Bạn Gái Tôi Là Mèo - Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
Chương trước- Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
- Chương 2: Có khả năng tôi đang yêu một cô bạn gái giả
- Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám
- Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon
- Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra
- Chương 6: Nhị cẩu ở tầng trên
- Chương 7: Bên ngoài có chó
- Chương 8: Lão tài xế* họ vương ngại ngùng
- Chương 9: Bởi vì có chứng mù khuôn mặt, cho nên mới có bạn gái
- Chương 10: Mèo biết hai ngôn ngữ
- Chương 11: Trứng của ba hơi đau
- Chương 12: Báo cáo cho guinness
- Chương 13: Uống nhiều nước ấm
- Chương 14: Dì cả đến, bảy ngày vui, mỗi ngày đều hạnh phúc
- Chương 15: Tã lót saikou
- Chương 16: Ăn ngon như cá khô chiên giòn vậy
- Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
- Chương 18: Sống chung một nhà với tiểu vương
- Chương 19: Xúc xích mực khiêu chiến giới hạn
- Chương 20: Viên đạn bọc đường của “lập trình vượn”
- Chương 21: Góc tường của lý khoa vừa bị cạy đã đổ rồi
- Chương 22: Nơ con bướm phát ra tiếng
- Chương 23: Nâng móng vuốt 1m8 của em
- Chương 24: Anh ruột tìm đến cửa
- Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
- Chương 26: Mang cô mèo về nhà
- Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
- Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa
- Chương 29: Cướp con gái từ tay người cuồng em gái
- Chương 30: Hiện trường đại ma đầu nhận em gái
- Chương 31: Liên tục đặt câu hỏi
- Chương 32: Ai cũng chẳng khiến người ta bớt lo
- Chương 33: Tề vanh tới khuyên bảo
- Chương 34: Hợp tác bàn âm mưu trộm cá nhỏ sấy khô
- Chương 35: Con thuyền tình yêu khổng lồ Bị chìm
- Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
- Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh
- Chương 38: Tình tiết phát triển ngoài kịch bản
- Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa
- Chương 40: Trận đánh dẹp đến từ thế lực của anh trai
- Chương 41: Tôi muốn xuống bếp
- Chương 42: Thịt thái lát xào muối thật ngon
- Chương 43: Chúc mừng anh trai đại nhân hết fa
- Chương 44: Đột nhiên biến thân
- Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
- Chương 46: Lần đầu tiên gặp mặt lại không hề được chuẩn bị trước
- Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
- Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường
- Chương 49: Chờ Anh về nhà
- Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
- Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục
- Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
- Chương 53: Con rể như nửa con trai
- Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên
- Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em
- Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn
- Chương 57: Dẫn theo đàn em ra mắt áp trại phu nhân
- Chương 58: Anh cũng đừng ngốc như vậy chứ
- Chương 59: Em có nhớ chị không
- Chương 60: Trong lòng con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp
- Chương 61: Chọn ngày không bằng gặp ngày
- Chương 62: Lão vương đã ooc
- Chương 63: Cháu chào bác trai
- Chương 64: Bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt
- Chương 65: "Cô Bạn Gái Nhỏ Học Trung Học"
- Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt
- Chương 68: Viết xong rồi hãy lấy mèo
- Chương 69: Yêu quái quả cân
- Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
- Chương 71: Lý Cẩu Đản - Người con gái cặn bã
- Chương 72: Hai đứa chia tay đi
- Chương 73: Tâng bốc lẫn nhau
- Chương 74: Vậy nhất định là Cháu có rất nhiều tiền
- Chương 75: Xuất phát đi du lịch
- Chương 76: “mẹ mìn buôn bán mèo”
- Chương 77: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 78: Thao tác cực hạn của mèo mập
- Chương 79: Chuẩn bị ổn thỏa
- Chương 80: Xin hãy gả cho anh
- Chương 81: Anh nói mặt ai to hả?
