuốt lên mặt, ủ rũ không vui nói: “Em biết rồi, mọi người ra ngoài ăn cơm đi.”
Lý Khoa nắm lấy móng vuốt nhỏ của mèo Kha, xoa lớp lông mềm mại trên đầu của cô, “Vậy thì anh đi đây, em một mèo ở nhà một mình phải chú ý một chút, không được tới gần Vương Nhị Cẩu quá, nó quá ngốc, sẽ làm cho em ngốc theo đó."
“… Vậy anh tốn công lôi Nhị Cẩu đến đây làm gì?” . Ngôn Tình Tổng Tài
Khóe miệng Lý Khoa nhếch lên, nở một nụ cười mê người, “Không có Vương Nhị Cẩu thì sao em có thể cảm nhận được anh thông minh tới nhường nào.”
“…”
Mèo Kha một lần nữa dùng miêu miêu quyền vô địch đuổi Lý Khoa ra khỏi phòng ngủ, gặp được người nhà mà không thể ra nhận, đã thế còn phải nhìn người nhà và Lý Cẩu Đản tình thương mến thương, nỗi buồn phiền đó lúc này đã khá hơn nhiều.
Đoàn người đi thẳng tới nhà hàng, sau khi ăn xong, Lý Khoa trông có vẻ như ăn mà không biết mùi vị gì. Ba Ôn và mẹ Ôn đi bộ trên đường phố Thượng Hải buổi tối để tiêu cơm. Ôn Cẩm và Lý Khoa, Lý Cẩu Đản đi phía sau, bàn về “cuộc đời con người ”.
Gió đêm mùa thu ở Thượng Hải đã mang theo chút lạnh, lá cây bị gió thổi cuốn lên khỏi mặt đất, cơn gió thổi làm cho lòng người thấy u buồn không thôi vì thời gian trôi.
Lý Khoa chậm bước, nhỏ giọng thầm thì với Ôn Cẩm, “Anh nói xem, em có thể sống sót tới lúc bác trai, bác gái về thủ đô không?"
Ôn Cẩm xoa hai cùi chỏ, xoi mói tới trọng điểm trong lời của Lý Khoa, lúc này anh cười khẩy một tiếng, nói: “Ý của cậu là rất không muốn nhìn thấy ba mẹ của tôi với Tiểu Kha?”
“…” Nhất thời Lý Khoa mặt ủ mày ê.
Suy nghĩ của trai thẳng làm cho anh muốn lùi bước, nhưng khát vọng sống khiến cho anh phải tiếp tục giãy giụa, “Quen Tiểu Kha lâu như vậy thì nên gặp bác trai, bác gái, nhưng lúc này thời cơ không đúng. Anh cảm thấy với trí thông minh của Lý Cẩu Đản có thể che giấu hai bác được bao lâu?”
Lý Cẩu Đản đang cầm ốc quế ăn thì chớp mắt, hơi ấm ức, nói: “Người ta rất thông minh đó, hôm nay mèo Kha vẫn khen con mà.”
Ôn Cẩm phóng một đao bằng ánh mắt về phía Lý Khoa, anh sờ đầu Lý Cẩu Đản, nói: “Binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn, không có gì là không giấu giếm được cả, Cẩu Đản đã rất thông minh rồi. Hôm nay vẫn chưa hề bị lộ."
Lý Cẩu Đản dùng đầu cọ vào tay Ôn Cẩm, ánh mắt ao ước nhìn anh, “Anh ơi, em có thể ăn thêm một cái kem Cornetto này nữa không?"
Lý Khoa đen mặt, vung tay lên, “Không được!”
“Ăn thêm một cái nữa thôi mà.” Lý Cẩu Đản bĩu môi, ấm ức làm nũng, “Lý Khoa, Lý Khoa, con thật sự rất ngoan đó, ngày mai con cũng ngoan nữa, có được không.”
“Hôm nay đã ăn ba cái rồi, ăn đồ quá muộn sẽ không tiêu hóa được, không tốt cho sức khỏe. Ngày mai ngoan thì ngày mai ăn, có được không?”