- Chương 82: Em muốn hai quả trứng
- Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
- Chương 84: Con mèo nhỏ tranh giành sủng ái
- Chương 85: Quan tâm nhiều đến con gái bác
- Chương 86: Mặt bánh mì lông lá
- Chương 87: Đưa tiễn
- Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết
- Chương 89: Anh trai em dám ăn phân chồn
- Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản
- Chương 91
- Chương 92: Là mèo hay là người
- Chương 93: Anh rất yêu em
- Chương 94: Cỏ quá khó ăn
- Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”
- Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con
- Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 98: Ngọt ngào đáng yêu
- Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn
- Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật
- Chương 101: Mình đến gần núi vậy
- Chương 102: Hói rồi
- Chương 103: Người một nhà
- Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ
- Chương 105: Hai bên gặp mặt
- Chương 106: Bàn bạc về chuyện đính hôn đi
- Chương 107: Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột
- Chương 108: Giao cho anh
- Chương 109: Chụp ảnh cưới
- Chương 110: Em đến kết hôn với anh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bạn Gái Tôi Là Mèo
Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
Ôn Cẩm sợ mèo, mà cô ấy lại thích mèo.
Tuy rằng rất khó trả lời, nhưng Tề Vanh cũng không lảng tránh vấn đề, cô ấy còn thật sự suy nghĩ.
"Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, nếu nuôi thú cưng thì cần cả hai bên đều gánh vác trách nhiệm. Chưa nói đến chuyện A Cẩm sợ mèo thì bọn cháu sẽ hoàn toàn không tiếp xúc, cũng không thể nói cháu không quan tâm đến việc A Cẩm thích và ghét cái gì, hay là cháu không hỏi ý kiến của anh ấy đã trực tiếp đưa ra quyết định."
Tề Vanh trình bày qua về quan điểm của cô ấy, vừa có lý lại rất công bằng, Ôn Cẩm đang nghe lén bên cạnh cũng đồng ý mà gật đầu.
Cha Ôn dường như vô tình liếc về phía sau ông, sau khi ho nhẹ một tiếng, ông lại hỏi: "Cháu và Tiểu Lý là bạn học lâu năm à?"
"Từ tiểu học đến đại học chúng cháu đều là bạn học, sau này khi đi làm lại trùng hợp vào làm cùng một công ty."
"Vậy hẳn là cháu rất hiểu Tiểu Lý nhỉ? Thân quen đến vậy, bình thường có hay hẹn ra ngoài gặp mặt hay đi du lịch gì đó không?"
Tề Vanh dần dần nghe ra điểm bất thường trong lời nói của cha Ôn, cô ấy vội khoát tay, khóe miệng nở một nụ cười xấu hổ, "Du lịch thì không có đâu ạ. Chú Ôn cũng biết đấy, công việc của bọn cháu khá bận, thời gian nghỉ ngơi bình thường đều là ở nhà thư giãn, chứ không còn sức hay tinh thần để ra ngoài chơi đâu."
Cha Ôn khẽ gật đầu, lại nói thêm, "Thế Tiểu Lý và Kha Kha quen nhau bao giờ, cháu có biết không?"
"..." Lúc ấy, cô ấy còn đang bận thầm mến Lý Khoa, đang bận làm trâu làm ngựa cho đàn anh, làm sao có thời giờ chú ý Lý Khoa bị đàn em nửa đường xông ra dụ đi mất chứ?
Tề Vanh lộ ra một nụ cười mỉm xấu hổ lại không mất lễ phép, trả lời: "Về cuộc sống tình cảm của Lý Khoa thì cháu không rõ lắm. Sau khi tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Tuy nói là đi làm một công ty nhưng bình thường lại không hay tiếp xúc."
Cha Ôn nhăn mặt nhíu mày, Tề Vanh nghĩ đến những ngày còn cùng Lý Khoa phấn đấu, còn có cả mối tình thầm mến thuở thanh xuân bị chôn giấu đầy chua sót, cô ấy nghiến răng, lại bổ sung, "Tuy rằng cháu không hay tiếp xúc với cậu ấy, nhưng nhân phẩm và tính cách của cậu ấy rất tốt. Chú Ôn đến Thượng Hải cũng được vài ngày rồi đúng không ạ, ngoài chuyện chăm sóc, quan tâm đến mèo nhiều một chút và chuyện đi chỗ nào cũng phải dẫn mèo theo, những điểm khác của cậu ấy vẫn rất tốt."
Lý Khoa đang trò chuyện với mẹ Ôn ở nhà, khuyên bà sớm đi nghỉ thì đột nhiên hắt xì một cái.
Nghe vậy, cha Ôn càng nhíu mày chặt hơn, ông chờ Tề Vanh nói xong, ôn hòa cười với cô ấy, hiền từ nói: "Tiểu Lý cũng tốt, giờ đã hơi muộn rồi, con gái nên ngủ nhiều để giữ vẻ xinh đẹp, để Cẩm Cẩm tiễn cháu về nhà nhé."
Tề Vanh không cự tuyệt, cô ấy và Ôn Cẩm đứng song song ở ven đường, phất tay tiễn cha Ôn đang được tài xế chở về nhà.
Thật vất vả mới có thời gian ở bên nhau, hoa tiền nguyệt hạ(1), Ôn Cẩm xòe tay ra, đan mười ngón thật chặt với Tề Vanh, hai người đi trên con đường nhỏ dưới ánh trăng, quả nhiên cực kỳ thanh thản dễ chịu.
(1) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu…
Trăng tròn như cái đĩa đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh trăng bàng bạc trong trẻo chiếu sáng xuống mặt đất dường như đã phủ thêm một lớp áo màu bạc cho vạn vật, làm chúng trở nên dịu dàng, quyến rũ hơn.
Ôn Cẩm nắm tay Tề Vanh đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tâm trạng anh lại dần dần dao động, anh nghĩ đến chuyện đã thương lượng với Lý Khoa vào ban ngày, Lý Khoa muốn kéo Tề Vanh về phía bọn họ.
Loại chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng sau này khẳng định Tề Vanh sẽ tiếp xúc với Lý Cẩu Đản và mèo Kha không ít, cô ấy cũng không phải người có chỉ số thông minh thấp, lâu dần khẳng định sẽ phát hiện manh mối, đến lúc đó càng khó giải thích.
Hạng mục hợp đồng hay điều khoản gì đó gây bất lợi cho công ty dù bị che giấu sâu đến đâu đi nữa, Ôn Cẩm vẫn có thể dùng cái đầu thông minh của anh tìm ra, nhưng một khi gặp phải việc nhà và chuyện mà dù nói ra cũng không có ai tin tưởng, cái đầu thông minh của anh có vẻ không thể sử dụng được.
Ba con người nhỏ bé đang đánh nhau trong suy nghĩ của Ôn Cẩm. Một người bảo mau nói cho Tề Vanh, Tề Vanh chính là bạn gái anh, về sau nói không chừng sẽ là người ở bên anh cả đời; một người bảo không thể nói, nếu nói ra chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này dọa Tề Vanh chạy mất thì làm sao bây giờ, lỡ Tề Vanh biết được rồi lén tìm tổ chức nghiên cứu để mang Lý Cẩu Đản và mèo Kha đi giải phẫu thì phải làm sao bây giờ; còn có một người giữ ý kiến trung lập, không phụ họa cho ý kiến của ai, cũng không đồng ý với ý kiến của ai, vẫn sắm vai khuyên can.
Ôn Cẩm bị ba người này làm cho đau đầu, anh không khỏi đưa tay xoa bóp sống mũi cao thẳng. Vốn anh vẫn luôn có tinh thần phấn chấn, luôn giữ hình tượng sếp tổng tinh anh nhưng lúc này sắc mặt anh cũng không khỏi có vài tia mỏi mệt.
"Sao vậy? Có phải gần đây anh bận quá, không nghỉ ngơi hẳn hỏi đúng không?"
Tề Vanh thấy anh lộ ra mỏi mệt, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Ôn Cẩm khuỵu đầu gối xuống, đè nửa người lên người Tề Vanh, một bàn tay ôm cổ của cô ấy, vùi đầu vào hõm vai Tề Vanh. Sợi tóc ngắn ngủn và đám râu mới mọc trên cằm anh dụi vào làn da yêu kiều, mềm mại, trắng nõn của Tề Vanh, hơi thở nong nóng phả vào cần cổ khiến Tề Vanh cảm thấy ngứa ngứa, không nhịn được rụt vai lại và đẩy Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm vốn luôn tỏ ra thành thục hiếm khi trẻ con như vậy, anh vươn hai tay ôm chặt lấy Tề Vanh, giống như một con gấu Koala lớn vậy, cả nửa người bám trên người cô ấy, khiến cả người Tề Vanh không ngừng loạng choạng lại không đến mức ngã xuống.