“…” Lý Cẩu Đản bĩu môi, trong mắt đã bắt đầu ầng ậng nước.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
- Chương 2: Có khả năng tôi đang yêu một cô bạn gái giả
- Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám
- Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon
- Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra
- Chương 6: Nhị cẩu ở tầng trên
- Chương 7: Bên ngoài có chó
- Chương 8: Lão tài xế* họ vương ngại ngùng
- Chương 9: Bởi vì có chứng mù khuôn mặt, cho nên mới có bạn gái
- Chương 10: Mèo biết hai ngôn ngữ
- Chương 11: Trứng của ba hơi đau
- Chương 12: Báo cáo cho guinness
- Chương 13: Uống nhiều nước ấm
- Chương 14: Dì cả đến, bảy ngày vui, mỗi ngày đều hạnh phúc
- Chương 15: Tã lót saikou
- Chương 16: Ăn ngon như cá khô chiên giòn vậy
- Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
- Chương 18: Sống chung một nhà với tiểu vương
- Chương 19: Xúc xích mực khiêu chiến giới hạn
- Chương 20: Viên đạn bọc đường của “lập trình vượn”
- Chương 21: Góc tường của lý khoa vừa bị cạy đã đổ rồi
- Chương 22: Nơ con bướm phát ra tiếng
- Chương 23: Nâng móng vuốt 1m8 của em
- Chương 24: Anh ruột tìm đến cửa
- Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
- Chương 26: Mang cô mèo về nhà
- Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
- Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa
- Chương 29: Cướp con gái từ tay người cuồng em gái
- Chương 30: Hiện trường đại ma đầu nhận em gái
- Chương 31: Liên tục đặt câu hỏi
- Chương 32: Ai cũng chẳng khiến người ta bớt lo
- Chương 33: Tề vanh tới khuyên bảo
- Chương 34: Hợp tác bàn âm mưu trộm cá nhỏ sấy khô
- Chương 35: Con thuyền tình yêu khổng lồ Bị chìm
- Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
- Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh
- Chương 38: Tình tiết phát triển ngoài kịch bản
- Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa
- Chương 40: Trận đánh dẹp đến từ thế lực của anh trai
- Chương 41: Tôi muốn xuống bếp
- Chương 42: Thịt thái lát xào muối thật ngon
- Chương 43: Chúc mừng anh trai đại nhân hết fa
- Chương 44: Đột nhiên biến thân
- Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
- Chương 46: Lần đầu tiên gặp mặt lại không hề được chuẩn bị trước
- Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
- Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường
- Chương 49: Chờ Anh về nhà
- Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
- Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục
- Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
- Chương 53: Con rể như nửa con trai
- Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên
- Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em
- Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn
- Chương 57: Dẫn theo đàn em ra mắt áp trại phu nhân
- Chương 58: Anh cũng đừng ngốc như vậy chứ
- Chương 59: Em có nhớ chị không
- Chương 60: Trong lòng con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp
- Chương 61: Chọn ngày không bằng gặp ngày
- Chương 62: Lão vương đã ooc
- Chương 63: Cháu chào bác trai
- Chương 64: Bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt
- Chương 65: "Cô Bạn Gái Nhỏ Học Trung Học"
- Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt
- Chương 68: Viết xong rồi hãy lấy mèo
- Chương 69: Yêu quái quả cân
- Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
- Chương 71: Lý Cẩu Đản - Người con gái cặn bã
- Chương 72: Hai đứa chia tay đi
- Chương 73: Tâng bốc lẫn nhau
- Chương 74: Vậy nhất định là Cháu có rất nhiều tiền
- Chương 75: Xuất phát đi du lịch
- Chương 76: “mẹ mìn buôn bán mèo”
- Chương 77: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 78: Thao tác cực hạn của mèo mập
- Chương 79: Chuẩn bị ổn thỏa
- Chương 80: Xin hãy gả cho anh
- Chương 81: Anh nói mặt ai to hả?
- Chương 82: Em muốn hai quả trứng
- Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
- Chương 84: Con mèo nhỏ tranh giành sủng ái
- Chương 85: Quan tâm nhiều đến con gái bác
- Chương 86: Mặt bánh mì lông lá
- Chương 87: Đưa tiễn
- Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết
- Chương 89: Anh trai em dám ăn phân chồn
- Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản
- Chương 91
- Chương 92: Là mèo hay là người
- Chương 93: Anh rất yêu em
- Chương 94: Cỏ quá khó ăn
- Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”
- Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con
- Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 98: Ngọt ngào đáng yêu
- Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn
- Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật
- Chương 101: Mình đến gần núi vậy
- Chương 102: Hói rồi
- Chương 103: Người một nhà
- Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ
- Chương 105: Hai bên gặp mặt
- Chương 106: Bàn bạc về chuyện đính hôn đi
- Chương 107: Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột
- Chương 108: Giao cho anh
- Chương 109: Chụp ảnh cưới
- Chương 110: Em đến kết hôn với anh
- bình luận