Tề Vanh không chịu bỏ qua mà đưa tay chọc chỗ nhột của anh, Ôn Cẩm nhân cơ hội bắt lấy hai tay Tề Vanh, khoảng cách của hai người đột nhiên bị kéo gần, hơi thở ấm nóng hòa lẫn vào nhau, khiến cảnh đêm mùa thu lạnh lẽo này thêm chút mờ ám và ấm áp.
Vào ban ngày, hai con mắt sắc sảo bị Ôn Cẩm giấu dưới lớp kính, lúc này không còn bị che giấu nữa. Ánh mắt nhìn Tề Vanh trở nên dịu dàng thắm thiết như nước, Tề Vanh sớm trở nên mềm nhũn dưới ánh mắt của anh. Đang lúc hai người định tiến thêm một bước, một bàn tay của Ôn Cẩm xoa nhẹ eo Tề Vanh thì ánh đèn pin không biết từ nơi nào chiếu tới đột nhiên rọi vào mặt hai người.
Hai mắt bị ánh sáng cực kỳ đột ngột này làm cho chói lóa, Ôn Cẩm giơ tay cản cho Tề Vanh một chút, phía ánh sáng phát ra đột nhiên truyền đến tiếng quát: "Ai đang ở trong rừng cây nhỏ thế, có biết là không được giẫm lên mặt cỏ không? Bị bắt được là phải phạt tiền đấy, này này này, tôi đang nói cô cậu đấy, không được chạy "
Người được nghi là bảo vệ khu vực cầm đèn pin chạy theo phía sau, Ôn Cẩm dắt Tề Vanh chạy trên con đường nhỏ bao quanh khu rừng, dường như đã được trở về thời kì thanh xuân thiếu niên không buồn không lo, vui vẻ mà lại liều lĩnh vậy.
Tuy rằng rất khó trả lời, nhưng Tề Vanh cũng không lảng tránh vấn đề, cô ấy còn thật sự suy nghĩ.
"Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, nếu nuôi thú cưng thì cần cả hai bên đều gánh vác trách nhiệm. Chưa nói đến chuyện A Cẩm sợ mèo thì bọn cháu sẽ hoàn toàn không tiếp xúc, cũng không thể nói cháu không quan tâm đến việc A Cẩm thích và ghét cái gì, hay là cháu không hỏi ý kiến của anh ấy đã trực tiếp đưa ra quyết định."
Tề Vanh trình bày qua về quan điểm của cô ấy, vừa có lý lại rất công bằng, Ôn Cẩm đang nghe lén bên cạnh cũng đồng ý mà gật đầu.
Cha Ôn dường như vô tình liếc về phía sau ông, sau khi ho nhẹ một tiếng, ông lại hỏi: "Cháu và Tiểu Lý là bạn học lâu năm à?"
"Từ tiểu học đến đại học chúng cháu đều là bạn học, sau này khi đi làm lại trùng hợp vào làm cùng một công ty."
"Vậy hẳn là cháu rất hiểu Tiểu Lý nhỉ? Thân quen đến vậy, bình thường có hay hẹn ra ngoài gặp mặt hay đi du lịch gì đó không?"
Tề Vanh dần dần nghe ra điểm bất thường trong lời nói của cha Ôn, cô ấy vội khoát tay, khóe miệng nở một nụ cười xấu hổ, "Du lịch thì không có đâu ạ. Chú Ôn cũng biết đấy, công việc của bọn cháu khá bận, thời gian nghỉ ngơi bình thường đều là ở nhà thư giãn, chứ không còn sức hay tinh thần để ra ngoài chơi đâu."
Cha Ôn khẽ gật đầu, lại nói thêm, "Thế Tiểu Lý và Kha Kha quen nhau bao giờ, cháu có biết không?"
"..." Lúc ấy, cô ấy còn đang bận thầm mến Lý Khoa, đang bận làm trâu làm ngựa cho đàn anh, làm sao có thời giờ chú ý Lý Khoa bị đàn em nửa đường xông ra dụ đi mất chứ?
Tề Vanh lộ ra một nụ cười mỉm xấu hổ lại không mất lễ phép, trả lời: "Về cuộc sống tình cảm của Lý Khoa thì cháu không rõ lắm. Sau khi tốt nghiệp, công việc khá bận rộn. Tuy nói là đi làm một công ty nhưng bình thường lại không hay tiếp xúc."
Cha Ôn nhăn mặt nhíu mày, Tề Vanh nghĩ đến những ngày còn cùng Lý Khoa phấn đấu, còn có cả mối tình thầm mến thuở thanh xuân bị chôn giấu đầy chua sót, cô ấy nghiến răng, lại bổ sung, "Tuy rằng cháu không hay tiếp xúc với cậu ấy, nhưng nhân phẩm và tính cách của cậu ấy rất tốt. Chú Ôn đến Thượng Hải cũng được vài ngày rồi đúng không ạ, ngoài chuyện chăm sóc, quan tâm đến mèo nhiều một chút và chuyện đi chỗ nào cũng phải dẫn mèo theo, những điểm khác của cậu ấy vẫn rất tốt."
Lý Khoa đang trò chuyện với mẹ Ôn ở nhà, khuyên bà sớm đi nghỉ thì đột nhiên hắt xì một cái.
Nghe vậy, cha Ôn càng nhíu mày chặt hơn, ông chờ Tề Vanh nói xong, ôn hòa cười với cô ấy, hiền từ nói: "Tiểu Lý cũng tốt, giờ đã hơi muộn rồi, con gái nên ngủ nhiều để giữ vẻ xinh đẹp, để Cẩm Cẩm tiễn cháu về nhà nhé."
Tề Vanh không cự tuyệt, cô ấy và Ôn Cẩm đứng song song ở ven đường, phất tay tiễn cha Ôn đang được tài xế chở về nhà.
Thật vất vả mới có thời gian ở bên nhau, hoa tiền nguyệt hạ(1), Ôn Cẩm xòe tay ra, đan mười ngón thật chặt với Tề Vanh, hai người đi trên con đường nhỏ dưới ánh trăng, quả nhiên cực kỳ thanh thản dễ chịu.
(1) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu…
Trăng tròn như cái đĩa đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh trăng bàng bạc trong trẻo chiếu sáng xuống mặt đất dường như đã phủ thêm một lớp áo màu bạc cho vạn vật, làm chúng trở nên dịu dàng, quyến rũ hơn.
Ôn Cẩm nắm tay Tề Vanh đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tâm trạng anh lại dần dần dao động, anh nghĩ đến chuyện đã thương lượng với Lý Khoa vào ban ngày, Lý Khoa muốn kéo Tề Vanh về phía bọn họ.
Loại chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng sau này khẳng định Tề Vanh sẽ tiếp xúc với Lý Cẩu Đản và mèo Kha không ít, cô ấy cũng không phải người có chỉ số thông minh thấp, lâu dần khẳng định sẽ phát hiện manh mối, đến lúc đó càng khó giải thích.
Hạng mục hợp đồng hay điều khoản gì đó gây bất lợi cho công ty dù bị che giấu sâu đến đâu đi nữa, Ôn Cẩm vẫn có thể dùng cái đầu thông minh của anh tìm ra, nhưng một khi gặp phải việc nhà và chuyện mà dù nói ra cũng không có ai tin tưởng, cái đầu thông minh của anh có vẻ không thể sử dụng được.
Ba con người nhỏ bé đang đánh nhau trong suy nghĩ của Ôn Cẩm. Một người bảo mau nói cho Tề Vanh, Tề Vanh chính là bạn gái anh, về sau nói không chừng sẽ là người ở bên anh cả đời; một người bảo không thể nói, nếu nói ra chuyện liên quan tới năng lực kỳ quái, thần bí linh tinh này dọa Tề Vanh chạy mất thì làm sao bây giờ, lỡ Tề Vanh biết được rồi lén tìm tổ chức nghiên cứu để mang Lý Cẩu Đản và mèo Kha đi giải phẫu thì phải làm sao bây giờ; còn có một người giữ ý kiến trung lập, không phụ họa cho ý kiến của ai, cũng không đồng ý với ý kiến của ai, vẫn sắm vai khuyên can.
Ôn Cẩm bị ba người này làm cho đau đầu, anh không khỏi đưa tay xoa bóp sống mũi cao thẳng. Vốn anh vẫn luôn có tinh thần phấn chấn, luôn giữ hình tượng sếp tổng tinh anh nhưng lúc này sắc mặt anh cũng không khỏi có vài tia mỏi mệt.
"Sao vậy? Có phải gần đây anh bận quá, không nghỉ ngơi hẳn hỏi đúng không?"
Tề Vanh thấy anh lộ ra mỏi mệt, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Ôn Cẩm khuỵu đầu gối xuống, đè nửa người lên người Tề Vanh, một bàn tay ôm cổ của cô ấy, vùi đầu vào hõm vai Tề Vanh. Sợi tóc ngắn ngủn và đám râu mới mọc trên cằm anh dụi vào làn da yêu kiều, mềm mại, trắng nõn của Tề Vanh, hơi thở nong nóng phả vào cần cổ khiến Tề Vanh cảm thấy ngứa ngứa, không nhịn được rụt vai lại và đẩy Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm vốn luôn tỏ ra thành thục hiếm khi trẻ con như vậy, anh vươn hai tay ôm chặt lấy Tề Vanh, giống như một con gấu Koala lớn vậy, cả nửa người bám trên người cô ấy, khiến cả người Tề Vanh không ngừng loạng choạng lại không đến mức ngã xuống.
Tề Vanh không chịu bỏ qua mà đưa tay chọc chỗ nhột của anh, Ôn Cẩm nhân cơ hội bắt lấy hai tay Tề Vanh, khoảng cách của hai người đột nhiên bị kéo gần, hơi thở ấm nóng hòa lẫn vào nhau, khiến cảnh đêm mùa thu lạnh lẽo này thêm chút mờ ám và ấm áp.
Vào ban ngày, hai con mắt sắc sảo bị Ôn Cẩm giấu dưới lớp kính, lúc này không còn bị che giấu nữa. Ánh mắt nhìn Tề Vanh trở nên dịu dàng thắm thiết như nước, Tề Vanh sớm trở nên mềm nhũn dưới ánh mắt của anh. Đang lúc hai người định tiến thêm một bước, một bàn tay của Ôn Cẩm xoa nhẹ eo Tề Vanh thì ánh đèn pin không biết từ nơi nào chiếu tới đột nhiên rọi vào mặt hai người.
Hai mắt bị ánh sáng cực kỳ đột ngột này làm cho chói lóa, Ôn Cẩm giơ tay cản cho Tề Vanh một chút, phía ánh sáng phát ra đột nhiên truyền đến tiếng quát: "Ai đang ở trong rừng cây nhỏ thế, có biết là không được giẫm lên mặt cỏ không? Bị bắt được là phải phạt tiền đấy, này này này, tôi đang nói cô cậu đấy, không được chạy "
Người được nghi là bảo vệ khu vực cầm đèn pin chạy theo phía sau, Ôn Cẩm dắt Tề Vanh chạy trên con đường nhỏ bao quanh khu rừng, dường như đã được trở về thời kì thanh xuân thiếu niên không buồn không lo, vui vẻ mà lại liều lĩnh vậy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
- Chương 2: Có khả năng tôi đang yêu một cô bạn gái giả
- Chương 3: Các món ăn ngon đầy hắc ám
- Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon
- Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra
- Chương 6: Nhị cẩu ở tầng trên
- Chương 7: Bên ngoài có chó
- Chương 8: Lão tài xế* họ vương ngại ngùng
- Chương 9: Bởi vì có chứng mù khuôn mặt, cho nên mới có bạn gái
- Chương 10: Mèo biết hai ngôn ngữ
- Chương 11: Trứng của ba hơi đau
- Chương 12: Báo cáo cho guinness
- Chương 13: Uống nhiều nước ấm
- Chương 14: Dì cả đến, bảy ngày vui, mỗi ngày đều hạnh phúc
- Chương 15: Tã lót saikou
- Chương 16: Ăn ngon như cá khô chiên giòn vậy
- Chương 17: Cho ông nếm thử tay nghề năm nghìn năm của tôi
- Chương 18: Sống chung một nhà với tiểu vương
- Chương 19: Xúc xích mực khiêu chiến giới hạn
- Chương 20: Viên đạn bọc đường của “lập trình vượn”
- Chương 21: Góc tường của lý khoa vừa bị cạy đã đổ rồi
- Chương 22: Nơ con bướm phát ra tiếng
- Chương 23: Nâng móng vuốt 1m8 của em
- Chương 24: Anh ruột tìm đến cửa
- Chương 25: Tôi rất thích mèo của cậu, cho tôi đi
- Chương 26: Mang cô mèo về nhà
- Chương 27: Cơn sóng mãnh liệt
- Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa
- Chương 29: Cướp con gái từ tay người cuồng em gái
- Chương 30: Hiện trường đại ma đầu nhận em gái
- Chương 31: Liên tục đặt câu hỏi
- Chương 32: Ai cũng chẳng khiến người ta bớt lo
- Chương 33: Tề vanh tới khuyên bảo
- Chương 34: Hợp tác bàn âm mưu trộm cá nhỏ sấy khô
- Chương 35: Con thuyền tình yêu khổng lồ Bị chìm
- Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
- Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh
- Chương 38: Tình tiết phát triển ngoài kịch bản
- Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa
- Chương 40: Trận đánh dẹp đến từ thế lực của anh trai
- Chương 41: Tôi muốn xuống bếp
- Chương 42: Thịt thái lát xào muối thật ngon
- Chương 43: Chúc mừng anh trai đại nhân hết fa
- Chương 44: Đột nhiên biến thân
- Chương 45: Một con mèo đáng yêu bị ép giảm béo
- Chương 46: Lần đầu tiên gặp mặt lại không hề được chuẩn bị trước
- Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
- Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường
- Chương 49: Chờ Anh về nhà
- Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
- Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục
- Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
- Chương 53: Con rể như nửa con trai
- Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên
- Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em
- Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn
- Chương 57: Dẫn theo đàn em ra mắt áp trại phu nhân
- Chương 58: Anh cũng đừng ngốc như vậy chứ
- Chương 59: Em có nhớ chị không
- Chương 60: Trong lòng con mèo nhỏ vô cùng tội nghiệp
- Chương 61: Chọn ngày không bằng gặp ngày
- Chương 62: Lão vương đã ooc
- Chương 63: Cháu chào bác trai
- Chương 64: Bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt
- Chương 65: "Cô Bạn Gái Nhỏ Học Trung Học"
- Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt
- Chương 68: Viết xong rồi hãy lấy mèo
- Chương 69: Yêu quái quả cân
- Chương 70: Ôn cẩm trẻ con
- Chương 71: Lý Cẩu Đản - Người con gái cặn bã
- Chương 72: Hai đứa chia tay đi
- Chương 73: Tâng bốc lẫn nhau
- Chương 74: Vậy nhất định là Cháu có rất nhiều tiền
- Chương 75: Xuất phát đi du lịch
- Chương 76: “mẹ mìn buôn bán mèo”
- Chương 77: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 78: Thao tác cực hạn của mèo mập
- Chương 79: Chuẩn bị ổn thỏa
- Chương 80: Xin hãy gả cho anh
- Chương 81: Anh nói mặt ai to hả?
- Chương 82: Em muốn hai quả trứng
- Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
- Chương 84: Con mèo nhỏ tranh giành sủng ái
- Chương 85: Quan tâm nhiều đến con gái bác
- Chương 86: Mặt bánh mì lông lá
- Chương 87: Đưa tiễn
- Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết
- Chương 89: Anh trai em dám ăn phân chồn
- Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản
- Chương 91
- Chương 92: Là mèo hay là người
- Chương 93: Anh rất yêu em
- Chương 94: Cỏ quá khó ăn
- Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”
- Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con
- Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo
- Chương 98: Ngọt ngào đáng yêu
- Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn
- Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật
- Chương 101: Mình đến gần núi vậy
- Chương 102: Hói rồi
- Chương 103: Người một nhà
- Chương 104: Niềm vui đến bất ngờ
- Chương 105: Hai bên gặp mặt
- Chương 106: Bàn bạc về chuyện đính hôn đi
- Chương 107: Hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột
- Chương 108: Giao cho anh
- Chương 109: Chụp ảnh cưới
- Chương 110: Em đến kết hôn với anh
- bình luận